1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

_ Hạnh phúc _

Chủ đề trong 'ĐH Hàng Hải Việt Nam (VIMARU)' bởi TVP, 31/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TVP

    TVP Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/01/2003
    Bài viết:
    1.167
    Đã được thích:
    180
    Một câu chuyện cảm động.
    Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tai trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp 5, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu thương tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. "Teddy trông thật khó ưa".
    Chẳng những thế, cô thompson còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thập rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích học tập của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm. Cô Thompson đã nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những điều đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 đã nhận xét Teddy như sau: "Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan... Em là nguồn vui cho người chung quanh". Cô giáo lớp 2 nhận xét: "Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu". Giáo viên lớp 3 ghi: "Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ". Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 nhận xét: "Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp". Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những món quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hóa. Cô Thompson cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã sút mất vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt một ít nước hoa trong chai lên cổ tay. Hôm đó Teddy đã nán lại cho đến cuối giờ để nói với cô: "Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa". Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học trò cưng nhất của cô.
    Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: "Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em". Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng ba trong lớp và "Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em". Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng "Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời". Rồi bốn năm sau nữa cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. "Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em", nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên Theodore F.Stoddard - giáo sư tiến sĩ.
    Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường được dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra? Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: "Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ". Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: "Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô được gặp em".
    Đề nghị các Mod thấy chỗ nào sai nỗi chính ta vả ngữ pháp sửa dùm nha
    Tôi cũng chẳng biết mình sai chỗ nào đâu mà sửa
    ,....
    TVP?

    Em là ai cô gái trong lòng ta
    Chìm trong nắng hay ẩn sau kẽ lá
    Tôi mãi gọi mà em chẳng nghoảnh lại
    Hay thoáng nhìn lưu lại ánh hoàng hôn
  2. SirMit

    SirMit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    112
    Đã được thích:
    0
    Bài lày thì quá đúng, không sai nỗi chính tả [/red]l[/red]ào cả ==> có lẽ là coppy
    Đề nghị đưa thêm nguồn coppy từ đâu vào nhé
    Xoẹt xoẹt, đã ký
  3. TVP

    TVP Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/01/2003
    Bài viết:
    1.167
    Đã được thích:
    180
    Câu chuyện này dành cho trẻ em từ 7 đến 70 tuổi :
    Những hòn đá cuội
    Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia trình bày về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người khá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: ?oSau đây là một câu hỏi trắc nghiệm?. Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một cái túi chứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá vào lọ cho đến khi không bỏ vào được nữa. ?oCái lọ đã đầy chưa?? ?" ông hỏi.
    ?oĐầy rồi? - mọi người đáp. ?oThật không?? ?" ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: ?oCái lọ đầy chưa??
    Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời: ?oChắc là chưa?.
    ?oTốt!? ?" ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi: ?oCái lọ đầy chưa??
    ?oChưa? - mọi người nhao nhao. ?oTốt? ?" ông lập lại và vớ lấy bình nước đổ vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và hỏi: ?oMinh họa này nói lên điều gì??.
    Một nhà kinh doanh nhanh nhẩu đáp: ?oVấn đề là cho dù kế hoạch làm việc của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm nhiều việc nữa!?
    ?oKhông phải? ?" ông đáp ?" ?oĐó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa vừa rồi nói lên là nếu bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ không bao giờ còn có thể nhét chúng vào được nữa?.
    Cái gì là những ?ohòn đá cuội? trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn.. Nhưng nhớ đặt những ?ohòn đá cuội? đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạn đang làm có thật sự có ý nghĩa?
    Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tự hỏi chính bản thân mình rằng điều gì là những ?ohòn đá cuội? trong cuộc sống của chính bạn và hãy đặt chúng vào trong lọ trước.
    ,....
    Những thằng ngố thường vô đây chơi nhảy dây
    TVP?

    Em là ai cô gái trong lòng ta
    Chìm trong nắng hay ẩn sau kẽ lá
    Tôi mãi gọi mà em chẳng nghoảnh lại
    Hay thoáng nhìn lưu lại ánh hoàng hôn
  4. GhetTatCa

    GhetTatCa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2003
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc là gì ??? cho tôi 1 câu trả lời ngắn ngọn và đơn giản nhất nhé , đừng lê thê nữa
    Tôi nhớ đã từng đọc ở đâu mấy câu thơ rất hay tiếc rằng chỉ nhớ được 1 câu duy nhất
    hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
  5. TVP

    TVP Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/01/2003
    Bài viết:
    1.167
    Đã được thích:
    180
    Ngậm mồm vào nói ít thôi cậu bé ạ
    Không đọc thì đừng nói gì cả là hay hơn hết
    Đọc thêm một câu chuyện nữa cho đỡ không bình thường nha :
    Cái kén ****
    Một chàng trai nọ tìm thấy một cái kén ****. Một hôm anh thấy cái kén hé một lỗ nhỏ. Anh ta ngồi hàng giờ nhìn chú **** nhỏ cố thoát mình khỏi cái lỗ nhỏ xíu. Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú **** không thể cố gắng hớn được nữa. Vì thế, anh ta quyết định giúp chú **** nhỏ. Anh lấy cái kéo rạch cho cái lỗ to thêm.
    Chú **** dễ dàng thoát ra khỏi cái lỗ to hơn. Nhưng thân mình nó sưng phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm. Cón chàng thanh niên cứ ngồi quan sát cái kén với hy vọng mộtlúc nào đó thân mình chú **** sẽ xẹp lại và đôi cánh xòe rộng hơn đủ để nâng đỡ thân hình chú.
    Nhưng chẳng có gì thay đổi cả! Sự thật là chú **** đã phài bò loanh quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng phồng. Nó chằng bao giờ có thể bay được. Có một điều mà người thanh niên không thể hiểu: cái kén chật chội khiến chú **** phải nỗ lực mới chui qua được cái lỗ nhỏ xíu kia là quy luật tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ thể của ****, giúp chú có thể bay ngay khi thoát ra ngoài.
    Đôi khi đấu tranh là rất cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta quen sống một cuộc đời bình lặng, ta sẽ mất đi sức mạnh tiềm tàng mà bẩm sinh mỗi người đều có. và chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nếu bạn thấy mình đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó bạn sẽ trưởng thành hơn.
    Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi nửa, nhưng hạnh phúc được sẻ chia sẽ được nhân đôi.
    Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnh viện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày một tiếng vào buổi chiều để thông khí trong phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng. Người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
    Mỗi chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả lại cho bạn cùng phòng những gì ông thấy được ngoài cửa sổ. Người kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một tiếng đó- cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi những hoạt động và màu sắc bên ngoài.
    Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay tong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. những cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện.
    Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống động. Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đi ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy được trong tưởn tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
    Ngày và đêm dần trôi...
    Một sáng, khi mang nước tắm đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến mang ông ta về. Một ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình. Chậm chạp gắng sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện với cửa sổ chỉ là một bức tường xám xịt. Ông hỏi cô y tá cái gì khiến cho người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng không nhìn thấy được cả bức tường nữa. Cô nói: ?oNhưng có lẽ ông ta muốn khuyến khích ông can đảm hơn lên?.
    ,....
    TVP?

    Em là ai cô gái trong lòng ta
    Chìm trong nắng hay ẩn sau kẽ lá
    Tôi mãi gọi mà em chẳng nghoảnh lại
    Hay thoáng nhìn lưu lại ánh hoàng hôn
  6. GhetTatCa

    GhetTatCa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2003
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    thưa ngài nếu để biết về hạnh phúc mà dài cổ đọc hết hàng trang hàng trang truyện của ngài copy ở đâu về thì hạnh phúc của tôi đã trôi ra khỏi tầm tay lâu mất rồi .
    Những cây chuyện đó chỉ là những cách nhìn cuộc sống , 1 cách nhìn mong muốn cuộc đời tốt đẹp hơn mà thôi .Hình như muốn cho mọi người có được tình yêu vào cuộc sống này .
    TVP ạ !
  7. TVP

    TVP Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/01/2003
    Bài viết:
    1.167
    Đã được thích:
    180
    Cậu bé ơi
    Tôi đã mất công gửi những bài dài ,thậm chí rất dài để trả lời câu hỏi đó ,những đã không đọc thì đừng có nói
    Nói ít thôi kẻo tôi tức lên đó
    Đọc tiếp để đỡ bị không bình thường đi nha
    Cho mãi mãi
    Ariana, con gái tôi chuyển từ thời sơ sinh sang lẫm chẫm biết đi với những lần u đầu sứt trán, trầy gối y như những trẻ khác. Những lần như thế, tôi sẽ đưa tay ra và bảo cháu:
    - Lại đây với mẹ.
    Cháu bò vào lòng tôi, chúng tôi nựng nhau, và tôi sẽ bảo cháu:
    - Con có phải là con gái mẹ không?
    Giữa đôi giòng lệ cháu gật gật đầu. Rồi tôi lại nói:
    - Con cưng, con quý Ariana?
    Cháu lại gật đầu, lần này với nụ cười mỉm. Và tôi kết thúc với câu:
    -Và mẹ, mẹ yêu con đến mãi mãi, luôn luôn và bất luận.
    Thế là cháu cười nắc nẻ, ôm lấy tôi, rồi lại chạy đi và sẵn sàng cho thử thách kế tiếp.
    Bây giờ Ariana được bốn tuổi rưỡi. Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng tiếp tục: ?oLại đây với mẹ? mỗi lần đầu gối cháu trầy, lòng cháu buồn bã tủi hờn, hoặc chào buổi sáng hoặc chào buổi tối.
    Cách đây ít tuần, tôi mắc phải một ngày tồi tệ. Hôm ấy tôi mệt mỏi , bực bội và thở hết hơi vì chăm sóc một bé gái bốn tuổi, hai cậu con trai đang tuổi mới lớn và điều hành một dịch vụ tại nhà. Mỗi lần có ai gõ cửa thì lại có việc thêm để làm và phải làm ngay, và thời gian để hoàn thành mất cả ngày mới xong. Thế là tôi chịu hết nổi, khi chiều về tôi chạy vào phòng khóc một trận.
    Lát sau Ariana vào phòng, đến bên tôi và bảo tôi:
    - Lại đây với con.
    Cháu nằm nép bên tôi, đưa đôi bàn tay bé nhỏ áp vào đôi má đẫm nước mắt của tôi và bảo:
    -Mẹ có phải là mẹ của con không?
    Giữa đôi dòng lệ tôi gật đầu.
    -Mẹ yêu, mẹ quý của con.
    Tôi lại gật đầu và mỉm cười.
    - Và con sẽ yêu mẹ đến mãi mãi, luôn luôn và bất luận điều gì!
    Thế là cười, là ôm nhau, và tôi lại có thể bật lên và sẵn sàng cho thử thách kế tiếp.
    TVP?

    Em là ai cô gái trong lòng ta
    Chìm trong nắng hay ẩn sau kẽ lá
    Tôi mãi gọi mà em chẳng nghoảnh lại
    Hay thoáng nhìn lưu lại ánh hoàng hôn

    Được TVP sửa chữa / chuyển vào 21:24 ngày 14/08/2003
  8. TVP

    TVP Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/01/2003
    Bài viết:
    1.167
    Đã được thích:
    180
    Các cụ thường tặc lưỡi " Giới trẻ bây ngày này chúng thực dụng thật " Không biết đây là một tín hiệu đáng vui hay đáng buồn nữa
    Cuộc sống hiện đại như vòng lốc xoáy vô tận ,nó cuốn tất cả chúng ta vào đó ,phải theo,phải chấp nhận sự tri phối không gì cưỡng lại được của các QL Xã hội tác động hình thành lên những cái không đáng có trong bản thân mỗi con người .Rồi thì hùa theo sống theo kiểu "Gió chiều nào che chiều ấy" Vô hình chung đã giết đi khá nhiều nhân cách sống độc đáo ở một số cá nhân .
    Có thể chia làm 3 loại người tuỳ theo mức độ thể hiện bản lĩnh cá nhân trước cuộc sống
    1_ Loại người bị cuộc sống XH tác động và tri phối hoàn toàn ,không biết cách nào thoát ra được ,thậm chí có những lúc không nhận thức được bản thân đang sống vì cái gì nữa .Rồi đến một thời gian nào đó,chợt tỉnh ngộ hiểu ra vấn đề thì thời gian đã trôi quá xa ,..tất cả đã quá muộn Họ chỉ biết sống những tháng ngày còn lại của cuộc đời trong nỗi tiếc thương vô hạn mà thôi Đời họ là một chuỗi dài những câu hỏi tu từ "Nếu ,nếu nếu ??? thì mình đã ??? " Số người này chiếm khoảng 10%
    2_ Loại người bị XH tác động vào ,nhào lặn nhưng vẫn không mất đi những bản chất vốn có của mình (dựa trên một nền tàng giáo dục vững chắc của gia đình , nhà trường và một cá tính mạnh mẽ) Có thể làm những việc mang tính a dua hùa theo kẻ khác ,nhưng luôn biết giữ mình (biết điểm dừng) để không đi quá giới hạn của những nguyên tác sống của bản thân mình Sống khá thực dụng theo kiểu " Đi với bụt mặc áo cà sa ,đi với ma mặc áo giấy " và luôn hiểu câu "Thời thế thế thời phải thế "
    Khoái sống theo câu " Mọi lý thuyết chỉ là màu xám,còn cây đời mãi mãi xanh tươi" Số người này chiếm tỉ lệ khá lớn khoảng 80% Nhưng trên thực tế không nhiều người thành công trong cuộc sống với cách sống trên ,vì bị nhiều nhân tố có xu hướng "tích cực" hay "tiêu cực" tác động
    3_ Loại người có cá tình quá mạnh ,có thể là thiên tài cũng có thể là thần kinh .Họ hầu như không bị thay đổi nguyên tắc sống và những quy tắc đạo lý đã ngấm trong người mình từ trước đến nay .Họ sống khá cứng nhắc theo những nguyên tắc của bản thân ,có thể gây cho xung quanh những điều phiền toái ,cũng có thể là những điều nực cười nhất Họ sống theo kiểu " Dù ai nó ngả nói nghiêng ,lòng tôi vẫn vững như kiềng ba chân " Nếu gặp vận may họ có thể trở thành "Nhưng nhân cách lớn" những người "Danh cao ,đức trọng" trong XH .Nhưng nếu không gặp thời thì họ chĩ mãi như những thằng ăn bám vợ mà thôi .Họ thở dài thườn thượt và thường kêu "Tiếc thay,tiếc thay ,cả đời tôi là một chuỗi kinh nghiệm " Họ thường cảm thấy bất mãn về thời cuộc từ trẻ đến già .Khi còn trẻ họ nhất định không chịu buông xuôi ,quyết tâm cải tạo XH để hợp với mình hơn theo kiểu "Thời thế tạo anh hùng ,nhưng anh hùng cũng có thể tạo thời thế " Nhưng họ thường thất bại và hiểu ra một chân lý đơn giản là "Cuộc sông vốn dĩ là vậy " Cũng có những trường hợp họ là nhưng cá nhân kiệt xuất ,họ có thể làm lên những cuộc CM Xã Hội trong VH tư tưởng,hay trong giai cấp,bình đẳng vv.Những trường hợp này rất ít ,đa phần họ là những vĩ nhân .Số lượng những người này chiếm 9,9999999% còn 0,0000001% dành cho các vĩ nhân
    Mỗi loại người có những cách đóng góp khác nhau trong sự phát triển chung của XH ,mỗi nhân tố luôn tạo xung quanh mình nhưng mâu thuẫn tiềm tàng tạo động lực phát triển không ngừng cho XH
    Con người không thể đổ toàn bộ trách nhiệm về tội lỗi, về cách cư xử thiếu văn hoá của mình cho môi trường, hoàn cảnh xã hội. Xã hội chỉ tạo nên một phần của con người. Còn phần cơ bản là do con người phải tự tạo cho chính mình. Con người sinh ra đã có sẵn cái bản năng. Khi một người cảm nhận được thế nào là tốt, là xấu, bộ não của họ đã được xã hội hoá và cái bản năng sinh vật ban đầu chuyển hoá thành bản ngã. Bản ngã, nó như một cái ranh giới giữa thiện và ác. Giữa Người và thú. Con người hơn con vật ở chỗ chúng ta có cái bản ngã để tự đấu tranh nội tâm và phát triển. Nếu trong quá trình đấu tranh nội tâm, con người để thua bản ngã và bị cái bản năng động vật làm chủ thì lỗi trước tiên là ở chính mình. Khi đánh mất mình, con người chỉ khác con vật đơn thuần ở cái hình hài, thân xác. May mắn thay, một trong những điều tuyệt diệu nhất mà con người hơn con vật là khả năng hối hận và làm lại từ đầu.
    Và để sửa mình nhanh nhất, cần lao động, cần tạo cho mình trách nhiệm và lòng dũng cảm dám chịu trách nhiệm. Người lớn cần tôn trọng trẻ em và thanh niên để giao cho họ một số nhiệm vụ phù hợp (ví dụ như làm việc nhà, giúp đỡ những người cần giúp đỡ, ******** nguyện viên). Trong quá trình tự cải tạo, luôn cần nhủ trong đầu: "Buông xuôi là hèn nhát và ngu xuẩn (away writed)
    Nhân tài là nguyên khí của một quốc gia
    Nhân tài có thịnh thì quốc gia mới cường
    Lời các cụ nói chẳng sai chút nào .Nhân tài ở đây phải là ngươi có cá "Đức và tài" chứ có 1 trong hai không thì vẫn chưa đủ
    Xét về chữ tài trong thời buổn hiện nay (cuộc sống XH phát triển ,chất lượng cuộc sống không ngừng tăng ,thoả mãn và thoả mãn ngày càng tốt hơn những nhu cầu của con người) tôi nghĩ không thiếu (thậm chí còn khá nhiều là đằng khác) Thế nhưng cái "đức" thì có lẽ hơi thiếu ,thậm chí đang có nguy cơ mai một
    Không biết từ bao giờ ,giới trẻ có xu hương đi xuống về mặt đạo đức nữa ,những quy tắc ,đạo lý truyền thống thường bị coi là "Cỗ hủ lạc hậu" thứ văn hoá xô bồ hỗn loạn của những trào lưu mới từ nước ngoài tràn về phần nào đã làm "tha hoá" giới trẻ VN .Đến tình cảm cơ bản nhất của con người "đó là tình thương đồng loại " cũng trở thành một khái niệm xa xỉ ???
    Một XH hiện đại là một XH chuyện ai người ấy làm ,bọn nó làm gì mặc .Thấy bọn chúng giết nhau trược mặt mặc kệ ,không phải việc của mình ,mình vào xem kẻo ăn cái chai vào đầu cũng lên ,..thôi cứ nhắm mắt bước qua ,chứ đừng có đứng lại ngước mắt lên mà nhìn Hay một người đi chơi về muộn thấy hô cướp sợ quá cũng chạy ,dân tình thấy vậy đuổi theo chưa hỏi đầu đua vung tay ,vung chân đánh cho thoả cái tính con ? (như những vụ trước là đánh gần chết sau đó nộp công an) thế rồi người kia chết và trách nhiệm đổ lên đầu ai ??? Vô trách nhiệm với XH là vô trách nhiệm với chính bản thân mình (và ngược lại)
    Lương tâm con người là một khái niệm không thể cân nhắc và tình toán Bởi lương tâm con người không phải nằm ở chữ "lương" mà nằm ở chữ "tâm" Cái tâm có sáng thì mới nghĩ đến chuyện cống hiến cho XH
    Giới trẻ càng thực dụng bao nhiêu thì càng coi thường "tín ngưỡng" bấy nhiêu .Với họ đó chỉ là một mớ kiến thức hổ lốn ru ngủ mấy bà già đi chùa mà thôi .Họ chỉ tìm đến nó khi cần một sự "may mắn" cần thiết cho những toan tính , phi vụ trên trời dưới đất của họ .Hay khi họ bất lực trước thời cuộc thì họ mới bắt đầu than "Trời ơi sao người không phù hộ con" Thử hỏi họ có thèm tin vào đâu mà than mới chẳng trách

    Nhớ khi xưa Đường Tam Tạm lên Tây Chúc thỉnh kinh ,chỉ với mong muốn vác về cho được bộ kinh "Đại Thừa" của phật Tổ .Với mục đích cứu dỗi,cứu khổ cho chúng sinh mà thôi
    Vậy trong bộ kinh "Đại Thừa" này có những gì mà thầy trò Đường Tăng phải cất công đến vậy ?
    Đó sẽ là phần sau rất dài của chủ đề này .....
    TVP?

    Em là ai cô gái trong lòng ta
    Chìm trong nắng hay ẩn sau kẽ lá
    Tôi mãi gọi mà em chẳng nghoảnh lại
    Hay thoáng nhìn lưu lại ánh hoàng hôn

    Được TVP sửa chữa / chuyển vào 21:43 ngày 14/08/2003
  9. TVP

    TVP Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/01/2003
    Bài viết:
    1.167
    Đã được thích:
    180
    Tuổi trẻ với lòng Từ Bi
    Ðang độ hoa niên lòng tràn đầy vui vẻ, em nhìn cảnh chung quanh đều hiện bày một vẻ tươi sáng đáng yêu. Nét yêu đời biểu lộ trong đôi mắt sáng, trên đôi môi nở nụ cười của em. Em tự thấy cùng mọi người, cùng vạn vật như chung niềm hoan hỉ. Vì thế, lòng yêu thương của em tràn trề vô hạn.
    Tuy nhiên, mỗi lần có kẻ đau khổ hiện ra trước mắt em, em tự nghe cõi lòng se lại, mặc dù kẻ ấy không phải bà con thân thuộc của em. Rồi em muốn làm sao cho họ hết khổ, cho họ cùng vui như em. Ấy là "lòng từ bi" đã chớm nở trong lòng em vậy. Em hãy cố gắng vun quén cho nó sanh trưởng sum suê lên.
    Nghe nói từ bi, nhưng em chưa hiểu nghĩa thế nào. Ðây, em hãy nghe: Từ bi là lòng thương bao la, lúc nào cũng sẵn sàng san sẻ những nỗi đau khổ của người và đem hạnh phúc an vui cho họ. Lòng thương ấy gieo mầm trên đất khổ đau và sanh trưởng trong ánh sáng trí tuệ. Vì thế, ai mang nặng lòng thương này thì không bao giờ an nhiên khi nhìn kẻ trước mắt mình đang âm thầm nuốt lệ hoặc đang rên siết kêu thương, mà họ nguyện chia sớt, gánh vác cho người vơi đi, nhẹ bớt đôi phần đau khổ.
    Lòng thương ấy chẳng phải của riêng ai, mà là chung tất cả. Như trước mắt mọi người, một kẻ cô thế bị bọn côn đồ hoành hành, đánh đập thảm hại, trông thấy cảnh ấy, dù người khô khan thế nào, cũng nghe trong lòng chua xót! Hoặc giả hôm nào đó, em đến hí trường xem một vở bi kịch. Ðến lúc hoạn nạn đau khổ của những vai trên sân khấu, em cũng như người cảm nghe tim đập mạnh, giòng lệ tự nhiên trào!
    Nhưng em sẽ nghi ngờ! Tại sao người ta đã sẵn lòng thương yêu nhau khi hoạn nạn, mà trong xã hội hiện tại lại có những kẻ làm nhiều việc táng tận lương tâm, gây cho người một cuộc sống đầy máu và lệ?
    Em ạ! Ấy là lòng thương của họ bị hướng dẫn sai đường. Dĩ nhiên lúc thiếu thời, ai cũng có lòng thương rộng rãi, nhưng lớn lên lòng từ bi thu hẹp lại, đặt vào cái khung nhỏ bé, đôi khi bị pha trộn với sự đen tối thành ra mù quáng. Ấy là họ chỉ thấy có vợ, có con và cá nhân họ... , bao nhiêu tình thương đều dồn cả vào cái khung nhỏ hẹp ích kỷ ấy. Mặc ai kêu khóc, mặc ai thở than đều không làm lay chuyển được họ. Thế rồi, để được lòng người yêu, để thỏa mãn cá nhân, họ có ngại gì giày đạp trên hạnh phúc kẻ khác.
    Lại nữa, có một số người vô tình hoặc cố ý, họ tự tiêu hoại lòng thương. Như khi gặp một người đói lạnh, anh A nghe lòng thương trào lên, mặc dù trong tay sẵn có phương tiện cứu giúp được, mà anh giả bộ lờ đi không muốn để ý đến. Một lần như thế, hai lần như thế... quen dần, sau này gặp người đau khổ trước mắt, nhưng tim anh đã trở thành sắt đá. Những con người như thế là họ tự tiêu diệt lòng thương rộng lớn, để gom về một cái lạch nhỏ hẹp cá nhân. Một cây cổ thụ rườm rà, nếu mỗi ngày người ta chặt một nhánh, lâu rồi cây ấy chỉ còn một thân đơn trơ trọi.
    Trái lại, anh B mỗi lần gặp người hoạn nạn, lòng thương dấy khởi, anh liền tìm mọi phương tiện giúp người. Một lần như thế, nhiều lần cũng thế, đến một hôm gặp người khổ mà không tìm ra phương tiện để giúp, lúc ấy lòng từ bi bị giày vò, lương tâm anh bị cắn rứt, anh tự coi như làm không tròn bổn phận của mình. Rồi anh chạy ngược, chạy xuôi, tìm cho ra phương tiện giúp họ, anh mới yên lòng. Thế là anh B đã biết khai thác lòng thương của mình càng ngày càng sâu rộng.
    Em ạ! Lòng thương là một của báu vô giá, nó làm cho người này người khác thông cảm nhau. Nếu em đem một món đồ quí tặng cho người mà em không có lòng thương mến chân thật đối với họ thì món đồ ấy cũng thành vô giá trị. Nếu thiếu lòng thương, thế giới này sẽ đen tối, nhân loại sẽ đi đến chỗ diệt vong.
    Ðã là của quí, ai nỡ để lòng thương phải tiêu mòn? Do đó một thiếu niên, em phải bảo vệ tô bồi cho lòng thương càng ngày càng to rộng. Tuy nhiên với tuổi trẻ của em, lòng thương dễ bộc phát, mà cũng dễ lạc lầm. Em cần phải khôn khéo hướng nó đi đúng chiều, phải chỗ. Chỗ thích hợp với lòng thương là cảnh đau khổ, chiều tươi đẹp nhất là ngọn hải đăng trí tuệ.
    Ðứng trước cảnh khổ của người, em thấy lòng đau xót, ra tay cứu giúp họ. Bất luận việc nhỏ, việc lớn miễn họ khổ là em thương, em cứu giúp họ. Thế là lòng thương của em chan rải trên mọi nỗi khổ đau của người, để rồi tiêu hoại tất cả mầm đau khổ. Nhờ lòng thương đặt trong cảnh khổ, nên nó bình đẳng, không thiên lệch. Nếu có nghiêng chăng, chỉ nghiêng về đầu cân nào nặng đau khổ. Thấy người đẹp bị khổ em thương, thì gặp người mù đói khát em cũng thương. Chỉ thương ở nỗi khổ của họ, chớ không phải thương vì sắc diện, vì cảm tình. Do đó đức Phật dạy hàng Phật tử muốn khởi tâm từ bi phải quán nỗi đau khổ của chúng sanh.
    Thật vậy, có cảm thông nỗi khổ của người mới có lòng thương người chân thật thiết tha. Có thông cảm sự giày vò trong cơn đói của người, em mới sốt sắng cho họ cơm. Có thấu rõ sự buồn tủi, nỗi khổ đau của kẻ tật nguyền, em mới sẵn sàng yên ủi, giúp chén cơm manh áo cho người. Trong kinh Phật có câu: "Ðời là bể khổ." Nói khổ đây, không có nghĩa để người ta chán nản, thở than, mà để nhắc nhở mọi người hãy thương yêu nhau, giúp đỡ nhau và đừng gây khổ thêm cho nhau nữa. Ðời đã khổ lắm rồi, ta hãy san sớt, đùm bọc và nâng đỡ nhau, đừng đổ dồn thêm những tảng đá nặng khi người kia đã kiệt lực. Cùng đi một chuyến tầu, rủi gặp cơn biển động, mọi người đều kinh hoàng khủng khiếp, khi ấy có những người dại sóng ụa mửa dính ta, hoặc đụng chạm vào người ta, nếu không có thuốc cứu giúp họ, không dìu đỡ họ, thì ít ra ta cũng tha thứ những lỗi cỏn con của họ.
    Nói thế em sẽ nghi: Lòng thương bắt nguồn từ sự đau khổ, thì những gia đình khá giả, cha mẹ không có đói lạnh, vậy kẻ làm con không thương sao? - Không phải thế đâu em. Mặc dù cha mẹ không phải đói lạnh, nhưng người đã khổ sở nhọc nhằn với con quá nhiều. Từ khi con lọt lòng cho đến khi khôn lớn, kẻ làm cha mẹ đã hồi hộp lo âu cho con biết bao nhiêu lần. Một khi sổ mũi, một chút ấm đầu... của con, cha mẹ đã nóng lòng, sốt ruột, chạy ngược, chạy xuôi lo thầy trị thuốc v.v... Như vậy, kẻ làm con phải biết cảnh khổ ấy, mà thương cha mẹ trước nhất.
    Lòng thương phát nguyên từ gia đình lần ra xã hội, như vết dầu loang. Nếu chỉ khu biệt lòng thương trong phạm vi gia đình thì không phải lòng từ bi. Trái lại, thương bao la bên ngoài mà bỏ sót gia đình, ấy cũng không phải từ bi. Lòng từ bi nghĩa là thương khắp hết, nhưng bao giờ cũng từ gần đến xa.
    Giống từ bi phải gieo trên đất đau khổ, nhưng cần phải có ánh nắng trí tuệ nó mới nẩy lộc, đâm chồi và đơm hoa kết quả. Có trí tuệ, lòng thương không bị mù quáng lạc lầm. Khi ta gặp hai người cùng đói lạnh, nhưng một người vẻ mặt hiền hòa, cử chỉ đằm thắm dễ thương, một người gương mặt dữ dằn, cử chỉ thô bạo đáng ghét. Nếu thiếu trí tuệ xét đoán, ta chỉ ưng cứu người dễ thương, mà làm ngơ trước người đáng ghét. Thế là, lòng thương đã bị thiên lệch, không còn nghĩa từ bi.
    Ðã sẵn lòng thương, nhưng chỉ biết thương để mà thương thì chưa đủ biểu hiện lòng từ bi. Muốn thể hiện lòng từ bi, ta phải ra tay cứu giúp mọi người. Thấy cái khổ của người, ta vẫn coi như cái khổ của ta. Phải thật tâm tận lực cứu giúp họ, mà không mong một sự đền đáp nào cả. Nếu cứu giúp mà mong đền đáp, ấy chỉ là sự cho vay. Cứu giúp không đợi việc lớn mới quan trọng, dù việc bé tí ti mà làm với một tâm lượng rộng lớn, tự nhiên nó trở thành lớn. Ðức Phật xưa kia vẫn hoan hỉ xỏ kim hộ ông A-na-luật-đà. Vì thế, khi ta cứu giúp người, ta không nên chọn lựa việc nhỏ, lớn cũng như kẻ thân, sơ.
    Muốn bảo vệ lòng từ bi không cho thối thất, ta phải hạn chế sự phóng túng của mình. Một câu nói đùa có thể tổn thương người, ta không nên nói. Một hành động chơi vui có thể hại mạng loài vật, ta vẫn không chơi. Nhà luân lý học Pháp, ông Vauvenargues nói : "Ðối với một người hung tợn nhất dù ai nói thế nào mặc lòng, nếu người ấy hãy còn yêu loài vật thì chưa phải là một người hung tợn." Người ta nhiều khi vì một trò chơi mà đã tàn sát sanh mạng các loài vật, như bắn chim chẳng hạn. Họ có biết đâu, đó là những hành động làm tiêu ma lòng từ bi của họ?
    Cần cho lòng từ bi tăng trưởng, ta phải dẹp bớt tánh vị kỷ, luôn nhớ đến người, đến mọi loài hơn nghĩ đến mình. Nếu có lợi cho bản thân ta, mà đau khổ người hay vật thì nhất định không làm. Cố làm việc hại người, hại vật để thỏa thích thị dục mình, hành động ấy phi từ bi. Sự ăn chay của người tu nhằm m?c tiêu này.
    Lòng từ bi là ban rải hạnh phúc cho người, cho muôn loài. Cây thiếu nhựa sống thì cây khô héo, con người thiếu từ bi con người khổ não. Có từ bi thì nhân loại mới yêu thương nhau, tương trợ nhau. Làm gì có chiến tranh, làm gì có tang tóc, nếu mọi người sẵn lòng từ bi? Trái lại, nếu con người không có chút từ bi thì thế giới này sẽ thấy dẫy đầy lửa và máu! Cho nên muốn đem hòa bình cho nhân loại, đem hạnh phúc cho chúng sanh, chúng ta phải cực lực cổ võ từ bi. Từ bi đến đâu thì đau thương tan đến đấy.
    Từ bi đã quan trọng dường ấy, là một thiếu niên, em đâu thể nào cam chịu để cho lòng từ bi của mình phải tiêu mòn. Em hãy cố gắng khai thác và thực hiện từ bi. Chỉ mong có năng lực thiếu niên mới kham san sớt, gánh vác những đau khổ, nhọc nhằn thế cho người. Nếu đợi đến ngày da dùn gối mỏi, người ta mới nghĩ đến việc từ thiện, việc cứu vớt người thì đã quá muộn màng!
    Khoảnh đất tâm hồn của thiếu niên trong trắng, nên rất thích hợp cho giống từ bi sanh trưởng. Vậy em hãy cụ thể hóa lòng từ bi trên hành động, lời nói và ý nghĩ của em. Làm thế nào khi nhìn vào em, người ta thấy là hiện hình của từ bi. Ðược thế, đời sống của thiếu niên mới đáng quí đáng mến ,...
    Thiền sư thích thịt chó
    1 phút suy ngẫm về bản thân
    Eo ôi mình dã man quá ,sát sinh vô số gà ,vịt ,chó ,mèo ,...nhậu sạch
    Thiện tai ,thiện tai
    TVP?

    Em là ai cô gái trong lòng ta
    Chìm trong nắng hay ẩn sau kẽ lá
    Tôi mãi gọi mà em chẳng nghoảnh lại
    Hay thoáng nhìn lưu lại ánh hoàng hôn

    Được TVP sửa chữa / chuyển vào 21:45 ngày 14/08/2003
  10. TVP

    TVP Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/01/2003
    Bài viết:
    1.167
    Đã được thích:
    180
    TUỔI TRẺ với TRÍ TUỆ
    Con người sở dĩ được gọi là con người là do có trí khôn ngoan và biết luân thường đạo đức. Giá trị của con người không phải ở thể xác to béo mà ở tinh thần sáng suốt chân chính. Nếu một người nào không có hiểu biết gì, hoặc có một mớ hiểu biết hỗn tạp đen tối thì còn gì đau khổ bằng!
    Vì thế, mỗi con người chúng ta cần phải trau dồi trí tuệ để trở nên một con người xứng đáng với danh nghĩa của nó. Nhất là tuổi trẻ, tuổi đầy triển vọng phát huy trí tuệ, như tấm gương sẵn sàng phản chiếu ánh sáng, nhưng phải chờ có ánh đèn, ngọn đuốc, ánh sáng mặt trời...
    Tuy con người cần phải trau dồi trí tuệ, nhưng phải biết trí tuệ là gì? - Trí tuệ là kiến thức rộng rãi, cao sâu, sáng suốtbiết tổ. Nhờ trí tuệ, con người biết hợp đoàn bảo vệ nhau, chức guồng máy xã hội, biết chế tạo những khí cụ nông nghiệp, kỹ nghệ..., biết phát triển khả năng mình, biết tư tưởng những triết lý cao siêu, biết ăn ở theo luân lý đạo đức. Tóm lại, trí tuệ là một kiến thức sáng suốt, hướng dẫn con người sống hợp lý và vươn lên.
    Tuổi trẻ trí óc còn minh mẫn nhưng rất trống, rất khát khao thu nhận những kiến thức của phụ huynh, của sư hữu, của tiền nhân truyền lại. Như dạ dày trống rỗng đang đón chờ những thức ăn dồn vào để tiêu hóa. Nhưng phải là thức ăn có chất bổ dễ tiêu mới có sinh tố bồi dưỡng cơ thể, nếu thức ăn chứa nhiều chất độc và khó tiêu thì sẽ hại dạ dày và hại luôn cả cơ thể. Trí óc bạn trẻ cũng thế, thu nhận những kiến thức cao đẹp chân chính sẽ tự cải đổi đời sống cá nhân mình trở nên chân chính và góp phần xây dựng xã hội tốt đẹp. Trái lại, chỉ thu nhận toàn những kiến thức điêu ngoa gian trá thì cá nhân mình đã hư hỏng mà xã hội cũng đến nguy cơ.
    Nung đúc cho trí tuệ bạn trẻ được sung mãn, rực rỡ là nhiệm vụ to tát của phụ huynh. Những người nhịn ăn, nhịn mặc, dành để tài sản cho con cháu sau này là thương con cháu đã đành; nếu không giáo dục về phần trí tuệ vẫn còn là một khuyết điểm lớn. Có những người lưu lại sự nghiệp cho con, con chưa được hưởng đã qua tay người khác, nên dành để tài sản chưa phải là kế vĩnh viễn cho con cháu. Sự quan trọng và chắc chắn là trí tuệ; dạy dỗ cho con cháu được trí tuệ chân chánh là kẻ làm cha mẹ biết nghĩ đến sự lâu dài cho con cháu. Trí tuệ không ai có thể cướp được, cũng không ai lường gạt được, nó lại soi đường cho mình, cho mọi người khỏi sa chân vào hầm hố, nên rất quí báu.
    Phụ huynh đã có bổn phận với con cháu, thì những ông thầy há không có trọng trách hay sao? Thế hệ trước đã qua, để lại cho thế hệ sau những tư tưởng, những kinh nghiệm, kẻ làm thầy có bổn phận thâu nhặt những tư tưởng, những kinh nghiệm ấy, rồi nhào nặn lại cho hợp thời, sẽ đem hun đúc vào tâm não tuổi trẻ để được phát huy sáng tỏ. Kho tư tưởng kinh nghiệm của người xưa để lại rất dồi dào phong phú, nếu kẻ làm thầy không chịu khó chọn lọc đem ra dạy bảo học sinh cho kết quả, để đầu óc các bạn trẻ sau này rỗng tuếch, ấy là tội rất to của kẻ làm thầy.
    Tuy thế, các bạn trẻ không nên ỷ lại cả vào phụ huynh, vào giáo sư, mà phải tin tưởng vào phần tự lực, tự trau dồi trí tuệ cho mình. Đành rằng nhờ sự chỉ dạy của cha mẹ, sự hướng dẫn của giáo sư, nhưng phải cộng thêm sức cố gắng của mình mới có kết quả. Nếu vô phúc cho một số các bạn nào, sớm không được sự chỉ dạy của cha mẹ, và gần gũi thầy bạn, các bạn phải cố gắng gấp bội lần hơn, để tự trau dồi trí tuệ cho mình.
    Chúng ta đã biết, có xác thịt mà không có trí tuệ thì ấy chỉ là một khối da thịt biết ăn, biết mặc mà thôi. Người không trí tuệ khác nào kẻ lạc lõng trong rừng đêm không trăng sao, không đèn đuốc, còn gì đau khổ bằng! Phật dạy: ?oNỗi khổ bị thiêu đốt ở địa ngục, nỗi khổ con lạc đà chở nặng, nỗi khổ đói khát của loài quỉ đói chưa gọi là khổ, ngu si không biết lối đi mới thật là khổ.?
    Lẽ đương nhiên muốn thoát khổ, chúng ta cần phải có trí tuệ. Nhưng trí tuệ thế nào mới thoát khổ được Đấy là điểm quan trọng trong bài này.
    Bởi vì có lắm người khôn ngoan mà gian trá, xảo quyệt, họ lợi dụng trí sáng suốt của họ để lừa người, bịp chúng, nên càng khôn ngoan càng gây đau khổ cho chính họ và tang tóc cho mọi người. Như Tào Tháo ở Trung Hoa thời xưa, sự gian hùng của y đã làm cho bao nhiêu người thời ấy phải điêu linh tang tóc. Trên lịch sử hiện đại còn biết bao nhiêu kẻ như thế và hơn thế nữa. Một khi lừa bịp được người, họ càng hăng hái tự đắc mà quên cả tội lỗi đã gây. Nên có câu: ?oCó học thức không có đạo đức là người ác...? Những kẻ như thế, ai dám bảo họ là ngu? Nhất định họ là người có trí, nhưng là ?oTRÍ ĐIÊU NGOA?.
    Lại một hạng người khôn nữa, họ thông minh lắm, học rộng nhớ nhiều, họ tưởng như trí thông minh của họ không còn ai bì kịp, do đó đâm ra tâm khinh người ngạo vật. Những người ấy coi trời đất bằng nắm tay, toàn cả người trong xã hội bằng cây kim. Họ khinh tất cả và xem thường tất cả. Đi đâu họ cũng mang theo cây cờ ngã mạn, gần ai họ chỉ gây sự bực tức cho người. Nếu ai gắng gượng giới thiệu với họ: ?oÔng kia tài giỏi, người nọ đức cao...?, thì chỉ nhọc một phen bĩu môi của họ mà thôi. Hạng người này không tài nào khuyên dứt họ được, như hòn đá cứng khó mong xông ướp được mùi thơm. Nhà văn Cao Bá Quát điển hình cho nhóm người này, kết cục đời ông chỉ là:
    ?oBa hồi trống giục mồ cha kiếp,
    Một nhát gươm đưa bỏ mẹ đời!?
    Trí ấy gọi là ?o TRÍ KIÊU MẠN?.
    Trí điêu ngoa, trí kiêu mạn nguy hiểm dường ấy, tại sao người ta lại hun đúc nên nó? - Điều này bởi nhiều lẽ:
    *Trước nhất là phụ huynh, phụ huynh chỉ muốn con em khôn ngoan mà không giản trạch cái khôn ngoan chân chánh, cái khôn ngoan tà ngụy. Cứ dồn hết vào đầu óc non nớt ấy tất cả cái khôn ngoan ở thế gian, tưởng thế là thỏa mãn nhu cầu của tuổi trẻ và sẽ trở nên hay. Đâu ngờ đó là lối đầu độc trẻ con trong lúc trí óc rất vô tư không biết chọn lựa. Như người kia cứ dồn cả thức ăn vào dạ dày khi nghe nó đòi hỏi, mà không phân biệt thức ngon, dở, lành, độc, kết quả rồi ôm bụng kêu đau.
    *Kế là thầy. Ông thầy không phải là cái máy phát thanh, cứ phóng hết những điều mình đã thâu một cách vô tư, để mặc thính giả hiểu sao cũng được. Thính giả của các ông là nhóm tuổi trẻ măng tơ đang bỡ ngỡ trước ngưỡng cửa đời, như khách bộ hành chưa thuộc đường, đang ngỡ ngàng đứng trước ngã tư, kẻ hướng dẫn có bổn phận giải thích và hướng dẫn cho đến đích. Nếu để cho khách mặc ý chọn đường thì làm sao bảo đảm được con đường chính đại.
    *Rốt sau là xã hội. Người trong xã hội phức tạp, nào tốt, nào xấu, nào lành, nào dữ v.v... Những gương tốt lành lại hiếm, mà gương xấu dở lại nhiều. Như trăm màu ngàn sắc vận hành trước mặt gương thì lạ gì phản ảnh trung thành của mặt gương có trăm màu sắc. Đầu óc của thiếu niên bị hun đúc bởi những tập quán, tư tưởng, hành động của người trong xã hội, nên rồi họ trưởng thành theo cái đà ấy - đà điêu ngoa, ngã mạn - rất dễ dàng hư hỏng.
    Nói thế, không phải là đổ trút mọi tội lỗi cho phụ huynh, thầy, người trong xã hội, mà các bạn trẻ phải nhận lấy trách nhiệm quan trọng hơn cả. Giả sử phụ huynh, thầy, bạn, người trong xã hội rất vô tư đối với sự giáo dục các bạn, nhưng cũng tùy thuộc tính tình của các bạn mà hấp thụ điều hay, điều dở. Ví dụ: thằng Nhân, thằng Tợn ngồi nghe ông cụ kể chuyện cổ tích ?oông Thiện ông Ác?.Trong khi nghe, thằng Nhân yêu chuộng hành động của ông Thiện, trái lại thằng Tợn thích việc làm của ông Ác. Và sau khi nghe, những hành động ấy vẫn còn lảng vảng trong tâm não hai đứa trẻ. Như vậy, hai quan niệm sai biệt ấy lỗi tại ai? Lại một thí dụ nữa: ?oThằng Ái và thằng Bạo cùng đứng xem đứa trẻ mục đồng bắn chim. Khi thấy chim bị trúng đạn, Bạo vỗ tay reo cười, ngược lại Ái bùi ngùi thương hại.? Ấy cũng cùng xem một hành động mà hai đứa bé có cảm xúc khác nhau, lý do tại đâu? Nếu không phải ảnh hưởng tánh tình là gì? Do đó sự hư hỏng của các em thiếu niên ngày mai, các bạn phải chịu trách nhiệm một phần lớn, nếu không nói là tất cả.
    Đấy là tướng trạng và lý do của trí điêu ngoa, trí kiêu mạn, còn phần trí tuệ chân chánh là thế nào?
    Người có trí tuệ thì biết phân biệt lẽ chánh tà, biết nhận định việc phải quấy và biết tôn sùng điều thiện, khinh chê điều ác. Trí phân biệt ấy sẽ đưa ta xa tà gần chánh, bỏ ác theo lành, sửa quấy thành phải. Nó là động cơ thúc đẩy con người từ hạng phàm phu tiến lên quả vị Hiền Thánh. Nhờ trí này, người ta kiên quyết tìm phương pháp giải khổ cho mình và quả cảm cứu giúp mọi người. Sự phát minh của các nhà khoa học, sự hy sinh cứu đời của các đức giáo chủ đều do trí tuệ làm động cơ.
    Trí tuệ có công dụng chiếu tan những mây mờ giả ảo, bày tỏ chân tướng của vạn vật ở giữa cuộc đời này. Như ngọn đèn sáng soi vào nhà tối, các vật trong nhà đều hiện bày tỏ rõ. Nó cũng đủ công năng đưa người thoát vòng đau khổ. Cho nên Phật dạy: ?oTrí tuệ là con thuyền đưa người qua bể khổ, là thứ lương dược chữa lành mọi căn bệnh của chúng sanh, là chiếc búa bén chặt gãy cây phiền não, là ngọn đèn sáng chiếu tan tất cả tối tăm.? Nhờ trí tuệ người ta mới thấu đạt chân lý, trở thành bậc giác ngộ.
    Các bạn trẻ! Xin lỗi các bạn, có khi nào các bạn muốn người ta gọi mình bằng thằng ?olưu manh? hay đứa ?oxảo quyệt? chăng? Chắc hẳn là không. Các bạn có muốn người ta mến mình như vị Hiền, quí mình như ông Thánh chăng? Chắc là có. Vậy là các bạn ghét ?otrí điêu ngoa?, ?otrí kiêu mạn? lắm rồi; các bạn đều tỏ ra yêu chuộng ?otrí tuệ?.
    Có lẽ các bạn đã băn khoăn tự hỏi phải làm sao để được trí tuệ? Tôi xin góp ý kiến với các bạn.
    Muốn được trí tuệ, các bạn phải học thánh giáo. Thánh giáo tôi muốn nêu ra đây là kinh điển nhà Phật vậy. Chắc bạn cho tôi là quá chủ quan. Phải thế, thưa bạn, tất cả kinh điển nhà Phật đều nhắm vào sự xây dựng trí tuệ làm căn bản. Như vừa nghe hai chữ đạo Phật, bạn đã thấy ý nghĩa đó rồi. Chính đạo Phật là đạo giác ngộ, cho nên toàn thể hệ thống giáo lý nhà Phật đều nhắm mục tiêu ấy. Thái tử Tất-đạt-đa, sau khi giác ngộ dưới cội bồ-đề, mới được gọi là Phật, tức là bậc Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác. Nhờ sự giác ngộ ấy, nên mỗi lời Ngài phán ra đều thích hợp với chân lý.
    Bạn thử nghĩ, trước đây trên hai mươi lăm thế kỷ, đức Phật đã quả quyết tuyên bố rằng: ?oChúng sanh và thế giới là nhân duyên kết hợp mà thành.? Câu nói ấy đã phủ nhận tuyệt đối đấng Tạo hóa hay Thượng đế, trong khi khắp Á, Âu người ta đều phủ phục và hiến dâng tất cả sanh mạng cho Thượng đế. Câu nói ấy mãi đến ngày nay - thời đại nguyên tử - cũng không ai chối cãi được. Những câu giá trị tương đương như vậy còn bàng bạc khắp trong biển giáo lý của Ngài. Vì thế, bạn cần phải học, học để khai thông ý kiến chân chánh của bạn.
    Muốn được trí tuệ, bạn phải gạt bỏ những thứ phiền não làm rối loạn tâm hồn bạn. Phiền não tức là những thứ giận, hờn, thương, ghét, buồn phiền... Bạn có nhớ chăng, mỗi khi bạn nổi cơn giận dữ thì trí khôn ngoan của bạn liền đó bị lu mờ. Đôi thanh niên nam nữ yêu nhau thắm thiết, họ sẽ mù quáng khi gặp hoàn cảnh buộc phải lìa nhau. Khi bạn ghét ai, dù người ấy đưa ý kiến rất hay, bạn cũng không thèm nghe. Đó! bạn thấy chưa, phiền não nó che đậy khiến con người mê tối, nên trước bạn phải gạt bỏ nó. Bạn sống thản nhiên và bình tĩnh một chút là bạn sẽ thấy trí tuệ trở về với bạn.
    Lại nữa, muốn được trí tuệ, bạn phải lóng lòng trong sạch. Bạn có thấy không, mặt nước hồ trong trẻo thì bóng trăng và vạn vật in hình. Tâm hồn ta yên tịnh thì chân lý của vũ trụ sẽ hiện bày. Để tập cho tâm hồn yên tịnh, mỗi tối trước khi ngủ, bạn ngồi yên chừng mười lăm phút để phản tỉnh tư tưởng và hành động của bạn trong ngày qua. Nếu thấy có những cái dở, bạn phải cương quyết chừa, nếu thấy có cái hay, bạn gắng sức phát triển. Thế là dần dần, bạn sẽ phát sanh trí tuệ.
    Còn điều đại tối kỵ với trí tuệ mà bạn phải tránh, là rượu mạnh và sự chơi bời trác táng. Rượu là kẻ thù số một của trí tuệ, vì trí tuệ là do yên tĩnh phát sanh, mà rượu là thứ kích thích hỗn loạn. Bạn thử thí nghiệm, khi uống vào một cốc rượu mạnh, bạn có thể giải được một bài đại số khó hay không? Nếu muốn giải được, bạn cần phải yên tĩnh. Sự chơi bời trác táng tai hại cũng tương tợ như vậy. Nếu muốn có trí tuệ, bạn phải cữ hẳn hai điều này.
    Các bạn trẻ! Để kết luận bài này, tôi mong mỏi các bạn cố gắng thực hành mới mong phát huy trí tuệ. Các bạn rất đủ điều kiện khai thác trí tuệ. Các bạn hãy cố gắng lên, đừng để ngày tháng lững lờ trôi, cuối cùng các bạn vẫn sống triền miên trong đêm tối. Các bạn đừng để phải hối hận như anh chàng cùng tử kia mang sẵn trong chéo áo một viên ngọc quí, mà mãi lang thang đầu làng, xó chợ xin ăn, đợi có người biết đến chỉ, mới sực nhớ đem dùng. Rất muộn thay!

    Thiền sư Thích Thanh Từ
    Để rèn luyện "Lý trí" cách tốt nhất là học ,và luôn nhớ rằng đây là một từ ghép không thể tách rời
    Không thể chấp nhận được cái lý của kẻ mất trí hay cái trí của kẻ vô lý được
    Cố mà học ,hì hì hì
    У?и,Oся f?и,Oся ... и?' f?и,Oся '.~ >елин
    TVP?

    Em là ai cô gái trong lòng ta
    Chìm trong nắng hay ẩn sau kẽ lá
    Tôi mãi gọi mà em chẳng nghoảnh lại
    Hay thoáng nhìn lưu lại ánh hoàng hôn

    Được TVP sửa chữa / chuyển vào 23:18 ngày 15/08/2003

Chia sẻ trang này