1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

25 tuổi - Phía trước là bầu trời - Xin nâng ly lên chúc nhau thêm hạnh phúc!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi UNA_MALDINISTA, 01/01/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Ổn Ko fải là ổn, mà là quá ổn Bạn nộp đơn ngay cho mình, xong rồi quyết tâm ôn tập để hôm tới trả lời cho tốt, làm công việc mà mình yêu thích là điều tuyệt vời nhất đấy
    BTW, ăn tối chưa bạn? Mình vừa ăn trưa xong, giờ này mà ở nhà là mình đang ăn tối đấy
  2. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    tiếp...
    Sáng nay thời khóa biểu có hai tiết đầu là giờ Văn. Đoan lấy tập ra ôn lại bài cũ. Bài học này hồi hôm Đoan đã học kỹ lắm rồi, bây giờ ôn lại tí xíu đã xong.
    Bạn bè lục tục kéo vào lớp mỗi lúc càng đông kèm theo âm thanh náo nhiệt của một chợ hàng quà. Tiếng cười nói, trêu ghẹo nhau, tiếng chép chép của mấy cái miệng nhai bánh, tiếng hút nước mía, nước đá trong bịch rột rột trộn lẫn với tiếng kéo bàn ghế, tiếng đập vỡ trên bàn phủi bụi và tiếng ó ré rần rần gọi nhau í ới loạn xị...
    Vốn không ưa tiếng động ồn ào, Đoan bỏ ra ngoài hành lang. Nơi đây Đoan có thể yên thân một tí, ngắm cảnh nắng đẹp mà không bị ai quấy rầy. Bởi tầm nhìn từ trong lớp ra ngoài hành lang, nơi gốc cột Đoan đứng đã bị cánh cửa lớp to đùng che khuất, liếc vào trong thấy mọi người vẫn xí xô, xí xào với nhau, chẳng ai thèm đếm xỉa tới mình. Đoan khoái chí mỉm cười.
    Thời tiết bây giờ là cuối thu, chuẩn bị bước sang đầu đông. Mùa thu chừng như còn nuối tiếc những ngày cuối mùa quý giá nên phủ lên màu nắng sớm mai một màu vàng trác tuyệt, thứ màu vàng sánh như mật ong, đẹp quý phái như một tà áo lụa. Nắng cuối thu đẹp thế, bầu trời cuối thu càng đáng yêu hơn với màu xanh phơn phớt và màu mây bàng bạc. Gió thu se se mát rượi. Trời thu tạnh ráo và đáng yêu biết mấy. Thảo nào đã có thi sĩ đã tốn biết bao nhiêu là giấy mực để ca ngợi và thổn thức với mùa thu!...
    - Ôi, mùa thu dễ thương đến chết người!
    Đoan buột miệng reo nho nhỏ và hé một nụ cười nghịch với gió thu.
    Bỗng Đoan chợt xìu xuống như một quả bóng xì hơi, hết còn những niềm phấn khích ban đầu. Bởi Đoan vừa khám phá ra rằng mùa thu dễ thương của Đoan rồi cũng sẽ ra đi theo một qui luật muôn đời bất di bất dịch để nhường bước cho một mùa mới, cũng như cô Dung đáng yêu ngần ấy cũng đã đi rồi. Cô đi vào cuối mùa thu để lại trong lòng Đoan một nỗi buồn man mác.
    Rồi Đoan lại mỉm cười vu vơ.
    - Hôm đó sao mình không hát bài "Buồn tàn thu" để tiễn cô đi?
    Đoan chợt nhớ lời cô ngày đầu nhận lớp. Cô chào cả lớp bằng hai câu thơ nói về mùa thu rất tuyệt.
    - "Hôm nay có phải là mùa thu?
    Mây năm xưa đã phiêu du trở về!..."
    Cô đến với các em vào mùa thu và cô hy vọng cô cũng sẽ yêu mến các em như yêu mến mùa thu...
    Hôm đó Đoan đã buộc miệng reo lên: "Cô tuyệt quá!"
    Có khi nào bởi thế mà cô bảo rằng Đoan lãng mạn chăng?
    Những cánh hoa me tây xòe những sợi li ti phơn phớt tím rung rinh trong nắng thu vàng đang nghiêng cánh trêu Đoan lãng mạn. Đoan xòe lòng bàn tay đón lấy bông hoa và thì thầm với nó:
    - Mi cũng xinh lắm! Nhưng làm sao bằng được mùa thu ngà ngọc trong ta?
    Hai bàn tay bưng má, Đoan vẩn vơ nhìn xuống lòng phố, tìm kiếm bâng quơ. Những lúc mơ mộng thế này, Đoan chẳng bao giờ để tâm chú ý đến chung quanh.
    Nắng vẫn rải thảm vàng tươi lên không gian rực rỡ. Gió vẫn đùa với đôi má chớm hồng của Đoan và nghịch cho tóc Đoan bay.
    Trong nắng, Đoan thấy có một chú **** vàng, cánh chấm huyền rực rỡ. Chú **** ve vãn bên bông hoa me tây, đậu trên bông này một tí, vờ hôn hoa kia một xíu rồi lảng vảng bay đi.
    Chú **** làm Đoan bật cười khi nghĩ đến bước chân lãng tử của tình yêu trong bài thơ "Áo lụa Hà Đông" thật dễ thương mà cô Dung có một lần đã đọc.
    "Em chợt đến chợt đi, anh vẫn biết
    Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu...!"
    Đoan thích dõi mắt nhìn theo chú ****. Chú **** đa tình thoắt đậu thoắt bay như anh chàng hay cô nàng nào đó trong bài thơ tình yêu thật đẹp.
    Và cô? Không biết bây giờ cô đang làm gì. Không biết cô có dành một ngăn tim hồng bé nhỏ để "nhốt" bầy học trò tinh nghịch của cô không? Sao cô không ở lại tiếp tục dạy bọn Đoan học hành cho đến nơi đến chốn?
    Hay cô là thi sĩ của mùa thu? Bởi chỉ có thi sĩ mới ra đi trong mùa thu để tìm cảm hứng mới!
    Chẳng biết trong lòng vui hay buồn, Đoan bật ra tiếng hát khe khẽ:
    - "Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại. Em ra đi mùa thu, sương mờ giăng êm ru..."
    Bất chợt Đoan có cảm giác như có ai nhìn mình sau lưng và phát hiện ra không gian chung quanh không còn náo nhiệt nữa. Đoan quay phắt lại và sững người khi thấy một chàng tuổi trẻ đang "khoanh tay rế" nhìn Đoan không biết tự bao giờ và cả lớp đang im ru một cách đáng ngờ hướng tầm nhìn về phía hành lang. Có kẻ lại che tay cười len lén.
    Liếc về hướng bàn giáo viên, Đoan hết hồn hết vía khi thấy trên bàn lù lù một chiếc cặp hộp màu đen.
    - Thôi chết!
    Đoan "tá hỏa tam tinh" khi hiểu ra kẻ bí mật chiêm ngưỡng mình từ sau lưng nãy giờ mà không thèm "đánh thức tầm xuân" là ai rồi!
    Với một phản ứng tự nhiên khi có điều lo sợ, Đoan rụt cổ lại rồi le lưỡi một cái, nhìn ông thầy mới trông rất buồn cười rồi cúi đầu xuống nhìn nền gạch hoa di dí mấy ngón chân, yên lặng.
    Đoan chẳng dám nhìn ông thầy "mới tinh khôi" nữa dù rất muốn "bói" xem qua vóc dáng bên ngoài, tính tình ông thầy như thế nào. Đó là một thói quen bất hủ của muôn vạn học trò. Thế nhưng, Đoan hoàn toàn không dám ngó lên.
    Thầy giáo vén áo nhìn đồng hồ tay rồi mỉm cười hỏi Đoan:
    - Mơ mộng thế có vừa chưa nhỉ? Hết mười lăm phút quý báu của tôi rồi đấy!
    Cả lớp cười rào lên làm Đoan quê quá cỡ, chỉ muốn đất nứt ra nhanh để Đoan biến ngay xuống đó và giấu biến sự xấu hổ của mình.
    Đoan ngượng chín người. Chắc là má Đoan bây giờ đỏ lắm đấy! Bởi Đoan thấy nó cứ nóng ran lên làm Đoan khó chịu vô cùng.
    Đoan muốn mọc cánh thành chú **** vàng khi nãy để bay đi cho khuất mắt ông thầy "tai ác" và lũ bạn độc mồm đang reo hò chế giễu Đoan một cách ồn ào như sóng vỗ.
    - Thôi đủ rồi nhé! Để hôm nào hãy mơ mộng tiếp.
    Vài tiếng cười hinh hích lại nổi lên. Đoan ngượng nghịu đi nhanh về chỗ ngồi và tự thấy giận tội khinh suất của mình ghê gớm.
    Vừa ngồi xuống, nhỏ Hương Trầm đã mở "vô lum":
    - Ngó ai ngoài đó mà quên hết chung quanh vậy "chị"?
    Đoan thì thào:
    - Trống đánh hồi nào, tao có hay đâu!
    Nguyệt Quế che miệng cười hi hí:
    - Má ơi! Trống đánh muốn vỡ con rái mà nó không hay! Kinh khủng thật!
    - Chắc bị anh chàng nào ở dưới ngoắc xuống rồi chứ gì? Mày ngó mặt coi, xanh xao thấy mà thương ác đế!
    - Ừa, bởi vậy mới có người thương... Thấy "người ta" đứng cả canh ngoài đó mà đâu dám "dũa"! - Nguyệt Quế nháy nháy với Hương Trầm cười tí toét.
    Hương Trầm vờ che tay lên trán ngắm Đoan một phát rồi khen:
    - Chao ui, nó xinh quá mày à!
    - Mặt thoáng nét xanh xanh
    Pha lẫn tí hồng hồng
    Chắc là em mắc cỡ?
    Cô bé "cắt kè bông"!...
    - Hí, hí! "Cắt kè bông" mơ mộng!
    Dù hiền như bụt, Đoan cũng muốn đạp cho hai con bạn quá quắt một phát khi nghe chúng nó gục xuống bàn cười lục khục. May sao, Vân Anh đã quay qua hét nhỏ:
    - Suỵt!... Suỵt! Im đi! Thầy nhìn kìa!
  3. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    tiếp....
    Đoan len lén nhìn lên. Đúng là ông thầy đang chiếu cố đến dãy bàn của Đoan, dáng rất hào hoa phong "nhỉ". Thầy đĩnh đạc phán cùng cả lớp:
    - Hôm nay là tiết dạy đầu tiên của tôi ở trường này. Tôi định để ra một ít thì giờ để chúng ta làm quen với nhau. Nhưng đã mất hết gần nửa tiếng đồng hồ phù du! Như thế xem như chúng ta thông qua phần này. Bây giờ trước khi vào tiết học, tôi muốn có vài ý kiến với các em. Được dịp cả lớp nhao nhao lên. Tính cà khịa muôn thuở của "thứ ba... học trò" bắt đầu.
    Một giọng "ông nội" cất lên kèm theo tiếng vỗ tay cái bốp:
    - Đúng dzồi! Có gì cứ nói đại đi thầy!
    - Thoải mái đi, đừng ngại ngùng gì hết thầy! Cứ coi tụi em như bạn bè, em út của thầy vậy đó mà!
    - "Cởi mở" đại đi thầy!
    Một cánh tay đưa lên kèm theo tiếng búng tay cái "chóc" và một giọng nói cỡ tay "anh chị bự" cất lên:
    - "Tứ hải giai huynh đệ", bốn bể cũng... là nhà mà... hé thầy!
    Cả chục cái miệng lắm lời được dịp khua môi múa mép. Thầy giáo rời bục giảng từ từ tiến về dãy bàn đầu của lớp. Tiếng xôn xao có vẻ lặng dần bởi gương mặt đẹp trai của thầy đang có phần giống hệt... Triển Chiêu... đang thi hành lệnh truy nã!
    Thầy quét một tia nhìn bao quát lớp tựa như tia sáng của ngọn hải đăng quay một vòng trên mặt biển, khiến cả lớp khép miệng ngay lập tức. Thầy khẽ mỉm cười để không khí bớt căng rồi tự giới thiệu:
    - Tôi là Lê Phúc Vĩnh, giáo viên phụ trách môn văn ở trường này...
    Lại tiếng xì xào nho nhỏ:
    - Chậc! Tên đẹp ác!
    - Tên đẹp nhưng mặt có phần hơi "hình sự".
    - Cỡ Bao Thanh Thiên trước giờ hô "khai... đao...!" hì hì...
    - Ông thầy tên giống vua, có lót chữ "Phúc" chắc là "chít tám đời" của Bảo Đại quá.
    - Ê, ổng họ Lê giống con Thục Đoan!
    - Chà! Chà! Sự trùng hợp có... định mệnh chăng?
    Trên kia thầy tiếp tục nói:
    - Kể từ hôm nay, tôi chính thức vừa dạy vừa chủ nhiệm lớp. Các em... mỗi người có một cá tính. Riêng tôi, tôi không thích phải áp chế bất cứ ai bằng bạo lực. Tôi cũng không hề thích "phạt vạ" ai bao giờ. Tuy nhiên tôi cũng sẽ chẳng bỏ quên hay "sót" bất cứ em nào lười biếng, chểnh mảng học tập, hoặc cố tình quậy phá...
    - Cha, ghê ác!
    - Giống công an quá!
    - Hổng dám đâu! Giống ông... tổ trưởng khu dân phố thì có!
    - Bộ ông trưởng khu dân phố của mày quậy lắm hả?
    - Ê, úp mặt xuống mau! Ổng dòm mày kìa! Híc! Híc!
    - ... Tôi tích cực giảng dạy vì các em thì tôi nghĩ các em cũng cần để tâm học tập vì chính các em và vì cả tôi! - Giọng thầy chắc nịch. - Chúng ta làm việc phải có một sự ràng buộc với nhau về trách nhiệm thì mới đạt được kết quả tốt đẹp.
    Thầy ngừng lại nhìn cả lớp để kịp thời trấn áp các cái mồm nhiều chuyện và các cặp mắt láo liên rồi tiếp:
    - Tôi không nói nhiều bởi tôi nghĩ các em sẽ hiểu nhiều những gì tôi muốn nói, vì các em đã trưởng thành... Lời cuối tôi muốn nói với các em là tôi rất mong các em đạt kết quả hết sức tốt đẹp ở hai kỳ thi lớn.
    Thầy trở về bục giảng. Ánh mắt trong sáng thoáng một nét vui tươi và tình cảm.
    - Các em đồng ý chứ?!
    - Dạ, đồng ý!
    - Tốt. Bây giờ chúng ta bắt đầu vào tiết học. Vì đây là tiết dạy đầu tiên của tôi nên tôi không kiểm tra bài học của các em. Tiết học sau, tôi sẽ kiểm tra. À, tôi cũng thích kiểm tra đột xuất lắm nhé!
    Thầy Vĩnh khẽ nhếch môi cười nhẹ. Buổi học đầu tiên thầy thấy cần phải "giữ kẽ" một chút với học trò. Bởi chúng nó luôn lợi dụng thời cơ "trèo lên đầu, lên cổ" những người thầy dễ tính, "yếu cơ" với chúng kể từ giờ lên lớp đầu tiên.
    Bên tai Đoan, loáng thoáng giọng khao khao của nhỏ Tuyết "lùn":
    - Thầy "đẹp chai" hết cang!
    Hạnh "xù" góp lời chê nho nhỏ:
    - Đẹp "chai" mà căng thấy sợ!
    - Ông thầy khó quá chắc chắn sẽ bị "ế" tới già!
    - Hí, hí! Ế hả? Đẹp "chai" lại biết "đeo dai" thì đâu có ế?!
    - Xạo đi! Đeo ai? Đeo mày à?
    - Tao làm gì có "vé"! Con Đoan kìa! Chính nó mới làm cho chàng có những ấn tượng đầu tiên! Hì! Hì!
    Đoan quay xuống bàn dưới tìm ra kẻ phát ra câu nói ác miệng kia và phát hiện đó là Tuyết "lùn", Đoan định thò tay cho nó một cái "kí" nhưng vừa mới đưa tay lên thì bị thầy "chiếu tướng".
    Thầy Vĩnh tròn mắt ngạc nhiên nhận ra "cô bé mơ mộng" ngoài hành lang. Thầy hỏi:
    - Em muốn phát biểu gì cơ?
    Đoan quê muốn chết. Giận mình không ngó trước ngó sau nên bị thầy... cho quê một lần nữa. Một phần Đoan lại ức con nhỏ Tuyết "lùn", mắc gì mà nó bảo thầy có "ấn tượng" với mình?
    Lúc tức ai, có lẽ mặt Đoan trông giống "khỉ ăn ớt" lắm chăng. Nên Đoan thấy mặt thầy có phần dịu lại. Miệng thầy mủm mỉm:
    - Có gì cần nói không em?
    - Dạ thưa thầy, không! - Đoan ấp úng.
    - Thế mà tôi lại thấy em đưa tay lên rõ ràng đấy chứ! - Lần đầu tiên giọng thầy Vĩnh pha chút dí dỏm.
    - Thôi được rồi! Nếu không có gì, em cứ ngồi xuống. Lần sau đừng nghịch nữa đấy nhé! Bây giờ ta vào bài mới!
    Thầy Vĩnh đến bên bàn lấy phấn. Thầy viết lên bảng tựa bài: "Văn học Việt Nam từ cách mạng tháng 8 - 1945 đến 1975". Nét chữ của thầy dịu dàng như những cánh **** chao nghiêng.
    Đám học trò bên dưới hít hà:
    - Thầy viết đẹp kinh khủng!
    - Hỏng đẹp thì sao làm thầy được à!
    - Có người viết xấu hơn cũng làm thầy được chứ bộ.
    - Ai đâu?
    - Mày chứ ai? Tao bói rằng mày lớn lên sẽ làm một "cô váo" đấy!
    - Tốt! Tao sẽ dạy con mày và cho con mày "xơi" trứng vịt dài dài.
    Một cú nhéo bất ngờ vào đùi "bà thầy bói" láo, làm nó ré lên điếc óc:
    - Ái ui! Đau!
    Biết có sự cố "mở hàng". Thầy Vĩnh ngừng tay phấn ngó về phía có tiếng la:
    - Cái gì khiếp vậy các em?
    Mọi con mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía nhỏ Hương Trầm:
    - Lớp phó văn thể "quậy" đó thầy! - Bên con trai tố cáo.
    Hương Trầm thiếu điều chết đứng vì cái nhéo đau điếng của con Nguyệt Quế thì ít mà nó "hãi" vì thầy thì nhiều. Nó lính quýnh tính kế lấy "vải thưa che mắt thánh".
    - Thưa thầy, em thấy một con chuột bò lên chân em nên em bị... hết hồn!...
    Thầy suy nghĩ một chút rồi à lên:
    - Lớp các em "ăn hàng" chắc kinh lắm nên có... ổ chuột trong lớp. Lớp phó lao động cần rút kinh nghiệm khâu vệ sinh nhé. Tôi không thích làm bài giảng của tôi bị gián đoạn đâu.
    Hương Trầm lí nhí:
    - Dạ, em xin lỗi thầy!
    Một "ông mãnh" thích chơi ngông, ngứa miệng la lên:
    - Thầy có lỗi đâu mà cho em?
    Thầy Vĩnh bỏ phấn xuống, khoanh tay nhìn xuống lớp, giọng rắn đanh:
    - Các em cố tình không hiểu lời tôi nói với lớp ban nãy. Tôi chỉ tiếc trong suốt hai tiết học, các em chưa học được chữ nào. Bây giờ nếu các em không thích học, các em cứ thoải mái chơi cho hết giờ.
    Vân Anh không giấu được bực mình. Nãy giờ nó thấy bạn bè quá lắm! Tưởng sao, con Hương Trầm, Nguyệt Quế cũng "phản phé", hành động "dở hơi" y như mấy thằng cuối lớp. Vân Anh cằn nhằn:
    - Lại có chuyện nữa rồi!
    Bỗng, tùng, tùng, tùng,... tiếng trống báo hiệu giờ giải lao vang dội. Thầy Vĩnh ôm cặp bước ra, không quên để lại một câu đáng nhớ:
    - Tiết học sau của tôi, hy vọng các em biết suy nghĩ hơn.
    Thầy đi ra ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước. Nhiều tiếng tặc lưỡi và xuýt xoa nho nhỏ:
    - Thầy khó thấy sợ!
    - Đẹp trai nhưng không có... ba gai!
    Tiết học đầu tiên của thầy giáo chủ nhiệm mới diễn ra như thế!
  4. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    tiếp...
    Vĩnh soạn lại mớ bài kiểm tra tập làm văn một tiết của lớp rồi sắp xếp, phân loại theo thứ tự giỏi, khá, trung bình, và loại bài dưới điểm năm thành từng xấp riêng biệt để tiện việc tổng kết và nêu ưu khuyết điểm cụ thể khi trả bài cho học sinh.
    Anh cảm thấy hài lòng một chút khi thấy chỉ có ba bài bị điểm bốn. Đây là kết quả gần một tháng trời rèn luyện như thế, tác phong học tập nghiêm túc cho học sinh bằng nhiệt tình giảng dạy của thầy. Ba học sinh điểm yếu này, Vĩnh không thấy ngại lắm. Anh dư sức nâng số lượng học sinh yếu này lên một bậc. Bởi Vĩnh có một phương cách đặc biệt riêng của mình trong phương pháp đứng lớp. Nhất là ở thể loại phân tích và lý luận văn học.
    Nhớ lại những ngày đầu mới nhận lớp, Vĩnh thấy ngao ngán làm sao! Lớp lang gì như một cái chợ. Thành phần nghịch phá gần như đa số. Kể cả nam lẫn nữ. Tuy nhiên chúng chỉ quậy bằng mồm, nghịch trong giờ học bằng cách nói leo, nói tếu. Còn thành phần bất hảo nặng ký hơn như choảng nhau hay lập băng nhóm đánh nhau thì không có.
    Trong công tác chủ nhiệm, Vĩnh luôn chịu khó tìm hiểu hoàn cảnh từng đối tượng để kịp thời uốn nắn, sửa chữa từng học sinh, nhất là đối với thành phần cá biệt.
    Là loại người năng nổ, xốc vác trong công tác và với bầu nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, anh quyết tâm chỉnh đốn nề nếp lớp, tìm hiểu tính cách của mỗi học sinh, sử dụng nguyên tắc vừa nhu vừa cương trong dạy học và trong chủ nhiệm. Dần dần anh đã thu phục nhân tâm... chúng bớt phá, tỏ vẻ thích học, thích nghe anh giảng hơn nên kết quả học tập tương đối khả quan. Bằng chứng là những bài kiểm tra này. Vĩnh thấy vui vui một chút. Anh khẽ nở nụ cười.
    Là một giáo viên trẻ, ra trường được bốn năm nay, Vĩnh luôn thích "đi bất cứ nơi đâu đất nước cần". Hơn nữa, với anh, có đi nhiều mới thấy nhiều cảnh đẹp của quê hương, góp phần làm sinh động cho bài giảng và càng phổ vào lòng học sinh tình yêu thiên nhiên, yêu đất nước và yêu con người tha thiết. Từ đó chúng biết cách sống đẹp, thể hiện qua hành động, biết sống "mình vì mọi người".
    Anh xem lại xấp bài. Tình cờ anh cầm lên bài kiểm tra xuất sắc nhất của một em với số điểm "maximum" - điểm chín. Bài kiểm tra này anh không nhớ tên "tác giả". Nhưng anh đã đọc đi đọc lại bao lần rồi mà vẫn thích đọc thêm. Bởi bài làm thật sạch sẽ, nét chữ mềm mại, chân phương, ý tứ súc tích phong phú, lời lẽ khúc chiết, văn phong gọn đẹp với nhiều dẫn chứng xác thực. Chỉ tiếc là cả lớp không có bài thứ hai làm tốt như vậy!
    Anh tò mò nhìn lên khung ghi tên của học sinh. Tác giả bài là Lê Nguyễn Thục Đoan. Vĩnh nhìn nét bút màu mực tím lãng mạn trên nền giấy trắng tinh thẳng nếp, phảng phất mùi hương dìu dịu của loại mực có hương thơm rồi bất chợt mỉm cười.
    - À! Thì ra bài làm của cô nàng này đấy!
    Trong trí Vĩnh những hình ảnh từ một tháng trước, khi anh mới nhận lớp, vội vã trở về. Cái cô bé học trò nho nhỏ khá kỳ lạ, một mình... một thế giới mộng mơ ngoài hành lang đây mà!
    - Úi chà! Đã mơ mộng mà còn hát hò nho nhỏ nữa chứ! - Vĩnh cười thú vị.
    Vĩnh nhắm mắt lại vẫn thấy nhớ khá đầy đủ ý tứ bài văn.
    - Hèn gì, cô nàng là cán sự văn của lớp!
    Vĩnh quyết định sau khi phân tích xong ưu khuyết điểm của từng bài, anh sẽ cho học sinh chuyền đọc bài văn của Đoan để các em khác sẽ rút kinh nghiệm cho mình ở bài sau.
    Lật tới lật lui tờ giấy kiểm tra mà không hề chủ định, theo một thói quen khi đang suy nghĩ một điều gì, Vĩnh khẽ gật đầu mỉm cười khi nhớ lời một bài thơ khá dễ thương:
    "Trang giấy thơm bé giữ giùm thầy nhé
    Cất yên lành những lời giảng, dặn dò
    Vì hôm nay thầy như cánh **** mơ
    Bay xa mãi đến nơi nào bé biết?..."
    Vĩnh bật cười tự nhủ: "Anh chàng thầy giáo nào lãng mạn thế nhỉ?"
    Về phương diện tình yêu, Vĩnh quan niệm đó là một tình cảm hết sức tự nhiên, không cần phải vội vàng như nhà thơ Xuân Diệu bảo:
    "Mau với chứ, vội vàng lên với chứ!
    Em yêu ơi, tình non đã già rồi..."
    Bởi anh nghĩ rằng với tình yêu hãy để cho nó đến thật tự nhiên và nếu cần thì để nó tự nhiên khi nó đến.
    "Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết!
    Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt..."
  5. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    tiếp....
    Nói về tình yêu mỗi người có một quan niệm riêng và chẳng có giấy bút nào để tả, nói hết về tình yêu của con người.
    Về phương diện này, dưới mắt một người dạy văn Vĩnh có thể diễn đạt hoặc giải nghĩa bằng thi ca chứ còn kinh nghiệm bản thân, Vĩnh hãy còn "sót" lắm!
    Thuở còn đi học, là học sinh lớp mười hai và thuở là sinh viên Vĩnh cũng đã có lần thấp thoáng "trông vời áo tiểu thơ". Nói là "thấp thoáng" bởi vì anh chỉ mơ màng thấy "tim rung động" chứ chưa hề trải qua một tình yêu thật sự nào cả. Bởi vì anh hơi khó tính và nghiêm trọng chăng?
    Loay hoay cất xấp bài vào cặp, Vĩnh khẽ gật gù:
    - Anh chàng thầy trong bài thơ trông có vẻ diễm phúc khi trò chuyện với người yêu là cô bé nữ sinh.
    Còn Vĩnh thì sao? Có lẽ trái tim anh đã khô, chai mất rồi chăng?! Bởi anh chỉ tìm được xúc cảm chân thật qua bài giảng. Còn nữ sinh lớp mười hai, anh vẫn thấy chúng... bé bỏng làm sao ấy! Dưới mắt anh, chúng mãi mãi là học trò, là các đệ tử của anh thôi!
    - Bây giờ mình quan niệm thế, chứ mai sau... ai biết được sự đời?!...
    Vĩnh nghĩ ngợi như thế và mỉm cười vu vơ. Anh trở lại bàn viết chuẩn bị sách vở đi dạy.
    Trời đã vào đông, gió heo may đem cái lạnh se se thật dễ thương đến với mọi người. Buổi sáng không khí có vẻ trông đáng yêu hơn vì có sương mù bàng bạc bay qua kẽ lá, vòm cây làm cho không gian mờ ảo như có mây mờ giăng kín.
    Trời mùa đông có cái xinh đẹp riêng của nó. Tiết trời mùa đông làm Vĩnh cứ liên tưởng đến lời một bài hát nói về một phố núi cao nguyên rất là kỳ ảo...
    "Phố núi cao, phố núi đầy sương
    Phố xá cây xanh, trời thấp thật buồn
    Anh khách lạ, đi lên, đi xuống.
    May mà có em, đời còn dễ thương
    Em Pleiku, má đỏ môi hồng
    Ở đây buổi chiều, quanh năm mùa đông
    Nên tóc em ướt và mắt em ướt
    Nên em mềm như mây chiều trong..."
    Mùa đông, phố núi Pleiku có vẻ đẹp kỳ ảo với phố cây xanh và trời thấp thật u buồn. Càng đẹp hơn nữa khi có các cô em "má đỏ môi hồng" làm cho lòng người ngơ ngẩn như say vì cái lạnh và cái đẹp.
    Anh chàng khách lạ nào đó, đến xứ lạnh Pleiku chợt dâng tràn một nỗi buồn xa cách. May mà anh còn có người để cảm thấy "đời còn dễ thương"...
    Mùa đông, thành phố nơi Vĩnh đến dạy học cũng khá dễ thương với các sắc áo len tô điểm con phố. Nhưng ở thành phố này, Vĩnh không có ai "má đỏ, môi hồng" để làm anh náo nức mộng mơ. Cho nên đời anh vẫn bình yên như mặt hồ tĩnh lặng. Không có ai làm lòng anh vương vấn. Mùa đông của Vĩnh chỉ đơn giản có những cánh **** trắng trong sân trường khoác áo len đủ màu đi học, làm vui mắt anh thôi! Vĩnh nhìn lại mình, người phong phanh một chiếc áo sơ mi trắng nếp, lịch sự. Không áo ấm, áo len, nghênh ngang trong lòng phố, tận hưởng hương vị đất trời vẫn thấy mùa đông đẹp ghê nơi...
    Ê, tụi mày ơi! Lại đây xem tao nhặt được cái này nè!
    Tiếng Nguyệt Quế la oai oái khi nó lia chơi trong hộc bàn chỗ của Đoan.
    - Gì đó! Gì đó!
    - Có "kí rì" quan trọng hôn mà la dữ vậy?
    - Nhanh lên đi! Bảo đảm hấp dẫn "bá cháy" luôn.
    Lập tức mấy cái chổi bị vứt xuống đất. Ba cái đầu chụm lại trên một tờ giấy tập học trò gấp làm tám.
    Nguyệt Quế vừa cười hí hí vừa mở tờ giấy chiến lợi phẩm bày ra trước mặt Vân Anh và Hương Trầm. Nó làm ra vẻ bí mật. Mắt nó láo liên hướng về cửa lớp. Dầu trời còn sớm, nó vẫn lo... bị con mắt của kẻ thứ tư phát hiện. Bởi vì hôm nay tổ trực nhật thứ tư của Nguyệt Quế đã tình cờ khám phá ra một "bức thư tình mùa đông" của một "chàng bí mật" gởi cho nàng Thục Đoan.
    Nó liếc về cửa lớp ra lệnh:
    - Ê, tới cửa sổ đọc cho sáng. Nhớ coi chừng con nhỏ Đoan tới!
    Hương Trầm láu lỉnh:
    - Được rồi! Để tao canh me nó cho!
    - Có gì đâu! Nó vô thì đọc cho nó nghe luôn! - Vân Anh nhẹ nhàng hơn.
    - Đọc lẹ đi để tụi nó vô là "bể"!...
    Sáu con mắt lại "thò" vô tờ giấy, chợt Hương Trầm la lớn:
    - Ê, thơm quá tụi bây ơi! "Tướng" này chơi ướp nước hoa vào bức thư tình của hắn để "hớp hồn" người đẹp đấy! Khà, khà! - Nó khịt mũi hít hà.
    - Thơm thúi gì kệ người ta! Mày sao... "lu sơ bu" quá! - Nguyệt Quế nóng nảy.
    Sáu con mắt tò mò lại "chõ" vào tờ giấy, hồi hộp như ăn vụng sợ bị bắt quả tang! Cả ba đều nín thở theo dõi những dòng chữ nắn nót:
    "Thục Đoan thân mến,
    Phải nói rằng mình rất vui khi viết cho Đoan mấy chữ này. Nó chứng tỏ lòng mến mộ của mình với "chủ nhân" của những bài luận văn "quá đã" mà thầy vẫn thường đọc cho cả lớp nghe...
    Mấy năm nay mình thấy mến Đoan chút chút qua tính tình nhu mì và vẻ dịu dàng của bạn. Nhưng mình đành "ngậm tăm" vì quanh bạn có nhiều "nữ vệ sĩ" đắc lực quá nên mớ tình cảm mới nảy sinh đó đành chỉ là... phù vân thôi Đoan ạ!
    Bây giờ mình lại viết cho Đoan những dòng này vì mình thấy tình cảm của mình đối với Đoan bấy lâu nay cũng vẫn vậy. Nó không chết đi mà nó vẫn tiềm tàng ngày một... nặng sâu.
    Nếu Đoan từ chối, chắc chắn mình sẽ không bao giờ thi nổi. Vì trái tim của mình lúc này nó cũng thường xuyên "bị lên máu" mỗi khi Đoan vô tư, hời hợt với mình...
    Mình không xưng tên nhưng hy vọng Đoan biết mình là ai khi đọc kỹ những dòng trên đây. Nếu viết cho mình, Đoan cứ để ngay chóc chỗ Đoan nhận thư này là mình sẽ nhận được.
    Thôi mình stop. Nhớ giữ "bí mật quân sự" trước các "nữ vệ sĩ" của Đoan...
    Thân ái,
    T.Đ."
    - Ý cha mẹ ơi! Thuở đời viết thư tỏ tình mà ký tên tắt, ai mà mò ra tên ông tác giả!
    - Dễ ẹt! Cứ dò hết mấy tên ông có mẫu tự TĐ là biết chứ gì!
    Nguyệt Quế lõ mắt:
    - Í, sao lại là "TĐ" hả mày? Rủi "TĐ" là Thục Đoan rồi sao?
    - Đồ khùng! Không lẽ nó đi gởi thư tỏ tình cho nó hả?
    Nguyệt Quế chớp mắt:
    - Ừa hé! Tao quên!
    Và nó lại cắn môi:
    - Vậy chứ "TĐ" là ai cà?
    Hương Trầm xòe tay:
    - Lớp mình có ba "ông thần" tên có mẫu tự "TĐ", Thuận Đức nè, Trí Đạo nè, Tuấn Đăng nè! Rồi đó! Đâu tụi mày thử nghĩ xem ai là tác giả bức thư này?
    - Bố tao cũng không biết nổi!
    - Vậy phải điều tra cấp tốc chứ sao?
    - Điều tra bằng cách nào?
    - Khó gì! Ăn cắp của mỗi ông một quyển tập để đọ chữ với lá thư chứ sao!
    - Hà hà sáng trí! Sáng trí! Đáng thưởng cho một cái "kí"!
    - Đừng tào lao nữa! Đứa nào lãnh nhiệm vụ "ăn cắp" tập của ba thằng "TĐ"?
    Hương Trầm cười khoe hàm răng trắng nõn:
    - "TĐ" hay là "Pê Đê"?
    - Bậy bạ! "TĐ" mày! "Pê Đê" ở đâu đây? - Nguyệt Quế trề môi.
    Vân Anh nháy mắt:
    - Ê, có vài đứa vô lớp rồi đó! Quét lớp lẹ lên! Giờ chơi bàn tiếp!
    - Để giờ chơi nó... nguội!
    - Đúng đó, giờ chơi mình sẽ "hành động", thử tài làm "thám tử" đa... đa...
    Vân Anh lại nhướng mắt thì thào:
    - Ê, bớt con khỉ đi! Giờ chơi đứa nào lãnh nhiệm vụ "đạo chích"?
    - Mày chứ ai?
    - Xạo đi! Tao không được. - Vân Anh giậm chân bịch bịch. - Tao... kém lắm!
    - Vậy chứ ai vô đây? Hỏng lẽ tao?
    Hương Trầm lý sự.
    Vân Anh che một bàn tay lên miệng. Cái lúm đồng tiền vô tư lại lũm sâu vào má khi cô nàng cười nói và con mắt lúng liếng của nó lại hướng về Nguyệt Quế:
    - Hỏng phải tao, cũng hỏng phải mày. Vậy thì "chị" Nguyệt Quế chứ ai!
    Nguyệt Quế trợn mắt:
    - Tụi mày khôn bỏ xừ! Cái gì nặng nề "khó nhai" nhất thì để dành cho tao!
    Vân Anh vuốt nó:
    - Ậy! Trong ba đứa, mày "khéo tay" nhất lại thông minh linh lợi thần sầu nên tụi tao đề cử mày là phải rồi.
    - Tao cóc ngán đứa nào! Nhưng tụi bay phải hỗ trợ tao, canh tụi nó cho kỹ kỹ kẻo mang tiếng tao ăn cắp... tập.
    - Ậy! Chuyện đó mày khỏi lo. Cứ yên tâm hành động, có tụi tao yểm trợ phía sau.
    Hương Trầm đi dẹp chổi chợt nó quay ngoắt lại chỗ Vân Anh và Nguyệt Quế đang lúi húi trải khăn bàn và dọn bình hoa.
    - Quên nữa! Có báo cho con Đoan biết không?
    Vân Anh quyết định thật nhanh. Nó nháy mắt cười ruồi:
    - Để tao "thủ" chuyện đó cho! Mày cứ lo canh me cho con Nguyệt Quế "làm ăn" ngon lành một chút!
    Chợt tùng, tùng, tùng... trống báo mười lăm phút đầu giờ vang dội. Lớp học đã sạch sẽ gọn đẹp. Bàn giáo viên sáng rực với bình hoa cúc Nhật màu vàng nắng thật dễ thương.
  6. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    tiếp....
    Một ngọn gió lạnh từ cửa thổi thốc vào làm Vân Anh rùng mình dù nó mặc chiếc áo len hồng dày cộm. Vân Anh xóa bảng cho thật sạch rồi đứng trên bục nhìn xuống lớp. Bạn bè đã vào đông đủ. Nhỏ Đoan hôm nay mặc áo ấm vàng màu hoa cúc. Phần đông con gái đều mặc áo len đi học mùa đông. Ai cũng co ro trong rét mướt trông thật dễ thương.
    Vân Anh nhìn về phía dãy bàn hướng ngoài cửa lớp của các bạn trai. Mấy "ông tướng" không ai mặc áo ấm cả trừ một vài anh chàng họ "điệu" khoác áo gió để làm duyên, làm mất hết cái chí khí nam nhi của các đấng "trượng phu tòng"!
    Vân Anh khẽ liếc về hướng Thuận Đức. Anh chàng này học tương đối giỏi đều các môn. Anh ta lại đẹp trai, con nhà giàu. Thuận Đức thường ít nói, ít kết bạn với nhiều người. Anh ta đang hí hoáy ghi ghi chép chép gì trên giấy.
    - Không lẽ anh chàng này!
    Vân Anh nghĩ ngợi.
    Giữa bàn hai, Trí Đạo đang ngồm ngoàm nhai một ổ bánh mì bự tướng. Anh chàng này thì học bình thường thôi, không có gì đáng nói. Cô lớp trưởng thông minh loại bỏ khả năng Trí Đạo là tác giả của bức thư.
    Người cuối cùng, tên có mẫu tự "TĐ" là Tuấn Đăng. Ông này có giọng "tê no" ồm ồm như loa bể, dễ làm khiếp vía mấy "nàng" hay mơ mộng. Nhỏ Thục Đoan sợ ông này nhất bởi ông hay bất ngờ hét lên một cái khi ông phát biểu, làm cho nó muốn rụng tim! Ông này giỏi toán, khá văn. Không có lý ông "bái" con Đoan làm "sư mẫu" và đem lòng "yêu thương" cô nàng qua mấy bài văn thầy đọc cho cả lớp nghe?!
    Vân Anh cắn môi suy nghĩ, thói quen cố hữu của cô nàng mỗi khi suy nghĩ thật sâu một điều gì. Nhớ tới nội dung bức thư tỏ tình có chỗ lâm ly, ướt át như đường lên "đỉnh phù vân", Vân Anh quên mình đang đứng trước lớp, bật cười khúc khích.
    Mấy ông "thiên bồng nguyên soái" bị đọa xuống trần thấy "Tiên Nga" cười đẹp quá, dễ thương quá bèn ngẩn ngơ hết mấy giây. Nếu không bị giọng ồ ồ của Tuấn Đăng "đánh thức" dám bị "liệt dây dòm" hết ráo.
    - Lớp trưởng ơi! Sáng lạnh muốn tê người, có gì vui mà cười... xinh thế!
    Đám con gái quay ngoắt lại nhìn Tuấn Đăng như nhìn sao chổi "Halley" xuất hiện giữa ban ngày. Đám con trai thì đồng loạt ré lên bày tỏ một sự ngạc nhiên cực độ. Bởi chúng yên trí "ông tên no" đang "thả dê" lớp trưởng của chúng.
    - Úy, cha mẹ ơi! "Tê no" hôm nay dám khen lớp trưởng mình "xinh" giữa ban ngày ban mặt nghe! Quý vị thấy sao quý vị?
    - Tiến bộ quá chớ sao! Đề nghị hoan hô "trai anh hùng" với "gái thuyền quyên" một phát!
    Bên con trai lại rộ lên "hoan hô!". Quang "quậy" và Tín "điệu" phóng lên bàn trên xúm lại vò tóc của Đăng "tê no" làm nó bù xù như cái tổ quạ.
    Vân Anh không ngờ mới sáng đã bị sao "xúi quẩy" chiếu mệnh. Đầu tiên mặt cô nàng thoáng ửng hồng như được phết lên một lớp phấn hồng thật đẹp. Nhưng chỉ ít phút sau, Vân Anh đã lấy lại được phong độ cứng cỏi vốn có của một kẻ "bảy đời" làm lớp trưởng.
    Đợi cho cả lớp nhất là bên con trai bớt "loạn", Vân Anh thong thả bước lên bục:
    - Giải lao như thế đủ chưa các bạn? Gần hết mười lăm phút đầu giờ rồi! Chúng ta nên nhớ rằng ai cũng có quyền được đùa vui. Nhưng đùa như thế nào để người khác không thấy... ngại, và nhất là các bạn đừng nên quên để dành tiếng cười lành mạnh thoải mái của chúng ta lúc nghe tin... chúng ta vào đại học.
    Lần này thì con trai quê quá, há hốc miệng ra nhìn cô lớp trưởng duyên dáng thông minh đang "lên lớp" chúng hết sức... ngọt ngào, mà chúng không có một lời nào "đốp" lại.
    Con gái thì kín đáo hơn. Chúng ý nhị trao cho nhau những nụ cười khoái chí. Trong bụng các nữ nhi đang khoái tỉ tê vì bọn mày râu đã bị lớp trưởng tuyệt vời của chúng quật cho một cú nốc ao... chí mạng!
    Mười lăm phút phù du trôi qua thật nhanh. Thầy Vĩnh ào vào lớp như một cơn gió. Hôm nay thầy sẽ giảng cho lớp nghe bài thơ "Tây Tiến" của nhà thơ Quang Dũng.
    Đoan chăm chú lắng nghe. Thầy Vĩnh giảng về thơ rất hay. Đoan thấy không thể so sánh thầy với cô Dung được. Bởi mỗi người có một phong cách thể hiện riêng, cũng như một sức cảm thụ văn học hay một xúc cảm về thi ca rất khác biệt mà Đoan không tài nào sánh được, như so sánh vẻ đẹp của hai bông hoa cùng một lúc.
    Trong các môn học, Đoan thích nhất môn văn. Trong khi Đoan biết có nhiều bạn của Đoan rất chán môn học này. Có đứa phát biểu môn Văn thường khiến người ta dễ bị "mộng du", cứ tưởng mình hiu hiu phiêu bồng trên các ngọn cây, môn học lơ tơ mơ, ngái ngủ, chán phèo phèo!
    Đoan thì lại khác. Từ khi biết cảm nhận cái đẹp, biết yêu thiên nhiên, biết say đắm với cái đẹp của đất trời, của hoa lá cỏ cây, sự mều dịu của những cánh cò bay lả, trên những cánh đồng ruộng xanh rì thẳng tắp thơm hương cốm, hương chè, của những câu ca dao tuyệt đẹp... văn chương đã ăn sâu vào huyết quản của Đoan, biểu hiện thành một cội nguồn dân tộc sâu xa.
    Bây giờ nghe lời thơ lôi cuốn của thầy, Đoan như được bơi lội trong dòng suối thi ca trác tuyệt của buổi bình minh, giữa cảnh rừng hùng tráng có tiếng chim muông làm nhạc đệm.
    Tiếng giảng thơ của thầy có sức làm cơn nắng giữa ban trưa dịu lại, khi êm ái như lời bà ru cháu, khi mượt mà như ánh trăng khuya làm lòng Đoan chợt chơi vơi như sóng biển. Tiếng thơ của thầy có sức làm tan hơi lạnh của mùa đông giá rét. Trước mắt Đoan, chân dung của các chiến sĩ Tây Tiến gây ấn tượng sâu đậm qua lời giảng của thầy.
    Nhưng hôm nay, Đoan cảm thấy bộ ba Vân Anh, Nguyệt Quế, Hương Trầm có gì làm sao ấy!
    Mức độ tập trung của Đoan gần như bị hạn chế bởi Hương Trầm, Nguyệt Quế cứ thỉnh thoảng ngó ngoái qua dãy bàn nam như để tìm ai hoặc dò xét một việc gì mà Đoan không thể nào hiểu nỗi!
    Bình thường ba con nhỏ này học rất chăm. Nguyên cớ gì hôm nay chúng bỗng trở chứng ngó ngoáy ngọ ngoạy liên tục? Đoan tức tối nghĩ bụng, giờ chơi sẽ hỏi bọn nó cho ra lẽ!
    Bỗng từ bàn trên, Nguyệt Quế "bắn" xuống cho Đoan một tờ giấy nhỏ vo tròn xếp lại như một viên bi. Đoan luống cuống ngó xuống chân. Viên bi lọt tuốt vào trong giày của nhỏ Hạnh "xù". Đoan liếc thầy cẩn thận rồi thò chân "khèo" chiếc giày của Hạnh lại gần rồi bất ngờ thò đầu xuống ngăn bàn móc viên bi thật khéo.
    Vẫn liếc chừng thầy Vĩnh, Đoan mở ra viên bi chết tiệt thật nhanh. Thì ra đó là một "tối hậu thư" của nàng Nguyệt Quế.
    "Ê Đoan,
    Giờ chơi tụi tao sẽ báo cho mày hay một tin "khốc liệt" cỡ cơn bão Lin-Đa số 5 hồi "nẵm", bảo đảm hấp dẫn như chuyện ma cà rồng, mắc tức cười cỡ chuyện vua Khang Hy vi hành, lâm ly mùi mẫn cỡ chuyện tình trên chuyến tàu Titanic...híc...híc...
    Bởi vậy khi nghe trống đánh cái "thùng" một tiếng, mày làm ơn phóng theo con Vân Anh xuống gốc cây phượng già dưới sân trường đợi bọn tao ở đó...
    Trong khi chờ đợi, con Vân Anh sẽ cho mày biết chuyện gì...
    Nhớ mau chân, không được trễ nải! (Thời giờ là vàng 9999 SJC).
    Còn bây giờ, tiếp tục bình thản theo chân ông Vĩnh... "Tây Tiến". Đừng có "quánh lô tô" trong bụng, ổng biết được thì bể mánh hết!
    NQ".
    Thầy Vĩnh vẫn say sưa "quên đi" trong nhịp thơ trầm hùng đặc sắc của Quang Dũng. Nhưng Đoan không còn bình tĩnh để nghe thầy giảng nữa. Bức "tối hậu thư" của Nguyệt Quế đã làm Đoan bị phân tâm.
    Loáng thoáng bên tai Đoan lời thầy Vĩnh như hơi gió tiếng mất, tiếng còn...
    "Tây tiến người đi không hẹn ước
    Đường lên thăm thẳm một chia phôi
    Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy"...
    Tùng! Tùng! Tùng!... chưa dứt một hồi trống, Vân Anh đã bay lại cặp cổ Đoan phóng tuốt ra gốc cây phượng già.
  7. buck

    buck Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2004
    Bài viết:
    1.020
    Đã được thích:
    0
    @UNA: truyện hơi bị dài nhưng sẽ cố gắng đọc hết
    @haithanhvnn: nên chuẩn bị sẵn một vài cái template do bạn thiết kế (nhớ là đầy đủ các trang cho một website và xuất ra html), hôm phỏng vấn cố gắng kiếm một cái laptop đến demo luôn cho bọn nó sợ. Kỹ năng photoshop và corel là chủ đạo, flash là một lợi thế, chúc thành công !
    Được buck sửa chữa / chuyển vào 02:30 ngày 25/02/2007
  8. susuhuong

    susuhuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    2.766
    Đã được thích:
    0
    @UNA: CÂU CHUYỆN HAY NHƯNG HƠI BỊ DÀI, ĐỂ ĐỌC DẦN DẦN NHÁ
    @HAITHANHVNN: GÚT LẮC
  9. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Suýt nữa thì khỏi lên mạng với các bạn, hic, sợ khiếp hãi luôn
  10. MUUSINH

    MUUSINH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2006
    Bài viết:
    284
    Đã được thích:
    0
    Bà này chắc vừa bị tai nạn suýt chết, không biết có sứt mẽ cái rì không thế nhỉ?

Chia sẻ trang này