1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

30/4 : Chuyện những người tháo chạy

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi TraitimdungcamHP, 25/10/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Ở chỗ cầu đá, mọi người nhìn chiếc ca-nô một cách ích kỷ và dâng lên một sự mong muốn thật nhẫn tâm. Thấy ở bãi, chiếc canô vẫn chạy không cặp bờ họ sung sướng vô cùng, họ lâm râm khấn vái cho chiếc canô đừng ngừng ở đâu cả, mà hãy đến điểm mà họ đứng chờ. Ai cũng nghĩ chỉ có mình là đáng được chiếc ca-nô đón rước. Tim họ như ngừng đập và họ đứng bất động. Thấy ca-nô cứ tiến về phía họ, họ vui mừng nhưng tay không quơ, chân chẳng múa. Phần lớn họ là tri thức, họ biết đâu là cái xấu của mình.
    ?o Ru, ru, ru? tiếng canô êm như mơ. ?oRun, run?, tiếng canô lên cao âm tần. ?o Brao, brao?, tiếng canô trỗi giọng. ?oBrùn, brùn ?o, tiếng máy canô khàn lên. Canô đã thấy rõ chói chang ân huệ ?oBrìng ìng ìng ing ing ing ?o, canô phát sóng âm thanh vút lên, mũi canô rẽ sóng vút đi và đít canô bị thâu nhỏ dần.
    Ngoài khơi, sau mươi phút sóng gió, biển lại lặng lờ, sóng vỗ ghềnh đá lăn tăn. Tôi rủn chân tay, té phịch xuống. Thái ngồi xuống theo. Mọi người ngồi xuống cả, có người nằm ngửa ra, nước xấp mé nghe ươn ướt nhưng chẳng ai để ý.
    Bỗng nhiên, ngoài biển xa mọi người thấy hàng trăm cột nước bắn lên cao thành dãy làm đứt đoạn đường chân trời, thoáng chốc hiện ra hình ảnh một cái hồ lớn có những vòi nước phun lên, cộng thêm ghềnh bãi núi rừng, toàn bộ như một công viên đẹp được rọi lớn hàng ngàn lần. Các cột nước rơi xuống, hình ảnh ấy tắt ngay. Rồi hình ảnh công viên ấy lại xuất hiện, rồi tắt, rồi xuất hiện. Những cột nước đó là các loạt đạn pháo rơi không biết từ đâu bắn tới mặt biển dập dềnh, tức khắc những con người có mặt nơi đây bị chôn chân tại chỗ.
    Gần một chục lần, biển phun nước, rồi biển im hẳn. Liền đó ngoài khơi, xuất hiện một đoàn canô dàn hàng ngang tiến vào. Tiếng la ó lại rền vang trên bãi. Quang cảnh lúc này khác trước, người ta nhảy tung lên điên cuồng. Đoàn canô tiến mau vào và bắt đầu tỏa ra khắp các nơi, chia điểm toàn bộ bãi biển Mỹ Khê. Từng chiếc canô nhằm nơi có từng toán nhỏ cắm đầu chạy vào. Ở đâu mỗi chiếc canô tới, đoàn người nơi đó chồm lên ra sát mé nước, lội càn xuống nước, những toán ở chỗ khác gần bên thì chạy ùa vào.
    Mỗi chiếc canô chỉ chở một toán nhỏ, nhiều nhất chỉ 50 mạng người. Trong tình thế này, thời gian cho phép cao nhất chỉ độ 60 giây. Một chiếc canô đâm sầm vào cầu đá nơi tôi đứng. Người đổ lên. Chưa bao giờ họ có hành động nhanh nhẹn như vậy. Thằng râu nhảy phóc lên đầu tiên. Thái, Điểm, Dương, Triết rồi tôi. Balô còn trên vai, M16 còn trên ngực, canô tròng trành, tôi ngồi xuống sát buồng lái. Vậy là tôi nắm chắc phần mình sẽ yên, là sẽ thoát nơi đây. Tôi cởi balô, tháo súng, ngồi thở. Thái cũng tháo hành trang dựa vào thành phòng máy, thở dốc. Những người lính công binh tụ lại quanh nhau trên canô. Một phút trôi qua, canô lui ra. Mũi canô đã tách bến, một người đàn bà ẵm đứa con gái đọ 6 tuổi, ráng nhảy theo, rơi trên đầu mũi, lồm cồm đứng dậy. Từ xa trên ghềnh đá, những toán khác đã đến nơi nhưng không kịp nữa. Người đàn bà tay vẫn ẵm đứa con không buông ra, đứng lên là bước tới, cố đi sâu vào phía trong canô. Lúc đó canô quay mũi thật nhanh hướng ra khơi. Thế là người đàn bà, tay vẫn không buông con, bị đẩy lùi, bước ngang trên mũi canô, mọi người đều thấy, la to lên :
    - Ngồi xuống, ngồi xuống mau ! Rớt xuống biển bây giờ !
    Bà mẹ không cưỡng lại sức đẩy lui ấy, bà ré lên, cả mẹ con té tỏm xuống biển khi chiếc canô lấy sức lướt đi.
    Tôi quýnh quáng cởi giày, đứng lên chạy ra. Thái bần thần cũng quýnh quáng hét :
    - Hòa ! Đứng lại !
    Nhưng tôi đã dợm nhảy xuống nước ?" Thái hét :
    - Quăng phao ngay ! Ngừng lại ngay !
    Tôi đã cắm xuống biển. Canô chồm đầu lên phóng ra khơi. Vừa trồi đầu lên khỏi nước. Tôi nhìn thấy đít canô đã cách xa 2 chiếc phao từ đó lao xuống về phía tôi. Chiếc canô lao vút đi hàng trăm mét, tôi bàng hoàng với tiếng Thái xa dần :
    - Quay lại ! Quay lại ngay ! Quay lại ngay !
    Tôi nhìn xuyên suốt khối nước trong xanh, 2 bóng người một lớn một nhỏ đang dật dờ gần đáy cát. Tôi nhổm người lên hít đầy ***g ngực và lặn sâu xuống 2 cái bóng kia.
    Tôi bơi đến, tóm tóc bà mẹ vào một tay, còn tay kia nắm gáy áo đứa nhỏ. Tôi ráng hết sức đạp mạnh trên nền cát đưa toàn thân 3 người đội thẳng đứng lên trên. Bà mẹ còn sức, vung 2 tay lên trời, nắm bắt không khí. Đứa con đã lả, mặt cứng đơ, môi hé mở. Tôi nhìn thấy 2 cái phao cách đấy không xa, nên cố lấy sức đưa 3 người tới đó. Tôi đu thẳng người ra bơi ếch, cặp theo phao và đưa mẹ con nạn nhân về cầu đá. Lúc phao chạm vào tảng đá đầu tiên của cầu, thì tôi đã mệt lả. Tôi ngước nhìn những người trên bờ kêu gọi. Nhưng không ai nghe, dù đứng thật gần vì mọi người còn bận nhìn theo các chiếc canô chở đầy người đang từ các nơi hợp lại thành đoàn kéo nhau ra khơi ..
    Vẫn một mình tôi cố leo lên cầu đá và kéo 2 mẹ con nạn nhân lên. Bà mẹ đã thở được đều, tỉnh táo. Bà đứng lên nhìn con nằm sấp dưới tay tôi, miệng ứa nước, à tru tréo, la khóc. Tôi cố im lặng, cố gắng làm động tác hô hấp nhân tạo cho đứa bé.
    Khi 2 mẹ con đã ngồi được, đứa bé nghiêng áp sát đầu cúi vào ngực mẹ; bà dựa lưng vào vách đá cuối cầu phao, miệng kêu lên :
    - Cha con thoát rồi, anh con thoát rồi .. còn mẹ con ta .. còn mẹ con ta .. Cha con thoát rổi ! Cha co có thoát được không hỉ ? Bao giừo gặp nhau, bao giờ con gặp cha ! Anh ơi, mình ơi, ông trời ơi, con ới, con ơi .. !
    Hành động của tôi trong một hoàn cảnh nào khác cũng có thể gọi là một hành động được hoan nghênh, có khi cũng được đền ơn .. Nhưng, lúc này hoàn toàn không có những cái đó, vì những người đứng trên cầu đá không thấy người trên canô rơi xuống biển, ngay cả 2 mẹ con nạn nhân cũng không thấy tôi. Không ai thấy và không ai biết những gì đã xảy ra, thần trí mọi người mất cả, mất theo bóng những chiếc canô.
    Tôi cũng vậy, thản nhiên leo lên bờ đường,ngồi trên ấy, đong đưa hai chân, ngẩng đầu nhìn qua phía sông Hàn. Bóng cờ ngôi sao vàng đã rợp bên đó. 11h30 ngày 29-3-1975, Đà Nẵng được giải phóng. Quân khu I, từ Quảng Trị đến Bình Định đã hoàn toàn nằm trong tay quân Bắc Việt. Đột dưng, trong lòng tôi bật ra mấy câu hát tôi học được từ năm 1954 trong một hôm sinh hoạt :
    ?o Đoàn giải phóng quân một lòng ra đi
    Nào có sá chi đâu ngày trở về ..
    Ra đi, ra đi ..?
    Và tôi đứng dậy lang thang qua bên kia đường, đến bãi xe đỗ, định muợn phương tiện nào đó để trở lại Đà Nẵng. Tôi không muốn vất vả nữa. Tôi muốn diện kiến một cuộc đón tiếp mới ở bên kia thành phố. Nhưng tôi sợ, vội quay lại, nhìn ra biển. Bức hình chụp chung của gia đình, tôi treo trong phòng ở Liên đoàn hiện ra to lớn, trùm cả khung trời với năm nụ cười tươi mát của vợ con. Tôi rơm rớm nước mắt.
    Nhìn vào khóa từng chiếc xe hơi, tôi mong gặp một chùm chìa khóa, còn treo lủng lẳng nơi đó; nhưng qua nhiều xe, tôi vẫn thấy không có một chiếc khóa nào, tôi chán ngấy và nghe miệng chửi thầm.
    - Cha tổ tụi nó, đã bỏ đi mà của vẫn còn muốn giữ, chúng bây đã quyết định bỏ đi, còn tiếc chiếc xe chi nữa.
    Tôi tức giận, cứ qua một xe không chìa khóa lại đá hoặc đấm vào thùng xe ầm ầm.
    Soát xét lại, tôi chỉ thấy còn có một mình nơi đây, hoàn toàn một mình đơn độc.
    .. Ô kìa! Một chùm chìa khóa , xe này còn chìa khóa, chủ xe này tốt đây. Tôi lẩm bẩm như thằng điên ?o Nó không biết tiếc của , khá đấy, nó đi được ?o. Nói thế tôi lại ngẫm đến mình ?o CÒn ta đây không tiếc thân, thế sao ta bị giữ lại ?o Vừa leo lên ôm tay lái, tôi vừa gãi đầu ?o Số ta lạ nhỉ ?o. Tôi đưa tay bật công tắc, đèn cháy, bật nút xăng, xăng còn khá, tôi lại lẩm bẩm ?o Tốt , tốt ?o. Tôi đề máy, tiếng nổ phát ra êm êm, tiếng nổ quen quá ! À, đúng rồi, chiếc gip tôi vừa đi với Thái, bạn tôi ?o Bạn tôi ?o. Tôi quay lại phía sau, 2 bạn khác của tôi còn ngồi đó, vàng hoách, như ngủ. Tôi nhìn, nhìn kỹ, 2 người này trông xa lạ quá, không giống một Tân hiền lành, ngớ ngẩn và một Bình hung hăng tàn bạo. Đúng là 2 người của âm ti. Tôi hoảng hồn nhảy xuống khỏi xe bỏ chạy,chiếc xe còn nổ máy. Chạy một mạch, hoạt động của máu trong người làm tôi tỉnh ra, đôi phần bớt sợ, bớt sợ rồi thì lo lắng. Lo lắng cho một cuộc diện kiến bên sông, lo lắng làm tôi lo sợ. Đầu tôi thoạt nóng, thoạt lạnh. Rồi ttôi lại lẩm bẩm ?o Phải đi? . Nhất định phải tìm cách bỏ đi. Rồi lại lẩm bẩm ?o Thôi, đi làm sao được ! Ở lại thôi, ở lại thôi . Ở lại chết dễ như chơi, không chết cũng bị cầm tù, cầm tù xa vợ nhớ con. Xa đến bao giờ gặp lại ??. Rồi tôi lẩm bẩm ?o Phải đi ! Phải đi ! ?o. Kìa, một bãi xe nữa, tôi ù té chạy về đó, một chiếc xe bỏ không chìa khóa tra trong ổ. Đề máy, rú ga, xe lao tới, chiếc bờ-giô lao vững vàng trên đường nhựa, lao như bay, lao nhanh đến độ người lái đã quên ý định đi đâu của mình, mà làm gì có chủ đích vì người thì cứ khi nóng khi lạnh.
    Xe thắng gấp, suýt chút nữa lao vào chiếc tăng lội nước M113. Không ! Một đoàn nhiều chiếc M113 đậu chắn ngang đường. Lúc này tôi đã đến gần cầu Nguyễn Hoàng. Tôi bước xuống xe, bên kia cờ xanh đỏ thấy rất rõ, phấp phới bay trong nắng gió. Bước qua đó cái gì sẽ đón tiếp ta ! Tình hay thù ? Nhưng, không, bây giờ ta chưa sẵn sàng, ta nên lo lấy cho mình. Tôi lẩm bẩm như thế và đi giật lùi xuống bãi, tránh xa đoàn xe tăng Mỹ trước mặt và bóng cờ xanh đỏ ánh sao phấp phới ở bên kia cầu Nguyễn Hoàng như vẫy gọi.
  2. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG CỐ GẮNG ĐIÊN RỒ
    Mấy chiếc M113 khạc đạn : Ừm ! Ưm ! Ừm ! Khục ,khục ,khục !!! Cầu Nguyễn Hoàng rung rinh, lại Ừm ! ừm ! ừm !!! Cầu Nguyễn Hoàng rung rinh dữ. Bỗng cát hốt lên giữa đám tăng, đoàn tăng bị bắn trả dữ dội. Một chiếc tăng bốc lửa cháy rực. Đám tăng tỏa ra như những con cua khổng lồ, chạy lùi xuống biển. Chúng vừa chạy giật lùi vừa nhả đạn, đầu lòng đaị bác đỏ ửng như những càng cua nướng. Khói bốc giữa cầu. Các thứ tiếng nổ bùng lên dữ dội. Một ?ocon cua? nữa ***g lộn, cái càng quay tròn, cột lửa bốc cao và khói đen ùn cuộn chụp lên tỏa rộng. Những ?ocon cua? chạy giật lùi nhả đạn. Hai con đã gặp nước, một vẫn lui, lui mãi vào biển, nước đến ngang lưng, ngang cái càng đỏ ửng, cái càng xám xịt lại chìm mất trong biển; vài phút trôi qua, toàn xác ?ocon cua? như ráng ngoi lên, rồi chìm dần. ?oCon cua? thứ hai còn lại, diễn biến cái chết y như con trước. Những con còn trên cát thấy vậy đứng im thin thít không ngọ nguậy và những điểm trắng nhỏ loáng thoáng trên lưng nó.
    Tôi đã chạy, đứng mãi tít đằng xa giữa bãi nhìn lên cầu Nguyễn Hoàng và nhìn thấy mấy lá cờ xanh đỏ sao vàng bay phần phật lướt lên. Sau những lá cờ đó, đoàn quân hàng ngàn cái áo xanh tay đeo băng đỏ chạy băng qua cầu. Không nói không rằng, tôi quay lui trong lúc những người xung quanh đó đứng im. Tôi cắn răng chạy càn xuống biển. Trên người tôi chỉ một cái áo thun trắng, có cổ khoác ra ngoài chiếc phao cứu nạn và một cái quần cộc. Tôi lao vào biển, nhằm thẳng góc với bờ, bơi sãi ra khơi. Tôi bơi bấn loạn cả chân tay, bơi gấp, bơi nước rút. Tôi đang dự một cuộc thi, người bơi dưới biển đua với đoàn người chạy bộ qua cầu đang lao xuống bãi. Người tôi nóng ran, bơi bao lâu rồi tôi không nhớ, chỉ chợt thấy một dề đen hiện ra trước mắt, dề đen lớn dần : một đám ghe thuyền đang neo. Có thuyền lố nhố người, có thuyền không có một bóng người. Tôi cứ ngước mắt nhìn từng chặp, cố bơi tới một chiếc thuyền đậu mé ngoài khá xa đám thuyền. Thuyền không người, tôi lại ngước mắt nhìn từng chặp, rồi bơi tới mạn thuyền, leo nên, gỡ tay neo, với lấy đôi dầm, người rũ nước, tôi đứng thở dốc từng hồi.
    - Ê, làm gì đó ? Thằng nào làm gì đó ? Ăn cắp thuyền hả ?
    Tôi quay cổ nhìn, tè bên đám thuyền, thấy một người nhìn sang. Tôi run cầm cập vì gió thổi thốc. Nhiệt trong người tôi đã xả hết khi bơi. Tôi lầm rầm trong bụng ?o Thôi đừng la, la làm gì, chớ nên la ai cả, bạn chớ có nên la lối tôi, một người đang sợ hãi chạy trốn?. Tôi nhìn người đó, anh chàng có vẻ ung dung dữ, dường như ở xa đất liền non 300 mét mà anh ta cảm giác như đã tách được cuộc sống dầu sôi lửa bỏng trong kia, như không can dự đến những biến cố lớn lao đã và đang xảy ra trong đó. Tôi lại tự nhủ ?o Tại sao vậy, tại sao nó ung dung tự tại, còn ta thì chơi vơi hồn xác thế này ? Cố gắng giữ bình tĩnh, tìm lấy một chút an nhàn xem sao ? Ồ ! lạnh quá, sao ta đang run rẩy thế này, sao hàm dưới lại đánh nhịp thế này! Sám hối à ! Sám hối không nên tới đây à ? Dưới mắt người trên thuyền bên kia, tôi như một con chó ướt, bị rượt đuổi cùng đường, sắp chết lại được lên thuyền đang đứng trên hai ống chân lẩy bẩy, ngực thở hào hển, miệng há hốc, một chút gì xót thương đến với người trên thuyền. Tôi lại chọn một thứ điên rồ như sự điên rồ của mấy ?ocon cua? trên bãi cát. Anh ta không la nữa mà đứng nhìn. Tôi lấm lét nhìn lại, miệng lẩm bẩm ?o Mượn thôi?, rồi cố lấy sức đẩy tay chèo. Chiếc thuyền nặng trịch, tôi cố sức đong đưa tay chèo. Chiếc thuyền tròng trành, mũi thuyền có di động nhích tới, nhưng chậm chạp cơ hồ như đứng im. Tôi cố gắng trong run rẩy, tay chèo đã có nhịp, rồi theo nhịp, mũi thuyền nhích tới. Con thuyền thật sự đang lướt tới.
    Tôi cười mà nước mắt tuôn trào. Tiếng cười nghẹn ngào trong không gian im lìm.
    Trong im lặng dữ dằn, tôi vẫn cố chèo ! Chèo ! Chèo!
    Thuyền lướt đi nhanh hơn.
    Tôi thề thốt ?o Phải chèo với bất cứ giá nào. Ngày xưa có lần nghe cha tôi nói ?o Không có sự cố gắng nào là vô ích ?o, tôi lầm rầm ?o Đúng đó ba à , 5 km đâm thẳng ra khơi sẽ có ích, đến sẽ gặp tàu, không đến sẽ gặp công chúa Long cung?,?Còn em, em sẽ đợi chờ anh lên được tàu anh sẽ về với em, còn nếu anh làm phò mã Long vương, anh sẽ xin phép về thăm em?.
    Khoảng diện tích chiếc thuyền trải dưới chân tôi chồm về phía trước gần sát mắt nên tôi thấy to lớn như một phần tư mặt biển. Và mặt biển như nhỏ lại. Cảm giác này khiến tôi yên tâm vững tay chèo. Hy vọng sáng lên làm tôi quên phắt đường dài và hiểm nguy của biển. Trước mắt tôi như có một con tàu và vợ con tôi ngồi trên đó đã kích thích tôi chèo tới. Tôi chèo với toàn tâm toàn trí toàn thân. Khi ngoái cổ nhìn lại về phía sau, tôi thấy đám thuyền khi nãy lại trở thành một vệt đen và trong bờ bãi chỉ còn là dãy cát trắng. Rồi tất cả nhỏ dần và mờ dần. Khi đã quá xa bờ, ngó về phía trước nước vỗ mênh mông, cảm giác cô đơn, lẻ loi ròn rợn trong người tôi. Nỗi hoảng sợ lớn dần lên. Sự mệt mỏi bao trùm lấy tôi, nhận tôi xuống. Tôi thấy chân mỏi và tay sút khỏi tay chèo. Tôi té đổ sầm xuống khoang, bên tai tôi nghe có tiếng ai la ơi ới
    Nằm trên đáy thuyền, tôi thấy trời đất quay cuồng như chong chóng. Hoảng hốt, tôi chống tay lên sàn thuyền, mảng gỗ trước mặt tôi còn quay nhưng chậm hơn. Chống tay cao hơn nhìn mũi thuyền tôi thấy như mũi thuyền vẫn quay. Tôi chồm hẳn người quỳ lên, thuyền quay thật, con thuyền đang quay giữa biển nhô lên chúi xuống trên sóng.
    Có tiếng la ơi ới ở phía trái mạn thuyền. Tôi quay ngoắt qua bên đó.Mắt tôi trân trối nhìn. Đồng tử tôi dừng lại trên một lá gỗ lổm nhổm người.
    Tôi ríu lưỡi lại ?" Chiếc ghe còn chở 12 người.
    Hai bên thuyền ghe thấy nhau :
    - Cứu chúng tôi ! Cứu chúng tôi với ! Tiếng gào thét của họ.
    - Cứu tôi ! Tiếng gào thét của chính tôi !
    - Cứu mau ! Sắp chết rồi ! Tiếng đuối sức cùng phát ra từ 2 chiếc thuyền.
    Rồi như bị điện giật, cả 13 người trên 2 phương tiện dật dờ trên biển quờ quạng tay chèo.
    Chiếc thuyền to và chiếc ghe nhỏ va vào nhau thật mạnh,12 người rơi xuống biển. Tôi buông tay chèo nhào nằm sấp trên mạn thuyền. Lố nhố 12 cái đầu trong nước bập bềnh sát thuyền. Những cánh tay đưa lên, bíu lấy mạn thuyền. Một thân người rướn lên lăn tỏm vào khoang. Và lần lượt 12 thân người đã rơi đủ vào khoang. Mệt lả nhưng vững tin là mình còn sống, tôi cười gần như ngây dại.
    - Nè, khoảng mấy giờ rồi mấy anh ? Tôi hỏi
    Mấy cánh tay che lên mặt nhìn lên khối nắng trên cao :
    - Khoảng 3 giờ chiều.
    - Dữ, gần 3 giờ chèo chống ! Tôi giật mình thốt lên
    - Nè, thuyền ra khơi bao xa rồi ?
    - 3 hải lý. Một giọng nhà nghề đi biển.
    - Là mấy ? Theo cách tính của công binh ?
    - Khoảng gần 5 cây.
    - Tàu đâu.
    12 cái đầu ngoái ra sau nhìn biển khơi, rồi quay lại thắc mắc nhìn tôi, có người chợt hỏi :
    - Anh nói 5 cây số cách bờ có chiến hạm, sao không thấy ?
    Nghe nói 5 cây số, chỉ có nghe vậy thôi, có gì chắc đâu ?
    - Vậy thì phải thấy rồi, dù nó đậu còn xa 2 cây số nữa .. Một giọng thủy thủ.
    - Thôi rồi, không có tàu, không có tàu đâu cả !
    Nhiều giọng nổi lên thoảng thốt.
    Tiếng gió thổi ci cu, tiếng nước nhóc nhách lườn thuyền, 13 con người buông xuôi tay. NẮng đã đậu trên đỉnh Sơn Trà. Hy vọng đổ ụp xuống biển, chìm trong lòng đại dương.
    Có người vừa vỗ mạn thuyền vừa hát như thét ?o Trời nước ôi bao la, núi ghềnh ôi xa xa, con người ôi nhỏ bé, cuộc đời ôi mau quá, tủi cực ôi lớn lao, vinh quang ôi chiêm bao, công cụ ôi trâu ngựa, máu xương ôi xiết bao?
    12 người thủy thủ bàn nhau trong khi tôi dẩn dơ :
    - Đâm đầu xuống biển chấm dứt cuộc đời đi anh em ơi.
    - Đâm đầu ra khơi tốt hơn.
    - Bậy nào, đâm đầu vô bờ tốt nhất.
    - Chỗ nào rồi cũng ?obia vàng Tổ quốc ghi ơn? hết mà.
    - Tổ quốc nào ghi, xạo thấy mẹ. Diêm Vương tạc dạ thì có
    - Thôi thế thì chỗ nào rồi cũng chết.
    - Không, nhất định đâm đầu vào bãi là sống.
    - Chèo vào dư sức, nhưng không có sức ở tù nổi.
    - Khỏi ở tù, chết xử trảm ngay lập tức.
    - Không ở tù, không chết, sống đàng hoàng, sống tỉnh bơ.
    - Láo, láo khoét, ai cũng rũ xương, cũng chết.
    - Tao sống ! Tao đã một lần sống rồi, đã một lần tao đưa tay lên đầu trước họng AK, 2 ngày sau tao được về với lời nhắn nhủ ?o Về làm ăn, đừng đi lính tay sai Mỹ-Thiệu nữa ?o
    - Nhưng lần này mày chết
    - Không thể chết được ! Lần trước còn đánh nhau mà tao còn được thả, lần này hết đánh nhau, tao sẽ về quê Đại Lộc, xứ bây giờ của ********* giữ, mà cày ruộng, chẳng lẽ tao chết sao ?
    - Biết vậy mày còn chạy làm gì ?
    - Tụi bây chạy làm tao cũng quýnh. Thói đời mà bây ! Còn nước, còn tát, chạy dại. Bây giờ hết nước hết tát, tao nhớ ra là điên. Chuyện có mòi hấp dẫn đám thủy thủ, chúng hỏi tới người thủy thủ quê Đại Lộc mà quên đi trong chốc lát ở đây.
    - Sao hồi đó được thả mày lại trở lại lính, mà không trốn luôn cho khỏe thân ?
    - Hồi đó quê tao Đại Lộc của quốc gia ?" tao trốn lính về quê ?" Quốc gia đi bố bắt được đầy tao vào lính lại. Bây giờ thì hết quốc gia, khỏi ai bố tao, hiểu chưa ? Tao đi cày ruộng của tao.
    Tới đây, biển âm ắng, cảm giác phí sức gian lao trong một cuộc cố gắng điên rồ đang lên trong tôi. Mặt trời rớt sau đỉnh Sơn Trà.
    Thuyền quay mũi trửo vào, tay chèo khoan thai
    - Hướng nắm chắc không đó ông ? Một thủy thủ nói với tôi ?" Xéo vào ghềnh, thẩy rồi lái ra không được nghe, nước trôi vào đưa xéo đi dữ lắm đó.
    - Mấy anh làm như tôi là sĩ quan hải đồ - tôi trả lời nóng nảy ?" Xéo hay không xéo, nhằm giữa Non Nước và Sơn Trà mà đi. Non Nước lúc này nắng còn tạt ngời chói, nhưng Sơn Trà đã ngả màu xậm, mặt trời núp sau ót Sơn Trà rọi ánh sáng vào mặt Non Nước. Chiếc thuyền vào bờ; khi nãy nó ra, nước thủy triều như xuống, bây giờ nó vào, nước thủy triều như dâng lên.
    Thuyền đang trôi êm xuôi thì tiếng canô chợt làm mọi người quay phắt, ngưng chèo nhìn.
  3. quydede

    quydede Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2006
    Bài viết:
    594
    Đã được thích:
    0
    Té nước theo mưa phát.
    Sưu tầm được 3 cái ảnh về tháng 3 năm 1975 ở Đà Nẵng đây
    Chen lấn lên tàu vào Nam
    [​IMG]
    Xe đi người chạy vào nam
    [​IMG]
    Cảnh này phía nam đèo Hải Vân, ngay khúc cua đầu tiên kể từ đỉnh đèo. Quang cảnh người dân di tản vào Đà Nẵng, nơi được coi là an toàn.
    [​IMG]
  4. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    - Kệ mẹ nó ! Một tay chèo chưa ngeng không thèm ngó.
    Đúng là một chiếc canô đang rẽ sóng lướt về phía thuyền. Nhưng trên thuyền không còn mừng rỡ mà trái lại mọi người tràn dâng ngao ngán. Con người đã não nề, khổ cực, bao nhiêu lần hy vọng rồi thất vọng, không còn thiết gì nữa. Chiếc canô đến gần, mũi canô rẽ sóng băng băng tới, chiếc thuyền đứng im nhấp nhô chờ đợi. Chiếc canô cặp mạn thuyền, rú máy, con thuyền tròng trành.
    Một thiếu úy hải quân cầm súng ngắn nhảy lên thuyền, mắt hoài nghi nhìn 13 bộ mặt đen đúa bâng khuâng, không một bộ binh phục.
    - Các anh là ai ? Người mặc đồ trắng ( Sĩ quan hải quân ) hỏi.
    - Trời ơi ! Là ai à ? ?" Một cái mặt đen trả lời ?" Thiếu úy lại hỏi là ai ?
    - Ai biết ! Trả lời ngay ?" ********* hả ? Cây súng lên đạn nghe cái rốp.
    - Dạ, thủy thủ.
    Người đồ trắng nhấp nháy mắt, nhưng cây súng lại đưa lên chỉ mũi vào người trả lời :
    - Mày là thủy thủ hả ?
    - Dạ, tất cả là thủy thủ - Người trước họng súng trả lời.
    - Nói láo ! Mày không phải là thủy thủ, đừng hòng qua mặt tao.
    Như bị gáo nước lạnh tạt vào mặt, người tủi cực gian nan trốn chạy tìm sự sống, thì gặp sự sống lại là cái họng súng, là lời quát nạt. Anh ta không còn muốn dằng co gì nữa. Mệt quá, anh dứt dạt :
    - Thiếu úy muốn em nói em là ********* để bắn một phát cho sướng tay phải không ? Thiếu úy thích bắn thì cứ bắn. Thằng này như chết rồi hồi sáng kia.
    Người mặc đồ trắng ngần ngừ, hất hàm hỏi cả lũ người trên thuyền :
    - Thủy thủ hêt phải không ? Các bộ mặt trơ ra.
    - Không ! Tôi là thiếu úy công binh.
    Người mặc đồ trắng quay lại phía tôi, mũi súng chĩa theo :
    - Chứng minh !
    - Không còn chứng minh gì cả. Thái độ của tên sĩ quan hải quân, mũi dãi chưa sạch, lấc cẩc làm tôi nổi giận.
    - Không còn một giấy tờ nào cả, mất hết sạch, muốn biết thì hãy quan sat, phải suy nghĩ chứ !
    - Vô lý ! Đến không còn quần áo à ?
    - Cứ chạy làng như tụi này thì sẽ biết vô lý hay hữu lý. Một ngày chạy thôi là anh ở truồng, hiểu không ? Chán quá, tôi muốn được một viên đạn cho rồi ?" Hoặc cứu hoặc giết, quyết định liền đi, đừng hành hạ nữa !
    Thăng trẻ con đồ trắng, mặt đỏ ké tức giận, nhưng vẫn còn ngần ngừ. Thấy nó lưỡng lự, tôi đánh bồi một cú vào tự ái của nó :
    - Một sĩ quan không được kém hiểu biết, hãy đem chúng tôi lên canô hoặc đưa chúng tôi xuống biển để tỏ sự hiểu biết của mình.
    Tất cả sang canô ! Thằng bé choắt đã hết lý bèn giở giọng kẻ có quyền.
    12 người đã sang canô trong đó có tôi. Trên thuyền còn thằng trẻ con đồ trắng và người thủy thủ quê Đại Lộc.
    - Còn mầy ? Sao không sang canô ? Thằng trẻ con hỏi.
    - Tôi muốn vô bờ, vợ con tôi còn kẹt trong đó.
    - Tại sao bỏ trốn giừo lại muốn về ? Thằng nhỏ vặn vẹo.
    - Đi rồi thấy thương vợ con, bây giờ muốn về. Người thủy thủ mệt quá nói ngang.
    - Mầy định đào ngũ hả ? Thằng bé chụp mũ lên đầu người lính.
    - Không đào ngũ, tôi giải giới, trong bờ đã giải giới nhiều lắm rồi.
    - Không nói lôi thôi ! Thằng bé áo trắng quyết liệt ?" Theo qua canô đi ! Lộn xộn tao bắn !
    - Tôi muốn về làng !Không đi đâu nữa, mệt rồi muốn yên !
    - À, mầy ngon hả ? Thằng thiếu úy trẻ con giận dữ
    - Thử mày chừng đó cũng biết mầy rồi, mày có anh em theo *********, bây giờ anh em mày về rồi, mày muốn theo anh em mày chứ gì ? Được, tao sẽ cho theo lẹ ! Mặt nó tái đi, nó giơ cây súng lên.
    Pằng ! Pằng ! hai phát nổ. Người thủy thủ quê Đại Lộc trợn trừng mắt, mồm há ra, nhìn trân trối tên sĩ quan hải quân, thân người giãy giụa trên sàn thuyền. Thằng sĩ quan hải quân thản nhiên nhảy về canô, hất hàm ra hiệu canô chạy; bỏ lại chiếc thuyền lênh đênh lắc lư, như đang ru cái thây trong lòng nó.
    Nắng gần tắt, gió biển thổi lạnh thêm, chiếc canô vẫn rong ruổi. Canô chạy đi đâu, đến đâu, nào tôi có hiểu, mà tôi cũng chẳng cần hiểu nữa, lúc này khỏi vấn vương tâm não. Mấy thằng hải quân áo sạc sẽ muốn đưa bọn gần như bẩn thỉu này tới đâu cũng được. Thật kỳ quái, hồi trưa người ta khắc khoải mong đợi canô như trước cái chết mà đợi sự sống; bây giờ được canô đưa đi xa nơi bỏ trốn thì lòng lại muốn chối từ.
    Chiếc canô rú mày, rùng mình rồi không còn phóng nhanh nữa. Tôi gần chợp mắt vào mộng, lại phải mở đôi mắt nặng trĩu ra vì sự thay đổi bất ngờ của tiếng động cơ và vận tốc. Tôi lóp ngóp ngồi dậy, nhóng người lên qua mạn canô, cặp mắt vừa va phải khung thép khoang thuyền thì chạm vào thanh sắt to sầm trước mặt của một chiếc phà.
    Dưới ánh sáng mờ đục của hoàng hôn, sàn chiếc phà đã kín cả bằng một lớp người nằm bẹp, chật như nêm, chiếc phà đang lướt trên nước bằng sức kéo của một chiến hạm.
    - Ồ ! Một chiến hạm ! Những người đen đúa xung quanh tôi la vang dội : Tổ ấm của chúng ta kia rồi. Ý nghĩ của thủy thủ khi thấy con tàu. Đám thủy thủ bừng lên sức sống mới. Họ đứng thẳng người nắm tay đấm thẳng lên trời, họ quên đi tất cả những gì vừa xảy ra trước đó.Mới đây họ bị ép lên canô như đám tù binh, bây giờ thấy tàu, họ cảm thấy như được cứu vớt. Họ không còn thấy mình đen thui, mốc thếch nữa mà thấy mình như đã khoác áo thủy thủ lên người, miếng vải bay phần phật đánh vào 2 sợi băng vải trên nón hải quân thòng xuống. Họ hợp nhau lại hét thật to và tung người lên phà làm nhốn nháo những người trên ấy đang đợi giấc ngủ u buồn trong buổi hoàng hôn. Họ không chờ tên thiếu úy trẻ con ra lệnh, bây giờ đây là chiến hạm, là uy lực cao nhất, họ tưởng như thế. Tôi nhìn thấy sự sống thay đổi mạnh mẽ nơi những con người sắp chếy này, và cũng thấy sự sắp chết của mình đã đổi thay thành ý muốn sống; nhưng có cái gì vẫn còn yếu ớt, không sôi nổi như ở những người thủy thủ.
    - Lên thuyền đi, thiếu úy. Tôi giật mình quay lại bắt gặp ánh mắt soi mói của tên thiếu úy hải quân còn trẻ,nhưng tên này lại cười, nó trở lại nét thơ ngây của tuổi nó. Tôi lên thuyền và nhìn lại, chiếc canô đã tách phà đuổi theo chiến hạm.
    Vừa lên phà, tôi lại mỏi mệt kiếm một chỗ nằm xuống. Không cần biết gì cả, tôi cố tìm giấc ngủ. Đám người trên phà vừa nhốn nháo do sự cố vừa rồi, bây giời cũng lục đục nằm xuống dỗ giấc. Trên nền trời, khoảng giữa phà, 12 bóng đang đứng nhìn quanh . Đầu trước phà, xa hơn 200 mét, một bóng trắng nhờ to lớn : đít chiến hạm. Màn đêm rủ xuống hoàn toàn.
    Lòng không yên, giấc ngủ trong đêm lạnh và cơn đói cồn cào, tôi không khép được đôi mi mắt, trăn trở lật người qua lại trên sàn thép cứng lạnh tanh. Rồi tôi ngồi dậy, nhìn xung quanh. Trong đêm tối, biển sáng, làm nền phà tối hơn.Tôi cố nhìn mà không phân biệt được gì trong đống người đang nằm ngổn ngang. Chỉ thấy lổn nhổn như bãi rác Mỹ : thùng to, hộp nhỏ, bọc dọc, cuộn ngang. Đưa tay thọc vào một cái bọc gần bên, tiếng người phát ra :
    - Này, yên đi, nằm xuống ! Cái bọc đó nói lên khi thấy bóng tôi ngồi im trên sàn phà.
    - Nằm không nổi, ngủ không được.
    - Có ai ngủ được đâu , rầu thấy mẹ, nhưng phải nằm, không thì sọ gáp bể đa ?
    - Bắn bể đầu à ? Tại sao vậy ? Tôi hỏi nhưng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Chuyện giết người đã trở thành bình thường trong mấy ngày qua.
    Cái bọc bên cạnh vọng lại lời nói :
    - Ăn chắc anh vừa mới tới. Thôi được. Nghe đây : Lịnh hồi chiều, nằm xuống sắp đến đêm, ai ngồi dậy vỡ sọ. Thôi nằm xuống đi cha nội ! Cha nội bể sọ gáo thì bà con xung quanh đây dám bể vung theo, nó rải đạn xuống chết mẹ hết ! Nằm xuống đi cha nội !
    Tôi nằm xuống kề bên cái bọc, co quắp vì chẳng có bọc, thép phà lạnh quá, cái bọc trùm mặt, trong bọc phát ra tiếng lùng bùng :
    - Ở đâu đó ?
    - Liên đoàn 10 công binh
    - Chức vụ.
    - Thiếu úy
    - À, thiếu úy, đây thiếu tá ?
    - Ở đâu thiếu tá.
    - Sư đoàn I
    Im một lúc, tôi hỏi tiếp, bằng giọng hơi lạc :
    - Có qua cửa Tư Hiền không ?
    - Qua đủ thứ chó đẻ cuộc đời ?" Cái bọc phát ra ?" Sao ! Cũng ở cửa Tư Hiền à ?
    - Tôi là thiếu úy công binh chỉ huy vượt Tư Hiền, tôi trả lời làm cái bọc giật phắt đưa cái mặt ra, quơ tay vỗ mạnh vào tôi :
    - Hòa đấy à ? Tôi còn nhớ tên anh ? Thế mà kỳ thiệt, lại gặp. Cái thứ cùng đường mạt vận hay gặp nhau, cùng chui vào một thùng rác, miếng rác này đè lên miếng rác kia kề cận nhau mãi. Thành rác từ hồi nào ?
    Nghe hỏi, tôi ngờ người, nhưng cũng kịp hiểu :
    - Thành rác bốn năm.
    - Anh đã mục thúi rồi. Còn tôi thúi đến hóa mùn bốc hơi ( ngừng một chút ). 10 năm làm thì còn gì nữa.
    Im lặng cho ý nghĩ đếm khoảng thời gian đem thân làm rác, cái bọc lại tiếp :
    - Chúng nó sắp đem rác đi đổ biển đó !
    Tôi bật người lên rồi từ từ thả dài người xuống. Thoạt đầu tôi hoảng hồn, nhưng nhớ lại những đổi thay của mấy ngày qua, tôi lại bình thản :
    - Hốt ráclàm chi rồi lại đổ rác.
    Đống bọc rung rung do cười, cười không thành tiếng. Hết rung, cái bọc lại nói :
    - Quét rác, hốt rác đổ đi. Anh không thấy người phu quét đường làm như vậy lần nào à ?
    Đống bọc lại cười rung. Tôi cảm thấy chua chát :
    - Rác là rác mà người là người,không ai có quyền xem người như rác.
    - Anh tưởng anh là người đó à ? Anh là rác, chuyện là người qua rồi. Tôi đây nè, mới đầu vào quân trường, nó sơn phết tôi chẳng những là người mà là thành chàng hiệp sĩ cung kiếm dọc ngang và hát cả anh hùng ca tặng tôi. Không bao lâu, nó giở trò chèn ép, tay đánh cú nhưng cho tôi tiền. Vậy là phaỉ lặn đi kiếm, giành giựt, lúc này con người biến thành con vật. Sau cùng hết xài, con vật biến thành cọng rác, việc của nó bây giờ là gom rác lại thành đống đem đi. Biết ra thì như thế rồi !
    Tôi làm thinh. Một lúc sau thì cái bọc ngọ nguậy
    - Nhưng mà anh xem, ngày mai nó sẽ lựa lại đống rác. Nó không phí của đâu. Cái nào xài được nó xài tiếp, cái nào hết xài hẳn, nó sẽ đem đổ bỏ. Thôi ngủ đi, không được đâm đầu xuống biển.
    Đống bọc bực thân bực cả chung quanh ; dường như nhẫn tâm cho lời vừa nói, cái bọc chìa tay ra, trên tay một khúc bánh mì.
    - Này, ăn rồi ngủ đi Hòa ! Giọng nói êm lại, cái bọc ngọ nguậy và một cái áo bốn túi quăng qua phía tôi.
    Tôi co ro trong cái áo, miệng gặm khúc bánh mì. Tôi không cắn, không nhai chỉ ngậm nới miệng để nước bọt thấm rã miếng bột khô rồi theo cái nuốt bọt tủi hờn, bột trôi qua cổ.
    Tất cả những việc làm của tôi trong một ngày dài nhất cuộc đời là những cố gắng thật điên rồi. Giọt nước nóng hổi đã chạy dài theo sống mũi, tạt ngang qua xuống mang tai. Chỗ đó sắt phà nghe âm ấm.
  5. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    PHẦN II - BẢN CHẤT BỈ ỔI
    GẠN LỌC
    Tiếng còi ré lên trên chiến hạm, bên phà người lổm ngổm ngồi dậy, đứng dật, dáng đứng cứng đờ, sau một đêm bị đông lạnh trên sắt sàn phà dưới sương muối biển mặn. Những con người này hôm qua hôm kia còn tràn đầy sức sống, hăm hở ra đi như để tìm con đường của cuộc sống tự do; họ chịu chấp nhận phải gian khổ hiểm nguy cuối cùng nơi mảnh đất họ rời bỏ, để hân hoan được đón vào những vùng đất mới nuôi họ sung sướng hạnh phúc hơn. Thế mà trước ngưỡng cửa con đường bị đi vào, thì họ lại xếp ra, nét mặt dầu dầu đau khổ.
    Rất nhiều người cả ngày qua không ăn, suốt đêm không ngủ; nhưng phải đứng vì lịnh ra bảo đứng. Họ đứng mà thân hình xiêu qua vặn lại, cũng may là gió mát ban sớm làm cho họ tỉnh táo, thêm sức mà chịu đựng.
    Đuôi tàu hiện ra một hàng người mặc đồ trắng trên boong. Người đứng giữa, khoảng trắng rộng hơn hết in hình trên phần cuối sợi dây cáp ở phía phà nhìn thấy to bè và phía tàu thấy nhỏ xíu như con rít, nối liền hai sự phân chia, kẻ đến cứu và người được cứu vớt trong tinh thần kẻ nắm quyền và người giao mạng. Đấy, chắc chắn kẻ đi cứu bảo gì thì người được vớt phải răm rắp tuân theo.
    Bóng trắng đứng giữa nói qua loa :
    - Cùng các chiến hữu và các thân nhân ?" Chúng tôi, những người được giao nhiệm vụ đến đây đón rước các người thoát chạy khỏi bọn cộng sản ăn gan uống máu, để đưa về vùng đất tự do của quốc gia. Sự đón rước chắc chắn phải được ân cần nồng hậu, để xoa diụ đau thương các người bị cộng sản bắn giết hành hạ liên tục nhiều ngày qua. Những hành động tàn ác của chúng gây ra khắp nơi từ Quảng Trị đến Quảng Ngãi, Huế đến Tam Kỳ và Đà Nẵng phải được đối chiếu với lòng nhân đạo của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa ở Sài Gòn. Và đầu tiên ngay tại đây, chúng tôi có bổn phận làm vừa lòng tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, bằng cách làm vừa lòng các người. Công ơn các chiến sĩ và lòng trung thành các thân nhân của họ phai được đền bù xứng đáng. Chiến hạm của chúng tôi là đại gia đình của các chiến hữu và thân nhân, sẽ được dùng làm nơi nghỉ ngơi ăn ngủ cho các người trong những ngày xuôi Nam .. Giọng nói vẫn còn đều đều ..
    Giọng hùng hồn giả tạo của tên hạm trưởng, uốn nắn từng lời bài đit-cua do đám tâm lý chiển trau chuốt nghe sao phát nôn mửa. Trong suốt mấy ngày qua, ở đây mọi người đã được nếm hết không sót một vị đắng cay chua chát nào do cái gọi là Việt Nam Cộng Hòa gây ra, thế mà nó ngang nhiên chạy tội trắng trợn trút vào người khác. Bản văn sáo ngữ lật lọng này, nếu đọc tại Sài Gòn cho bọn nhởn nhơ trong đó nghe thì còn tạm được; nhưng đọc ở đây thì rõ là ngu xuẩn. Nhưng cá nằm trong rọ, không ai dám nhúc nhích. Họ, bỏ qua hết, chỉ mong biết vận mạng của mình thôi
    - .. Nhưng mà, có được sung sướng, hạnh phúc là do các người biết tuân giữ kỷ luật, biết nghe lời chỉ huy. Để sắp xếp cuộc lên tàu có hiệu quả và không xảy ra điều gì đáng tiếc như những lần đưa lên tàu trước đây; chúng tôi những người chỉ huy chiến hạm, cần báo tin cho các người biết !
    - Tất cả phải nghe lời hải quân, dù chỉ là lời của một thủy thủ, và thi hành thật đúng.
    - Tất cả không mang vũ khí theo người và quân trang hành lý nặng; trên này chúng tôi đã chuẩn bị đủ mọi thứ lo cho các người.
    - Luôn luôn ở ngay vị trí được chỉ định, không được quyền tự thay đổi.
    - Nếu có biến cố gì xảy ra, khi nghe còi rít, phải lập tức đứng yên không lay động.
    - Và sau cùng để đảm bảo làm đúng những lời dặn trên, chúng tôi ?oxin? được phép nổ súng vào kẻ nào bất tuân để tránh đổ máu cho kẻ khác.
    - Những người của chúng tôi sẽ qua phà thi hành phận sự, yêu cầu nhất nhất phải tuân theo.
    Tiếng còi rít lên, đám áo trắng biến mất. Bên phà nổi lên tiếng rì rầm và nỗi hoang mang cùng cực.
    Hai chiếc canô ló ra hai bên mạn chiến hạm chạy về phía phà và cặp lại. Hai toán hải quân kéo lên gần một trăm mạng, trang bị quân phục tác chiến màu xanh, ngực đeo phao thủy nạn, tay súng tôm-xông, đầu đội nón sắt, mặt tay nào tay đó lầm lì. Một tên đại úy 3 mai vàng bước lên một bước :
    - Tất cả lui sát cuối phà.
    Đám đông thiểu não, trên phà lục tục lê bước kéo xểnh bị gậy.
    - Tất cả làm nhanh, xếp hàng vào !
    Đám người tập tễnh kéo lê nhanh hơn.
    - Nhanh lên ! Tên đại úy hét ầm ầm và « Tốc, tốc, tốc !!! « một loạt tôm-xông đầu tiên nnỏ. Chúng nó, những thằng dựa quyền uy lúc nào cũng giở trò đoạt hồn. Đám người hoảng hồn dồn hết về phía sau, đứng dính cục lại, chưa ra nửa phần phà phía trước loang lổ bẩn dác và nước đái.
    - Đồ chó đẻ !
    Rồi tiếp theo là màn sỉ nhục.
    - Ăn ở dơ dáy tổ mẹ, cái đồ hạ tiện !
    Trong đám dính cục người ta ức quá, có người phát ra :
    - Đồ chó đẻ ! Mở miệng là chửi, cái đồ ăn *** !
    Lúc nào thì rồi cũng có màn chửi nhau văng tục
    - Chó đẻ thằng nào vừa chửi đó. Thằng đại úy hét tướng lên, mặt đỏ ngầu, mắt long sòng sọc.
    - Ông tổ con ****** chửi đó !
    Đám dính cục lốn nhốn ở đâu đó, và một người bị đẩy ra bằng mũi súng lục. Đấy, có ăngten của đám hải quân cài vào rồi. Thế là trên phà lặng trang. Chỉ nghe tiếng gió và tiếng sóng.
    - Đem nó lên đây ! Thằng đại úy mặt tái xanh mà miệng lại cười.
    - Ự ! ?" Báng súng sắt cây tôm-xông đứng kế bên thằng đại úy giáng vào giữa mặt người đàn ông bị điệu ra, cái thân anh ta đổ xuống oằn ngửa ra, máu đỏ chảy từ mũi và mắt.
    - Đem quăng thằng ********* này đi
    Cái xác còn thở bị kéo lết trên sàn phà về phía mé phà và biến mất ở đó. Biển trong xanh.
    - Trung đội thứ nhất tiến lên ! Lịnh thằng đại úy ban ra, việc vừa rồi nó quên phứt. Năm chục thằng áo xanh cầm tôm-xông bước sát tới đám dính cục, dàn thành một hàng ngang bít lối trước mặt đám người giống như đóng nêm ; súng tôm-xông chĩa tới trước, các ngón trỏ ngoéo sẵn trên cò, chúng làm như đám người dính cục là những địch thủ ghê gớm.
    - Lục soát cho qua ! Tất cả không được nói một lời ! Nghe hỏi trả lời thật nhỏ ; để một người nào nghe được thì bỏ mạng đa !
    Chục thằng xen kẽ với hàng ngang áo xanh rấn bước vào đám dính cục. Chúng khám xét những người gặp trước tiên. Tôi và thiếu tá sư đoàn I đứng gần đấy.
    Tôi thấy một thằng áo xanh tay thủ súng ; tay đạp vòa ngực, vào nách, vào bụng, vào lưng, vào đít, vào háng ; đưa chân cả vào hai ống quần một người lính. Miệng thằng áo xanh hỏi nhỏ gì đó, miệng anh lính cũng mấp máy ; tên áo xanh đứng nhìn vào mắt anh lính, miệng hô :
    - Đi qua ! Xách cái túi nhỏ
    Anh lính líu rúi xách túi bước tới, lướt qua đám áo xanh dàn ngang, đi tuốt về phía tên đại úy ; ở đây 50 thằng áo xanh còn lại cũng đã đứng dàn ngang chờ, đón bắt anh lính vào hàng.
    - Đi qua ! Chỉ xách cái bị nhỏ.
    - Đi qua ! Đem theo thằng bé với cái giỏ mây.
    - Đi qua ! Đi qua, đi qua !
    Đám người chụm lại ban nãy thưa đi phía trên, nghĩa là có một số đứng lại, đa số là thường dân, cũng có một ít người mặc đồ lính. Những người này không đựoc cho đi qua lo lắng vô cùng. Họ đứng yên, một chút không dám xê dịch ; nhưng bồn chồn , cái đầu ngó ngơ nhìn sau nhìn trước, họ muốn van xin để được gọi nhưng môi không dám hé.
    Thật là ác độc ! Đói khát, chết hụt, hành hạ thể xác chưa đủ : bây giờ thêm cái trò tra tấn thần kinh. Đố còn ai biết mình đang ở đâu ? Đâu ai còn biết dưới chân là nhà và cạnh bên là biển ; đây là nơi thiên nhiên tỏa rộng nước mây ; đâu ai còn biết đây là buổi sáng tươi mát, mặt trời nhìn xuống với tia nắng ấm. Thử đem tất cả văn chương ca tụng thiên nhiên về bầu trời, đại dương ca đọc lên mà những người nơi đây nghe lọt một tiếng. Thần kinh họ rung lên như dây đàn trong mạch máu bé nhỏ, máu tuôn chảy rần rật. Cái hung ác vô sắc vô hình này hơn tất cả ; không máu chảy thịt rơi, không bom đạn, không roi vọt mà đau đớn vô cùng ; thịt như bị xé ra, máu như ọc lên. Tiếng « đi qua » như tiếng của cô y tá kêu gọi đứa bé lọt lòng mẹ, tiếng nói của tái sinh. Không có tiếng « đi qua « là sự âm thầm dọa nạt của thần chết. Cái trừng mắt và lời quát nạt « đi qua » cảu cái mặt hầm hầm đội nón sắt, thật là « ưu ái » biết chừng nào !
    Lạ quá, khi chưa có cái trò gạn lọc này, mười người buông xuôi cả mười, muốn ra sao cũng mặc, không ai còn thiết sống ; nhưng khi đã bày ra trò này , thì mười người cả mười đều muốn đi qua, đều không buông xuôi vì « đi qua » là ranh giới của cái sống và cái chết.
    Một thằng áo xanh đến với chị đàn bà đứng cách tôi một người thì nó không vội lục soát chị, mà dừng lại nhìn ngắm. Nó xoa vào má chị, để nhìn vào cặp mắt long lanh đợi chờ một tiếng « đi qua ». Thằng này cũng muốn nói lên tiếng ấy nhưng chợt mắt nó lướt qua toàn thân chị, và một giây ngần ngừ nó không muốn bỏ qua cơ hội này. Luật pháp đã sẵn sàng che chở nó, sức mạnh cây tôm-xông đang bảo vệ nó và tiếng thị phi đã có lý luận của cung cách quân đội khám xét đánh đổ đi. Và cái giống chó của nó còn dám làm giữa ban ngày trước mặt thiên hạ kia mà, thế là nó tiến hành khám xét người phụ nữ. Đến khi nó buông chị đàn bà ra với tiếng « đi qua » thì toàn thân chị run lẩy bẩy, mặt tràn nước mắt và môi dưới rướm máu.
    Tôi đứng đấy mà như lẩn trốn. Lòng căm thù khiến tôi chết lặng và nỗi hèn nhát làm tôi như bị trời trồng. Sự bất lực trước sức mạnh dừong như là bản chất của tôi. Giờ đây tôi đau đớn thấy mình phải nuốt hờn, căm giận chỉ thoát ra bằng lời than thở. Và người đàn bà cũng vậy, yêu cầu được sống còn lớn quá, chị phải dằn lòng chịu nhục. Những người trốn chạy cộng sản đấy !
    - Cho tôi đi qua ! Tiếng năn nỉ của người đàn ông đứng cạnh tôi vừa mới được khám xét.
    - Đi qua để chịu chết phải không ? Thằng áo xanh trả lời làm người đàn ông sững ra.
    « Đi qua » là chết hay « không đi qua » là chết, có ai biết chắc được kết quả của cái trò gạn lọc này ! Chưa biếy như thế nào, nó căng thẳng ở phút cuối. Ai còn chịu đựng nổi sự tra tấn này chưa vỡ mạch máu sẽ biết.
    Rồi đến lượt tôi, trong khi miệng thì thầm trả lời những câu hỏi ngắn của tên áo xanh và chịu đập vào người nhiều cái mạnh. Đến khi tiếng hét « đi qua » của nó vang dội bên tai mới làm tôi sực tỉnh. Và cho đến lúc đó tôi cũng không biết lý do gì mà được hay bị đi qua.
    Một giờ trôi qua, cả ngàn người trên phà đựoc tách làm đôi đứng về hai bên, bên nào cũng có những bộ đồ xanh và súng tôm-xông bảo vệ sát nút. Nhóm « đi qua » chiếm gần hai phần. Giữa hai nhóm là khoảng cách rộng một phần tư chiều dài pàh, mấy chục cây tôm-xông chông ra tua tủa. Cái tin « không đi qua » là chết và « đi qua » cũng chết làm hai nhóm mặt mày đều lo âu. Nhóm này liếc nhìn về nhóm kia, đau đớn cho mình và cho người ; có người chưa đến nỗi bi quan thì hiều khác : « nhóm đi qua » sẽ được ở trên boong và giữ đưa vào Nam, nhóm không đi qua thì xuống hầm tàu và bị đổ lên Nha Trang. Người bi quan thì cho rằng cả hai nhóm đều sắp gặp hiểm nguy ; nhóm « đi qua » sẽ được đưa ra đảo cô lập để gạn lọc thêm nữa, ai xài được thì xài ; nhóm « không đi qua » thì trút luôn xuống biển. Có người thì thầm mong ước; thà sống hết, hoặc chết hết, chia nhóm làm gì cho đau lòng kẻ ở người đi quá thể !
    Một điều lạ là cả hai nhóm đều có sắc lính, đều có người già và đàn bà trẻ con, chỉ riêng bị gậy là nhóm « không đi qu » thì rất nhiều. Do ở đống đồ đạc quá nhiều, mà nhóm « không đi qua » sẽ bị trút bỏ với đồ vứt đi của những người « đi qua », nhưng có người nghĩ khác : bị gậy có thể có nhiều vật dụng đáng giá nên có thể được hốt lên tàu với nhóm « không đi qua ».
    Nhưng câu trả lời đến sau đó không lâu
  6. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Chiến hạm chạy chậm lại né sang bên, phà theo trớn trườn lên phía trước cặp vào mạn tàu, thừng trên tàu đượcc quăng xuống neo phà lại, chiến hạm và phà cập cận sát nhau, chỉ hở khoảng nửa thước, và do sóng biển nhồi, 2 thứ thả trên nước đập vào nhau, mạn phà có treo một hàng vỏ bánh xe GMC để giữ khỏi vỡ. Một thang gỗ là một tấm ván rộng 4 tấc, dày 3 tấc đóng gỗ 4x8cm sọc ngang cách khoảng 2 tấc được bắt từ phà lên tàu dốc cao gần 15 độ. Khoảng cách từ đầu dây thang trên cầu đến sàn phà gần 5 mét nên đầu thang chống trên phà chạy chui ra gần sát mé phà bên kia theo chiều ngang đối diện với chỗ mé phà cập tàu. Cái cầu thang trên phà này được chắn ngang bằng khối thép được bắt dính trên sàn phà ( hình như là nấp vào để sửa chữa bụng phà ). Nhưng đầu thang không luôn luôn được chống vào khối thép ấy một cách cố định mà cứ theo nhịp đập của phà vào tàu, nó quét tới quét lui, xịch ra chống vào.
    Ai đã xem xiếc, hãy tưởng tượng màn xiếc này với hàng quân diễn viên. Diễn viên nào không hoàn thành vai trò của mình thì mặc nhiên bị trừng phạt ngay bằng cách tự loại mình ra khỏi cuộc sống.
    - Nghiêm ! Các người hãy cẩn thận, chết sống gì đều do các người. Toán bên hữu lên trước được bố trí vào nơi đặc biệt. Toán bên tả lên sau, được bố trí nơi khác, ai ở đâu ở đó theo lịnh hạm trưởng .. Tiếng loa vừa dứt, cả 2 nhóm thở phào nhẹ nhõm, thế là không ai phải chết, chỉ phải chịu một sự phân biệt nào đó trên tàu thôi, mà chịu sự phân biệt đối xử thì ai trong cái xã hội này cũng đã chịu quen từ lâu rồi.
    - Nào toán bên hữu, từng hàng một lên cầu, đàn ông trước !
    Tôi thấy thiếu tá sư đoàn I tiến ra, anh lên thang đầu tiên, đi như một người xiếc đi dây. Hai tay dang ra, anh bước đều đều bất chấp cái thang đưa qua đưa lại nhè nhẹ sụt tới xịch lui. Đến giữa thang, cái thang dù thật dày, nhưng vì trọng lượng con người và độ dài của nó, thang bị oằn xuống và hơi nhún nhảy theo bước chân ; do thế mà từ giữa thang, bước đi của anh như làm trò xiếc. Thoáng chốc, thấy anh trên tàu.
    Đến người thứ hai, thứ ba .. cứ thế tiếp mãi, con người ta sao gan dạ và tài tình thế kia, đến lúc cần làm xiếc người ta vẫn làm được. Tôi đứng nhìn ngao ngán chờ đến phiên mình.
    Khi ấy bên tàu đưa qua phà một cái thang đứng bằng sắt cao khoảng 4 mét gồm 2 thành thang xoạc chân. Đầu thang chụm vào nhau bằng một mặt sắt nằm ngang rộng 2 tấc, thang được mấy cái áo xanh dựng lên sát mé phà về phía tàu, chân thang do 4 áo xanh kềm giữ. Đầu thang cách lan can boong tàu trên 2 mét theo bề cao và 3 mét theo bề rộng, một đường xéo từ đỉnh thang qua tàu khoảng gần 4 mét. Đường xéo này không được bắt cầu vì mặt thang quá bé. Họ dựng thang làm gì vậy ? Họ tổ chức chu đáo thật !
    - Những đứa bé dưới 6 tuổi, có cha đã lên tàu, bà mẹ dắt ra đây.
    Một đứa bé được mẹ dắt ra khỏi hàng, một tên áo xanh hai tay không bước tới xớt đứa bé và nói với bà mẹ :
    - Vào hàng !
    Rồi tên áo xanh mang đứa bé lại phía thang, một tay ôm ngang hông đứa nhỏ đang giãy dụa, tay kia phăng thang, chân hắn bước đều đều lên đỉnh thang. Lên đến nơi hắn đứng thẳng mình hai tay đưa bổng đứa bé lên cao. Bên kia tàu, có một áo xanh đang đứng chờ. Mọi người hiểu ra. Bà mẹ hiểu ra gào lên :
    - A .. a ..a ...
    Bà chỉ biết gào lên như thế rồi đâm bổ ra.
    Ở đây chiếc áo xanh trên thang hơi dong người, đu đưa đứa bé một lần, hai lần , ba lần ?" Đứa bé vút đi qua đôi tay áo xanh trên boong, hắn đón bắt và để em bé xuống nhẹ nhàng. Đứa bé lao trong gió thất kinh bật tiếng khóc. Hai bóng áo xanh trên cao thật nhà nghề, lao trẻ con kiểu như lao dưa hấu hay quăng bắt gạch ngói.
    Người mẹ vừa đâm bổ ra, đưa 2 tay về phía con, đứa con vút ra, bà ập người tới té sấp, đến khi ngồi lên, đứa bé đâu mất, bà la lên :
    - Con tôi đâu ?
    Một áo xanh ra đẩy bà vào hàng quát nạt :
    - Lên tàu rồi, về chỗ !
    Thấy đứa con vụt biến mất một cách kỳ lạ đi giật lùi, nhưng tới ngang đầu thang gỗ, bỗng bà leo lên , không đi mà bò thoăn thoắt, kỳ diệu thay bà cũng mất hút được vào trong tàu.
    Một người đàn ông ôm một đứa bé khoảng 8 tuổi trên tay lên thang gỗ, anh đi thận trọng từng bước, đứa con ôm cứng lấy cha nhắm nghiền mắt ; nửa phút sau 2 cha con tới đích bình an.
    Tôi đứng nhìn cảnh lên hạm của đoàn người- người lớn và trẻ em. Từng lúc, tôi như phát hiện những mặt mới của cái xã hội mà đã hàng chục năm nay tôi chưa biết tới, và cả những ý nghĩa mới của những danh từ, con người rất tự do : tự do lựa chọn cho mình giờ phút nào để bước vào cái chết. Tự anh bò lên thang và tự anh rơi. Không ai đẩy anh xuống biển. Người ta đã bố trí cho anh cái cầu thang ! Mức độ bạo ngược ở đây không chỉ là độc ác mà còn thâm hiểm nữa.
    Một tên áo xanh đứng trên thang vút một em bé. Tên áo xanh đứng trên hạm đón hụt. Em bé rơi tỏm vào khoảng cách giữa hạm và phà. Bà mẹ, như một cục sắt bị nam châm hút, lao tới bu vào cái vỏ bánh xe bên mạn phà, chúc đầu xuống nhìn mặt nước tìm con. Sóng đưa nhẹ cái phà vào hông hạm. Cái vỏ sắt của hạm và cái vỏ bánh xe dập cái đầu làm người bà như điện giật bổng lên vừa lúc sóng dựt con phà ra, thân bà trút xuống biển đúng vào chỗ đứa bé vừa rơi. Không ai có thì giờ chặc lưỡi một cái, vì về phía thang gỗ, những con người đang tiếp tục bò lên.
    Một đứa bé bò trước trên thang gỗ, bà mẹ bò sát theo sau, bàn tay chực chờ cổ chân đứa con, đứa con 10 tuổi yếu quá mà đầu gối cứ phải gác lên những miếng gỗ vuông đau điếng. Từ đau mất cảm xúc của da, hay em sợ hãi quá mà đầu gối gác hụt ra ngoài thang, cái mình em nghiêng lật ngửa ra ngoài, bàn tay chực chờ của người mẹ liền chộp chính xác chân con bấu chặt ; đứa con rơi dằn sức bà mẹ, bàn tay còn lại bám thang không vững và bà lật ngửa rơi theo con, chỉ rớt khoảng 3 thước xuống mà sàn phà cứng quá cũng làm vỡ sọ em bé và gãy xương bà mẹ. Những tên áo xanh kéo chân 2 con người ấy bỏ qua bên. Rồi đây biển sẽ lại xóa thêm 2 cuộc sống.
    Một người cha ôm con trước ngực, ông bước, mới được vài mươi thước, hụt chân, cha con đều rơi. Chỉ tuôn hơn 2 thước mà cha lẫn con không ngồi lên được nữa ,họ chỉ rên la. Tại sàn phà bằng thép cứng quá hay do họ đã đau đớn hoảng hốt tự trong lòng ?
    Những cái rơi không do một lý do kém cỏi nào, rơi tự nhiên. Có khi chết, có khi bị thương.
    Sự cố này được diễn đi diễn laị, trên phà và hạm, người ta nhìn cái chết đến nhàm chán, không còn tỏ một chút bi thương. Thử nhìn xem một ông cha đang bò trên thang gỗ, đứa con bò theo ông giữa đường té ngửa. Máu từ các lỗ trên mặt trào ra chảy trên sàn phà. Ông quay lại nhìn chằm chằm mấy giây, màu sắc da mặt ông không thay đổi, bắp thịt mặt ông không co giật, tay chân ông không run ; ông tiếp tục bò lên tàu và ông thoát. Ông kềm chế được cảm xúc hay là tại nơi đây, không ai có quyền quay lại ?
    Ban đầu, cái thang đối với tôi là một sự hiểm nguy to lớn. Tôi có cảm giác bế tắc tại đây vì cái thang gỗ ác nghiệt. Nhưng sự bạo ngược quá mức của bọn thống trị và cái chết quá thản nhiên của những người cùng cảnh, khiến tôi lên thang một cách tự nhiên, gần như đây là trò tiêu khiển mà tôi là một đứa trẻ thơ.
    Chuyền xong « nhóm đi qua » thì đã trưa, đám áo xanh về chiến hạm ăn uống nghỉ ngơi. Kế hoạch là 3 giờ chiều sẽ tiếp tục đưa tiếp nhóm « không đi qua »
    Nhưng buổi trưa hôm đó, là bữa cơm cứu đói, mọi người chăm bẵm vào nắm cơm dưa muối mà quên hẳn mọi việc. Cùng lúc ấy, neo và dây buộc vào phà bị tháo bỏ hết. Chiếc phà và chiến hạm không còn ràng buộc nhau từ lúc đó.
  7. doilanhlung

    doilanhlung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2007
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Đã vote cảm ơn bác upload để mọi người cùng đọc. Bác có thể đưa mỗi hôm một chương dài hơn được không, cảm ơn bác nhiều.
  8. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Buổi trưa trên tàu, tôi lại nếm sự oi bức của mùa hè, nóng đến độ tôi tưởng mình có thể hôn mê bất tỉnh, và tất cả gần 700 con người bị gom lại một góc trên boong sau đuôi tàu cũng đều chết lịm. Đến chiều, gió thổi mát, mọi người được gọi dậy để cứu đói bằng nắm cơm chiều ; người ta quên hẳn chiếc phà. Sau bữa ăn, tất cả lại lui vào giấc ngủ.
    Chiến hạm vẫn chạy. Mũi tàu rẽ sóng, đuôi tàu nước reo. Tiếng máy ru hồn những con người được cứu vớt vào trong giấc ngủ mê man. Khuya, trời mát lạnh. Mọi người vẫn ngủ, ngủ say mê, chiến hạm vẫn chạy đều. Trăng lên, trời gần sáng, chiến hạm vẫn lướt sóng băng băng. Trời sắp sáng, chiến hạm vẫn xả máy, tôi chống tay ngồi dậy, gượng đứng lên tựa vào lan can boong tàu. Xung quanh tôi mọi người cũng đã thức. Sau một đêm dài và nửa ngày ngủ vùi, người ta thấy khỏ ra, đứng nhìn trời mây và biển cả. Thôi ai đã ở lại hãy ở lại, ai đã chết hay không sống khổ nữa, xin chào tất cả ! Tôi thầm nghĩ như vậy
    - Cam Ranh ! Có lẽ Cam Ranh đã hiện xa xa theo ngón tay chỉ của người nào đó.
    - Đây chỉ là hòn đảo ngoài khơi Cam Ranh. Một người nào đó am hiểu Cam Ranh hơn phát biểu ?" Cam Ranh còn ở trong xa kia.
    Mọi người đổ qua bên này để nhìn cái đảo xanh rì cây cỏ.
    - Ở đây vô Cam Ranh còn bao xa nữa ?
    - Chắc 5 hải lý, khoảng 15 phút nữa chúng ta sẽ vào tới Cam Ranh. Ôi, những gì xảy ra hãy để yên như thế, chiến tranh ỏ Quân Khu I nhưng Cam Ranh vẫn thanh bình. Mọi người chỉ trỏ bàn tán vui vẻ.
    Bỗng một giọng quái ác giễu cợt nào đó, trong đám đông, nói rất nhỏ nhưng xuyên thẳng vào màng nhĩ không sót một người
    - Còn trên 500 cây số nữa mới đến Cam Ranh, trong 36 giờ. Đây không phải dấu hiệu Cam Ranh ! Đây là đảo Voi, ngoài khơi biển Đà Nẵng, cách bãi Mỹ Khê 10 hải lý.
    Tôi kiễng chân nhìn người nói, nhận ra một trong 12 người thủy thủ chèo cùng thuyền với tôi khi rời bãi Mỹ Khê.
    BIỂN ĐẪM MÁU VÀ LÒNG THÙ HẬN
    Một đêm và nửa ngày ròng rã , chiến hạm vẫn lẩn quẩn ở vùng biển Mỹ Khê, hay nói đúng hơn là từ lúc tôi chưa đến. Từ những ngày 27 đến 29 tháng 3, nhiều chiến hạm còn quần ở những vùng biển quanh Đà Nẵng để đón người di tản. Kế hoạch di tản ra tàu hàng lớn chở khách loại bụng to chứa 4000 người, được bố trí như sau :
    Những chiếc canô nhỏ vào tận các bãi biển của Đà Nẵng như Hội An, Non Nước, Mỹ Khê, Thanh Bình, Hòa Khánh, Liên Chiểu để xúc từng nhóm năm chục người đem bỏ lên một chiếc phà lênh đênh ngoài bờ biển cách bờ 5,7 hải lý. Dùng canô xông lướt vào tận nơi để tránh đạn pháo Bắc Việt nhanh nhẹn, dễ dàng hơn. Dùng phà để từ đó tổ chức gạn lọc những người cần thiết và ít nguy hiểm cho chúng rồi mới cho lên chiến hạm. Chiến hạm sẽ quần quanh điểm được phân công chỉ định để chờ đón, đến khi đầy chiến hạm khoảng ngàn người thì chiến hạm sẽ đem đổ số người đó lên tàu lớn chở khách đậu ngoài khơi xa hơn 10 hải lý, và khi tàu lớn chở đầy khách rồi chúng mới xuôi Nam. Dùng chiến hạm để quần chờ và khi cần phải giao tranh thì chiến hạm mới đủ hỏa lực để chiến đấu. Và các chiến hạm lúc nào cũng xả hết máy chạy băng băng vì nơi đây chúng nằm trong tầm hỏa tiễn tầm xa của cộng sản, trong khi đó các tàu hàng to đã ở xa hơn ngoài tầm nên bỏ neo đứng yên.
    Vì thế mà khi tôi cùng 12 thủy thủ chèo thuyển ra biển thì gặp một canô săn bắt tuần thám phát hiện và tóm vể thảy lên phà. Ở đây, sự gạn lọc đã bỏ đi những người xét ra nguy hiểm và không cần thiết, đó là những người không phaỉ là thân nhân của một người lính nào đó trên phà hoặc trên hạm, còn nếu là lính thì phải chưa một lần bị thương phải mổ ? Nhóm « không đi qua » bị bỏ lại gồm những người sẽ có những câu trả lời khi bọn áo xanh hỏi như sau :
    Hỏi ?" Chồng hay anh của chị đâu ? Hoặc : Con của cụ đâu ? hoặc Cha của em đâu ..
    Đáp ?" Không biết ở đâu Hoặc : Anh ấy đã bỏ đi trước rồi. hoặc : con tôi đã tử trận ?( nghĩa là không phải là câu trả lời ?" Hiện đang ở trên tàu )
    Hỏi : - Anh ở đơn vị nào ?
    Đáp : - Tôi giải ngũ từ .. tôi không tham gia vào lính .. Nếu chưa vào lính thì nghề nghiệp của anh chưa phải là nghề nghiệp hái ra tiền ..
    Hỏi : - Anh bị thương ở chỗ nào trên cơ thể ?
    Đáp : - Tôi bị thương đường ruột, trên lưng, đầu ..
    Nhóm không đi qua thì phó mặc cho biển trời, khỏi mất công đưa vào đất liền.
    Chiến hạm chở tôi quần mãi cả gần 30 giờ, không thêm được ai, sáng nay nó ra xa hơn ngoài khơi để tìm chiếc tàu chở khách để dỡ người. Ngang qua đảo Voi làm đám người lầm tưởng đã đi xa mãi đến tận Cam Ranh ; nhưng thật ra vẫn còn tại vùng biển Đà Nẵng.
    Và đây rồi, chiến hạm đã gặp tàu chở khách. Chiếc tàu này to lớn hơn chiến hạm nhưng trang bị hỏa lực rất kém. Súng của nó đủ để chống cướp mà thôi, không có khă năng tham chiến.
    Khi đảo voi nhỏ dần trong xa và chiếc tàu hàng xuất hiện như một bóng trắng nhỏ thì đám người di tản nhốn nháo. Chính ra bình thường mà đi trên chiếc tàu này gặp một chiếc tàu khác thì reo vui chào nhau mới phải ; thế nhưng những người di tản, óc đã bị dần nhão ra, xương thịt đã mềm đi, thân sơ thất sở, tâm trí đã khủng hoảng đến hồn xiêu phách lạc thì bất cứ gặp cái gì cũng đủ run lên lo sợ.
    Chiếc tàu hàng to kình càng, thả trôi chầm chậm gần như đứng im ; một hai cột khói tỏa rộng đen trời lại càng làm cho nó thêm thâm u thần bí, hù dọa thêm mọi người.
    - Khổ ơi là khổ, cái gì nữa vậy hở ? Cuộc đời như ba chìm bảy nổi, còn phaỉ trôi dạt đến phương nào nữa đây ?
    - Trôi thì trôi, trôi đâu cũng được ; tôi cóc cần cuộc sống, tôi chẳng muốn sống, thử hai chiếc tàu đụng vào nhau, tôi mà la một tiếng cho tôi chết đầu thai thành con chó.
    - Sao ? Con chó ? Thế là sướng quá rồi, chứ đầu thai làm con người như thế này thì nên thề. Thề như vậy mới đúng là thề độc. Thề lại đi « Tôi mà la thì cho tôi đầu thai làm kiếp người di tản, nghe lời dụ ngon »..
    - Suỵt ! Muốn chầu hà bá liền bây giờ hả ?
    - Đ.m, cái gì mà sợ ? Chết là cùng, phải biết như vậy ở lại sống với ********* chưa chắc đã khổ bằng. Đ.m, chưa thấy ********* giết mà thấy tụi nó giết, giết tàn bạo, cả cái phà nó giết một lượt trên 300 mạng. Cái quân gì tàn ác ? vào đón người lên phà rồi dứt vậy cho hà bá. Cái thứ gì mà giết người như giết ngóe vậy ?
    Một thằng áo xanh xuất hiện vừa lúc, từ mũi tàu đi xuống :
    - Ê, thằng kia !
    - Cái thằng ông nội mày chứ kia nọ gì ?..
    - Mày nói quân nào tàn ác ?
    - Cái quân tụi bây !
    - Nói cái giọng ********* hả ? Chửi quân đội quốc gia hả mậy ?
    - Quân đội quốc gia cái con c .. ! Người đó hét lên ?" Quân đội quốc gia cái con c .. ! Chết mẹ tụi bây hết đi
    Tên áo xanh khác nữa lại đến, hai cây súng tôm-xông được kéo xuống giương bá.
    Đám người đứng gần người chửi bới hoảng hốt tản nhanh ra hai bên để người này đứng lại giữa lề lan can boong tàu. Anh ta không thấy thế làm sợ, anh ta giận run người, chửi thêm :
    - Tao là trung úy quân lương đây, tao chửi cái quân quốc gia con c.. chó đẻ, tàn ác giết người !
    Hai tên áo xanh chuẩn bị đưa súng lên ngang ngực
    - Quân bạo ngược ! Tụi bây đâu dễ bắn tao !Người trung úy thét to lên rồi quay lưng nhanh như chớp nhảy xuống biển, trong lúc đạn tôm-xông nổ hai loạt bắn vào không trung. Tiếng súng nổ, cả bày áo xanh mang tôm-xông chạy đến.Đám di tản dồn cục lại ngồi bẹp trên sàn tàu, mặt xanh như tàu lá.
    - Thằng cha ngu tợn, chết phí vô ích. Thiếu tá sư đoàn I kề sát tai tôi thủ thỉ - Tôi mà liều như nó thì chơi một vài thằng trước rồi mới tự vẫn.
    - Anh ta sảng rồi đó, tôi thêm ý ?" Anh ta quá bi thương mà phát khùng, mới hôm qua con ảnh té chết thê thảm trước mặt ảnh khi ảnh bò lên cầu từ phà quà tàu đó.
    Đúng vậy ! Khi người trung úy nhảy xuống biển và những viên đạn bắn hụt làm cho những người di tản bùng lên những tia nhìn giận dữ vào mặt hai tên áo xanh, trong lúc mấy tên này căm tức trút hằn thù lên đầu đám người đã khổ đau ê chề suốt mấy ngày nay
    - Ê, tụi bây định nổi loạn rồi hả ? Chúng nói và tiến sát lại đám người đứng gần nơi người trung úy vừa nhảy.
    Mũi súng của một thằng áo xanh khiêu khích bằng cách thọc vào bụng một người gần nhất rồi nó nhảy ra xa, chĩa súng chực chờ sự phản kháng của người bị nó thúc súng để nhả đạn. Trong khi người này đau quá, ôm bụng xuống bò quậy trên sàn tàu. Thằng áo xanh này chưa thỏa mãn được thú tính giết người của nó, nó còn ***g lên :
    - Đ.m, còn thằng nào nữa ? Cặp mắt nó dừng lai trên mặt một người đàn ông khác rồi nó nói luôn :
    - Mầy hả ? Đ.m ! Nó tiến về người đàn ông. Tới số mầy rồi. Nó đã đứng sát người đàn ông ?" Tới số ! Nè ! Mũi súng của nó lại thụt mạnh vào bụng người đàn ông, làm anh ta gập người xuống nhưng hai tay còn nắm lấy lan can boong tàu, anh ta không té để tránh phải khuyu dưới chân thằng vô lại đánh anh, nhưng miệng anh lại thổ máu tươi ; máu ra làm người đàn ông phải buông tay và nằm quặp trên sàn tàu.
    Chiếc tàu hàng to rõ dần lên trên biển trong khi trên chiến hạm đang xảy ra cuộc uy hiếp dã man. Tôi muốn cầu cứu với một ai đó chấm dứt ngay tình huống đau thương tàn nhẫn này. Nhưng khi nhìn lên buồng chỉ huy chiến hạm, tôi thấy có mấy người áo trắng trên đó đang thản nhiên đặt ống « dòm » theo dõi hành vi hung ác của thuộc hạ. Tôi cắn răng lắc đầu.
    Thấy máu, tên áo xanh còn lại càng hung tợn và chợt thấy tôi mặt nhăn nhó lắc đầu, nó cườigằn :
    - ********* đẻ, mầy nhăn mặt lắc đầu để phản đối phải không ? Nó nhìn thẳng vào tôi ?" Tới biểu mầy ! Nó lên cò súng cái rốp ?" Tao đếm tới ba, không bước tới tao bắn chết con đĩ ****** liền !
    Chẳng còn biết sợ, tôi buông lời cộc lốc :
    - Đếm đi !
    Thằng áo xanh có thái độ khựng lại. Tôi vỗ mạnh vào mặt nó :
    - Hay để tao đếm. Đếm đến ba mầy nhả đạn nghe đồ quỷ sứ !
    Tôi đếm ; bằng toàn hơi :
    - MỘT ..
    - HAI
    Tôi đếm chưa dứt tiếng hai, thiếu tá sư đoàn I quát lên :
    - KHOAN ! Nghe tôi nói. Anh ta lấy giọng chỉ huy lớn tiếng ?" Hai anh hải quân ..
  9. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Hai thằng áo xanh trợn trừng quay mũi súng vào thiếu tá sư đoàn I.
    - Tôi, thiếu tá sư đoàn I. Anh biết bọn lính luôn sợ cấp trên ?" Các anh dám bắn hết chừng này người không ? ?" Các anh nổ một tiếng súng thì xác các anh không còn hốt được một miếng xương nào với 700 con người đang bao vây các anh đây ( quả đúng như thế, 2 thằng áo xanh đang lọt thỏm vào vòng vây của 700 con người)
    - Đấy các anh xem, tứ bề đều có người sẵn sàng làm một cuộc trừ khử bạo tàn ( hai tên áo xanh liếc nhìn, mặt biến sắc)
    - Tôi có thể đếm đến ba, đố các anh dám nổ súng. Các anh dám để tôi đếm không ? Thiếu tá sư đoàn I đếm luôn, giọng to rang rảng :
    - Một ! H ..
    Hai tên áo xanh thất sắc, cặp tròng mắt chúng đảo liên hồi, vòng người theo uy thế của thiếu tá sư đoàn I xích lại siết vòng vây chặt hơn bao quanh hai tên áo xanh.
    Từ phía sau hai tên áo xanh, mấy cái bóng thấp thoáng. Một tên áo xanh chúi nhủi về đằng trước, tên còn lại quay tròn. Hai cây tôm-xông do cái ngón tay ngoéo cò sẵn, theo phản xạ siết lại :
    - Tóc ! Tóc ! Tóc ! Tóc !Tóc ! óc óc óc óc !
    Hai loạt đạn nổ dài, nổ mãi đến hết cả băng đạn. Và thân người đổ xuống, đổ xuống liên hồi. Tiếng súng hết nổ, máu , thây người và tiếng rên la vang dậy. Riêng hai tên áo xanh, mặt nát nhừ, xương đầu méo mó và 4 con mắt lồi ra .. Đây là sức mạnh của tâm trạng 700 con người cùng lúc cộng lại.
    - Cành ! Cành ! Cành ! Cành ! Đạn bay vèo vèo trên đầu, đám người nhảy nằm áp rạp xuống. Đạn đại liên chiến hạm quạt uy hiếp và tiếng loa vang lên !
    - Cac người hãy nghe đây ! Mọi hành động của các người chúng tôi đã mục kích không sót một chi tiết nào. Các người đã gây nên án mạng trên chiến hạm. Chúng tôi buộc các người phải trả lời việc làm khi vào đến trong kia. Hai chiến sĩ hải quân của chúng tôi đã anh dũng hi sinh tring khi thi hành phận sự giữ an ninh cho các người, các người phải chịu trách nhiệm và trả lời hành động này ngay tại đây.
    Ngưng một lúc trong khi chiến hạm lướt sóng ào ạt tiến và chiếc tàu hàng đã lớn hẳn ra, hai bên đã trông thấy dáng người của nhau, tiêng sloa lại tiếp với giọng đầy lịnh :
    - Các người ! hãy đứng lên ! Dồn sát hẳn vào đuôi tàu ! Đứng sát vào nhau ?" Không đựợc tách rời lẻ tẻ - LÀM ĐI !
    Tiếng loa lại tiếp :
    - Các người đứng yên ! Chúng tôi sẽ đến làm việc với các người.
    Ba bộ đồ trắng có gần 20 cái áo xanh mang tôm-xông đến gặp người di tản, lúc này đã dán sát vào boong tàu. Một thiếu tá hạm phó ?" Một đại úy ( chính là tên chỉ huy cuộc lên tàu ). Một thiếu úy, đứng trước nhìn một lúc lâu vào đám người.
    Hạm phó hất hàm về một phía nói :
    - Anh đó ra đây !
    Tức thì tên thiếu úy hải quân có 4 tên áo xanh yểm trợ tiến về phía cái hàm hạm phó đã hất, rồi sau đó tên thiếu úy trở lại chỗ cũ và 4 tau áo xanh kéo một người ra đứng trước mặt hạm phó. Đấy là thiếu tá sư đoàn I
    - Anh bị bắt ! Tên hạm phó nói
    - Lý do ? Thiếu tá sư đoàn I mắt nhìn thẳng vào mặt tên hạm phó ,hỏi cứng.
    - Anh chủ mưu gây loạn trên chiến hạm ! Tên hạm phó quát chắc nịch.
    - Tôi không bị bắt ! Thiếu tá sư đoàn I cũng không kém đáp lại.
    - Các ông đã làm sai. Tất cả ở đây là nhân chứng cho việc làm sai trái của các ông.
    - ?
    - Vì không có một cuộc phản loạn nào xảy ra ở đây. Đó là thứ nhất ?" Và tôi không có mưu đồ gì trong cuộc tàn sát này, không ai làm theo lịnh tôi. Đó là hai ?" Chúng tôi không trả lời gì cả cho sự đổ máu ở đây, nguyên do đổ máu chính là lính các ông. Đó là ba.
    Đám người di tản thầm phục những câu nói này của thiếu tá sư đoàn I, một sự cảm khoái nào đó dâng lên trong tim của những người đã nhiều ngày tủi cực.
    Đám hải quân, quan lính lúng túng, trước mặt chúng, người trả lời với chúng nghiêm chỉnh và uy lực, chân đứng dạng, tay khoanh, mắt nhìn thẳng.
    Thiếu tá sư đoàn I thấy đám hải quân tiến về phía đuôi tàu, anh chuẩn bị đối phó với tình huống gay cấn chắc chắn sẽ xảy ra cho anh. Anh gắn cái mai trắng lên ngực, nhưng phía sau anh, đám đông đã nhận ra lời lẽ chính đáng làm cho địch thủ phải hoảng sợ, nên họ an tâm và cản đảm hơn. Họ thấy không việc gì lo sợ cả và can đảm hơn. Anh đã hành động phải lẽ. Ở thế chính lý, anh kết luận ;
    - Nếu ở đây có công lý, thì các ông sẽ bị bắt và trước tòa án quân sự, các ông sẽ bị câu thúc.
    Câu nói này làm tay hạm phó rúng động. Nó biết là việc làm của lính chúng nó là dã man, nghĩa là chính chúng phải chịu trách nhiệm. Ở đây chúng muốn dùng sức mạnh để lấn áp hầu trút tội lên kẻ khác ; nhưng bỗng nhiên có người vạch tội chúng ra, kết tội chúng thì làm gì chúng không hoảng kinh. Nhưng tên hạm phó ngoan cố :
    - Đồ láo khoét, đừng mong khua mỏ !
    - Toàn là sự thật ! Các ông đặt ống nhòm và thấy đúng như thế. Tội ác hoàn toàn ở các ông. Thiếu tá sư đoàn I trả đũa rắn rỏi.
    - Mang nó đi ! Tên hạm phó ỷ vào sức mạnh của con tàu bọn chúng mà làm càn.
    Thiếu tá sư đoàn I la to :
    - 700 người ở đây làm chứng ! Hãy nhớ số hiệu chiến hạm này, hãy nhớ lấy mặt và bảng tên của người sĩ quan này.
    Thiếu tá sư đoàn I bị mấy cái áo xanh kè đi. Ba bộ đồ trắng quay đi và ngay lúc đó, sau lưng chúng nổi ó lên :
    - Chúng tôi sẽ làm chứng ! Anh yên tâm !
    Ba cái áo trắng quay lại; đám người đứng im lìm. Bọn sừng sỏ hải quân quắc mắt dữ tợn nhìn, và khi tưởng với cái nhìn của kẻ nắm quyền làm người ta hoảng sợ, chúng quay lưng.
    - Trước tòa án quân sự .. Lại tiếng ó ré lên.
    Ba bộ đồ trắng đứng phắt lại quay nhìn. Đã lỡ trớn, đám người tiếp luôn :
    - .. Tại Sài Gòn, chúng bây phải đền tội.
    Ba bộ đồ trắng sấn lại đám đông. Bỗng nhiên, đúng lúc đó tiếng vỗ tay nổi lên vang dậy. Đám người và ba tên sĩ quan hải quân cùng nhìn về một hướng : tiếng reo, tiếng vỗ tay và những cánh tay huơ lên, trong không khí cổ võ. Tàu hàng đã cặp sát chiến hạm, những người di tản đang mừng những người di tản.
    Ba tên sĩ quan quày quả bỏ đi.
    Tôi quay lại, tì tay trên lan can boong tàu. Trước mắt tôi chỉ còn đại dương xanh biếc sâu thăm thẳm, từng lượn sóng đuổi nhau liên tiếp. Tâm can tôi giao động dữ dội với tất cả những hình ảnh từ cửa Tư Hiền đến đây. Tôi lại ngước mắt nhìn lên, giữa bầu trời xanh biếc, mây trắng từng đụn bay cuồn cuộn thật mau, thật gấp. Từ xa trong bầu trời, một đám những chấm đen nhỏ như những con chim nhạn bay về phía tôi. Tôi dõi mắt theo đường bay của chúng. Ô ! Sao đường bay của chúng thẳng tắp thế này ? Không ! Không phải nhạn. Đúng rồi ! Những chiếc máy bay bay mau. Những chiếc phản lực ! Từ xa tôi tưởng đâu đó những chiếc F.5 ở cửa Tư Hiền. Lòng hận thù nơi đây chưa lắng đi, thì lòng thù nơi đó lại trỗi dậy. Hai bàn tay tức giận xiết chặt ống sắt lan can, mặt hầm hầm, tôi đứng thẳng căm ghét nhìn về những phi đội trên cao đang đến gần. Nhưng gương mặt tôi từ u oán có lẽ trở nên ngơ ngác vì hình thù mấy chục chiếc máy bay trên kai lạ quá ! Không phải máy bay Mỹ.
    - MIG ! MIG !
    Những tiếng hô rầm trời của những người di tản. MIG đến thật nhanh, họ như trời trồng trên boong tàu. Đột dưng MIG lượn cánh thật nhanh gần sát mặt biển nhằm hai chiếc tàu lao tới. Tim mọi người cơ hồ ngừng đập.
    Tiếng gầm rú lớn lên thật nhanh, bóng nắng lướt thoáng trên sàn tàu vun vút, rồi tiếng gầm rú trở nên nhỏ dần rồi tắt. Chẳng một tiếng nổ nào của MIG và của cả chiến hạm
  10. mirage2310

    mirage2310 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2005
    Bài viết:
    2.220
    Đã được thích:
    1
    Hay quá bác ạ ! vote bác 5* rồi đấy !

Chia sẻ trang này