1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

30/4 : Chuyện những người tháo chạy

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi TraitimdungcamHP, 25/10/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phuongnam72

    phuongnam72 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2007
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bác traitimdungcamHP! Tiếp tục đi bác nhé, Truyện rất hay.
  2. Dilac

    Dilac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2003
    Bài viết:
    950
    Đã được thích:
    0
    Đúng là kinh hoàng và man rợ.
    Đúng là đám lính Sài gòn thất trận mới bộc lộ hết bản chất của mình. Thế mà còn vu khống cho đối phương những vụ, ví dụ như thảm sát thành Huế Mậu Thân.
  3. rongxanhpmu

    rongxanhpmu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    2.079
    Đã được thích:
    1
    Đọc Tháng 3 gãy súng trên vnthuquan.net cũng đã thấy kinh rồi, nay đọc cái này khủng khiếp thật.
    Mấy anh ở bển sao không lên tiếng về thời điểm này để rõ hơn thông tin nhỉ?
    Tránh thông tin 1 chiều, nhồi sọ mí lỵ gông xiềng tư tưởng
    Được rongxanhpmu sửa chữa / chuyển vào 11:30 ngày 14/11/2007
  4. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Con ma sắt thét rú dọa nạt trên cao, con mắt người đục đờ run sợ dưới mặt đất.
    - Chúng ta thường nghe kể - Thái nói thật bình tĩnh trong lúcc mắt đăm đăm theo dõi đường bay của bọn ?ogiặc? trên trời, làm tôi cũng đang theo dõi mấy chiếc máy bay, giật mình ngơ ngác nhìn anh ?" Chiến thuật xử tiêu hay thí quân gì gì đây ?" Chuyện mà chúng ta vẫn luôn được nghe. Và hiện giờ 200.000 người ở đây đang được thấy .. Thái nói mà mắt không rời bầu trời.
    Bốn chiếc Fantome lượn tròn biểu diễn ?ongoạn mục? theo kiểu chào kiếm của mấy chàng ngự lâm quân pháo thủ trước khi xuyên thủng lưỡi gươm vào bụng địch thủ.
    - .. Khi quân Bắc Việt tràn ngập quân cộng hòa thì Mỹ cứ cho dội bom càn, hủy diệt hết vì người chết đầy trên đất đều da vàng mũi tẹt, chứ thằng mũi lõ có xây xát gì đâu. Nó vẫn hềnh hệch cười ở trên cao.
    Thằng mũi lõ đã lủi từ 3 năm nay. Bây giờ chính thằng da vàng mũi tẹt, sản phẩm lò đào tạo của thằng mũi lõ đang cười hềnh hệch trên cao .. Mấy bóng ma bắt đầu chúc xuống.
    - .. Đấy thằng Phord, chúa trùm mấy lũ Mỹ, mình đã nghe nức tiếng âm phủ, mở màn một chiến dịch giết người da màu đang đống khối lại như .. trong một trại tập trung ngoài trời. Đột nhiên, Thái rùng người, ngưng nói.
    Hai cánh chiếc Fantome dẫn đầu dăng thẳng, cái đầu quằm quặm của nó nháy nháy, chớp lóe trong chiều nắng vàng !
    Khục khục khục khục !!! Tiếng đại liên máy bay.
    - .. Chiến hữu mọi rợ, mày bắn vào đâu thế này ? Chó đẻ !
    Trả lời lại câu chửi rủa lạnh tanh của Thái, tiếng đại liên máy bay thét lên liên hồi chói tai :
    Tằng tằng tằng tằng !!! Một hàng dài mấy trăm thước, người di tản cẩng lên hét dựng.
    Ghê rợn ! Thật ghê rợn quá mức, xương đầu muốn nổ tung. Chiếc máy bay giết người ấy chúi xuống, tàn sát, bay bổng lên, mà khung cảnh mặt đất vẫn bất động. Hàng rừng cái đầu như không còn óc nữa, yên lặng nhìn đuôi con ma thứ nhất chốc ngược xịt lửa rồi từ từ quay đón nhìn cái đầu con ma thứ hai nháy nháy chớp lóe, mà nghe tiếng gầm rú khục khục của đại liên máy bay. Hàng dài mấy trăm thước, người lại cẩng lên hét dựng. Hàng rừng cái đầu lại tiếp tục yên lặng nhìn vào tận đuôi con ma thứ hai chốc ngược xịt khói, rồi lại từ từ quay lại nhìn vào con ma thứ ba ..
    Trời ơi ! Khủng khiếp, một biển đầy người hồn như đã lìa khỏi xác ngoan ngoãn, đưa đầu cho chúng bắn như bắn vào bia giấy hay mô đá, gốc cây. Ủa, Thái đâu rồi ? Kìa, anh cũng đang đứng yên tại chỗ. Mà sao anh không còn nói nữa ? Anh không còn lời để nói nữa à ? Da mặt anh tái xanh , run giật. Anh không ngờ, thật không ngời, không bao giờ ngờ được hình ảnh này phải không anh ?
    Tằng tằng tằng tằng !!! Con ma thứ ba bắn dữ dội.
    Tôi nhìn trước, những con mắt trợn ngược, miệng há hốc ; nhìn ra sau, mấy con mắt bất động, răng cắn vào môi, nhìn ngang nhìn ngửa, một bãi người hay là bù nhìn ? Tượng gỗ ? Hình đất ? Bia đá ? Thân cây ?
    Cạnh những người còn sống như chết, một chuỗi dài mấy chục người đã chết còn như sống giãy giụa, máu trào.
    Một ai đó uể oải, chậm chạp, lững thững đi và mệt nhọc leo lên đầu một chiếc GCM, ghì cho súng đại liên ba càng chống ngược :
    Cành cành cành cành !!!
    Họng súng chỉ nổ được một tràng vào khoảng trống vu vơ, rồi người từ từ bật ngửa, loạng choạng bước lui, té nhào xuống đất. Với tất cả sức lực gần thoát hết, vì hồn đã bay xa, con người đó làm một cử chỉ đánh thức và không ai chạm vào anh, tự anh đứt tĩnh mạch mà chết; vừa lúc bóng ma thứ tư vút lên và toàn bộ không gian tỉnh giấc hôn mê.
    Ngay lúc đó, rừng người chuyển động rần rần. Tiếng hò hét loạn xạ :
    - Bắn ! Bắn !
    - Bắn anh em ơi !
    - Quyết không để một thằng trốn thoát!
    - Đồ quỷ phản lực !
    - Chó đẻ đại bàng Mỹ ! Đ.m mấy thằng phi công !
    Bốn chiếc Fantome quay lại, lần này chúng không dám đẩm bổ xuống nữa, chúng lượn vòng trên cao. Súng dưới đất chổng lên tua tủa và đoàn người chuyển động.
    - Mở đường ! Một tiếng hét ngắn ngủi quả cảm.
    Bỗng chiếc tăng rú máy, tiếng động cơ ầm ầm. Một chiếc tăng húc vào chiếc GMC chồm lên rồi cả hai xe rù rù lăn bánh vào rào kẽm gai.
    ÀNH ! ÀNH ! ÀNH !
    Ba trái mìn nổ hàng dây. Tung văng cánh, nắp ca bô bung lên đập rầm rầm, chiếc GMC bị nhấc bổng quay ngang, nghiêng, đổ ào rồi bốc cháy. Băng xích tăng vẫn chuyển động. Khối thép di động ủi tới khối thép chình ình cản đưởng; ủi bức tới , ủi như cày nát tới, ủi lệch sang bên chiếc GMC. Chiếc tăng như uốn ngược , chồm lên mặt nhựa.
    ÀNH !
    Một trái mìn lại nổ. Chiếc tăng bị nhấc, nhấp nhô, thế nghiêng 45 độ, nhưng bánh xích vẫn chuyển động. Rướn hết sức tới mấy mảng thép bánh xích cào tận lực bờ đường, đất và cỏ bay tung. Được rồi, toàn thể chiếc tăng dập phía trước xuống và rơi gọn được vào đường, tức tốc nó chạy tới. Sau vết nó qua, xe, người rùng rùng tiếp theo.
    - A ..a !
    Tiếng reo hò dậy trời. Trên đường xe chạy ào ào như cái cống nghẹt được thông, nước tuôn xối xả.
    ÀNH ! ÀNH ! ÀNH !
    Mìn nổ, nổ đinh tai nhức óc. Ba cống nghẹt còn lại cố thông ra. Hai cái nữa được thông, hai luồng nước nữa lại tuôn ào ào.
    - A ..a !
    Tiếng la vang đất.
    Ba luông người ào ạt tuôn qua và chạy bắn đi trên đường nhựa, xả hết vận tốc nhằm thành phố lao vào, xe lăn bánh và người chạy bộ.
    Một nơi còn bị nghẽn ?" bên cánh phải như đã nói ?" có một chiếc xe gãy nhíp. Họa vô đơn chí, khi chiếc GMC và chiếc tăng chỗ này lao tới, mìn nổ, thì hai chiếc đều bốc cháy, bị hủy hoại và làm bít luôn nối đi.
    Tiếng gầm vang bầu trời, 4 chiếc Fantome còn quần trên ấy. Tiếng gầm ré lên , 4 chiếc Fantome đổi kiểu bay cách rời nhau ra. Một chiếc lạng cánh nghiêng nhào đổ ào xuống mạnh dữ dội, nhanh gấp rút như con ó lao xuống đớp gà.
    Cành Cành Cành Cành !!! Súng đại liên phòng không giật liên hồi.
    Bầm Bầm Bầm Bầm !!! Đại liên chống người cũng chổng lên cố bắn hàng chuỗi.
    Tốc Tốc !! Băng Băng !! Súng ngắn, súng dài cũng thi nhau bắn rát.
    Đoàn người đang gấp rút chen lấn lao qua rào cản, nhưng ngay lúc ấy, tất cả mọi nơi, dù người đã qua rồi, hoặc chưa qua, hoặc còn kẹt ở lỗ rào được phá, đều chong súng lên, đủ cỡ, loại súng, bắn nhầu vào chiếc máy bay.
    Đâm chéo xuống lỡ rồi, thằng Fantome hung ác không quay ngược lên được nữa. Nó đang muốn đổi đường bay chênh chếch chĩa xép vào phía núi cách không xa nơi đó, súng máy của nó lặng thinh.
    Súng từ mặt đấy nổ lên rất gắt, đạn vãi tứ tung trong không gian. Nhưng còn sót chút nào đó cuộc đời chuyên tàn phá, một chút khôn ngoan nơi đó, hoặc là quá khiếp hãi khi mỗi lần lao xuống trên đầu súng của những người bên kia; khiến lần này nó còn cách cao trên mặt đất là nó đã đổi cách bay. Mà thằng hung ác, cái thằng nối Fantome truyền nối mấy đời thằng cha cực kỳ hung ác của nó bên đất Mỹ, đang khi còn tìm cách thoát nguy, nó vẫn để lại cho bằng được sự tàn độc của cái máu lai căng nhiễm độc Mỹ : hai quả bom xăng và hai quả rocket, bốn cái chĩa xéo xuống. Thân hình maý bay quay tròn, đổi hướng bay cong xuống thành đường bay cánh cung bọc ngang.
    Một bàn tay chụp mạnh vào cổ tôi, tôi quay lại, bỏ mất con đường chạy trốn của chiếc Fantome, mà nhìn cái mặt Thái méo mó như một người tật nguyền bẩm sinh. Anh trung úy công binh này đã trở nên dị dạng lạ lùng : cố hất cằm lên về phía con quỷ sắt tàn bạo đang lao vun vút quanh vòng vào núi định té ra biển, mà cặp mắt trợn ngược lên trắng dã, cố đè cái tròng đen xuống theo dõi đường cấm xéo của bốn trái nổ ghê rợn giết người đang rơi, hình vặn bên này, chân vẹo bên kia, một cánh tay cong ngoặc thành cán và vào một bàn tay, tất cả các móng bấu siết cổ người bạn phía trước. Anh thiếu úy công bình này lại đang đứng chỏng nhìn, sững sờ chết lặng. Hai trái cùng loại bom cắm phập vào khối đông nghẹt người xe, như đống rác Mỹ khổng lồ, tại nơi rào cản còn bị nghẽn. Hai trái đúng loại bom rơi ngay vào cùng chỗ ấy. Tử thần la vang ?o Chính xác?
    Lửa bùng lên sáng lóa, đỏ ối
    Khói cuộn cao mờ mịt, trắng đục.
    ÌNH ÌNH !! Ầ Ầ M Ầ Ầ M !!
    Tiếng nổ làm tan ngấu xác xe, làm bay tung xác người. Nhiều thứ rơi ra, đứt ra, cháy phừng phực , xỉa tóe, văng bắn xa hàng chục , hàng trăm thước. Có mấy thứ dài dài đầu nặng đầu nhẹ quay vòng, có mấy khối tròn tròn xoay tít, xó những cái dèm dẹp lưng từng, lắc lắc. Đấy là thiếc, sắt , thép, thịt, vải, gỗ , cao su ..
    Một con ma cút đi, ba con ma còn lại chuồn thẳng và phút ?omặc niệm? bắt đầu. Một cây số vuông xác xơ tơi tả. Đầu người cúi xuống quay về trăm thước vuông tơi bời tang tóc. Nơi đó, người nằm chật đất, chật đè lên nhau, trộn lẫn với đất cỏ và kim khí đủ lọai, máu lửa đỏ đã ngả cam, màu khói trắng đã thành đen, vì xăng đang cháy chung cùng mỡ và máu, đồ ngoại nhập và đồ ăn Mỹ.
    Tiếng rên rỉ cuả Thái sau lưng tôi :
    - Khốn nạn .. Khốn nạn .. Mấy miếng thịt cũ của nó mới nuốt khỏi cổ chưa tiêu hóa thì lửa bom của nó đã thiêu cháy cả người lẫn đồ ăn. Ăn của nó thì ráng mà ngậm đắng nuốt cay ! Nó giết chớ có kêu than, ngậm miệng mà chết tủi nhục đi mấy người à .. Mấy người hãy nằm im cho thây cháy rã ra mà trả lại thịt cho chúng nó, vì thịt của mấy người là do thịt thú vật của chúng nó mà ra, dù là thịt dư, thịt ôi, thịt dành cho lũ quân tay sai chớ nào được thịt tươi cho ông chủ ..
    Người trung úy bây giờ như con bù nhìn bị dội nước rròi đem phơi nắng, rũ xuống, xuôi tay xuôi chân. Tôi nhìn bạn mà thảm hại cho cả chính mình. Và lạ lùng, Thái lại soi mắt vào mắt mình, muốn hỏi gì đó mà không hỏi, đột nhiên nói như trả lời, giọng nói sôi nổi :
    - Họ anh dũng, đã từ lâu họ giương súng nhằm thẳng vào đầu thù. Chưa phải còn mưu trí, còn tài ba nữa kia, thì con ma nào lại không bị đốt cháy quay cuồng .. Từ từ chậm chậm, Thái đưa mắt tìm kiếm vào núi gần đó, thì thầm chậm rãi ?" Phải chi ở đây có họ, thì từng đụn khói trắng đã nổi giữa bầu trời, mấy thằng, mấy thằng, mấy .. thằng ?ogiặc lái? phải chơi với hồn lìa khỏi xác. Tự nhiên Thái lại cười lên :
    - ?oGiặc lái? , hay tuyệt, đài phát thanh Giải phóng, có nghe lén đó chứ ! Thái tiếp, như nói với người khác, miệng vẫn cười ?" Tui gọi là phi công, nên nó chơi một trận mà không gỡ được một đứa.
    - Mấy anh không đi à ?
    - Không ! Ở đây đã ? ủa mà đi đâu ? Ai ? Tôi quay lại, Thái nhìn theo, người mới đứng đó chen vào hỏi là cô gái trong đám của Ngàn. Tôi cười vì gương mặt cô sao mà hay quá, cũng vui cười. Trong cái cảnh tàn khốc địa ngục trần gian mà cũng có nụ cười thanh thản ; những người này đã quyết thoát khỏi địa ngục.
    - Mấy anh không đi à ? Cô gái lại hỏi
    - Cô tách bọn thiếu úy Ngàn rồi hả ?
    - Dạ họ còn đó. Cô gái chỉ xéo qua phía sau Thái. Tôi hỏi tiếp :
    - Thế họ để cô đi ?
    - Dạ phải, còn hai anh em của em nữa. Thiếu úy Ngàn bằng lòng để chúng em về quê.
    Tôi cười ha hả :
    - Cô về quê. Gương mặt cô mà thêm cái khăn rằn choàng lên cổ thì đẹp tuyệt trần.
    - Không, phải thêm một khẩu AK cầm ngang nơi tay nữa chứ. Thái chặc lưỡi ?" Đẹp ! Đẹp ! Đẹp kiêu hùng !
    Ầm Ầm Ầm ! ! Ầm ! Ầm ! Ầm ! !! Hai dãy rào kẽm gai bị mười mấy xe GMC cột dây kéo tung ; mìn nổ như bánh phaó.
    Giờ đây ..
    Nơi đồng cỏ đã có hai lối rẽ. Kẻ xuôi Nam người ngược Bắc, rào cản ở giữa bị san bằng, còn trơ trọi giữa đường hai mươi mấy cái thùng phuy rỗng nhồi đất bở như đại diện cho chính phủ Sài Gòn. Cô gái Bình Định đã đi cùng hai anh em , nhập vào đoàn người lũ lượt kéo ngược về phương Bắc. Trong lòng họ, những gì trước đây họ tưởng là tàn bạo đau thương, nay được thế vào đó là những gì ngược lại : an lành vui tươi. Từ đằng xa cô gái còn ngoảnh lại vẫy vẫy chúng tôi. Nhiều người cũng đưa tay vẫy vẫy. Bải hoải cả sức và hồn, Thái và tôi nằm ngửa ra cỏ, nghe êm ái.
  5. anheoinwater

    anheoinwater GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    25/10/2007
    Bài viết:
    2.811
    Đã được thích:
    1.208
    Các bác đừng xoáy sâu vào chuyện này nữa. giết người mỏi tay, nhất là trò củi đậu nấu hạt đậu.
    Tớ đọc cuốn Nỗi Buồn Chiến Tranh của Bảo Ninh, hay dở đúng sai tớ chẳng bình luận. chỉ mỗi chuyện: chiến sĩ trinh sát nhào xuống hố bom tránh pháo, gặp một ông nhảy dù cũng nhào xuống tránh pháo. thế là rút dao đâm cho vài phát. ko biết thằng cha lính ngụy nhảy dù đó là người Nam hay người Bắc, bởi vì hắn chỉ rên thôi. Mà khi rên rỉ hấp hối thì Nam Bắc như nhau. Đọc cái câu : mà khi rên rỉ hấp hối thì Nam Bắc như nhau thì tớ ......... thôi xin, các bác có xoáy thì xoáy vô thằng Khựa dùm em.
  6. ThanhThuyOnline

    ThanhThuyOnline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Thì truyện cũng kết thúc rồi mà! Dân ta phải biết sử ta chứ!
  7. kien0989

    kien0989 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    04/02/2006
    Bài viết:
    4.157
    Đã được thích:
    1.672
    Xóay để những thằng giờ này còn ca ngợi "thua nhưng anh dũng, thua vì nhân đạo, thua vì tự do quá...." ngậm cái miệng thúi lại!
    Nhiều chú cứ nghe đến mảng đen của ngụy là lại dở trò "chuyện chiến tranh mà, vô nhân đạo, bỏ đi mà...." nhưng kể tội ác C S thì hùa vào, không có thì bịa ra cho có, rất chi sôi nổi .
    Tớ thích đọc những kiểu này, kiểu của tay Thự hạm trưởng HQ-16... để đỡ mất công thêm mấy hình tượng đểu nữa, bên C S bịa ra hình tượng anh hùng thế cũng khá đủ rồi
  8. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Sặc! Một ông tinh nhuệ của bên này gặp thằng con cưng của bên kia giữa chiến trường, chẳng thịt nó thì chờ nó thịt mình à? Sao lão Bảo Ninh không thuật thêm xem lúc đó diễn biến tâm trạng của thằng lính dù đấy thế nào nhỉ, khéo nó đang ấm ức "mình đang định đâm nó thì nó đâm mình mất rồi!". ...
    Éo mịa, toàn nhân đạo đặt nhầm chỗ! Những lão nhà văn từng là lính nhưng ít va chạm với chiến trận thì bây giờ thường theo cái mốt "xét lại" rồi tọng thêm mấy cái ý đồ nhân đạo nhân văn kiểu TLVĐ hay Tiểu thuyết chiều thứ 7 vào, còn mấy ông từng là lính chiến thực thụ thì đek có màn này, đọc sướng hơn hẳn, không có cảm giác buồn nôn!
  9. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    PHẦN IV : CHỐNG LẠI BẠO TÀN
    ĐƯỜNG TA TA CỨ ĐI
    Đêm đã đen, không còn thấy cảnh hoang tàn thê lương nơi đồng cỏ. Cuộc sống côn trùng đêm hè trỗi dậy rền rỉ gần xa quanh chúng tôi và ai đó còn sống hay đã chết ? Đồng cỏ còn có con người, đã tắt thở yên nghỉ vĩnh viễn hoặc chưa tắt thở thì hơi thở cố nén trong ***g ngực mà mắt đăm đăm nhìn bóng tối và trong lòng cháy rực hận thù.
    - Có ai trải qua đoạn đường này mới thấy thống hận hả Hòa ? Thái nói nhẹ nhàng như hơi sương bay tỏa.
    - Anh thở dài à ? Tôi hỏi Thái nhưng chính tôi cũng thở dài ?" Ngọ nguậy khi chưa thấy, thấy rồi cũng ngọ ngoậy. Chỉ khi nào làm người thì mới khỏi ngọ nguậy như con chó mà thôi.
    - Ai muốn làm người thì làm. Ai muốn làm chó thì làm chó. Hai cái thằng cha người chó nào đó ngủ đi. Ngủ giữa đồng thơm mát thế này mà còn chưa chịu nữa sao ? Muốn thức thì vào nhà đá Phan Thiết mà thức ! Ai đó trong bóng đêm cất tiếng mắng mỏ. Chúng tôi làm thinh
    Bầu trời cao xám mênh mông, sao nhấp nháy dầy đặc cả vòm. Bọn chiêm tinh cho mỗi sao là một mạng người, thế thì sao phải lặn nhiều đi chớ và còn phải lặn nhiều thêm nữa. Tôi thử tìm sao vận mệnh của mình. Cánh sao nào đây, chắc là không có, chỉ có màu sáng lung linh chiếu ngời trong đêm hè. Không có sao lu mờ của toi và của đám tàn quân. Vậy thì đây chắc là ..
    - Sao vận mệnh của quân Bắc Việt . Tôi chép miệng thì thào ?" Sao sáng quá, đầy cả trời, trên cao, thật cao khắp không gian.
    - Thôi đi cái thằng người chó. Giọng chửi rủa khi nãy lại thọc họng ?" Sáng ra sao lặn mất mẹ .. Sẽ không còn một thằng cộng quân nào !
    - Thì không gian lại rợp bóng sao vàng màu sáng mặt trời. Thái chen vào đốp chát với thằng vừa chửi rủa ?" Nghĩa là từ đây về sau, ông bạn ơi, sẽ không còn mấy cái sao trắng mà ông bạn mơ tưởng hiện ra trở lại nữa đâu ( ý nói hình vẽ sao trắng trên máy bay và quân xa Mỹ).
    - Sao trắng còn nhiều, còn vô khối nhưng không bao giờ có mặt sao trắng trên « thế giới tự do » này.
    - Sao trắng mới thật lặn mất mẹeeeeeee ! Thái cố tình nhại giọng chửi của thằng cha trong đêm tối.
    - Lặn sao được, ở đâu đó thôi, tao đến tìm là gặp.
    - Thì đời bạn cũng lặn mất mẹeee luôn !
    Tôi buồn cười quá, không nhịn được, nên nói như móc vào bâng quơ :
    - À, nãy giờ lại có thằng cha chưa chịu mở mắt, cứ còn muốn như mù dò dẫm đi đêm. Rồi quay sang Thái ?" Cái thằng này nó không chỉ trốn chạy về Sài Gòn thôi đâu nghe anh Thái , mà nó còn muốn chạy luôn qua đất Mỹ nữa đí . Hahahaha ..Làm con chó tay sai chưa đủ, nó còn muốn làm cả con heo ăn cho mập để chúng nó giết thịt nữa kia ! Câu nói châm chích này làm cho thằng trong bóng tối tức giận.
    - Ê ! Tụi bây nói ai là heo ! Nó quát tướng lên ?" Xem chừng cái mồm đó nghe !
    - Ha hahaha ! hahaha hì hì . Chúng tôi cười rùm lên. Trong giọng cười của Thái có pha chút chế giễu.
    - Coi chừng Hi hi hi .. an ninh .. quân đội .. nó .. nó cùm .. hi hi ..
    - Không cùm gì ráo. Tao khử tụi bây ở đây ! Thằng trong bóng tối lên cò súng cái rốp. Tức thì bên Thái trả lại cái rốp tiếng lên đạn.
    - Thôi ! Im ! Một người nào đó hét lên ?" ***** cái thằng an ninh ! Hết muốn sống rồi hả ? Giờ này mà đòi lên giọng xử tử người ta.
    Không thấy được người trong đêm, chỉ nghe nhiều giọng nói xen vào theo chuyện :
    - A cái thằng an ninh ! Mầy giết người nhiều lắm rồi chắc ? Tao phải chặt tau moi ruột mày ra.
    - Đừng moi ruột nó ! Hãy cắt lưỡi gà nó ! Chơi laị cái trò nó hay xử người ta.
    Tôi thấy Thái rùng mình. Nạn nhân bị cắt lưỡi gà sẽ không dám ăn uống và sặc đến mấy giờ đồng hồ ròi chết. Anh vội ngăn lại :
    - Tha cho nó ! Nó sợ mà im hơi rồi.
    Im lặng nghe ngóng trong thoáng chốc.
    - Chết mẹ ! Giọng của ai đó nói ?" Nó im hơi lết đi chỗ khác, chơi lại đây một quả lựu đạn thì thấy mẹ.
    Câu nói cảnh giác làm mọi người hoảng kinh im lặng, dõng tai đón tiếng trườn lết trên cỏ, nhưng im lặng. Thái nắm tay tôi, la lên :
    - Bà con tránh mau chỗ này ! Rồi kéo tôi vụt lên chạy.
    Trước mặt hai người in trên nền trời, một bóng cũng nhô lên chạy; một bóng khác cũng nhô lên theo, nhanh như chớp bàn tay lóe ánh thép dao găm, vung từ trên xuống bóng trước. Tiện trong tay cầm súng, Thái nắm khẩu nòng nện ngay cái báng súng vào tên cầm dao, khiến hắn té sấp. Bóng chạy trước thoát ngay, nghe tiếng « Bốp » khô khan, quay lại nhìn nhưng không thấy gì, anh ta bỏ chạy luôn trong bóng tối. Thái không chạy vội, khom xuống lục soạn trong bóng người cái bóng thứ hai đang chết ngất rồi mới nắm tay lôi kéo đi.
    Chạy lom khom được một đỗi xa về ngược hướng con đường quốc lộ , Thái ghì tôi đứng lại ; ngồi xuống và nằm ngửa ra thở. Thở chưa kịp xong, tôi thắc mắc ngay :
    - Ác quá anh Thái ! Anh đập ai vậy ?
    - Thì đập thằng an ninh. Thái trả lời gọn lỏn và móc túi đưa ra cái thẻ bọc nhựa có 3 sọc đỏ, khuôn mặt thằng bị đánh trông bằng ngón tay giữa bên trái thẻ.
    - Thôi ngủ đi. Chán quá. Thái mệt mỏi buông xuôi.
    Tang tảng sáng, tôi choàng tỉnh , mơ màng rồi ngồi bật dậy. Cái cảm giác gây gây cơ thể khiến tôi khổ sở khi thấy mình đang ở giữa đồng cỏ, trước mặt là con đường quốc lộ. Mọi người đã thức từ sớm, và đã có những đoạn dài tiếp tục tiến vào Phan Thiết, có xe, có bộ, bước tiến từ từ. Những tàn tích thương đau còn trông trơ ra đó, vô tri giác im lìm.
    Thái đã đứng lên, loay hoay phủi bụi bám trên quần áo.
    - Đi thôi ! Thái nói và bước. Tôi uể oải đứng dậy đi theo.
    - Cần để ý đến thức ăn, thử tìm xem. Thái nói lại sau, trong khi anh đi về đường cái và nhìn quanh quất đống cỏ.
    - Thôi ! Đi anh Thái. Lần này tôi lại lôi kéo bạn.
    Một chiếc Honda 90 bỏ bên đường còn đầy xăng. Trong số vô khối xe bị bỏ quên trên quốc lộ, thì theo sự lựa chọn thoải mái , chiếc Honda đó là tiện nhất cho chuyến đi hai người. Tôi dựng xe lên, đẩy ra khỏi chỗ dựa vào chiếc xe đò, leo lên nổ máy với chiếc khóa còn treo lủng lẳng bên hông hộp điện. Thái lên ngồi phía sau, và chiếc xe phóng nhanh.
    Trên đường vào Phan Thiết, dấu vết người và xe đi trước còn để lại trên mặt nhựa xây xát bởi bánh xích xe tăng, những xác xe hư lớn nhỏ, đồ đạc vứt bừa : áo quần, thùng hộp, mấy đụn cháy đã tàn hay còn nóng bốc khói, một số xác chết có maú hay chẳng một vết tích nào. Nạn nhân hay nhân chứng cho những dấu vết này cũng chẳng là ai, có ai, không ai nói hay kêu một lời một tiếng. Chỉ có tiếng xe vang ầm ĩ chớ không có tiếng người; con người thì lầm lũi buồn bực, hầm hầm, sợ hãi hoặc cau có.
    Thành phố dần hiện ra với nhiều màu sắc nhưng trông ảm đạm giống như bức tranh để lâu ngày bụi bám. Nhà cửa quán xá then cài chốt đóng im lìm mà đường phố thì ầm ĩ náo động. Qua một đêm tràn ngập những đoàn người di tản và do đã học tập được kinh nghiệm của dân các thành phố đã bị ?onạn di tản?, Phan Thiết biết cách tự phòng ngự cho mình. Tuy nhiên vẫn có dấu vết đẫm máu.
    - Rẽ ra bờ biển. Tìm đường đi cụ ! Vừa vào thành phố Thái đã giực tới.
    Sau đó chừng 15 phút, tôi đã cho xe chạy trên cát ướt từ đầu bãi biển Phan Thiết.
    7 giờ 30 sáng ngày 4-4-1975.
    Biển bập bềnh rác bẩn, có lẽ quá bẩn hơn ngày thường với nhiều rác mới toanh xả từ hôm qua đến sáng nay. Trên bãi, người ta tụ tập nhiều nhóm đong đảo ngó mông lung ra biển hay nhìn bâng quơ vào xóm chài lưới. Thuyền và dân chài hoàn toàn vắng bóng. Đường biển vẫn là con đường về Nam tốt nhất, một chiếc ghe hay nhiều chiếc ghe giữa mặt nườc mênh mông vẫn an toàn. Giữa người và biển không có hiềm thù như giữa người và người trên bộ. Chúng tôi tìm ra bờ biển cũng như số người di tản đã có mặt tại đây.
    - Đây rồi, người cũ nghĩa xưa. Tôi đưa tay chỉ về phía trước. Thái thấy ngay ba cậu công binh xỏ lá của anh.
    - Xắn xe vào bọn chúng ! Thái bảo tôi, tôi quay lại nhìn thấy trán bạn nhăn lại, chắc là Thái đang có ý đồ gì đây.
    Xe thắng gấp quay nghiêng cày trên cát bắn tung vào ba tên đang đứng lớ ngớ.
    - Ê tụi bây ! Thái vừa kêu thét vừa nhảy xuống khỏi xe.
    Tiếng la toáng làm ba thằng đó muốn bỏ chạy, nhưng chưa nhìn được ra ai, chỉ thấy đâm sầm vào chúng chiếc Honda 90 và 2 cây M16 trên tay người ngồi sau.
    - Đứng yên không tao bắn đổ ruột ! Thái làm như dọa nạt chĩa súng vào 3 thằng, không ngờ làm sáu cái đầu gối khuỵu lại rơi trên cát. Ba cái mặt tái mét, miệng định van xin nhưng khựng lại, run run hoang mang. Chúng là Điểm , Dương, Trân đã nhận ra được chúng tôi. Tôi vẫn ngồi yên trên xe, Thái bước xuống, một tay súng đưa lên, một tay súng chũa vào hướng ba thằng đó. Thái gằn giọng, bắt đầu chơi :
    - Cha bây không ra rước bây à ? Cha bây làm lớn trong Sài Gòn lắm mà, sao để lại bây cù bơ rứa ni ?
    Ba thằng thất sắc , ở đây mà người ta biết là con ông cháu cha thì khốn nạn chứ chẳng chơi. Trong những ngày tang tóc, người ta đã biết hướng lòng căm thù đúng chỗ, vào những thằng đầu sỏ đang phây phây ở Sài Gòn. Chính chúng đã ra lệnh cho các tỉnh hủy diệt đoàn di tản. Trớ trêu thay, con cái họ cũng đang là nạn nhân của chính sách bạo tàn đó. Chúng phải thân sơ thất sở vì còn cố nán lại để chia chác của Liên đoàn.
    - Dạ, ba em quèn lắm. Thằng Trân đã vội thối thoát chê rề cha của nó để lánh vạ cho thân.
    - Cha maỳ sao quèn, bộ là du thủ cướp giựt đứng đường phải không ? Thái cười giận làm thằng nhỏ bối rối, nó ừ đại cho xong ; đột dưng nó thất kinh vì Thái nói bêu riếu lên với xung quanh :
    - Thằng này nó thú nhận cha nó là thằng ăn cướp đây bà con ơi ! Rồi anh hỏi luôn thằng nhỏ :
    - Còn mày, thằng ăn cướp con, mấy bữa rầy làm được mấy vố rồi ?
    - Dạ không. Dạ oan cho em lắm. Cha em không phải ăn cướp, cha em đạp xích lô.
    - Rước mối cho em út hả ? Thái tiếp tục bêu riếu hạ cám cha của cái thằng xỏ lá đã chỉ điểm bắt anh nhốt dưới hầm tàu. Thê mà thằng nhỏ dạ dạ liên miên. Anh lại quay sang nạt hai thằng Điểm và Dương :
    - Mấy thằng cha tuị bây cũng sinh sống bằng đồ vung vãi cái lá đa như thằng cha thằng này phải không ? Điểm, Dương cũng dạ tuốt cho yên chuện.
    Mọi người xung quanh cười rộ, ba thằng nhỏ cũng gượng gạo cười theo, miệng méo xệch. Thật thảm hại cho bọn chúng, không còn là những đứa nghênh ngang như khi còn ở trên chiến hạm. Trong mấy ngày bị cuốn theo làn sóng chạy loạn, chúng cũng đã nhiều phen khổ đau sợ hãi lắm.
    Xe rồ máy, bỏ lại đám đông đang vây quanh chửi hôi ba thằng nhỏ đểu cáng .. Họ giận thằng cha mà quay ra mắng thằng con !
    Loanh quanh mãi nơi bãi biển chẳng thấy gì khả dĩ tìm được lối thoát, chúng tôi trở ra thành phố. Trên đường phố, hai anh em cũng chẳng tìm được cách gì giải quyết hay hơn.
    - Thôi dông luôn nghe anh Thái ! Tôi sang tay ga mạnh hơn, Thái ngồi sau im lặng, anh im lặng từ sau lúc hành hạ ba thằng nhỏ, có lẽ anh đang bị lương tâm lên tiếng hỏi về ý nghĩa của hành động vừa rồi chăng ?
    Cuộc di tản không còn thành đoàn rầm rộ nữa mà rời rạc. Đoàn người đông đảo chiều qua đã chết một mớ khá đông trên đồng cỏ. Số còn lại thì một nửa quay trở lại, một nửa tiếp tục con đường thì được kéo dài lẻ tẻ cách nhau cả mười mấy tiếng đồng hồ.
    Quốc lộ I phẳng phiu rộng lớn kể từ đoạn này và xe di tản chạy thưa thớt. Trên chiếc xe hai bánh, giữa thảo nguyên mênh mông, bóng núi nhấp nhô xa xa làm tôi rợn rợn giảm tay ga. Chúng tôi dễ bị làm thịt như chơi. Chợt lúc đó một chiếc xe di tản chạy trờ tới sau lưng và qua mặt, tôi rồ ga phóng theo sau. Ngồi phía sau, Thái nói :
    - Cụ ráng bám theo xe này làm bạn đồng hành được chứ ?
    - Cố gắng thử xem.
    Đường ở đoạn này cũng dễ đi, phần chiếc xe trước mặt là loại xe đò nhỏ chạy liều lĩnh, tốc độ cũng chậm nên chiếc Honda giữ được đều khoảng cách 200 mét, tuy nhiên kim chỉ tốc độ trên hộp đèn cũng ghi vệt 60 km. Như thế này là vài giờ nữa đến Sài Gòn, mệt mỏi sợ hãi nhiều rồi, chúng tôi cầu mong như vậy.
    Một chiếc GMC bỗng ở đâu chạy ngược chiều trở lại. Từ đàng xa, trên thùng sau xe thấy không có một ai cả. Chiếc xe đò chạy trước tôi có giảm bớt tốc độ. Thái độ tài xế chắc ngần ngừ. Tôi cũng không để khoảng cách 200 thước bị thâu ngắn nên giảm tốc độ theo. Chiếc xe đò lại tuột tốc độ xuống hẳn để đo lường vận tốc của chiếc GMC đang chạy băng băng đến. Còn cách khoảng 1 cây số thì chiếc xe nhà binh đột dưng giảm nhanh vòng quay bánh xe, răng bánh thấy như quay ngược lại trong ánh nắng buổi sáng chiếu xiên trên mặt đường. Lập tức , đề phòng bị đột kích, chiếc xe đò khôn ngoan tăng tốc độ; chúng tôi thấy người trên xe khom sát xuống. Chiếc xe đò đề phòng tình huống rất đúng, vì không thể có một xe di tản nào trống không và chạy ngược ra như thế. Nếu không là xe di tản thì chắc chắn là xe của ?obọn họ? chặn đường di tản. Tôi lanh trí hãm nhanh tốc độ, xe chạy thật chậm lại :
    - Hô là nhảy nghe anh Thái !
    Đằng trước, chiếc xe đò cố hết sức lao lên, bánh nhảy tưng tưng trên mặt đường, thùng xe chao đi chao lại trông như con người tật nguyền đang cố thoát thân trước tên côn đồ vạm vỡ; trong lúc chiếc GMC chạy thật châmh mà ga rú dữ dội.
    - Thôi rồi rồi ! Thái rên sau lưng tôi.
    Hai chiếc xe bốn bánh chỉ còn cách nhau trăm thước. Liền khi ấy, sau thùng xe GMC, một cây đại liên 3 càng được ba thằng mặc đồ bông có thể là ở Phan Thiết ?" thả lên nóc xe ; thêm một thằng bông thứ ba vác ống M72 đứng tì bụng vào đầu xe.
    Tằng tằng tằng tằng !!! Súng M16 sau lưng tôi trên tay Thái nổ ngay.
    PHÙNG ! XÌ .. OÀNH ! M72 khai hỏa làm chiếc xe đò vỡ tung bên hông chạy nghiêng trên hai bánh cùng một hàng.
    Khục khục khục khục !!! đại liên trên nóc chiếc GMC nổ dòn; nổ loạn xạ vào chiếc xe đò. Chiếc xe chao mạnh bật ngã nghiêng cày trợt trên mặt đường, xoay tròn như cánh quạt rồi lật mạnh vào đồng cỏ, đầu máy bốc cháy. Hàng chục người trong xe văng ra, run giật và sóng soài.
    Tôi trợn trừng đôi mắt nhìn, hồn xiêu phách lạc, quên hẳn chiếc Honda 90 mà chúng tôi ngồi trên đang bon bon lao tới tử thần.
    - Ngừng ! Thái hét lên mà tay súng M16 vẫn nổ. Phản xạ chân phải của tôi ấn xuống, hai bánh xe rít lên.
    - Nhảy ngay ! Thái hét và quăng mình đi trước, xe chao ngoặt xuống bờ đường và quăng tôi theo sau. Vừa rơi người lên cỏ, Thái đã chồm lên nhìn theo chiếc GMC vút qua; trong khi tôi còn lăn trên cỏ mắt nhìn về chiếc xe đò đằng kia. Xe đang cháy lớn và không thấy ai bò ra. Nhưng có gần chục thây người còn nằm đó không động đậy. Đâu ê ẩm thân người, nhưng tôi cố gắng đứng lên lò dò tiến về phía đó.
    Anh thanh niên nằm co quắp, một bên mặt bể toang. Tôi nắm chân anh kéo qua vệ đường. Thái cũng đã đến kéo lê một người đàn ông dập ngực, miệng đang trào máu tươi. Hai chị em, người chị thì nắm chặt tay em, mỗi người nằm quay về một phía được Thái và tôi đưa đi một lượt. Ông già râu bạc nằm bung giữa đường không kéo đi được, xương ông đã gãy vụn. Tôi đứng thõng tay nhìn, máu dồn lên làm gân đầu giựt giựt đau buốt. Chợt tôi nghe o ! o ! o! tiếng rú nghẹn ngang cổ, máu sôi sùi ra miệng một anh lính áo xanh *** ngựa, rồi mắt anh trợn ngược, người run run, đến bây giờ anh ta mới chết.
    Tôi tối tăm mặt mày, ngước nhìn lên trời, da trời xanh trong máu đỏ; nhìn qua núi xanh rì lốm đốm máu đen; nhìn về đồng cỏ, máu lốm đốm đỏ vụt thành tím; đất quay vòng, nhưng tôi thì đứng yên một chỗ lắc lư.
    - Hòa ! Tôi nghe tiếng bạn gọi như trong xa xăm.
    Khục khục khục khục !!! Tiếng đại liên vẫn nổ dồn nhưng tôi không còn nghe thấy nữa ..
  10. rongxanhpmu

    rongxanhpmu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    2.079
    Đã được thích:
    1
    Đã hết đâu nhỉ

Chia sẻ trang này