1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

!

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi phamminhhieu1910, 12/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phamminhhieu1910

    phamminhhieu1910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2005
    Bài viết:
    369
    Đã được thích:
    0
    !
  2. phamminhhieu1910

    phamminhhieu1910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2005
    Bài viết:
    369
    Đã được thích:
    0
    !
  3. cudien

    cudien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2006
    Bài viết:
    268
    Đã được thích:
    0
    bạn có thể mang những nỗi nhớ này viết lên một trang sách, sau đó dùng hết cả xúc và thu xếp nó lại thành một bài thơ hay một lá thư tình
    Bạn hãy đặt đầu đề cho nó là : thư không gửi em.
    hay bạn co thể mang nỗi nhớ ghi vào trong tin nhắn ở dạng outbox, mai môt khi xem lại nó rất dễ thương.!!!!
    chúc bạn có một người tình như ý muốn!!
    không may lá thư nổi tiếng đừng quên cuđiền nha!!
  4. phamminhhieu1910

    phamminhhieu1910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2005
    Bài viết:
    369
    Đã được thích:
    0
    !
  5. phamminhhieu1910

    phamminhhieu1910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2005
    Bài viết:
    369
    Đã được thích:
    0
    !
  6. victory_or_death

    victory_or_death Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2004
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Đọc của ông tôi thấy những thằng có người yêu ở xa có lẽ dể đau tim và stress vì nhớ vì mong mất thôi... Ai bảo đàn ông không biết nhớ thương chứ nhỉ...Vì tôi cũng vậy ...
  7. govietnam

    govietnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2004
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0
    Hichichic, đoc bai nay ma minh cu tuong anh ay cua minh thoi, ban that giong nguoi ay cua minh. Hichichic, đoc bai cua nguoi ta ma nghi đen minh thoi.
  8. phamminhhieu1910

    phamminhhieu1910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2005
    Bài viết:
    369
    Đã được thích:
    0
    Yêu ai cũng dành chọn tình cảm của mình mà.
  9. phamminhhieu1910

    phamminhhieu1910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2005
    Bài viết:
    369
    Đã được thích:
    0
    Sức mạnh Tình yêu
    Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.
    Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".
    Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau. Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.
    Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn. Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.
    Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em."
    Anh ***g chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô
    tinh yeu dem lai cho con nguoi ta nghi luc de song de lam viec va dem lai hanh phuc cho moi nguoi.
    Love isn''''t finding someone you can live with it is finding someone you can''''t live without
    Được phamminhhieu1910 sửa chữa / chuyển vào 19:29 ngày 17/07/2006
  10. phamminhhieu1910

    phamminhhieu1910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2005
    Bài viết:
    369
    Đã được thích:
    0
    Tinh yeu trong mo
    .
    ?oGiả sử chúng mình ngày ấy yêu nhau thì sao nhỉ??
    ?oThì chắc chẳng còn đến bây giờ nữa?
    ?oTại sao vậy? Có vẻ như Hoài không tin lắm vào khả năng gìn giữ hoà bình của Hoài và người ta ý nhỉ??
    ?oừ, có lẽ vậy!?
    Im lặng.
    ?oHoài và Tuấn dạo này sao rồi??
    ?oCũng tốt! Còn Hoàng? Em tóc vàng vẫn ổn chứ??
    ?oVẫn vậy thôi!?
    Im lặng.
    Hoài miết tay vào thành bàn. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Hoàng. Dễ chừng năm năm rồi. Ngày ấy chưa xa lắm, năm năm trước, Hoài nhớ, hôm ấy nhằm dịp sau Tết thế này này. Nếu Hoài nhớ không lầm thì hôm ấy cũng chính là ngày Valentine. Năm ấy cả hai đều đang học lớp 12, Hoàng gọi điện rủ Hoài đi uống nước. Hồi ấy khái niệm về ngày Valentine còn mù căng chải lắm, Hoài nhận lời mà không biết rằng ngày này dành cho những người đang yêu cả. Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ không tên trên đường Lý Thường Kiệt. Hoài đến muộn mất hai mươi phút. Hoài chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã choáng váng với một bông hồng to sụ. Hoàng lúng búng nói gì ý nhỉ? à phải rồi, ?otặng Hoài nhân ngày lễ tình nhân, Hoàng muốn nói với Hoài là Hoàng yêu Hoài?. Vậy thôi! Đấy là câu tỏ tình đầu tiên trong đời Hoài nhận được. Sau này còn vài lần nữa Hoài nhận được những lời tương tự nhưng cái cảm giác như cảm giác với Hoàng thì chỉ duy nhất một lần này. Hoài không nhớ hôm ấy Hoài đã nói gì, chỉ biết sau hôm ấy hai đứa trở nên ngại gặp mặt nhau hơn. Cho đến bây giờ, sau ba năm, Hoài vẫn không hiểu tại sao hôm ấy Hoài lại chối từ tình cảm của Hoàng. Rất rõ ràng là Hoài cũng có cảm tình với Hoàng nhé! Có lẽ là do Hoàng vội vã quá và lúc ấy đang là lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Mà nếu ngày đó Hoàng cũng như Tuấn về sau này, đó là ôm chặt lấy Hoài và đặt một nụ hôn ngay sau khi nói lời yêu, có lẽ Hoài sẽ không từ chối được đâu. Đằng này, Hoàng nghe xong mặt xìu như bánh đa ngấm nước và cuối cùng thì?.
    ?oNghĩ gì vậy??
    ?oà, về ngày xưa thôi!?
    ?oHoàng cũng vậy!?
    ?oHồi ấy buồn cười nhỉ??
    ?oừ! Hôm ấy Hoài mặc cái áo màu bộ đội?
    ?oNgười ta cũng chẳng nhớ nổi nữa?
    Không biết bây giờ Hoàng có còn yêu mình không nhỉ? Hoài nghĩ vẩn vơ rồi tự cười giễu mình hay tưởng tượng. Hoàng đã có bạn gái rồi còn gì? Bạn gái Hoàng xinh hơn Hoài nhiều. Vả lại Hoài cũng vậy, Hoài đã có Tuấn. Tuấn rất yêu Hoài, rất tốt với Hoài. Hoài cũng vậy, rất yêu và thậm chí còn phục Tuấn. Hôm nay đi họp lớp, Tuấn đi theo đến tận cổng trường rồi mới quay về cơ quan của Tuấn.
    ?oNhanh nhỉ? Vậy mà cũng đã năm năm rồi nhỉ??
    ?oừ, năm năm rồi?
    ?o Bao giờ Hoài cưới??
    ?oChắc sang năm! Còn Hoàng??
    ?oCũng còn lâu! Ba đến năm năm nữa cơ!?
    Im lặng.
    Hoài cứ miên man đi theo ý nghĩ về Hoàng, về câu ?ogiả sử ngày xưa?? của Hoàng. Cho đến lúc về. Cho đến lúc về, Hoài chẳng hiểu vì sao nữa, Hoài hỏi:
    - Hoàng có tưởng tượng được ra chuyện chúng mình khi yêu nhau không?
    Hoàng thẫn người ra một lúc:
    - Người ta tin rằng chúng mình sẽ rất ổn cho đến khi nó?. hết ổn.
    Cả hai cùng cười nhưng Hoài thấy được, cảm thấy được dường như trong mắt của cả hai đứa có gì đó như thể là sự trìu mến pha lẫn chút tò mò, tò mò một cách tha thiết vậy.
    2.
    ?oEm không sao chứ??
    ?oDạ, em sao ạ??
    ?oAnh thấy em có vẻ đang nghĩ cái gì đó lung lắm vậy??
    ?oKhông, không có!?
    ?oừ, không có thì tốt, nếu có gì thì cứ nói với anh nhé! Hai cái đầu luôn tốt hơn là chỉ có một cái mà?
    ?oVâng!?
    Hoài khẽ ngả đầu vào lưng Tuấn, hít căng ngực mùi của Tuấn. Cái mùi quen thuộc đến nao lòng. Suốt bốn năm yêu nhau, Hoài nhiều lúc tưởng chừng như nhớ đến oà khóc mùi của Tuấn. Cô hay nói với Tuấn ?oAnh như ma tuý và em như con nghiện vậy!?. Những lúc ấy, Tuấn nhìn Hoài mà mắt long lanh. Hoài biết và Hoài cũng vậy. Yêu nhau đến ứa nước mắt. Còn Hoàng thì sao nhỉ? Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa! Hoài ôm xiết eo Tuấn lại. Thời tiết mùa xuân thật dễ chịu, những cành cây nhu nhú lộc biếc và lại càng mướt mát hơn bởi những giọt mưa phùn lất phất bay. Con phố dài hút mờ như sương vậy. Phố đẹp như tranh thuỷ mặc. Mai đã lại Valentine rồi. Mai. Phải, mai! Chợt Hoài thấy cồn cào một nỗi gì như thể nỗi đợi chờ vậy. Tuấn đang huyên thuyên kể về những người cùng công ty của Tuấn, về chuyện công việc. Hoài nghe câu được câu chăng. Khuôn mặt Hoàng cứ ẩn hiện trong suy nghĩ của Hoài như mạng nhện vậy. Khuôn mặt Hoàng của năm năm trước khi tặng hoa hồng cho Hoài. Đôi mắt Hoàng nhìn Hoài hôm họp lớp, tha thiết, trìu mến và cả sự tò mò đầy khao khát.
    ?oHoài à??
    ?oDạ!?
    ?oSao vậy? Chắc chắn có chuyện gì phải không??
    ?oKhông ạ!?
    ?oNếu em không muốn nói thì thôi vậy!? Tuấn lén thở dài.
    Hoài thấy mình tệ thật. Hoài cũng thở dài. Cả hai im lặng cho đến lúc về đến ngõ nhà Hoài. Tuấn khẽ hôn lên môi Hoài:
    - Hôm nay em có chuyện gì phải không?
    Hoài cúi mặt, lắc đầu:
    - Không có! Em chỉ hơi mệt một chút thôi! Em đi nghỉ đây! Anh về sớm nhé! Về đến nhà thì nháy máy cho em biết! Bye!
    Tuấn thở dài rồi gật đầu:
    - Mai 8h tối anh qua nhé!
    Hoài thảng thốt, một thoáng, rồi gật đầu bỏ chạy vào trong nhà. Lúc rẽ khúc ngoặt, Hoài đứng lại và thở hổn hển, chờ cho đến khi tiếng bật lửa của Tuấn vang lên và sau đó là tiếng nổ máy xe. Tuấn đi. Hoài ngồi thụp xuống đất và khóc ngon lành.
    3.
    Quán vẫn vậy. Cái bàn mà hai đứa hôm ấy ngồi vẫn để trống. Hoài ngồi vào chỗ của mình năm năm trước. Chợt thấy ấm lòng kỳ lạ. Giọng Hoàng đâu đó vang lên. Rất gần mà như xa xôi. Hoàng đọc thơ của Hoàng.
    ?oQuán thì cũ vẫn xưa thôi
    Miết tay thành ghế vọng lời em thưa
    Rằng hôm ấy buổi nhằm mưa
    Cho câu yêu ướt run lùa ngực nhau
    Bây giờ tôi đấy, em đâu?
    Bây giờ quán đấy, váng đầu hỏi xưa
    Rằng cà phê đủ đắng chưa?
    Cho xanh xao kỷ niệm ùa vào đêm
    Rằng ghế, bàn, nến và tim
    Có còn hơi của rất mềm lời yêu??
    Hoài chuyếnh choáng như người say. Giọng của Hoàng vẫn vang vang trong đầu Hoài:
    - Hoài ơi!
    Hoài thấy Hoàng đang đứng trước mặt mình. Vòng tay của Hoàng ôm Hoài vào lòng. Hơi ấm rõ rệt lắm! Hoài cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi mất vì bị ôm xiết. Giọng Hoàng run rẩy:
    - Người ta yêu Hoài lắm!
    Hoài bừng tỉnh. Là Hoàng thật bằng xương bằng thịt chứ không phải trong tưởng tượng. Hoài muốn vùng ra nhưng lại ôm xiết Hoàng lại. Hoài muốn tỉnh dậy nhưng lại nhắm mắt mê man đi. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Tưởng chừng không dừng lại được vậy. Những nụ hôn tưởng chừng như rút lưỡi nhau. Những nụ hôn như muốn nuốt chửng nhau. Những khuy áo chỉ chực bung ra. Hoài như không còn kiểm soát được mình nữa vậy. Nước mắt Hoài làm mặn cả nụ hôn. Ướt đầm đìa. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Hoài không còn biết trời trăng gì nữa. Cho đến khi cả hai buông nhau ra nhường chỗ cho sự lúng túng.
    ?oTại sao lại ra đây làm gì??
    ?oTại sao lại không được ra??
    ?oNhưng ra sớm thế!?
    ?oLinh tính báo thấy một người tên Hoài ở đây, nên bỏ cả bát cơm dở mà ra đấy!?
    ?oHứ!?
    ?oHì!?
    ?oGhét!?
    ?oYêu!?
    ?oKhông nói nữa!?
    ?oCứ nói đấy!?
    ?oThế chẳng trách ngày xưa không yêu. Cái kiểu cùn gỉ thế làm sao được đây??
    ?oThì bây giờ mới còn cái để yêu chứ!?
    ?oCùn!?
    Và lại một cơn mưa nụ hôn nữa. Triền miên tưởng như chẳng bao giờ chấm dứt. Tưởng như bù lại năm năm không có nhau trong đời vậy. Đồng hồ chỉ 8h tối, Hoài tắt máy di động của mình. Và những nụ hôn lại cuống cuồng, lại vồn vã, lại vội vã. Hoàng hít lấy hít để người của Hoài. Cả hai lại mê đi. Đầm đìa. Chỉ dừng lại khi có một đôi khác bước vào. Hoài nhìn sâu vào mắt Hoàng:
    - Em yêu anh!
    Hoàng ngẩn người lúng túng:
    - Người ta?. Người ta? anh cũng vậy!
    Hoài lại bị Hoàng cuốn đi. Mê mệt. Những tưởng như năm năm qua hai người không có nhau thật là một sự phí phạm quá lớn đến không thể tha thứ được vậy. Hoàng thủ thỉ:
    - Tuấn có tốt với em không?
    Hoài khựng lại. Giờ này có lẽ Tuấn đang cuống lên vì không thấy Hoài. Hoài lại đã tắt máy điện thoại di động. Giọng Hoàng mơ hồ như tự nói với bản thân:
    - An tốt với Hoàng lắm! Giờ này có lẽ cô ấy đang khóc?
    Hoài bật khóc:
    - Chúng mình thật tệ!
    Hoàng vuốt tóc Hoài:
    - Phải! Chúng mình thật tệ! Thôi, về nhé, Hoài! Vậy là chúng mình đều đã có được cái mà chúng mình thiếu rồi. Chúng mình vậy là đã biết được cái mà chúng mình tò mò muốn biết rồi. Về thôi! Về kẻo mọi người lại lo cho chúng ta.
    Hoài gật đầu, thầm cảm ơn Hoàng đã biết phanh kịp những cảm xúc của cả hai không để nó đi quá xa vị trí mà nó phải ở. Hoàng nói tiếp, giọng ấm áp, thủ thỉ:
    - Hôm nay coi như một giấc mơ. Cả anh và em đều đang mơ. Chúng ta sẽ tỉnh dậy và giữ cho riêng mình một giấc mơ ngọt ngào này, được không Hoài?
    Hoài cảm thấy bình yên quá đỗi. Hoài mỉm cười và gật đầu thật nhẹ.
    4.
    Con phố dài hun hút. Đêm tình yêu dịu dàng. Hoàng mua hai bông hồng nhung đỏ chót. Một cho mình, một cho Hoài:
    - Mang về tặng Tuấn nhé! Bông này người ta mang về tặng An
    Hoài cầm hoa khẽ nheo mắt:
    - Thế còn phần của Hoài đâu?
    Hoàng cười, lướt nhẹ ngón tay lên gò má bầu bĩnh của Hoài:
    - Phần Hoài đã tặng năm năm trước rồi còn gì?
    Ngã ba. Hoài và Hoàng mỗi người một đường. Cái vẫy tay và nụ cười thật nhẹ không khiến ai trong cả hai mang cảm giác đó là một cuộc chia tay cả. Chỉ thấy như cả hai tỉnh dậy sau một giấc mơ rất đẹp vậy. Hoài trở về con đường quen thuộc của mình. Phía xa kia có Tuấn. Có tương lai của hai người. Có mùi hương quen thuộc. Nhất định, nhất định gặp Tuấn, Hoài sẽ gục vào Tuấn mà hít cho căng ***g ngực mùi hương quen thuộc của Tuấn. Mỗi người đều có những giấc mơ cho riêng mình và chẳng ai phải chịu trách nhiệm với những giấc mơ ấy. Nhưng nếu là thực, như Tuấn trong Hoài thì có đấy! Hoài sẽ kể cho Tuấn nghe về giấc mơ này của Hoài. Nhất định. Giấc mơ bông hồng đỏ.

    ket thuc co hau phai ko cac ban,doi khi o tren doi co nhung tinh yeu ma nguoi ta ko doi hoi j o no ca,cai ma no mang lai da qua lon boi vi su chan thanh,long cam thong tran trong lan nhau cac ban a
    toi doc cau truyen nay xong ko the kim duoc cam suc cua minh nua va quyet dinh dat ten no la Tinh yeu trong mo.Gui tang den tat ca cac ban o trong hoan canh the nay nhe.oi sao con tim toi thon thuc.
    Được phamminhhieu1910 sửa chữa / chuyển vào 23:15 ngày 17/07/2006

Chia sẻ trang này