1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

3:37 AM

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi CoffeandCigarettes, 14/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CoffeandCigarettes

    CoffeandCigarettes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Thằng bạn lầm bầm: ?oThời tiết như sít?.
    Gió thổi đầy những chiếc là vàng cong queo xuống chiếc bàn và chắc là gió thế này trong cốc cafe có cơ man nào bụi và những con vi trùng vô hại hoặc tai hại. Thây kệ! Ai có việc của người đấy. Thằng bạn thì chăm chăm nhìn cô bé bàn bên cạnh, cái cô bé mà nó nhấm nháy rằng có đôi chân dài như đường Bà Triệu, thật thà mà nói, đường Bà Triệu thì có dài gì cho cam, nhưng cũng quá khổ nhiều lần với một đôi chân. Phải tội, dài và trắng?Tôi thì đang làm gì nhỉ? Làm gì vào lúc 2h chiều ngày thứ bẩy , trong quán cái quán café này và uống cái thứ cafe mà những cục đá chen chúc nhau trong một cái cốc 150ml. Những cục đá tội nghiệp, ắt hẳn chúng phải ao ước lắm, được như đám đồng loại trong cốc trà đặt cạnh. Nào thì tha hồ không gian để nổi lềnh phềnh tuỳ ý, và đôi khi còn tránh được cái cảnh bị vào giữa hai hàm răng nhai rôm rốp, cái sự sống có thể kéo dài hơn ít phút cho tới khi tan hẳn dẫu là trong cái thứ nước vàng bợt bạt được định nghĩa là trà. Thế đấy, 2h chiều, ngày thứ 7, tôi ngồi trong cái quán cafe này, chiêm nghiệm về lũ đá và đời sống của chúng trong cafe và trà, chiêm nghiệm vào cái giờ mà đáng lý tôi nên nằm khểnh ở nhà, để cái quạt ở nấc 2 và ngủ?.Ngủ thì tốt hơn chứ, không chạy rông ngoài đường, không hít vào phổi một triệu triệu thứ hầm bà lằng bụi, khói và những con khuẩn, không uống cafe, không hút thuốc- cái thứ chứa đầy tro và nicotine và đặc biệt không lãng phí cái trí tuệ đang lão hoá vào việc chiêm nghiệm về đời của mấy cục đá.
    Cô bé chân dài đã về. Những cục đá cũ đã tiêu hết phần đời của chúng, những viên đá mới được thay thế để tiếp tục duy trì cái sự lạnh cho mấy ly nước. Vẫn thế, những cục đá trong cốc cafe xám xịt, những cục trong ly trà thì phởn phơ nổi lềnh phềnh. Trời vẫn không mưa! Giá mà trời mưa? Trời mưa cũng là một lý do tốt để tiếp tục ngồi lại tiếp tại cái chỗ này và ắt hẳn cũng có dăm ba điều thú vị hơn để nhìn ngắm, săm soi. Cái điều ngồi trong quán cafe ngắm mưa đôi khi ngoài những cái lãng mạn tạp nham, vớ vẩn lại tìm thấy được đôi điều kỳ thú, cái cảnh người ta nháo nhào chạy cho kịp cơn mưa, rồi bỗng chẳng kịp nữa, ào một cái, nó đổ sập xuống, dăm người dừng lại, tất bật lấy áo mưa, dăm người dừng lại bên kia đường mua áo mưa, dăm người tiếp tục cắm cúi đi tiếp?.Rồi, mưa một lúc, cảnh náo nhiệt chẳng còn, chỉ còn những cái bóng áo mưa ào ào đi trên đường. Những hạt mưa đập lộp bộp trên những tấm bạt che, lộp bộp dưới đất và vỡ tung toé, mát lạnh. Và tôi cá rằng thế nào rồi mưa cũng tạnh, người ta lại hối hả cởi bỏ áo mưa, hối hả phi xe và để lại trên quần áo những người đi phía sau cơ man nào những chấm nhỏ nâu nâu đen đen và những câu chửi thề?. Thế nhưng, trời vẫn không mưa! Mà đã không mưa thì cũng không có lý do để ngồi lỳ lại được, phải đi chứ?
    Loăng quăng trên đường rồi cũng khuân được vài cái áo, cái quần, đôi giầy và đôi khi là một vài đồ phụ tùng khác người ta vẫn dùng để trang hoàng cho con người. Thế đấy, cái sự nhàn vi khi không ngủ nó có khả năng tàn phá túi tiền thật ghê gớm?
    Cũng lâu rồi tôi không xem dự báo thời tiết, dễ phải đến nửa năm nay! Nhưng hôm nay thì lại có. Vậy là mấy tỉnh phía Bắc cũng chưa có mưa và nhiệt độ là khoảng 32oC, hơi nóng cho một mùa đông đang gần kề. Nhưng thấy bảo chỉ mấy hôm nữa là lạnh, gió mùa đông bắc đang về.
    Hồi bé, tôi có một con chó, nhỏ, lớn lên rồi già, rồi đến lúc nó không chịu được cái lạnh của những đợt gió mùa đông bắc nữa, mỗi lần có đợt lạnh nó lại ho, tội nghiệp, cô em tôi, cắt ống của những chiếc quần, áo len cũ và may áo cho nó, nó lạnh?.Một buổi sáng mùa đông, chẳng còn thấy nó kêu đòi ra ngoài nữa, nó bị viêm phổi và chết đêm hôm trước? Trẻ con thì có thật nhiều chuyện để nhớ. Hồi ấy, mỗi khi mùa đông về, tôi lại mặc chiếc áo trấn thủ, đội chiếc mũ lông của Nga, chùm kín tai và chờ được đưa sang khu Trại Găng chơi với ông bác, nhưng cái chính là để sang ăn táo. Chẳng còn nhớ rõ cái chu kỳ sinh trưởng của cây táo như thế nào, nhưng hình như những lần sang Trại Găng vào những đợt lạnh là có táo ăn. Có thể tôi nhớ nhầm chăng?
    Ký ức về tuổi thơ không phải lúc nào cũng rõ ràng! Như chuyện hồi bé, tôi nhớ đã có lần được đi tầu điện leng keng lên Hồ Gươm, cầm trong tay cái vé bằng da màu xám, rồi cái lần ấy lại lẫn vào những lần tôi được đưa đi ăn kem, kem Bốn mùa, trong ký ức của tôi, một ly kem lúc ấy là một cái gì giá trị lắm, rồi lại lẫn vào cái lúc tôi bắt đầu biết đi xe đạp, một cái xe đạp mini của Tiệp, có phanh chân hẳn hoi, tôi đạp xe đi sau mẹ tôi lên thăm bà bác trên phố Lò Đúc, cái phố mà tôi vẫn nhớ, có lần một người lớn nào đó đã nói với tôi Lò Đúc là phố cò ỉa, ngày trước cây nhiều lắm, những cây sao đen thẳng tắp, những cây xà cừ mưa to là đổ, cấy sấu chuyên rụng lá và quả khô. ?lũ cò kéo về đây và bậy bạ khắp nơi. Đấy là nghe kể như thế. Đối với lũ trẻ con có những chuyện lặt vặt lại để lại dấu ấn rất lâu. Như chuyện về phố Lò Đúc tôi được nghe, cho đến tận khi lớn lên, những lúc mò lên Lò Đúc ăn thịt ngan cùng lũ bạn, đi qua căn nhà của bác tôi ngày trước, tôi lại nhớ đến cái cối giã trầu mà đôi lần tôi được chạm vào hay cái mũ có cánh quạt mà bác cho tôi.
    Hồi bé, tôi ở trong một khu nhà tập thể, khu tập thể hồi ấy ắt hẳn khác nhiều so với các khu tập thể bây giờ, trẻ con thì được thả ra để chơi với nhau, người lớn thì nhà nào có quà gì ăn là lạ lại đem chia cho hàng xóm. Mùa đông. Trẻ con đủ trò chơi. Quanh khu tôi ở đầy những cây xà cừ và phi lao và chúng hữu ich cho lũ trẻ. Lá xà cừ đến mùa đông rụng nhiều, được vun thành từng đống lớn để đốt, lũ trẻ chúng tôi có thể nướng đủ thứ linh tinh không ăn được trong những đống lửa ấy. Lá xà cừ còn được xâu vào những cành nhỏ, đôi khi vứt đi, đôi khi mang về nhà để khô rồi quên mất. Quả xà cừ khô và rụng, nứt toác, bên trong là rất nhiều những mảnh nho nhỏ mầu nâu. Còn phi lao, vỏ, lá và quả phi lao rụng được cho vào những ống sữa bò đã hết có xâu quai, một mảnh than, lũ chúng tôi có một cái lò nhỏ, để giữ lửa, sưởi tay, suýt xoa trong những buổi chiều mùa đông.
    Nhân cái chuyện, người lớn có thói quen chia cho hàng xóm những thứ quà vặt là lạ, tôi được ăn hạt dẻ, cái loại hạt dẻ Cao Bằng, hạt to, nướng lên bên trong vàng ruộm, thơm và bùi?Lần ấy, cho đến mãi sau này, khi biết tán tỉnh và biết yêu tôi mới được ăn lại. Ấy là đi cùng những cô bạn gái lên ngõ Phất Lộc, cái ngõ bán cả hoa quả dầm quanh năm, những miếng hoa quả được xắt nhỏ, trộn với một chút sữa, ngon lành nhưng thôi. Cứ nói tiếp chuyện hạt dẻ đã. Có những lần, ở công ty về vào lúc 10h đêm, tôi đứng chờ để mùa mấy lạng hạt dẻ, hạt dẻ được rang qua, chờ đến lúc có người mua thì rang lại kỹ trong những chiếc chảo lòng nông, đặt trên bếp than hoa, than tí tách, hạt dẻ lép bép và lao xao trong chảo, mưa lất phất và lạnh. Nhét túi hạt dẻ vào túi, ấm ấm và tôi chỉ nghĩ đến người con gái của tôi. Lúc yêu nhau người ta cũng điên thật.
    Nhân chuyện tán tỉnh và yêu đương thì biết một vài chỗ ăn uống lặt vặt, một vài quán cafe đôi khi lại hữu ích. Mùa đông lạnh thế, ngay cả những đôi đang cưa nhau, những đôi mới yêu nhau, hay yêu nhau đã lâu và nồng nàn cũng không thể chạy lông nhông ngoài đường suốt buổi được. Sau khi đã hành hạ lẫn nhau bằng cách: Ừ , anh thích lắm, đi trên đường thế này vào mùa đông! Ừ, em thích lắm? Một cách hợp lý là rúc vào một chỗ nào để ăn hoặc uống, hoặc cả hai. Để xem. Ở cái khu người ta gọi là phố cổ này cũng có dăm ba cái tiện ích như thế. Phổ biến, thì ra khu chợ Hàng Da ăn miến lươn, xôi các loại thật thà mà nói tôi không thấy nó ngon lắm, hay là vì nhiều và đông quá? Ờ , nhưng nó khá hơn quay lại khu Cấm Chỉ. Hàng Da, Cấm Chỉ, nem tai ở Cầu Gỗ, một góc nào đó thích hợp cho đám đông hì hụi ăn uống, nhưng vẫn còn một hai chỗ khác. Đi qua Hàng Gai một chút, ngay chạm City View, đối diện là Đinh Liệt, đi qua cái đám bán áo len, khăn len về cuối phố, có hàng bánh giò, tạm gọi là hàng bánh giò vì nhà này còn bán hầm bà lằng các loại bánh rán, bánh dầy?Ngồi trên những chiếc ghế nhựa nhỏ, bánh giò nóng hổi, một chút tương ớt, một miếng chả cốm, lưu ý một chút, buổi chiều muộn, chậm chân thì không còn để ăn. Đi xa một chút, vòng lên Nguyễn Hữu Huân, cái thứ xôi vàng ngậy, một ít hành khô và đậu vò xắt nhỏ, lúc lành lạnh lại làm người ta ngon miệng một cách ấm áp. Còn không, đi ngược lại, phố Lý Quốc Sư, phở Hà Nội, cãi nhau chán chê thì cũng thế, ngon có, dở có, người này chê, người kia khen cũng phần nhiều là do khẩu vị. Phở Thìn, có một lần, cũng hồi bé, được bố đưa đi ăn, ăn và nhớ mãi, không hiểu sao trên đời có thứ ngon đến thế, giờ phở Thìn không còn như trước (nhiều Thìn quá), không đông như trước, hay do khẩu vị mỗi lúc lại thay đổi. Phở bánh to- Nguyễn Khuyến (ngay đầu phố, tính từ hướng Quốc Tủ Giám), gọi là phở bánh to vì không nhớ chính xác tên quán, khá ngon nhưng giờ đóng cửa chuyển đi đâu không biết. Duy có phở Lý Quốc Sư, từ lần đầu ăn cho đến lần ăn gần đây nhất vẫn thấy đông, dân tình phải nháo nhác bê phở tìm chỗ ngồi và ngon.( Không biết hàng bánh gối và hoa quả dầm gần đấy có còn không?). Lòng vòng sang mạn Mai Hắc Đề, buổi sáng quán bún ốc Bà Sáu, cái quán bé tẹo, nghe giang hồ đồn thổi, do chủ quán không thèm mở rộng, người này ngồi sát người kia, người chưa có chỗ ngồi chờ trên xe máy đậu ở hè đường, nước chan bỏng rẫy, miếng cà chua cắt to, đỏ, ớt kho cay xè ?và các loại miêu tả ?.Cũng trên phố ấy, còn một hàng miến lươn (ngon hơn nhiều so với chợ Hàng Da), một hàng bún miến ngan ( bán rong, gần chùa, của một bà lão?)?.
  2. CoffeandCigarettes

    CoffeandCigarettes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    (Tạm dừng! Còn vài thứ để ăn, vài chỗ để cafe và các loại linh tinh tạp nham khác về vv và vv để một lần nào đấy viết tiếp!)
  3. proguitar

    proguitar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    ban viet rat hay, rat hinh tuong, ban viet tiep di.
  4. hanoipho

    hanoipho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2003
    Bài viết:
    1.940
    Đã được thích:
    0
    Đọc những gì C&C viết, thấy 1 phần tuổi thơ và những ký ức của mình hiện về. Đôi khi đi giữa dòng đời tất bật, bất chợt quan sát một điều gì đó rất đỗi bình thường, rất đỗi giản dị nhưng cũng khiến chúng ta liên tưởng đến nhiều điều.....
    Cách viết tương đối ấn tượng và gợi nhiều cảm xúc. Vote cho bạn 5* nhé. Continue, plz

Chia sẻ trang này