1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

3h sáng

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi giotmuathu, 03/01/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. giotmuathu

    giotmuathu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    1.956
    Đã được thích:
    0
    Đêm không ngủ
    Đêm thật dài
    Tiếng mưa rơi tí tách
    Những hạt mưa thấm ướt hồn ta
    Vở tan
    Như sương
    Như những chiếc lá bay theo gió
    Bay bay
    Như người ngủ trong giấc mộng dài
    Lạc trong rừng sâu
    Sợ hải
    Vội chạy .
    Đi đâu ??? đi đâu ???
    Đi chốn ưu sầu .
    Nhưng về đâu, biết về đâu ???
    Quanh ta là những hố sâu
    Vực thẳm
    Đồi núi chập trùng .
    Không bóng người .
    Chỉ có những tiếng vọng lại từ vách núi
    Tiếng kéo dài, kéo dài ...
    Bên tai .
    Ta vụt chạy, vụt chạy ...
    Rừng cây chằn chịt
    Gai đâm xé thịt
    Đau buốt .
    Sức tàn
    Ta ngã quỵ
    Nhưng tay vẩn cố bám vào gốc cây
    Cố gom hết sức lực còn lại
    Đứng lên .
    Nhưng
    Thân yếu gầy
    Không còn sức .
    Những vết xướt rỉ máu
    Ở bàn tay
    Ở đôi vai
    Nhỏ xuống .
    Ta nằm xuống
    Bên rừng
    Bên tàn cây hoang dại .
    Không ai thấy mặt
    Không ai thương xót
    Chỉ có đám cỏ hoang là người bạn thân nhất .
    Đưa tiển ta, chào vĩnh biệt ta
    Lần cuối .
    Và những ưu sầu phiền muộn ,
    Chôn sâu dưới đáy mộ .
    Đêm mơ
    Tỉnh giấc làm thơ
    Đêm vu vơ ....!
    ngày xưa ơi,ngủ cho ngoan,ngủ cho ngoan nhé...
  2. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    ( Một sáng tác nhỏ cũng ra đời vào khoảng 3h sáng của một đêm trắng ... những đêm trắng của một thời đã không còn nữa ... )
    Khảo cổ đêm ...
    Đêm cặm cụi làm thơ
    Chữ nghĩa lạc đường còn chưa tìm về lại
    Đào bới cả một vùng thời gian
    Khảo cổ những lần được mất
    Chỉ thấy tàn tro cùng tiếng thở dài
    Đêm bạn cùng ai
    Tiếng chú dế mèn rúc rích
    Nghe tiếng đất thở từng hơi nặng trịch
    Rũ mình thoát khỏi cơn mưa
    Chán chường cổ tích ngày xưa
    Nàng công chúa trong lòng đã chết
    Hoàng tử bây giờ rã rời mỏi mệt
    Vì chén say mà bán cả ngai vàng
    Tim trong trắng xưa giờ thành đa mang
    Huyền thoại hóa thành bi kịch
    Một kinh thành không hoàng thân quốc thích
    Không một tiếng trống chầu oai linh
    Ta đem cả hoàng cung trong cõi lòng mình
    Chôn vào giếng ngọc
    Nỉ non lời đêm khóc
    Đêm thành phố không sao
    Côn trùng không dám kêu gào
    Vì sợ những Mosfly , Shelltox
    Những câu thơ gầy gò , còi cọc
    Thiếu vắng một niềm yêu thương
    Những ý thơ lạc đường
    Tìm về giữa lòng ngơ ngác
    Ngại gì mà không hát ?
    Nhạc buồn có ai cười đâu ?
    Đừng hát lý qua cầu
    Tội con sáo sang sông ngồi nhớ
    Guitar buồn như duyên nợ
    Sáu dây sao đệm nổi chín cung sầu
    Nỗi buồn theo đêm về đâu
    Tang tình ... khoan nhặt...
    À ơi , những vui buồn đã mất
    Hãy theo lá vàng mà rơi...
    Giá gì ta là trẻ ham chơi
    Theo đêm về với thành Bát Đa trong truyện cổ
    Một nghìn lẻ một đêm đầy bạc vàng , vua chúa
    Đêm cuối cùng sẽ chưa bao giờ đi qua ...
    Khảo cổ kỷ niệm đã băng hà
    Vào một đêm nửa đùa nửa thật
    Ta vẩn vơ như hành khất
    Đêm thành hoang mạc dưới chân ...
    2.10.1999
    Votrungh@
  3. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    ( Một sáng tác nhỏ cũng ra đời vào khoảng 3h sáng của một đêm trắng ... những đêm trắng của một thời đã không còn nữa ... )
    Khảo cổ đêm ...
    Đêm cặm cụi làm thơ
    Chữ nghĩa lạc đường còn chưa tìm về lại
    Đào bới cả một vùng thời gian
    Khảo cổ những lần được mất
    Chỉ thấy tàn tro cùng tiếng thở dài
    Đêm bạn cùng ai
    Tiếng chú dế mèn rúc rích
    Nghe tiếng đất thở từng hơi nặng trịch
    Rũ mình thoát khỏi cơn mưa
    Chán chường cổ tích ngày xưa
    Nàng công chúa trong lòng đã chết
    Hoàng tử bây giờ rã rời mỏi mệt
    Vì chén say mà bán cả ngai vàng
    Tim trong trắng xưa giờ thành đa mang
    Huyền thoại hóa thành bi kịch
    Một kinh thành không hoàng thân quốc thích
    Không một tiếng trống chầu oai linh
    Ta đem cả hoàng cung trong cõi lòng mình
    Chôn vào giếng ngọc
    Nỉ non lời đêm khóc
    Đêm thành phố không sao
    Côn trùng không dám kêu gào
    Vì sợ những Mosfly , Shelltox
    Những câu thơ gầy gò , còi cọc
    Thiếu vắng một niềm yêu thương
    Những ý thơ lạc đường
    Tìm về giữa lòng ngơ ngác
    Ngại gì mà không hát ?
    Nhạc buồn có ai cười đâu ?
    Đừng hát lý qua cầu
    Tội con sáo sang sông ngồi nhớ
    Guitar buồn như duyên nợ
    Sáu dây sao đệm nổi chín cung sầu
    Nỗi buồn theo đêm về đâu
    Tang tình ... khoan nhặt...
    À ơi , những vui buồn đã mất
    Hãy theo lá vàng mà rơi...
    Giá gì ta là trẻ ham chơi
    Theo đêm về với thành Bát Đa trong truyện cổ
    Một nghìn lẻ một đêm đầy bạc vàng , vua chúa
    Đêm cuối cùng sẽ chưa bao giờ đi qua ...
    Khảo cổ kỷ niệm đã băng hà
    Vào một đêm nửa đùa nửa thật
    Ta vẩn vơ như hành khất
    Đêm thành hoang mạc dưới chân ...
    2.10.1999
    Votrungh@
  4. kitty_sona

    kitty_sona Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
    Đợi
    (BNT)
    ...
    Không nghĩ về anh như một mái nhà
    Chở che em những ngày mưa nắng
    Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
    Em con đò sẽ bớt cô đơn
    Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
    Em đâu cần anh tới
    Em đâu cần anh nói
    Và đâu cần anh biết nỗi đợi này
    Sao em còn ngồi mãi đây
    Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
    Trăng 15 mà lòng em vẫn khuyết
    Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà
    ...

    Chẳng biết dỗi
    Chẳng biết hờn
    Chẳng biết van lơn
    Nhưng thi thoảng biết cô đơn
    Và khóc...



    Được kitty_sona sửa chữa / chuyển vào 02:57 ngày 24/02/2003
  5. kitty_sona

    kitty_sona Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
    Đợi
    (BNT)
    ...
    Không nghĩ về anh như một mái nhà
    Chở che em những ngày mưa nắng
    Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
    Em con đò sẽ bớt cô đơn
    Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
    Em đâu cần anh tới
    Em đâu cần anh nói
    Và đâu cần anh biết nỗi đợi này
    Sao em còn ngồi mãi đây
    Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
    Trăng 15 mà lòng em vẫn khuyết
    Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà
    ...

    Chẳng biết dỗi
    Chẳng biết hờn
    Chẳng biết van lơn
    Nhưng thi thoảng biết cô đơn
    Và khóc...



    Được kitty_sona sửa chữa / chuyển vào 02:57 ngày 24/02/2003
  6. myosotis

    myosotis Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2003
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0
    Đêm rơi lặng lẽ. Trời đã khuya lắm rồI!Mệt mỏI! Những khoảnh khắc đầu tiên của một ngày mớI cũng đã đến! Chậm rãi thắp một ngọn nến! Nhìn ánh sáng lung linh, thanh thản. Nến cháy thật chậm, tan dần, tan dần thành một chất lỏng trong suốt. Chờ đợI những giọt nến đầu tiên sẽ trào ra khỏI cây nến. Khi đó, sẽ nghỉ ngơi. Chờ mãi, chờ mãi?
    Nhưng thật lạ, chẳng một giọt nến nào rớt ra ngoài được. Ngọn lửa nóng bỏng khoét thành một vũng sâu hoắm trên mặt nến. Những giọt nến đáng lẽ phảI trào ra ngoài lạI bị ngọn nến nuốt vào trong lòng, rất sâu.
    Một vật tưởng như thật tầm thường như ngọn nến cũng có nhiều loạI. Có những loạI chỉ cần một chút nhiệt của ngọn lửa cũng đủ làm cho chúng tan chảy, trào ra thành những vết sẹo ngoằn nghèo lộ rõ trên mặt nến. Và cũng có loạI, cho dù đã chịu đựng ngọn lửa rất lâu, trên bề mặt chẳng hề mang một vết tích nào. Ngọn lửa nóng bỏng đã tạo ra những vết thương không-trên-bề-mặt, rất sâu, rất sâu.
  7. myosotis

    myosotis Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2003
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0
    Đêm rơi lặng lẽ. Trời đã khuya lắm rồI!Mệt mỏI! Những khoảnh khắc đầu tiên của một ngày mớI cũng đã đến! Chậm rãi thắp một ngọn nến! Nhìn ánh sáng lung linh, thanh thản. Nến cháy thật chậm, tan dần, tan dần thành một chất lỏng trong suốt. Chờ đợI những giọt nến đầu tiên sẽ trào ra khỏI cây nến. Khi đó, sẽ nghỉ ngơi. Chờ mãi, chờ mãi?
    Nhưng thật lạ, chẳng một giọt nến nào rớt ra ngoài được. Ngọn lửa nóng bỏng khoét thành một vũng sâu hoắm trên mặt nến. Những giọt nến đáng lẽ phảI trào ra ngoài lạI bị ngọn nến nuốt vào trong lòng, rất sâu.
    Một vật tưởng như thật tầm thường như ngọn nến cũng có nhiều loạI. Có những loạI chỉ cần một chút nhiệt của ngọn lửa cũng đủ làm cho chúng tan chảy, trào ra thành những vết sẹo ngoằn nghèo lộ rõ trên mặt nến. Và cũng có loạI, cho dù đã chịu đựng ngọn lửa rất lâu, trên bề mặt chẳng hề mang một vết tích nào. Ngọn lửa nóng bỏng đã tạo ra những vết thương không-trên-bề-mặt, rất sâu, rất sâu.
  8. bazoka

    bazoka Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    3 giờ sáng là lúc mình ngủ ngon nhất, chẳng có gì để nói lúc đó cả, có chăng là những giấc mơ đẹp mà thôi
  9. bazoka

    bazoka Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    3 giờ sáng là lúc mình ngủ ngon nhất, chẳng có gì để nói lúc đó cả, có chăng là những giấc mơ đẹp mà thôi
  10. giotmuathu

    giotmuathu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    1.956
    Đã được thích:
    0
    Một Chút ...
    Chẳng hiểu vì sao ta buồn ...
    như ta đã từng buồn ...
    ... và còn hơn thế nữa ...
    Hơi thở như vỡ
    ... lại tan vào lòng đất ... chơ vơ
    một khoảng trống của màn đêm ... mù mịt ...
    ta ngu ngơ như giọt sương ...
    nằm lăn trên ngọn cỏ ...
    người ... đi qua ... có bao giờ rõ ...
    một giọt sương mang hình giọt lệ hay không ??
    Buồn ... cũng trải ra mênh mông ...
    nghe trong lòng vỗ sóng
    ì ầm , lắng đọng ...
    sóng hiểu gì không ?
    khi cát vẫn trần như thế ?
    người hiểu gì không ?
    khi ta vẫn buồn như thế ...
    ngày xưa ơi,ngủ cho ngoan,ngủ cho ngoan nhé...

Chia sẻ trang này