1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

800 ngày trên Mặt trận phía Đông - Hồi ký lính cặn WW2

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi maseo, 20/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    (tiếp)
    Chợt 1 viên đạn bay véo qua đầu tôi và tôi hiểu ngay mình đã bị bọn Đức đặt vào tầm ngắm. Tôi nằm rạp xuống cỏ và dùng 1 dải băng đạn đã bắn hết buộc 1 đầu vào khẩu súng máy còn đầu kia vào chân mình. Tôi bắt đầu bò trở lui, kéo khẩu súng theo sau, tìm cách thoát khỏi đường ngắm của bọn Đức lúc này đã phát hiện ra tôi. Tôi ko biết đã bò được bao xa nhưng có lẽ chỉ được khoảng 5 - 6m thì thấy 1 người lính Nga tay cầm súng trường đang tiến tới. Anh ta là lính Trung đoàn 1199. Ngay lúc đó thêm mấy phát đạn bay sát qua người tôi, anh lính phát hiện ra tên Đức vừa bắn và hạ hắn bằng chỉ 1 phát bắn trả. Anh ta bình tĩnh thổi nòng súng của mình rồi mới hỏi tôi: "Còn thằng Đức nào khác muốn thế ko?" Sau đó tôi được biết tên anh ta là Turchin.
    Tôi đề nghị anh ta giúp mình kéo khẩu súng máy đến vị trí mới và anh ta đồng ý. chúng tôi đến nơi, Turchin phụ giúp, tôi phát hiện ra 1 thành viên tổ súng máy của mình và gọi. Lúc này ko hiểu sao bọn Đức lại phát hiện ra tôi 1 lần nữa và nã vài quả đạn cối vào chỗ tôi. Tôi lao cả người vào trong 1 cái hố cái nhân gần đó. Những quả đạn nổ tung và hầu như chôn kín tôi trong 1 thác đất cát đổ vào người. Chỉ còn mỗi đầu và 1 cánh tay tôi còn nhô lên khỏi mặt đất và tôi ko thể thở hay cử động được tí gì.
    Đúng lúc đó 2 gã đội mũ nhà binh màu xanh lá cây của cái gọi là đơn vị chặn hậu đến chỗ tôi (*). 1 người tỉnh bơ hỏi: "Có gì đấy?" Tôi nói: "Đồng chí, giúp tôi với!" Họ moi tôi lên rồi hỏi: "Sao anh lại ngồi đây? Tiến lên!" Tôi trả lời: "Tiến lên với cái gì? Tôi chỉ có 1 khẩu súng máy rỗng ko, chẳng có đồng đội hay đạn dược. Khi những cái đó tới, tôi sẽ tiến lên." Đó là lần duy nhất trong suốt cuộc chiến tranh tôi nhìn thấy những người lính còn sống của đơn vị chặn hậu. Trên thực tế cả 2 người này là lính biên phòng, lính biên phòng thường được đưa vào các đơn vị chặn hậu này.
    (*) Các đơn vị chặn hậu được thành lập theo mệnh lệnh nổi tiếng "Ko lùi 1 bước" của Stalin trong những ngày đen tối mùa hè năm 1942. Nhiệm vụ của họ là ngăn chặn những biểu hiện hèn nhát trong chiến đấu và bắt những binh lính bỏ chạy quay lại chiến đấu. Họ có quyền bắn hạ tại chỗ những binh lính bỏ chạy nếu họ ko chấp hành lệnh quay lại chiến đấu.
  2. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    (tiếp)
    Tiểu đoàn trưởng của tôi nhận được lệnh rút khỏi trận đánh vì Trung đoàn 1199/Sư 354 Bộ binh đã tiếp chiến và chiếm được làng Parichi. Lúc này tôi đã nhập cùng 1 nhóm gồm 11 người cùng trong tiểu đoàn trừng giới, bao gồm 5 tay súng trong tổ súng máy của tôi và 6 người mang tiểu liên trong trung đội trợ chiến. Chúng tôi nhận được lệnh quay lại bếp dã chiến được đặt trong 1 cái hố lớn ko xa Parichi. Khi chúng tôi quay về, những người còn lại trong tổ của tôi cũng nhập bọn. Lúc mới về đến bếp dã chiến, tôi đã sợ tiểu đoàn mình bị thiệt hại nặng vì ko thấy nhiều người. Chúng tôi vồ lấy đồ ăn và ăn vội vàng rồi để lại 1 khẩu súng máy và 2 người gác khu vực bếp, số còn lại quay lại Parichi để xem xét tình hình.
    Khi đang tiến về Parichi chúng tôi phát hiện ra 1 vệt máu. Chúng tôi bèn lần theo nó vào trong 1 công sự Đức và bắt gặp 1 tên Đức có vẻ đã chết, chúng tôi lại gần để lần túi hắn tìm tài liệu. Nhưng hoá ra hắn vẫn còn sống, trước khi chúng tôi đến bên, hắn chồm dậy, quỳ sụp xuống vào kêu lên bằng tiếng Nga: "Người Nga đây, đừng bắn!" Turchin ra lệnh: "Giơ tay lên" Tên Đức trả lời: "Tay tôi giơ rồi đây thôi." Hoá ra hắn là người Slovak. Chúng tôi mang hắn theo và gửi vào điểm tập kết tù binh. Tay Slovak ko phải người xấu, mặc dù phải vừa đi vừa giữ quần bằng tay sau khi Turchin ko kiếm đâu ra sợi dây nào khác để trói hắn, hắn vẫn luôn mỉm cười suốt quãng đường.
    Ở Parichi chúng tôi tìm được 1 hầm rượu còn 1 ít rượu vang. Chúng tôi vồ lấy chúng rồi mang về trại và phát hiện ra rằng trong khi chúng tôi đi, nhiều người trong tiểu đoàn xung kích trừng giới đã quay về bếp dã chiến khi thấy tổ súng máy của tôi được cho ra nghỉ. Tôi chia rượu cho những người trong tổ, tất cả chúng tôi đều hy vọng được 1 giấc ngủ ngon nhưng lúc đó mới là buổi tối, có lệnh đến yêu cầu chúng tôi tới Bobruisk.
  3. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    CUỘC CHÉM GIẾT Ở BOBRUISK
    Tiểu đoàn tôi lên đường tới Bobruisk cùng với phần còn lại của Sư đoàn 354 Bộ binh, trong khi đó các bộ phận khác của Tập đoàn quân 65 phối hợp với Quân đoàn Xe tăng Cận vệ 1 "Sông Đông" vượt đầm lầy ở phía sau. Cùng lúc đó, 1 đơn vị kỵ binh cơ giới nhằm hướng thành phố Slutsk, phía tây Bobruisk.
    1 cách đều đặn, chúng tôi tiến cật lực về Bobruisk. Mọi người hành quân mà ko mang đầy đủ trang bị chiến đấu, và chúng tôi kéo khẩu súng máy đi cùng với họ. Đột nhiên tôi nhận ra lá chắn súng bị mất. "Vasen''ka, lá chắn đâu?" Tôi hỏi. Anh ta đã quẳng nó sang 1 bên để cho nhẹ bớt và khiến việc hành quân dễ dàng hơn. Tôi nói với anh ta: "Tôi ko cần biết, tốt hơn cho anh là cái lá chắn đó nên tái xuất hiện ở chặng nghỉ sắp tới."
    Sau khi đi được khoảng 12km về phía Bobruisk, tiểu đoàn dừng lại nghỉ và đặt 3 chốt gác trên con đường mà các binh sĩ tiểu đoàn đang nằm rải rác. Tại chỗ dừng nghỉ, thêm khoảng 30 người nữa của tiểu đoàn tôi nhập bọn, họ bị rớt lại phía sau ở Parichi và giờ họ đến theo cách rất sung sướng: bám xe đi nhờ những cỗ pháo tự hành. Họ còn mang theo được 1 thùng rượu 50 lít. Có thêm họ tiểu đoàn tôi giờ đã có khoảng 200 người. Tại những điểm dừng nghỉ tiếp theo chúng tôi lại gặp thêm nhiều người trong tiểu đoàn trừng giới, như vậy thương vong của chúng tôi ở Parichi ko lớn như tôi đã sợ lúc đầu.
    Hôm sau - 28/6 - chúng tôi được lệnh ngừng hành quân và đào công sự chuẩn bị phòng thủ. Bọn Đức liên tục quấy rầy vị trí của tôi bằng những phát đạn lửa nhưng ko ai bên ta trúng đạn. Chúng tôi đã đặt hoả điểm súng máy của mình cạnh 1 căn nhà nhỏ. Đêm đó, quân ta cho trinh sát tới các vị trí Đức đối diện và diệt được mấy khẩu súng máy đã quấy rầy chúng tôi. Họ đã tiêu diệt liền mấy vị trí quân Đức và tìm thấy 2 khẩu súng máy.
    Sáng hôm sau, chúng tôi chờ đợi cuộc xung phong vào Bobruisk sẽ bắt đầu vào 10h sáng. Trong khi chờ đợi, 1 con chó nhỏ chạy vào vị trí của chúng tôi, trông nó như 1 con chó rừng. Nó cứ chạy tới lui xung quanh cho tới khi chúng tôi chịu đi theo. Con chó dẫn chúng tôi tới 1 công sự ngập nước. Khi chúng tôi nhìn vào trong thì phát hiện ra có gì đó chuyển động trong nước. 1 trung sĩ bắn 1 phát PPSh và chúng tôi nghe thấy ai đó kêu: "Người Nga, đừng bắn!" Từ trong công sự bò ra 8 tên lính Slovak sũng nước. Chúng đã được lệnh cho nổ tung khẩu cối 81mm của mình để nó khỏi rơi vào tay chúng tôi, thay vì làm thế, chúng lại trốn kỹ trong công sự. Chúng tôi gửi chúng vào điểm tập kết tù binh.
    Sau đó, chúng tôi tiến lên, thỉnh thoảng bị 1 vài viên đạn làm phiền. Khi chúng tôi tiến, những người Belorussia ra hiệu từ trong những căn hầm, vài người còn đề nghị cung cấp thông tin về bọn Đức. Những cậu nhóc có vẻ biết mọi điều về bọn Đức - chúng đang ở đâu và làm gì. Đám trẻ dẫn chúng tôi tới 1 nghĩa địa ở tây bắc Bobruisk. Dọc đường, chúng tôi thu được rất nhiều vũ khí và trang bị mà bọn Đức bỏ lại. Chúng tôi còn thấy nhiều rượu. Tôi cảnh báo các thành viên trong tổ ko được uống. Có vẻ bọn Đức cố tình bỏ lại nhiều rượu để chúng tôi tìm thấy khi tiến quân, khi đó những người lính Nga sẽ uống say xỉn và chúng có thể chộp được chúng tôi chỉ bằng tay ko.
  4. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    (tiếp)
    Vâng, quả thật 1 số lính Nga đã xỉn, nhưng ko phải tất cả. Tôi còn nhớ 1 tình tiết liên quan đến 1 người đồng đội hôm đó đã ko thể cưỡng lại sự cám dỗ của rượu. Khi đang trên đường tiến đến Bobruisk từ phía tây, chúng tôi dừng lại gần 1 nhà thờ trông ra 1 quảng trường nhỏ và 1 nghĩa địa lớn, trong nghĩa địa mọc đầy những cây bụi. 1 chiếc tăng Đức đang tắt máy nằm giữa quảng trường, ko xa bức tường vây của nhà thờ.
    Tôi chọn vị trí đặt khẩu đại liên Maxim sau tường nhà thờ. Đó là 1 vị trí tuyệt vời để bắn về hướng nghĩa địa trong khi toàn bộ quảng trường trải ra trước tầm nhìn của chúng tôi rõ ràng như lòng bàn tay. Trong khi xạ thủ đặt súng, tôi lại gần chiếc tăng Đức bị bỏ lại để kiểm tra. Những khẩu súng máy của nó vẫn nằm im và tôi nhận thấy trong chiếc xe tăng còn khá nhiều đạn.
    Tôi quay lại tổ súng máy của mình. Ngay khi về tới nơi thì súng nổ, đó là khoảng 2h chiều. Đúng như tôi dự đoán, bọn Đức đang thử tổ chức 1 cuộc phản công xuyên qua khu vực nghĩa địa. Vừa quan sát các vị trí địch trong nghĩa địa, tôi vừa ra lệnh cho tay xạ thủ của mình hạ chúng. Sau đó tôi để anh ta lại và bò đến chỗ chiếc tăng Đức, nó đứng cách hàng rào nghĩa địa chỉ khoảng 50m. Tôi đến được chiếc tăng và trèo vào trong. Lúc này tôi cảm thấy mình như cá gặp nước. Tôi lên đạn khẩu súng máy trên chiếc tăng và bắt đầu bắn vào tất cả các vị trí địch mà mình có thể nhìn thấy được, sau đó quét từ bên này sang bên kia nghĩa địa.
    Khi cuộc chạm súng bắt đầu, nhiều bộ binh ta đang ở gần đấy chưa vào vị trí. Họ nhanh chóng đổ xô tới, dàn trận và bắt đầu tham chiến. Khoảng 10 phút sau khi trận đánh bắt đầu, 1 chiếc xe ngựa kéo hiện ra ở cạnh nhà thờ trên đó có 3 chú lính. 1 người quất lũ ngựa trong khi 2 người còn lại sử dụng 1 khẩu súng máy đặt trên xe. Cỗ xe lao qua quảng trường đến cách nghĩa địa chừng 80m thì dừng và quay đầu lại. Khẩu súng máy trên xe nã nhiều loạt về phía quân địch, sau đó chiếc xe lại quay đầu và tiến tiếp vào nghĩa địa.
    Trong khi đó ở phía phía bên kia nhà thờ, 1 tay súng say xỉn cưỡi 1 con ngựa đang ***g lên xuất hiện. Tay phải anh ta cầm khẩu tiểu liên PPSh băng tròn, tay trái thì cầm 1 chai bia. Anh ta thúc con ngựa di chuyển bằng cách đấm vào lưng nó. Thỉnh thoảng anh ta nã bừa 1 loạt đạn và ngay tiếp sau là giơ chai làm 1 tợp.
  5. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    (tiếp)
    Bọn Đức đương nhiên nhận thấy rằng sẽ là tự sát nếu cố xông qua quảng trường trống, vì vậy sau khoảng 30'' chúng giảm dần cường độ bắn. Ngay lúc đó, dưới sự yểm trợ của 2 khẩu súng máy của chúng tôi, đám bộ binh xung phong qua nghĩa địa, đuổi bọn Đức chạy tán loạn và tiêu diệt 1 số tên.
    5h chiều ngày 29/6/1944, tiểu đoàn tôi đến ngoại ô phía tây bắc thành phố Bobruisk theo con đường cao tốc đi Minsk. Sư đoàn 354 Bộ binh cùng với tiểu đoàn xung kích của tôi dừng lại và đào công sự phòng ngự tại 1 địa điểm ko xa tuyến đường, quay mặt về hướng đông. Bọn Đức đang phòng thủ Bobruisk giờ đã rơi vào tròng.
    Cách vị trí của chúng tôi 2km về phía đông có 2 ngôi làng nhỏ, trong đó có dấu hiệu cho thấy quân địch bị bao vây nhưng chưa bị tiêu diệt đang tập trung. Chúng tôi cho rằng dưới sự che chở của màn đêm, bọn Đức tại đó có thể thử chọc thủng vòng vây về phía tây, vượt qua con đường cao tốc đi Minsk để chạy vào rừng.
    Từ vị trí của chúng tôi có 1 hàng cây ngăn cách với 1 cánh đồng lúa mạch lớn trải dài tới tận 2 ngôi làng. Chúng tôi đặt khẩu súng máy trên 1 mô đất nhỏ dưới gốc cây nhìn ra con đường cao tốc, như vậy trong trường hợp cần thiết chúng tôi có thể quét đạn dọc con đường dù quân địch có tới từ Minsk hay Bobruisk. Trước vị trí có 1 khoảng trống rộng khoảng 35m giữa những cái cây cho phép chúng tôi bắn qua cách đồng lúa mạch nếu bọn Đức định tiến qua đó.
    Sau khi đặt súng, lấy 1 vài điểm ngắm chuẩn, chúng tôi ngồi xuống nghỉ. Lúc đó là khoảng 6h tối, sau 1 ngày dài nóng bỏng, tôi tháo ủng, nó đã mòn vẹt vì bị sử dụng liên tục hơn 1 tuần. Tôi lau chân bằng rượu chứa trong cái bình dẹt mang theo để làm mát chúng. Ánh sáng đang tắt dần và chúng tôi ăn tối vội vàng.
  6. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    (tiếp)
    Bất thần chúng tôi nghe thấy tiếng đạn rít qua đầu trên những ngọn cây. Bọn Đức đang nã đạn nổ, những quả đạn rơi xuống và nổ tung trên những cành cây, trên đầu chúng tôi. Tiếng súng rền vang. Mọi người vớ lấy vũ khí và kiểm tra lại đạn dược. Gần vị trí khẩu súng máy của tôi có nhiều xe ngựa chở đồ hậu cần và lính đánh xe, phần lớn họ khoảng hơn 50 tuổi và chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu. Sự hoảng loạn bắt đầu xảy ra, họ bắt đầu đóng yên cương để chuồn. Tôi quay súng máy chĩa vào họ và quát: "Đứng đấy, cấm chạy!" Nhưng tay lính trẻ làm theo tôi và bảo họ: "Nằm xuống, cầm lấy vũ khí và cùng chúng tôi đánh đuổi bọn Đức!" Họ tuân lệnh.
    Đột nhiên 1 đội hình lớn quân Đức tiến từ trong làng ra về hướng con đường cao tốc đi Minsk, phải đến 10.000 tên. Chúng tiến thành hàng như trong 1 cuộc duyệt binh, chiều ngang khoảng 100 - 120m và chiều dọc có lẽ ko ít hơn 1km. Chúng nhằm hướng phía bên trái chúng tôi. Giữa hàng quân có 2 chiếc ô tô, mỗi chiếc kéo theo 1 khẩu Oerlikon của Mỹ (*), rất giống loại quân ta vẫn sử dụng, có lẽ quân ta đã để nó rơi vào tay bọn Đức. 2 khẩu pháo đó nã đạn vào các vị trí ta, hàng quân Đức có vẻ như định chọc thủng chiến tuyến quân ta tại đây, vượt qua con đường cao tốc đi Minsk và tiến vào khu rừng nơi chúng tôi đang đóng giữ.
    Ngay khi tiến đến con đường, hàng quân Đức chuyển thành những lớp sóng người và xung phong về phía trước. Từ vị trí quan sát của tôi, cánh trái quân Đức trải dài khoảng 1200m.
    Tôi nã đạn vào bọn Đức, ko để chúng tiến vào vị trí của mình. Bọn Đức xếp sát nhau và bắn vào cái khối đó thì ko thể trượt được. Khi chỉ huy của chúng tôi phát hiện hàng quân Đức đang cố phá vỡ vòng vây quân ta ở đây, họ chuyển gấp 1 pháo đội chống tăng đến yểm trợ cho chúng tôi, 12 khẩu pháo được tháo khỏi xe kéo ngay trước hàng quân Đức và bắt đầu nhả đạn. Đầu tiên họ bắn bằng đạn nổ mảnh, sau đó khi bọn Đức ồ ạt xông vào đến tầm, họ chuyển sang đạn ghém. Khi đã bắn hết sạch đạn ghém những khẩu pháo chuyển sang bắn bằng bất cứ loại đạn gì còn lại, thậm chí cả đạn xuyên giáp. Trận đánh diễn ra dữ dội cho đến khi đêm xuống, khi thấy đã mất đến 1 nửa lực lượng, phần lớn bọn Đức chạy trở lại làng nhưng vẫn có khoảng 1500 tên Đức chọc thủng được vòng vây và chạy thoát. Trên chiến địa giờ còn lại hàng đống xác lính Đức và vô số tên bị thương.
    Sáng hôm sau, chúng tôi tỉnh dậy và nhìn khắp bãi chiến trường. Tất cả im lặng, ko có 1 phát súng. Cánh đồng lúa mạch đã biến thành màu xám xịt vì bị che kín bởi quân phục của những tên Đức đã ngã xuống, xác của chúng nằm chồng chất lên nhau. Đó lại là 1 ngày nóng bỏng nữa. Khẩu súng máy của tôi vẫn tiếp tục hướng về phía ngôi làng nơi phần còn lại của lực lượng Đức đã rút vào. Đến 11h trưa, 1 mùi hôi thối bắt đầu xông lên.
    (*) Loại pháo 20mm 2 nòng thường được sử dụng để phòng ko.
  7. daoant

    daoant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2007
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    thank bác sẹo nhé!chờ mấy ngày mới thấy
  8. hungtranbt

    hungtranbt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2007
    Bài viết:
    419
    Đã được thích:
    0
    Cố lên nào! sao lúc này yếu thế? chờ mỏi cả cổ, refresh liên tục mà không thấy tiếp.
  9. tinhthanthep

    tinhthanthep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2004
    Bài viết:
    3.978
    Đã được thích:
    0
    hế hế bác sẹo đang mỏi gối quá chẳng ngồi gõ được nữa roài.
  10. mitanomini

    mitanomini Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    467
    Đã được thích:
    0

    "Năng lượng không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hoá từ dạng này sang dạng khác". Căn cứ vào định luật bảo toàn và chuyển hoá năng lượng trên, ta có thể hiểu rằng việc bác Maseo mấy hôm nay ít xuất hiện trên chủ đề này là do bác và bác Maseo gái đang ở đoạn cao trào ... Bác Maseo cố lên nhiều nhé, chúc hai bác sớm đạt thăng hoa (mà theo cách nói dân giã thì là "tới đỉnh")

Chia sẻ trang này