1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

3.000 bộ hài cốt trong lòng núi Sài (Chùa Thầy, Quốc Oai)

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi oraclesql, 29/08/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. oraclesql

    oraclesql Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/11/2004
    Bài viết:
    284
    Đã được thích:
    0
    3.000 bộ hài cốt trong lòng núi Sài (Chùa Thầy, Quốc Oai)

    Anh em hiểu biết về lịch sử núi Thầy bàn sâu thêm 1 chút về huyền thoại bí ẩn này nhé:
    http://www.anninhthudo.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=31115&ChannelID=92
  2. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    Đồng chí tác giả bài báo ếch quá, có cái hang Gió cũng không biết gọi đúng tên.
  3. chauphihwangza

    chauphihwangza Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/06/2006
    Bài viết:
    1.487
    Đã được thích:
    0
    Các cụ đã giám định niên đại chưa nhỉ?
  4. brucelee1

    brucelee1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    1.186
    Đã được thích:
    0
    Cái vụ này báo khác nói lâu rồi mà các bác ANTD còn ráng câu khách, em post lại cho các bác xem bài từ năm 2007 vẫn có nhiều thông tin hơn bài của các bác ANTD
    Những bí ẩn dưới chân Sài Sơn (Phần I)
    Thứ ba, 16/10/2007, 08:10 GMT+7
    Tôi cứ đồ rằng, cái địa danh mang tên Sài Sơn đầy thơ mộng, cái địa danh gắn với Chùa Thầy nổi tiếng, lại biết bao nhiêu lần đi vào trong thơ ca tự cổ chí kim ấy?, hẳn ai cũng biết, hẳn chẳng còn điều gì là bí mật? Thế nhưng, nơi này, có lẽ, mãi mãi vẫn là một thế giới huyền bí, mãi thách thức những lá gan khám phá. Huyền thoại thì sẽ mãi là điều bí ẩn. Và, cái bể xương khổng lồ dễ đến ngót ngàn năm tuổi, được con rồng bướng cất giữ trong bụng, thì lại là sự thật?

    Bài 1: Đi tìm suối xương trong lòng ?ocon rồng bướng?
    Truyền rằng, núi Sài Sơn (xã Sài Sơn, huyện Quốc Oai, Hà Tây) mang hình thế của một con rồng. Đầu rồng kề vào đỉnh một hồ nước, thân bao quanh hai phần ba chu vi hồ, khúc đuôi ẩn hiện mãi phía xa? Cụ Huấn Cao thuở bị triều đình Huế ruồng bỏ, bị ?ođày? về đây làm Huấn đạo. Khi ấy, có lẽ xứ Đoài còn là vùng rừng núi hoang vu lắm. Ngày ngày, cụ Cao dẫn học trò lên chùa bình văn, hay một mình đăng cao thi xuất? Chẳng biết có phải ẩn dụ để nói về hoàn cảnh của mình, hay vì phẫn chí, cụ nhận thấy dãy Sài Sơn tựa thế một con rồng bị xiềng trong cũi sắt, và gán cho nó là ?ocon rồng bướng? do Trời đày xuống hạ giới?
    Người Sài Sơn thì truyền nhau những huyền thoại, rằng đấy là 9 tầng địa ngục, nơi có con quỷ án ngữ cổng trời, làm công việc ?otuyển? các linh hồn trước khi cho lên cõi Nát bàn đầu thai làm kiếp khác hay đày xuống âm phủ làm mồi cho chó ngao, vạc dầu? Huyền thoại thì sẽ mãi là điều bí ẩn. Còn bể xương khổng lồ dễ đến ngót ngàn năm tuổi, được con rồng bướng cất giữ trong bụng, thì lại là sự thật.
    [​IMG]

    Xương người trong bể hài cốt khổng lồ

    ?oThần Quang Tự? là động cao nhất nằm trên đỉnh Sài Sơn, gần với danh thắng chùa Cao. Nơi truyền có suối xương ở tầng thứ ba trong chín tầng địa ngục. Thấy có khách lên viếng chùa Thầy và vào trong động núi, vài người dân địa phương ùa ra, tranh nhau nhận dẫn đường. Bỏ cơn mưa, bỏ những người dẫn đường, tôi nhắm Sài Sơn băng tới.
    Đường lên núi được định vị bằng những bậc đá lèn xi-măng. Mưa, ẩm ướt và lá cây mục đã tạo điều kiện cho rêu mọc lún phún trên những bậc đá lúc dài, lúc hẹp? Tôi định bụng sẽ nhẩm đếm xem có bao nhiêu bậc, để quên đi hơi thở đứt quãng và máu dồn lên mặt, lên lưng nóng ran, thấm ướt cả chiếc áo khoác, dù mưa vẫn tí tách nhỏ giọt theo tán lá và gió vẫn thông thốc thổi? Thế nhưng, chính cơn mưa đã làm bậc đá trơn như bôi mỡ, chỉ cần nhãng một cái, rất có thể chúi sang một rìa đá tai mèo nham nhở hai bên đường.
    Chưa phải mùa lễ hội, lại chẳng phải ngày đẹp trời nên thắng cảnh chùa Thầy vắng hoe hoắt. Không kể những người địa phương có việc đi lên núi ngược đường, chắc chắn, tôi là người rồ dại duy nhất hành hương leo núi đúng ngày mưa và lạnh như thế. Men hai bên đường lên, những cây đại cổ thụ dễ đến trăm năm tuổi vắt hờ hững những chiếc rễ lên mặt đá, ngả thân mình treo đu đơ lưng chừng núi và ướp hương khắp các nẻo rừng. Thấp thoáng trong những lùm cây, hay những khe núi bằng phẳng, những ngôi chùa im lìm ngủ trong mưa. Nơi này lạnh ngắt vì không có hơi ấm của nhang khói, và được khóa im ỉm bằng chiếc khóa mà cả khóa lẫn then cửa đều xỉn lại vì rỉ?
    Đường vào Thần Quang Động nằm phía sườn bên kia của núi Sài. Chiếc biển báo treo trên cây sào đặt tại ?ongã ba? núi, có mấy mũi tên chỉ hướng. Thần Quang Động bên hữu, mũi tên chỉ thẳng lên đỉnh. Theo hướng mũi tên, chiếc vải bạt xanh nằm tênh hênh bên vệ đường, bốn cây sào chổng gọng vó lên trời. Gió núi đã lật nhào cái quán lá mỏng manh, xiêu vẹo. Từ những tấm bạt còn trụ được, từ những tán cây lật phải, lật trái, gió núi tru lên từng hồi lạnh ngắt, tựa như tiếng quẫy đạp của con rồng bướng muốn thoát khỏi chiếc xiềng. Không gian lặng ngắt. Bất giác, tôi dựng da gà vì sợ hãi? Cánh đồng Sài Sơn đang vào vụ gặt, vàng sậm dưới mưa, ẩn hiện theo độ cao thấp và sự thưa thớt hay rậm rạp của những tán cây chặn nơi sườn núi. Nghĩ đến mục đích chính đi tìm suối xương khổng lồ trong lòng núi Thầy, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà ?ongó lúa vàng? nữa, dù cánh đồng vàng trong ước mộng của Quang Dũng nằm dưới một tầm mắt?
    Mùi nhang bỗng nhiên thoang thoảng trong kẽ áo. Tôi chợt nhớ đến gương mặt ông Thiện, ông Ác đứng gác nơi chùa chính, khi tôi rì rầm thắp nén nhang khấn vái, xin phép các cụ được vào động để nhìn tận mắt suối xương của các cụ, truyền rằng đã có ngàn năm tuổi?

  5. CoDep

    CoDep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    9.559
    Đã được thích:
    11
    Đọc cả bài dài, nhiều mắm muối, chân tẩy, nhưng món chính chỉ có câu:
    Nhiều người dân "có biết về bể xương dưới hang nhưng chưa một lần dám xuống."
    Chưa có câu nói về một ai nghiên cứu khoa học về bãi xương này cả.
  6. brucelee1

    brucelee1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    1.186
    Đã được thích:
    0

    Những bí ẩn dưới chân Sài Sơn (Phần I)
    Thứ ba, 16/10/2007, 08:10 GMT+7

    [​IMG]
    Bàn thờ tướng quân Lữ Gia

    Bà Hoa, người bán hàng nước trên cửa động, tròn mắt ngạc nhiên vì có khách giữa cái thời tiết ẩm ương thế này, nhỏm dậy đẩy người đàn ông đang chuếnh choáng hơi men để với tay lấy chiếc đèn pin. ?oKhông có đèn, anh không xuống được đâu!?. Bà giúi vào tay tôi chiếc đèn pin sạc của Trung Quốc. ?oTrời mưa, anh đi cẩn thận không lao xuống miệng vực như bỡn. Mà không được tò mò vào những ngách lạ. Có người lạc trong động ngót tuần lễ không lên được đấy??.
    Hít một hơi thật sâu để bớt lạnh, tôi nhận lấy chiếc đèn pin của người phụ nữ có giọng Ba Vì nằng nặng. Luồng ánh sáng bị khoảng sâu hun hút nuốt chửng. Tôi đặt chân vào bậc đá đầu tiên dẫn xuống huyệt mộ trong lòng núi. Nghe đồn, trong đó có một bể xương khổng lồ, và một ?osuối xương? của hàng ngàn nghĩa quân Lữ Gia nằm lại. Những khối đá lạnh ngắt, im lìm mỗi khi có ánh đèn pin quét qua bỗng trở nên lóng lánh. Những nhũ đá triệu năm tuổi đủ các hình thù, từ trên cao rủ xuống, giống như một thế giới bị đảo ngược? Con đường vào động, đoạn là các bậc đá do người dân xây dựng, đoạn là những bề mặt gồ ghề, nhem nhép đất và muội đuốc, len lách qua những vỉa đá âm ỉ nước. Được một đoạn chừng vài bước chân, tôi lại dừng lại một lần, lấy khăn lau mắt kính, lau pha đèn pin và quét đèn một khoảng rộng ra tứ phía, đủ để có được cảm giác an toàn rằng không có gì ?othập diện mai phục? trong khoảng đen sậm của những hũm, những hốc lạnh tanh chìm sâu trong lòng đất đến cả trăm mét?
    Thi thoảng trên một vách đá, xuất hiện một tấm bia với những văn tự cổ. Nét khắc đã bị bào mòn, chỉ còn dấu vết tựa như hình những rễ cây leo ăn vào đá, sau khi chết đi để lại. Một chỗ khác, hình một đầu lâu có hai gạch chéo, giống hệt như những biển báo ?onguy hiểm chết người?. Dòng chữ nguệch ngoạc Cấm vào hang, nguy hiểm? bò loằn ngoằn dưới cái biển ấy.
    Thế giới của bóng đêm khiến người ta hay tưởng tượng ra những điều quái đản. Và, sự cách biệt thanh âm làm cho bụng rồng trở thành một thế giới khác? Tiếng nước rót từ trên thành động thánh thót, lúc xa, lúc gần, nhưng không thể nhận biết chính xác vị trí của những ?ogiọt thuỷ ngân? bền bỉ bào mòn đá từ ngàn đời ấy.
    Con đường hẹp bỗng nhiên dẫn tới một khoảng không gian khá bằng phẳng và rộng. Từ kẽ động, một vòm trời bỗng nhiên ùa xuống. Dù hôm nay trời mưa, thế nhưng cái ánh sáng xám xỉn của mưa rừng cũng đủ để soi bừng những gương mặt đá nãy giờ vẫn đắm chìm trong tối.


    Tôi đã chạm chân đến lãnh địa của bể xương khổng lồ một ngàn tuổi!
    Men theo sườn đá thoai thoải dốc, bàn thờ nghĩa quân Lữ Gia lạnh ngắt khói hương. Tấm biển bằng gỗ dán nhoen nhoẻn đất. Tất cả đều được đặt dưới các vòm đá, như một sự hữu ý của trời đất. Phía sau bát hương đầy chân nhang, một tượng nghĩa sĩ nhỏ xíu đứng khuất vào trong tối. Một ý nghĩ không biết từ đâu đưa xuống. Bỏ lỉnh kỉnh những đèn pin, máy ảnh, ba lô?, tôi chắp tay khấn cầu xin các vong linh của nghĩa quân cho phép được đặt chân vào lãnh địa của huyệt động?
    Dù khuất trong tối, và ngỡ như Thần Quang Động đến đây đã tuyệt đạo, bể xương khổng lồ trong truyền thuyết đã sững sững trước mắt tôi đầy bí hiểm?
    Bể xương khổng lồ được gá một phần vào vách đồng, phần chân bể được đặt chìm, độ sâu bao nhiêu hẳn chưa ai dò được. Một cột nhũ đá lạnh ngắt như thần coi ngục. Mái bể hình vòm khoen khoẻn nhô, sâu vào phía trong là một vòm hang tự nhiên bằng đá. Một bài vị bằng chữ Hán, (mà sau này tôi được biết, đó là dòng chữ Bảo Đại thập tam niên) mạ vàng đã bị sứt mẻ lỗ chỗ?
    Kiễng chân, thò đầu qua miệng bể nhỏ ton hỏn, dưới ánh sáng đèn pin quét qua, những khúc xương bắt đầu lộ diện. Một lớp gì đó dày sát miệng bể. Những khúc xương ống, xương sườn của các cụ hầu như vẫn còn nguyên vẹn. Cứ theo cái chiều cao ngót 2 mét, chiều rộng hơn 1 mét, thì dung lượng lên đến vài khối của ?obể xương người tập thể? ấy, có đến hàng ngàn người đã được tập trung trong chốn này?
    Ánh sáng từ vòm trời đột ngột nứt ra giữa khe động chợt hắt tới chỗ bể xương không lồ nơi tôi đang đứng. Trong giây lát, tôi bỗng thấy cái ?omiệng? của vòm trời ấy, mang hình ảnh khuôn mặt của một con quỷ dữ? Trong truyền thuyết mà người Sài Sơn vẫn kể, cổng trời ấy chính là nơi con quỷ bị trời đày xuống hạ giới, bị giắt ở đỉnh núi Thầy? Nó bỗng nhiên được phó thác nhiệm vụ canh gác điểm giao nhau giữa trời và đất, nơi một linh hồn có thể được về trời để tiếp tục tái sinh, hay bị đày xuống 9 tầng địa ngục trong bụng con rồng bướng (cũng là những tầng hang trong Thần Quang Động), chịu cực hình cho những tội lỗi mà mình gieo rắc khi còn sống?
    Cứ theo những dẫn dắt của câu chuyện trong truyền thuyết, thì con đường vào động Thần Quang Tự chưa phải đã thành tuyệt đạo. Đằng sau bể xương khổng lồ ấy, có một ngách hang đưa đến suối xương khổng lồ, ở tầng thứ ba trong chín tầng địa ngục?
  7. brucelee1

    brucelee1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    1.186
    Đã được thích:
    0

    Những bí ẩn dưới chân Sài Sơn (Phần II)
    Thứ tư, 17/10/2007, 08:10 GMT+7
    Như một mê cung kỳ bí, từ lòng hang chính của Thần Quang Động, tất cả những ngách hang ngoặt phải, ngoặt trái, xen thẳng, xen chéo? cuối cũng cũng gặp nhau tại một điểm? Phía sau bể xương tập thể, một ngách động dẫn xuống những tầng sâu tiếp theo, để đưa tới tầng thứ ba của địa ngục. Bể xương giống như một ?ocột mốc? đánh lừa những ?ongười trần mắt thịt?, vì nghĩ rằng con đường trong động đến đó đã tuyệt lộ. Tôi không biết chín tầng địa ngục, đã có ai đủ can đảm thám hiểm xuống đến tận cùng hay chưa, nhưng suối xương là có thật?

    Bài 2: Kho hài cốt và điểm hẹn tình yêu trong? huyệt động
    [​IMG]
    Thủy đình chìm trong màn mưa

    Vượt qua tảng đá án ngữ phía sau bể hài cốt, một miệng hang hiện ra. Thăm thẳm tối và hun hút gió. Chiếc đèn pin như bị bóng đêm hút hết ?osinh lực?, nóng ran sang cả mặt kính phía ngoài. Trong những trường hợp như thế, khi ánh sáng tập trung gắt gao vì bóng tối quá đen đặc, đèn pin thường rất dễ bị cháy bóng!
    Tiếp thêm một đoạn đường hang chừng vài trăm thước, chủ yếu là những bề mặt thoải dốc và tối thui, một khoảng rộng và bằng phẳng hiện ra. Đó là cảm nhận mà tôi có được từ ánh sáng của chiếc đèn pin quét một lượt. Sau này, những người dân Sài Sơn cho biết, nó được gọi là ?okhu ba sào? Bắc Bộ.
    Sự im lặng và bóng tối vẫn bủa vây. Khác với tầng động thứ nhất, trong ?okhu ba sào? và dọc con đường dẫn xuống phía dưới, tất cả bề mặt đều khô ráo, độ ẩm không khí giảm rõ rệt. Không nghe thấy tiếng những giọt nước rót thánh thót từ trên thành hang như trên tầng hang có bể hài cốt khổng lồ. Vẫn chỉ là những vách đá im lìm ngủ. Những nhũ đá với nhiều hình thù rủ từ trên thành động xuống. Từ những ngách động nhỏ, tiếng gió u u như tiếng sáo diều đôi, đục và trầm? Một vật lạ sáng trắng lên dưới ánh đèn đỏ quạch!
    Tôi tiến đền gần. Một chiếc xương hộp sọ người nằm đơn độc! Tôi rùng mình, ớn lạnh, như có gió từ chín tầng âm ti ép nghẹn thắt ***g ngực? Có lẽ, hộp xương sọ này chưa kịp bị độ ẩm, hơi nước và thời gian phân huỷ? Chếch sang một đoạn, trên bề mặt đá khá phẳng phiu, một khung xương người như hoá thạch, trong tư thế ngồi, vẫn còn mờ mờ trên đá? Tôi sực nhớ đến chiếc máy ảnh. Ánh đèn flash loé sáng, xanh lè. Huy động tất cả những vật dụng mang theo có thể phát sáng, (đèn pin, điện thoại, máy ảnh?), tôi đánh liều tiến vào phía trong, ngược hướng với phía cửa mà cách đây chừng hơn tiếng đồng hồ tôi dò dẫm đặt bước chân đầu tiên vào động?
    Gót giầy bỗng có cảm giác lún. Tôi hoảng hốt thực sự, không kìm tiếng hét lên vì sợ hãi? Đáp lại tiếng hét của tôi, bốn vách hang cộng hưởng lại một âm thanh âm âm và rền rĩ. Tôi không còn nghĩ được, đấy là âm thanh mình vừa tạo ra? Tiếp theo sau âm thanh kỳ lạ ấy, (chỉ trong một khoảnh khắc rất nhanh!), hàng loạt những tiếng đập loạn xạ từ trên vách động dội xuống? Có vật thể đâm sầm vào người, vào lưng, vào đầu tôi? Tim tôi như muốn nhảy khỏi ***g ngực. Những tiếng đập cánh loạn xạ, cho thấy sự hốt hoảng của những kẻ trong bóng tối. Một bóng đen lướt qua ánh đèn pin nghiêng ngả trên mặt đất. Dơi! Đàn dơi có đến hàng ngàn con treo mình trên vách động, nãy giờ vẫn dõi theo sự dò dẫm của tôi. Tôi chợt hiểu, chỗ tôi bị lún gót giầy ban nãy, chính là lớp phân dơi tích lũy từ hàng trăm năm nay?
    Đường vào vẫn hun hút. Khi mắt đã dần quen với bóng tối, tôi biết rằng, những khoảng đen thẫm chính là những ngách động? Còn vệt đen mờ mờ trắng, là những vách hang án ngữ. Tiếng cánh dơi đập đã tạm ắng lại. Chỉ có tiếng gót giầy của tôi nện khe khẽ, và hơi thở của chính mình? Trong im lặng, tôi ngỡ có một ai đó, đang bám gót theo mình?

  8. brucelee1

    brucelee1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    1.186
    Đã được thích:
    0

    Những bí ẩn dưới chân Sài Sơn (Phần II)
    Thứ tư, 17/10/2007, 08:10 GMT+7
    Cuộc thám hiểm 7 ngày trong hang và chuyện những ?ohướng dẫn viên? đưa xương về bể hài cốt
    [​IMG]
    Tượng Phật được đặt trong những vòm hang đá

    Khi tôi bò được lên mặt động thì chiếc đèn pin cũng chuyển sang màu vàng nhợt nhạt. Ánh sáng trời làm tôi loá mắt. Người đàn ông bên cửa hang đã tỉnh rượu, nhìn tôi như nhìn một vật thể lạ. Trong cơn mưa rả rích, vừa xì xoạp bát mì tôm nấu vội của người đàn bà bán hàng trên miệng động, tôi được nghe câu chuyện về ông cụ Thứ sống dưới chân núi Sài Sơn và cuộc thám hiểm huyệt động ngót một tuần lễ?
    Chuyện rằng, vài ba năm trước, cụ Thứ khi ấy đã ngót bảy mươi tuổi. Một ngày, cụ quyết chí đi bằng hết những ngách hang trong Thần Quang Động. Độ ấy, sắp đến ngày Chùa Thầy mở hội (ngày 7 tháng 3 âm lịch). Cụ lọ mọ chuẩn bị đồ ăn, thức uống, đèn đuốc cho cuộc hành trình. Cụ sống ngay dưới chân núi Sài Sơn, ngày nào cũng nhìn thấy bóng núi sừng sững, còn những huyền thoại về Thần Quang Động cụ đã được nghe từ tấm bé. Ước mơ của hầu hết những thanh niên bên chân núi Sài Sơn, ấy là một lần được thám hiểm hết các ngách động?
    Cụ Thứ quyết tâm thực hiện ước mơ của mình vào những ngày đã bước sang độ hết tuổi trời cho? ?oCản cũng không được ông cụ!?, anh con trai của cụ Thứ, bây giờ làm bên Mặt trận Tổ quốc xã Sài Sơn, kể lại. ?oMấy ngày trời ông cụ đi, cả nhà lo lắm. Nhưng cụ nhà tôi, tính ương lắm. Sang đến ngày thứ 7, vẫn không thấy cụ ra. Tôi sốt ruột lắm, định bụng sáng mai sẽ đi tìm cụ. Bấy giờ, chùa Thầy bắt đầu vào hội. Chiều hôm ấy đang chỉ đạo dựng rạp cho lễ hội thì tôi thấy đám đông xôn xao? Hoá ra, thầy tôi vừa tìm được đường ra. Ông cụ bảo, bẩy ngày trời trong động, đi kiểu gì cuối cùng cũng về một chỗ, cứ như mê cung. Rồi cuối cùng ông cụ lạc thật. May mà nhờ tiếng trống hội, thầy tôi mới tìm được đường ra. Cũng may, mạng thầy tôi còn lớn. Lớp đất mỏng, nên ông cụ chỉ cần đẩy nhẹ là nó đã rơi xuống, lộ ra miệng hang mới? Thầy tôi bảo, trong những ngách động, cơ man nào là xương người??.
    Bây giờ, cụ Thứ đã mất được mấy năm rồi. Có lẽ, cụ là người Sài Sơn đầu tiên thám hiểm hết Thần Quang Động. Đám thanh niên trai tráng Sài Sơn, từ tấm bé, chân đã quen trèo lên chùa Thầy kiếm củi, lớn lên dẫn khách xuống động, nhưng cũng chưa ai dám đi hết động như cụ Thứ ngày trước? Mới tháng trước, chị Tuyết dẫn một nhóm khách vào thăm động, xuống đến khu vực Ba sào, bắt gặp hai xương sọ người lớn, hai xương sọ trẻ con nằm trên phiến đá khá phẳng phiu, tựa như một gia đình? Nghĩ thương hại ?ohọ? phải nằm nơi heo hút, lạnh lẽo, không có ai nhang khói, chị mang số xương ấy lên đưa vào bể hài cốt ở tầng động trên? Không ai dám khẳng định, có bao nhiêu bộ xương trong Thần Quang Động, nhưng ai cũng quả quyết một điều, rằng còn rất nhiều những bộ hài cốt tản mát trong các ngách hang?
    ?oAi mà chưa có người yêu/ Vào hang Cắc Cớ đến chiều có ngay?
    Trong cơn mưa chiều nơi cửa chùa, ông Phan Kế, người soát vé cho du khách vào vãn cảnh di tích chùa Thầy, cười bí hiểm rằng, cái huyệt động ấy, lại là nơi hò hẹn của các cặp nam thanh nữ tú. Và, cái tên Thần Quang Động, chỉ là tên gọi trong ?ohồ sơ xếp hạng di tích lịch sử chùa Thầy?, chứ bình thường, người ta gọi nó là hang? Cắc Cớ. Cái tên nôm dân dã ấy, lại được chính Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương đặt cho, và gắn với bài thơ nổi tiếng ?oThăm hang Cắc Cớ? của bà. Ông Kế giải thích rằng, cái chữ nôm Cắc Cớ, là từ mô tả chặng đường vào động ngoắt ngoéo, tréo khoeo? Cũng vì động có những điều kỳ lạ làm người ta tò mò, nên nam thanh nữ tú thường tìm về cho thoả chí. Trong con đường đầy bóng tối, các cô gái thường sợ hãi, (hay lấy cớ?) vịn tay người bạn trai để xuống động? Những năm trước, chưa có đèn pin sạc điện của Trung Quốc như bây giờ, khách xuống động, men theo ánh lửa của cây đuốc dầu, hay đuốc mỡ lợn. Khói muội bám vào vách đá, vào tay, vào mặt? Đến khi trở ra, người nọ xin người kia địa chỉ, làm quen, rồi thành bạn, rồi nên nghĩa, nên duyên? ?oGái chưa chồng thăm hang Cắc Cớ??, hay như ?oAi mà chưa có người yêu/Vào hang Cắc Cớ đến chiều có ngay??

    Đón đọc kỳ sau:
    Rủ nhau lên núi Sài Sơn / Ai làm đá ướt đường trơn hỡi mình? / Hỏi non, non những làm thinh? - Những ám ảnh của bể xương khổng lồ, những điều rùng rợn về suối xương và chín tầng địa ngục? dường như đã tan biến ngay tại bậc cuối cùng khi ta lên được cửa hang ***g lộng ánh sáng trời? Một điều tưởng như hoàn toàn đối nghịch, đó là có một Sài Sơn sơn thuỷ hữu tình trên nhân gian, một Sài Sơn đã đi vào thơ ca bao đời, Sài Sơn của đất Phật...
  9. brucelee1

    brucelee1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    1.186
    Đã được thích:
    0

    Những bí ẩn dưới chân Sài Sơn (Phần III)
    Thứ năm, 18/10/2007, 07:00 GMT+7

    Trong một bài ký ghi trên vách núi, chúa Trịnh Căn đã phác họa chùa Thầy ?onhư một viên ngọc nổi lên giữa đám sỏi đá, rạng vẻ xuân tươi khắp cả bốn mùa. Động trên hệt như cõi thanh hư, bên vách còn in mây ráng. Ao rồng thông sang bến siêu độ, cầu Nhật Tiên đôi vầng. Hình tựa bình phong, sông như dải lụa??. Trịnh Căn cũng chỉ là một trong số rất nhiều những bậc tao nhân mặc khách, đã một lần lạc bước đến Sài Sơn?

    Bài 3: Nỗi buồn của một ?oĂngcovat Việt Nam!?
    [​IMG]
    Cánh đồng Sài Sơn nhìn từ trên kẽ núi

    Đường lên núi, mỗi khúc quanh, mỗi hẻm núi cũng đều gắn liền với một truyền thuyết. Mỗi một địa danh cũng gắn với một gương mặt danh nhân.
    Ẩn hiện dưới những tán cây, những nóc chùa mái ngói rêu mốc xanh màu thời gian nhẫn nhịn? Nếu không kể những ngôi chùa mới được người dân trùng tu, tôn tạo, xây mới, đa số, các bệ thờ, các gian thờ phần lớn đều nương vào các ngách hang, các vòm động? để đặt tượng Phật. Chính cách bài trí đó, tự nhiên đã dấy lên trong lòng du khách một cảm giác mê đắm chất thiền?Trên những vách núi, những rễ cây rủ ngoằn ngoèo, tựa hồ một đàn rắn khổng lồ, thân mốc trắng? Có lẽ, một ngàn năm sau nữa, hậu duệ chúng ta lên thăm bái chùa Thầy, sẽ bắt gặp một Ăngcovat thứ hai trên đất Việt.
    Hang Thánh Hóa nằm khuất trên một nách núi của chùa Cao. Hang nông, rộng và rất thoáng ở trên đỉnh núi. Tương truyền, đây là nơi Thiền sư Từ Đạo Hạnh đã thoát xác để đầu thai vào Lý Thần Tông. Sau bức mành bằng rễ si buông rủ, tôi đếm cả thảy có tới 10 tấm bia khắc vào vách núi. Đó là bút tích của tiền nhân, hay các tao nhân mặc khách đã một lần đến viếng chùa lưu dấu?


    Lưu truyền sử sách, chùa Thầy ban đầu chỉ là một am nhỏ (Hương Hải am), nơi thiền sư Từ Đạo Hạnh tu hành. Vua Lý Nhân Tông cho xây dựng lại gồm hai cụm chùa Cao (Đỉnh Sơn Tự) trên núi và chùa Dưới (chùa Cả - Thiên Phúc Tự).
    Đầu thế kỷ XVII, Dĩnh Quận Công cùng hoàng tộc chăm lo việc trùng tu, xây dựng điện Phật, điện Thánh? Theo thuyết phong thuỷ, chùa được xây dựng trên thế đất hình rồng. Phía trước chùa, bên trái là ngọn Long Đẩu, lưng chùa và bên phải dựa vào núi Sài Sơn. Trước mặt chùa, một hồ rộng mang tên Long Chiểu hay Long Trì (Ao rồng) với Thủy đình mọc lên ở giữa. Vào ngày lễ hội mồng bảy tháng ba âm lịch, nam thanh nữ tú khắp nơi nô nức trẩy hội chùa Thầy. Như là một nơi hò hẹn, nơi đây đã thành chốn tác thành của biết bao đôi lứa.
    Ngược dòng lịch sử, có lẽ, không có nơi nào như Sài Sơn lại có nhiều danh nhân viếng thăm và để lại bút tích nhiều như Chùa Thầy. Không biết, đấy có phải là sự may mắn của Sài Sơn hay sự hữu duyên của những người đã một lần đề thơ trước tác. Theo sự trường tồn của non nước chùa Thầy, những lưu bút ấy được tôn vinh mãi muôn đời?
    Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương, trong một lần lạc bước tới chùa Thầy, cũng đã hứng khởi lấy bút đề thơ. Thơ rằng: Trời đất sinh ra đá một chòm/ Nứt làm hai mảnh hỏm hòm hom/ Kẽ hầm rêu mốc trơ toen hoẻn/ Luồng gió thông reo vỗ phập phòm/ Giọt nước hữu tình rơi lõm bõm/ Con đường vô ngạn tối om om/ Khen ai đẽo đá, tài xuyên tạc/ Khéo hớ hênh ra lắm kẻ dòm (Hang Cắc Cớ). Sau Hồ Xuân Hương, tác giả của ?oGánh nước đêm? Á Nam Trần Tuấn Khải cũng một lần quá bước đến núi Thầy. Thơ của Á Nam không có cái vẻ hậm hực, ?ođanh đá? của nữ sĩ họ Hồ, nhưng những vần thơ đượm buồn thế hệ của thời đoạn giao thời, giữa đông ?" tây, kim - cổ, giữa cảnh mất nước và sự băn khoăn tìm đường của những sĩ phu, trí sĩ bấy giờ? Rủ nhau lên núi Sài Sơn/ Ai làm ướt đá đường trơn hỡi mình?/ Hỏi non, non những làm thinh/ Phải rằng non đó vô tình với ai?/ Nước non ví chẳng chiều đời/ Mắt xanh đâu lẽ phụ người tình chung?/ Yêu nhau ta dắt nhau cùng/ Non bao nhiêu đá nặng lòng bấy nhiêu?
    Hay một bài thơ vịnh chùa Thầy của cụ Tam nguyên Yên Đổ: ?oHoá công xây đắp biết bao đời/ Nọ cảnh Sài Sơn có chợ Trời/ Buổi sớm gió tuôn, trưa nắng gắt/ Ban chiều mây họp tối trăng chơi/ Bày hang hoa quả tư mùa sẵn/ Giãi thủ giang sơn bốn mặt ngồi/ Bán lợi mua danh nào những kẻ/ Chẳng lên mặc cả một đôi lời??.
    Sau này, nhà sử học Phan Huy Chú cũng đã hoàn thành bộ sử Lịch triều hiến chương loại chí tại núi Thầy, để rồi sau đó, dòng họ Phan Huy đã tiến cúng tiền bạc, công sức dựng nên nếp chùa ngay gần chùa một Mái?
    Đường xuống núi, người ta sẽ nhìn thấy Hang Bác Hồ - nơi Hồ Chủ tịch làm việc thời kỳ đầu năm 1947, khi cả nước chuẩn bị cho chiến dịch Thu đông 1947 - sự kiện quan trọng làm xoay chuyển tương quan cuộc chiến đấu chống Pháp? Phía cổng phụ, khu nhà lưu niệm Hồ Chủ tịch, kề bên khu vườn chùa râm mát, với những tháp lăng của các nhá sư đã trụ trì ở chùa Thầy?
    Những di tích lịch sử, địa danh đều gắn với một danh nhân, tự điều ấy, ngẫu nhiên Sài Sơn biến thành điểm hẹn của những người hiền?


  10. brucelee1

    brucelee1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2008
    Bài viết:
    1.186
    Đã được thích:
    0

    Những bí ẩn dưới chân Sài Sơn (Phần III)
    Thứ năm, 18/10/2007, 07:00 GMT+7

    Vẻ đẹp sẽ mãi còn? tiềm ẩn?
    [​IMG]

    Du khách đến Sài Sơn lèo tèo và vội vã ra đi

    Trong màn mưa như rây bột, chùa Thầy im lìm ngủ như một người lười vận động. Những hàng quán liêu xiêu dưới mưa. Phía xa, thuỷ đình trầm mặc giữa ao Long Trì. Cầu Tiên Nguyệt và cầu Nhật Nguyệt ?" công trình gắn với tên tuổi của Trạng Bùng Phùng Khắc Khoan, cũng ưu tư một nỗi niềm?
    Phải tận mắt chứng kiến những sắp xếp của tạo hoá, phải lặn lội ?ođá ướt, đường trơn? để chiêm bái quần thể chùa xen kẽ trong núi, trong cây? mới thấy lời đồn ?oHạ Long cạn? chùa Thầy, cũng chẳng phải là lời ngoa dụ?
    Câu chuyện bên quán lá với ông Phan Kế, người soát vé vào chùa Thầy, có thêm chị Huyền, một người dân địa phương, góp chuyện. Chị cười, chẳng biết vui hay buồn, rằng chùa Thầy là cả một thiên truyền thuyết, mỗi một địa danh, một ngách núi? là một câu chuyện gắn với một nhân vật lịch sử? Có đến chục năm liền, chị ?othầu? hang Cắc Cớ, nghĩa là một năm trả cho chính quyền một số tiền nhất định, rồi được thu tiền bán vé, tiền dẫn khách xuống Thần Quang Động. Những bậc đá, hay ngay đến cái lan can bằng sắt sáu làm tay vịn cho khách xuống hang, cũng là do người chủ thầu hang bỏ vốn ra làm. Người phụ nữ này đã ?ochán? thầu hang, vì khách ngày càng ít? Có đận, chị có sáng kiến là tổ chức một nhóm người dân, mỗi người một ngách, mang theo lá cây, đi đến đâu rắc lá đánh dấu đến đấy, từ đó vẽ ra cái sơ đồ chỉ dẫn các ngóc ngách trong huyệt động, rồi kéo điện xuống đó, ?olàm du lịch thám hiểm? cho khách tham quan? Nhưng rồi, cái ý tưởng ấy không thành. Thầu hang không được mấy lợi nhuận, chị nghỉ ở nhà bán hàng, dẫn khách vào bái chùa?
    Ông chủ tịch xã Sài Sơn Trần Văn Sửu, khi được hỏi về cái huyệt động với bể xương khổng lồ, thì cứ quầy quậy lắc đầu, rằng ông mới nhậm chức chưa được một nhiệm kỳ, lại ở thôn trên, nên tịnh không hay đầu cua tai nheo ra sao? Ông cũng biết, di tích chùa Thầy nếu làm du lịch thì sẽ trở thành ?ocần câu cơm? của dân Sài Sơn, nhưng ngặt nỗi, di tích ấy là di tích lịch sử cấp quốc gia, nên địa phương không có thẩm quyền khai thác làm kinh tế, chỉ có nhiệm vụ? quản lý chung. Xã chỉ dám tổ chức một nhóm bảo vệ an ninh trật tự, bán vé cho khách vào tham quan? Nguồn thu từ việc bán vé, chỉ đủ trả lương cho mấy anh bảo vệ?
    Còn hướng dẫn viên du lịch, hầu hết là người địa phương, sống quanh chân núi Thầy từ bé, nên họ cũng bập bõm nắm được những truyền thuyết, những câu chuyện được các cụ truyền khẩu, rồi dẫn khách ?ođi động? lấy tiền? Ngay cả việc nhà máy xi măng Sài Sơn làm trên đất Sài Sơn, khoét mấy hòn núi đá của xã nung thành vât liệu xây dựng? nhả lên trời những đám khói độc hại, ông cũng không có quyền ngăn cản, vì đấy là dự án kinh tế của huyện!
    Ông giám đốc Sở Du lịch Hà Tây Trương Minh Tiến, phân trần: chùa Thầy là di tích lịch sử văn hóa, nên do Sở Văn hoá Hà Tây quản lý. Bên Sở Du lịch, chỉ có thể tổ chức một vài ?otua? kết hợp với các công ty lữ hành để đưa khách về đó mà thôi. Ngay như ?oBan Quản lý di tích?, ông cũng muốn củng cố, nâng cao chuyên môn nghiệp vụ cho họ lắm, nhưng tiếc rằng nó vẫn chưa được? thành lập!? Thế là, suốt ngần ấy thời gian, thắng cảnh chùa Thầy bị ?othả nổi?, chẳng rành mạch chuyện bên nào quản lý, bên nào khai thác, nên cứ mãi mãi chỉ là ?ovẻ đẹp tiềm ẩn? mà thôi!
    Chợt nhớ đến niềm ao ước đến khắc khoải của nhà thơ Quang Dũng: ?oBao giờ trở lại đồng Bương Cấn/ Về núi Sài Sơn ngó lúa vàng??, tôi cũng đâm băn khoăn tự nhủ: con rồng bướng Sài Sơn, khi nào mới thoát khỏi sự kiềm toả của lối làm du lịch chụp giật, manh mún mà cất cánh bay lên. Mưa vẫn phủ trắng xoá những mái chùa. Cụ rồng của núi Thầy vẫn nằm chờ cất cánh.
    Di Linh (VieTimes)

Chia sẻ trang này