1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

30/4 : Chuyện những người tháo chạy

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi TraitimdungcamHP, 25/10/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. canhcaykho

    canhcaykho Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/02/2002
    Bài viết:
    1.063
    Đã được thích:
    107
    Vote sao rồi đấy, post lẹ lên cha nội.
    Được canhcaykho sửa chữa / chuyển vào 13:31 ngày 16/11/2007
  2. Khikho007

    Khikho007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    1.810
    Đã được thích:
    3
    Xin Đính Chính:
    Tôi đã không viết những hàng chữ trên, không biết lý do nào đó, ai đó đã dùng nick của tôi để viết những dòng trên. Tôi đã đổi password để những việc này không xảy ra nữa. Xin lỗi tất cả mọi người.
  3. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Sặc, lão có để lộ pass ko thế? Mod nào giúp lão khỉ check IP xem là dư lào, đổi pass mới cho lão! Hèn gì mình ngạc nhiên thấy cái bài post của lão khỉ dek giống lão khỉ
  4. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    ĐÂU BẠN ĐÂU THÙ
    Chúng tôi đã đóng quân ở đây từ sẫm tối hôm nay. Đến bây giờ vẫn chưa triển khai được kế hoạch tác chiến . Vì các anh thấy đó, lực lượng chúng ta quá ô hợp ..
    .. Hôm qua chúng tôi ?oquần? lại chừng được hơn một ngàn quân đủ mọi binh chủng, nhưng chẳng có ai là thiện chiến cả. Trong khi đó thì bọn chận lại toàn là vằn vện, bông đốm. Khốn nỗi, bên ta bị bắt buộc phải đánh, chứ ai cũng có bên cạnh mình cả một gia đình. Nếu chẳng được, vượt lên thì chẳng nói chi, nếu thua thì toàn bộ lính và dân sẽ bị tàn sát không kể xiết. Bọn chúng nó thì cũng chẳng dám động đến ta vì chúng ta rừng người trùng trùng điệp điệp,tính đến bây giờ cũng gần cả trăm ngàn người.
    Đậu lấy thuốc lá mời mọi người, anh châm thuốc nhả khói rồi nói tiếp :
    - Tôi chỉ ngại Sài Gòn gởi thêm quân ra, thì chúng sẽ ập vào chúng ta ngay. Bên ta thì bố phòng cũng chặt lắm, hầm hố trốn đạn bom, canh chừng chống tập kích và hỏa lực cũng thật hùng hậu. Nhưng mà khả năng tác chiến của chúng ta thì ? Đậu ngập ngừng thở dài.
    Tôi cũng chẳng hiểu tình hình cuộc chiến ở đây ra sao. Theo như Đậu kể thì đoàn di tản đến đây toàn bộ phải ngừng lại. Chiến dịch ?oPhượng Hoàng? thất bại. Thằng kẻ cướp Thiệu bằng mọi giá quyết chận đoàn di tản không để họ vào thành phố sợ sẽ gây hỗn loạn. Nhưng đoàn di tản đã đến đây thì bằng mọi giá họ phải vượt qua, vì Sài Gòn đã gần kề rồi. Hai bên, lúc này hiểu khá rõ nhau và có kinh nghiệm nhiều trong việc chận và thoát, kể từ lúc rời Đà Nẵng.
    Trên con đường quốc lộ kinh hoàng, đoàn di tản đã thấy rõ bộ mặt của bọn ác ôn tay sai Mỹ. Lòng hận thù đã dâng nên quyết một ý bằng mọi giá phải vượt lên. Trong khi đó bọn quỷ khát máu đã hoảng kinh, nhất định phải đánh rã khối người mà chúng nghĩ có thể gây loạn, thêm nguy cơ đe dọa Sài Gòn.
    Đám di tản đứng trước tình trạng phải một trận sống mái với bọn lính của Thiệu mà bây giờ, họ coi là tử thù của họ, nên tự động hiệp khối, tổ chức đội ngũ. Có những ai là quan cấp tá như Đậu tự nhận ra lãnh trách nhiệm.
    Đang bên tai tôi nghe nói ?oSư đoàn, sư đoàn?, tôi chen vào hỏi Đậu :
    - Anh định gọi sư đoàn của anh như thế nào ?
    - Hỏi chi vậy ông thiếu úy ? Đậu cười chân tình
    - Để sau này nếu có kể lại, tôi sẽ kể rõ ràng. Rồi tôi nói như trong mơ màng ?" Trong khi chính quyền Thiệu đang giãy chết trước gọng kềm của quân Bắc Việt , thì một sư đoàn .. tập hợp từ những người đau khổ tủi nhục đã từng đưa đầu cho chúng hành hạ bóc lột bao năm và tiêu diệt vào phút chót, nổi lên .. làm sứ mạng trả thù riêng cùng trả thù chung.
    Đậu cười và đáp gọn lỏn.
    - Sư đoàn quân di tản ! Nghe được chứ ?
    Tôi cười. Câu tôi nói ra vào lúc như mơ màng đó đã được Đậu đồng tình. Người tôi gặp đầu tiên trên đường tháo lui đang ngồi trước mặt tôi. Trước nguy cơ , anh vẫn tươi vui. Mới chỉ 10 ngày mà thấy anh ta đã có thay đổi. Anh không còn giống thiếu tá sư đoàn I, lúc tôi quen ở cửa Tư Hiền và bị bọn hải quân giam mấy hôm trước. Tôi hỏi đùa :
    - Còn cái sư đoàn I của anh đâu rồi không xài ?
    Đậu cười xòa :
    - Nó đã cuốn theo chiều nước ngay từ ở cửa Tư Hiền kia lận.
    Chiến hạm giữ anh không cho lên tàu hàng, mấy lần chúng định đem anh quăng biển, nhưng chúng lo ngaị về những lời hăm dọa đưa chúng ra toàn án quân sự. Cả hai bên luc đó đều nghĩ rằng sẽ còn tòa án quân sự của họ. Nếu không có mấy chiếc MIG làm chúng hoảng hốt đưa toàn bộ nhân chứng vụ đó lên tàu hàng thì chúng đã có thì giờ lọc lừa tóm đủ và cúng cho cá mập tất cả, trong đó có cả tôi. Sau cùng thấy nếu cứ giam giữ thì chỉ nuôi cơm anh vô ích, nhân lúc thả neo ngoài khơi Ninh Hòa, cho canô vào kiếm nước ngọt, chúng mang anh theo thả lên ghềnh đá khu đèo Rù Rì. Lúc đó mới gặp nhau, khi kể cho tôi nghe đến đây, anh nói :
    - Lúc ấy tôi nhớ bạn cùng tôi vượt ghềnh chỗ cửa Sấm, nhưng lần này tôi vượt chỉ có một mình.
    Sau đó, anh tìm cách lần mò lên quốc lộ I và nhập với đoàn di tản, từ Pleiku đến Nha Trang. Theo như anh kể lại thì anh rời Nha Trang trước tôi chừng mấy tiếng. Suốt cả đoạn đường ?ođất bằng nổi sóng? đó, hai người không gặp nhau, dù trước sau, sau trước họ đều chứng kiến và nhận định mọi sự diễn ra giống nhau. Ở Phan Thiết, chính anh là người đầu tiên bước lên chiếc xe tăng kêu gọi dân di tản không nên đánh giết nhau, cùng hiệp sức phá rào cản băng lên lướt tới. Rồi anh và người bạn đại úy tăng đã cho tăng lên đầu phá rào, dẫn đầu đoàn di tản vượt qua. Cũng chính chiếc tăng đó quay súng chĩa vào đám quân cảnh buộc chúng quy hàng ở Nha Trang, và chạy vòng vèo trong thành phố Phan Rang bắn cảnh cáo dằn mặt đám vằn vện rằn ri. Nghĩa là họ gần nhau trong gang tấc mà không hay. Vào đến Phan Thiết rồi, tăng anh một mạch chạy thẳng đến đây từ chiều qua. Theo anh nói , thì lúc đó bọn Phượng Hoàng chưa dám mở các đợt đột kích vì đám di tản đi đầu rất đông,kéo thành đám ồ ạt nên họ đến đây an toàn. Có lẽ thảm sát xảy sau đám đi đầu chừng một vài giờ. Lúc chúng tôi cùng đoàn xe di tản của bọn Ngàn tới thì ?olính? của anh mang bọn tôi đến gặp ?ochỉ huy trưởng? để ?otìm? thêm tay chân chiến đấu. hai người gặp nhau, tôi sững sờ hơn Đậu.
    Bản doanh của ?oSư đoàn di tản? là một villa cỡ lớn cách quốc lộ chừng cây số. Đó là nhà của một tay đại tư sản trong thôn trang rộng lớn ở đây. Xa xa xung quanh bản là những nhà và thôn trang kế cận. Toàn thể sư đoàn trú đóng tại cả một vùng nhiều thôn trang mênh mông hai bên quốc lộ. Binh lính ở cận khu gia đình của họ. Thôn trang đã bị đánh cướp, Phượng Hoàng rút lui, di tản đến ở.
    Nơi bản doanh, buổi họp hành quân của ?oBộ chỉ huy: sư đoàn được triển khai. Thái, tôi và Ngàn cũng có mặt tại đó. Kế hoạch đã được soạn ra, bộ chỉ huy đã duyệt, giờ đây được thông qua trước toàn thể sĩ quan cộng hòa đánh lại quân đội cộng hòa đang tiến đến sát hại họ. Bản đồ là một bản vẽ tay đơn giản nhỏ xíu, dán bằng cơm lên tườn. ?oChỉ huy trưởng? Đậu cầm cành cây khẳng khiu chỉ vào ?obản đồ? và bắt đầu nói :
    - Cây cầu qua suối đây là cái rốn của địch. Chúng gồm 6 tiểu đoàn thiện chiến bám giữ ngã huyết mạch của chúng ta. Đánh vào đó , diệt và đánh tan tác 6 tiểu đoàn, thì ta khai thông được lối đi. Khoảng 20 cây số sau cầu là khu rừng lá, không biết tại nơi đây còn có binh đoàn nào của chúng nữa không ?
    - .. Bên ta thì đây và đây, đây nữa. Tay Đậu vòng hai khuỷnh trên tờ giấy bên này quốc lộ và một khuỷnh về phía bên kia.
    - .. Lực lượng quân sự và hỏa lực tập trung ở đây. Còn ở đây là dân và lực lượng phòng vệ, có hỏa lực mạnh che chắn ở phía trước.
    Đậu chỉ vào cái mũi tên kẻ đậm trên tờ giấy và nói :
    - .. Mũi tiến công này của đơn vị tăng, ba chiếc sẽ dàn hàng ngang tiến trên thôn trang từ đây chĩa xéo về cầu. Các anh khởi sự vào giờ M. Mũi tiến công này và này nữa do các đơn vị A và B đánh bọc vòng qua suối, thọc vào cạnh sườn địch. Mũi này của đơn vị C , các anh vòng ra sau lưng thọc tới ?" Các anh khởi sự vào giờ N. Pháo thì đây , đây và đây, các mục tiêu của các anh tập trung vào hai bên cầu và chỗ này, chỗ này các anh khởi sự vào giờ O ?" Đoàn di tản thì chỉ có mũi duy nhất này, sẽ khởi sự vào giờ P. Các anh theo kế hoạch di tản bảy và đổi thành ba khi tới rừng lá; ở đó có biến thì áp dụng đội hình 1/5/8 để bớt thương vong.
    Đậu thuyết trình liền một hơi, rõ ràng , mạch lạc, các sĩ quan áng chừng đã thông suốt vì chính họ, từ sáng đến giờ đã điều nghiên và xây dựng nên bản kế hoạch này. Tôi nghe mà cảm thấy mệt nhọc, nhưng cũng cười với Đậu :
    - Không ngờ anh có kế hoạch chiến đấu hay quá !
    - Cầu may. Đậu cười nói làm tôi sửng sốt. Đậu giải thích tiếp ?" Chiến dịch ?oCầu may?, tên chiến dịch chúng tôi soạn ra đó.
    Nãy giờ, Ngàn ngồi nghe, anh cũng là một tay chiến thuật, đưa tay hỏi :
    - Nếu chúng tập kích ta trước vào khu dân trú đông, thiếu tá cho biết cách phòng ngự ? Nếu chúng cho vài phi đội F5 đến dội bom, cách ta chống đỡ ? Nếu ta bại trận, chiến thuật rút lui ?
    Ba câu hỏi hóc búa cùng dội lên một lúc làm tôi nghe choáng váng và chưa đánh tôi cũng đã thấy thua tới nơi rồi. Thế nhưng Đậu vẫn cười, ôn tồn giải thích :
    - Theo chúng tôi đã điều nghiên thì chúng muốn đánh vào dân hơn. Chúng thèm khát đánh vào đấy hơn đánh các đơn vị của chúng ta. Đánh vào dân chúng tha hồ mà thi hành mọi thủ đoạn dã man, tự do tàn sát, tha hồ cướp bóc và thỏa mãn thú tính như chúng đã từng làm trên đường chúng ta đi. Thế nhưng chưa diệt được đơn vị chúng ta, thì chúng cũng biết là chúng ta không để yên cho chúng cướp phá. Vậy thì chúng phải tận diệt các đơn vị ta trước đã.
    Đậu cười và nói tiếp :
    - Dội bom, chúng có thể làm. Từ phi trường Biên Hòa đến đây tung hoành, chúng dư sức. Nhưng hiện chúng còn máy bay không đã ? Chiến trường của Bắc Việt đã mở rộng khắp, chi phối hết cả máy bay chúng rồi; nhưng nếu có, thì chúng cũng chỉ đủ sức gửi đến vài chiếc là cùng, không thể tiêu diệt hết chúng ta .. Đậu lại cười ?" Lúc này chúng ta không còn ngẩn ngơ như làn Fantome đến trước nữa. Chúng ta cố chiến đấu oai hùng như Hà Nội , bắn rơi vài chiếc là chúng thất kinh. Bại trận ! Khả năng này cũng có thể xảy ra. Chúng ta sẽ coi như đã chấp thuận như thế nếu chúng ta bỏ ý định vượt qua trở ngại này. Cuộc đời chúng ta chẳng còn mấy lúc nữa, đưa đầu chúng ?okho? cả chục năm rồi, chẳng lẽ giờ phút này cũng vẫn tiếp tục đưa ra cho chúng đập luôn sao ? Không thắng cũng đánh lại chúng một trận cho cuộc đời có một chút ý nghĩa, một chút hả hơi. Về phía bà con di tản, chúng tôi cũng chuẩn bị một cuộc thối lui có kế hoạch rồi, chẳng dám để vì chúng ta mà chịu đau thương thêm nữa, mặc dầu không có chúng ta thì bà con còn phải chịu đau thương thêm gấp mấy lần.
    - Cừ thật ! Thái đột ngột nói lên hai tiếng. Ngàn thì cúi đầu suy nghĩ, anh muốn giúp một tay vào chiến dịch ?oCầu may? này.
    Lúc ấy là 3 giờ chiều ngày 4-4. Nắng gay gắt chiếu vàng cháy cỏ đồng bằng, chiếu lóe đá núi và chiếu như đốt con người.
    Giờ N của các đơn vị A, B, C đã điểm, mũi tiến công của họ đang diễn ra âm thầm. Một vài chiếc xe GMC trống không đang di động. Rải rác khắp mọi nơi trên các nông trang, từng tiểu đội lính lẻ tẻ đi sâu vào núi hay ra xa phía biển, chút nữa đây họ sẽ gặp nhau và kéo thành ba mũi về hông và lưng suối, nơi có chiếc cầu huyết mạch.
  5. phungccuong

    phungccuong Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    17/05/2007
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    1
    Truyện đọc cũng hấp dẫn nhưng mình thấy hơi vô lý, làm sao mà quân di tản dám tổ chức tấn công quân Thiệu, nếu sống sót về đến Sài gòn cũng ra toà án binh, xử bắn là cái chắc. Lúc ấy mình có có nghe phong thanh về chuyện giết quân di tản (phần vì nghi ngờ là đặc công cộng sản trà trộn, phần vì vô kỷ luật nổi loạn, nhưng giết người di tản có tổ chức như thế này thì hơi vô lý, Thiệu đâu cần thiết phải làm như vậy).
    Ngoài ra các chi tiết cũng lủng củng, lúc đi qua phan rí rồi đến ngã ba Cam ranh, phan rí cách cam ranh cả 100 km về hướng nam. Khúc này lại nói đi qua Phan Thiết đến Vĩnh Hảo nhưng Vĩnh Hảo lại cách Phan Thiết 100km về hướng bắc.
    Ngoài ra Quân thiệu làm gì có Phantom, Mỹ đã rút Phantom từ 1973 rồi. Chưa nghe nói chuyện Mig quần trên các chiến hạm ở Đà Nẵng.
    Nói gì thì nói, cứ Pót tiếp lên bạn, cám ơn bạn nhiều
  6. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Các bác thông cảm. Sách cũ quá, lại in trên giấy xấu làm em vừa type vừa dịch nên không nhanh được.
    -------------------------------------------------------------------
    Hai giờ đồng hồ lặng lẽ trôi qua. Giờ O đã bắt đầu điểm. Nắng còn rơi trên đỉnh núi.
    OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH ! Cối được đặt sẵn tại những nơi xa các điểm trú đóng của khu đân, thi nhau nổ xối xả. Tiếc không có đại bác bắn tiếp cận. Nhưng chỉ với súng cối thôi mà khoảng không gian vốn yên tĩnh ở đây đã dao động dữ dội.
    15 phút sau, tiếng nổ của đạn cối vẫn còn rung rinh không khí, thì tăng đã đến. Ba chiếc tăng chạy băng băng trên đồng cỏ hướng về suối, mấy cây ăng ten của chúng lung lay, trên quấn hai sợi bằng dây màu xanh đỏ trông đến dễ thương.
    ĐÌ ÙNG ! ĐÌ ÙNG ! Đại bác tăng đã lên tiếng
    Cùng lúc đó, súng nổ rền vùng xa xa.
    Lập tức toàn bộ đoàn di tản chuyển động rần rần nhưng trật tự. Từ mọi nơi người lên xe. Từ mọi nơi xe chuyển động. Từ mọi nơi xe đã cắm đầu dài hai bên thẳng góc với bờ đường. Tất cả hàng chục vạn cặp mắt đổ dồn về phía Nam, nơi con suối. Nhưng chẳng ai thấy gì hơn con đường xa tắp đổ dồn và quẹo ngoặt đi mất hút. Từ xa vọng về nhiều loạt tiếng súng nổ râm ran.
    Chiều rồi, nắng đã mất chỉ còn ánh sáng, súng vẫn đang còn nổ. Bỗng từ hướng khuất tầm nhìn phương Nam một quả pháo trắng lần lượt được bắn lên, rồi liên tiếp nhiều quả pháo trắng được bắn lên kéo dài đến đoàn di tản. Đầu xe đoàn di tản về hướng suối, mấy chiếc xe đã lên đường quốc lộ và rẽ về hướng Nam chạy thẳng. Tiếng reo hò vang dội chuyển đi rần rần.
    Đã ngưng tiếng súng ! ?oSư đoàn quân di tản? đã toàn thắng ! Đoàn di tản yên lành lên đường tiếp tục cuộc hành trình.
    Trời đã tối hẳn mà còn đến cả một phần ba đoàn xe chưa khởi hành; chắc giờ này chiếc tăng dẫn đầu đã đi sâu trên đoạn đường vào rừng lá. Tất cả ở đây đều để đèn, hai ngọn nhỏ xíu phía trước và hai chấm màu đỏ nhỏ xíu phía sau. Suốt con đường dài tôi thấy những chấm màu đỏ nhỏ trùm lên bằng những khối nhờ nhờ đang di chuyển lắc lư, trông suốt từ xa như những bóng sáng đỏ của con đom đóm lạ lùng đang lập lòe bay cách khoảng đều đặn. Gần phía tôi, những bóng đen sầm sầm đang đứng im, lầm lì chờ đợi.
    Sự chờ đợi rồi cũng phải chấm dứt. Chiếc xe Ngàn đã lăn bánh trên quốc lộ I chừng cây số để tìm lại vết tích chiến thắng lúc chiều của đoàn quân di tản, nhưng màn đêm và bụi lùm cây dày đặc che kín tất cả. Cây cầu kia rồi, còn nguyên vẹn, xe trước đang qua. Cây cầu, nút giao thông đã bị 6 tiểu đoàn lính chặn nghẹt, phải trên 2000 quân di tản nổ súng mới khai thông được. Quanh cầu, chắc cũng phải cả ngàn xác người còn nằm đó. Bọn vằn vện ngã xuống thật phi lý. Chúng có được cái lợi gì ở đây ?
    Tiếc thay cho sinh mạng chúng được sinh thành nuôi dưỡng để đem thân lãnh đạn với lời nguyền rủa xấu xa. Những anh em đoàn quân di tản chết nơi đây mới thật là tội nghiệp. Ít nhiều thức tỉnh, họ quyết thoát khỏi cuộc chiến phi nghĩa mà họ đã trót gắn bó số phận mình, chỉ mong về đến gia đình để làm lại cuộc sống, cuộc sống lao động như từ truyền đời dòng dõi họ, thế mà ở đây họ tự nguyện tham dự cuộc chiến tranh,
    Qua khỏi cầu, 4 người lính ở đâu hai bên đường nhảy lên đứng hai bên ở bậc xuống cabin xe Ngàn. Họ là lính của đoàn quân di tản ; sau khi làm nhiệm vụ mở đường, họ còn tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ đoàn xe. Có hai anh lính leo thẳng lên nóc xe ngồi chung với Thái và tôi.
    - Các anh chờ đây từ chiều à ? Tôi hỏi người lính ngồi kế bên.
    - Từ chiều , sau khi chúng rút lui. Anh lính trả lời bình thản.
    - Tình hình sao anh ? Tôi hỏi.
    - Tụi chó má ! Tụi nó thua chết mẹ mà nhất định không chịu rút. Tụi nó la làng với nhau ?o Tử thủ . Tử thủ !? và đứa nào đứa nấy đứng lại bắn lì.
    - Coi chừng chúng tập kích lại ?" Tôi chen vào ý nghĩ của mình.
    - Cái đó không chừng mà có đa ! Do vậy mà chúng tôi phải theo xe. Nghe nổ ở đâu, kéo bừa vào đó ngay; kiểu này mà nổ súng thì ta cũng có trong phạm vi mấy trung đội tại chỗ.
    - Nhưng cái đó chưa lấy làm lo lắm. Anh lính kia chen vào ?" Nguy là cái thằng tù binh khai là Mặt trận đã ồ ạt từ trong R ra đến rừng lá rồi. Cái này mới run chết mẹ !
    - Như vậy đỡ lo chứ ! Tôi phát biểu ngược lại.. ********* không đánh di tản đâu. Mà tụi vằn vện thì chạy sặc gạch. Mình đi thong dong.
    - Mấy lần trước mấy ổng không bắn để cho đi. Anh lính kia còn phân trần ?" Chứ lần này tui sợ mấy ổng mần quá!
    Tôi ngạc nhiên với câu nói đó. Vì sao qua từng ấy sự kiện trong mấy ngày nay mà lại chưa đủ lòng tin vào quân Bắc Việt ? Tôi hỏi người lính :
    - Sao lại đánh chúng ta ? Chắc anh cũng đi suốt đường di tản, thấy chứ ?
    - Có. Anh lính thản nhiên trả lời ?" Tôi di tản gần tháng nay rồi, đơn vị tôi ở Pleiku , thua chạy theo dân di tản, tụi tui chết như rạ. Mấy ông Bắc Việt có can thiệp đánh giải vây rồi nối cầu cho đi, hơn phân nửa theo mấy ổng trở về, tui thì đi tiếp mà thành ra như vầy. Bị vậy mà hồi nãy tôi mới chơi xả láng ở cầu cho đỡ ức.
    - Thế sao bây giờ anh lại sợ mấy ổng ? Tôi hỏi lại anh lính.
    - Mấy lần trước thì xô bồ xô bộn giống dân di tản, chứ bây giờ đội ngũ xe cộ thiết giáp rần rần giống y hệt lính hành quân ! Sợ thì không sợ, chỉ ngại mấy ổng lầm, chơi cho mấy phát thì mình rụi tùng.
    - À ! Ra thế . Thái bây giờ mới nói : anh giải thích cho anh lình này hiểu hơn về quân đội nói chung ?" Tôi nói anh nghe. Minh là người lính , chỉ đâu bắn đó; chứ chỉ huy thì khác, trước khi cho bắn thì họ phải hiểu là tại sao bắn, bắn vào ai và bắn kiểu gì. Bây giờ nếu có Bắc Việt thì người anh em ấy đã biết ta là ai rồi, không chừng họ đang âm thầm bảo vệ cho đoàn di tản khỏi bị bốn tiểu đoàn vằn vện phục kích là khác.
    - Ừ hé ! Anh lính hiểu ra và ngạc nhiên ?" Hèn gì mà từ chiều đến giờ không thấy tăm hơi tụi nó. Ủa ! Các anh có nghe thấy gì không ? Ấy, hình như phản lực ? Thôi bỏ mẹ ! Anh lính đột dưng hét tướng lên :
    - Bỏ mẹ rồi ! Có phản lực ! TẮT HẾT ĐÈN ! ĐẬU LẠI ! ĐẬU LẠI ! PHẢN LỰC ! PHẢN LỰC ! Rồi tiếng anh gào như muốn khóc, miệng méo mó và nhỏ giọng dần như nghẹn nơi cổ - Phản lực ! Bỏ mẹ rồi ! Bỏ mẹ rồi.
    Lòng xúc động cực mạnh, tôi cũng nghe nghẹn nơi cổ. Tôi cảm thấy lâu đài cao lớn đang xây dựng ở đây đổ ào xuống như lần ở cửa Tư Hiền.
    Từ lúc đó đến giờ, tôi , cũng như đoàn di tản, đã mấy lần bị đập xuống lại dội lên. Đang yên ổn trên đường, hy vọng đang nở hoa rực rỡ ; bỗng nhìn thảm trạng xảy ra, tất cả đất trời như sụp đổ, tối om với những vũng máu đặc .. Rồi thì đường ảo ảnh hạnh phúc lại hiện ra, lởn vởn trước mắt. Đoàn người hăng hái đi, dõi theo bóng nó. Nhưng rồi dưới hình thức khác, quỷ sa tăng mang câu liêm thần chết đến .. Đoàn người lại giãy giụa , lại chiến đầu, lại trốn chạy như thế đã mấy lần rồi nhỉ ? Cả đoàn người bị hôn mê bởi cái chiến tranh tâm lý của lũ ác ôn, bỏ nhà cửa ra đi để đâm đầu ngay vào trong bom đạn này, có tỉnh trí giây nào đâu mà nhớ ra. Tôi nghe tiếng máy bay đang xé ánh đêm trên cao càng lúc càng rú thét. Và bên dưới con đường, chuỗi dài vô tận những ánh đỏ lập lờ của đèn lái xe phụt tắt.
    Hồng quang tuyến phản lực chiến đấu không phát ra ánh sáng, nhưng thằng giặc lái sẽ thấy rất rõ. Rừng cây xanh thảo mộc thành xám, con đường nhựa xám thành trắng đục và đoàn xe màu thép sơn thành trắng sáng. Điểm trắng sáng nhiều vô kể chi chít nối đuôi nhau mấy chục cây. Tha hồ mà bắn, mà oanh tạc ! Con đường địa ngục sẽ cháy rừng rực với cây rừng lá đỏ thành biển lửa ngút trời. Vùng đất này sẽ thành vùng ?otự do oanh tạc? của nó đấy. Rất tự do ! Các hãng sản xuất vũ khí đã bán được sản phẩm lấy tiền vào túi. Còn nạn nhân của vũ khí này là Việt Nam, là chúng ta phải giãy chết trên quê hương của mình.
    Bầu trời nhìn lên từng cây rừng hai bên lộ trông như một dãi lụa bạc, trên trời nhìn xuống đường qua tàng cây như cái hang thành rãnh thật dài. Tôi thấy mọi người ngóng cổ nhìn lên lo sợ ngơ ngác như chờ Thượng đế giữ sổ gọi tên, và trên trời như có một con quỉ quái ác khổng lồ, ngực xăm hình con đại bàng đen thui xòe rộng cánh, chân quắp cung tên súng đạn, cười the thé. Tiếng cười the thé đó giống như tiếng F5 hay tiếng F5 làm tôi nghe ra tiếng cười của tên quỉ hung bạo.
    ĐÙNG ! ĐÙNG ! ĐÙNG ! ĐÙNG ! ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG !!!
    Tiếng súng phòng không nhịp đùng đùng liên tục từ đâu đó khi mọi người chưa thấy rõ bóng máy bay.
    ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ! ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ! Tiếng súng phòng không lại nổ
    - Bắn nữa ! Bắn nát đi mấy ông ! Giọng anh lính gào như khóc khi nãy bây giờ hét lên như kinh giựt.
    Không gian yên lặng, chỉ có tiếng phòng không. Thái ngồi bất động, môi anh mấp máy nho nhỏ như thấy rõ một hình ảnh nào đó trước mặt.
    - Cừ quá ! Thật là hào hùng ! Trong khung cảnh này , tôi không bao giờ quên hình ảnh hào hùng này.
    Không ai còn nghe tiếng phản lực nữa, nên nó đến sát lúc nào không hay. Cả bọn chúng tôi, hay đúng hơn, cả đoàn di tản giật mình khi thất một chiếc phản lực bay vụt đâm ngang thật thấp trên ngọn hàng cây này băng qua ngọn hàng cây kia hai bên đường. Giật mình, hoảng hồn, rồi thoáng một giây là yên tâm, rồi bừng lên sung sướng. Chiếc máy bay thằng « giặc » đỏ rực. Hàng vạn tiếng reo như rừng cây gặp gió bão.
  7. fanlong74

    fanlong74 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    346
    Đã được thích:
    0
    @ kẻ mạo danh nick khikho: nếu cái này mà giá 3 xu thì Tháng 3 gãy súng của cựu sĩ quan TQLC CXH với những cảnh hành hạ quấy nhiễu dân di tản của đơn vị TQLC (và của cả bản thân tác giả) được đánh giá mấy cent nhỉ? nên nhớ, tháng 3 gãy súng ra đời bên Mỹ và tác giả vẫn giữ quan điểm chống Cộng đến cùng. nếu bỏ qua gam màu hồng trong quyển này, và gam màu tối trong Tháng 3 gãy súng, những gì còn lại trần trụi, tàn bạo chẳng khác nhau là bao!
    @khikho: mới đầu đọc những dòng gởi hồi sáng, cũng thật sự bất ngờ, với những gì bác đã thể hiện trên diễn đàn, tôi vẫn có chút hy vọng đó không phải bác, nay đã rõ
    @TraitimdungcamHP: tốc độ gõ của bác là cao lắm rồi, đặc biệt là khi so với mấy lão rùa mặt trận Xô Đức bên KTQS . rất cảm ơn bác. Đọc đến đoạn sư đoàn di tản, chợt nhớ đến chiến đoàn Nguyễn Đại Thức (chiến đoàn khăn tím) và Cố thi sĩ Ngô Kha.
    Được fanlong74 sửa chữa / chuyển vào 17:54 ngày 16/11/2007
  8. a2p2t

    a2p2t Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    925
    Đã được thích:
    2
    Cái này em cũng tin như vậy, vì một lần DaKhuc dùng nick của bác, và nói rằng dùng tạm máy của bác.
  9. nvhungntg

    nvhungntg Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/10/2005
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0
    Về vấn đề Mig bay lượn trên chiến hạm ngoài biển thì cũng khó nói.Theo thông tin chính thức mà mình công bố thì hình như không quân ko tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh (ngoài phi vụ ném bom sân bay Tân Sơn Nhất). Ông cụ em năm 75 nằm ở E921 cũng nói không quân không tham dự. Tuy nhiên trong hồi ký của nhân viên CIA Frank Sneep (cuộc tháo chạy toán loạn) có đề cập đến vấn đề này nhưng lại chỉ nói là có người nhìn thấy Mig chứ ông ta cũng không khẳng định là chính mắt nhìn thấy Mig. Tóm lại bác nào biết thông tin thêm thì phổ biến cho anh em biét với.
  10. rongxanhpmu

    rongxanhpmu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    2.079
    Đã được thích:
    1
    KQ mình tiếp quản mấy sân bay chắc chắn phải vài ngày sau, chứ lúc đó làm sao mà có máy bay ngay đuợc?
    MIG từ Đồng Hới có vuơn đuợc vào đó ko nhỉ?
    Còn chuyện tàu tên lửa thì nhà mình đưa ngay vào Đà Nẵng sau khi giải phóng thành phố này.

Chia sẻ trang này