1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

26 tuổi - Hành trình đi tìm hạnh phúc - Hà Nội ngày trở về.

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi UNA_MALDINISTA, 18/09/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Nhớ một người...
    Giữa tiếng cười nói râm ran, anh thấy mình cô độc, không sao hoà nhập được. Như vầng trăng trên bầu trời, toả sáng bên cạnh muôn ngàn vì sao nhưng vẫn không tránh được cảm giác đơn côi. Tự nhiên, anh tách mình ra khỏi đám đông, lặng lẽ theo những bậc thang đi xuống khu vườn gần đó.
    Không gian ở đây yên tĩnh, tránh xa khỏi sự ồn ào náo nhiệt của cái lễ hội trung thu có phần nhạt nhẽo và vô duyên kia. Những tán cây tạo thành những bóng đen đổ xuống mảnh đất xanh rì cỏ. Một cảm giác nhẹ nhõm đột nhiên ào tới. Nhưng chẳng bình yên.
    Một cái nắm tay. Rất nhẹ. Chỉ đủ để cảm thấy một chút ấm áp, một chút mềm mại, một chút nhỏ nhoi. Đó là hầu như tất cả những gì anh nhớ về cô. Càng ngày, những ký ức càng xa rời trí nhớ và hình ảnh về người con gái của 10 năm về trước càng trở nên nhạt nhoà. Giờ thì anh không chắc gương mặt cô ra sao, đôi mắt cô thế nào và cả mái tóc cô dài hay ngắn.
    Nhưng cái nắm tay rất nhẹ ấy thì anh không sao quên được. Nó như một vết hằn rất sâu trong tâm khảm, không thể mờ đi với thời gian. Anh thậm chí nhớ rõ cảm xúc của chàng trai 15 tuổi lúc ấy. Ngỡ ngàng, vui sướng, ngạc nhiên, bối rối, đến nỗi chỉ kịp hiểu ra mình đang nắm tay một cô gái khi chạm vào chiếc vòng tay lành lạnh của cô.
    Lúc đó thời gian như ngừng trôi. Cả cơn gió mùa thu cũng như ngừng thổi. Tất cả nhường chỗ cho cảm nhận của người con trai lần đầu tiên chạm tay người con gái mới quen. Trước đó họ chưa từng gặp mặt và cũng chằng hề quen nhau. Có lẽ, đó là định mệnh.
    Như một cuốn tiểu thuyết viết dang dở bị bỏ quên, sau đó họ không gặp lại nhau nữa. Mỗi người đi về mỗi ngả của con đường như chưa từng biết đến. Đôi khi anh có một ước mong cháy bỏng là được đi ngược trở lại quá khứ, được làm lại. Anh sẽ vượt qua sự rụt rè và nhút nhát để ít nhất cũng hỏi tên và địa chỉ của cô. Để nhìn cô lâu hơn một chút. Để ghi nhớ tất cả. Nhưng tất nhiên anh không thể làm được điều đó. Anh không phải là chú bé Nôbita ngốc nghếch. Anh không đến nỗi ngốc như Nôbita, thực vậy, nhưng bên anh không có chú mèo Đôrêmon và cỗ máy thời gian. Thế nên ước mơ mãi chỉ là mơ ước.
    Và giờ đây anh tự hỏi sau mười năm cô sẽ như thế nào nhỉ? Có thay đổi nhiều lắm không? Hay vẫn mang dáng vẻ của thời ấy? Nhưng dù thế nào thì có lẽ anh cũng sẽ chẳng thể nhận ra cô được. Làm sao có thể nhận ra khi anh không còn nhớ nổi một chi tiết nào đặc biệt về cô.
    Ngoài cái nắm tay. Nhẹ nhàng. Ấm áp. Mềm mại. Và cái cảm giác lành lạnh của chiếc vòng tay.
    Trăng đã lên cao. Trăng đêm rằm, người ta bảo vậy. Còn anh thì lại thấy thờ ơ. Anh không quan tâm đến trung thu hay những dịp lễ tết kiểu này. Vả lại anh nghe nói trăng 14 hay 16 đẹp và tròn hơn.
    Nhưng cái đêm trung thu ấy thì anh không thể quên được. Phải chăng, số phận bắt anh phải mang theo mình kỷ niệm ấy mãi không thôi?
    Không khí càng về đêm càng có vẻ lạnh hơn. Anh dí chân dụi tắt điếu thuốc lá còn chưa hút hết. Có lẽ mọi thứ đều sẽ đẹp hơn nếu có thể kết thúc trước thời điểm của nó.
    Một hơi ấm dịu dàng đột nhiên thoảng tới. Một hương thơm nhẹ nhàng bỗng phảng phất đâu đây.
    Một bàn tay chìa ra trước mặt anh như chờ đợi. Trên cổ tay lấp lánh chiếc vòng màu trắng bạc. Anh ngước nhìn lên?
  2. ruangoc

    ruangoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2005
    Bài viết:
    1.917
    Đã được thích:
    0
    Đi làm về muộn thế hả em ơi ?Trung Thu năm nay chán ốm ,mưa với chả gió ,chị lang thang chút mà cũng dính mưa ,ướt nhẹp
  3. piggy2612

    piggy2612 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2006
    Bài viết:
    361
    Đã được thích:
    0
    Ko biết có phải bởi vì năm nay sao Thái Bạch hay ko mà mình gặp nhiều chuyện buồn quá. Una ơi, cho mình ké topic của bạn để chia sẻ bản thân với chính lòng mình nhé. Tớ đang cảm giác cô đơn và buồn chán đến tận đỉnh điểm rồi. Đã thế hôm nay lại còn bị mất tiền nữa chứ. Cứ ngơi đi 1 chút lại nghĩ đến số tiền bị mất mà thấy đau lòng. :((. Tiền ko phải là tất cả nhưng cũng phải làm việc vất vả mới có được đồng tiền trong tay để chi tiêu cho cuộc sống, vậy mà...:((
  4. piggy2612

    piggy2612 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2006
    Bài viết:
    361
    Đã được thích:
    0
    Piggy ơi, cố gắng lên, kiên trì và thời gian sẽ thành công thôi mà. Cố gắng lên Piggy nhé, đừng khóc, đừng nghĩ đến cái chết, đừng buông xuôi. Có rất nhiều niềm vui nho nhỏ, hạnh phúc của tình yêu thương mà gia đình, bạn bè tốt giành cho Piggy mà, Cố gắng lên Piggy nhé. Mai là 1 ngày mới mà sau cơn mưa trời lại sáng. Lạc quan lên đi, đừng khóc nữa. Tiền mất rồi sẽ lại kiếm được mà. Phải sống Piggy nhé.
  5. piggy2612

    piggy2612 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2006
    Bài viết:
    361
    Đã được thích:
    0
    Trời ạ, tất cả điện thoại hỏng. Cả di động và cố định. Ức chế phát khóc nên dược. Mình phải làm sao cho tinh thần thoải mái đây cơ chứ.
  6. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Piggy ơi, mất tiền à? Thôi coi như của đi thay người, đừng buồn nhiều nhé. Mình biết là khó, thôi thế này vậy, buồn một chút xong rồi thôi nhé. Còn nhiều thời gian để kiếm lại tiền mà. Cố gắng lên, mọi sự bắt đầu đều có thể...
    Đừng ngại chia sẻ với bọn mình những điều bạn còn trăn trở nhé!
    Dù sao thì ngày mai cũng là một ngày mới
  7. buck

    buck Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2004
    Bài viết:
    1.020
    Đã được thích:
    0
    Nói thế nào nhỉ, có lẽ cậu tìm vào topic này là đúng rồi đấy . Lúc nào thấy chắn nản thất vọng thì cứ nhìn lên cái tiêu đề của topic nhé, có gì là không thể vượt qua, có nỗi buồn nào là vô tận đâu nhỉ
    Buck
  8. A.Q

    A.Q Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/12/2002
    Bài viết:
    1.890
    Đã được thích:
    0
    tay em u''na fai ko?
  9. piggy2612

    piggy2612 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2006
    Bài viết:
    361
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn Una và Buck đã an ủi và chia sẻ, tiền mất thì thôi, tự an ủi là coi như là cát bụi. Mặc dù hôm hoa mình thấy tiếc tiền lắm lắm ý, nhất là đó ko phải là tiền của mình mà là tiền của đồng nghiệp mình cầm hộ thôi. Nó ko phải là nguyên nhân chính cho sự cô đơn và đau lòng của mình. Mình buồn chuyện tình cảm của mình là chính. Buồn vô cùng là tận. Thực sự chẳng biết phải viết gì nữa. Chỉ biết chia sẻ lòng mình trên ttvn này thôi.

    Ngày hôm nay trên đường đi làm, mùi hoa sữa thoang thoảng, trời xanh, nắng vàng, gió nhẹ, nhìn các đôi trai gái đưa nhau đi làm, đi học, nhìn các ông bố, bà mẹ đưa con đến trường mà mình cảm giác lạnh run người, nước mắt lăn dài trên má. Mình ko kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa cơ, yếu đuối quá. Đến văn phòng vội vàng chui vào WC, cắn chặt răng vào mà khóc, để không ai biết. Khóc xong lại lau nước mắt, bước vào phòng làm việc bình thường như ko có gì xảy ra. Để rồi bây giờ, mọi người rời văn phòng ra ngoài, tớ trải lòng mình trên này, nước mắt rơi trên bàn phím mà chẳng thể ngăn được. Piggy ơi, hãy SỐNG, đừng tồn tại Piggy nhé.
  10. ruangoc

    ruangoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2005
    Bài viết:
    1.917
    Đã được thích:
    0
    Em ui,mọi chuyện rồi sẽ qua và ngày mai là 1 ngày mới .
    Cuối tuần rồi nghỉ ngơi nhiều nhé em .
    @ I ơi :Dạo này lang thang ở đâu thế hả em ,chả tháy bóng dáng đâu cả

Chia sẻ trang này