20 tuổi trống rỗng Tuổi 20 trống rỗng Thứ Tư, 16/08/2006, 12:20 GMT+7 Có một việc để làm, một người để yêu, một ngôi nhà để sống nhưng Hoài Anh vẫn cảm thấy cuộc sống này sao trống rỗng và nhàm chán. Không chỉ cô gái trẻ đang làm kế toán này mà rất nhiều bạn bè cùng lứa với cô cũng rơi vào tâm trạng như thế. Sinh ra trong một gia đình ở Hà Nội, suốt từ bé, con đường học hành, yêu đương của Hoài Anh cứ băng băng mà tiến. Vừa ra trường, cô gái trẻ may mắn có một công việc khá ngon lành ở một công ty lớn cùng anh người yêu là ước mơ của nhiều người. Thế nhưng, những khi tụ tập với bạn bè, Hoài Anh lại rền rĩ than thở "chán, mệt, chỉ muốn vứt quách công việc đi". Mà cũng thật lạ, cô chẳng có mâu thuẫn gì với đồng nghiệp, với sếp, công việc cũng chẳng quá nặng nề. Tất cả cũng chỉ bởi cô không thể chịu đựng việc cứ ngồi mãi một chỗ suốt mấy năm trời. Năm lần bảy lượt, cô hỏi ý kiến bạn bè có nên nghỉ phép nằm nhà suy nghĩ xem liệu mình có thể thay đổi được không. Mỗi lúc ấy, chẳng hẹn mà mấy đứa bạn thân đều kêu lên: "Cậu còn mong muốn gì nữa, điều kiện mọi thứ đều tốt như thế. Bây giờ mà nghỉ nằm nhà suy nghĩ thì khối người đã nhảy ngay vào chiếm chỗ của mình, thời buổi này, tìm công việc mới với mức lương ngon lành đâu phải dễ". Ngồi yên một chỗ không được, nhưng Hoài Anh cũng chẳng biết làm gì bây giờ. Mọi chuyện tương lai của cô từ trước tới giờ đều do sự khôn ngoan của bố mẹ và cô chọn cả. Vào đại học, chọn chỗ làm cũng là do chỗ này dễ thi, chỗ kia dễ xin vào làm lại lương cao. Bao năm qua, Hoài Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nó có phải là điều mình thực sự yêu thích hay không. Chán chẳng thích làm, nhưng Hoài Anh thấy những góp ý của bạn cũng đúng. Dùng dằng chẳng dám thay đổi, thế là cô nàng cứ suốt ngày ngồi ôm "khối" bực bội, chán nản và khiến mọi người phát bực với những lời làu nhàu của mình. Trong khi Hoài Anh mỏi mòn bởi nhịp sống bình yên nhưng chẳng có một giấc mơ thì Hoàng lại rơi vào cảnh hoang mang bởi quá nhiều ước mơ dự định mà cái nào cũng dang dở. Nhìn Hoàng, chẳng ai nghĩ rằng anh có thời gian để buồn với bất cứ chuyện gì. 22 tuổi ra trường với 2 tấm bằng đại học, cao ráo đẹp trai, Hoàng được nhận vào làm PR cho một công ty truyền thông lớn mà chẳng gặp khó khăn gì. Nhưng dần dần anh thấy quá chán với chuyện suốt ngày phải mềm mỏng với khách hàng, ngọt ngào với những người mình giao tiếp. Tới một ngày, Hoàng quyết định phải tìm cho mình một ước mơ để theo đuổi. 23 tuổi, Hoàng quyết định vừa đi làm vừa đi học thêm thiết kế đồ họa, nghề mà anh thích từ khi còn là cậu học sinh trung học. Nhưng rồi, ước mơ thủa niên thiếu trở nên cay đắng khi vấp phải thực tế khắc nghiệt của công việc thực tế. Không còn những lời tán tụng của bạn bè, thày cô, những dự án đầu tiên của Hoàng ở chỗ làm mới đều bị khách hàng chê. Uất ức, buồn chán, Hoàng thấy mình không thể hợp với nghề này bởi không thể chịu được những lời chỉ trích nghiệt ngã. Nhưng làm gì bây giờ, Hoàng lại tính tới chuyện đi học nghề trang trí cho điện thoại, cũng là liên quan tới việc anh đang học. Giấc mơ này chưa xong, nghe chuyện kinh doanh cửa hàng bánh ngọt Pháp của bạn sinh lời, Hoàng lại nghĩ tới chuyện đăng ký đi học làm bánh để tự mở cửa hàng. Một lúc "ôm" mấy ước mơ, nhiều lúc Hoàng cũng phát hoảng với chính mình. Lúc nào cũng chỉ mơ ước ngày dài gấp đôi, bạn bè cả tháng trời có khi không gặp Hoàng và phát bực với lời từ chối nhàm chán "Tớ bận lắm, không đi đâu". Hy sinh bao nhiêu thời gian, mặc kệ bạn bè giận dỗi để có thêm một tấm bằng, nhưng tới giờ, Hoàng vẫn thấy tương lai thật mù mờ dù đang ở tuổi 25. Mỗi khi nhà có khách, bố mẹ đều tự hào giới thiệu về những tấm bằng, về chỗ làm của Hoàng, anh chàng lại thấy mình sao trống rỗng, thấy mình là người "nghèo" nhất với bộ sưu tập bằng cấp của mình. NSO
Ghét cái suy nghĩ "có một việc để làm, có một người để yêu,....", nghe hãm không chịu được! Ghét cái gì phẳng lặng quá, mà phẳng lặng thì cảm xúc cũng chỉ phẳng lặng, bình bình, cũng có người sâu sắc, nhưng hiếm. Sống mà ko có ước mơ thì chán, nhưng có nhiều thứ nên chỉ dừng lại ở mơ thôi, vì vẫn luôn có những giấc mơ ko thực tế mà chỉ làm cho bản thân có thêm động lực mà đi tiếp. Ngày xưa, thanh niên nói nhiều về lý tưởng, bây giờ khi nhắc đến hai từ đó, có chăng chỉ là trong giờ CNXH KH hay họp Đoàn. Nhưng ko thể nói giới trẻ bây giờ ko có lý tưởng, chỉ là khác với thế hệ cha anh mình ngày trước. Giữa cái cuộc sống hối hả và xô bồ này, dừng lại một vài lần để nhìn lại mình cũng là điều nên làm, vấn đề là ko vượt qua được cái chi phí cơ hội khi mình dừng lại, và thế là lại để mình trôi. 23 Không bao giờ phải tiếc vì những gì mình đã trải qua, những việc mình đã làm.
Hơ...thế hoá ra bọn nhà báo lá cải lại bốc fét hử ku anh. Hôm qua em đọc cái bài này trên thehe8x.net rồi hôm nay lại có người post lên đêy. Bàn làm gì mấy cái chuyện này hả ku anh. http://thehe8x.net/news/Nhip-Song-Tre/2006/08/33/2421.php Đấy, nó đấy ! Được NhuMay_NhuMua sửa chữa / chuyển vào 18:53 ngày 17/08/2006
.... Cái gì mãi nó cũng nhàm..... mãi nó cũng chán..... Nhiều lúc chán không biết tại sao chán........ đang trong tình trạng đó thì phải............. iu nhau vài năm trời chẳng mấy khi cãi nhau, giận nhau thế nào cũng chán....
Chỉ có một nhận xét .......... ăn no rồi dửng mỡ ........ "Có một việc để làm, một người để yêu, một ngôi nhà để sống nhưng Hoài Anh vẫn cảm thấy cuộc sống này sao trống rỗng và nhàm chán". Nghe kô thể chấp nhận được.
Buồn cười thật, trong khi lại có những người chỉ mong được có thế "một việc để làm, một người để yêu...". Đúng là con người ta không bao giờ hài lòng với cái gì mình đang có, chỉ đến lúc mất đi thì mới nhận ra...Nghe thì sách giáo khoa đấy, nhưng đến bây giờ cũng đã có đứa nào làm được đêk đâu. Con người khốn nạn thật.
Theo mình bạn không có mục tiêu để phấn đấu nên mới có cảm giác đó.Bạn hãy thử chon một mục tiêu gì đó rất khó để phấn đấu thôi. Bạn mới có 20 tuổi thôi.Tương lai của bạn còn rất dài.Hay nhìn vào tương lai.
Thực ra ko fải thế đâu, cái mà có một việc để làm, một người để yêu là cái mà người ngoài nhìn vào rồi nghĩ thôi. Bản thân con người ko bao giờ tự hài lòng với mình cả, chỉ có điều ko fải người trong cuộc thì ko thể hiểu hết rằng cái người để yêu kia, cái công việc để làm kia thực sự có vấn đề. Nếu đúng là yêu công việc và con người, người ta sẽ có sự fấn đấu cô gắng, ko cảm thấy trống rỗng, vô nghĩa như thế. Cái cảm giác đó là dấu hiệu của sự bất ổn, của sự ko fù hợp, của sự thiếu chắc chắn. Mình cũng đã từng ở trong tâm trạng như vậy, người ngoài nhìn vào bảo còn gì mà mơ ước nữa đâu, công việc ổn định ty hạnh fúc, nhưng ko fải như vậy, cái cảm giác chông chênh là sự báo trước của trực giác. Cũng đến cái lúc mọi thứ ra đi, ko hẳn là nhẹ nhàng như cái cảm giác nặng nề, vướng víu cũng mất hẳn Mình hiểu là mình bước vào một giai đoạn mới, khi nhìn vào người ta sẽ ko nói "có 1 cviệc để làm, 1 con người để yêu" nữa, nhưng mình lại cảm thấy hạnh fúc và thanh thản Đó là điều quan trọng nhất, những chuyện đã qua giúp mình nhìn lại mọi chuyện một cách tỉnh táo nhất và đột nhiên, bao nhiêu nhiệm vụ quan trọng bỗng dưng hiện về , và cuộc sống có ý nghĩa hơn hẳn Hay là khi thiếu đi vài thứ người ta mới có động lực fấn đấu nhỉ