1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

.

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sacmauhoavan, 28/11/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Bi_Thong_Mac_Danh

    Bi_Thong_Mac_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2007
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0
    anh muốn có một đứa con trai
    sáng nay tỉnh dậy, ngồi lướt web khi còn chưa kịp tỉnh táo
    chợt nhiên một luồng ý thức từ đâu chạy đến
    như độ cao tốc của một chiếc mô tô.
    anh phải diễn tả vậy, bởi đây là điều anh chưa từng để tâm một cách nghiêm túc, bỗng nay lại xác lập mong muốn của mình một cách rõ ràng, nhanh chóng và mạch lạc đến như vậy.
    ngày 13-18 tuổi, anh rất không ưa con nid
    ngày 19-23 tuô?i, anh môfi lúc ca?ng thích nhi?n nhưfng em bé 3-4 tuô?i
    nga?y 24-26, anh sợ khi nghĩ đến lúc mình sẽ có con.
    có một loại ý cảnh làm anh cảm giác rằng, vận mệnh của nó sẽ khó tránh khỏi sự thảm liệt vốn luôn luôn tồn hữu trong dòng máu này, sợ ră?ng có khi còn hơn cả anh.
    và hơn một nỗi sợ, nếu nó không lâm vào tình cảnh như anh...va? không đu? độ bê?n bi?, sức de?o dai va? mực chịu đựng
    vậy thì thà đừng.
    nhưng bây giờ, như em đã nói: khi từ chối có em bé với anh: em có linh ca?m, có lẽ quết định bây giơ? sẽ là điều làm em tiếc nuối về sau nhất.
    có lẽ lắm.ca? anh nưfa, khi đaf mong muốn nhưng co?n chưa dám quyết liệt, như sự ngập ngư?ng, khi em nói: em chưa săfn sa?ng
    bao giơ? anh mới săfn sa?ng.
    ***
    hai gã kỳ hoa của đất Hà thành là NSvà DBL năm xưa đã từng khóc nức nở như trẻ thơ trước mặt bạn mình, trong một không khí gia đình ấm cúng.
    anh rồi có vậy không
    Định mệnh khiến em đưa ĐH đến với anh
    Còn bây giờ là DBL
    Từ sau bức tranh HXH, chưa có bức tranh tự họa cuộc đời nào đẹp đẽ và long lanh đau đớn, làm anh ấn tượng đến vậy.
    ĐH làm anh sảng khoái, hay đúng hơn là cực sướng với ngôn từ âm u ma quái giưfa trâ?n gian. anh đã vô cùng mừng rỡ khi xem một cách ngấu nghiến tập sách ấy cả chục lần. Nỗi niềm của kẻ tri âm. thật không sao diễn tả được vậy.
    Còn với DBL, là cả một khoảng trời cao thẳm và siêu sâu của những mâu thuẫn hỗn động. một con người can đảm đến lạnh lùng.
    anh bội phục.
    cảm thương và trân trọng tất cả, từ những hành động được đặt tên kỳ lạ và suy nghĩ bị gán cái mác là dị thường. từ việc đốt tranh trong vài phút sau cả năm trời gian nan sáng tác, giọt nước mắt của quá khứ hiển hiện ngay trong tâm cách của anh ngày hôm nay. từ chuyến đi thăm một người tù trẻ tuổi đêm 30 Tết, đến việc trả tiền công cho mẫu vẽ bằng những chiếc áo khoác bán được giá thời bấy giờ. từ việc từ chối lời mời tham gia triển lãm nhóm, việc viết thư vay tiền bạn không bằng tiếng Việt, đến sự đón đợi cái chết bằng bữa tiệc tịch cốc.
    Hết sức thinh khiết
    Quá mức sang trọng.
    đến nôfi, nhưfng con ngươ?i bi?nh thươ?ng không thê? chạm đến
    va? nhưfng ke? có được niê?m ca?m hiê?u cufng chưa chắc dám la?m như thế cho một cuộc rong chơi
    Anh nghĩ đến VanG.
    So với DBL, VanG. còn kém nhiều lắm.
    Anh đã vô cùng ngạc nhiên khi đọc những bài viết miêu tả về cuộc sống nội tâm thông qua những cách cư xử của ông. Chỉ có thể tóm gọn trong hai từ: mãn nguyện. Mãn nguyện vì mình không đơn độc, vì đã từng có những con người như thế trên đời này.
    Anh của ngày hôm nay
    là may mắn
    hay tội nghiệp.
    rồi
    anh có phải sẽ khóc hay không
    theo kiểu NS đã
    và DBL cũng.
    anh muốn có
    một đứa con.
  2. Bi_Thong_Mac_Danh

    Bi_Thong_Mac_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2007
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0
    .
  3. Bi_Thong_Mac_Danh

    Bi_Thong_Mac_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2007
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0

    tao đang rất đau đầu
    đau rất đau ấy?
    hậu quả của cái cảm giác cực khoái, khi có sự đột biến trong lúc vẽ.
    sau khi ngắm nghía, tự sướng một hồi thật lâu, cảm giác rã rời tìm đến, cái đầu bắt đầu rêm rêm.
    Cái đau này làm tao nhớ đến cơn Tột Biến khi xưa, cũng y như thế.
    Sau phút thăng hoa lúc 3h sáng, tao thao thức mãi. Lúc ấy thèm có bất kỳ ai để chia sẻ cảm xúc. Rồi bắt đầu nhức đầu hơn búa bổ, kéo dài đến cả giờ đồng hồ sau? cho đến lúc thiếp đi lúc nào không hay
    Bây giờ cũng vậy
    nhưng tao đã biết im lặng
    biết dằn mình lại hơn rồi.
    Tranh của tao không thể mạnh về tính học thuật được, bởi cảm xúc bạo liệt luôn sẵn sàng choáng ngợp bất kỳ khu vực nào của mặt tranh khi cơn bốc đồng tìm đến. để, như khi lần đầu tiên, lúc mày ?ongồi ké? và vô cớ xem tranh, cũng như thơ tao, đã phải làm động tác cắn răng và rụt vai, biểu tả sự rùng mình. Khi ấy, tao khoái trá vì bắt gặp được nét ghê sợ thoáng qua trong ánh mắt của mày.
    ừ, chằng thế, mà từ trước ngày hôm nay, tao đã có một mong muốn trong sự nghiệp hội họa của mình - cho đến khi còn có thể bám víu? đó là tạo ra được một bức tranh mà người ta chỉ có thể xem được 1 lần mà thôi. Vì họ sẽ không bao giờ muốn hay dám xem lại lần thứ hai.

    Tao đang ngồi uống trà
    Trà Bắc Thái, thằng bạn thân mến ạ
    Lâu lắm rồi mới được dịp uống thỏa thích như dạo này, dù không phải trà Nhài.
    chỉ là không gian không được như ý cho lắm, bởi đây không phải trà thất, mà là quán café wifi. Hề, cũng coi như là buồn ngủ gặp chiếu manh vậy. Trà thất trong sài gòn thì sạch đẹp, đúng tiêu chuẩn, chỉ có nước lã thì đắt giá hơn café mới ức chế!
    NÓI (Với bạn)
    Tao gom nỗi đau
    Tao rặn, nổi sầu
    Tao-xoa-tròn-cái-khối
    Người gọi là ?ovô minh?
    Tao ưu phiền
    Tao khổ não
    Tao đọng đặc
    Tao phát tiết!!!...
    Tao ngất ngứ?
    Thân tao giá áo
    Ơi mày! Ơi mày!...
    Mày ơi.
    ?oNgày xưa? - Truyện kể
    Ra sao nhỉ ? ?" ?oCổ tích? ?" Bà ngồi giữa đấy
    Xung quanh đám cháu
    (Chúng-nhỏ)
    Đang ngồi-yên nghe.
    ừ, chúng nó chỉ biết ngồi yên-nghe
    Đâu hay thinh lặng đang vờn không gian?
    Ôi! Mơn khao khát
    Xóa nhòa ứ uất
    điên dại
    thống thiết
    hung cuồng?
    Đi tìm?
    Mong lại ?oTUỔI THƠ? - Ở giấc bây chừ...
    Khó-quá-hay-chăng!
    0t 11/08
    Tao phải viết và nói ra như thế này, dù tao và mày vẫn thường nhìn thấy mặt nhau ở 0t.
    Mày vẫn ngồi với những người bạn như xưa
    Và tao vẫn ngồi một mình như tự bao giờ
    và sẽ không còn có lúc lại ngồi với nhau như ngày xưa nữa rồi.
    đêm nay, tao sẽ nói, tao sẽ ?onói cho ra? một lần
    như lần ở nhà hát lớn hôm xưa, mà kẻ ?onói cho ra?, là mày.
    Cái siết chặc tay khuya hôm ấy
    Câu nói: lại kia đi, ngồi ở đấy cho nó cao. Mày hiểu
    Câu nói: tao đã có một người anh đúng nghĩa, và một người bạn như mày. Vậy thì không có lý nào thất bại cho được. mày đã kiểm chứng.
    Và chính mày đã ở bên bên tao, chứng kiến giờ phút bất an, bối rối mà tao đã đón trước bằng linh cảm trong đêm hôm ấy như thế nào.
    Tao đã từng thương mày đến không nói lên lời, khi trông thấy mày cười bò lăn ra nền nhà khi xem ebook Bùi Giáng trên máy tính. Hình ảnh đấy không bao giờ phai. Tao hiểu.
    Còn như hai câu: khốn kiếp hai chữ thiên tài, khốn nạn hai chữ vĩ nhân. tao cũng chỉ có thể nói được với mày mà thôi.
    Và tao nhớ cái cảm xúc thảng thốt của mày khi kể về việc té xe ở vũng lầy nhưng mày không buồn ngồi dậy mà nằm thẳng cẳng giữa đất trời khi đang trên đường chạy lại 0t với tao. Một đêm đáng nhớ! Một trang nhật ký của niềm tri âm đã tuông chảy như không có điểm dừng trong đêm đấy. một đêm ấn tượng của tình bạn!
    Mày đã ví tao như rimbaud, mà ?ođã có rimbaud thì phải có verlaine chứ? ?" mày cười đắc ý. Sự thân thiết của tao và mày biểu lộ rõ nến nỗi B đã phải ví tao như là bồ nhí của mày. Mày-thằng thân, còn B, là bạn yêu. Đó là cách tao gọi riêng hai đứa mày ngày xưa.
    Bây giờ thì tứ tán hết rồi.
    tao xa mày-mày xa B-B xa tao-tao xa L. Còn L, không liên hệ thân thiết gì với bọn mày nữa.
    Còn nhớ, tao đưa cho mày và B, mỗi đứa một đồng xu China, tao giữ một đồng.
    Có lẽ, đó là thứ duy nhất còn lại nhau.
    Có phải không!~!~!
    Thằng khốn kiếp!
    Mày có biết rằng tao thất vọng lắm không ?
    Một thất vọng cực kỳ to lớn
    Tao có thể làm bạn với một kẻ giết người
    Nhưng với kẻ muốn đẩy con mình - một đứa con còn chưa định hình - vào chỗ chết thì không bao giờ.
    Tại sao kẻ đó lại là mày!
    Tao đã cố gắng và nỗ lực đến mức cuối cùng của mình, bằng vào những trải nghiệm, cảm ứng và những niềm đau đớn riêng tư để chỉ ra cho mày một con đường phù hợp nhất. ít nhất là có thể đáp ứng tình thế khó xử khi đó một cách có tình có lý nhất. nhưng mày từ chối. mà, trong cái sự từ chối ấy, vô hình chung, mày còn từ chối tất thảy những điều mà sách-vở mày đã xem-đã viết.
    Chỉ bằng một lối suy nghĩ mà thôi.
    Bao giờ mày sẽ nhận ra.
    Ngày ấy chắc còn rất xa?
    còn, tao đã đáp lời cho sự từ chối của mày trong những ngày hôm ấy
    cho mãi mãi về sau.
    đêm-phố
    nỗi cô đơn có tên là Vĩ Đại
    đẩy con người nhỏ bé tiến dần xa
    ta hít hơi giữa phố phường bụi bặm
    phổi ngập niềm thất vọng nghĩ về nhau.
    đêm dấn sâu trên phố về giá lạnh
    rét quanh mình đan chiếc áo quạnh hiu
    ta thiếu nhau ở mối sầu tự sự...
    ai ? - người nghĩ lại
    kẻ trầm tư.
    khuya hút heo cho gió thành bất tử
    khởi dòng miên niệm khởi dòng ca
    ta hát vang một vài cơn khát lạ
    biển hò sóng
    rợn mảng thịt da.
    đêm cứ qua mà chẳng gì đứng mãi
    ai về hiện tại để mà nghe
    đêm thiết tha để một lần vĩnh viễn.
    một ngày nào đến, tao sẽ sử dụng đoản khúc này
    ?o?
    Mùa ôi gió thổi trần gian lạnh
    Âm dội vô hình kẻ dọc ngang
    ??

    thứ cảm xúc cảm cao trọng mà mày đã viết nên trong một khoảnh khắc ?" một khoảnh khắc vừa-đủ - cho tất cả những tháng ngày đẹp đẽ nhất của tình bạn này
    tao sẽ dùng nó để làm lời bạt cho MùA ÂM.
    Để, cho mày một lần thực sự được làm kẻ chứng nhân!
    Vốn, mày chẳng đã nói: tao với mày, chỉ là một thoáng gặp gỡ trong thế giới nghệ thuật hay sao ?
    ừ! ?" vì nó sẽ vù qua!
    Cảm ơn mày!
    Thằng khốn kiếp!

    !tao thật sự là một kẻ khắt khe

  4. Bi_Thong_Mac_Danh

    Bi_Thong_Mac_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2007
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0

    tao đang rất đau đầu
    đau rất đau ấy?
    hậu quả của cái cảm giác cực khoái, khi có sự đột biến trong lúc vẽ.
    sau khi ngắm nghía, tự sướng một hồi thật lâu, cảm giác rã rời tìm đến, cái đầu bắt đầu rêm rêm.
    Cái đau này làm tao nhớ đến cơn Tột Biến khi xưa, cũng y như thế.
    Sau phút thăng hoa lúc 3h sáng, tao thao thức mãi. Lúc ấy thèm có bất kỳ ai để chia sẻ cảm xúc. Rồi bắt đầu nhức đầu hơn búa bổ, kéo dài đến cả giờ đồng hồ sau? cho đến lúc thiếp đi lúc nào không hay
    Bây giờ cũng vậy
    nhưng tao đã biết im lặng
    biết dằn mình lại hơn rồi.
    Tranh của tao không thể mạnh về tính học thuật được, bởi cảm xúc bạo liệt luôn sẵn sàng choáng ngợp bất kỳ khu vực nào của mặt tranh khi cơn bốc đồng tìm đến. để, như khi lần đầu tiên, lúc mày ?ongồi ké? và vô cớ xem tranh, cũng như thơ tao, đã phải làm động tác cắn răng và rụt vai, biểu tả sự rùng mình. Khi ấy, tao khoái trá vì bắt gặp được nét ghê sợ thoáng qua trong ánh mắt của mày.
    ừ, chằng thế, mà từ trước ngày hôm nay, tao đã có một mong muốn trong sự nghiệp hội họa của mình - cho đến khi còn có thể bám víu? đó là tạo ra được một bức tranh mà người ta chỉ có thể xem được 1 lần mà thôi. Vì họ sẽ không bao giờ muốn hay dám xem lại lần thứ hai.

    Tao đang ngồi uống trà
    Trà Bắc Thái, thằng bạn thân mến ạ
    Lâu lắm rồi mới được dịp uống thỏa thích như dạo này, dù không phải trà Nhài.
    chỉ là không gian không được như ý cho lắm, bởi đây không phải trà thất, mà là quán café wifi. Hề, cũng coi như là buồn ngủ gặp chiếu manh vậy. Trà thất trong sài gòn thì sạch đẹp, đúng tiêu chuẩn, chỉ có nước lã thì đắt giá hơn café mới ức chế!
    NÓI (Với bạn)
    Tao gom nỗi đau
    Tao rặn, nổi sầu
    Tao-xoa-tròn-cái-khối
    Người gọi là ?ovô minh?
    Tao ưu phiền
    Tao khổ não
    Tao đọng đặc
    Tao phát tiết!!!...
    Tao ngất ngứ?
    Thân tao giá áo
    Ơi mày! Ơi mày!...
    Mày ơi.
    ?oNgày xưa? - Truyện kể
    Ra sao nhỉ ? ?" ?oCổ tích? ?" Bà ngồi giữa đấy
    Xung quanh đám cháu
    (Chúng-nhỏ)
    Đang ngồi-yên nghe.
    ừ, chúng nó chỉ biết ngồi yên-nghe
    Đâu hay thinh lặng đang vờn không gian?
    Ôi! Mơn khao khát
    Xóa nhòa ứ uất
    điên dại
    thống thiết
    hung cuồng?
    Đi tìm?
    Mong lại ?oTUỔI THƠ? - Ở giấc bây chừ...
    Khó-quá-hay-chăng!
    0t 11/08
    Tao phải viết và nói ra như thế này, dù tao và mày vẫn thường nhìn thấy mặt nhau ở 0t.
    Mày vẫn ngồi với những người bạn như xưa
    Và tao vẫn ngồi một mình như tự bao giờ
    và sẽ không còn có lúc lại ngồi với nhau như ngày xưa nữa rồi.
    đêm nay, tao sẽ nói, tao sẽ ?onói cho ra? một lần
    như lần ở nhà hát lớn hôm xưa, mà kẻ ?onói cho ra?, là mày.
    Cái siết chặc tay khuya hôm ấy
    Câu nói: lại kia đi, ngồi ở đấy cho nó cao. Mày hiểu
    Câu nói: tao đã có một người anh đúng nghĩa, và một người bạn như mày. Vậy thì không có lý nào thất bại cho được. mày đã kiểm chứng.
    Và chính mày đã ở bên bên tao, chứng kiến giờ phút bất an, bối rối mà tao đã đón trước bằng linh cảm trong đêm hôm ấy như thế nào.
    Tao đã từng thương mày đến không nói lên lời, khi trông thấy mày cười bò lăn ra nền nhà khi xem ebook Bùi Giáng trên máy tính. Hình ảnh đấy không bao giờ phai. Tao hiểu.
    Còn như hai câu: khốn kiếp hai chữ thiên tài, khốn nạn hai chữ vĩ nhân. tao cũng chỉ có thể nói được với mày mà thôi.
    Và tao nhớ cái cảm xúc thảng thốt của mày khi kể về việc té xe ở vũng lầy nhưng mày không buồn ngồi dậy mà nằm thẳng cẳng giữa đất trời khi đang trên đường chạy lại 0t với tao. Một đêm đáng nhớ! Một trang nhật ký của niềm tri âm đã tuông chảy như không có điểm dừng trong đêm đấy. một đêm ấn tượng của tình bạn!
    Mày đã ví tao như rimbaud, mà ?ođã có rimbaud thì phải có verlaine chứ? ?" mày cười đắc ý. Sự thân thiết của tao và mày biểu lộ rõ nến nỗi B đã phải ví tao như là bồ nhí của mày. Mày-thằng thân, còn B, là bạn yêu. Đó là cách tao gọi riêng hai đứa mày ngày xưa.
    Bây giờ thì tứ tán hết rồi.
    tao xa mày-mày xa B-B xa tao-tao xa L. Còn L, không liên hệ thân thiết gì với bọn mày nữa.
    Còn nhớ, tao đưa cho mày và B, mỗi đứa một đồng xu China, tao giữ một đồng.
    Có lẽ, đó là thứ duy nhất còn lại nhau.
    Có phải không!~!~!
    Thằng khốn kiếp!
    Mày có biết rằng tao thất vọng lắm không ?
    Một thất vọng cực kỳ to lớn
    Tao có thể làm bạn với một kẻ giết người
    Nhưng với kẻ muốn đẩy con mình - một đứa con còn chưa định hình - vào chỗ chết thì không bao giờ.
    Tại sao kẻ đó lại là mày!
    Tao đã cố gắng và nỗ lực đến mức cuối cùng của mình, bằng vào những trải nghiệm, cảm ứng và những niềm đau đớn riêng tư để chỉ ra cho mày một con đường phù hợp nhất. ít nhất là có thể đáp ứng tình thế khó xử khi đó một cách có tình có lý nhất. nhưng mày từ chối. mà, trong cái sự từ chối ấy, vô hình chung, mày còn từ chối tất thảy những điều mà sách-vở mày đã xem-đã viết.
    Chỉ bằng một lối suy nghĩ mà thôi.
    Bao giờ mày sẽ nhận ra.
    Ngày ấy chắc còn rất xa?
    còn, tao đã đáp lời cho sự từ chối của mày trong những ngày hôm ấy
    cho mãi mãi về sau.
    đêm-phố
    nỗi cô đơn có tên là Vĩ Đại
    đẩy con người nhỏ bé tiến dần xa
    ta hít hơi giữa phố phường bụi bặm
    phổi ngập niềm thất vọng nghĩ về nhau.
    đêm dấn sâu trên phố về giá lạnh
    rét quanh mình đan chiếc áo quạnh hiu
    ta thiếu nhau ở mối sầu tự sự...
    ai ? - người nghĩ lại
    kẻ trầm tư.
    khuya hút heo cho gió thành bất tử
    khởi dòng miên niệm khởi dòng ca
    ta hát vang một vài cơn khát lạ
    biển hò sóng
    rợn mảng thịt da.
    đêm cứ qua mà chẳng gì đứng mãi
    ai về hiện tại để mà nghe
    đêm thiết tha để một lần vĩnh viễn.
    một ngày nào đến, tao sẽ sử dụng đoản khúc này
    ?o?
    Mùa ôi gió thổi trần gian lạnh
    Âm dội vô hình kẻ dọc ngang
    ??

    thứ cảm xúc cảm cao trọng mà mày đã viết nên trong một khoảnh khắc ?" một khoảnh khắc vừa-đủ - cho tất cả những tháng ngày đẹp đẽ nhất của tình bạn này
    tao sẽ dùng nó để làm lời bạt cho MùA ÂM.
    Để, cho mày một lần thực sự được làm kẻ chứng nhân!
    Vốn, mày chẳng đã nói: tao với mày, chỉ là một thoáng gặp gỡ trong thế giới nghệ thuật hay sao ?
    ừ! ?" vì nó sẽ vù qua!
    Cảm ơn mày!
    Thằng khốn kiếp!

    !tao thật sự là một kẻ khắt khe

  5. Bi_Thong_Mac_Danh

    Bi_Thong_Mac_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2007
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0
    .
  6. Bi_Thong_Mac_Danh

    Bi_Thong_Mac_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2007
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0

    tao đang rất đau đầu
    đau rất đau ấy?
    hậu quả của cái cảm giác cực khoái, khi có sự đột biến trong lúc vẽ.
    sau khi ngắm nghía, tự sướng một hồi thật lâu, cảm giác rã rời tìm đến, cái đầu bắt đầu rêm rêm.
    Cái đau này làm tao nhớ đến cơn Tột Biến khi xưa, cũng y như thế.
    Sau phút thăng hoa lúc 3h sáng, tao thao thức mãi. Lúc ấy thèm có bất kỳ ai để chia sẻ cảm xúc. Rồi bắt đầu nhức đầu hơn búa bổ, kéo dài đến cả giờ đồng hồ sau? cho đến lúc thiếp đi lúc nào không hay
    Bây giờ cũng vậy
    nhưng tao đã biết im lặng
    biết dằn mình lại hơn rồi.
    Tranh của tao không thể mạnh về tính học thuật được, bởi cảm xúc bạo liệt luôn sẵn sàng choáng ngợp bất kỳ khu vực nào của mặt tranh khi cơn bốc đồng tìm đến. để, như khi lần đầu tiên, lúc mày ?ongồi ké? và vô cớ xem tranh, cũng như thơ tao, đã phải làm động tác cắn răng và rụt vai, biểu tả sự rùng mình. Khi ấy, tao khoái trá vì bắt gặp được nét ghê sợ thoáng qua trong ánh mắt của mày.
    ừ, chằng thế, mà từ trước ngày hôm nay, tao đã có một mong muốn trong sự nghiệp hội họa của mình - cho đến khi còn có thể bám víu? đó là tạo ra được một bức tranh mà người ta chỉ có thể xem được 1 lần mà thôi. Vì họ sẽ không bao giờ muốn hay dám xem lại lần thứ hai.

    Tao đang ngồi uống trà
    Trà Bắc Thái, thằng bạn thân mến ạ
    Lâu lắm rồi mới được dịp uống thỏa thích như dạo này, dù không phải trà Nhài.
    chỉ là không gian không được như ý cho lắm, bởi đây không phải trà thất, mà là quán café wifi. Hề, cũng coi như là buồn ngủ gặp chiếu manh vậy. Trà thất trong sài gòn thì sạch đẹp, đúng tiêu chuẩn, chỉ có nước lã thì đắt giá hơn café mới ức chế!
    NÓI (Với bạn)
    Tao gom nỗi đau
    Tao rặn, nổi sầu
    Tao-xoa-tròn-cái-khối
    Người gọi là ?ovô minh?
    Tao ưu phiền
    Tao khổ não
    Tao đọng đặc
    Tao phát tiết!!!...
    Tao ngất ngứ?
    Thân tao giá áo
    Ơi mày! Ơi mày!...
    Mày ơi.
    ?oNgày xưa? - Truyện kể
    Ra sao nhỉ ? ?" ?oCổ tích? ?" Bà ngồi giữa đấy
    Xung quanh đám cháu
    (Chúng-nhỏ)
    Đang ngồi-yên nghe.
    ừ, chúng nó chỉ biết ngồi yên-nghe
    Đâu hay thinh lặng đang vờn không gian?
    Ôi! Mơn khao khát
    Xóa nhòa ứ uất
    điên dại
    thống thiết
    hung cuồng?
    Đi tìm?
    Mong lại ?oTUỔI THƠ? - Ở giấc bây chừ...
    Khó-quá-hay-chăng!
    0t 11/08
    Tao phải viết và nói ra như thế này, dù tao và mày vẫn thường nhìn thấy mặt nhau ở 0t.
    Mày vẫn ngồi với những người bạn như xưa
    Và tao vẫn ngồi một mình như tự bao giờ
    và sẽ không còn có lúc lại ngồi với nhau như ngày xưa nữa rồi.
    đêm nay, tao sẽ nói, tao sẽ ?onói cho ra? một lần
    như lần ở nhà hát lớn hôm xưa, mà kẻ ?onói cho ra?, là mày.
    Cái siết chặc tay khuya hôm ấy
    Câu nói: lại kia đi, ngồi ở đấy cho nó cao. Mày hiểu
    Câu nói: tao đã có một người anh đúng nghĩa, và một người bạn như mày. Vậy thì không có lý nào thất bại cho được. mày đã kiểm chứng.
    Và chính mày đã ở bên bên tao, chứng kiến giờ phút bất an, bối rối mà tao đã đón trước bằng linh cảm trong đêm hôm ấy như thế nào.
    Tao đã từng thương mày đến không nói lên lời, khi trông thấy mày cười bò lăn ra nền nhà khi xem ebook Bùi Giáng trên máy tính. Hình ảnh đấy không bao giờ phai. Tao hiểu.
    Còn như hai câu: khốn kiếp hai chữ thiên tài, khốn nạn hai chữ vĩ nhân. tao cũng chỉ có thể nói được với mày mà thôi.
    Và tao nhớ cái cảm xúc thảng thốt của mày khi kể về việc té xe ở vũng lầy nhưng mày không buồn ngồi dậy mà nằm thẳng cẳng giữa đất trời khi đang trên đường chạy lại 0t với tao. Một đêm đáng nhớ! Một trang nhật ký của niềm tri âm đã tuông chảy như không có điểm dừng trong đêm đấy. một đêm ấn tượng của tình bạn!
    Mày đã ví tao như rimbaud, mà ?ođã có rimbaud thì phải có verlaine chứ? ?" mày cười đắc ý. Sự thân thiết của tao và mày biểu lộ rõ nến nỗi B đã phải ví tao như là bồ nhí của mày. Mày-thằng thân, còn B, là bạn yêu. Đó là cách tao gọi riêng hai đứa mày ngày xưa.
    Bây giờ thì tứ tán hết rồi.
    tao xa mày-mày xa B-B xa tao-tao xa L. Còn L, không liên hệ thân thiết gì với bọn mày nữa.
    Còn nhớ, tao đưa cho mày và B, mỗi đứa một đồng xu China, tao giữ một đồng.
    Có lẽ, đó là thứ duy nhất còn lại nhau.
    Có phải không!~!~!
    Thằng khốn kiếp!
    Mày có biết rằng tao thất vọng lắm không ?
    Một thất vọng cực kỳ to lớn
    Tao có thể làm bạn với một kẻ giết người
    Nhưng với kẻ muốn đẩy con mình - một đứa con còn chưa định hình - vào chỗ chết thì không bao giờ.
    Tại sao kẻ đó lại là mày!
    Tao đã cố gắng và nỗ lực đến mức cuối cùng của mình, bằng vào những trải nghiệm, cảm ứng và những niềm đau đớn riêng tư để chỉ ra cho mày một con đường phù hợp nhất. ít nhất là có thể đáp ứng tình thế khó xử khi đó một cách có tình có lý nhất. nhưng mày từ chối. mà, trong cái sự từ chối ấy, vô hình chung, mày còn từ chối tất thảy những điều mà sách-vở mày đã xem-đã viết.
    Chỉ bằng một lối suy nghĩ mà thôi.
    Bao giờ mày sẽ nhận ra.
    Ngày ấy chắc còn rất xa?
    còn, tao đã đáp lời cho sự từ chối của mày trong những ngày hôm ấy
    cho mãi mãi về sau.
    đêm-phố
    nỗi cô đơn có tên là Vĩ Đại
    đẩy con người nhỏ bé tiến dần xa
    ta hít hơi giữa phố phường bụi bặm
    phổi ngập niềm thất vọng nghĩ về nhau.
    đêm dấn sâu trên phố về giá lạnh
    rét quanh mình đan chiếc áo quạnh hiu
    ta thiếu nhau ở mối sầu tự sự...
    ai ? - người nghĩ lại
    kẻ trầm tư.
    khuya hút heo cho gió thành bất tử
    khởi dòng miên niệm khởi dòng ca
    ta hát vang một vài cơn khát lạ
    biển hò sóng
    rợn mảng thịt da.
    đêm cứ qua mà chẳng gì đứng mãi
    ai về hiện tại để mà nghe
    đêm thiết tha để một lần vĩnh viễn.
    một ngày nào đến, tao sẽ sử dụng đoản khúc này
    ?o?
    Mùa ôi gió thổi trần gian lạnh
    Âm dội vô hình kẻ dọc ngang
    ??

    thứ cảm xúc cảm cao trọng mà mày đã viết nên trong một khoảnh khắc ?" một khoảnh khắc vừa-đủ - cho tất cả những tháng ngày đẹp đẽ nhất của tình bạn này
    tao sẽ dùng nó để làm lời bạt cho MùA ÂM.
    Để, cho mày một lần thực sự được làm kẻ chứng nhân!
    Vốn, mày chẳng đã nói: tao với mày, chỉ là một thoáng gặp gỡ trong thế giới nghệ thuật hay sao ?
    ừ! ?" vì nó sẽ vù qua!
    Cảm ơn mày!
    Thằng khốn kiếp!

    !tao thật sự là một kẻ khắt khe

  7. Bi_Thong_Mac_Danh

    Bi_Thong_Mac_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2007
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0

    tao đang rất đau đầu
    đau rất đau ấy?
    hậu quả của cái cảm giác cực khoái, khi có sự đột biến trong lúc vẽ.
    sau khi ngắm nghía, tự sướng một hồi thật lâu, cảm giác rã rời tìm đến, cái đầu bắt đầu rêm rêm.
    Cái đau này làm tao nhớ đến cơn Tột Biến khi xưa, cũng y như thế.
    Sau phút thăng hoa lúc 3h sáng, tao thao thức mãi. Lúc ấy thèm có bất kỳ ai để chia sẻ cảm xúc. Rồi bắt đầu nhức đầu hơn búa bổ, kéo dài đến cả giờ đồng hồ sau? cho đến lúc thiếp đi lúc nào không hay
    Bây giờ cũng vậy
    nhưng tao đã biết im lặng
    biết dằn mình lại hơn rồi.
    Tranh của tao không thể mạnh về tính học thuật được, bởi cảm xúc bạo liệt luôn sẵn sàng choáng ngợp bất kỳ khu vực nào của mặt tranh khi cơn bốc đồng tìm đến. để, như khi lần đầu tiên, lúc mày ?ongồi ké? và vô cớ xem tranh, cũng như thơ tao, đã phải làm động tác cắn răng và rụt vai, biểu tả sự rùng mình. Khi ấy, tao khoái trá vì bắt gặp được nét ghê sợ thoáng qua trong ánh mắt của mày.
    ừ, chằng thế, mà từ trước ngày hôm nay, tao đã có một mong muốn trong sự nghiệp hội họa của mình - cho đến khi còn có thể bám víu? đó là tạo ra được một bức tranh mà người ta chỉ có thể xem được 1 lần mà thôi. Vì họ sẽ không bao giờ muốn hay dám xem lại lần thứ hai.

    Tao đang ngồi uống trà
    Trà Bắc Thái, thằng bạn thân mến ạ
    Lâu lắm rồi mới được dịp uống thỏa thích như dạo này, dù không phải trà Nhài.
    chỉ là không gian không được như ý cho lắm, bởi đây không phải trà thất, mà là quán café wifi. Hề, cũng coi như là buồn ngủ gặp chiếu manh vậy. Trà thất trong sài gòn thì sạch đẹp, đúng tiêu chuẩn, chỉ có nước lã thì đắt giá hơn café mới ức chế!
    NÓI (Với bạn)
    Tao gom nỗi đau
    Tao rặn, nổi sầu
    Tao-xoa-tròn-cái-khối
    Người gọi là ?ovô minh?
    Tao ưu phiền
    Tao khổ não
    Tao đọng đặc
    Tao phát tiết!!!...
    Tao ngất ngứ?
    Thân tao giá áo
    Ơi mày! Ơi mày!...
    Mày ơi.
    ?oNgày xưa? - Truyện kể
    Ra sao nhỉ ? ?" ?oCổ tích? ?" Bà ngồi giữa đấy
    Xung quanh đám cháu
    (Chúng-nhỏ)
    Đang ngồi-yên nghe.
    ừ, chúng nó chỉ biết ngồi yên-nghe
    Đâu hay thinh lặng đang vờn không gian?
    Ôi! Mơn khao khát
    Xóa nhòa ứ uất
    điên dại
    thống thiết
    hung cuồng?
    Đi tìm?
    Mong lại ?oTUỔI THƠ? - Ở giấc bây chừ...
    Khó-quá-hay-chăng!
    0t 11/08
    Tao phải viết và nói ra như thế này, dù tao và mày vẫn thường nhìn thấy mặt nhau ở 0t.
    Mày vẫn ngồi với những người bạn như xưa
    Và tao vẫn ngồi một mình như tự bao giờ
    và sẽ không còn có lúc lại ngồi với nhau như ngày xưa nữa rồi.
    đêm nay, tao sẽ nói, tao sẽ ?onói cho ra? một lần
    như lần ở nhà hát lớn hôm xưa, mà kẻ ?onói cho ra?, là mày.
    Cái siết chặc tay khuya hôm ấy
    Câu nói: lại kia đi, ngồi ở đấy cho nó cao. Mày hiểu
    Câu nói: tao đã có một người anh đúng nghĩa, và một người bạn như mày. Vậy thì không có lý nào thất bại cho được. mày đã kiểm chứng.
    Và chính mày đã ở bên bên tao, chứng kiến giờ phút bất an, bối rối mà tao đã đón trước bằng linh cảm trong đêm hôm ấy như thế nào.
    Tao đã từng thương mày đến không nói lên lời, khi trông thấy mày cười bò lăn ra nền nhà khi xem ebook Bùi Giáng trên máy tính. Hình ảnh đấy không bao giờ phai. Tao hiểu.
    Còn như hai câu: khốn kiếp hai chữ thiên tài, khốn nạn hai chữ vĩ nhân. tao cũng chỉ có thể nói được với mày mà thôi.
    Và tao nhớ cái cảm xúc thảng thốt của mày khi kể về việc té xe ở vũng lầy nhưng mày không buồn ngồi dậy mà nằm thẳng cẳng giữa đất trời khi đang trên đường chạy lại 0t với tao. Một đêm đáng nhớ! Một trang nhật ký của niềm tri âm đã tuông chảy như không có điểm dừng trong đêm đấy. một đêm ấn tượng của tình bạn!
    Mày đã ví tao như rimbaud, mà ?ođã có rimbaud thì phải có verlaine chứ? ?" mày cười đắc ý. Sự thân thiết của tao và mày biểu lộ rõ nến nỗi B đã phải ví tao như là bồ nhí của mày. Mày-thằng thân, còn B, là bạn yêu. Đó là cách tao gọi riêng hai đứa mày ngày xưa.
    Bây giờ thì tứ tán hết rồi.
    tao xa mày-mày xa B-B xa tao-tao xa L. Còn L, không liên hệ thân thiết gì với bọn mày nữa.
    Còn nhớ, tao đưa cho mày và B, mỗi đứa một đồng xu China, tao giữ một đồng.
    Có lẽ, đó là thứ duy nhất còn lại nhau.
    Có phải không!~!~!
    Thằng khốn kiếp!
    Mày có biết rằng tao thất vọng lắm không ?
    Một thất vọng cực kỳ to lớn
    Tao có thể làm bạn với một kẻ giết người
    Nhưng với kẻ muốn đẩy con mình - một đứa con còn chưa định hình - vào chỗ chết thì không bao giờ.
    Tại sao kẻ đó lại là mày!
    Tao đã cố gắng và nỗ lực đến mức cuối cùng của mình, bằng vào những trải nghiệm, cảm ứng và những niềm đau đớn riêng tư để chỉ ra cho mày một con đường phù hợp nhất. ít nhất là có thể đáp ứng tình thế khó xử khi đó một cách có tình có lý nhất. nhưng mày từ chối. mà, trong cái sự từ chối ấy, vô hình chung, mày còn từ chối tất thảy những điều mà sách-vở mày đã xem-đã viết.
    Chỉ bằng một lối suy nghĩ mà thôi.
    Bao giờ mày sẽ nhận ra.
    Ngày ấy chắc còn rất xa?
    còn, tao đã đáp lời cho sự từ chối của mày trong những ngày hôm ấy
    cho mãi mãi về sau.
    đêm-phố
    nỗi cô đơn có tên là Vĩ Đại
    đẩy con người nhỏ bé tiến dần xa
    ta hít hơi giữa phố phường bụi bặm
    phổi ngập niềm thất vọng nghĩ về nhau.
    đêm dấn sâu trên phố về giá lạnh
    rét quanh mình đan chiếc áo quạnh hiu
    ta thiếu nhau ở mối sầu tự sự...
    ai ? - người nghĩ lại
    kẻ trầm tư.
    khuya hút heo cho gió thành bất tử
    khởi dòng miên niệm khởi dòng ca
    ta hát vang một vài cơn khát lạ
    biển hò sóng
    rợn mảng thịt da.
    đêm cứ qua mà chẳng gì đứng mãi
    ai về hiện tại để mà nghe
    đêm thiết tha để một lần vĩnh viễn.
    một ngày nào đến, tao sẽ sử dụng đoản khúc này
    ?o?
    Mùa ôi gió thổi trần gian lạnh
    Âm dội vô hình kẻ dọc ngang
    ??

    thứ cảm xúc cảm cao trọng mà mày đã viết nên trong một khoảnh khắc ?" một khoảnh khắc vừa-đủ - cho tất cả những tháng ngày đẹp đẽ nhất của tình bạn này
    tao sẽ dùng nó để làm lời bạt cho MùA ÂM.
    Để, cho mày một lần thực sự được làm kẻ chứng nhân!
    Vốn, mày chẳng đã nói: tao với mày, chỉ là một thoáng gặp gỡ trong thế giới nghệ thuật hay sao ?
    ừ! ?" vì nó sẽ vù qua!
    Cảm ơn mày!
    Thằng khốn kiếp!

    !tao thật sự là một kẻ khắt khe

  8. Bi_Thong_Mac_Danh

    Bi_Thong_Mac_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2007
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0

    tao đang rất đau đầu
    đau rất đau ấy?
    hậu quả của cái cảm giác cực khoái, khi có sự đột biến trong lúc vẽ.
    sau khi ngắm nghía, tự sướng một hồi thật lâu, cảm giác rã rời tìm đến, cái đầu bắt đầu rêm rêm.
    Cái đau này làm tao nhớ đến cơn Tột Biến khi xưa, cũng y như thế.
    Sau phút thăng hoa lúc 3h sáng, tao thao thức mãi. Lúc ấy thèm có bất kỳ ai để chia sẻ cảm xúc. Rồi bắt đầu nhức đầu hơn búa bổ, kéo dài đến cả giờ đồng hồ sau? cho đến lúc thiếp đi lúc nào không hay
    Bây giờ cũng vậy
    nhưng tao đã biết im lặng
    biết dằn mình lại hơn rồi.
    Tranh của tao không thể mạnh về tính học thuật được, bởi cảm xúc bạo liệt luôn sẵn sàng choáng ngợp bất kỳ khu vực nào của mặt tranh khi cơn bốc đồng tìm đến. để, như khi lần đầu tiên, lúc mày ?ongồi ké? và vô cớ xem tranh, cũng như thơ tao, đã phải làm động tác cắn răng và rụt vai, biểu tả sự rùng mình. Khi ấy, tao khoái trá vì bắt gặp được nét ghê sợ thoáng qua trong ánh mắt của mày.
    ừ, chằng thế, mà từ trước ngày hôm nay, tao đã có một mong muốn trong sự nghiệp hội họa của mình - cho đến khi còn có thể bám víu? đó là tạo ra được một bức tranh mà người ta chỉ có thể xem được 1 lần mà thôi. Vì họ sẽ không bao giờ muốn hay dám xem lại lần thứ hai.

    Tao đang ngồi uống trà
    Trà Bắc Thái, thằng bạn thân mến ạ
    Lâu lắm rồi mới được dịp uống thỏa thích như dạo này, dù không phải trà Nhài.
    chỉ là không gian không được như ý cho lắm, bởi đây không phải trà thất, mà là quán café wifi. Hề, cũng coi như là buồn ngủ gặp chiếu manh vậy. Trà thất trong sài gòn thì sạch đẹp, đúng tiêu chuẩn, chỉ có nước lã thì đắt giá hơn café mới ức chế!
    NÓI (Với bạn)
    Tao gom nỗi đau
    Tao rặn, nổi sầu
    Tao-xoa-tròn-cái-khối
    Người gọi là ?ovô minh?
    Tao ưu phiền
    Tao khổ não
    Tao đọng đặc
    Tao phát tiết!!!...
    Tao ngất ngứ?
    Thân tao giá áo
    Ơi mày! Ơi mày!...
    Mày ơi.
    ?oNgày xưa? - Truyện kể
    Ra sao nhỉ ? ?" ?oCổ tích? ?" Bà ngồi giữa đấy
    Xung quanh đám cháu
    (Chúng-nhỏ)
    Đang ngồi-yên nghe.
    ừ, chúng nó chỉ biết ngồi yên-nghe
    Đâu hay thinh lặng đang vờn không gian?
    Ôi! Mơn khao khát
    Xóa nhòa ứ uất
    điên dại
    thống thiết
    hung cuồng?
    Đi tìm?
    Mong lại ?oTUỔI THƠ? - Ở giấc bây chừ...
    Khó-quá-hay-chăng!
    0t 11/08
    Tao phải viết và nói ra như thế này, dù tao và mày vẫn thường nhìn thấy mặt nhau ở 0t.
    Mày vẫn ngồi với những người bạn như xưa
    Và tao vẫn ngồi một mình như tự bao giờ
    và sẽ không còn có lúc lại ngồi với nhau như ngày xưa nữa rồi.
    đêm nay, tao sẽ nói, tao sẽ ?onói cho ra? một lần
    như lần ở nhà hát lớn hôm xưa, mà kẻ ?onói cho ra?, là mày.
    Cái siết chặc tay khuya hôm ấy
    Câu nói: lại kia đi, ngồi ở đấy cho nó cao. Mày hiểu
    Câu nói: tao đã có một người anh đúng nghĩa, và một người bạn như mày. Vậy thì không có lý nào thất bại cho được. mày đã kiểm chứng.
    Và chính mày đã ở bên bên tao, chứng kiến giờ phút bất an, bối rối mà tao đã đón trước bằng linh cảm trong đêm hôm ấy như thế nào.
    Tao đã từng thương mày đến không nói lên lời, khi trông thấy mày cười bò lăn ra nền nhà khi xem ebook Bùi Giáng trên máy tính. Hình ảnh đấy không bao giờ phai. Tao hiểu.
    Còn như hai câu: khốn kiếp hai chữ thiên tài, khốn nạn hai chữ vĩ nhân. tao cũng chỉ có thể nói được với mày mà thôi.
    Và tao nhớ cái cảm xúc thảng thốt của mày khi kể về việc té xe ở vũng lầy nhưng mày không buồn ngồi dậy mà nằm thẳng cẳng giữa đất trời khi đang trên đường chạy lại 0t với tao. Một đêm đáng nhớ! Một trang nhật ký của niềm tri âm đã tuông chảy như không có điểm dừng trong đêm đấy. một đêm ấn tượng của tình bạn!
    Mày đã ví tao như rimbaud, mà ?ođã có rimbaud thì phải có verlaine chứ? ?" mày cười đắc ý. Sự thân thiết của tao và mày biểu lộ rõ nến nỗi B đã phải ví tao như là bồ nhí của mày. Mày-thằng thân, còn B, là bạn yêu. Đó là cách tao gọi riêng hai đứa mày ngày xưa.
    Bây giờ thì tứ tán hết rồi.
    tao xa mày-mày xa B-B xa tao-tao xa L. Còn L, không liên hệ thân thiết gì với bọn mày nữa.
    Còn nhớ, tao đưa cho mày và B, mỗi đứa một đồng xu China, tao giữ một đồng.
    Có lẽ, đó là thứ duy nhất còn lại nhau.
    Có phải không!~!~!
    Thằng khốn kiếp!
    Mày có biết rằng tao thất vọng lắm không ?
    Một thất vọng cực kỳ to lớn
    Tao có thể làm bạn với một kẻ giết người
    Nhưng với kẻ muốn đẩy con mình - một đứa con còn chưa định hình - vào chỗ chết thì không bao giờ.
    Tại sao kẻ đó lại là mày!
    Tao đã cố gắng và nỗ lực đến mức cuối cùng của mình, bằng vào những trải nghiệm, cảm ứng và những niềm đau đớn riêng tư để chỉ ra cho mày một con đường phù hợp nhất. ít nhất là có thể đáp ứng tình thế khó xử khi đó một cách có tình có lý nhất. nhưng mày từ chối. mà, trong cái sự từ chối ấy, vô hình chung, mày còn từ chối tất thảy những điều mà sách-vở mày đã xem-đã viết.
    Chỉ bằng một lối suy nghĩ mà thôi.
    Bao giờ mày sẽ nhận ra.
    Ngày ấy chắc còn rất xa?
    còn, tao đã đáp lời cho sự từ chối của mày trong những ngày hôm ấy
    cho mãi mãi về sau.
    đêm-phố
    nỗi cô đơn có tên là Vĩ Đại
    đẩy con người nhỏ bé tiến dần xa
    ta hít hơi giữa phố phường bụi bặm
    phổi ngập niềm thất vọng nghĩ về nhau.
    đêm dấn sâu trên phố về giá lạnh
    rét quanh mình đan chiếc áo quạnh hiu
    ta thiếu nhau ở mối sầu tự sự...
    ai ? - người nghĩ lại
    kẻ trầm tư.
    khuya hút heo cho gió thành bất tử
    khởi dòng miên niệm khởi dòng ca
    ta hát vang một vài cơn khát lạ
    biển hò sóng
    rợn mảng thịt da.
    đêm cứ qua mà chẳng gì đứng mãi
    ai về hiện tại để mà nghe
    đêm thiết tha để một lần vĩnh viễn.
    một ngày nào đến, tao sẽ sử dụng đoản khúc này
    ?o?
    Mùa ôi gió thổi trần gian lạnh
    Âm dội vô hình kẻ dọc ngang
    ??

    thứ cảm xúc cảm cao trọng mà mày đã viết nên trong một khoảnh khắc ?" một khoảnh khắc vừa-đủ - cho tất cả những tháng ngày đẹp đẽ nhất của tình bạn này
    tao sẽ dùng nó để làm lời bạt cho MùA ÂM.
    Để, cho mày một lần thực sự được làm kẻ chứng nhân!
    Vốn, mày chẳng đã nói: tao với mày, chỉ là một thoáng gặp gỡ trong thế giới nghệ thuật hay sao ?
    ừ! ?" vì nó sẽ vù qua!
    Cảm ơn mày!
    Thằng khốn kiếp!

    !tao thật sự là một kẻ khắt khe

  9. rollingStar

    rollingStar Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    0
    Em thích ngày và đêm, nhưng lại thích những khoảnh khắc chuyển giao hơn. Khi bóng tối dần dần sáng lên, hoặc mọi thứ dần chìm trong bóng tối.
    Có dạo, em hay giục bạn: Bao giờ ấy ra? Nó cứ trả lời lần lữa, hết ngày này sang này khác, nên giờ em nói ghét nó, không chờ nó nữa rồi. Nó bảo, ấy đừng có ghét tớ. Điêu không chịu được.
    Có những buổi tối, em nhìn thấy có cái nick sáng , thằng cha ấy cứ lải nhải mãi một câu. Em nói: Chờ nhé, để hôm nào nóng nữa chửi nhau mới thích. Đã nói rồi, mà còn thích lèo nhèo thì đừng có trách. Nên hôm gì em nói hẳn vào mặt nó: Ông nghĩ ông là ai?
    Ban ngày trời khô quá, nắng nóng chói chang. Lúc nãy em cũng định trốn đi chơi. Nhưng chơi gì giữa cái thời tiết này? Em cũng hơi ấm ức, đáng ra có người phải biết đường hỏi thăm em. Nhưng mà bặt vô âm tín. Thế nên em cũng lơ luôn, không có tham hỏi gì hết nữa.
    Đêm, không thể không ngủ.
    Ngày, không thể không thức.
    Không phán đoán hay suy nghĩ bất cứ điều gì.
  10. Bi_Thong_Mac_Danh

    Bi_Thong_Mac_Danh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2007
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0
    .

Chia sẻ trang này