1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

101 Câu Chuyện Thiền (101 Zen Stories)

Chủ đề trong 'Yoga - Khí công - Nhân điện - Thiền' bởi linhlong_vn, 14/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TRANTHIENNHAN

    TRANTHIENNHAN Moderator

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.663
    Đã được thích:
    9

    ÔNG PHẬT MŨI ĐEN
    "Có một Ni cô trên đườbg tìm chân lý đã chắt chiu nhờ thợ đúc riêng cho Ni cô một tượng Phật nhỏ cỡ chừng gang tay bằng gỗ ngoài thếp vàng. Tượng Phật đó rất đẹp và Ni cô rất trân quí; đi đâu cũng mang theo, và còn đốt hương cúng dường cho Phật nữa.
    Năm tháng trôi qua, Ni cô vẫn luôn mang vác tượng Phật trên vai đi khắp nơi. Một ngày kia, nghĩ mình cũng lớn tuổi rồi, Ni cô dừng chân lại một ngôi chùa nhỏ miền quê; nhưng chùa này lại có rất nhiều tượng Phật lớn nhỏ. Mỗi vị Phật đều có bàn thờ riêng cả. Nhìn lại pho tượng Phật nhỏ xíu của mình, Ni cô thấy trong lòng ái ngại qúa. Ở nhờ chùa người ta nên khó lập bàn thờ riêng cho Phật mình, Ni cô đành phải thờ ké bàn thờ vậy.
    Từ hồi nào đến giờ, Ni cô thường đốt hương trầm cúng dường "Phật của mình", nay trong cảnh thờ chung như vậy, Ni cô thấy trong lòng bất ổn; mấy ông Phật trụ xứ nhiều quá, ông nào ông nấy to lớn, lỗ mũi to như qủa quít thế kia thì hít hết khói hương trầm, còn gì cho ông Phật của mình nữa . Thiệt thòi cho Phật mình quá!
    Ngày đêm suy nghĩ, Ni cô nghĩ ra một kế thượng sách. Ni cô lấy giấy và ống nhựa nhỏ quấn lại với nhau thành hình một cái phễu (ống quặn) vừa đủ khói xông lên hun thẳng vào mũi ông Phật mình. Hay qúa, thế là mấy ông Phật trụ xứ kia đừng hòng ngửi ké nhá. Ni cô hoan hỷ quá, trong lòng vui sướng, ăn ngủ ngon lành.
    Trải qua mấy tuần lễ đốt hương xông thẳng vào mũi Phật, kết quả mấy pho tượng Phật trụ xứ chẳng có sao hết, duy tượng Phật của Ni cô, cái lỗ mũi đen thui đầy muội hương. Cái lỗ mũi đen trên pho tương Phật bằng vàng càng làm cho pho tượng xấu xí hơn, kỳ cục hơn. "
    Ối chao, làm Phật rồi mà còn khổ thế, huống chi là trần gian.
    Khổ thay, khổ thay!
    Nguồn: Không nước không trăng - Osho, Thích Nữ Minh Tâm dịch, thư viện Hoa Sen.

  2. TRANTHIENNHAN

    TRANTHIENNHAN Moderator

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.663
    Đã được thích:
    9

    TRANH LUẬN TÌM MỘT CHỖ TRỌ QUA ĐÊM
    Theo truyền thống Thiền Nhật Bản ngày xưa, những tăng sĩ đi vân du khắp nơi, nếu muốn ngủ trọ qua đêm ở một ngôi chùa hay tịnh xá nào, đều phải thắng cuộc tranh luận tay đôi với vị sư thường trụ ở đó. Nếu không thắng được,vị du tăng đó phải đi, không được phép ở lại, dù chỉ có một đêm.
    Câu truyện xảy ra tại một ngôi cổ tự phía bắc Nhật Bản. Trụ trì ngôi chùa đó là hai anh em một nhà sư. Người anh rất thông thái, biện luận vô cùng thiện xảo, còn người em lại ngớ ngẩn, lù khù và còn chột một mắt.
    Một đêm nọ, có một vị du tăng đi ngang qua, muốn xin vào nghỉ tạm qua đêm. Nhà sư anh, quá mệt mỏi vì đã học hành suốt ngày, nên sai nhà sư em ra tiếp khách và tranh luận với vị du tăng theo truyền thống. Trước khi nhà sư em đi ra ngoài, Sư anh dặn dò:
    "Này, đệ đòi hỏi là phải tranh luận trong im lặng đó nhé. Đừng có nói, kẻo đấu không lại người ta đó."
    "Huynh yên tâm đi, để đó cho em!"
    Độ một thời gian ngắn sau, vị du tăng xin gặp nhà Sư anh, vái chào và xin ra đi. Ông ta đã bị khuất phục và hết sức tán thán tài hùng biện của nhà Sư em.
    Nhà Sư anh nói:
    "Trước khi đi, xin Ngài thuật lại cho tôi nghe cuộc tranh luận thế nào?"
    "Rất hay, tuyệt, vị du tăng trả lời, này nhé, trước hết tôi giơ một ngón tay lên ý tượng trưng Đức Phật. Sư đệ của ngài đưa 2 ngón tay lên có nghĩa là Đức Phật và Phật pháp. Tôi lại đưa 3 ngón tay lên có ý nói Tam Bảo (Phật, Pháp, Tăng) số một. Sư đệ thông minh của ngài đưa nắm tay lên dứ vào mặt tôi có ý nói là cả 3 (Tam Bảo) đều qui về một. Một là tất cả, tất cả là một. Tuyệt, tuyệt, sâu xa, sâu xa, Đại Thừa, lý rốt ráo đại thừa đấy. Tôi cam lòng bái phục."
    Vị du tăng ra đi, rất hể hả như đã học được một điều gì tuyệt diệu.
    Lát sau, nhà sư em vào gặp anh, dáng điệu còn có vẻ bực bội vô cùng.
    Vị Sư anh nói:
    "Ta biết là đệ đã thắng cuộc tranh luận này."
    "Thắng cái gì, cái tên du tăng đó thật là thô lỗ hết sức, nếu đệ không nhớ lời sư huynh dặn bảo là phải cố gắng nhẫn nại, nhã nhặn và lễ độ với khách thì em đã cho hắn một bài học thích đáng rồi."
    "Sao, đệ thuật lại cho ta nghe sự việc như thế nào?"
    "Này nhé, khi hắn ta vừa thấy em, hắn liền đưa một ngón tay lên có ý chế diễu em chột hết một mắt; em cố dằn cơn giận, đưa 2 ngón tay lên khen là hắn có phước, đầy đủ 2 con mắt. Thế mà hắn lại có ý trêu ngươi em nữa chứ, hắn đưa 3 ngón tay lên, có ý nói là em và hắn ta, hai người nhưng chỉ có 3 con mắt thôi. Em bực quá, dơ nắm tay đấm lên dứ vào mặt hắn có ý cho hắn biết là "Này, vừa phải thôi nghen, lộn xộn là ăn đấm đó." Hắn chột dạ, có vẻ ngán nên vái chào rút lui có trật tự. Thiệt là tăng sĩ gì mà thô lỗ hết sức!"
    Nhà Sư anh trợn mắt, lắc đầu và ôm bụng lăn ra cười ngất.
    "Ha ha ha! Ha ha ha!"
    Nguồn: Không nước không trăng - Osho, Thích Nữ Minh Tâm dịch, thư viện Hoa Sen.
  3. TRANTHIENNHAN

    TRANTHIENNHAN Moderator

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.663
    Đã được thích:
    9
    Những câu chuyện thiền thực sự rất khó hiểu, vì nó còn tuỳ duyên và tuỳ vào đối tượng, em cut - past ra đây cho mọi người suy ngẫm, thực ra còn phần luận bàn của Osho nữa nhưng em để cho mọi người hiểu theo cách của mình, biết đâu có ai đọc được trở nên Ngộ thì sao !
  4. dungwind

    dungwind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    2.502
    Đã được thích:
    0
    hà hà hà có đệ tử của osho ở đây rồi, ta củng đọc nhiều sách của osho nhưng không hiểu gì cả, thiện nhân có thể gởi những bài của osho lên đây cho anh em nghiên cứu.
  5. linhlong_vn

    linhlong_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2006
    Bài viết:
    949
    Đã được thích:
    0
    Tìm Thấy Viên Ngọc Trên Ðường Bùn
    Gudo tuy là quốc sư, nhưng ngài vẫn hay du hành như một kẻ khất sĩ lang thang. Một hôm trên đường đi Edo, một trung tâm văn hóa và chính trị quan trọng, ngài đến gần một ngôi làng có tên là Takenaka. Trời đã tối và mưa tầm tả, Gudo ướt mẹp và đôi dép rơm đã tơi tả. - một căn nhà tranh gần làng, ngài thấy có khoảng bốn hay năm đôi dép bày ở cửa sồ và muốn vào hỏi mua một đôi. Người đàn bà thấy ngài ướt lạnh, thương tình mời ngài trú qua đêm. Gudo nhận lời và cám tạ bà ta. Ngài đến trước bàn thờ giữa nhà tụng một thời kinh. Sau đó bà mẹ của bà chủ và bầy con ra chào. Nhìn thấy cả nhà buồn bả, ngài hỏi cớ sự. "Chồng con là kẻ cờ bạc say sưa", người đàn bà kể lể. "Khi ổng ăn bạc thì uống rượu say mèm rồi về nhà đánh đập vợ con. Nếu ổng thua thì đi vay mượn khắp nơi. Lắm khi say quá lại không về nhà. Con phải làm sao?"
    "Ðể bần tăng giúp cho," Gudo nói. "Ðây có ít tiền, hãy đi mua một chung rượu ngon và ít đồ nhấm. Rồi bà đi nghỉ đi. Bần tăng sẽ tọa thiền trước bàn thờ." Nữa đêm, ông chồng say khướt trở về, la lối om xòm. "Con mẹ nó đâu, tao về nhà đây này. Có cái gì ăn không?"
    "Có" Gudo nói, "Bần tăng bị mắc mưa và được bà nhà thương tâm cho tạm trú qua đêm. Ðể đền đáp bần tăng có mua một ít rượu và đồ nhấm dành cho ông dùng."
    Gã đàn ông hài lòng, uống sạch chung rượu rồi ngã lăn trên sàn mà ngủ. Gudo tọa thiền cạnh bên. Sáng sớm hôm sau, gã đàn ông tỉnh dậy quên hẳn mọi chuyện đêm qua.
    "Ông là ai? - đâu đến đây?" gã hỏi Gudo khi ngài vẫn còn trầm tư mặc tưởng. "Bần tăng là Gudo từ Ðông Kinh đến, trên đường đi Edo," Thiền sư trả lời.
    Gã đàn ông xấu hổ quá, liền miệng xin lỗi quốc sư. Gudo mĩm cười.
    "Mọi sự, mọi vật trên đời đều vô thường," ngài giảng giải. "Cuộc đời rất ngắn ngủi. Nếu ông cứ tiếp tục cờ bạc và rượu chè thì ông chẳng làm được việc gì hữu sự, lại còn làm khổ vợ con."
    Gã đàn ông chợt ngộ, như ra khỏi cơn mê.
    "Ðại sư nói đúng," anh ta dõng dạc. "Làm sao con có thể đền bù cho ngài về lời dạy này! Hay là để con mang hành lý hộ ngài và tin ngài một đoạn đường.ẽ
    "Nếu ông muốn," Gudo tán đồng.
    Hai người lên đường. Sau khoảng ba dặm, Gudo bảo y quay về.
    "Xin được thêm năm dặm nữa," gã nài nỉ. Họ tiếp tục đi.
    "Giờ ông nên quay về," Gudo khuyên.
    "Hẳn thêm mười dặm nữa," gã đàn ông xin.
    "Hãy về ngay," Gudo bảo sau khi đã đi hết mười dặm.
    "Xin cho con theo Ðại sư suốt đời," gã tuyên bố.
    Những thiền sư hiện đại của Nhật đều là môn đệ của người kế thừa Gudo. Tên của ngài là Mu-nan, người đàn ông đã không bao giờ quay trở lại.
  6. linhlong_vn

    linhlong_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2006
    Bài viết:
    949
    Đã được thích:
    0
    Mặt Trăng Không Thể Bị Ðánh Cắp Ðược
    Ryokan, một vị thiền sư sống cuộc đời hết sức giản đơn trong một thảo am ở dưới chân núi. Một đêm có kẻ đạo chích đột nhập nhưng nhìn quanh chẳng có gì đấng lấy cả. Ryokan vừa trở về, bắt gặp kẻ trộm.
    "Có lẽ ngươi từ xa lắm đến thăm ta," ngài nói với hắn, "và không nên về tay không. Hãy cầm lấy bô quần áo của ta như là một món quà mọn."
    Kẽ trộm sững sốt. Hắn vơ bộ quần áo và chuồn ngay.
    Ryokan ngồi trần truồng ngắm trăng. "Thiệt đáng thương," ngài trầm ngâm, "Ta ước gì có thể tặng cho hắn mặt trăng tuyệt đẹp này."
  7. linhlong_vn

    linhlong_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2006
    Bài viết:
    949
    Đã được thích:
    0
    Nếu Yêu, Hãy Yêu Công Khai
    Hai mươi tăng sinh và một ni sinh tên là Eshun, đang tu thiền với một vị thiền sư.
    Eshun rất đẹp mặc dù đã cạo đầu và khoác áo nâu sòng. Vài tăng sinh đem lòng yêu trộm. Một tăng sinh viết cho cô một lá thư tình và mong được gặp riêng. Eshun không trả lời.
    Ngày hôm sau vừa hết buổi giảng của thầy, Eshun đứng dậy nói lớn, ám chỉ vào người đã gởi thư cho cô: "Nếu sư huynh nào đó yêu tôi thực sự thì ngay bây giờ hãy đến đây ôm tôi."
  8. linhlong_vn

    linhlong_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2006
    Bài viết:
    949
    Đã được thích:
    0
    Bắt Giam Tượng Phật
    Một anh lái buôn vác trên vai năm mươi cuộn bông dừng nghỉ trong một trạm dưới chân một tượng Phật bằng đá để tránh hơi nóng. Y buồn ngủ và chợp mắt, khi thức dậy thì hàng hóa biến mất. Y liền đi trình báo với nhà cầm quyền.
    Vị quan tòa tên là O-oka mở cuộc điều tra. "TượngPhật đó chắc đã đánh căp món hàng," quan tòa kết luận. "Lẽ ra ông ta phải chăm sóc cho sự an lành của dân lại không làm tròn phận sự cao cả. Bắt giam tượng ngay."
    Quan chức liền bắt giam tượng Phật và khiêng vào giửa tòa án. Một đám đông ồn ào kéo theo sau tượng Phật, tò mò muốn biết quan tòa xử hình phạt gì đây.
    Khi O-oka đăng đường, ông liền trách mắng đám đông. "Các vị dám cả gan đến tòa cười cợt chế riu? Các vị mang tội khinh mạng tòa án nên phải bị phạt tiền và tù."
    Ðám đông vội vả xin lỗi. "Ta sẽ giử nguyên phạt vạ," quan tòa phán, "nhưng ta sẽ khoan hồng nếu mỗi người mang đến tòa một cuộn bông trong kỳ hạn ba ngày. Ai không y lệnh sẽ bị bõ tù."
    Một trong những cuộn bông mang đến liền được anh lái buôn nhận ra là của mình, do đó tên trộm bị lộ diện. Anh lái buôn thu hồi số hàng bị mất và mọi cuộn bông được trả lại cho dân.
  9. arow

    arow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/07/2006
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Một đệ tử tìm tới Minh Sư, hốt hoảng thưa: "Thưa thầy, con rất cần đến sự giúp đỡ của thầy, nếu không, con sẽ quẫn trí luôn. Chúng con ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, gồm có vợ chồng, con cái, và các ông bà nội, ông bà ngoại! Kết quả là chúng con luôn bị thần kinh căng thẳng, chúng con không ngừng cãi cọ nhau. Thật là chốn địa ngục."
    Minh Sư nghiêm nghị nói: "Con có hứa là sẽ làm những gì thầy chỉ bảo không?
    - Con xin thề là sẽ làm tất cả những gì thầy chỉ dạy.
    - Được rồi. Con có bao nhiêu gia súc?
    - Dạ một con bò, một con dê và sáu con gà mái.
    - Con hãy nhốt hết các con vật đó trong căn phòng của con, rồi hãy trở lại gặp thầy, sau một tuần lễ."
    Đệ tử rất đổi buồn bã, nhưng đã trót hứa vâng lời Minh Sư. Do đó, anh ta đã mang các giống gia súc vào trong căn phòng chật hẹp đó. Một tuần lễ sau, như đã ước định, anh ta đến gặp Minh Sư, với gương mặt rầu rĩ, và nói: "Thưa thầy, con bị thần kinh căng thẳng tột độ. Nào là nhơ uế! Hôi hám! Nào! Tất cả chúng con rồi sẽ điên mất!"
    Minh Sư truyền dạy: "Con hãy trở về và đem súc vật ra ngoài."
    Anh ta chạy vội về nhà và làm như Minh Sư dạy bảo. Hôm sau, anh ta trở lại thăm thầy, ánh mắt rực sáng niềm vui: "Thưa thầy, đời đẹp làm sao! Các súc vật đã đi khỏi. Căn phòng chúng con là một thiên đường: yên tĩnh làm sao! Sạch sẽ làm sao! Và khoảng khoác làm sao!"
  10. arow

    arow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/07/2006
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Con cá muốn sống phải trở về với nước, con người muốn sống thanh thản phải trở về với nội tâm.
    Minh Sư nói với một doanh nhân: "Chẳng khác gì con cá trên đất khô, kẻ nào bị thế sự cuốn lôi, cuối cùng cũng sẽ phải chết. Con cá phải trở về với nước; còn bạn, bạn cũng phải trở về với sự thanh vắng."
    Doanh nhân cảm thấy sửng sốt, la lên: "Tôi phải bỏ việc kinh doanh của tôi để vào sống trong tu viện sao?
    - Không, không phải vậy đâu. Bạn cứ duy trì doanh nghiệp của bạn, nhưng hãy trở về với nội tâm của chính bạn."
    Được arow sửa chữa / chuyển vào 23:34 ngày 20/11/2006

Chia sẻ trang này