1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

1001 chuyện tình yêu

Chủ đề trong 'Quảng Ngãi' bởi scorpion66, 04/04/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thuxaqn

    thuxaqn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    587
    Đã được thích:
    0
    Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.
    Đã một nZm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ trở nên mù loà. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận giữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quí của mình.
    Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập.
    Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không phải là người vô dụng.
    Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Điều này đã khiến Susan giận giữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh và vui sống.
    Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Điều đó càng làm cho Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.
    Mọi việc ban đầu rất khó khản cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và có lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy". Susan không chắc người tài xế đang nói mình. Có ai trên đời này lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống, không như những người bình thường khác. Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị?".
    Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người khác quan tâm chảm sóc nhiều đến như thế." Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông."
    "Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôi thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và bZng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi vản phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".
    Tình yêu không là một đồ vật để bạn có thể nhìn hoặc cầm nắm mà phải được cảm nhận bằng trái tim. Đôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao giờ hết.
    ( Sưu tầm )
  2. meoconluoi

    meoconluoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2004
    Bài viết:
    257
    Đã được thích:
    0
    Anh về đây, về với căn gác lạnh, nhớ và buồn. Chính nơi đây đã nuôi anh khôn lớn. Đã bao năm anh như cánh chim phiêu bạc, tung bay trong cuộc đời đi tìm mãi một hạnh phúc vô thường mà anh đã đánh mất từ ngày cũ. Ngày bấy đến nay anh vẫn lặng lẽ với cuộc đời. Đến khi mỏi mệt anh lại trở về đây và lại một mình, buông người ngã xuống giường.
    Ba mươi tuổi, đúng ra ở cái tuổi ba mươi con người ta đã thành công hơn nhiều trong cuộc sống vậy mà anh? một kẻ ngang tàng, lắm nghề mà không sao ổn định được cuộc sống cho mình. Anh cứ lầm lũi sớm tối đi về. Anh đã thành công trong cuộc sống nhưng anh không thể thiết tha với những thành công đó, anh thật sự không cần nó. Đã một thời anh lao như điên vào vòng đời kiếm sống, cuộc sống anh không thiếu gì hết duy nhất anh chỉ thiếu một tình yêu thật sự, cái tình yêu mà cô chẳng thể nào dành cho anh được.
    Đời anh thật sự không thể tìm được niềm vui khi anh đi đâu làm gì cũng nhớ về cô. Anh thật sự đã quá lạnh lùng với cuộc sống, anh đã lạnh lùng và tàn nhẫn với chính mình. Từ khi cô quay đi và từ chối TY của anh, anh đã chẳng thể yêu thương ai hơn được, anh cũng chẳng yêu thương mình. Lạnh lùng anh lao đi trong bóng đêm, anh và đêm như bạn, bên anh lặng lẽ cùng nhau tâm sự. Cuộc sống anh là cả bóng đêm và trái tim yêu cô chân thật.
    Cô đứng bên lề cuộc đời anh, dõi theo bước chân anh và xót xa, và ray rứt...

  3. ssaw

    ssaw Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    0
    Nó- làm cho con người ta thấy hạnh phúc tràn ngập trong cuộc sống, rồi cũng chính nó lại mang đến cái cảm giác đau khổ tột cùng. Nó mang lại chút gì bình yên nhưng đôi khi chao đảo dữ dội. Những cảm giác đối lập nhau đó chính là tình yêu .
    Chị đã , đang và sẽ yêu nên chị đã từng ở mọi cung bật của tình yêu, nhưng cái cung bật mà lúc này chị đang niếm trãi không lấy gì làm hạnh phúc , chị đang hoang mang nghiên ngã,hoang mang ngay với chính bản thân mình, em xót lòng.
    Anh không biết lòng chị đang dậy sóng , anh không hiểu chị lúc này ...Anh vẫn cứ nghĩ chị đi trên lộ làm gì có sóng , mà thật ra chị đang đi trên mặt biển đầy sóng cả mà anh không hề hay biết.
    Chỉ mong chị sớm lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Tự tin hơn khi bên bờ vai kia, mong cái cảm giác dịu êm sẽ lại về trong chị .
    Bình yên chị nhé !!!

  4. ssaw

    ssaw Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    0
    Anh kể cho em nghe về mối tình đầu của mình , mối tình đẹp với một kết cục buồn . Anh kể say sưa như đang được sống lại khỏang thời gian yêu thương ấy. Em chưa một lần chia tay , em chưa có cái cảm giác mất mát ấy nhưng em hiểu tâm trạng của anh lúc đó, vì em đã từng được nghe và cảm nhận.
    Anh vì hòan cảnh ( khỏang cách địa lý ) mà để mất Chị , Chị cũng vì hòan cảnh ( sức ép vật chất ) đã không đến được với anh. Anh tự trách mình , mà xót xa nhìn chị tuột khỏi tay mình .
    Em mong giá như mình có chút cứng cỏi như Chị, gạt bỏ Anh ấy để đến với người đàn ông kia, người mà có thể giúp em và gia đình lúc này, người đàn ông có thể mang lại vinh hoa phú quý cho em , để em không còn gánh nặng nổi lo về vật chất , em sẽ đến địa vị mà bao cô gái khác mong muốn có được...nhưng em không làm được , em đã đấu tranh với chình lương tâm mình . Phải chăng em quá ích kỷ ? Em chỉ biết nghĩ đến bản thân, nhưng chưa chắc gì Ba Mẹ vui khi em chọn con đường đó, Mà tự đáy lòng mình em không muốn làm tổn thường Anh ấy, không muốn Anh ấy mất em vì em biết Anh ấy cần có em hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này , em không chịu được khi nhìn Anh ấy gục ngã mà trong khi em cũng đâu vui gì với lối đi kia.
    Có khi em múôn mình làm được điều mà chị đã làm với anh, Em sẽ khóc thật nhiều trong vòng tay Anh ấy để rồi xa nhau mãi , để em đi theo con đường của em mà không quên nói lời xin lỗi với Anh ấy, nhưng emlại bất lực không làm được điều này . Em không yêu Anh ấy như Anh ấy yêu em nhưng em sợ mình làm như vậy là lấy đi sự sống của Anh ấy ,mà Anh ấy đâu có lỗi gì mà chịu hình phạt như vậy? Anh ấy yêu em như vậy thì em phải xứng đáng với tình yêu của Anh ấy, có nói gì đi nữa thì Em sẽ mãi là Em ....
    Mong anh cất giữ những kỷ niệm đẹp kia ở một góc nào đó trong tim mình mà sớm tìm cho mình lối đi khác , vì chị đã sang ngang , không thể quay lại với anh được. Em biết , trên thế gian này không ai có thể thay thế được Chị vì Chị là tình đầu của anh ,nhưng em tin là sẽ có người mang hạnh phúc đến cho anh . Hãy mở rộng lòng mình anh nhé . Hạnh phúc đang chờ anh .
    Viết cho P.

  5. Thongocmummim

    Thongocmummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    4.162
    Đã được thích:
    0

    Đã lâu rồi em không còn ngồi viết cho anh nữa?. cái việc mà em vẫn thường làm mỗi ngày trước đây? trước đây mỗi lần nghe 1 bài hát đúng tâm trạng em hay ngồi ghi lại cảm nhận của mình những lúc ấy để gửi cho anh......anh đọc và gác wa 1 bên, kg đế ý đến những day dứt cũng như tâm tư của em trg đó...
    Bây giờ hộp thư dành riêng cho anh không còn ở vị trí đầu tiên trong mailbox mà ở vị trí cuối cùng, im lìm, không thư đến thư đi? Tin nhắn yahoo, sms, ? tất cả đều được xóa dấu vết anh, như để tránh một nỗi đau?
    Giờ này anh đang làm gì? Chôn vùi vào cuộc sống hối hả? Chắc cũng tập thói quen quên em đi rồi. Dù sao cũng là một chuyện đã thu xếp rồi mà? Những thói quen cũ dần sẽ được lui vào một góc nào đó của ký ức? Chỉ có em ngồi đây ngậm ngùi, rồi nghe lòng nghẹn ngào một nỗi đau? riêng!
    Cuộc sống là một chuỗi lựa chọn. Và anh đã lựa chọn rồi. Con đường đó không có em. Trên đời này có biết bao nhiêu người yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau? Có biết bao nhiêu người con gái cũng đau khổ như em đây?? Rồi sẽ cũng có ngày nó được nguôi ngoai?
    Phút yếu lòng, ai cũng có. Nó chỉ như một nhánh rẽ nhỏ, để rồi sau đó người ta vẫn phải quay lại với "đại lộ chính" của cuộc đời mình. Cứ ngỡ sẽ có con đường mới được tạo ra bằng những bước chân đi. Nhưng giờ đây những bước chân kia đã quay về lối cũ? Một phút chốc dao động trong tiếng khẽ để rồi bông hoa dại nào vẫn lặng lẽ chốn đồng hoang!
    Muốn làm một cái gai đâm vào chân anh thật đau, để ký ức chẳng còn chi êm đềm để nhớ về. Như vậy sẽ tốt hơn. Anh sẽ đi nhanh hơn, dấu vết sẽ tan mau hơn? Nhưng rồi sợ? người ta đau mất! Thôi thì làm một làn hương thỏang nhẹ, để xoa dịu cõi lòng ai, biết đâu, cũng đang dày vò?
    Rồi mỗi người sẽ có một cuộc sống riêng mới? Biết làm sao được khi sức em không đủ để nuôi lớn một tình yêu, đủ lớn để có thể vượt qua tất cả? Nhưng bây giờ, anh để lại đó, nó lại quá lớn để em quên đi?
    Nếu em sẽ chờ anh ở cuối đường kia, thì liệu có ngày nào đó anh cũng sẽ tìm thấy? Chắc là không. Vì em đã nói với anh em đi đường khác rồi! Chắc anh cũng sẽ tin vậy thôi? Cuộc đời sẽ không công bằng nếu có quá nhiều điều kỳ diệu đến với một người, anh nhỉ?
    (Trích trg 1 tập truyện đang nổi )
  6. Thongocmummim

    Thongocmummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    4.162
    Đã được thích:
    0
    To: ng nói mình sống = lý trí, uhm, hãy đọc truyện này nghen :)
    Ngày xửa ngày xưa, trướcc khi loài ngưỿi xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nỿ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn vỿ một trò chơi nào đó.
    Thông Minh đỿ xuất: ?oChúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!?. Tất cả đỿu đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lên: ?oNào các bạn, tôi xung phong làm ngưỿi tìm, các bạn trốn đi nhé!?.
    Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm:"Một, hai, ba...", đức hạnh và thói xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp. Dịu Dàng nấp sau mặt trăng. Phản Bội nấp sau những vưỿn bắp cải. Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất. Nói Dối dấu mình phía sau tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn. Tham Lam trốn trong một bao tải...Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi...tám mươi...chín mươi. Lúc này, tất cả đỿu tìm được một chỗ ần nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn.Và dó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.
    Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhỿn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của những đoá hồng...
    Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lưỿi Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lưỿi Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến... cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu. Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí:"Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu ******** Yêu đấy".
    Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỿng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên:" Tôi phải làm gi đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đưỿng trở lại bây giỿ?".
    Tình Yêu nói:"Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đưỿng lại. Bây giỿ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm ngưỿi dẫn đưỿng cho tôi". Và dó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành cùng Lý Trí.
    (HTT)
  7. scorpion66

    scorpion66 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Hai người ngồi ở chiếc bàn đối diện bàn tôi. Trong khi đợi nhân viên phục vụ mang đồ uống đến, họ nói chuyện gì đó hình như rất vui vì tôi nghe thấy tiếng cười của người phụ nữ và chao ôi, cái nhìn thật dịu dàng của người đàn ông...
    Một buổi sáng thứ bảy đẹp trời thế này, ngồi trong quán cà phê, nghe nhạc và phóng tầm mắt bao quát cả một khúc sông lớn nơi thuyền bè vẫn qua lại thường xuyên thì ai chẳng thú vị. Đồ uống được đem ra, một ly cà phê đá và một trái dừa lạnh. Khi bỏ đường vào cà phê, người đàn ông lóng ngóng đổ hết ra ngoài. Tôi lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng rất trẻ của người phụ nữ, rồi bà nhanh tay lấy đường, khuấy tan trước khi đưa cho ông...
    Khúc sông lấp lánh dưới ánh nắng chói chang của mùa hè. Gió ven sông vẫn miên man thổi cùng buổi sáng bình dị của đôi vợ chồng có lẽ đã ngoài 60...
    (P.L - Vĩnh Long)
  8. Thongocmummim

    Thongocmummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    4.162
    Đã được thích:
    0
    Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng ụo vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
    Chàng trai bật khóc.
    !!!!!!!!
  9. Thongocmummim

    Thongocmummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    4.162
    Đã được thích:
    0
    Cây, Lá và Gió
    Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó? đầu tiên hãy yêu người đó trước đã
    Cây
    Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
    Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó?
    Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói ?o cứ tự nhiên? trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ ?và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng
    Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
    Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
    Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
    Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
    Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói ?o lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?

    Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu? chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có ?" Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
    Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
    Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình? Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
    Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn?cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
    Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
    Gió
    Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
    Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi
    ?oTrái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu?
    ?oKhông phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời hkỏi cây?
    Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
    Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy ?o em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy?, cô ấy nói ?o Đầu của em đau lắm? ?ohả?? ?ođầu em đau lắm? cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng?.và từ hôm đó?chúng tôi là một cặp
    Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?
    !?
    (cre*** vncnus.net)
  10. trinhtragiang

    trinhtragiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    890
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu có hơn 1001 câu chuyện để kể , chuyện của bạn kể làm ta chạnh lòng, một chút lo sợ cho bạn. Chỉ vì quá ghen nghĩa là quá yêu bạn ( như NB nói : ghen có nghĩa là yêu quá đấy mà thôi ) mà anh ấy hay khó chịu với bạn và còn đòi lấy mạng của bạn nếu như không đồng ý làm vợ anh ấy. Ta nghe tin này mà người thẩn thờ cả buổi . Những người yêu điên cuồng như vậy họ làm liều lắm , ta khuyên bạn nên cẩn thận hơn và tìm cách ứng xử với anh ta.
    Bạn sẽ bỏ nơi ấy ra đi , bạn có hai nơi để đến hoạc vào cái thành phố này bon chen với ta hoặc lên ĐN ,nơi ba mẹ đã chọn cho bạn . Ta khuyên bạn nên đến vùng đất mới đó, vì bạn thuộc tuyp người sống an phận , không muốn va chạm nhiều . Vậy là bạn đã quyết định lên vùng đất Tây Nguyên ấy lập nghiệp . Bạn đang vất vả cho cuộc ra đi của mình , bạn phải làm lại từ đầu. Ta cầu mong bạn đủ vững để chọn hướng đi mới cho tình yêu của mình , đừng vì một chút nước mắt của đàn ông mà lại vùi cuộc đời mình vào đó, để sau có muốn làm lại cũng khó lắm T à. Hãy cố lên nhé, ta luôn bên bạn . Đừng để tình yêu hủy diệt cuộc đời mình.

Chia sẻ trang này