1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

30/4 : Chuyện những người tháo chạy

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi TraitimdungcamHP, 25/10/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ThanhThuyOnline

    ThanhThuyOnline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Nếu bạn chưa thấy đủ kinh hoàng và bạo tàn thì mời bạn cứ tiếp tục!
  2. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Các bác làm gì căng thế . Chuyện có 5 phần , cũng sắp hết rồi
    ----------------------------------------------------
    Chiếc GMC tàn sát chiếc xe đò khi nãy, tưởng bỏ đi luôn về Phan Thiết, ngờ đâu quay lại khoảng mươi phút sau đó. Dường như nó nghi ngờ ai đó còn chưa chết hẳn, mà nó thì không muốn một người nào sống sót. Thái liền nhanh trí dìu bạn ẩn trốn vào bụi lùm xa trong vệ đường.
    Bọn đồ bông đỗ xe, chĩa đại liên bắn gắt vào mấy cái thây nằm rải rác, làm nẩy tưng tưng và máu tuôn có vòi. Hai thằng bông nhảy xuống xe, đến gần chiếc xe đò còn đang ngút cháy, quăng thêm mấy quả lựu đạn nổ ầm ầm. Chúng cười rú lên. Thái ở gần đó, không sợ sệt; cảm giác ghê tởm tràn dâng trong lòng anh mạnh mẽ. Nhưng chúng tôi thoát hiểm, chiếc GMC đã mang bọn đồ tể ác ôn đi; lần này nó mới thật sự chạy về Phan Thiết mất hút.
    Tôi còn nằm mê man. MỆt, căng thần kinh, thiếu ngủ; tôi như ngủ vùi. Thái ngồi bên tôi, rầu rĩ ; thật tình lúc này anh muốn ở mãi nơi đây, không buồn nhấc đít lê chân. Anh chưa bao giờ chứng kiến cái cảnh tàn sát dân lành một cách tận tuyệt như vậy, cơ hồ như thể giết chết người bịt miệng không bằng.
    Thái đâu biết sau lưng anh, nơi chân núi, đang diễn ra những cuộc tàn sát còn dữ dội hơn. Trên con đường di tản, ở quốc lộ I đây, gây đổ máy chỉ là cái cớ cho hành động đẫm máu trong kia. Gây tội ác đó, cũng chính do những tốp đồ bông. Chúng không phải ở Phan Thiết như người ta lầm tưởng, mà chúng ở Sài Gòn gửi ra. Chúng ra những 4000 thằng, không lộn một sắc lính nào khác. Chúng ra vì ?oSài Gòn? muốn dứt khoát chận đứng bằng mọi giá làn sóng chạy loạn, vì đối với chúng, đó là mối đe dọa khủng khiếp dẫm nát Sài Gòn. Nhưng khi ra đến nơi thì bọn chỉ huy lại tính khác, chúng tính chuyện cướp. Đối tượng của đám quan là dân tỉ phú khai thác lâm sản đang thừa lúc loạn làm ăn ráo riết hoặc dân triệu phú của các thôn trang ngập ngừng tiếc của chưa chịu bỏ đi. CÒn đám lính thì .. bất cứ ai chúng gặp, dù là phu đồn điền, phu vác gỗ cực khổ và nghèo mạt rệp; miễn là được thỏa thê hành hạ, hiếp dâm.
    Bọn bông theo kế hoạch, chia làm hai cánh : cánh ?ochủ lực?, chúng gọi thế, gồm 80% quân số, đúng theo ?ochủ đích? ập vào cướp của trong đồng, trong rừng núi. Cánh ?olực lượng? thì truy quét đám di tản trên đường; phải biểu dương cho được ?olực lượng? gây bạo tàn đến mức độ khủng khiếp tột cùng ; để đem kết quả báo cáo ?ocho gọn? với các xếp ở Sài Gòn là ở đây đã tận lực hành động với đủ quân số 4000. Do vậy mà đúng như Thái thấy, bọn đồ bông làm cho người nào nhìn vào tai họa do bọn chúng gây ra, cũng thất đảm và chằng hiểu mô tê gì hành động giết tuyệt. Chỉ có cây quanh đó vẫn ?otrơ? ra nhưng thấy hết, như Thái.
    Trong kia, một người đàn bà trẻ đẹp đầm đìa nước mắt, cõng trên lưng đưa bé gái ngất lịm xám xanh; đi dài theo chân núi, trợn trừng nhìn những xác xe còn bốc khói, những thây người đã bầm đen máu me. Chị trốn thoát nanh vuốt, em bị dày vò, chồng con bị giết chết, tấm thân thì nát tan .. Ngoài này, Thái và tôi dìu nhau ra đường, một người còn khỏe, nhưng mất hồn; một người hai mắt nhắm sâu, hơi thở nặng nhọc.
    BẮN THẲNG VÀO THẰNG ÁC ÔN
    -Hòa ! Tỉnh dậy đi cụ ơi ! Thái gọi đúng vào lúc tôi mới cựa mình. Gió mát hây hây thổi giúp tôi mau tỉnh sau cơn mê gần cả tiếng. Khi được đưa lên cabin và xe chạy được một đỗi ngắn, tôi mới hoàn toàn tỉnh hẳn.
    - Bánh đây ăn đi, lại đói mà xỉu, không sao đâu. Tôi xoay quanh nhìn người vừa nói thì hóa ra là Ngàn. Ngạc nhiên, , tôi chồm lên, nhưng mệt quá, tôi lại te ngửa ra đệm xe.
    - Đón xe cả tiếng mới gặp xe Ngàn chạy từ Phan Thiết ra. Thái vừa lái xe vừa kể cho tôi nghe những việc xảy ra lúc tôi còn bất tỉnh ?" May rủi thật khôn lường. Tay này ( Thái hất đầu về Ngàn) vào Phan Thiết từ đêm hôm qua, trú ở phía chợ, chờ sáng lại ra bãi như mình.
    - Vậy mà đâu có gặp hai bạn. Ngàn chen lời ?" Mà lại gặp mấy cái thằng cà chớn bị mấy ông dợt đó. Tôi biết thằng Dương quân số, thằng này ghê lắm, ở quê tôi nó sở khanh số một, em bạn dì của tôi bị nó mà treo cổ đó chớ ! Nhưng mà ở bãi, nghe đã dông trước hai ngày rồi; còn lại trả giá mấy cũng không chịu.
    Thái tiếp câu chuyện Ngàn ?o Thúc thủ phải mua xe, ngoan dữ, mua chứ không lượm, không giật?
    Đang nhai bánh, tôi chợt hỏi khi nhớ lại chiếc xe đò :
    - Kể cho Ngàn nghe chưa anh Thái ?
    - Hạ rồi !! Hi hi hi .. Ngàn chen vaò trả lời và cười ngặt nghẽo, nhưng câu trả lời nghe như lạc đề làm tôi ngơ ngác :
    - Hạ gì ?
    - Tụi đồ bông đó ! Thành ra mới đến trễ. Ngàn trả lời hả hê ?" Tụi bắn xe đò làm mấy ông té nhào đó. Thiệt .. ông cô bà cậu hú vía cho tôi, cũng may mà ông bà tôi nhơn đức nên con cái được nhờ ..
    - Nhơn đức do bữa ăn sáng hả Ngàn ? Thái đã được nghe Ngàn kể lại rồi, nhưng anh muốn hỏi móc cái nhơn đức của Ngàn chơi và lại che đi bằng nụ cười của anh không để Ngàn thấy được.
    - Đúng là ông bà giục chúng tôi ăn sáng khi ra khỏi thành phố áng chừng 10 cây số. Ăn lúc còn trong thành phố lạng quạng bị giựt cướp thì phiền; ở trên đường ăn thì dám bị đánh úp bất tử. Đường vắng ***** ! Ghê thấy mẹ ! Thế là tôi cho xe rẽ vào đường mòn và chạy đến giữa đồng, cách đường cả cây số mới đậu lại; cho thổi lửa nướng hai con ngỗng sống mua dưới bãi đem theo và mấy ảng xôi, hi hi hi .. Đang ăn thì tụi bông đến, ngừng xe từ ngoài quốc lộ quan sát.
    - Trong này linh tính cho ông biết có chuyện rồi; nhưng vẫn bình tĩnh ăn .. Thái chen vào kể một câu.
    - Hi hi hi .. Ngàn cười bí mật cướp lời ?" Chiến thuật mà lị ! Điệu hổ ly sơn đó đa ! Tụi bông thấy mồi ngon lành nên cho xe lò dò tiến vào, lội đến còn cách chúng tôi trăm thước thì ngừng lại. Thiệt tụi nó là con nhà nghề. Phượng hoàng đấy ! Bộ vó thấy biết lựa đúng tầm sát của chúng mà đậu xe.
    - Nhưng đâu nhà nghề bằng công binh 202 chiến đấu của thiếu úy Ngàn phải không ? Thái lại chen vào hỏi làm Ngàn càng khoái chí cười ha hả :
    - Ha ha ha .. Đúng ! Hoàn toàn đúng ! Và cũng đúng tầm quan sát của hàng rào hỏa lực mà bọn tôi đã chuẩn bị phòng ngự. Ngàn làm bộ nghiêm và nhấn giọng nói tiếp ?" Tụi nó lôi cây đại liên ba càng để lên đầu xe làm như là để uy hiếp tinh thần nhưng thật ra thì chúng lấy đường ngắm để ria thôi. Tôi biết rõ ràng thế , nên :
    - ẦM ẦM ẦM ẦM !!! Tôi cho nổ hàng loạt bốn quả mìn Claymore. Hàng trăm miểng và bi ghim vào mặt, ngực chúng rỗ nát bét ra cùng với kính, vải bạt trong cabin và trên thùng xe. Nửa người bên trên của chúng như những cây thịt nhầy nhụa máu. Ô hô thiệt hại cả lũ !
    Ngàn còn kể thêm : anh ta kéo chiếc GMC và bốn cái xác ra đến đường cái đặt chung với vũ khí của chúng để cảnh giác những xe di tản chạy sau. Trước khi gặp thảm họa của chiếc xe đó, anh còn cho biết đã gặp trước hai xe chở người di tản cũng bị chúng dở trò tàn sát như thế.
    - Chúng đã lừa chúng ta đi lẻ tẻ để tập kích đó anh Thái ! Tôi nói qua với Thái ?" Chính bọn ta gặp đã gây ra thêm họa trên đường chúng đi về hướng Phan Thiết.
    Ngồi giữa, Ngàn nói quả quyết :
    - Lúc này phải đổi thế lại, chúng ta phải đánh thẳng vào những thằng ác ôn. Không còn chuyện đồng ngũ, chiến hữu ở đây nữa !
    - Đây kìa ! Lại thêm tội ác của tụi đồ bông. Ngàn chợt ngưng nói, chỉ tay về phía trước ?" Lại thêm một chiếc xe di tản bị đánh.
    Đó là chiếc xe nhà loại Pickup hiệu Toyota còn đứng vững bốn bánh trên mặt đường, nhưng toàn bộ gần 20 người trong xe, trên xe đều chết gục, đầy máu me. Chiếc xe GMC của Ngàn rề rề chạy qua rồi ngừng lại phía trước.
    - Tụi nó chận xe ngừng lại và hạ sát bằng lựu đạn. Thái đưa ra nhận xét trước ?" Kiểu giết người này cho thấy chúng ngang nhiên và đủ thì giờ ung dung thi hành tội ác. Giống như lúc hạ sát chiếc xe đò chúng tôi gặp chạy một đỗi chúng còn quay xe lại ria thêm mấy tràng vào đám thây trên đường và cả trong xe đó. May là hai cái ?othây? của chúng tôi không ăn đạn, cho nên mới còn ngồi đây.
    - Thôi nguy rồi ! Rất nhạy bén trong cách bố trí chiến thuật. Ngàn phát biểu ?" Không phải chúng tôi có một xe đã bị bọn tui chơi khi nãy, mà chúng còn nhiều lắm và chia đoạn ra để tập kích đoàn người di tản. Chúng núp ở xó xỉnh nào đó nhìn thấy ta từ xa rồi lừa chúng ta đến vừa tầm chúng tung hỏa lực nhào ra truy cản. Trong khi đó, nếu không như giết được một bọn, mà cứ thỉnh thoảng gặp những cảnh này, chúng ta hay ai cũng vậy , chỉ ngờ là sự cướp giật xô xát giữa các xe di tản mà thôi. Từ đó thiếu cảnh giác, gặp chúng là nộp mạng.
    Tôi công nhận lý luận của Ngàn là đúng. Và như thế, đoàn di tản bị cắt khúc và bị tiêu diệt gần hết. Tôi hỏi ý kiến Thái :
    - Anh Thái tính sao đây ? Đi tới chắc chắn sẽ không thoát được , chúng ta là mục tiêu của nhiều ổ phục kích, giỏi lắm chỉ vượt được vài nút chặn của chúng là cùng, chúng ta sẽ bị bắn cháy tiêu, chết mất thôi.
    Thái chưa kịp nghĩ ra một kế hoạch nào để ứng biến. Ngàn cũng đang nghĩ đến chiến thuật chống trả. Thật là khó quá ! Cuộc đụng đầu giữa chiến thuật của quân đội Việt Nam cộng hòa và sĩ quan đã qua lớp huấn luyện chiến thuật đó ! Bà vợ trẻ của Ngàn sau xe chồm đầu ra phía trước gọi giật ông chồng :
    - Này ông ! Cho xe chạy lên trước đi chớ, đậu hoài ở chỗ cái xe thịt người ghê gớm này hay sao vậy ?
    Thái đành chịu , cho xe nổ máy chạy lên từ từ. Nhưng qua khung kính xe , đằng xa kia vài bay cây số có bụi mù trên đồng cỏ lan ra quốc lộ, Thái vừa nhìn ra bóng dáng một xe nhà binh chạy về phía xe mình.
    - Một chiếc GMC . Thái nói nhỏ.
    - Bọn chúng ?" Thằng chơi miệt này đó. Ngàn cho biết một cách chính xác.
    Thái vẫn để xe chạy tới nhưng không dám nhấn ga.
    - Lên thật chậm ! Ngàn quát khẽ - Theo lịnh tôi !
    Trong vị trí trưởng xe của Ngàn, anh ta có quyền ra lịnh . Thái và tôi không có ý kiến gì, chúng tôi là sĩ quan ?obàn giấy? không có kinh nghiệm chiến đấu. Liền sau đó, Ngàn mở cửa xe bước lên bậc đứng ngoài xe, chồm lên nói chõ vào phía sau với những người lính của anh một chuỗi lệnh dài. Xong anh lại lui vào cabin :
    - Ngưng lại ! Ngàn quát khẽ - Chờ một phút. Lại tiếp ?" Lui xe thật chậm.
    Bỗng Thái và tôi thấy bên vệ đường có hai người lính công binh đang nằm mẹp ở dốc cỏ, các anh này đã xuống khi xe ngừng, trên tay mấy trái mìn Claymore và chùm dây điện, xe lui lại các anh trở thành ở phía trước xe.
    - Lui chậm thôi. Ngàn điều khiển tay lái của Thái ?" Lợi dụng con đường chỗ này thẳng tắp để tụi nó không biết xe ta đang ùi, cứ tưởng ta đang tiến. Tốt đấy !
    Lại hai anh lính công binh với trung liên cầm tay xuất hiện ở bờ đường cách chúng tôi chừng 50 thước.
    - Cứ lùi chậm lại đi ..
    Rồi lại hai anh lính công binh nữa cùng với trung liên cầm tay xuất hiện ở bờ đường. Đột dưng, Ngàn như chồm lên phía trước ra lịnh sang sảng :
    - Anh Thái ! Lùi nhanh chính xác giữa đường.
    Chiếc GMC của bọn bông tiến vùn vụt tới còn cách xe Ngàn chừng hơn cây số. Ngàn canh theo khoảng cách giữa hai xe để điều động theo trận địa anh đã bố trí.
    - Anh Thái ! Lùi thật nhanh ! Thật nhanh lên !
    Tiếng máy xe rú bổng, chiếc xe lui đi về đến chỗ chiếc pickup. Ngàn hét lên :
    - Ngoặc xe đậu sát nối tiếp với chiếc xe sau !
    Thái cho xe vừa núp được sau chiếc xe bị nạn thì chiếc GMC bọn bông chỉ còn cách non 300 thước. Bọn bông, chừng chục thằng xuất hiện trên xe với đủ loại súng trên tay nhằm vào phía chúng tôi. Chúng cố gắng đường bắn cho chính xác vì mục tiêu của chúng bị khuất, chỉ nhô lên cái đầu xe. Bọn bông thật bình tĩnh vì chúng nghĩ rằng địch thủ chỉ như một con voi đang núp sợ họng súng thợ săn. Chúng chồm hẳn người ra ngoài trong khi chiếc GMC của chúng chạy chậm lại.
    - Đúng rồi ! Ngàn đứng chồm la muốn bể kính xe.
    Liền sau đó : ẦM ẦM !! BÙ MMMM ! Tiếng mìn nổ vang ầm đáp lại lời Ngàn.
    Tạch Tạch Tạch Tạch !!! Tiếng đạn trung liên của các anh công binh phục kích phụ họa vào thêm.
    - Cừ quá ! Thái hét lên.
    Tôi thấy mấy cái đồ bông chồm cao gãy đổ ngay tức khắc. Tôi liếc nhìn Ngàn, anh này buông mình ngồi phịch xuống ghế xe, mồ hôi vã ra ướt trán. Thằng con ông địa chủ đánh ghê quá. Đúng là một tay nhà nghề.
    Bọn bông bị diệt không còn một đứa. Chúng chết ngay trước khi chiếc GMC lật nhào quăng xác bọn chúng xuống đường, xuống cỏ. Sáu người lính công binh đã trở về xe, phủi đất bám trên người, một anh nhìn Ngàn gật đầu rồi cả đám thản nhiên leo lên xe.
    - Thôi cứ đậu đây. Ngàn nói và mở cửa xe bước xuống. Thái và tôi cũng bước xuống theo. Trên tay tôi vẫn còn đang cầm hộp thịt và mấy cái bánh, bữa ăn của tôi còn dở dang.
    - Xuống đây nghỉ lại. Ngàn nói và mọi người tuân lời răm rắp. Sau khi mọi người xuống hết xe đứng vây quanh, anh ta cho biết ý định :
    - Theo tình hình này, nếu chúng ta tiến tới thế nào cũng đụng độ thêm nữa. Xe ta lại đông người, nhiều đàn bà và trẻ con, giới hạn rất nhiều cho thế tác chiến. Thật ra ta cũng không lấy gì làm sợ, nhưng có thể chúng ta bị hạ trong nhiều lần đánh nhau và cũng chẳng dại gì ta đưa thân ra mở đường. Ngưng một chút, anh ta tiếp ?" ta chờ cùng đi từng đoàn đông nhiều xe, như thế lực lượng ta mạnh hơn, chúng sẽ hoảng sợ không dám tập kích hoặc có, chúng sẽ yếu thế hơn.
    Ngàn ngưng nói, chẳng ai phát biểu gì thêm. Anh ta tính như thế là thượng sách rồi. Sau đó, một tấm vải trắng được trương lên làm cờ và Ngàn cho đám anh rời xe lui xa hơn vào phía trong đồng cỏ đề phòng mấy trái phóng lựu đạn của bọn bông dám từ đâu đó bắn tới bất ngờ.
    Trong vòng một tiếng đồng hồ có 8 xe di tản lần lượt đến. Họ đã chứng kiến rải rác mấy xe bị nạn, nên khỏi phải nói nhiều, họ đồng ý nhập bọn. Sau hai tiếng đồng hồ, 17 xe di tản nhập thành một đoàn chạy hai hàng song song, súng chĩa ra hai bên sườn xe vào phía hai bên bờ đường, còn hai thành xe ở giữa, phụ nữ, người già , trẻ con nằm về phía đó. Hỏa lực mạnh được bố trí trước hai đầu xe chạy đầu và phía sau hai xe chạy sau. Nhìn chung từ xa, đoàn xe như một toa bọc sắt chạy bằng 68 bánh, súng chông ra tua tủa giáp vòng. Đây cũng là kế hoạch hành quân di chuyển do Ngàn soạn ra để đối phó với tình huống. Kể từ lúc này, những xe di tản đi sau đoàn của Ngàn được an toàn hơn, nhưng những xe đã đi trước từ chiều qua và sáng sớm thì sao ?
    Thảm trạng đã tiếp diễn dài theo quốc lộ I. Sự tiễn đưa khốc liệt bằng maú và mạng người của thằng Phan Thiết là dữ dội hơn cả. Kể từ Đà Nẵng vào, trước mắt 3 người sĩ quan công binh, sự giết hại bằng súng đạn Mỹ do bọn tay sai thực hiện trên ?ođồng bào và chiến hữu? của chúng ghê gớm không thể kể xiết được. Xác xe, thây người liên tục trên từng đoạn cây số, vài ba trăm thước rải rác trong khói, trong máu đen. Trải qua bao nhiêu cuộc tàn sát , hình ảnh đoạn đường Phan Thiết này tôi không sao quên được.
  3. oke_vn

    oke_vn Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    129
    Đọc chuyện này chợt liên tưởng tới những câu chuyện trên phim hành động MỸ.
    Cách hành xử với các chiến hữu và dân chúng chạy nạn chạy nạn của chính quyền VNCH rất giống với những cách hành xử lạnh lùng tàn bạo không 1 chút tính người giữa CIA, FBI,,, US Army với chính những đồng bào của chúng.
    Chúng đem văn hoá Mỹ và tiền bạc Mỹ và đào tạo nên những con thiêu thân VNCH ở Miền Nam Việt Nam, và bỏ mặc họ khi không còn giá trị sử dụng. Đó là văn hoá Mỹ và cách hành xử rất thực dụng của Mỹ.
    1 số "con thiêu thân" và con cháu của " lũ thiêu thân" chỉ sau chiến tranh có vài chục năm thôi mà chúng đang muốn viết lại lịch sử nhằm "minh oan" cho bản thân, cho chế độ và cho cha ông chúng.
    Dưới chiêu bài nhân đạo và những lời lẽ kiểu như : " VC chết hay Nguỵ chết thì cũng là người VN " rồi chúng giả bộ nhỏ vài dòng "nước mắm" để xót thương cho dân tộc VN đau khổ.
    để lấp liếm tội lỗi, chạy tội vói những tội ác đã gây ra với chính
    đồng bào của chúng trong quá khứ
    E***, ko nói tục chửi bậy
    Được maseo sửa chữa / chuyển vào 19:43 ngày 15/11/2007
  4. huycsu

    huycsu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/07/2007
    Bài viết:
    185
    Đã được thích:
    2
    Chuyện rất hay , nó cho thấy sự khốc liệt của chiến tranh, điều mà tất cả chúng ta không bao giờ mong muốn. Nhưng có một số kẻ đã thẳng tay bắn giết đồng bào của mình nhưng vẫn rêu rao những luận điệu cũ rích, đổ tất cả tội lỗi cho những người CS.
  5. Khikho007

    Khikho007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    1.810
    Đã được thích:
    3
    Phát hành trong thời 80 thì viết tướng gì không được! Lúc đó thằng nào dám bố láo đính chính? À mà liên đoàn công binh số 10 là liên đoàn quái nào vậy? Xứng đáng là tác phẩm 3 xu. Coi truyện Kim Dung đã hơn.
  6. a2p2t

    a2p2t Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    925
    Đã được thích:
    2
    Đấy là Liên Đoàn 10 Công Binh, có phải không ạ!
  7. a2p2t

    a2p2t Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    925
    Đã được thích:
    2
    Gửi bác khikho đoạn mà bác đã nói với mọi người
    http://www9.ttvnol.com/gdqp/853016/trang-15.ttvn
    Được a2p2t sửa chữa / chuyển vào 07:49 ngày 16/11/2007
  8. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Bác Khirkho này có vẻ thần tượng quân lực VNCH nhỉ.
    Đồng ý với bác truyện những năm 80 thì lời văn không được khách quan lắm nhưng ít nhất nó cũng dựa trên những câu chuyện có thật .. Không có lửa làm sao có khói, không trải qua những sự việc như vậy thì làm sao mà có tư liệu để có tập ký sự này ???
  9. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Lão Khỉ làm sao thế Liên đoàn 10 công binh hay là Liên đoàn công binh số 10 là theo cách gọi thôi mà, số 10 đặt đâu cũng vậy đều thể hiện số thứ tự! Lão đừng bảo lão ko biết Liên đoàn 10 Công binh chiến đấu đấy nhé!
  10. TraitimdungcamHP

    TraitimdungcamHP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Đoàn xe của Ngàn phải chạy chậm lại, đường bị chiếm hết phân nửa từ đàng xa. Không thể cho đoàn xe chạy hàng hai được, phải tách ra hàng một thôi, và xe rề rề chạy đến.
    Khoảng gần suối Vĩnh Hảo, ba chiếc xe : một chiếc Dodge kiểu xe thư sơn màu nhà binh, một chiếc xe đò lớn và một chiếc xe du lịch đậu chụm vào một chỗ; các cánh cửa xe mở hoác. Đoàn xe của Ngàn ngừng lại trước, sau tai nạn. Ai cũng thấy là tình huống có thể đen tối từ khúc đường này trở đi, chúng nó đã đánh một lúc ba xe rồi đó. Đánh ra sao ? Mọi người cần biết để có kế hoạch đối phó.
    Chiếc xe thư bị chận lại trước tiên đậu chồm lên trước. Người tài xế dân sự bị bắn mọt phát vào thái dương, đầu gục gác trên tay lái. Bên phải anh ta còn một người đàn ông và một người đàn bà cũng bị bắn chết; người đàn ông bị bắn một phát vào cổ phía bên trái bung ra cả mảng?T dựa ngửa cái đầu sắp lìa trên nệm xe, người đàn bà bị bắn hai phát khít nhau vào giữa lưng té chùm nhum dưới sàn ghế, chỗ để chân. Cửa sau chiếc Dodge mở toang; trong đó giữa hai hàng ghế là một lô kiện hàng vuông sáu tấc bọc vải trắng còn sắp ngay ngắn, còn sáu cái xác người thì nằm xô lệch khắp mọi chỗ. Trên người họ, vết đạn rất nhiều. Họ là hai người đàn ông và bốn người đàn bà.
    Đậu sát cách xe thư mươi thước là chiếc xe đò . Chỉ có một người đã bước ra khỏi xe là ông tài xế lớn tuổi, té nằm tại cửa bên trái với 4 phát đạn vào vai, hông, mông và màng tai. Ở dưới nhìn lên xe, còn thấy người lố nhố, nhưng chồm lên cửa xe mà nhìn thì bên trong toàn bộ hành khách chỉ là những xác chết ngổn ngang. Phía sau xe do lựu đạn, phía trước xe do đạn súng máy.
    Chiếc xe du lịch đậu kế bên chiếc xe đò, hơi cúi đầu vào khoảng trống giữa xe thư và xe đò. Trên xe chỉ có ba xác chết : băng trước một tài xế và một người hầu nam tay cầm súng ngắn buông xuôi, hàng sau là một thiếu nữ còn trẻ, rất diện. Phục sức diêm dúa đắt tiền bị tháo tung, bỏ rơi rớt; ngồi dựa ngửa trên đệm chỉ còn khoác hờ cái áo choàng hở hang. Hai người đàn ông bị chết vì đạn, thiếu nữ thì cái khăn voan choàng cổ nhỏ xíu siết chặt.
    Điều đặc biệt là những giấy tờ có viết chữ. Trên giữa những kiện hàng xe thư, người ta thấy tấm giấy bìa cứng láng viết hàng chữ đỏ đẹp ?o Xử tử bọn ác ôn?. Mặt kiếng xe đò phía trước dựng tấm giấy cùng cở như trên với ý khác ?oTiêu diệt bọn tay sai khát máu? cũng bằng chữ đỏ đẹp. Trên giữa hai vế bị lột trần của thiếu nữ để mảnh giấy nhỏ che khuất háng với mấy chữ nguệch ngoạc viết bằng bút kẻ lông mày ?o Không buông tha bọn ăn chơi bóc lột?. Tất cả đều được ký tên bằng hình vẽ lá cờ nền xanh đỏ và giữa là sao vàng năm cánh.
    Trên đoàn xe của Ngàn, nhiều người xuống quan sát và thấy tất cả sự thể nơi đây. Chẳng ai nói gì cả, không khí thật nặng nề khỏ thở. Bằng những câu kết án và hành động xử tử hàng loạt thế này thì đài phát thanh và truyền hình Sài Gòn đã lải nhải đến nhàm chán không ai không nghe thấy. Nhưng ở đây, chạm trán với hiện thực thì người ta không thể ?o Kệ mẹ nó? mà với tay khóa cái radio, TV như thường làm. Những sự kiện xảy ra trước mắt đây có liên quan trực tiếp đến mạng sống của những con người đang chứng kiến, họ phải có biện pháp đối đầu để khỏi phải hối hận khi cũng chết trong tình huống như thế với bản án trên đầu. Phải biết cho được đối thủ của mình là ai để có kế hoạch đối phó.
    - Như các anh thấy đấy, cộng sản đã đối đầu tiêu diệt đoàn di tản, chúng có mặt và nhúng tay vào tội ác. Một người đàn ông nhằm nói với đám đàn ông quanh đây, làm mọi người quay nhìn ông ta. Nét mặt người đàn ông này vẫn bình thản, ông nhíu đăm đăm vào mọi người rồi tiếp :
    - Có đúng như thế không ? Rõ ràng là những câu kết án của Mặt trận giải phóng ?o Xử tưe bọn ác ôn, tiêu diệt bè lũ tay sai khát máu ?o .. và lá cờ họ vẽ đấy.
    Ông ta dứt câu, nhưng mọi người vẫn yên lặng. Có người nhìn ông, có người tảng lờ nhìn đi nơi khác. Bỗng trong đám có một tay thanh niên đen đúa bước đến mấy bước gần chỗ người đàn ông :
    - *** mẹ . Tay đen đúa nói ?" Chúng nò chờ còn ai nữa. Chúng tàn sát không gớm tay, giết tận cùng, giết tuyệt hết không chừa ai. Đ.m chắc là tiêu hết.
    Nó nhìn mọi người thật sâu nhưng không ai nói một câu nào. Người đàn ông lại lên tiếng, nhắc lại chuyện mấy hôm nay ý muốn để mọi người nhận định ra sự việc :
    - Giết tận giết tuyệt như bà con thấy trong mấy bữa nay đó. Chúng tìm đủ mọi cách để đón, ngăn rồi bắn giết , hiếp dâm. Người đàn ông bỗng quay sang thằng đen đúa, hỏi phang ngang :
    - Cậu em chắc dân Phan Thiết ?
    Thằng đen đúa nhìn ông già và không hiểu ông ta muốn gì. Ông già thấy mình đoán đúng, chỉ có kẻ nào chưa chạm trán hiểm nguy trên đường gọi là di tản mới ngô nghê như thế, nên ông quay nhìn mọi người giới thiệu :
    - Xin giới thiệu bà con, cậu em này ở Phan Thiết chạy ra đây đất !
    Xung quanh, người ta cười ồ lên làm thằng đen đúa lúng túng :
    - Gì vậy ? Hơ ! Tại sao lại cười ?
    Tiếng cười chợt nổi dậy. Một người đàn bà chen lên nói với thằng đen đúa :
    - Người ta nói cậu còn ngủ mê đó.
    Người đàn ông lại tiếp, như ngâm thơ :
    - Có đoạn trường mới biết đắng cay.
    Bỗng có giọng nói :
    - Bọn đầu sỏ Phan Thiết ghê gớm thiệt, không thấy tụi nó ló mặt ra mà người chết thì như rạ. Xung quanh lại nhìn về người vừa nói, anh ta tiếp :
    - Đón chúng ta bằng Fantome trên trời, đưa chúng ta bằng những bộ đồ bông. Tôi còn nhớ cái câu chúng nói khi chúng ta bị nghẽn ở rào kẽm gai đầy mìn ?oKhông nói nhiều, vượt qua sẽ nổ súng ..?. Sau đó, vừa mới định vượt là bom, rocket, đại liên và mìn chào đón chúng ta ngay. Trong thành phố thì bế quan tỏa cảng đuổi ghe thuyền đi hết, và sau đó làm như ơ hờ cố buộc chúng ta ra đây lẻ tẻ để dễ đón đầu tiêu diệt ..
    Anh ta cố nhìn lên mọi người thở dài :
    - Thôi, chúng ta đã biết hết dã tâm của chúng rồi, cũng chẳng cần che đậy với nhau làm gì nữa. Xong anh bước lẩn đi; thoáng chốc anh trở lại, chìa tấm giấy bìa đẹp trên tay trước mọi người :
    - Chúng chuẩn bị cũng chu đáo lắm ! Giấy bìa láng Mỹ, viết bằng mực bút với nét chữ của họa sĩ đàng hoàng. Do chuẩn bị mà thành ngu ra đấy, dấu đầu lại lòi đuôi.
    - Thế chớ còn mảnh giấy này ? Một anh trẻ hơn anh kia chìa tấm giấy nhầu nát có hàng chữ nguệch ngoạc ?oKhông buông tha bọn ăn chơi bóc lột?. Anh kia điềm nhiên trả lời:
    - Đấy là một sự vá víu, nổi hứng tại chỗ hòng che đậy thú tính của chúng trên thân xác của người phụ nữ. Cái này chúng không chuẩn bị cho một câu viết sẵn từ bản doanh vì chúng có ngờ đâu sự thể trên xe có một cô gái đẹp mà chúng không cưỡng được lòng heo hôi hám của chúng.
    Mọi người cũng vẫn làm thinh, nhưng không khí lúc này cởi mở chứ không còn u ám nặng nề. Họ đã biết được đích thực ai là thủ phạm nhưng bị sự vu khống trắng trợn làm họ nghẹt thở. Bây giờ có người đứng lên nói cho ra lẽ, họ rất khoan khoái.
    Chừng như chưa xong câu chuyện, anh kia giải thích sự việc xong, liền đi về hướng chiếc xe du lịch, chồm vào băng sau lấy trong bóp đầm cô gái, trong kho xô đẩy đánh rơi dưới chân , một thỏi sơn môi. Anh kê tờ giấy lên nắp ca bô xe, viết chua theo câu ?oxử tử bọn ác ôn? : ?osản phẩm đẫm máu của Phượng Hoàng .. hãy tìm cách .. tay sai nhà Thiệu? : Xóa lá cờ và viết :?đoàn di tản?. Khi anh gắn lên thành phía sau chiếc xe du lịch thì mọi người đọc vào tờ giấy.
    ?oSẢN PHẨM ĐẪM MÁU CỦA PHƯỢNG HOÀNG?
    ?oHÃY TÌM CÁCH XỬ TỬ BỌN ÁC ÔN TAY SAI NHÀ THIỆU? ?" ĐOÀN DI TẢN
    - Bây giờ biết ai là thủ phạm tội ác rồi thì chúng ta tính sao đây ? Ngàn chỉ còn nghĩ đến việc đánh nhau, chủ xướng ?" Những bộ đồ bông này đối với tôi chẳng ăn thua gì cả.
    Mọi người nghe anh chàng trưởng đoàn xe lên tiếng,lục tục kéo lại. Ngàn nói tiếp :
    - Chúng là những con tép riu. Mấy chiếc này, như mọi người thấy đấy, họ không có hỏa lực. Đầu tiên chúng chận chiếc xe thư, hai bên hai thằng kềm tài xế và người lính bảo vệ. Vài thằng nữa cầm trung liên uy hiếp người tay không phía sau xe. Rồi chúng một lượt nổ súng thật bất ngờ. Sau đó mấy phút, chiếc xe đò chạy tới, chúng sẵn trớn chận lại vì xe đò đối với chúng thì có nhằm nhò gì. Ba thằng cầm trung liên lên xe như xét hỏi giấy tờ, lại bất ngờ chúng tung lựu đạn về phía sau và ria đạn về phía trước; người tài xế định thoát bằng cửa riêng cạnh tay trái ông ta, nhưng thằng đứng gác ngoài bắn ông ta bị thương rồi đến gần ?obắn phát ân huệ? vào mang tang. Vừa lúc đó, chiếc xe du lịch chạy trờ tới bị luôn thằng này chong súng lỡ đà ép cúp vào. Nếu đúng là vợ ông lớn đi thì nó cũng chẳng dám ho he gì, ai ngờ nó biết đây là kiểu gái chơi vủa ông lớn com măng từ Sài Gòn ra, nên chúng không bỏ lỡ dịp, thịt ngay tài xế và thằng hộ vệ xong rồi thay nhau chia chác tại chỗ men tình mà chưa bao giờ chúng đủ tiền mua.
    Ngàn nuốt nước miếng lấy hơi kết luận :
    - Nghĩa là chúng chỉ khoảng 4 thằng thôi mà tai họa gây ra lớn như vậy đấy ! Tôi đã điều nghiên hiện trường và quả quyết hiện trường như vậy.
    Ngàn đã nhận xét và đánh giá đúng việc làm của toán Phượng Hoàng này, nên anh tự tin cho chiến thuật di quân cuả anh vẫn còn sử dụng tốt, anh hô to :
    - Tất cả theo tôi ! Chúng ta tiến theo đội hình di chuyển như trước.
    - Khoan đã, nè anh ! Anh thanh niên gỡ tờ giấy trên đùi cô gái cầm hỏi khi nãy, đưa bàn tay và chặn lời Ngàn ?" Tôi thấy chúng nó chưa chịu buông tha đâu. Meeệ, mấy thằng này sẽ tìm cách đánh vào đoàn ta thôi.
    Nghe câu nói có lý, Ngàn phân vân , hiểu ?ovỏ quíy dày có móng tay nhon?, tụi Phượng Hoàng sẽ nẩy sinh chiến thuật đánh ngã anh khi chúng có thì giờ điều nghiên đội hình di chuyển ?oPhải làm sao, làm sao ??
    - Tui thấy nên mở màn đánh vào bọn chúng cho chạy tan tác mới được. Thấy Ngàn lưỡng lự anh thanh niên chỉ tay vào đám rừng thấp trong kia tiếp ?" Meee, chúng còn tình mình ở trỏng, phải sục vào.
    - Đánh làm gì ! Một chị đàn bà lo sợ - Tự dưng gây chiến tranh ở đây à ! Mấy chú sao hay đánh nhau vậy ? Chết hết còn gì !
    - Thôi đi bà nội ! Bà chạy có thoát tụi nó không ? Tụi nó rình chơi bà, thì bà ?ocười ngất? ..
    - Thôi ! Ngàn dàn xếp ?" Chúng ta vẫn rút nhanh về phía trước, nhưng hãy đề phòng. Anh ngó về hai bên ?" Bên phải trống trải không có tụi nó, chỉ có bên trái, hàng rừng ở mé biển có thể có tụi nó núp ở đó; chúng ta sẽ cho xe chạy kềm bên này giữ chừng. Đồng cỏ, GCM sẽ chạy dễ thôi, hễ thấy chúng, ta nổ súng uy hiếp. Hơn nữa, thấy thế chúng cũng gườm, hay hơn.
    - Hay lắm, vụ đó để tui lo ! Anh thanh niên sáng mắt lên.
    - Trời ơi ! Thôi thôi ! Chị đàn bà lại gào lên.
    Cả đám nhốn nháo. Nhốn nháo rồi êm, ai cũng thấy phải tính theo cách ấy mới an toàn. Cánh rừng trông ghê quá, như tử thần còn rình, hai con mắt trông còn trợn trừng và cái miệng nghiến răng ken két.
    - Ê ! Nè anh ! Tay thanh niên nói với Ngàn ?" M ẹ ẹ ẹ, dàn xếp cho một chiếc GMC đi chứ ,và hỏa lực ..
    Vì việc chung và cũng do chính bảo vệ sinh mạng của mình nên cuộc dàn xếp nhanh chóng. Chiếc GMC đặc biệt này chỉ gồm có 6 người tình nguyện, 6 tay thiện chiến đúng hơn và hình như họ cùng một đám với nhau. Họ đem theo thật đầy đủ súng ống và lựu đạn. Chiếc xe rề rề băng vào cánh đồng, chạy xeo xéo về hướng rừng. Người ta nhìn theo và bỗng người ta rùng mình, 6 người trên xe khoác trùm lên những cái áo lốm đốm và đội lên đầu mấy cái bê rê đỏ. Nhưng mọi người yên tâm, 6 người ấy quay nhìn lại họ, miệng có nụ cười thiện cảm, anh thanh niên đưa cánh tay lên trời, nắm tay ra dấu vung thẳng vào rừng, rồi nắm tay nhìn ngón cái đưa chỉ chỉ lên trên.
    - Thôi ! Lên xe mau ! Ngàn thét lên.
    Mọi người rần rần lên xe. Mấy chiếc xe đậu trước đã nổ máy và lăn bánh. Ngàn dẫn đầu và ấn còi hối thúc mấy chiếc xe sau.
    OÀNH !
    Một tiếng nổ khô ran phía sau. Tôi chồm đầu ra cửa xe, thấy mấy chiếc xe sau đang chửi rủa, chỉ trỏ gì đó vào chiếc xe đò. Tôi lại tụt đầu vào.
    - Gì đó ? Thái hỏi.
    - Lựu đạn nổ trong xe. Tôi trả lời
    - Sao vậy ? Thái lại hỏi.
    - Chắc là thằng nào ?olượm? cái gì trên thân xác của ai đó bị lựu đạn cài chứ gì. Tôi đáp một cách mệt mỏi ?" Lúc này mà cũng có thằng ..
    - Cho xe chạy nhanh lên đi anh Thái ! Ngàn giục.
    Xe lăn bánh mau. Cái chết bây giờ, dù với kiểu nào, hình như không còn làm cho người ta quan tâm nữa. Nó quen quá rồi, dưới mọi hình thái. Cái đang chiếm lĩnh cả đầu óc họ bây giờ, làm cho cả bộ thần kinh họ căng thẳng, là làm thế nào để bản thân mình không phải trở thành một trong các kiểu thây ma đó. Vì rất rõ, mỗi con người họ đang là đích ngắm của một họng súng bố trí sẵn từ nơi nào đó ròi, từ sau muôn ngàn gốc cây, chỗ núp thật là tiện lợi dọc bên quốc lộ.
    - Dù bên cạnh ta có 6 chiến sĩ phòng vệ, tôi vẫn thấy chưa an toàn lắm đâu. Ngàn nói và nhìn về chiếc xe GMC đang bốc mù bụi theo dọc rừng, anh tiếp ?" Họ quả cảm thật, đúng là họ chịu hi sinh đó. Chiếc GMC chạy nhanh nơi bìa rừng. Sáu con người ấy dù sao chăng nữa, cũng đang chịu cận kề cái chết để bảo vệ đoàn xe được an lành trên đường nhựa. Một nỗi cảm thương vẫn đến với tôi ?oBộ đồ thì côn đồ, ác độc; nhưng con người, bản chất vẫn tốt đẹp ..?. Tôi nhìn về phía Ngàn và Thái, hai anh có vẻ trầm ngâm ..
    OÀNH !
    Một quả pháo nổ tung mù bụi cát trước đầu chiếc GMC của toán lính dù. Vẫn tốc lực giữ nguyên, chiếc xe lao vào đám bụi và thoát ra ngay từ đó, chạy nhanh. Súng trên xe nổ giòn tan vào hàng cây bên rừng.
    OÀNH OÀNH !!
    Hai quả pháo nổ liên tiếp liền. Chiếc GMC mất hẳn trong đám bụi mù vừa dày lên, nhưng rồi nó lại vụt ra ngay khỏi đó, vẫn chạy nhanh. Trên xe mấy ống phóng M72 phụt lửa, đạn pháo bắn sâu vào trong rừng.
    OÀNH ! OÀNH ! OÀNH !!!
    Ba quả pháo nổ bung một lượt. Chiếc GMC chậy mất vào rừng.
    Chúng tôi như ngưng thở, lắng nghe súng nổ dậy vang rừng ..
    Nhưng cũng từ lúc ấy, không còn thấy bọn đồ bông nữa.

Chia sẻ trang này