1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

1001 chủ đề về tình cảm. Khoảng lặng dành cho chuột SG

Chủ đề trong '1984 - Tí Sài Gòn' bởi funny_funnyboy, 27/08/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Bamboo84

    Bamboo84 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/08/2003
    Bài viết:
    666
    Đã được thích:
    0
    Ðêm Lobo
    18 giờ, tôi đã có mặt ở sân khấu ca nhạc quận 10. Chẳng phải tôi có hẹn với một cô gái nào ở đó mà vì đêm nay có buổi trình diễn của ca sĩ Lobo mới từ Mỹ qua. Tôi chỉ có khả năng mua vé đứng 100.000 đồng nên phải đến sớm để dành chỗ tốt. Tôi nhẩm tính trong đầu. Nếu ta đến sớm, rờ được lưng hàng ghế cuối hạng 150.000 đồng, kể như ta đã lời 50.000 đồng. Vì đối với kẻ ngồi ở hàng ghế cuối và kẻ đứng ở hàng đầu, khoảng cách sân khấu đều bằng nhau.
    Tôi cứ tưởng mình là người đến sớm nhất, đâu ngờ cũng có quá nhiều người cùng sở thích rờ hàng ghế cuối, để được lời 50.000 đồng như tôi. Ðang đứng rung đùi (không phải theo điệu nhạc máy đang phát ra oang oang mà để đỡ tê cẳng) tôi nghe có tiếng ở phía sau lưng :
    - Xin lỗi nhích ra cho tôi vào với.
    Tôi đáp mà không thèm quay đầu lại.
    - Hết chỗ rồi.
    Một bàn tay thò vào nắm ngay lưng chiếc ghế tôi đang nắm rồi tôi cảm thấy "phần mềm" của một người (chứ không phải của máy vi tính) trườn ngang be sườn của tôi. Xong. Một cô gái đã đứng bên tôi. Em đưa bàn tay hình cái lược chải lại mái tóc rối bù trước trán. Em nói như đang nói với hàng ghế trước mặt.
    - Luôn luôn còn chỗ cho một người không nản lòng chen lấn.
    Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt "hết ý" của em rồi nên tôi không ngu gì nói chuyện với hàng ghế trước mặt, tôi quay qua nói với cô gái :
    - Nếu biết trước em là người muốn vào đứng, tôi sẵn sàng nhích nhường chỗ cho em.
    - Nếu biết trước Lobo đêm nay hát rất dở, ông có bỏ về ngay bây giờ ?
    - Ồ, đã chắc đâu !
    - Cũng vậy. Ðã chắc đâu ông nhường chỗ cho tôi, nếu tôi không chịu khó chen lấn.
    Tôi thở dài :
    - Thật đáng tiếc, ngó vậy mà em yểu tướng !
    Cô gái giật mình, nhìn tôi.
    - Sao, ông định trù ẻo tôi chuyện gì ?
    - Ở tuổi em mà xưng "tôi" chứng tỏ em đã già. Mà người già thì chết trước người trẻ lẽ đương nhiên.
    Cô gái bật cười :
    - Thôi được rồi. Tôi là... em, còn ông là...?
    - A simple man.
    - Một người đàn ông đơn giản ! Chà, ông cũng thuộc tựa nhạc của Lobo ghê nhỉ !
    - Còn phải nói. Tôi là fan của ông ấy cách đây 20 năm.
    - Standing at the end of the line. Ðứng ở hàng ghế cuối thế này mà gọi là fan.
    - Tôi đủ khả năng mua vé hạng nhất 200.000 đồng. Nhưng như vậy tôi sẽ không còn may mắn được gặp em.
    - Ông đúng là người "đàn ông đơn giản". Thay đổi thật mau lẹ. Mới đó đã thành fan của em.
    Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói :
    - 20 giờ rồi. "Con sói" vẫn chưa chịu xuất hiện.
    Tôi ngạc nhiên thấy cô gái đây rất rành về tựa nhạc và còn biết biệt hiệu "con sói" cùa Lobo. Những người yêu thích nhạc Lobo đều ở hàng "băm", còn em mới xấp xỉ ở hàng "hai" chứ mấy. Tôi hỏi :
    - Ai chỉ cho em nghe nhạc Lobo vậy ? Vì Lobo đã nổi tiếng trước khi em chào đời.
    - Ông có thích nghe nhạc cổ điển không ?
    - Thích chứ.
    - Ông thích nhất nhạc sĩ nào ?
    - Chopin.
    - Vậy ông sinh cùng thời Chopin à ?
    Chẳng có cơn gió độc nào thổi ngang qua nhưng tôi cảm thấy cứng họng và đứng im. Cũng may em lại tiếp tục bắt chuyện trước :
    - Ông đứng giữ chỗ giùm để em đi mua một ổ bánh mì thịt.
    Tôi cũng cảm thấy "kiến bò bụng" nên nói :
    - Em mua giúp tôi một ổ bánh mì chả nghe.
    Cô bé xòe một bàn tay ra trước mặt tôi. Tôi hiểu ý, móc túi lấy tờ giấy 5.000 đồng đưa cho em. cô gái biến đi lẹ làng như lúc đến. Ðèn sân vụt tắt. Một luồng ánh sáng xanh vụt chiếu trên sân khấu và Lobo ôm đàn guitar bước ra chào khán giả. Mọi người đứng dậy vỗ tay vang rần. Tôi sợ cô gái sẽ đi lạc vì trời tối hù và người xem đứng hỗn độn. Như thế tôi sẽ mất em, và mất tiêu luôn... ổ bánh mì kẹp chả !
    Lobo bắt đầu hát bài Don''''''''t except me to be your friend. Tâm hồn tôi "lắc lư" theo tiếng đàn thùng và giọng ca trầm ấm của ông. Chợt có một bàn tay thô nhám cào vào cánh tay tôi. Tôi vội hất ra và không thèm ngó qua người bên cạnh, tôi nói :
    - Xin lỗi, chỗ này có người rồi.
    Bàn tay thô nhám lại tiếp tục cà vào cánh tay tôi. Tôi nhăn mặt ngó qua. Một ổ bánh mì đang nằm ở cánh tay tôi và cô gái đang chờ tôi thu gọn tay chân để em có chỗ bước vào. Tôi cầm ổ bánh mì cắn một miếng rồi cười nói :
    - Xin lỗi, tôi đang mãi nghe một ca khúc mình ưa thích : "Ðừng loại trừ anh là bạn của em".
    Cô gái cũng cắn một miếng bánh mì và nói :
    - Em thì chỉ muốn "loại trừ".
    Tôi vội giảng giải :
    - Ðây là một top hit của Lobo, em không thể "loại trừ" ca khúc này được.
    - Em đâu có muốn "loại trừ" ca khúc đó. Em chỉ muốn "loại trừ" ông.
    "Cộp". Tôi ê cả hàm răng không phải vì đã nhai nhằm một cục sạn trong bánh mì, mà tôi đã nhai nhằm "lời nói có đá cục" của em.
    Trên sân khấu, Lobo đang hát bài : Me and you and a dog named Boo. Cô gái hỏi :
    - Ông thích ca khúc này không ?
    Tôi lắc đầu :
    - Không. Khi không giữa hai người đang yêu lại có một con chó. Thật vô duyên !
    Cô gái cười nói :
    - Nếu Lobo đổi con chó tên Boo thành tên B. chắc ông thích lắm phải không ?
    Tôi nổi quạu định bợp tai em vì đã dám lấy tên tôi đặt tên cho con chó. Nhưng em đã vội thanh minh :
    - Nhờ có tên trong bản nhạc đó, ông sẽ nổi tiếng khắp thế giới.
    Nghe được "nổi tiếng khắp thế giới", tôi vui vẻ gật đầu đồng ý ngay.
    Ring Ring. Tiếng chuông điện thoại reo vang trong lời ca của Lobo. Tôi vội tranh thủ hỏi cô gái :
    - Em có thể cho tôi biết số phone để liên lạc ?
    - Ông cứ gọi số 15 và nhắn họ gọi cho em.
    - Cái gì ? Số 15 là điện thoại cấp cứu y tế mà !
    - Ðúng rồi. Vì chỉ khi nào cần "cấp cứu" ông mới gọi cho em.
    Baby, I love you to want me...
    Ðứng riết mỏi chân nên em bắt đầu dựa vai em vào vai tôi. Tôi sung sướng nói nhỏ vào tai em :
    - Tôi đã yêu cầu Lobo hát tặng em ca khúc đó.
    Em lắc lắc mái tóc chạm vào má tôi :
    - Cám ơn ông. It sure took a long, long time. Chắc phải mất nhiều thời gian đấy.
    - Ồ nhằm nhò gì. Tôi đợi được mà. Cũng như tôi đã đợi được nghe Lobo hát từ hơn 20 năm nay.
    Rồi buổi trình diễn của Lobo cũng kết thúc. Tôi buồn rầu nói với cô gái : Good night !
    Em cười nói :
    - Mới đó ông đã quên ca khúc Don''''''''t tell me Good night mà Lobo vừa hát.
    Tôi mỉm cười, lòng tràn đầy hy vọng. Tôi nói khi em đang dắt xe ra về :
    - Chắc chắn, tôi sẽ gọi điện thoại số 15.
    - Ðược thôi. Nếu ông cần cấp cứu, em sẽ là một y tá.
    Chúa ơi ! chưa bao giờ tôi muốn được "cấp cứu" ngay như lúc này !
    Được cassiechit sửa chữa / chuyển vào 14:43 ngày 05/09/2003
  2. anhchuotbeo

    anhchuotbeo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2003
    Bài viết:
    1.082
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện của Boo@ có í nghĩa gì vậy??? Ám chỉ gì thía?? Sao dính cả một con chó tên ............ Boo@ vào vậy???
    To Chit@: ngẫm đi ngẫm lại, nghiền đi nghiền lại, sao Chit@ giống CB@ wá vậy, cùng tâm trạng. Hóa ra 2 chúng ta có a lot in common đó nha . Chắc kiếp trước có nợ nần gì á . kekeke
    CB@ không bít bây giờ mình đang làm cái gì nữa!! Chẳng có một mục tiêu nào cụ thể cả. Hoàn toàn lạc lõng. Mọi chuyện mình làm đều là những chuyện vô nghĩa. Đã mệt mỏi rồi mà vẫn không nhìn thấy đâu là bờ bến. Nên chân vẫn phải bước!!! Càng bước càng lạc, càng mệt!!! Chắc đã đến lúc dừng lại, cắm trại, chờ ai đó đến cứu ra khỏi nơi hư vô này!!
    Cuppa Coffee? Có ai mún uống cafe không? Một ly cafe đen nhé!!
  3. catqueen

    catqueen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Boo@ à , cái chuyện đó thật ra là có ý nghĩa gì hả ? Ko hiểu đó
    Còn về cái tâm tư tình củm của chit@ và ACB@ thì hình như bây giờ là tâm trạng chung rồi thì phải . Thật sự thì nhiều khi tự nhiên người ta cảm thấy chán nản khủng khiếp , 1 cách bi quan mà nói thì không biết sống để làm gì nữa ?
    Ngay cả bây giờ đang đi học đây mà cũng cảm thấy là không hiểu mình học như thế để làm gì ,à là để cho nó giống mọi người , ai cũng đi học cơ mà . Ko học thì sợ thua kém . Nhưng mà rồi học ra rồi làm gì , đi làm để rồi sẽ sao nữa . Nói chung là sống không có mục đích mấy , đợi tới đâu thì tới . Ngay cả vô đây nè , cat@ post 1 bài lên rồi lần khác lại lên cũng chẳng vào coi xem có ai trả lời mình hay không ,nói chung là 1 cảm giác không quan tâm , mặc kệ . Mà có ai thấy tự nhiên nhiều khi làm biếng , chán nản đến ........ đến đâu cũng hổng biết nữa . Nhưng mà chẳng muốn làm 1 việc gì hết , chả muốn gặp ai và dễ nổi nóng nữa . Người như thế có bị coi là khùng không nhở ?
    Bởi thế nhiều khi post vài bài nói chuyện quậy quậy chơi chơi ở mấy topic kia xong rồi lại thấy chán chán làm sao ấy . Đây là tâm trạng bây giờ của cat@ đấy , cho nên dạo này chủ yếu là vào đọc bài của mọi người rồi out chứ cũng chẳng muốn có ý kiến gì hết .
    Mà cũng ko hiểu tại sao mình lại cảm thấy chán như con gián thế nữa . Đôi khi thì tự cảm thấy sao mình tệ quá , chẳng làm được cái gì cho đàng hoàng cả . Nhưng mà suy nghĩ là như thế chứ ra ngoài gặp mọi người thì lại cười nói xởi lởi , rồi về nhà nằm lại thấy chán .
    Nói chung là ko có định hướng gì cả .
    Ái dà , mà cũng đi học lại rồi , năm 2 lại căng thẳng nữa , chắc cũng chả còn thời gian mà suy nghĩ lung tung , vẩn vơ nữa . ACB@ à , cái tâm trạng của acb@ cũng là trong 1 chốc thôi chứ chẳng lâu đâu . Ai cũng thế cả thôi !
    be loving to those who love you
    keep on loving to those you love but they do not love you and they may change
     
  4. cassiechit

    cassiechit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/06/2002
    Bài viết:
    4.994
    Đã được thích:
    0
    Hì hì... có nợ nần kiếp trước nên kiếp này mới phải gặp lại nhau đó!!! Cũng hên là bạn chứ không phải là thù!!! Nới chơi chút thui.
    Chit không ngờ là Chit viết có mấy chữ mà làm Béo suy nghĩ nhìu vậy. Chit không bao giờ muốn mình mang tâm trạng thế này đâu. Chit bít mình cũng chỉ gặp nó trong thời gian này thôi. Con người ta mà, có nhìu thời gian rãnh rỗi thì sẽ suy nghĩ nhìu. Có lẽ là phải tìm cái gì đó để làm thôi...
    Chit tin là Béo bít được vấn đề của mình và sẽ giải quyết được. 1 lúc bối rối, 1 lúc mệt mỏi, nó làm cho mình quên đi mất mình đang là ai, đang làm gì, tại sao lại phải tiếp tục xoay trong cái vòng xoáy cuộc đời này... Nhưng rồi, cũng phải tìm ra giải pháp, cũng phải tìm cho mình niềm vui trong cuộc sống thôi. Đó chính là ý nghĩa của cuộc sống này... đi tìm hạnh phúc cho chính mình.
    Tui nói nhìu dzị chứ mà tui cũng không bít mình đang nói cái gì nữa. Hehehe... Có nhìu thứ trong đầu mà không làm sao nói ra được thành lời. Bởi vì... tui cũng chưa gỡ được cái mớ bòng bong của mình...

    You are nobody until somebody loves You
  5. Luckymonster

    Luckymonster Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    449
    Đã được thích:
    0
    Luck nghĩ Boo post truyện này chả có ngụ ý gì hết. Chắc Boo đọc thấy hay nên post lên cho bà con coi. Truyện toàn lời thoại nhưng rất hay, lôi cuốn. Luck thì xem truyện lại nhớ đến những ngày trước đây của mình, một cuộc hội ngộ không quen không hẹn vô tình tại một nhà sách. Tiếc là cả hai không hợp nhau nên out...nhưng nó để lại những kỉ niệm đẹp.
     


    Con gái là một sinh vật kỳ lạ, càng giao tiếp nhiều thì càng thấy khó hiểu và phải luôn tiếp tục bằng cách...bắt đầu.


  6. Bamboo84

    Bamboo84 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/08/2003
    Bài viết:
    666
    Đã được thích:
    0
    từ khi gợi ý cái topic này,boo nghĩ đây sẽ là nơi để nói những chuyện hoàn toàn nghiêm túc,là nơi thật sự chứa đựng những suy nghĩ chín chắn,những bức xúc mà các bạn thật sự cần giải bày và giúp đỡ...nhưng boo đã k làm được như thế,ở đay vẫn có sự đùa giỡn,nói mà k có chủ đích...Cuộc sống không chỉ cần sự thoải mái vui vẻ,mà cần 1 "khoảng lặng" nào đó để hiểu ta hơn,nhìn lại bản thân để xem đó có phải là mình...Mình mong muốn hội chuột không chỉ có nhau khi vui mà còn hiểu nhau,chia sẻ khi gặp khó khăn...để thực sự là 1 người bạn,để dễ dàng thông cảm cho nhau khi xảy ra 1 vứơng mắc nào đó...Các bạn biết tại sao những xung đột liên tuc xảy ra k???Vì 1 điều đơn giản tự bản thân các bạn không tin vào tình bạn trên mạng,không thông cảm cho nhau mà luôn đặt cái tôi của mình lên trên,hơn thua với nhau từng chút một...liệu đó có phải là cách đối xử với bạn bè???
    Mình sắp nhập học và đi làm thêm,thời gian dành cho hội chuột cũng không còn nhiều nên chẳng muốn thấy "chiến tranh" vì đã vào mạng cần sự thoải mái và cảm thông chứ không phài là nơi để trút giận vào người khác,rước lấy sự khó chịu...
    đay chỉ là ý kiến riêng thôi vì mình vốn là người thích sự bình lặng vui vẻ...[r32),hy vọng khi xảy ra bất hoà các bạn hãy nhìn họ như là 1 người bạn chứ không phải kẻ thù,lúc đó bạn sẽ có cách giả quyết trong bình tĩnh và đúng đắn nhất,đừng dùng những lời cay nghiệt nói về nhau để mãi đem lại ấn tượng xấu mà chẳng giải quyết được vấn đề...
    Take my word for it,the silliest woman can manage a clever man;but it takes a very clever woman to manage a fool
  7. Bamboo84

    Bamboo84 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/08/2003
    Bài viết:
    666
    Đã được thích:
    0
    Ðâu Phải Cái Gì Cũng Mong ManhĐoàn Thạch Biềm
    Mỗi chiều tan sở ra, tôi đều đi bộ đến chợ huyện xây cất ở gần bờ biển, ghé mua thực phẩm cho bữa ăn tối, trước khi trở về nhà. Bữa ăn trưa vì thì giờ eo hẹp, tôi thường ăn vội vã một dĩa cơm ở quán gần sở, rồi trở vào căn phòng ngồi ngả lưng ở ghế dựa ngủ một giấc ngắn, trước khi làm việc lại vào lúc một giờ. Bữa ăn tối, tôi thích tự tay mình làm lấy hơn là đi ăn cơm ngoài. Người dân ở đây thường nấu các món ăn bằng cá biển bỏ thật nhiều ớt. Những món ăn như thế chẳng hợp với bệnh gan của tôi.Buổi chiều nay khi đến chợ, tôi ngạc nhiên thấy một đống bắp cải bày bán ở ngoài sân cát. Thực phẩm này vốn là thứ tôi bị bó buộc phải ưa thích vì nó cần thiết cho lá gan trục trặc. Mỗi khi đến chợ, tôi phải đến hàng rau tìm nó trước nhất rồi mới đến hàng thịt và chẳng bao giờ tôi bước chân đến hàng cá biển. Ở chợ này, bắp cải bán rất đắt, đắt vì phải chuyên chở từ Ðà Lạt xuống, thường thường một ký bắp cải giá từ ba đến bốn trăm đồng. Vậy mà chiều này, khi đi ngang qua đống bắp cải xanh tươi, tôi đã nghe cô bé rao "Trăm đồng một bắp cải đây". Tôi không hiểu cô bé nói thật hay mình nghe lầm.Những người bán rau ở chợ này, tôi đều quen mặt (nếu không quen mặt thì sức mấy mà họ dám bán thiếu cho tôi mỗi khi tôi kẹt tiền), nhưng cô bé đây trông lạ hoắc. Ở xứ nắng chói chang này mà em vẫn mặc áo len, thế mới kỳ. Tôi đứng sững nhìn em một lát và cô bé cất tiếng mời :- Dịp may hiếm có. Ông mua bắp cải đi, giá rẻ rề.Tôi nói :- Chắc bắp cải này hư nên em mới bán giá rẻ rề chứ gì ?Cô bé cúi xuống lấy một bắp cải đưa cho tôi.- Ông xem này. Còn tươi nguyên, mới đem ở Ðà Lạt xuống mà.Tôi cầm lấy bắp cải, lật lớp lá xanh bao bên ngoài, bên trong những lá cải trắng nõn cuốn chặt chẳng có dấu vết hư thối nào, nó thật tươi đúng như cô bé nói.Bắp cải nặng gần hai ký. Tôi hỏi cô bé :- Bao nhiêu đây ?- Em bán giá đồng hạng, một trăm một cây.Ðể chứng tỏ mình cũng là người rành chuyện buôn bán, tôi nói :- Thôi tám chục đi.Cô bé lắc đầu.- Một trăm là rẻ rồi, ngày thường ông phải mua ba trăm là ít.- Thôi chín chục đi. Tôi sẽ mua một cây rưỡi.- Em không bán một cây rưỡi. Cứ một trăm một cây, giá nhất định.- Thôi chín lăm đi. Em bán không.- Trời đất ơi ! Ông kỳ kèo trả giá còn hơn đàn bà. Bộ ông sợ mua hớ về vợ ông la hả ?- Không. Tôi sợ mua hớ em sẽ cười tôi ngu.Cô bé bật cười.- Ông cứ mua một trăm một cây đi. Em không cười ông ngu đâu.- Vậy chứ em vừa cười cái gì vậy ?- Em cười ông thật thà. Em khuyên ông nên mua hai ba cây để dành. Ngày mai sẽ không còn bắp cải rẻ như hôm nay.Tôi "thật thà" hỏi :- Tại sao vậy ?Cô bé chớp mắt nói :- Ba em chở một xe bắp cải, định đem vào Sài Gòn bán; nửa đường xe hư, ba em phải chở vào đây bán giá rẻ. Nhưng ba em đã đi thuê xe khác, vì vậy em nói ngày mai giá bắp cải sẽ đắt.Nghe cô bé giải thích xong, tôi nói :- Vậy em bán cho tôi năm bắp cải.Cô bé đi vòng quanh đống bắp cải, bới tìm những cây khá lớn, rồi em lấy dây cột chúng lại đưa cho tôi.- Em đã lựa cho ông những bắp cải chắc nhất.Vì đã tự giới hạn, mỗi ngày chỉ được chi tiêu ba trăm tiền chợ; nên mua bắp cải xong, tôi khỏi mất công đi đến hàng thịt hay bất cứ hàng nào khác.Bữa ăn tối đó, tôi đã ăn bắp cải trừ cơm, rất may, bắp cải không làm tôi đau bụng phải thức giấc vào lúc nửa đêm.Buổi chiều hôm sau đi chợ, tôi thấy cô bé vẫn còn đứng bán bắp cải. Em vẫn mặc chiếc ao len xanh dài tay, dù cho trời nắng gắt. Mặc áo len có lẽ là thói quen của dân Ðà Lạt, nên họ ít khi chịu rời bỏ. Khi tôi đến gần, nghe em rao : "Ðại hạ giá. Hai trăm đồng ba bắp cải đây". Tôi lại tự hỏi, cô bé nói thật hay mình nghe lầm. Thấy tôi, em nói :- Mời ông mua bắp cải.- Mua gì nữa. Hôm qua tôi đã mua năm bắp cải rồi.- Ông nên mua thêm. Hôm nay giá rẻ hơn hôm qua.Nghe cô bé liến láu, tôi nổi sùng nạt :- Sao hôm qua em nói giá hôm nay sẽ đắt hơn.- Em đâu có ngờ, ba em chưa thuê được xe chở bắp cải vào Sài Gòn. Hôm nay em bị bắt buộc phải bán giá rẻ, vì xứ nóng bắp cải mau hư.Tôi thở dài :- Vậy là tôi đã bị hớ rồi, em có cười tôi ngu ?- Không. Vì em cũng đã bị hớ.- Em hớ cái gì ?- Cảm tình dành cho ông.- Dành cho tôi ?- Phải. Em tưởng ông thông cảm sẽ không kỳ kèo về chuyện mua bắp cải với giá đắt. Nào ngờ...Cô bé bỏ lửng câu nói, thở dài, rồi ngoảnh mặt rầu rầu nhìn đi nơi khác. Tiếng thở dài của người lớn thật đáng ghét như lốp xe xì hơi. Nhưng tiếng thở dài của mấy cô nhỏ như ngọn gió mùa Thu nghe thật thê lương và trái tim tôi, một chiếc lá vàng úa, tránh sao khỏi rung động. Tôi vội nói :- Này nhỏ, tôi thông cảm với em rồi. Hôm nay tôi mua thêm ba bắp cải nữa.Cô bé quay nhìn tôi cười.- Ðể em lựa cho ông ba bắp cải chắc nhất.- Hôm qua em đã lựa cho tôi năm bắp cải chắc nhất rồi, còn đâu bắp cải chắc nhất nữa.- Em vẫn còn những bắp cải chắc nhất dành cho ông chiều nay.Biết mình bị cô bé lừa, nhưng tôi chỉ cười trừ. Nếu một bà già nói với tôi như vậy, chắc tôi sẽ giảng "moran" cho bà nghe điếc con ráy, nhưng với một cô bé tôi đành nín thinh. Chẳng bao giờ tôi thích cãi tay đôi với một cô bé. Giành giật "thắng lợi" với một người nhỏ tuổi hơn mình, nào có thích thú gì.Khi cô bé đưa cho tôi ba bắp cải đã được cột dây cho cẩn thận, tôi hỏi :- Này nhỏ, bây giờ gia đình em ở đâu ?- Gia đình em ăn ngủ luôn trên xe, đậu ở khoảng sân trống trước rạp hát.- Tôi cũng ở gần đó. Tối nay em rảnh không ?- Ông định mời em đi xem cải lương ?- Em thích cải lương ?- Thích lắm. Em xin ba hoài nhưng ba không cho đi xem.- Vậy tối nay tôi sẽ đến xin phép cho em đi xem.Cô bé reo lên.- Ông hứa chắc nghe.Tôi cười.- Chắc như bắp cải của em.Sau khi rửa bát đũa xong, đúng bảy giờ, tôi đi bộ đến rạp cải lương. Mùa hè ở đây ban ngày trời rất khó chịu, chẳng ai muốn ra ngoài đường, vì nắng chiếu rát da mặt, lại thêm những ngọn gió thổi cát ào vào mắt nhắm không kịp. Nhưng đêm đến, gió từ biển thổi vào mang theo hơi nước, khiến người ta thấy dễ chịu hơn khi rời khỏi nhà. Trên vỉa hè đông người qua lại, họ đi mua sắm vật dụng hay đi xem hát. Ða số dân ở đây rất mê cải lương, nhưng chẳng mấy khi được xem tận mắt, họ chỉ được nghe các vở tuồng truyền thanh hay trên những chuyến xe đò mở nhạc cải lương oang oang câu khách. Vì vậy mỗi khi có đoàn cải lương về huyện hát, con phố nhộn nhịp hẳn lên.Tôi đi thẳng ra sân cát rộng trước rạp hát. Có khoảng chục chiếc xe hàng đậu nơi đây. Không biết gia đình cô bé ở xe nào, tôi đi vòng quanh tìm kiếm. Chợt có tiếng kêu :- Chào ông.Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Cô bé đang ngồi với hai em nhỏ trên một mui xe và em đưa tay vẫy. Tôi đưa tay vẫy lại. Cô bé bám vào một chiếc thang nhỏ leo xuống. Vẫn mặc chiếc áo len màu xanh dài tay. Cô bé đứng trước mặt tôi đưa tay vuốt lại mái tóc.- Em đợi ông từ sáu giờ.Tôi giải thích :- Tôi phải nấu cơm và rửa chén bát xong mới đi được.- Vợ ông đau à ?- Tôi chưa hân hạnh gặp bà ấy ở đời này.- Trời đất ! Vậy ông mua bắp cải làm gì mà nhiều quá vậy. Bộ ông có nuôi heo hả ?- Nếu có nuôi heo, tôi sẽ sạt nghiệp. Tôi nuôi tôi còn ốm nhách thế này, nuôi heo bán ai mua.Cô bé cười, chỉ dưới chân tôi.- Tại ông lo chăm sóc cái bóng của ông nhiều quá. Ông thấy không, nó mập hơn ông.Tôi cười nói :- Ba em đâu, để tôi xin phép ông cho em đi xem cải lương. Họ sắp trình diễn rồi.Cô bé gọi lớn vào khoang xe :- Bố ơi, có ông khách mua bắp cải.Từ trong khoang xe tối om, một người đàn ông mặc áo vét sờn cũ bước ra. Ðứng ở thành xe, ông hỏi tôi :- Ông muốn mua sỉ bắp cải ?Cô bé xua tay.- Con bán cho ông ấy nhiều ở chợ rồi, ông ấy đến để...Cô bé quay sang tôi :- Ðể làm gì ông nói đi.Người đàn ông từ thành xe nhảy xuống bắt tay tôi.- Cậu làm việc ở huyện ?- Dạ phải.Bây giờ tôi mới nhận ra người đàn ông này buổi sáng tôi đã gặp ở văn phòng hành chánh huyện. Ông đến xin phép thuê xe chở bắp cải vào Sài Gòn. Tôi đã giúp ông có giấy phép sớm. Tôi không ngờ ông là ba cô bé. Tôi nói :- Bác thuê được xe chở bắp cải chưa ?- Cám ơn cậu. Ðược rồi, bốn giờ sáng xe chở bắp cải sẽ chạy. Còn chúng tôi ở lại sửa xe xong vào sau.Cô bé reo lên :- Vậy ông hên nhé. Ngày mai bắp cải sẽ đắt.Người đàn ông nói :- Cậu muốn mua bắp cải nữa, tôi vẫn để cho cậu giá đặc biệt.Trước lòng tốt của người đàn ông, tôi phát hoảng, vì đã hai tối rồi tôi phải ăn bắp cải trừ cơm. Tôi vội từ chối.- Cám ơn bác. Tôi còn sáu bắp cải ở nhà. Dư ăn một tuần.Thấy cô bé nháy mắt ra hiệu, tôi biết em đã nôn nóng muốn đi xem cải lương. Tôi vội kết thúc câu chuyện bằng một câu quen miệng : "Sau cơn mưa trời lại sáng, chúc bác may mắn". Rồi tôi ngỏ ý muốn mời ông và cô bé đi xem cải lương "giải buồn". Ông nói :- Cám ơn cậu. Lúc này tôi chẳng còn hứng thú xem cải lương, nhưng con nhỏ này mê lắm, vậy nhờ cậu dẫn nó đi xem.Tôi bắt tay chào ông và dẫn cô bé đi. Khi chúng tôi đi khuất chiếc xe vận tải, cô bé nói :- Em không ngờ ông cũng thuộc tên tuồng cải lương dữ.Tôi ngạc nhiên hỏi :- Tôi có thuộc tên tuồng cải lương nào đâu ?- Hồi nãy ông nói với em "Sau cơn mưa trời lại sáng" đó không là tên một tuồng cải lương sao ?Tôi không hiểu cô bé nói thật hay đùa, nên đành nín thinh.Sắp đến giờ trình diễn, khán giả đã vào rạp, chỉ còn bọn con nít bu đông bên ngoài chực vào ké. Tôi đến phòng vé hỏi mua hai vé hạng ba. Họ nói hạng nhất, nhì, ba đều đã hết, chỉ còn thượng hạng, tám trăm một vé. Cũng may tôi mới lãnh lương hồi chiều; nếu không, tôi phải nói dối với cô bé là đã bị bọn móc túi lấy bóp và dẫn em về.Trong rạp đông nghẹt khán giả, thở không nổi. Nhờ mua vé thượng hạng, chúng tôi đã được ngồi ngay dưới một hàng quạt trần. Có vậy tôi mới đủ sức chịu đựng ngồi ở đây suốt ba tiếng đồng hồ.Hồi chuông thứ tư vang lên. Ðèn trong rạp tắt hết và loa phóng thanh kêu oang oang. "Kính thưa quí vị khán giả. Hôm nay đoàn Hoa Mai chúng tôi xin trình diễn ra mắt quí vị vở tuồng "Duyên tình mong manh". Một vở tuồng tình cảm xã hội đặc sắc nhất và mới lạ nhất của soạn giả Ðức Thịnh. Với sự có mặt của các danh tài..." Và tôi ngáp, mặc dù theo thông lệ, ở nhà mỗi tối đúng 10 giờ, tôi mới đi ngủ.Chắc tôi đã ngủ thẳng một giấc trong rạp, nếu không có những tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Trên sân khấu, anh kép chính và chị đào thương đang ôm nhau ca những lời mùi mẫn, diễn tả mối tình trong trắng và mong manh như giấy pelure của họ. Tôi ngạc nhiên thấy những người ngồi chung quanh và cô bé đã khóc dễ dàng. Em đưa ống tay áo lên thấm những giọt nước mắt lăn trên má. Tự dưng tôi đâm "thù" những người đang ca hát trên kia, vì họ đã giúp cho người khác khóc. Tự người ta khóc chưa đủ buồn sao mà còn phải giúp người ta !Cho đến khi tấm màn khép lại, nhạc ò e tạm biệt lên và đèn trong rạp bật sáng, tôi cũng không hiểu họ đã diễn cái gì trên sân khấu. Tôi giữ cô bé ngồi lại trên ghế, chờ khán giả ra bớt để đỡ chen lấn. Cô bé hỏi tôi :- Ông xem hay không ?Tôi lắc đầu nói :- Họ diễn thua tôi nhiều.- Còn khuya. Ông mà biết diễn tuồng ?- Ðừng vội chê, nhỏ. Tôi mời em tối mai đến xem tôi trình diễn vở tuồng "Bữa ăn tối tại nhà trọ".Ðạo diễn xong bữa ăn tối, tôi đi đón cô bé đến xem. Trong căn phòng chật hẹp, dưới ánh đèn néon sáu tấc, chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ. Trên bàn, bày bắp cải bảy món, do tôi nấu theo quyển sách : "Tự học làm bếp". Gồm có : bắp cải luộc, bắp cải trộn giấm, bắp cải xào mì chay, bắp cải bằm chiên trứng, bắp cải nấu canh thịt mỡ, bắp cải hầm xương heo, bắp cải muối dưa và món tráng miệng đặc biệt là bắp cải sống.Cô bé quan sát kỹ lưỡng món ăn rồi em hỏi :- Sao toàn bắp cải vậy ?Tôi phân bua :- Thì em có bán cho tôi món gì khác ngoài bắp cải đâu ?- Ăn xong, có đau bụng không ?- Ðau bụng hay không chắc em biết rõ hơn tôi vì bắp cải này của em mà.Bữa ăn tiến triển một cách chậm chạp, nhưng thành quả rất tốt đẹp; vì sau cùng, chúng tôi đã thanh toán hết các món ăn. Tôi thu dọn bát dĩa vào chậu rồi đi pha trà. Cô bé nói :- Ðể em rửa bát chén giúp ông.Tôi xua tay.- Em làm giúp, tôi sẽ mất thói quen và tối mai tôi không còn can đảm rửa chén nữa.- Sao ông không lập gia đình ? Một người vợ sẽ giúp ông nhiều chuyện.- Tôi đã biết giặt quần áo, biết đi chợ trả giá, biết nấu ăn, biết rửa chén, vậy khỏi phải lấy vợ.- Ông vẫn cần phải lấy vợ như thường.- Tại sao ?- Ai săn sóc khi ông đau ốm ?- Nhà thương thí.- Ai cằn nhằn ông khi ông về khuya hay say sưa ?- Trời đất quỉ thần ba má anh chị ơi ! Bộ cần phải có một người cằn nhằn mình, mình mới sống được sao ?- Ðúng vậy. Ông thấy đó, ai cũng ghét tiếng động nhưng thiếu tiếng động người ta sẽ buồn chán và hoảng sợ ngay.Nghe cô bé nói cũng có lý, tôi không biết bắt bẻ thế nào nên chọc tức em :- Vậy chắc em cũng rành chuyện cằn nhằn lắm hả ?Cô bé trả lời tỉnh bơ.- Dĩ nhiên. Ðàn bà con gái ai không rành chuyện đó.- Vậy em làm ơn cằn nhằn tôi một hồi đi.Cô bé trợn mắt nhìn tôi.- Bộ ông điên rồi hả ?- Tôi nói thật mà. Em cằn nhằn cho tôi thâu băng, rồi khi nào cảm thấy cần tiếng cằn nhằn, tôi sẽ mở băng ra nghe. Như thế tôi khỏi cần phải lấy vợ nữa.Cô bé bật cười rũ rượi.- Ông đúng là vua lười.- Tôi mà lười ? Nếu lười tôi đã không tự tay nấu những bữa ăn tối.- Những người đàn ông sợ lập gia đình đều là những người lười biếng. Ông hãy tưởng tượng, nếu tất cả đàn ông đều sợ lập gia đình thì thế giới này sẽ ra sao ?- Ồ ! thật tuyệt diệu. Thế giới này sẽ trở thành thiên đàng ngay.Cô bé kéo ghế đứng dậy.- Thôi chào ông, em về.Tôi chưng hửng nói :- Gấp vậy. Còn sớm mà.- Em không muốn ở trong thiên đàng của ông nữa. Ngột ngạt quá.Mặc dù tôi năn nỉ, cô bé vẫn đòi về. Khi đưa em đến gần chỗ gia đình em đậu xe, tôi nói :- Em xem có hay không ?- Xem gì đâu ?- Vở tuồng "Bữa ăn tối ở nhà trọ" do tôi diễn.Cô bé cười.- Dở ẹc. Ông nấu nướng nuốt không vô.Tuy vở tuồng của tôi "dở ẹc", nhưng tôi vẫn cảm thấy sung sướng. Tôi không làm cho cô bé tốn nước mắt mà trái lại đã giúp em có được nụ cười.
    Take my word for it,the silliest woman can manage a clever man;but it takes a very clever woman to manage a fool
  8. Fantomas1608

    Fantomas1608 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/07/2002
    Bài viết:
    628
    Đã được thích:
    0
    Life is unfair​
    Cuộc sống là vậy mà, luôn luôn thiếu công bằng
    Get on up When you're down, baby,
    Take a good look around.
    I know it's not much, But it's okay.
    We'll Keep on movin' on anyway
  9. Bamboo84

    Bamboo84 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/08/2003
    Bài viết:
    666
    Đã được thích:
    0
    Một buổi tối từ nhà người bạn trở về, tôi thấy cô bé đã ngồi đợi tôi ở trước thềm nhà trọ. Em ngồi bó gối gục đầu, tóc buông xõa, dáng điệu ủ dột. Tôi hỏi :- Em ngồi đợi lâu chưa ?- Hơn nửa tiếng rồi.- Mời em vào nhà.- Em ngồi đây được rồi.Tôi nghĩ vào phòng giờ này cũng nóng bức nên ngồi xuống thềm nhà với em. Căn phòng khi đi tôi đã đóng kín các cửa nên ánh sáng đèn điện bên trong không hắt ra ngoài. Trước mặt chúng tôi khoảng sân rộng lát gạch, sáng rực ánh trăng đêm mười sáu. Hai cây dừa trồng trong sân vươn cao với những tàu lá ánh bạc và im sững. Ðêm không gió, không khí ngột ngạt khó thở. Chợt cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, em nói nhanh :- Em đến từ biệt ông. Ngày mai em đi, xe của ba em sửa đã xong.Tôi biết chuyện này rồi sẽ xảy ra. Ðã biết trước nhưng tôi cũng không ngăn được tiếng thở dài.- Ông đừng buồn.- Ừ.- Ông còn nhớ vở tuồng chúng ta cùng xem ?- Nhớ.- Tên tuồng là gì ?- "Bữa ăn tối ở nhà trọ".- Không phải vở tuồng dở ẹc đó đâu. Em muốn nói vở tuồng chúng ta cùng xem ở rạp.- "Duyên tình mong manh".- Ðúng rồi. Không phải ở trên sân khấu mà ở ngay đời này, mọi thứ cũng đều mong manh.- Ðâu phải cái gì cũng mong manh.- Có những thứ rất chắc chắn.- Thứ gì đâu ?- Những bắp cải của em rất chắc chắn.- Chúng chỉ chắc chắn đối với ông.- Ðối với em cũng có một thứ rất chắc chắn.- Thứ gì ?Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô bé. Tôi nói chậm rãi :- Tình cảm của tôi dành cho em.Ðáng lẽ tôi phải đồng ý với cô bé là mọi thứ ở đời này đều mong manh. Ngày mai em đi, chẳng bao giờ chúng tôi có dịp gặp lại, tôi không nên để em còn những ràng buộc với nơi chốn này, không ràng buộc, em sẽ sống dễ chịu hơn ở một nơi chốn khác. Vậy mà vì ích kỷ, tôi đã nói lên tiếng nói của lòng mình và làm cho cô bé khóc. Hơn những thứ khác, những giọt nước mắt rất mong manh, tôi biết vậy. Nhưng chắc suốt đời tôi sẽ ân hận vì chỉ một phút yếu lòng, tôi đã giúp cho cô bé biết ở đời có một thứ không mong manh.
    Take my word for it,the silliest woman can manage a clever man;but it takes a very clever woman to manage a fool
  10. MAFIA_GIRL

    MAFIA_GIRL Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    697
    Đã được thích:
    0
    và đó chính là điều thú vị của cuộc sống ..........

    THE GODMOTHER
    Sống là để khỏi bị chết chứ ko fải để trở thành anh hùng

Chia sẻ trang này