1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

23 tuổi và chưa yêu bao giờ

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi UNA_MALDINISTA, 29/09/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Phú Quang với nỗi nhớ mùa đông Hà Nội
    Năm nào cũng vậy, cuối thu đầu đông tôi lại trở về Hà Nội, để nói lời yêu thương và tỏ bày nỗi nhớ bằng đêm nhạc của chính mình. Trong tôi, Hà Nội là một nỗi nhớ thiết tha, như một dòng sông không ngừng trôi chảy, lúc êm đềm thiết tha lúc lại cồn cào con sóng.
    Không hiểu sao càng có tuổi tôi càng nhớ nhung những ngày thơ ấu của mình. Hà Nội ngày tôi còn bé đẹp và yên bình biết bao. Tôi vẫn thường cùng bạn bè chơi thổi búp lá đa, bắt dế bỏ vào ống bơ và xem chọi dế. Tôi đã lớn lên bằng những kỷ niệm của thành phố một thời bom đạn. Thời trai trẻ của tôi thuộc về Hà Nội. Mối tính đầu của tôi cũng thuộc về Hà Nội. Ấy là người bạn gái trong trẻo thầm lặng dành bánh mì luộc cho tôi mỗi sáng. Rồi chúng tôi đi qua đời nhau... Rồi phút ngập ngừng đầu tiên ấy trở thành kỷ niệm. Và Hà Nội là nơi cất giữ những quá khứ dịu dàng của cuộc đời...
    Trong những bài hát của tôi thường có rất nhiều bóng dáng giai nhân. Bạn hỏi tôi họ là những ai ư? Họ là những chị, những em, những người con gái tôi đã quen hoặc chưa quen, tôi đã nhớ hoặc chưa là nỗi nhớ. Họ ở trong tôi như bóng dáng của Hà Nội, cổ xưa mà hiện đại, yêu kiều mà trang nhã. Tôi đã yêu họ như yêu một vùng đất ngờ uồn cội, như yêu một phần đời của mình, tuổi trẻ của mình. Với những người phụ nữ, tôi thích dành tặng họ hai câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo: ?oChia cho em một đời say. Một cây si với một cây bồ đề?. Tình yêu của tôi dành cho họ luôn đi kèm với lòng kính trọng. Cũng như bất kỳ ai, tôi từng nếm mùi của khổ đau tuyệt vọng, của sung sướng ngọt ngào. Tình yêu là thế, là cho và nhận, không có chiến thắng và chiến bại. Đừng tưởng tôi không có lỗi lầm. Chúng ta làm sao tránh được những sai lầm của đời sống, của tình yêu. Tôi vẫn nghĩ mình còn được yêu là bởi những lỗi lầm của mình có thể tha thứ được. Tình yêu, thực ra, cũng là một thứ âm nhạc, chỉ tồn tại bởi sự hồn nhiên và trung thực.
    Rồi vẫn là chuyện âm nhạc, ngoài tình yêu ra, chính là số phận của tôi. Tôi đã đến với âm nhạc như duyên nợ. Vì chỉ có công việc của người sáng tác mới giúp tôi xả bớt những xúc cảm trong lòng. Tôi đã nương náu vào âm nhạc như một bến bờ vĩnh cửu có thể cứu rỗi tâm hồn tôi, sau những lo toan, những thương tổn rất con người. Âm nhạc là ngờ uồn vui, là cách tôi tự an ủi mình. Tôi đã chọn Sài Gòn để sống, để lập nghiệp. Thành phố ồn ào và hiện đại ấy đã chấp nhận tôi như một công dân, đã cho tôi một cuộc sống đủ đầy: công việc, bạn bè, con cái. Song, không hiểu sao mỗi lần nghĩ về Hà Nội, nhắc về Hà Nội là trái tim tôi lại bồi hồi thổn thức. Mỗi khi lòng tôi xác xơ, mệt mỏi, những khi hẫng hụt vì thời gian, vì con người tôi lại tìm về Hà Nội, như đứa con mừng rỡ trở về nhà.
    Có làm được gì nhiều cho Hà Nội, một nhạc sĩ lang thang như tôi, nhưng tôi vẫn thấy mình cần cho Hà Nội. Từ sân bay tôi vào thành phố, nhờ bạn bè đưa đi ăn bún đậu mắm tôm, đi bộ qua những con phố dài nhìn lá đổ, hay ngắm nhìn đôi chú bé con đùa vui trong con ngõ nhỏ. Tôi yêu mùa thu Hà Nội, nhất là tiết cuối thu. Nắng trải nhẹ nhàng như thảm, trời hanh khô se lạnh và lòng người như khói như sương. Hà Nội cứ như thế mà ám ảnh tôi, mà còn trong tôi như câu hát buồn: ?oTa còn em cây bàng mồ côi mùa đông. Ta còn em góc phố mồ côi mùa đông, mảnh trăng mồ côi mùa đông?.
    Mỗi năm, trong tiết trời đẹp, buồn và linh thiêng như thế, tôi mang âm nhạc của tôi về như một món quà tặng người Hà Nội. Sau mỗi đêm diễn trở về tôi thấy lòng mình dâng lên một nỗi gì dịu ngọt, như thể cô đơn mà lại vô cùng ấm áp. Một nỗi buồn vô cớ xâm lấn tâm hồn tôi. Con người ta rồi ai cũng thế, cứ thất vọng và kiếm tìm...
    Ngoài âm nhạc, tôi là kẻ cô đơn. Cô đơn là một người tình của tôi, đi cùng tôi tháng năm và giúp tôi nhìn ra ý nghĩa của cuộc đời. Tôi hay có những đồ lặt vặt như bật lửa, bút... những vật dụng nho nhỏ có thể làm đầy không gian của mình. Lúc quá buồn tôi thường tìm cách trò chuyện với những đồ vật của mình. Tôi tin mọi đồ vật đều có linh hồn. Chúng có thể nói chuyện với tôi và san sẻ cùng tôi như người tri kỷ.
    Trở về Hà Nội, nhìn nắng và gió, nghe mùa đông rét mướt lùa qua áo, nói dăm ba điều với vài người bạn không quen, rồi tôi lại đi. Nhiều năm rồi cứ thế, như một thói quen... Tôi đã không còn trẻ, bởi vậy, rồi khi tôi không còn bôn ba được nữa, tôi sẽ trở về Hà Nội sống yên bình trong một góc nhỏ bình dị nào đó, để được nghe nhịp đập của thành phố và mường tượng lại tuổi thơ mình. Những mùa đông lạnh giá đổ bóng xuống mặt hồ là nỗi nhớ sâu nặng trong tôi. Mà nỗi nhớ thì ?omuôn đời vẫn thế?...
    Tâm sự của nhạc sỹ Phú Quang.
  2. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Chuyển sang nhạc Nga
    Đôi bờ
    :hoamuoigio:
    Đêm dài qua dưới mưa rơi em mong chờ anh tới
    Cây cỏ hoa như nói lên lời em hạnh phúc nhất đời
    Mình em riêng thắm thiết yêu anh
    giữa tình đôi lứa ta
    Một dòng sông sóng nước long lanh đôi bờ đâu cách xa
    Trên dòng sông sóng đôi nhau thiên nga đùa trên sóng
    Bên bờ sông vai sánh vai nhau đôi đôi bước theo dòng
    Mình em riêng đứng ngóng trông anh với niềm tin thiết tha
    Một dòng sông sóng nước long lanh đôi bờ đâu cách xa
    Đêm dần qua ánh ban mai đang lan tràn dâng tới
    Trên bờ sông soi bóng em dài xa xa phía chân trời
    Mình em riêng thắm thiết yêu anh với niềm tin thiết tha
    Một dòng sông sóng nước long lanh đôi bờ đâu cách xa
    Mình em riêng thắm thiết yêu anh với niềm tin thiết tha
    Một dòng sông sóng nước long lanh đôi bờ đâu cách xa
  3. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Còn đây là chiếc laptop Una có khả năng mua nhất
    HP NX6310 Centrino CoreSolo T1300 1.66Ghz RAM 512MB
    HDD 60Gb 5400rpm (SATA) DVD-CDRW ,Screen 14.1"TFT,
    Intel Graphics Media Accelerator 950 up 128MB
    Intel pro/wireless 3945abg (802.11a/b/g) Microsoft windows xp PRO
  4. buck

    buck Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2004
    Bài viết:
    1.020
    Đã được thích:
    0
    Ái chà, cũng phải spam ủng hộ topic lên 100 trang cái nhỉ, nhưng spam cái gì bây giờ ...
    Buck
  5. buck

    buck Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2004
    Bài viết:
    1.020
    Đã được thích:
    0
    1. Cute Collection
    1.1
    [​IMG]
    Được buck sửa chữa / chuyển vào 20:13 ngày 30/12/2006
  6. buck

    buck Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2004
    Bài viết:
    1.020
    Đã được thích:
    0
    1.2
    [​IMG]
  7. buck

    buck Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2004
    Bài viết:
    1.020
    Đã được thích:
    0
    1.3
    [​IMG]
  8. tophit

    tophit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    1.129
    Đã được thích:
    0
    Hic, bao giờ cái mơ ước này của mình mới thực hiện được đây.
  9. tuananh83

    tuananh83 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/11/2003
    Bài viết:
    554
    Đã được thích:
    0
    ơ em post nhầm chuồng, sorry
    Được tuananh83 sửa chữa / chuyển vào 21:35 ngày 30/12/2006
  10. yurina26

    yurina26 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2005
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    0
    Spam topic để nó lên con số 100. Và để níu những ngày tuổi 23 cuối cùng, chạp chỉ còn 25h nữa là mình chém gió sang 24 rồi, và vẫn thế, chẳng ai thèm yêu. Tịnh chỉ thấy những cơn gió đi qua, chưa có 1 ai muốn mình giữ lại.
    Chưa biết hơi ấm của yêu thương nên chẳng thể nói với bạn rằng mùa đông miền bắc thì lạnh hay ấm. Chỉ biết đông về là kéo theo vụ dị ứng thời tiết

Chia sẻ trang này