1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

23 tuổi và chưa yêu bao giờ

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi UNA_MALDINISTA, 29/09/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Vui quá, Milan thắng đậm quá! Hôm qua sợ, ko dám xem trực tiếp , sáng dậy sớm xem kết quả thui Hơi mang tiếng một tí, cơ mà miễn là thắng nhỉ, cả nhà chia vui với Una nào
    Đêm qua nằm thao thức, chợt nghe văng vẳng những tiếng rao đêm. Lâu lâu mới lại được nghe lại những tiếng rao ấy. Chợt thấy lòng mình se lại. Giữa mùa đông giá buốt, mình được nằm trong chăn ấm đệm êm, còn người ta vẫn fải bươn chải ngoài kia, với bao nhiêu là lo toan, mệt mỏi ... Tự thấy mình còn quá may mắn và hạnh fúc, tự thấy mình chẳng ra sao toàn lo nghĩ những chuyện ko đâu ... Và rồi tự thấy mình fải tự xem lại chính bản thân ... Cho những ngày mai tươi sáng hơn ... Hạnh fúc chính là biết tự hài lòng với những gì mình đang có ...
    Tặng mọi người một bức thư Hà Nội về tiếng rao đêm ...
    Có tiếng rao đúng nghĩa như một lời thông báo, mời chào, lời rao vang xa vào đêm. Có tiếng rao như bị nhúng nước trước khi bật qua môi. Có tiếng rao chất chứa hy vọng, lời rao như đùa cợt với mọi nỗi khổ đang vây bọc. Có tiếng rao bị tắc nghẽn ở đâu đó trong cổ họng. Có tiếng rao nở hậu. Có tiếng rao thắt lại, lời rao bị kéo dài mãi ra ở đoạn cuối...
    Thời còn là sinh viên của trường Viết văn Nguyễn Du, tôi hay thức đêm. Ban ngày học trên lớp, tối quây quần bù khú, tán gẫu những chuyện trên trời dưới biển, nói xấu - hạ bệ đồng nghiệp như một căn bệnh cố hữu của giới cầm bút. Hôm nào cũng đến tận khuya mới ai về phòng người ấy. Bấy giờ mới là lúc giở đồ nghề ra nghí ngoáy. Có hôm viết được một lèo. Có hôm ngồi cắn bút đến gần sáng, đầu óc tắc tị.
    Trong màn đêm tịch mịch, thế nào cũng vang lên tiếng rao của những người bán bánh mỳ. Không hiểu sao tôi cứ muốn tin rằng, những người bán hàng rong với đám viết lách chúng tôi vốn là cùng một hạng. Mà này, chưa biết ai sang trọng hơn ai đâu nhé. Nếu bạn cũng ngồi trong đêm nghe tiếng họ rao, bạn sẽ nghĩ họ là những nghệ sỹ thực sự, chứ không phải những người bán hàng kiếm tiền lẻ.
    Hồi đó và cả bây giờ tôi vẫn cứ dỏng tai đêm đêm. Hầu như phải vào đúng một giờ nhất định, những tiếng rao mới đồng loạt cất lên. Sớm hơn giờ ấy tiếng rao nhạt hoét, rời rạc, chả tạo một ấn tượng gì khiến phải chú ý. Nó khiến tôi liên tưởng đến bản hòa tấu sau mỗi trận mưa rào. Thôi thì đủ kiểu trầm bổng, dài ngắn, âm cổ, âm mũi, giọng trong, giọng đục của nhiều vùng miền... Thế là có đêm tôi chẳng làm gì ngoài việc ngồi nghe tiếng rao bán hàng.
    Có tiếng rao đúng nghĩa như một lời thông báo, mời chào, lời rao vang xa vào đêm. Có tiếng rao như bị nhúng nước trước khi bật qua môi. Có tiếng rao chất chứa hy vọng, lời rao như đùa cợt với mọi nỗi khổ đang vây bọc. Có tiếng rao bị tắc nghẽn ở đâu đó trong cổ họng. Có tiếng rao nở hậu. Có tiếng rao thắt lại, lời rao bị kéo dài mãi ra ở đoạn cuối. Mỗi lời rao là dấu hiệu nhận dạng một số kiếp qua âm thanh. Không hiểu sao khi đó tôi cứ muốn được thấy tận mặt từng người bán bánh mỳ đêm. Tôi muốn chiêm ngưỡng họ như chiêm ngưỡng những biểu tượng của sự can trường. Bạn tin hay không thì tùy, nhưng tôi không thể nói khác rằng đêm nào ước muốn đó cũng cồn cào trong tôi. Nhưng từng đêm cứ lần lượt trôi qua và cái ước muốn ấy mỗi ngày một bị đẩy ra xa tít tắp.
    Đêm nào ghé cửa phòng tôi cũng vẫn chỉ là cậu bé 12, 13 tuổi từ quê bỏ học ra Hà Nội bán bánh mỳ. Cậu ủ bánh trong những bao tải, nhét gọn trong chiếc thúng rồi đội trên đầu. Tiếng rao của cậu thuộc loại lanh lảnh. Cậu đi theo một hành trình rất có trật tự, của riêng cậu và đương nhiên là tuân thủ rất nghiêm ngặt quy định phân chia khu vực bán hàng. Miếng ăn kiếm được chẳng dễ dàng gì nên không thể chấp nhận sự tranh cướp, dù vô tình hay cố ý. Làm trái điều đó, lập tức cậu phải bán xới đi nơi khác, và ở đấy cuộc tranh giành luôn luôn khốc liệt hơn.
    Lần theo tiếng rao của cậu bé, tôi có thể đoán được cậu là người biết giữ kỷ luật. Nếu phùng thời được làm quan, chắc chắn cậu không hứa hão huyền như đa số những ông quan hiện thời. Chắc chắn nhân cách cậu cao hơn ối kẻ ăn trên ngồi trốc. Cậu biết giữ chữ tín với đồng nghiệp và với khách hàng. Không phải đêm nào tôi cũng mua bánh mỳ ăn đêm nhưng chưa bao giờ cậu bé không ghé qua. Cậu biết tôi thích loại bánh mềm trong, giòn ngoài nên luôn luôn để dành. Những đêm đông rét thấu xương, cậu tùm hụp trong chiếc áo bông to quá khổ chỉ hở ra độc đôi mắt. Cậu chờ tôi ngẩng lên để tin chắc tôi đã nhìn thấy cậu. Chỉ khi tôi mỉm cười lắc đầu cậu mới bỏ đi để rồi đêm sau lại hy vọng với cái nháy mắt tinh nghịch thay cho lời mời. Cũng có hôm cậu nán lại, tò mò hay có thể là thèm thuồng nhìn những cuốn sách bày trên mặt bàn. Giá mà tôi biết khi đó cậu bé bán bánh mỳ đêm nghĩ gì, có thể tôi đã không tiếp tục nghề cầm bút tráo trở nữa cũng nên.
    Tiếng rao bán hàng đêm đã trở thành một phần của những gì gắn tôi với Hà Nội. Rời Trường Viết văn, tôi mua một căn hộ dột nát ở tít vùng ven đô. Cách đó không xa là cánh đồng rau của những người lao động nghèo. Đêm đêm vẳng lên từ đó tiếng ếch nhái kêu đến sốt ruột. Những ngày đầu dọn về nhà mới, tôi không sao ngủ được. Có cái gì vừa lạnh lẽo, vừa bất an. Tiếng gió thổi ***g lộn ngoài cửa sổ càng khiến tôi như bị vây bọc bởi nỗi cô đơn.
    Đúng 8 năm sau, tôi lại gặp tâm trạng này trong một đêm thức trắng nhìn tuyết rơi ở cái thành phố miền trung nước Mỹ giầu có. Thành phố sáng rực các loại đèn mầu, yên lặng gần như tuyệt đối. Giống như 8 năm trước, tôi bỗng thèm nghe một tiếng rao của cô cậu bé bán hàng đêm, mặc dù hồi đó khi nó vang lên, lẫn vào tiếng ếch nhái, tôi đã ứa nước mắt. Kiếp người sao mà nhỏ nhoi, bất trắc, trôi dạt thật vô lường.
    Tôi chuyển chỗ ở thêm một lần nữa. Sống trong căn nhà đầy đủ tiện nghi, tôi bắt đầu mắc bệnh nói dai như đỉa về thời nghèo khổ, như bất cứ gã công thần mạt hạng nào. Những đêm mưa rét sập sùi, nằm trong chăn nệm tôi không khỏi cảm thấy khoái trá một cách tầm thường vì biết chắc còn có bao kẻ ước được như mình.
    Nửa đêm tôi bỗng giật mình thức giấc. Khi tôi vừa ngả mình xuống định ngủ tiếp thì cái giai điệu ấy vang lên, có cảm giác xa xôi như từ một thế giới khác vọng về. Tôi mong mình nghe nhầm. Hình như lời cầu mong của tôi đã được nghe thấy. Cái giai điệu đích thực của bần hàn ấy, từng gắn với chốn đô thành nghìn tuổi như một phần của đời sống văn hoá cổ kính, giờ đây giống như một lời tố cáo. Tôi hướng tất cả các giác quan ra phía cửa mặc dù biết chắc chẳng có cậu bé nào chờ ở phía bên ngoài, đôi khi chỉ để nháy mắt một cái.
    Có những điều vĩnh viễn nằm ngoài mọi logic đời sống. Ngày ấy tôi đã không đọc thấy ước muốn cháy sáng trong mắt cậu bé, và điều đó khiến những lời rao của cậu làm ấm lòng người khác bởi nó tràn ngập hy vọng sớm được rời khỏi đất Hà Thành, nơi cậu sẽ ghi nhớ suốt đời như những tháng năm nằm dưới hàm cá mập.
    Tạ Duy Anh

  2. tieu_than_tien

    tieu_than_tien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2004
    Bài viết:
    576
    Đã được thích:
    0
    Hic hic, những nỗi buồn cứ đi qua rồi trở lại...niềm vui cũng thế đến rùi đi.
    Hi hi, thực trạng bi thảm là TTT trở lên đen giòn đen đẹp đen Naomi thật. Xem lại ảnh hồi xưa, thấy mình nhỏ nhắn, tươi tắn thế..giờ soi gương, hic hic, vừa già vừa cau có...
    Trời trở lạnh. KTX vắng. Có việc cần làm nhưng ngại. Hu hu hu...
    @anh nắng mưa: biết anh thích vỏ sò vỏ ốc nên em đã mạo muội tha về cả túi. Anh có biết án phí là gì ko: 100 000 AUD hoặc 12th tù. 100 000 AUD thì bán cả gia sản nhà em cũng ko đủ nên em tình nguyện nếu có gì xảy ra sẽ chấp nhận đi tù để đc ở lại Úc thêm 1năm nữa, he he.
    Ôi, chương trình off Xuân đến đâu rùi nhỉ? Ai đăng kí nữa nào???
    Ủng hộ bóng đá VN chút chứ nhỉ? VN VÔ ĐỊCH đeeeeê
    Được tieu_than_tien sửa chữa / chuyển vào 14:39 ngày 24/11/2005
  3. Amor

    Amor Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/07/2002
    Bài viết:
    477
    Đã được thích:
    0
    Hỏi nhỏ chị Una và tất cả các bạn/anh/chị tự xưng là "chưa yêu" câu này nhé: có thật là mọi người chưa hề biết yêu bao giờ, hay là "chưa có người yêu"? Amor thấy hai chuyện này rõ là khác nhau đấy chứ.
  4. superknight

    superknight Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/08/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    2
    Hân hạnh chào đón Amor, thế hệ sau anh 1-2 khóa gì đó . Em vào đây để tham gia hội 23 tuổi chưa yêu bao giờ hay là muốn tìm kiếm gì vậy , 1 anh chàng nhé. ai xung phong nào, anh thì lùi ra phía sau rồi
  5. Nolf

    Nolf Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Bác cứ đứng cuối hàng cũng được sk à. Sau khi bác đứng ở đó, Amor sẽ hô to: "Đằng sau quay", và thế là bác thành đầu hàng ngay ấy mà... (chúc mừng trước )
  6. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Trả lời nhỏ em Amor thân mến , đương nhiên chưa yêu bao giờ và chưa có người yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau rùi. Chị hiểu ý em muốn nhấn mạnh với chị là chưa có ng yêu -> do zô zuyên, tính tình, hình thức ko ra sao, hoặc vì một lý do nào đó ... mà chưa ai ngó mắt tới . Còn chưa yêu bao giờ là chưa từng rung động (mạnh đến mức đủ trở thành tình yêu ) trước một ai đó. Fân biệt như vậy là rõ rùi em Amor nhỉ Với chị thì cả hai đều đúng em à , chị chưa từng yêu ai (ko hiểu có fải do con tim chị quá giá lạnh ) và hình như cũng chưa ai từng yêu chị thì fải (cái này thể hiện là chưa ai nói với mình câu gì , hic). Chị hưởng toàn bộ sự bất hạnh của 2 nỗi đau khổ Thế nên mới fải lên đây nhờ mọi ng tư vấn, chia sẻ ... Dù biết rằng điều đó thật khó khăn ... Dù biết rắng điều gì fải đến rùi cũng sẽ đến ... Dù biết rằng có thể còn do sự sắp đặt của số fận ...
    Người trên fố đi bên nhau rất vui
    Chỉ riêng em nơi đây cô đơn mãi thôi ...

    Hôm nay trời ko có nắng vàng rực rỡ, cái lạnh dường như xâm chiếm tâm hồn ...
  7. spidermanvn

    spidermanvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2003
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Ngoài hai trường hợp đó ra, còn có cả "Chưa ... thèm yêu !"
    Thế bạn ở trường hợp nào
    @tieu_than_tien: hôm qua vì "Việt Nam vô địch" mà giọng khản đặc roài, giữ sức cho trận chung kết thôi
  8. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm mới thấy bạn spiderman trở lại topic , vẫn những dòng tâm sự rất đúng với lứa tuổi chúng mình. Cũng chẳng biết nói thế nào. Thôi ko kêu ca nữa, kêu nhiều mọi ng lại càng thấy chán nản về mình ư
    Fragile ui , Una đang nghe everytime I look at you của Il Divo, hay thiệt, ko kém bài hôm qua fragile gửi đâu nha , tự nhiên thấy lòng mình trong sáng hẳn lên và mơ ước ... hì
    Hôm qua VN thắng, thế là Una mua một cái bánh gatô to ơi là to, về ăn mừng đội tuyển vào BK, hí hí , ăn no căng hết cả bụng, đúng là nỗi buồn niềm vui giải quýêt bằng cách ăn uống là nhanh nhất nhỉ Đùa chút thui, trận BK tới còn fải cổ vũ nhiệt tình chứ TTT và spiderman nhỉ? Mà TTT định "hy sinh" vỏ sò để ở lại Úc hả, hì, thế có cách nào để ngta "dẫn giải" từ VN sang đó ko nhỉ? Una cũng muốn dùng cách đó luôn nè Rùi là ở lại đó cả đời lun cũng được hi hi
    Sorry bạn nucuoixinhxinh, mình vô ý quá chưa trả lời, mình vào đó thời gian ngắn nên là cũng ra mất rùi, hì, hy vọng lại có dịp vào lâu hơn để đi chơi với nụcười, mà bạn thấy ko, bạn vừa vào đã nhận được sự đón tiếp nhiệt tình của các bạn nam trong này rùi. Vui hơn hẳn nhỉ Chúc nucuoi ngày càng ... cười nhiều, cười nhiều là xinh hơn, vui tươi hơn, ... , là ko fải ca bài "23 tuổi và chưa yêu bao giờ" như Una nữa đâu
    Đúng là những người trẻ tuổi thường có những lo toan giống nhau ... Đôi lúc cứ "giá như ... giá như ... ", đôi lúc thậm chí thấy mình thật kém may mắn ... Thế nhưng hãy nhìn lại để thấy mình thật hạnh phúc và may mắn, được ngắm bầu trời xanh, ánh nắng chan hòa này, được đứng thẳng vững chãi trên đôi chân này ... biết bao người vĩnh viễn không có được cảm giác đó ... Nhìn lại như vậy để đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận, cho hoàn cảnh, để hạnh phúc, tự tin hơn với những gì mình đang có, và để vươn lên đạt được những gì mình chưa có ! Phải không bạn !
    Được una_maldinista sửa chữa / chuyển vào 10:00 ngày 25/11/2005
  9. Y_Not

    Y_Not Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    1.630
    Đã được thích:
    0
    ... trò của thầy mà cứ ăn uống kiểu này thì 32 tuổi cũng chưa yêu đâu ... con trai hình như ko thích con gái .... béooooooooooooooooo
  10. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Oái, thầy quản trò chặt thế, cũng fải cho trò ăn mừng một tí chứ, hí hí Thôi, đằng nào cũng ko có ai yêu rùi, đằng nào cũng thế mà thôi, hic

Chia sẻ trang này