1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

271081

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi doigiobuiTT, 06/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Thật vui khi nhận được lời chúc của anh(chị), và cũng rất bất ngờ vì có cùng ngày sinh nhật. Tuấn sẽ uống cho sự trùng hợp đáng yêu này.
    To: anh @votrungh
    Em nhận được lờn chúc của anh rồi, cảm ơn anh thật nhiều. Chúc anh chị và gia đình hạnh phúc, mạnh khoẻ!
  2. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    [USB]
    Hỡi ngày xưa...của bây giờ
    Vẫn nguyên tím tái câu thơ trở mình
    Vẫn nguyên một chút lặng thinh
    Vẫn nguyên vẹn một chút tình xa xưa...
    Hoa cau trổ lạc mùa dừa
    Căng đòng thân lúa giữa khô khát ngày
    Viền mơ chối một chân mây...
    Con đò xiết ván nghẹn lay lắt dòng...
  3. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    [tàn]
    (tặng Vũ)
    Tàn ta một giấc mê man
    Hội em một cõi sóng tràn ba thu.
    Khoảng xưa mây trắng sa mù
    Cát nhòa tân cộ bến mơ tình thuyền...
    Rời nhau một tọa độ yên
    Trục ngơ ba vạn sáu nghìn bể dâu.
    Chắp tay lạy cái cơ cầu
    Nửa mê bừng tỉnh nửa sầu lên ngôi...
  4. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    NHÂN CHUYỆN VÀNH NGOÀI VÀNH TRONG...
    (Tặng một người bạn)
    Hứa với bạn lâu rồi, nhưng bận quá, nay rảnh chút đỉnh thời gian, vội bày tỏ vài cái suy nghĩ tủn mủn, như ý bạn vẫn mong.
    Còn nhớ trong Đoạn Trường Tân Thanh có những câu:
    "Nghề chơi cũng lắm công phu...,
    Làng chơi ta phải biết cho đủ điều"
    Và:
    "... ai cũng như ai
    Người ta ai mất tiền hoài đến đây?
    Ở trong còn lắm điều hay
    Nỗi đêm khép mở, nỗi ngày riêng chung.
    Này con thuộc lấy nằm lòng
    Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề."
    _______
    Có lần bạn cũng hỏi về cái vành ngoài bảy chữ là những chữ gì? Vành trong tám nghề là những nghề gì? Tôi tức thời không nhớ nguyên văn. Nay tra sách, có nhiều dị bản, cả dị ý của người đời sau thêm, bỏ. Thấy ưng cách giải thích:
    "Bảy chữ" là bảy việc ghi bằng chữ để dễ nhớ. Bảy việc này là bảy việc làm ở bề ngoài để khách say mê:
    1. Khấp: Là khóc lóc để làm cho khách thương.
    2. Tiễn: Là cắt tóc, thề nguyền để làm cho khách tin.
    3. Thích: Là xăm tên khách vào cánh tay mình để khách yêu thương.
    4. Thiêu: Là đốt hương trầm thề nguyền với khách.
    5. Giá: Là hện hò với khách
    6. Tẩu: Là rủ khách đi trốn
    7. Tử: Là làm ra vẻ liều chết để khách yêu thương tin cẩn.
    "Tám nghề" là tám cách ân ái với khách:
    (Bạn biết chữ Hán, nên tôi sẽ bỏ một phần Việt dịch, tránh sự nghĩ "lung tung" của một số người )
    1. Tiếp người bé nhỏ thì dùng cách Kích Cổ Thôi Hoa
    2. Tiếp người thô mập thì cách Kim Liên Song Tỏa
    3. Tiếp người nóng tính thì dùng cách Đại Xiển Kì Cổ
    4. Tiếp người chậm chạp thì dùng cách Mạn Đả Kinh Thao
    5. Tiếp người mới vỡ lòng thì dùng cách Khẩn Thuyên tam Trật
    6. Tiếp người thạo đời thì dùng cách Tả Trì Hữu Trì
    7. Tiếp người si tình thì dùng cách Toả Tâm Truy Hồn
    8. Tiếp người lạnh lùng thì dùng cách Nhiếp Thần Nhiệm Tỏa.
    Đấy là những bí quyết nhà nghề điêu luyện của những ả lão luyện ở lầu xanh, để làm khách hàng làng chơi mê mẩn, khó mà cắt nghĩa rõ rệt được.
    ______
    Đấy là tích hay điển lạ mà cổ học tinh hoa còn chép lại cho thời nay suy gẫm. Bạn cũng biết tính tôi rồi, mong cái sự biết để ấm dạ hơn sự no. Ngồi viết cho bạn xem, lại sợ canh cánh cái ý người đời chưa thật ưng bụng với mình, cũng không tránh được. tôi sắp lấy vợ, biết đâu rồi cũng phải học, biết để mà lường. Nhưng thực sự, trong lòng cứ thấy hẩy lên mấy việc băn khoăn:
    - Vừa rồi, có qua bên box Trung (China club), đọc bài của @aqcharles giải thích về nguồn gốc chữ Tổ (tổ tiên) như sau:
    Thì nhận ra cái sự *** các cụ ngày xưa đáo để ghê gớm lắm.
    Ngày nay, thấy rộ lên mấy phong trào thơ trẻ, văn trẻ, nói nhiều về chuyện ái ân. Nhiều người khó tính cho là thế này thế nọ. Nhưng kì thực "tối lửa tắt đèn"(hiểu theo nghĩa đen) thì cũng chẳng thua mánh nào, thế mà cứ đây đẩy bảo mấy cánh văn sĩ, thi sĩ nói bậy. Suy cho cùng thì cái nằm ngang hàng với tư tưởng hình như là chính trị, xét câu đó trong ý nghĩa là thượng tầng kiến trúc, thế nên, giá trị là những gì được(bị) cho phép. Vậy nên, như việc làm đậu phụ (Tàu Hủ) , khi đã đầy, nhét bên này nó trồi bên kia..., cũng như việc rót rượu mời nhau, khéo rót thì vừa, không khéo thì thừa.
    ________
    Đây là bài tâm sự với một người bạn, nhưng vẫn post ở đây. Mong rằng, nếu ai không thấy vừa ý cũng xin được lượng thứ cho. Và vì nó cũng dính dáng đến văn chương thơ phú của nhân gian, nên tiện mồm vậy. Không biết nói gì thêm.
  5. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    "Tôi đã sinh ra hay không sinh ra, tôi đã sống hay không sống, tôi đã chết hay chỉ đang chết, tất cả những điều này không quan trọng. Tôi chỉ làm như từ trước đến nay tôi vẫn luôn luôn làm trong tình trạng không hay biết gì về những việc tôi làm, về việc tôi là ai, từ đâu đến, và tôi có tồn tại thật hay không" (Cái chết của Malone - Samuel Beckett )
    [ờ...]
    (Quý mến gửi tác giả cuốn Tiếp Tục Khơi Dòng, - Tiểu luận phê bình, NXB Văn học, 2001)
    ____________________
    Đừng nói
    Xin đừng nói
    Dù chỉ là một cái nhếch môi thôi!
    Nếu đã có thể kết hợp giữa hoang đường, khủng khiếp với hoạt kê
    Thông qua cái hài để biểu đạt cái bi
    Sao không lấy luôn con đường Quốc Lộ Một - Nếu ví nó như một tờ sớ dài kỷ lục, dùng để chép tội bọn hại dân mọt nước?
    Dù tưởng tượng có phong phú đến đâu
    Dù lập ý có quái dị đến đâu
    Cũng chỉ lại cười trong cái sự buồn cười của những việc thường thấy.
    Trong sự liên tưởng lếu láo của tôi
    Joseph Heller hay Samuel Beeckett đang ngồi gặm bánh mỳ và chia rượu nhạt cùng Đồ Chiểu trong bữa tiệc chia tên ở Tàn Cuộc
    Còn tôi và ngài
    Chúng ta chực đón từ miệng họ những hạt bột mỳ, những giọt rượu
    Cái mâm Fin de Partie vẫn thiếu chỗ ngồi...
    Trong cái kết cấu lỏng lẻo này
    Nồi canh chua Nam bộ hay Lẩu tàu cũng thế
    Và xin phép ngài cho tôi được hiểu:
    Dẫu thuỷ tổ của chủ nghĩa thực dụng Hoa Kỳ, John Dewey có vẽ thêm được những hài hước
    Cũng đơn giả giống như việc người ta quét sa tế lên một ổ bánh mì.[.]
  6. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Tàn jì thế TT?
  7. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    À, Tàn cuộc ấy mà, một tác phẩm của Samuel Beckett. Đây là một tác phẩm khẳng định cho tuyên ngôn sống là than khóc, trái ngược với thuỷ tổ của chủ nghĩa duy lí cho rằng sống là phải tư duy, có lí trí, trí tuệ.
    ________
    P/S: Bác có thể tìm đọc trong thư viện Tổng hợp/Khoa học XH&NV.
  8. nhietmacsinh83

    nhietmacsinh83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2006
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    0
    Vẫn xin được chúc mừng sinh nhật Quản dẫu là đã trễ.
    Tôi mới uống café xong, và có mời một ly đến Quản, vì nghĩ: Có hơi đất Biên Hòa - Đồng Nai hẳn sẽ đủ là một món quà rồi.
    Không quá ngạc nhiên đâu, Quản nhỉ ?
  9. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Cảm ơn Vũ huynh! Mình đang ở Sài Gòn hôm nay và ngày mai. Nếu rảnh thì ghé uống cà phê nhé!
    Thân ái!
  10. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Có mấy bài viết về Tây Nguyên, đã post ở box Nhạc Trịnh, www.dalatrose.com ...Nay post lại tặng cho một người bạn đang du hí tại mảnh đất của kết nối giữa Rừng-Đàn Bà-Điên Loạn.
    _________
    THƯ GỬI RỪNG
    Đêm nay, tôi rất muốn vu khống cho cái không gian dưới gầm trời Sài Gòn này là đêm đúng nghĩa, để có thể trọn vẹn sự yên bình, tĩnh lặng bên bàn viết. Con sư tử đá nhe răng nhìn tôi hẳn như muốn nói một điều gì đó như đồng tình và nó ngoan ngoãn làm cái vật chặn giấy, chờ đợi? Lần giở những bài viết cuả H?TLinh Niê ra đọc. Những trang ký, những bài cảm nhận âm nhạc cùng những khám phá mới về mảnh đất và con người Tây Nguyên cuả bà đã giúp tôi thắng trong cuộc giằng xé với chính trái tim mình về những điều trăn trở. Tôi dạo qua khắp các tỉnh Tây Nguyên, đến từng buôn làng, đi qua các thác ghềnh, hồ, suối? ngồi uống rượu Cần và nghe Khan bên bếp lưả? qua những trang viết. Thật thú vị! Bất giác, tôi đã thoả hiệp với mình những ý định và những suy nghĩ về cuộc sống, để tập trung đọc, tập trung nghe, tập trung cảm xúc cho cái nơi gọi là ?omiền đất huyền ảo? ấy. Trước mắt tôi, cái màn đêm Sài Gòn lập lờ sáng tối trở nên đần độn và ngột ngạt. Hình ảnh cuả núi rừng đaị ngàn, cuả những thác ghềnh trắng xoá, và những tiếng nhạc đủ loại bỗng toả sáng và rền vang. Hình như có ai đó cầm tay tôi dẫn vào đêm hội, ngồi xuống bên ché rượu Cần. Không! Không! Tôi giật mình từ chối. Nhưng mọi thứ ngôn ngữ tôi đang nghe đã thuộc về rừng, những âm thù vang ngân cũng là những âm thù cuả rừng, và tất cả những cái khác nữa đã hiện hình quanh bếp lửa trong mắt của tôi. Tôi cảm giác thấy mình nhỏ bé và ngơ ngác trước mê ảnh có thật này. Ở đây, tôi nhận ra rằng con người đã cố vùng vẫy để thoát ly định mệnh và từ chối những điều giàng buộc của cuộc sống. Họ mơ những giấc mơ nằm ngoài Kinh Dịch, và họ hát bên những cây đàn với tiếng hát đầy khát khao như Thần Lửa, đàn những điệu đàn réo rằt như Thần Nước. Những định nghĩa về những gì thuộc về thế giới văn minh không nằm trong giấc mơ của họ. Đơn giản vì những điều đó không thuộc về họ, nói đúng hơn là họ mặc nhiên cho những điều ấy có hay không. Tôi chợt rùng mình và tự nhủ, hóa ra những chiêm nghiệm và triết luận nhân loại khởi nguồn tự những điều thật trái ngược với cái gọi là ?oxã hội tiến bộ?. Chỉ cần một ánh lửa đêm Khan cũng đủ để sợi dây lịch sử chùng lại ở bất cứ một đoạn nào! Người lạ như tôi sẽ dễ dàng lạc vào thế giới của Khan, và cũng dễ dàng quên thực tại như Từ Thức quên trần gian vậy. Tôi cho phép mình tự do trong thế giới tự do của lửa, để nhận ra mình và nhớ về những người bạn cùng học Đại học với tôi. Các bạn hỡi, đâu rồi những K?TSorTho, Zukitli Ngọc Bích, Sil?TKlavi? Các bạn sau khi chia tay cái lớp 2C ?" K25 - Ngữ văn thân yêu ngày đó, có về quê nhà dạy học hay không? Hay cũng như tôi cố bám lại Sài Gòn cho dòng đời nẹt bô vào chữ? Hay cũng như tôi vứt công sức của Mẹ Cha mười mấy năm ăn học, ngồi lại chợ người, đánh bóng chữ, mạ vàng chữ, hàng mã chữ? để đổi gạo qua ngày? Hay là, các bạn phải ở lại nơi đây vì một lý do nào đấy, ví như, tìm một cách gì về quê cho mát mặt gia phong? Các bạn ơi, nếu thế, cả tôi và các bạn đều lầm và đều là những người có lỗi với chính mình vì không đả động đến khả năng có thể cống hiến với quê hương, với mảnh đất vẫn từng ngày cần Thầy, cần chữ. Chúng ta có lỗi với từng con suối nhỏ, từng nhánh cây rừng; có lỗi với cả những ngọn lửa hồng mỗi đêm Khan từ khi chưa có chữ. Vì chúng ta đã khoanh tay nhìn chữ của mình mòn vữa dưới áo cơm. Các bạn hỡi, con chim Bongkle còn biết hát cho người nghe những tiếng của rừng. Các bạn là con của rừng, hậu duệ của các anh hùng ?ođầu đội khăn kép, vai mang túi da?? hãy về với quê hương và?cho tôi theo cùng các bạn! Đêm nay, cái bụng đã thương lượng xong với cái đầu khó trị. Thật là một đêm tròn vẹn! Tôi muốn hẹn với những chiếc lá non trên đỉnh núi Ngor Rinh Rua, hẹn với đống lửa sân trường tiểu học Ea Súp, hẹn với những giọt sương ngủ vùi trong cánh chim?lời hẹn của người đi xin lửa, thắp cho mùa đông chữ!

Chia sẻ trang này