1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

55 ngày chế độ Sài Gòn sụp đổ.

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi dongadoan, 14/03/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Michael_corleone

    Michael_corleone Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2005
    Bài viết:
    50
    Đã được thích:
    0
    Tiếp đi bác ơi. Đang hay mà.
  2. Bundeswehr

    Bundeswehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2004
    Bài viết:
    453
    Đã được thích:
    0
    Một sự kết thúc chiến lược vô song (Tiếp theo và hết)

    Hội nghị Bộ Chính trị và Thường trực Quân ủy Trung ương (31/3/1975) thông qua kế hoạch tiến công tiêu diệt hang ổ cuối cùng của địch ở Sài Gòn - Gia Định (Trong ảnh từ phải sang trái: Tố Hữu, Hoàng Văn Thái, Lê Duẩn, Trường Chinh, Lê Hữu Đức, Nguyễn Đông, Song Hào, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Duy Trinh, Lê Thanh Nghị, Phạm Văn Đồng, Lê Văn Lương)
    Giờ đây, Quân đội Nhân dân Việt Nam sử dụng lại chiến thuật này nhưng trên quy mô lớn hơn nhiều.
    Vì Ban Mê Thuột kháng cự khá yếu ớt (chỉ có Trung đoàn bộ binh số 53 trang bị yếu kém, một tiểu đoàn pháo binh và một tiểu đoàn thiết giáp, và vài tiểu đoàn lính địa phương (35), chỉ cần một cuộc tấn công ồ ạt và bất ngờ vào thành phố là có thể nhanh chóng đè bẹp lực lượng kháng cự.
    Một khi thành phố đã bị chiếm, các lực lượng Quân đội Nhân dân Việt Nam có thể triển khai để phong tỏa và đánh tan những cuộc phản công của quân lực Việt Nam Cộng hoà trong khi lực lượng quân tiếp viện của Nam Việt bị chặn đứng từ ngoài, bị phơi bầy lực lượng mà không thể tiến sâu vào được.
    Ngày 7 tháng 1 năm 1975, tại phiên họp kết thúc, Bộ Chính trị đã thông qua một kế hoạch mới. Bí thư thứ nhất Lê Duẩn đã trình bày những mục tiêu của cuộc tấn công mới:
    Ở Quân khu V và Tây Nguyên sử dụng 3 sư đoàn chủ lực để tấn công Tây Nguyên, mở một hành lang nối Nam Tây Nguyên với Đông Nam Bộ, và tạo mọi điều kiện cho các đơn vị chủ lực tiến nhanh vào Đông Nam Bộ phối hợp với các đơn vị chủ lực (của Trung ương Cục miền Nam) khi tiến công vào Sài Gòn.
    Trận đánh mở màn sẽ nhằm chiếm Ban Mê Thuột, đột phá Tuy Hoà và Phú Yên, cắt phía hạ du thuộc Quân khu V (và Nam Việt Nam) làm hai, và mở ra một hướng khác để tiến nhanh về phía Nam, tạo thành sức ép vào Sài Gòn (36).
    Trước triển vọng tương lai đầy hứa hẹn, Bộ Chính trị, theo đề nghị của tướng Giáp đã ra lệnh cho Bộ Tổng tham mưu chuẩn bị một ?okế hoạch thời cơ mới? (a new contingency plan) để thu hồi toàn bộ miền Nam Việt Nam trước khi kết thúc năm 1975 (37).
    Hai ngày sau, Quân ủy Trung ương họp và đề ra những mục tiêu đặc biệt cho chiến dịch Tây Nguyên 1975:
    Tiêu diệt từ 4 đến 5 trung đoàn bộ binh địch, từ 1 đến 2 sư đoàn thiết giáp và gây tổn thất nặng nề cho các đơn vị thuộc Quân đoàn 2 của Việt Nam Cộng hoà.
    Giải phóng các tỉnh Daklak, Phú Bổn, Quảng Đức mà mục tiêu chính là thành phố Ban Mê Thuột.
    Nếu thời cơ xuất hiện, mở rộng cuộc tấn công lên phía Bắc giải phóng các tỉnh Pleiku và KonTum hoặc tiến sang phía đông đánh chiếm Phú Yên và Khánh Hoà (38).
    Để biểu thị tầm quan trọng của chiến dịch này, Ban lãnh đạo đã ra lệnh cho Tổng Tham mưu trưởng Văn Tiến Dũng ngay lập tức lên đường tới Ban Mê Thuột với tư cách là đại diện của Bộ Chính trị và nắm toàn quyền chỉ huy chiến dịch Tây Nguyên (39).
    Kế hoạch mới của Quân đội Nhân dân Việt Nam là một kế hoạch đã hoàn toàn thay đổi và táo bạo. Một viên tướng chỉ huy của Việt Nam Cộng hoà, sau khi Sài Gòn thất thủ, nói rằng ông ta nhận thấy trong chiến lược của Quân đội Nhân dân Việt Nam sự phản ánh tư duy chiến lược của B.H.Liddell Hart về cách tiếp cận gián tiếp (indirect approach) (40).
    Đòn then chốt của Quân đội Nhân dân Việt Nam không đánh trực tiếp vào lực lượng chủ lực của quân địch, mà đánh vào điểm yếu về phòng thủ nhưng lại có tầm quan trọng chiến lược mà kẻ địch không dám để mất. Bản kế hoạch nhấn mạnh những nguyên tắc: tập trung hỏa lực đánh đồng loạt, thần tốc, bất ngờ và đánh lạc hướng kẻ địch.
    Cuối cùng, việc chiếm được Ban Mê Thuột đã cho phép Quân đội Nhân dân Việt Nam có thể lựa chọn nhiều phương án khác nhau cho những bước tiến tiếp theo, buộc quân đội Việt Nam Cộng hoà vốn đã bị dàn mỏng, không thể đoán được các đòn đánh tiếp theo của Quân đội Nhân dân Việt Nam.
    Việc ban bố bản kế hoạch đó đã đặt Nam Việt Nam vào vị thế mà Liddell Hart đặc biệt ưa thích để nói về kẻ thù: ?oPhải xoay xở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan?. Tình thế đó dễ làm cho các chỉ huy của quân đội Việt Nam Cộng hòa phạm phải sai lầm và bảo đảm cho Quân đội Nhân dân Việt Nam sẵn sàng khai thác bất cứ thời cơ nào.
    Thực thi kế hoạch
    Các sự kiện từ đây bắt đầu diễn ra nhanh chóng. Các đơn vị tham gia vào cuộc tấn công (bao gồm các Sư đoàn 10 và Sư đoàn 320 ở mặt trận Tây Nguyên; Sư đoàn 968 từ Lào tiến về; Sư đoàn 316 được đưa từ miền Bắc vào Nam bằng phương tiện cơ giới; bốn trung đoàn bộ binh độc lập; các đơn vị công binh, pháo binh và thiết giáp; và 8.000 lính mới tuyển từ miền Bắc Việt Nam) đã tới các địa điểm tập kết (41).
    Được bảo đảm bởi một mạng lưới tình báo tuyệt vời làm cho phía Nam Việt Nam không phát hiện được ý đồ thực sự của đối phương, và biết rằng không thể giữ hoàn toàn bí mật việc chuẩn bị hậu cần và tiếp tế trên quy mô lớn, những người Cộng sản đã tổ chức một chiến dịch đánh lạc hướng tinh vi nhằm đánh vào điểm mạnh nhất trong bộ máy tình báo của kẻ địch: các trang bị trinh sát điện tử và thám sát trên không của Việt Nam Cộng hoà và đồng minh Mỹ (42). Đài phát thanh được lệnh phải im lặng tuyệt đối, không được để lộ tin tức về những đơn vị tham gia vào cuộc tấn công (43).
    Các nhân viên làm nhiệm vụ đánh lạc hướng của Quân đội Nhân dân Việt Nam đã gửi đi hàng trăm bức thông điệp giả qua sóng vô tuyến, cố ý để lộ những hoạt động vận chuyển cơ giới và những hoạt động làm đường được ngụy tạo, tất cả những thông tin giả đó nhằm làm cho phía Nam Việt yên tâm là các Sư đoàn 10 và 320 của Quân đội Nhân dân Việt Nam vẫn đang tập trung quanh Pleiku và Kon Tum và hai thành phố phía bắc Tây Nguyên này chắc chắn là những mục tiêu đích thực của Quân đội Nhân dân Việt Nam. Hoạt động đánh lạc hướng hiệu quả đến mức hàng loạt báo cáo lấy tin khai thác từ các tù binh và do các điệp viên chìm gửi về cho rằng Quân đội Nhân dân Việt Nam thực sự sắp tấn công Ban Mê Thuột, nhưng những tin tức tình báo đó đã không được các tướng chỉ huy quân đội Việt Nam Cộng hoà quan tâm đến (44).
    Khoảng cuối tháng Hai, tất cả các đơn vị của Quân đội Nhân dân Việt Nam đã vào vị trí chiến đấu. Ngày 1 tháng 3, Sư đoàn 968 đã tấn công một số đồn bốt nhỏ ở phía Tây Pleiku, thu hút sự chú ý của quân đội Việt Nam Cộng hoà và mối đe dọa đối với thành phố này.
    Ngày 4 tháng 3, cuộc tấn công của Quân đội Nhân dân Việt Nam đã mở đầu bằng trận công kích của Trung đoàn 95A, sau khi trung đoàn này vừa đánh chiếm một số đồn nhỏ của lực lượng Việt Nam Cộng hoà đang bảo vệ Đường 19 trên đèo Mang Yang, nhờ đó đã đe dọa nghiêm trọng con đường tiếp vận chính của quân lực Việt Nam Cộng hoà cho vùng Tây Nguyên.
    Xa hơn về phía đông trên Đường 19, Sư đoàn 3 của Quân đội Nhân dân Việt Nam đã tung ra một trận tấn công, tạo thêm nhiều vết cắt nữa trên con đường vận chuyển sống còn và giam hãm Sư đoàn 22 của quân lực Việt Nam Cộng hoà.
    Ngày hôm sau, Trung đoàn 25 của Quân đội Nhân dân Việt Nam đã cắt đứt Đường 21, một con đường khác duy nhất nối Tây Nguyên với vùng ven biển, nằm giữa Ban Mê Thuột và Nha Trang. Quân lực Việt Nam Cộng hoà ở Tây Nguyên giờ đây đã bị cô lập và phụ thuộc hoàn toàn vào việc tiếp tế bằng đường không.
    Các phương tiện vận tải đường không của lực lượng không quân Nam Việt vừa ít về số lượng vừa kém về chất lượng hoàn toàn không có khả năng đảm đương việc vận chuyển quân cụ và binh lính ở quy mô lớn như vậy. Tổng thống Nam Việt Nguyễn Văn Thiệu và Bộ Tổng Tham mưu của ông ta đều hiểu rằng nếu Đường 19 và Đường 21 không được mở lại sớm thì quân lực Việt Nam Cộng hoà đóng ở Tây Nguyên sẽ nhanh chóng bị cạn lương thực, nhiên liệu và đạn dược.
    Ngày 8 tháng 3, Sư đoàn 320 của Quân đội Nhân dân Việt Nam đã đánh chiếm một thị trấn nằm trên Đường 14 ở phía Bắc Ban Mê Thuột, cắt đứt con đường đi đến Pleiku và cô lập hoàn toàn Ban Mê Thuột. Tình thế đã sẵn sàng cho một trận tấn công cuối cùng, nhưng quân đội Việt Nam Cộng hoà vẫn không đoán được Ban Mê Thuột đã trở thành mục tiêu (45).
    Theo dõi tình hình tiến triển từ Sài Gòn, Tổng thống Thiệu và Bộ Tổng Tham mưu của ông ta vẫn không đoán được đòn tấn công chính sẽ rơi vào đâu. Một phần hiệu quả của chiến dịch đánh lạc hướng của Quân đội Nhân dân Việt Nam là đã ngăn chặn quân lực Việt Nam Cộng hoà điều động lực lượng dự bị lên tăng cường cho Tây Nguyên (46).
    Vài ngày trước khi tấn công Ban Mê Thuột, lực lượng Bắc Việt đã tung ra một đợt sóng tấn công trên khắp miền Nam Việt Nam. ở phía Bắc (miền Nam Việt Nam), ngày 5 tháng 3, lực lượng du kích nằm vùng đã tấn công vùng hạ du Quảng Trị và Thừa Thiên.
    Ngày 8 tháng 3, Sư đoàn 324 đã giáng một đòn mạnh vào tuyến phòng thủ chính của quân lực Việt Nam Cộng hoà ở phía Tây- Nam Huế (47). ở phía Nam, ngày 8 tháng 3, tổ chức hàng loạt cuộc tấn công trên địa phận Sài Gòn và vùng Đồng bằng sông Cửu Long, chiếm được một huyện lỵ then chốt ở Tây- Bắc Sài Gòn (48).
    Tổng thống Thiệu và các tướng lĩnh của ông ta vô cùng bối rối. Một cuộc tấn công trên toàn quốc chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng mục tiêu chính của Quân đội Nhân dân Việt Nam là ở đâu? Nơi nào sẽ gặp nguy hiểm lớn nhất? Đối với Thiệu và các tướng lĩnh của ông ta, câu trả lời có vẻ hiển nhiên: thủ đô, Sài Gòn. Kế hoạch đánh lạc hướng của Quân đội Nhân dân Việt Nam đã được thực hiện hoàn hảo.
    Ngày 9 tháng 3, Sư đoàn 10 Quân đội Nhân dân Việt Nam với hai trung đoàn bộ binh (E28 và E 66) chỉ được yểm trợ bởi hai khẩu pháo 105 mm với 50 viên đạn, đã đánh chiếm Đức Lập cùng với toàn bộ các cứ điểm phòng thủ vòng ngoài trong vòng 24 giờ. Quân lực Việt Nam Cộng hoà bị tổn thất ở Đức Lập tổng cộng 3 đại đội, 14 khẩu pháo và 20 xe thiết giáp (49). Sau khi củng cố lực lượng, Sư đoàn 10 vừa giành được chiến thắng lại tiếp tục hành quân về phía Bắc, hướng đến Ban Mê Thuột.
    Trong vòng vài giờ sáng sớm ngày 10 tháng 3, 12 trung đoàn của Quân đội Nhân dân Việt Nam đã đồng loạt tung ra một trận tấn công bất ngờ vào Ban Mê Thuột.
    Trung đoàn 198 và hai tiểu đoàn bộ binh chính quy đã bí mật xâm nhập vào hai sân bay của thành phố Ban Mê Thuột đang trong tình trạng giới nghiêm, kho tiếp vận Mai Hắc Đế và Bộ chỉ huy Sư đoàn 23. Năm trung đoàn bộ binh (3E lấy từ Sư đoàn 316, E24 thuộc Sư đoàn 10 và những chiến binh dày dạn kinh nghiệm của E95B thuộc Sư đoàn 325) tiến nhanh vào thành phố theo ba hướng, có 64 xe tăng và xe bọc thép của Trung đoàn thiết giáp 273 dẫn đầu được yểm trợ dưới hỏa lực của 78 khẩu pháo hạng nặng của các Trung đoàn pháo binh 40 và 675 (50).
    Các Trung đoàn phòng không 232 và 234 cùng phối hợp tấn công đã giương lên một chiếc ô hỏa lực phòng không mạnh đến mức lực lượng không kích ném bom của quân lực Việt Nam Cộng hòa không những bị vô hiệu hóa mà chính lực lượng này còn gây thêm tổn thất cho các đơn vị Nam Việt Nam và cả những vị trí được xem là mục tiêu của Quân đội Nhân dân Việt Nam (51).
    Sau 32 giờ chiến đấu, Quân đội Nhân dân Việt Nam đã chiếm được sở chỉ huy của Sư đoàn 23 và bắt sống viên phó tư lệnh sư đoàn (52). Tướng Dũng thông báo với Hà Nội rằng lực lượng của ông đã thu giữ được 12 khẩu pháo và 100 tấn đạn pháo ở Ban Mê Thuột, bảo đảm với Bộ Tổng Tham mưu là cuộc tấn công có thể tiến hành mà không gặp khó khăn gì về đạn dược (53).
    Trong cuộc họp Bộ Chính trị ngày 11 tháng 3, Bí thư thứ nhất Lê Duẩn đã đưa ra thảo luận về khả năng có thể xuất hiện thời cơ chiến lược, thời điểm tung ra cuộc tổng tấn công cuối cùng (54). Trong chiến tranh, chiến thắng sẽ thuộc về bên nào sẵn sàng để giành lấy nó. Bắc Việt Nam đã chuẩn bị sẵn sàng.
    Tiếng trống tấn công nổi liên hồi, thoạt tiên hình như nhằm vào Pleiku, sau đó là Sài Gòn và Huế, và giờ đây, thật bất ngờ, tấn công vào Ban Mê Thuột, những đòn tâm lý đã làm choáng váng các nhà lãnh đạo Nam Việt Nam.
    Lúng túng, vô vọng và trong tình trạng thực sự bị choáng, Tổng thống Nam Việt Nam Nguyễn Văn Thiệu đã đưa ra hai quyết định trọng yếu trong hai ngày 10 và 11 tháng 3 ấn định số phận của miền Nam Việt Nam.
    Cho đến lúc đó, Thiệu vẫn không nghĩ rằng Ban Mê Thuột lại là mục tiêu chính của Quân đội Nhân dân Việt Nam. Tuy nhiên, Thiệu biết chắc rằng ông ta đang phải đương đầu với một cuộc tấn công toàn lực và mục tiêu cuối cùng của Quân đội Nhân dân Việt Nam sẽ là Sài Gòn.
    Hành động đầu tiên của Thiệu là ra lệnh triệu hồi ngay lập tức sư đoàn không vận của quân lực Việt Nam Cộng hoà, bộ phận phòng thủ thiết yếu của Quân đoàn Một, để gánh vác nhiệm vụ bảo vệ Sài Gòn (55). Khi các tướng chỉ huy cố gắng điều động các đơn vị và bố trí lại để lấp khoảng trống do sự rút đi của Sư đoàn không vận để lại, hệ thống phòng thủ của Quân đoàn Một bắt đầu chuệch choạc chẳng khác gì một ngôi nhà bằng bìa các tông.
    Hành động thứ hai mà phía Bắc Việt tin chắc sẽ diễn ra, Thiệu đã ra lệnh ngay lập tức mở cuộc phản công để chiếm lại Ban Mê Thuột ?obằng mọi giá? (56). Do đường đến Ban Mê Thuột bị cắt đứt, Tổng chỉ huy Quân đoàn Hai của quân lực Việt Nam Cộng hoà, tướng Phạm Văn Phú đã buộc phải gửi hai trung đoàn còn lại của Sư đoàn 23 đến mặt trận bằng máy bay trực thăng, cho năm tiểu đoàn nhảy dù đổ bộ xuống địa phận phía đông Ban Mê Thuột trong những ngày 12-14 tháng Ba, không có thiết giáp và chỉ được pháo binh yểm trợ hạn chế.
  3. Bundeswehr

    Bundeswehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2004
    Bài viết:
    453
    Đã được thích:
    0
    Hai trung đoàn nhảy dù đổ bộ đã lọt vào chính giữa vùng ?otử địa? mà Quân đội Nhân dân Việt Nam đã bày sẵn. Sư đoàn 10 vừa từ Đức Lập đến, được yểm trợ bởi một lực lượng thiết giáp và pháo binh hùng mạnh, đang nằm chờ sẵn.
    Trong bốn ngày tấn công như vũ bão, Sư đoàn 10 đã nghiền nát và tiêu diệt tất cả những gì còn sót lại của Sư đoàn 23 và Lữ đoàn biệt động quân của quân lực Việt Nam Cộng hoà (57).
    Trong lúc đó, những tàn quân cuối cùng của đội quân hùng mạnh thuở nào của quân lực Việt Nam Cộng hoà trên vùng cao nguyên (Tiểu đoàn Biệt động 19, một tiểu đoàn bộ binh, ba sư đoàn thiết giáp và sáu tiểu đoàn pháo binh), khi mọi con đường tiếp vận đã bị cắt đứt, không một chút hy vọng được tiếp tế hoặc được giải cứu, đã hoàn toàn suy sụp (58).
    Mệnh lệnh mà Thiệu đưa ra ngày 14 tháng Ba, rút các lực lượng này khỏi Pleiku, chạy theo tỉnh lộ 7B, một con đường hầu như không còn sử dụng được, để ra vùng ven biển là một hành động vô vọng nhằm vớt vát phần nào lực lượng còn lại ở Tây Nguyên. Một mệnh lệnh ngu ngốc, việc thực hiện mệnh lệnh thì tồi tệ, nhưng trong bối cảnh đó, một mệnh lệnh như vậy là có thể hiểu được.
    Khi các lực lượng của tướng Dũng đã đánh tan hoàn toàn đội ngũ quân lực Việt Nam Cộng hoà đang rút chạy khỏi Pleiku, tướng Giáp đã ra lệnh cho các lực lượng chủ lực ở gần Huế làm con đường vòng qua tuyến phòng thủ vùng núi của quân đội Việt Nam Cộng hoà theo đúng ý đồ tấn công ban đầu của Quân đội Nhân dân Việt Nam.
    Tướng Giáp đã lệnh cho Quân đoàn Hai điều động Sư đoàn 324 và Sư đoàn 325 đánh thẳng vào vùng đất thấp ven biển, cắt Đường số Một, con đường rút lui chính của quân lực Việt Nam Cộng hoà, và đánh tan các lực lượng rút chạy không để chúng co cụm lại và củng cố (59). Bị bắt trong lúc tháo chạy, bị đánh chặn và bị cô lập, các đơn vị đang rút chạy của quân lực Việt Nam Cộng hoà đã bị quét sạch trong cơn hoảng loạn.
    Đoạn kết
    Vào khoảng thời gian đó, trong phiên họp lịch sử của Bộ Chính trị ngày 18 tháng Ba, tướng Giáp đã đóng chiếc đinh cuối cùng vào cỗ quan tài của chế độ Nam Việt Nam. Thời cơ chiến lược mong đợi từ lâu giờ đây đã xuất hiện. Ông đề nghị quân đội triển khai ngay lập tức một cuộc tổng tấn công trên cả nước để giành quyền kiểm soát toàn bộ miền Nam Việt Nam trước khi kết thúc năm 1975. Quân đoàn Một tinh nhuệ, lực lượng dự trữ chiến lược cuối cùng của Bắc Việt giờ đây sẽ được giao nhiệm vụ chiến đấu. Bộ Chính trị chấp thuận ngay đề nghị của tướng Giáp và ra các mệnh lệnh triển khai cuộc Tổng tấn công vào Sài Gòn (60).
    Với quyết định đó, kết cục của cuộc chiến tranh chẳng còn gì phải bàn cãi. Trong bản kê khai báo tử, ngày 30 tháng Tư năm 1975 được coi là giờ chết, nhưng phát súng bắn hạ chế độ Việt Nam Cộng hoà đã được Đại tướng Võ Nguyên Giáp khai hoả từ ngày 18 tháng Ba? Thắng lợi cuối cùng của tướng Giáp là một thắng lợi ít đổ máu nhất.
    Đại tá Trịnh Nguyên Huân
    Chú thích:
    35. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam.
    36. Hoàng Văn Thái.
    37. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam ?" Trần Văn Trà.
    38. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam.
    39. (Như trên)
    40. Stephen Kosmer, Konrrad Kellen, Brian Jenkins.
    41. (Như trên).
    42. Frank Snepp ?" Trần Văn Trà.
    43. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam.
    44. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam ?" Frank Snepp.
    45. Hoàng Văn Thái.
    46. Xuân Thiều ?" Nguyễn Khắc Ngữ.
    47. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam ?" Nguyễn Khắc Ngữ.
    48. Trần Văn Trà - Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam.
    49 Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam ?" Văn Tiến Dũng.
    50. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam.
    51. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam ?" Frank Snepp.
    52. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam.
    53. Hoàng Văn Thái.
    54. Trần Văn Trà - Hoàng Văn Thái.
    55. Kosmer, Kellen, Jenkins ?" Davidson ?" F.Snepp.
    56. Kosmer, Kellen, Jenkins ?" Davidson.
    57. Lịch sử Quân đội Nhân dân Việt Nam.
    58. (Như trên).
    59. (Như trên) ?" Xuân Thiều.
    60. Hoàng Văn Thái.
  4. dongadoan

    dongadoan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2004
    Bài viết:
    2.508
    Đã được thích:
    3
    Thanks bác Bundeswehr đã post bài !
    --------------------------------------------------------------------------
    Phòng tuyến sau cùng của Sài Gòn bắt đầu rung rinh vào sáng chủ nhật. Tại Long Thành, một trong những trận đánh bằng xe tăng dữ dội nhất cuộc chiến đã xảy ra, xe tăng Bắc Việt tràn ngập lên căn cứ thiết giáp của quân đội Sài Gòn. Trong vòng cung từ Đông Nam sang Đông Bắc chỉ còn căn cứ không quân Biên Hoà, đang bị cắt đứt ngày chủ nhật, lần cuối cùng và mãi mãi. Những cuộc tấn công dữ dội vào các tiền đồn ở Mỹ Tho-Long An đã đẩy sư đoàn 9 lùi về phía Sài Gòn. Phía Nam và Tây Nam Sài Gòn, 20 nghìn bộ đội Bắc Việt Nam chỉ còn cách Sài Gòn 15 dặm. Phía Tây Bắc Sài Gòn, dọc quốc lộ 1 đi Campuchia, vài sư đoàn Bắc Việt Nam đã cắt đứt con đường ấy, đẩy sư đoàn 25 giạt ra 2 hướng nằm ngoài xa vành đai Sài Gòn. Hai đại đội của sư đoàn 9 Bắc Việt Nam rẽ vào Gia Định, chốt các cầu trên quốc lộ 1 gần cửa hàng tạp hóa Mỹ và kho chứa hàng viện trợ Mỹ.
    Các tướng lĩnh Sài Gòn bắt đầu dàn thế trận lần cuối. Biệt động quân và lữ đoàn dù cuối cùng được dàn thành hình quạt tù phía Nam sang Đông Bắc Sài Gòn. Đó là lực lượng phòng thủ đáng thương hại, bị áp đảo với tỷ lệ 1 chọi 15. Phe cs đang thiết lập vị trí tiền tiêu, thử phản ứng của quân đội Sài Gòn. Nhưng viên tướng 4 sao duy nhất trong quân đội lúc bấy giờ là Tổng tham mưu trưởng Cao Văn Viên đã lên máy bay riêng loại C.47 vào xế trưa thứ hai bay đi Băng-cốc. Hơn nửa số tướng lĩnh Sài Gòn đã bỏ chạy khỏi đất nước. Thủ tướng cuối cùng-Nguyễn Bá Cẩn cũng lên chiếc C.141 rời Sài Gòn.

  5. falke_c

    falke_c Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2005
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    Danke schản bỏĂn Bundeswehr !!!
    Mơnh câng thỏƠy 1 cĂi Link vỏằ bài này, song vơ lặỏằi và dỏằ't tiỏng Anh nên không 'ặa lên.
    Tỏãng 'iỏằfm ỏằY trong Forum này ỏằY chỏằ- nào ỏƠy nhỏằ????
  6. dongadoan

    dongadoan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2004
    Bài viết:
    2.508
    Đã được thích:
    3
    Tặng điểm ở trong Forum này ở chỗ nào ấy nhỉ???
    --------------------------------------------------------------------------------
    Bác nháy chuột vào tên người mà bác muốn vote sao, một cửa sổ hiện ra bên cạnh tên thành viên là ô : Bình chọn đấy !
    --------------------------------------------------------------------------------
    Ba hoả tiễn rơi xướng Sài Gòn ngày thứ hai. Không cần lời cảnh cáo nào thêm nữa về việc cộng sản sẵn sàng đánh chiếm Sài Gòn. Đến trưa, thính giả nghe đài phát thanh của sứ quán biết được Martin đang làm gì trong phần thời gian cuối trong ngày cuối khốn khổ này. ?oĐại sứ Tám có một bộ sưu tập những vật quý giá trao cho đại sứ (Mỹ) giữ gìn và ông ta cần một số người gói hàng. Ông ta cần khoảng 20 hộp nhỏ, khoảng một tá hộp lớn hoặc thùng và một số chăn bông. Đại sứ Martin quan tâm trong vụ này: Chúng tôi muốn chuyển ông ta (Tám) và đi vào ngày hôm nay??.
    Ai đó ở đầu bên kia đài phát thanh của đại sứ quán đã vạch cho thấy những vấn đề cụ thể trong việc chuyển đồ cổ của tướng 3 sao Trần Ngọc Tám, người đã trở thành bạn của Martin khi cả hai đều làm đại sứ tại Thái Lan trong thập kỷ 60. Có lẽ Martin muốn giúp đỡ gói ghém hành lý. Nhưng những người di tản khác thì đang ra đi một cách khôn ngoan. Họ bỏ lại tài sản cuộc đời-hay nói đúng hơn là tìm cách dồn tài sản cuộc đời vào trong một cái túi đeo vài thôi thì mới thoát được.
    Minh lớn lái xe đến dinh, dù đoạn đường chỉ 5 phút đi bộ. Minh gặp Hương tại cửa. Khi Hương đọc diễn văn ngắn trao quyền cho Minh thì tổng thống mới xem lại bài viết. Minh bước lên diễn đàn hô hào thành lập một chính quyền gồm mọi thành phần chính kiến khác nhau. Đám mây trên Sài Gòn bung ra và trút xuống một cơn mưa lớn. Một tiếng sét và sấm rền âm vang làm im lặng căn phòng. Lúc ấy là 5 giờ 15 chiều. Minh bước ra khỏi dinh, về ăn cơm chiều thì 5 chiếc phản lực A.37 đang bay thẳng về phía sân bay Sài Gòn. Những lệnh ngắn qua điện đài được đánh lên máy bay, yêu cầu chúng cho biết xuất xứ. Không có câu trả lời nào.
    Máy bay A-37 :


  7. TLV

    TLV Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/12/2003
    Bài viết:
    1.329
    Đã được thích:
    0
    to bác falke_c
    Còn muốn tặng điểm cho topic, bác nhấn vào chữ vote ở trên cùng mỗi trang, và tiếp tục theo hướng dẫn...

    ---
    Tôi làm mẫu luôn đối với chủ đề này (vì nó rất đáng được bình chọn). Bác nhìn lên mà xem, có 5* rồi đấy
  8. meomunchamchap

    meomunchamchap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Ba hoả tiễn rơi xuống SG vào ngày thứ hai. Không cần lời cảnh cáo nào thêm nữa về việc CS sẵn sàng đánh chiếm SG. Đến trưa, thính giả nghe đài phát thanh của sứ quán biết được Martin đang làm gì trong phần thời gian cuối trong ngày cuối khốn khổ này. "Đại sứ Tám có một bộ sưu tập những vật quý giá trao cho đại sứ (Mỹ) giữ gìn và ông ta cần một số người gói hàng. Ông ra cần khoảng 20 hộp nhỏ, khoảng 1 tá hộp lớn hoặc thùng và một số chăn bông. Đại sứ Martin quan tâm trong vụ này: Chúng tôi muốn chuyển ông ta (Tám) đi vào ngày hôm nay..."
    Ai đó ở đầu cầu bên kia đài phát thanh của đại sứ quán đã vạch cho thấy những vấn đề cụ thể trong việc chuyển đồ cổ của tướng 3 sao Trần Ngọc Tám, người đã chở thành bạn của Martin khi cả hai đều làm đại sứ tại Thái lan trong thập kỷ 60. Có lẽ Martin muốn giúp đỡ Tám gói ghém hành lý. Nhưng những người di tản khác thì đang ra đi một cách khôn ngoan. Họ bỏ lại tài sản cuộc đời - hay đúng hơn là tìm cách dồn tài sản cuộc đời vào trong một cái túi đeo vai thôi thì mới thoát được...
    Minh lớn lái xe đến dinh, dù đoạn đường chỉ 5 phut đi bộ. Minh gặp Hương tại cửa... Khi Hương đọc diễn văn ngắn trao quyền cho Minh thì tay tổng thống mới xem lại bài viết. Minh bước lên diễn đàn hô hào thành lập một chính quyền gồm mọi thành phần chính kiến khác nhau... Đám mây trên SG bung ra và trút xuống một cơn mưa lớn. Một tiếng sét và sấm ầm vang làm im lặng căn phòng. Lúc ấy là 5 giờ 15 chiều. Minh bước ra khỏi dinh và về ăn cơm chiều thì 5 chiếc phản lực A.37 đang bay về phía sân bay SG. Những lệnh ngân qua điện đài được đánh lên máy bay đã yêu cầu chúng cho biết xuất xứ. Không có câu trả lời nào...
    Đại tá Tuấn, tham mưu phó hành quân của SG làm việc với sư đoàn 5 không quân tình cờ có mặt tại đài kiểm soát không lưu. Tuấn đang ra lệnh cho chuyến bay khác ngừng lại vì có đám mây đen tích điện. Tuấn nghi ngờ 5 chiếc A.37, bèn ra lệnh gọi đi Cần Thơ và Biên Hoà. Các căn cứ này trả lời họ không bay. Thật ra nó từ Phan Rang tới và do các phi công Bắc VN lái. Không có chuyện bay thử ngang qua một lượt. Ngay trong lần đầu tiên bay qua căn cứ, những phi công lái MIG lão luyện này đã bấm nút thả bom, một tá bom loại 500 cân Anh rơi xuống khu vực quân sự.
    Bài diễn văn kêu gọi thương thuyết của Minh lớn được A.37 trả lời sau 35 phut tính từ khi Minh ngừng nói. Tại Tân Sơn Nhất, hàng ngàn người đều kinh hoàng. Chưa mấy người đã nằm dưới trận ném bom. Trong hầu hết mọi tần số, tiếng gọi qua điện đài loạn xạ xin được hướng dẫn làm gì. Một người Mỹ trong sứ quán nói với các người đang nghe tần số của mình: "Chẳng thể làm gì được cả. Nằm sấp xuống và nín thở thôi". Người khác nói: "Chúng tới phía trước, ôm lấy hai bắp chân vào mình, cuíu đầu xuống càng thấp càng tôt. Nếu cần, hôn từ giã cái mông của anh đi". Tuấn muốn phóng các F.5 lên trời. Một lần nữa các phi công SG không có mặt trong máy bay theo quy định.
    Tại trung tâm SG, dân chúng biết chắc rằng cuộc tấn công sau cùng vào SG đã bắt đầu. Hơn 100.000 bộ đội Bắc VN và những người VC dẫn đường đã trang bị lên vai sẵn sàng bằng SG. Từ bây giờ trở đi, nó sẽ là cuộc chiến tranh khong còn gì hạn chế và kiềm chế nữa. Đêm thứ hai, sau cuộc ném bom, các người phát ngôn SG cho biết điều kiện đi đến hoà bình là "giải trừ bộ máy chiến tranh và kìm kẹp của SG". Nói khác đi, quyết định đã có rồi. SG sẽ phải đầu hàng quân sự hoặc là quân đội Bắc VN sẽ đáng chiếm thủ đô. Trường hợp sau, ít có hy vọng là họ sẽ thua trận.
  9. meomunchamchap

    meomunchamchap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG 13: CÁM ƠN
    Darwin Judge và William McMahon đã gia nhập binh chủng thuỷ quân lục chiến, gần như cùng một lúc. Họ là loại "con trai" mà đám thuỷ quân lục chiến vũ phu muốn biến thành người lớn. Là VĐV, đã tốt nghiệp trung học, hai anh chàng này đã ra sức luyện tập tại trại tân binh ở đảo Parris. Các tay trung sĩ dữ tợn của thuỷ quân lục chiến muốn có nhiều hơn nữa những tân binh như hai anh chàng này.
    Hai người đã cùng sống với nhau gần 4 năm nghĩa vụ ở thuỷ quân lục chiến tự khoác cho mình danh hiệu binh chủng dữ tợn nhất của Mỹ. Họ còn tiếc lỡ mất dịp chiến đấu tại VN. Ừ thì bây giờ hai người ở VN rồi đấy. Họ là một phần của lực lượng an ninh sứ quán Hoa kỳ mới được bổ sung. Nhiệm vị duy nhất của lực lượng này là bảo vệ cuộc di tản người Mỹ chống những kẻ phá đám.
    Trong 10 ngày qua, Judge, McMahon và một lực lượng an ninh nhỏ đã bao vòng quanh lầu Năm góc phương Đông tại Tân Sơn Nhất. Theo họ, phần xử trí gay nhất không phải là hàng ngàn người đang chuẩn bị rời khỏi VN mà là việc xử trí với những chiếc xe khốn nạn. Dân chúng lái xe nhà vào sân bay rồi vứt tại chỗ. Judge và McMahon cố gắng dọn quang lối cho xe vào địa điểm di tản.
    Hai người trực đêm vào ngày 28-4. Họ chẳng biết gì mấy về chuyện gì đang xảy ra tại xung quanh SG vì những điện đài dã chiến mang theo chỉ bắt tần số của Mỹ. Nó chẳng nói mấy về tin tức bên ngoài thủ đô. Họ không biết được là Biên Hoà đã sụp đổ. Họ chẳng ngờ cái trò chính trị trong cuộc chiến tranh VN lại sắp sửa kết thúc cuộc đời họ.
    Biên Hoà sụp đổ khoảng nửa đêm không làm mấy ai ngạc nhiên. Cái căn cứ ấy trở thành ốc đảo, bị bao vây tứ phía và thậm chí bị cắt khỏi SG, một sự kiện vốn hiếm khi xảy ra. Khoảng 4 sư đoàn Bắc VN đã pháo kích dữ dội và tràn ngập căn cứ khi trời sập tối. Sự việc chỉ cộc cằn và giản đơn thế thôi. Một lực lượng nhỏ gồm xe tăng và bộ binh ở Biên Hoà rút chạy về hướng SG nhưng họ phải vượt qua ruộng đồng vì các con đường đã bị chặn hết.
    Hai sư đoàn khác tấn công Vũng Tàu, cái hải cảng duy nhất còn trong tay SG. Một kế hoạch phòng hờ bất trắc đã dự tính cuộc di tản của Mỹ qua Vũng Tàu bằng đường biển. Hạm đội Mỹ phục vụ di tản bỏ neo ngoài khơi Vũng Tàu. Nhưng trước cuộc tấn công của CS, thị xã sụp đổ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian, có lẽ vài giờ thôi. Do đó kế hoạch phòng hờ bất trắc kia cũng tuyệt vọng.
    Một cuộc pháo kích khác bằng hoả tiễn xuống Tân Sơn Nhất. Cuộc ném bom là dấu hiệu tấn công. Cuộc pháo kích này đã đánh dấu phút mở màn cho cuộc xung phong cuối cùng của số quân Bắc VN lớn nhất chưa bao giờ có ở một điểm lại tập trung lớn như thế. Bắc VN có tất cả 24 sư đoàn. Ba trong số ấy nằm lại miền Bắc. 21 sư đoàn kia đang ở xung quanh SG, sẵn sàng tấn công thành phố. Còn SG thì lực lượng thực tế có độ 1 sư đoàn.
    Tại phía Bắc SG, nơi các pháo thủ chờ lệnh từ hai ngày qua, những khẩu đại bác quay mũi từ hướng trung tâm SG, nhích sang phía Tây. Lúc 4 giờ 10 phút sáng các khẩu đại bác ấy và có lẽ 50 khẩu khác cùng loại đã mở cuộc pháo kích vào Tân Sơn Nhất. Judge và McMahon đã ngã xuống trong vòng 10 phút đầu của cuộc pháo kích. Judge bị quả đạn pháo trúng ngay mình. Ở cách đó 8m, McMahon cũng chết ngay tức khắc tuy rằng thi thể anh ta không tan nát như người bạn. Quả đạn giết chết hai lính thuỷ đánh bộ là một trong vài ba quả lệch mục tiêu. Nhìn chung, CS không can thiệp vào cuộc di tản.
  10. dongadoan

    dongadoan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2004
    Bài viết:
    2.508
    Đã được thích:
    3
    Lúc 6 giờ 30 sáng, Sài Gòn đã thức giấc bởi tiếng gầm thét của đại bác bắn vào Tân Sơn Nhất, Martin đã triệu tập cuộc họp của hội đồng sứ quán. Theo lời những người dự phiên họp ấy, rõ ràng là viên đại sứ đã trở nên bàng hoàng. Polgar (giám đốc phân cục CIA) và tướng Smith nói thẳng thừng với Martin: Cuộc di tản cuối cùng phải được ra lệnh ngay lập tức. tsm bị tấn công có nghhĩa là sân bay đóng cửa. Chẳng ai đoán được bao giờ nó sẽ mở cửa lại. Do đó phải di tản bằng trực thăng càng nhanh càng tốt. Rồi thì cái cây lớn sau nhà sư đoàn phải bị hạ xuống để khỏi cản trở trực thăng.
    Martin giận dữ trước sự thách thức ấy. Trước đây, máy bay đã từng đi qua những trận pháo kích. Tình hình chẳng đến nỗi nghiêm trọng. Cuộc di tản bằng phi cơ có cánh cố định vẫn tiếp tục. Để không quân có thể quyết định lúc hạ cánh. Chẳng có lý do gì để hoảng loạn, cũng chẳng có lý do nào để nghĩ đến chuyện di tản bằng trực thăng. Cái cây sẽ không bị hạ xuống. Đốn nó có nghĩa là tự ràng buộc mình vào cuộc di tản cuối cùng. Martin nói ông ta chưa sẵn sàng làm như vậy, nó không cần thiết.
    Polgar và Smith bèn nổi nóng. Nói qua hai hàm nghiến chặt vào chỉ vừa đủ để giữ bình tĩnh, họ tìm cách báo cho Martin biết sự thật. Hai lính thuỷ đánh bộ Mỹ chết là chuyện hoạ hoằn-Hàng nghìn người đang ngẹt thở vì Tân Sơn Nhất bị pháo kích. Máy bay chẳng có cách nào hạ cánh. Khu nhà hàng không Mỹ ở đối diện ngay bên đường đi qua lgn Phương Đông đã trở thành đống gạch vụn sau cuộc pháo kích. Mấy chiếc máy bay thường và trực thăng ở đó tiêu tan rồi. Không quân Sài Gòn tan nát vì cuộc pháo kích.
    Hai lính thuỷ đánh bộ Mỹ chết ở TSN :
    Judge :

    McMahon :

    Và vị "thái thú " cuối cùng Martin :

Chia sẻ trang này