1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

23 tuổi và chưa yêu bao giờ

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi UNA_MALDINISTA, 29/09/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Hì, sáng thứ 7 cuối cùng của năm. Dậy rõ sớm, đến công ty rõ sớm. Có mỗi xe máy của mình thôi, chưa có ai cả Cuối năm chăm chỉ dễ sợ nhỉ? Ko hiểu nữa. Cũng muốn ngủ nhiều, muốn nằm nhiều, nhưng mà ... trăn trở cho một năm mới rồi sẽ ra sao nên chả ngủ được, fải dậy
    Trời lại trở lạnh, bầu trời toàn một màu u ám. Gió thổi fần fật trên đường tới chỗ làm. Một cảm giác lửng lơ con cá vàng, chẳng hiểu là vui, hay buồn, hay xốn xang, hay hờ hững. Tóm lại là khá ngạc nhiên vào thời điểm cuối năm như thế này. Nhất là chỉ mới hôm qua thôi, tối qua thôi, còn cảm thấy có gì man mác trong căn fòng vắng vẻ và lặng lẽ. Có một chút gì như đọng lại trong tâm hồn sau mỗi fút bận rộn, bon chen ngoài cuộc đời.
    Tôi đã là ai? Tôi đang là ai? Tôi sẽ là người như thế nào? Ko ai biết. Tôi ko biết, các bạn ko biết. ngay cả những người dẫn chương trình cũng ko biết Chỉ có Trời biết, Đất biết, tương lai biết, mà mình thì chẳng thể có cỗ xe fóng tới tương lai của Đôrêmon để biết trước được điều gì Thế nên mới trăn trở hi hi
    Không sao? Ko biết suy nghĩ nhiều thì lại chẳng fải là mình. Vô tư quá thì đâu có đúng là mình nhỉ?
    Una ơi. Thế là đã hai mùa xuân qua đi kể từ ngày topic này ra đời. 02 mùa xuân với biết bao biến đổi. Và tưởng chừng như Una này vẫn đang dẫm chân tại chỗ. Nhưng ko fải. Theo đúng quy luật tiến hóa, mình đang ở vị trí cũ, nhưng ở một mức độ cao hơn của vòng xoáy trôn ốc. Thế nên ko có gì fải băn khoăn cả. Năm sau, mọi việc sẽ tốt hơn
  2. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội vào đông
    03:55'' 22/12/2006 (GMT+7)
    (VietNamNet) - Hà Nội vào đông. Người từ phương Nam nắng ấm ra cũng đắm say cái gam màu và hương vị mùa đông và những hàng quà rong dọc vỉa hè... Rồi khi chia xa mang theo nỗi nhớ khó tả những ngày đông Hà Nội.

    Nhật ký ngày đông

    Dù muộn, mùa đông đã về...Thư HN xin gửi đến bạn đọc gần xa chút rét lạnh đầu mùa của Hà Nội với vài dòng ?oNhật ký ngày đông? năm trước.
    Trời Hà Nội bâng khuâng những nét phác thảo mùa?
    Thu chần chừ, vấn vương chia tay trong hương cốm Vòng man mác đồng quê, hương hoa sữa nồng nàn, ngây ngất phố, và màu nắng mật ong say say Tình yêu.
    Mùa đông ngập ngừng với mấy cơn gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về, lẫn vào từng cơn mưa, mưa lá bay đầy trời, kéo theo cái lành lạnh dịu dàng của khoảnh khắc giao mùa, vừa đủ cho những đôi tình nhân tìm hơi ấm tay trong tay bên nhau. Lập đông Hà Nội có gam màu và hương vị đắm say là lạ. Màu vàng nắng của cây, lá, hương phố ở những hàng quà rong dọc vỉa hè mang cho nhiều người đến với Hà Nội, xa Hà Nội nỗi nhớ khó tả?
    Đường Tràng Thi, Quán Thánh và nhiều con đường khác với những cây bàng đang thay sắc lá, thỉnh thoảng vài chiếc lá rời cây rơi xuống giống như một mảnh nắng vàng lấp lửng khoảng không. Nhưng hấp dẫn đến ngẩn ngơ là màu vàng rực của quả bàng chín, treo lủng lẳng trên cành, lâu lâu gió ào qua lại lộp độp rớt xuống gốc. Quả bàng tỏa mùi thơm nhẹ nhàng mà có lẽ chỉ có trẻ em Hà Nội mới gọi đúng tên được. Tôi đã từng được nghe kể về kỷ niệm của người Hà Nội với những gốc bàng, mùa quả chín, một thứ quả đặt biệt của tuổi thơ Hà Nội, lấy bao nỗi nhớ ngày lớn lên vào đời. Và đúng là khó quên được cái vị bùi bùi, ngọt ngọt của nhân quả bàng mà những em bé đã mời tôi nếm thử.
    Mang cái hồn nhiên lây từ em bé và quả bàng, tôi ngạc nhiên với một loài cây mang cái tên rất chân quê nơi con phố khá sầm uất ở Hà Nội ?" Cây cơm nguội ở dọc phố Lý Thường Kiệt. Cây cao, thẳng, lá nhỏ, tiết trời đầu đông nhuộm lá thành màu vàng mơ bay rơi ào ào như mưa nắng từng giọt đổ xuống trong chiều? Đẹp quá. Rồi bần thần, thầm thắc mắc, quả của nó có giống cơm nguội không? Và ai đã đặt tên cho một loài cây đẹp như thế một cái tên bình dị, khiêm tốn đến vậy.
    Một thoáng mùa đông Hồ Gươm. Ảnh: Phạm Hải
    Thắc mắc và lang thang tiếp, đến đường Hoàng Diệu? Màu nâu bóng của những quả xà cừ nổi bật trong vòm lá um tùm, như những con mắt đa tình, ấm nồng của người tình bí ẩn lặng ngắm những thiếu nữ môi hồng đi trên phố? Loài cây này to, cao lực lưỡng, chắc chắn, lá lúc nào cũng xum xuê xanh thẳm, rợp bóng, nhưng hoa thì mỏng manh với bốn cánh nâu nhạt như một cái chong chóng đơn côi. Mùa hoa rụng, hàng vạn cái chong chóng hoa xà cừ xoay tít rơi, đậu, vương vào bất cứ ai, bất cứ gì đến tội nghiệp? Và đến quả thì lạ thay, cứng như một viên bi gỗ cứng cáp. Tôi nhặt một quả xà cừ - Màu nâu ấm áp. Tôi nhớ màu mắt của anh khi chúng tôi đi bên nhau.
    Cứ vẩn vơ, mơ màng với cây, với lá phố Hà Nội trong cái lạnh ngọt ngào còn vương chút thu. Tôi dừng chân phố Hai Bà Trưng. Mùi bếp núc ấm nóng ngầy ngậy theo gió xộc vào mũi? Ôi! Quẩy nóng! Món quà phố giản dị, hình như chỉ có ở Hà Nội? Chảo dầu đầy ắp sôi lăn tăn trên bếp lửa liu riu không to, không nhỏ. Cứ hai thỏi bột nặn trắng mịn quấn lấy nhau thành một? ngụp lặn trong chảo dầu. Chốc lát ngả màu vàng rộm, tỏa mùi thơm quyến rũ vô cùng. Cô chủ hàng tròn như cục bột, trắng như bột nặn, má hồng rực luôn tay nắn, se bột thả vào chảo?
    Ngồi xuống một cái ghế con con, bên cái bàn bé bé, tôi tò mò nhìn chủ hàng dọn một đĩa quẩy nóng hổi, giòn rụm, một đĩa nhỏ tương ớt, một bát nước mắm pha xinh xinh và mấy miếng dưa góp trên cái đĩa sứ mỏng. Tất cả là một sự hòa trộn màu sắc làm thỏa mãn đôi mắt, và các vị chua, cay, mặn, ngọt, béo, thơm, kích thích tâm hồn ẩm thực của tôi không tả được. Quẩy nóng ?" một khám phá thú vị về món quà vặt của người Hà Nội - Ấn tượng mùa đông.
    Chưa hết, tôi còn được thưởng thức một món ăn cũng rất mùa đông phố Hà Nội ?" Đậu phụ nướng. Miếng đậu trơn mát mịn, mềm non, không giống các loại đậu phụ khác tôi biết. Nghe bà chủ hàng nói, đây là loại đậu phụ Mơ của làng Mai Động nổi tiếng ba mươi sáu phố từ xưa tới nay, và chỉ có đậu phụ Mơ thì mới có được vị của món quà vặt này, mới đáng đồng tiền để bỏ công ngoài trời lạnh ăn quà phố. Đậu được phủ một ít muối có trộn gia vị như tiêu, tỏi, rồi để trên cái vỉ sắt đặt lên bếp than loại than hoa không khói, đượm, nổ lách tách bắn những tia hoa lửa rất đẹp. Lật qua lại vài lần, miếng đậu vàng ươm, thơm lừng? được dọn trong một đĩa sứ thô trắng ngà, nhìn món ăn rất cổ tích. Nếu lịch sự thì dùng đũa, nhưng tôi bắt chước mấy cô cậu học trò ngồi bàn bên cạnh bốc tay, vừa thổi, vừa ăn, vừa xuýt xoa? Ăn quên no.
    Không hiểu những ai đã đến Hà Nội ăn thử món đậu phụ nướng này. Nhưng tôi tin, chỉ một lần thôi sẽ nhớ mãi hương vị của nó. Món ăn tầm thường, giản đơn, bình dân nhưng khi dừng lại ở Hà Nội phố, nó đã mang nét tinh tế kín đáo và thi vị rất Tràng An.
    Soạn: HA 989557 gửi đến 996 để nhận ảnh này
    Một thứ quà đêm đông Hà Nội (Theo quehuong.org.vn)
    Những ngày đầu đông ở Hà Nội, tôi đã được nếm nhiều vị ngon, vị lạ của nghệ thuật ẩm thực người Hà Nội. Và hình như Hà Nội muốn ban cho tôi cái hậu, cho tôi hoàn hảo bức tranh lập đông Hà Nội trước khi trở về phương Nam: tình cờ tôi được uống trà (chè) giữa phố cổ Hà Nội.
    Một quán chè chén - người Hà Nội gọi thế, giữa phố Hàng Gai, cạnh gốc cây đa mấy trăm tuổi với ông chủ quán hình như không có tuổi. Trà được pha trong một cái ấm sành màu đen mun bé bằng nắm tay, chén uống cùng màu và bé như cái hột mít. Chẳng biết ông pha thứ trà gì mà khi tôi nhắp chén nước, cái vị đắng tê lưỡi làm tôi muốn dội ngược, song kỳ lạ thay, chỉ thoáng một phút bỡ ngỡ, tôi cảm nhận vị ngọt ấm lan tỏa ngấm dần vào lưỡi, vào cổ, và khắp cả người tôi như được vị trà kia sưởi ấm, cái ấm nhẹ nhàng thanh thoát? Ông chủ phác một nụ cười hiền hòa khi quan sát tôi uống chén trà? và tôi được ông kể cho nghe các loại danh trà, các kiểu trà đạo của người Hà Nội xưa và bây giờ?
    Khi rời quán (chè chén) của ông, trong tôi cứ ẩn chứa câu hỏi, sao ông lại cho tôi thưởng thức hương vị đặc biệt một loại trà Tuyết danh bất hư truyền, chỉ mọc ở trên các đỉnh núi đá tai mèo vùng Tây Bắc? Lại kể cho tôi nghe một thú chơi thanh tao quý phái đậm chất nhân sinh Đông phương ?" nghệ thuật uống trà đạo người Hà Nội? Có lẽ ông và tôi có một mối giao cảm đặc biệt, vì tôi yêu Hà Nội bằng một tình yêu sâu lắng, tình yêu tâm linh.
    Hà Nội vào đông? nỗi nhớ theo tôi về phương Nam.
    *
    Hoài Hương (Hội Nhà văn TP.HCM)
  3. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    ÁNG
    Ngồi thu người nơi quán nhỏ nép mình trong ngõ phố cổ, nhấp ngụm cà phê nóng hổi, châm điếu thuốc và lặng im một chút, thấy trong người ấm lên. Cái giá lạnh của một sớm mùa đông dường như tạm lắng lại, ngưng đọng ở một nơi nào đó vô hình.
    Ngoài phố. Dòng người xe đi lại có vẻ tấp nập, hối hả hơn để tìm nơi ấm cúng, tránh cái khắc nghiệt của mùa đông xứ Bắc. Họ đi qua, để lại trên phố muôn màu sắc toát ra từ những chiếc áo khoác hiện đại với nhiều thương hiệu nổi tiếng. Trong khi đó, những vị khách ngoại quốc vẫn thong thả dảo bước với bộ quần áo mỏng và chiếc ba lô cồng kềnh, trĩu nặng. Cái lạnh này có lẽ chưa thấm vào đâu so với xứ sở tuyết trắng của họ. Nhưng có nhiều người, nhất là người lao động ngoại tỉnh hình như vẫn dùng bộ quần áo cũ của mùa đông trước, cặm cụi trên các góc phố, gồng mình tìm cách mưu sinh với những gánh hàng rong trĩu nặng, nào là khoai nướng, ngô luộc, bỏng ngô, bún đậu...Những món ăn dân dã đậm đà hương vị đồng quê, thế mà bỗng trở nên thi vị với người dân Hà Thành. Trong một thời điểm nào đó, những thứ ấy cũng được xét vào cụm từ ?ovăn hoá ẩm thực?, làm phong phú thêm cái thú ăn của người Hà Nội. Thương quá, những tiếng rao, những dáng người xiêu xiêu như lạng đi vì gió rét.
    Mùa đông cũng là lúc mùa cây rụng lá. Chỉ cần một cơn gió nhẹ ào tới, thì lập tức hàng trăm, hàng nghìn sắc lá như những dòng thác vàng tuôn xuống xối xả, trải một màu vàng mênh mang khắp phố phường. Không hiểu sao những cây bàng, cây cơm nguội, cây me, cây phượng...lá lại rụng nhanh và nhiều đến thế. Rụng hết, trơ trọi chỉ còn thân với cành. Và không hiểu có còn sức sống? Thế mà, bẵng đi không để ý một thời gian, có lúc chợt ngẩng lên thì lá đã xanh, hoa đã thắm. Tất cả bừng lên rực rỡ. Lạ kỳ thay, sức sống thật mãnh liệt- sự mãnh liệt ẩn sâu vào trong trời đất. Nếu không tinh thì làm sao cảm nhận được.
    Soạn: HA 972647 gửi đến 996 để nhận ảnh này
    Hồ Gươm ngày đông (Ảnh: Vietnamnet)
    Và kia, trên những mái ngói cổ kính, trầm mặc, rêu phong theo thời gian càng phủ dày lên, chứng kiến bao đổi thay của thời cuộc. Chạm tay vào tường gạch xưa cũ bỗng thấy lòng bâng khuâng, xốn xang trăm ngả. Đâu gạch xây kinh thành, đâu gạch xây lầu son, gác tía? Phố đã đổi thay nhiều nhưng vẫn giữ trong mình bao điều bí ẩn, nét duyên dáng, kiêu sa để mỗi lần nghĩ về phố, càng thêm yêu phố hơn.
    TRƯA
    Nắng bừng lên tạm xua tan cái lạnh giá, sương mù của buổi sớm mai. Nắng vàng óng ngập đầy trên các ngả đường, góc phố, nắng đọng trong nỗi nhớ, gợi cảm xúc miên man cho những ai mang trong mình rung động nghệ sĩ. Tranh thủ thời gian, mọi người ùa ra đường để thưởng thức cái ấm áp, hiếm hoi của nắng mùa đông. Và cũng để cởi bỏ những chiếc áo khoác cồng kềnh nhường chỗ cho những bộ cánh nhẹ nhàng mà sang trọng, thênh thang thả bước trên đường. Nắng mùa đông ngắn lắm, có những ngày chỉ kéo dài quãng vài tiếng đồng hồ trong thời gian từ cuối trưa đến giữa chiều.
    Nắng lên. Khuôn mặt Hồ Gươm với Tháp Rùa, Đền Ngọc Sơn và Tháp Bút như được trang điểm bởi muôn vàn sắc màu càng trở nên lộng lẫy. Cổ kính mà tráng lệ nhường nào. Đứng bên Hồ Gươm trong một trưa mùa đông thấy bâng khuâng kỳ lạ và chợt hồi tưởng về bóng dáng kinh thành Thăng Long, Đông Đô xưa cũ với ngựa, với xe...với những điều vừa cổ tích lại vừa chân thực.
    CHIỀU
    Nắng yếu dần rồi tắt hẳn. Trời bắt đầu sụp xuống, một màu xám huyền hoặc rải đầy không gian. Cái cảm tưởng như có những đám mây đang ùn ùn kéo tới để rồi trút mưa xuống phố làm cho nhiều người phải đề phòng. Nhưng không, chiều mùa đông bao giờ cũng vậy.
    Gió bắt đầu thổi mạnh. Dự báo thời tiết loan tin không khí lạnh có chiều hướng tăng cường. Vậy mà, trên đường Cổ Ngư - con đường được mệnh danh là lãng mạn nhất Hà Nội nằm cắt ngang Hồ Tây và Hồ Trúc Bạch vẫn dập dìu từng đôi trai gái. Người đi đường thầm thì: lạnh thế này sao không chọn một nơi nào khác mà tâm sự, lại chọn chỗ này. ?oHâm? thật. Thật ra, họ chẳng hâm chút nào. Lúc này họ còn cảm thấy lạnh gì nữa, tay trong tay, môi kề môi, trong hơi ấm của tình yêu, họ mơ ước về một cuộc sống mới ngập tràn hạnh phúc. Cái ước mơ giản dị nhưng vô cùng thiêng liêng.
    Gió hai bên hồ ào qua, người đi đường khom mình trong chiếc áo khoác.
    Phía xa xa, trên mặt nước Hồ Tây từng đàn chim Sâm cầm từ phương Bắc vượt qua một chặng đường dài rủ nhau về đây trú rét, thỉnh thoảng lại tung đôi cánh mỏng đùa với sóng.
    Trong những suy nghĩ về cuộc sống, về nỗi được, mất, bất chợt nhớ thi sĩ đồng quê tài hoa Nguyễn Bính mang nỗi buồn da diết thương người em gái nhỏ trong một buổi chiều đông cũ:
    Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh
    Tơ liễu theo nhau rủ xuống hồ...
    TỐI
    So với các mùa trong năm, mùa đông trời tối sớm hơn, quãng 5 giờ trở đi là đã nhoè mặt người. Cái ồn ào, hối hả của một ngày với bao công việc, dự định dần lắng xuống.
    Trong ngày, quãng thời gian này hình như yên ả nhất.
    Phố lên đèn.
    Những dãy đèn nối dài, rồi rẽ ngang, đâm dọc từ phố nọ sang phố kia lung linh, huyền ảo như dòng sông ánh sáng. Các cửa hàng, cửa hiệu lớn bắt đầu rậm rịch đóng cửa. Lúc này, tận dụng các mái hiên, những quán cóc bắt đầu trưng ra. Khách hàng của nó thì đủ loại người, từ vị khách sang trọng, nhỡ nhàng dừng xe mua điếu thuốc, cái kẹo cao su cho đến các bác xe ôm ngồi lỳ chờ khách, nhâm nhi chén chè nóng và ?oăn vã? thuốc lào. Ở chỗ góc phố khác là các hàng ngô nướng, khoai nướng. Chỉ cần một cái mẹt, một cái chậu sắt hỏng và ít than củi rồi nhẹ nhàng đẩy đưa chiếc quạt, thế là theo gió, mùi thơm từ ngô, từ khoai, từ đồng nội toả ra. Ai ngửi thấy chắc cũng muốn ăn một chút quà quê cho đỡ lạnh!
    Trời lất phất mưa. Mưa đọng trên lá, mưa trượt trên những thân cây già, mưa gõ nhịp trên các mái hiên, mưa làm cho khách tha hương nao lòng thèm nơi ấm cúng. Mưa mùa đông hình như cũng giống mưa mùa xuân. Buồn và trắng xoá cả đất trời.
    ĐÊM
    Rất có thể trong căn gác nhỏ nào đó, người nghệ sĩ đang trầm tư suy nghĩ và cố lắng nghe hơi thở của đêm, để tìm thấy sự thăng hoa trong một bản nhạc, hoặc trên những trang văn. Kìa, bước chân ai xin hãy nhẹ nhàng, đừng dẫm lên chiếc lá nhỏ. Và hãy dang rộng đôi tay ôm thật chặt trong lòng những điều vừa như thực, như mơ, gom lại và nâng niu để lỡ mai này không còn trở lại.
    Đêm im lặng. Thỉnh thoảng lại nghe thấy trên cây tiếng trở mình của một loài chim, tiếng rúc rích, nũng nịu của con chim non tìm hơi ấm trong đôi cánh mẹ.
    Đêm êm trôi khép lại một ngày.
    *
    Gia Hưng
  4. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Dường như ai đi ngang cửa
    Gió mùa đông bắc se lòng
    Chiếc lá thu vàng lỡ rụng
    Giờ đây cũng bỏ ta đi
    Nằm nghe xôn xao tiếng lòng
    Mà ngỡ ai đó nói cười
    Cũng nhớ cánh buốm xưa ấy
    Chiều nay cũng bỏ ta đi
    Làm sao về được mùa đông
    Dòng sông đôi bờ cát trắng
    Làm sao về được tình yêu
    Nằm nghe chuông chiều xa vắng
    Thôi đành nhủ lòng mình vậy
    Tưởng như mùa đông đã về....
  5. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Gửi người em gái
    Gửi người em gái
    Đoàn Chuẩn - Từ Linh
    Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng
    Lượm đào phong kín cánh mong manh tấm hoa lòng
    Hà Nội chờ đón tết vắng bóng người đi liễu rủ mà chi
    Đêm tân xuân Hồ Gươm sao lung linh
    Hoa mai rơi rủ nhau nơi phương xa
    Đường phố vắng bóng đèn... chạnh lòng tôi nhớ tới người em.
    Tôi... có người em gái tuổi chớm dâng hương mắt nâu trộm ý yêu thương
    Đôi mắt em nói nhỏ tha thiết như dáng kiều
    Ôi! tình yêu....
    Như... một sớm mùa thu giữa chân trời xanh ngát nàng đi gót hài xinh
    Nàng đi cho dạ sao đành
    Đường quen lối cũ ân tình.... nghĩa xưa.
    Rồi từ ngày ấy nước sông ngăn cách đôi lòng
    Thuyền tình cô lỡ cô đơn không ai ngờ
    Tình nghĩa xa cách bởi em tôi đành ôm mối sầu mà đi
    Em tôi ơi! màu son lên đôi môi
    Giang sơn bay lả lơi trên vai ai
    Từng xác pháo bên thềm... gọi lòng tôi nhớ tới người em.
    Tôi... có người em gái tuổi chớm dâng hương mắt nâu trộm ý yêu thương
    Đôi mắt em nói nhỏ tha thiết như dáng kiều
    Ôi! tình yêu....
    Như... một sớm mùa thu giữa chân trời xanh ngát nàng đi gót hài xinh
    Nàng đi cho dạ sao đành
    Đường quen lối cũ ân tình.... nghĩa xưa.
    Rồi từ ngày ấy nước sông ngăn cách đôi lòng
    Thuyền tình cô lỡ cô đơn không ai ngờ
    Tình nghĩa xa cách bởi em tôi đành ôm mối sầu mà đi
    Em tôi ơi! màu son lên đôi môi
    Giang sơn bay lả lơi trên vai ai
    Từng xác pháo bên thềm... gọi lòng tôi nhớ tới người em.
    Tôi... có người em gái tuổi chớm dâng hương mắt nâu trộm ý yêu thương
    Đôi mắt em nói nhỏ tha thiết như dáng kiều
    Ôi! tình yêu....
    Như... một sớm mùa thu giữa chân trời xanh ngát nàng đi gót hài xinh
    Nàng đi cho dạ sao đành
    Đường quen lối cũ ân tình.... nghĩa xưa.
  6. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Hoa sữa ( Hồng Đăng )
    Em vẫn từng đợi anh
    Như hoa từng đợi nắng
    Như gió tìm rặng phi lao
    Như trời cao mong mây trắng
    Em vẫn từng đợi anh
    Trên những chặng đường xưa
    Tiếng hát ai xao động
    Thoảng mùi hương êm đềm
    Kỉ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó
    Những bạn bè chung những con đường nhỏ
    Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm
    Có lẽ nào anh lại quên em
    Có lẽ nào... anh lại quên em!!!!
  7. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Anh xa em
    trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
    biển vẫn thế cậy mình dài rộng quá
    xa cánh buồm một chút cũng cô đơn
    gió âm thầm không nói
    mà sao núi phải mòn
    em đâu phải rừng chiều
    mà nhuộm anh tím biếc
    sống có nghĩa gì đâu
    nếu chiều nay anh chẳng đến
    dù sóng có bạc đầu
    nghiêng ngả vì em...
  8. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Im lặng đêm Hà Nội
    Chỉ còn mùa hoa sữa nồng nàn trong căn pḥòng nhỏ
    Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương
    Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya không gian dạ hương sâu thẳm
    Từng tiếng chim đêm khắc khoải vọng về
    Chỉ còn mênh mông gương hồ,
    Hiu hắt soi những cây bàng lá đỏ
    Chỉ còn mênh mông gương hồ,
    Từng hàng cây góc phố ngây ngô nhìn nhau
    Chỉ còn hơi ấm mối t́ình đầu
    Anh đi có đôi lần nhìn lại
    Chỉ còn em còn em im lặng đến tê người
  9. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Điều giản dị
    Phú Quang
    Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo
    Đôi môi em gọi bao khát khao
    mắt em vời vợi đăm đắm trời cao
    Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá
    Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không thôi
    Người yêu ơi dù mai này cách xa
    Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta
    Và ta biết một điều thật giản dị
    Càng xa em ta càng thấy yêu em
    Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế
    Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao
    Hy đêm mịt mù lấp lánh ngàn sao
    Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu
    Nếu không có người mặt đất quá hoang vu
    Và ta biết một điều thật giản dị
    Càng xa em ta càng thấy yêu em
  10. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Thời hoa đỏ
    dưới màu hoa nghe lửa cháy khát khao
    bước lặng trên con đường vắng năm nao
    chỉ có tiếng ve kêu ồn ào
    mà chẳng cho lòng người yên chút nào
    anh mải nghe về một màu mây xanh
    cánh buồm bay về một thời đã qua
    em thầm hát một câu thơ cũ
    về một thời thiếu nữ.... say mê
    về một thời hoa đỏ.... diệu kì
    mỗi mùa hoa đỏ về
    hoa như mưa rơi roi
    mỗi mùa hoa đỏ về
    hoa như mưa rơi rơi
    cánh mỏng manh sao xác đỏ tươi
    như nuối tiếc một thời trai trẻ
    mỗi mùa hoa đỏ về
    hoa như mưa rơi rơi
    như tháng ngày xưa ta dại khờ
    ta nhìn sâu vào trong mắt nhau
    trong câu thơ của em anh không có mặt
    câu thơ hát về một thời yêu đương
    anh đau buồn
    và chỉ tiếc anh không đi hết
    những ngày đắm say
    sau bài hát rồi em lặng im
    cái lặng im rực màu hoa đỏ
    sau bài hát rồi em cũng thế
    em của thời hoa đỏ ngày xưa
    sau bài hát rồi anh cũng thế
    anh của thời trai trẻ....
    ngày xưa!!!!

Chia sẻ trang này