1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

(^_^)Nghĩa trang(part 2)- Nơi cư trú của các hồn ma... - Đi ko dấu, nấu ko khói, nói ko tiếng, tử ch

Chủ đề trong 'Sở thích' bởi vuitinhhn83, 13/04/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Ngồi gõ gần chết, lấy đâu ga hình ? Thôi để mai mốt mò vô truongton kím đỡ vài em nhát thiên hạ vậy !
    Đang luyện "ma công" !
    Harry Potter cũng đang...ngâm kíu !
    Hỏng lẽ post bằng tiếng Anh ? Khả năng dịch ra tiếng Việt thì...thôi, tớ chả dám ! Hehehe...dịch bậy bị treo giò có mà ăn cám, nhang còn không có để ngửi chứ lị !!!

  2. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    AI HÁT GIỮA RỪNG KHUYA
    2/ Hạt Đồng Giao
    Khi chuyến tàu Hà Nội ?" Vinh ghé ga Đồng Giao thì kim đồng hồ chỉ đúng 7 giờ 55 phút. Trời hôm ấy là một vòm trời đen tối, mưa phùn rả rích phủ kín không gian bằng một tấm màn ản đạm, khí hậu nặng nề ẩm thấp, quang cảnh bốn bề lạnh lùng bí mật, chung quanh nhà ga đều là đồi núi rừng cây, khiến càng tăng thêm vẻ hoang vu rùng rợn.
    Chỗ đó, xưa kia là một khu rừng sâu thẳm, một nơi đồi núi hiểm hóc, có thể dùng làm sào huyệt cho lũ giặc cỏ ẩn nấp, hoặc làm trường mai phục cho hai đạo quân Chúa Nguyễn và Chúa Trịnh khi Bắc Nam xung đột binh đao. Chỗ đó ở chính giữa khoảng giáp giới hai xứ Bắc và Trung Kỳ, nó chia rẽ bờ cõi hai kỳ bằng ba từng núi liền nhau, nên thường gọi là đèo Tam Điệp.
    Về khí hậu xứ Đồng Giao. Ai đã từng ở vùng ấy độ dăm bảy tháng, ắt phải rùng mình ghê sợ, mỗi khi nói về vùng thủy thổ giáp giới Bắc, Trung Kỳ. Đó là tổ sốt rét rừng, dẫu uống ký-ninh đến điếc tai cũng khó lòng tránh khỏi. Khí hậu thật là kỳ quặc, tuy ở vào miền gần bể, mà Đồng Giao về phương diện thời tiết chả khác gì ở vùng mạn Thượng Du, có lẽ còn độc địa hơn nữa. Đêm thì lạnh buốt phải đắp chăn tới sáng, ngày lại nóng bức như giữa mùa hè. Sống trong bầu hàn thử tương xung đó, phải có xương đồng da sắt mới tránh khỏi sự ốm đau quặt quẹo.
    Đem so sánh các tỉnh rải rác trên quãng đường thiên lý chạy từ Hà Nội đến Huế, thì có lẽ hạt Đồng Giao là chỗ độc địa hơn cả. Sở dĩ nước độc, tại vì bốn bề hạt toàn là rừng rú, ngàn nội, truông sậy bãi lau, những lá cây mục nát từ thuở xưa còn chồng chất cả trên mặt đất, trong lòng suối, khiến nước xanh lè như màu rêu, hoặc đục váng như nước ao tù.
    Những cây cỏ thường hay giữ lấy hơi nước, không cho tan đi, lại nhuốm các khí độc ở đất bốc lên, thu tất cả những nguồn ám chướng vào lòng rừng rú. Gia dĩ trong rừng, bóng mặt trời không lọt vào được, lá cây cổ thụ rườm rà che lấp hẳn ánh nắng, hóa nên sự ám chướng thiên niên vạn đại vẫn chưa tiêu. Lá cây, khi rụng xuống, xếp lên thành khối, lâu ngày mục dần, biến ra một tảng đất đen hôi thối, có khi rơi vào nước, hoặc ngấm vào mạch nước, đầu độc các suối, các ngòi. Dân cư bởi thế, không tài nào tránh khỏi bệnh tật, vì ai ai cũng phải lấy nước làm một sự cần thiết cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày.
    Chỉ xem qua như thế, ta cũng đủ thấy đất Đồng Giao là một vùng ám chướng, mà không những hạt ấy chỉ độc ở khí hậu, chỉ buồn tẻ ở phong cảnh, nó lại còn dữ dội tàn ác ở chỗ rừng núi bụi bờ chứa đầy các loài mãnh thú sinh hoạt một cách rất hùng cường phồn thịnh trong vẻ phồn thịnh của cỏ cây.
    Bởi địa thế hiểm hóc, Đồng Giao đã làm trường thí nghiệm cho muôn ngàn tấn bi kịch khủng khiếp. Nào là cướp bóc, chém giết, nào là hãm hiếp, giam kìm..v.v? Nhưng các trò thương tâm ấy đều là của loài người cạnh tranh với loài người, mà diễn ra, nó không có tính cách lạ lùng cho lắm. Thê thảm bi đát hơn đó là loài mãnh thú, vì đói ăn, bắt loài người cấu xé ra từng mảnh, xác thì dùng để lót dạ, mà hồn thì đày đọa vào kiếp ma trành (*).
    Một câu chuyện trong muôn ngàn câu chuyện Hổ hại người, tình cờ khi lần đầu đặt chân lên đất hạt Đồng Giao này tôi đã được nghe thuật lại.
    Hôm đó trời mưa rả rích, lại tối đen như mực, dẫu vừa mới tám giờ tối. Quang cảnh nhà ga trông hiu quạnh hoang vắng, sự buồn sự lạnh thấu trời rơi vào tận đáy tâm hồn. Con tàu huýt còi rồi nặng nề lăn bánh trên con đường sắt, chui vào bóng tối chập chùng. Tôi ngẩng trông trời, mưa lăn phăn tạt vào mặt, tỉnh táo ra đôi chút. Một mình thui thủi, tôi xách vali thất thểu trên vỉa đường ẩm thấp đi vào cửa ga.
    Còn đang bàng hoàng ngần ngại, bỗng đâu từ bóng tối nhô ra một người vạm vỡ, mũ dạ đội sụp xuống trán, áo tơi mưa bọc kín người, chàng lực sĩ ấy nắm lấy tay tôi rồi nhe bộ răng trắng nhởn.
    - Tôi đợi anh đã lâu. Sao tàu chậm thế?
    Tôi mới nhận ra đó là Trần Văn Thủy, bạn tôi, một nhà thầu khoán to hiện đảm đương việc xây đắp nhà cửa và đường xá ở mạn Đồng Giao. Anh Thủy thấy tôi mừng quýnh như bắt được vàng, vội kéo tôi xềnh xệng ra khỏi ga, đẩy tôi lên ô tô, mở máy chạy vèo vèo trên con đường đá vụn. Tôi ngồi trên xe, chỉ thấy một vùng vô định, lờ mờ u ám, không nhận rõ được gì. Nửa giờ sau, xe ngừng lại, bạn tôi bấm đèn ?opile? rọi sáng, đưa tôi vào một tòa nhà.
    Bạn tôi sống tại đây với vợ - Lệ Thi và con gái ?" Thu Nhi.
    Cơm nước xong, cả hai vợ chồng bạn và đứa con thơ theo gót tôi cùng lại gụ sập ở góc phòng, bốn chúng tôi quay quần chung quanh bàn đèn, nói chuyện với nhau như họp chợ. Nói chuyện rõ lâu, Lệ Thi dắt con đi vào trong ngủ, chỉ còn lại hai anh em chúng tôi nằm đối diện nhau cạnh bàn thờ Phù dung nữ chúa.
    Đêm lúc ấy đã khuya. Chim rừng kêu quang quác báo hiệu đầu giờ Tý. Bạn và tôi buổi này không đàm đạo nữa, cùng nằm yên hưỡng thú tĩnh mịch của canh trường. Thức cũng không phải thức, mà ngủ thì không ngủ được, linh hồn nửa tỉnh nửa mê, phiêu diêu phảng phất, đi sâu vào cõi Yên Hà. Bất giác tôi nghĩ đến câu đối khắc trên yên dọc tẩu của tôi, tôi bèn ngâm váng lên một cách rất tự nhiên, nhưng thực quả là vô lý.
    ?oCao ngọa gia san, hô hấp vân yên hàm bán tháp
    An cư cầu chí, trù mấu phong vũ đối cô đăng??
    Bạn tôi, có lẽ đương lim dim ngủ, giật mình tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ, bấy giờ vào khoảng hơn một giờ đêm, đầu giờ Sửu.
    Liền lúc ấy, xa xa lắm, tôi thoáng nghe có tiếng đờn ca não ruột. Tôi lắng tai chú ý, im lặng. Chỉ có tiếng mưa rả rích, tiếng gió và tiếng côn trùng than khóc, chốc chốc lại có con chim rừng kêu quạc quạc trên ngàn. Tôi lại ngả đầu xuống gối.
    Bỗng đâu, nhịp đàn hát lại vẳng vào tai tôi, nhỏ lắm, xa lắm, tưởng như từ cõi vô hình đưa lại. Tôi áp tai xuống phản.
    Thì này, không còn sai nữa, rõ ràng có tiếng hát đâu đây! Tôi hết sức lắng nghe. Từng quãng một, như xa như gần, như khoan như nhặt, âm thanh kia réo rắt từng hồi. Càng lúc càng quen, càng rõ. Một chốc, tiếng đờn ca ngừng bặt, rồi lại tỏa ra.
    Tôi chú ý đến nửa giờ, mới đoán được giọng hát kia là giọng cô đào hát nói. Bởi lẫn trong đàn hát, một đôi khi thoáng nghe có nhịp phách chấm câu. Có lẽ vùng quanh đây, có nhà hào mục, tổng lý nào được sắc ăn khao, vui mừng nên đặt ra trò tiêu khiển thanh cao nhã đạm ấy. Nếu không phải thì trong hạt này làm gì có cái của hiếm, giống những nơi xa hoa phồn thịnh, tức là cái thú cô đầu?
    Nghĩ thế, tôi nhỏm dậy, với tay gọi bạn:
    - Này Thủy, ở đây có nhà nào đặt tiệc ăn mừng phải không?
    Bạn tôi mắt nhắm mắt mở, choàng thức dậy, với lấy cốc cà phê hớp nốt mấy ngụm. Xong, mới hỏi tôi:
    - Cái gì thế? Anh không hút nữa à!
    - Tôi thôi hút đã lâu, tôi muốn hỏi ở đây, có nhà nào đãi tiệc mà hát xướng om sòm thế?
    - Làm gì có ăn khao, làm gì có hát xướng! Chẳng qua là vì anh say thuốc phiện nên ù tai đấy thôi.
    - Nói lạ! Rõ ràng tôi lắng tai đến nửa giờ, có tiếng hát ả đào văng vẳng, nên mới tưởng quanh vùng này có tiệc tùng chi đó?
    - Anh nghe thấy tiếng hát ư? Thế thì anh có phúc thật! Tôi ở đây đã mười mấy tháng trời, mà cả hai vợ chồng, chả đứa nào nghe thấy gì cả!
    - Anh nói cái gì tôi không hiểu? Nghe cái gì?
    - Nghe hát.
    - Hát gì?
    - Hát cô đào?
    - Cô đào ở đâu?
    - Ở trong rừng nghĩa là ở trong rừng chứ sao!
    - Thằng cha này nói vô lý! Cô nào nào lại có thứ cô đào ở trong rừng?
    - Thế mà ở trong rừng mới lạ chớ!
    -Thôi, hẳn có sự bí hiểm ở trong này rồi, chớ không sai! Anh Thủy làm ơn kể cho tôi nghe với nào!
    - Dể chửa, anh có gì biếu, tôi mới kể cho mà biết, chớ dễ thường, muốn thỏa chí tò mò hiếu sự, thì anh cứ việc đang đêm hôm dựng cổ tôi dậy, là tôi phải kể hầu anh nghe đấy ư?
    - Tôi xin anh! Hễ anh kể tôi nghe, mà tôi viết được thành sách, thì quyển sách ấy sẽ riêng tặng anh, Lệ Thi và cháu Thu Nhi! Thế là món quà quý nhất của tôi đó!
    - Ừ thì được, nhưng mà hãy thong thả chút. Để tôi đánh thức Lệ Thi dậy, bảo đun nước pha một cốc cà phê đặc uống cho tỉnh táo đã, sau đó mới kể cặn kẽ cho anh nghe được.
    - Thôi, để tôi pha, hà tất phải làm tội Lệ Thi thế!
    - Không được, chỉ có vợ tôi pha, tôi uống mới ngon thôi, vì nó biết tính tôi rồi. Bao nhiêu nước, bao nhiêu đường, lại chỉ được lọc nửa cốc thôi, còn thì pha thêm nước sôi, nếu không, uống sẽ đắng mà không thơm. Lệ Thi! Còn thức đấy không? Dậy anh mượn tý!
    Lệ Thi trong màn bước ra, vừa đi vừa vấn tóc. Nàng lịch kịch đun nước, pha hai cốc cà phê. Và lại róc mía đường lèo chất đầy một đĩa cho chồng hãm giọng và bạn hãm thuốc.
    Lệ Thi quay vào buồng đắp kín chăn cho con bé, xong quay ra giắt màn cho chúng tôi cẩn thận, rồi ngoan ngoãn ngồi thu mình sau lưng chồng, góp thêm trong khoảng u tịch của đêm trường một cái bóng dịu dàng bên hai chiếc bóng cứng cỏi của tôi và Thủy.
    Ngòai thềm, tiếng trùng than dế khóc ầm ĩ tỉ tê như khúc nhạc rầu rĩ êm đềm. Vài chiếc lá khô, thỉnh thoảng bị gió bạt lìa khỏi cành, xào xạc rơi xuống mặt sân gạch. Gió từng luồng nhẹ, chốc chốc rúc vào khe cửa, rên lên một tiếng não nùng như tiếng thở dài. Mưa, nghe chừng đã tạnh, nên không có tiếng rả rích nữa. Lệ Thi vươn tay qua mình chồng, lấy cái lọc cà phê bỏ ra ngoài, Thủy hớp được vài hớp nước nóng, bấy giờ mới đằng hắng vài cái, bắt đầu kể chuyện.
    Bóng Lệ Thi vẽ lên màn một cái hình thiếu phụ mơ màng.
    (Còn tiếp)
    ************************
    (*): Câu chuyện về ma trành lại là một câu chuyện khác, tôi sẽ post sau cho mọi người đọc rõ hơn.
  3. thitnguoi

    thitnguoi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/06/2007
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  4. greatghost

    greatghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    9.102
    Đã được thích:
    0
    khiếp..e tía lia kể truyện ma giữa nghĩa trang giọng cứ ngọt như mía..nghe càng hok mún dầu thai kiếp khác
  5. greatghost

    greatghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    9.102
    Đã được thích:
    0
    nghĩa trang lúc nào chả vắng..có bao h đông dâu...^^
  6. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Ai cho đầu thai mà đầu...???
    Thế hết ki bo rồi hử ? Thành "thần tượng của giới trẻ" khi nào thế ?
    Phewww....cũng may mình...không còn trẻ ! Hahaha...
  7. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    AI HÁT GIỮA RỪNG KHUYA
    3/ Ngàn Khuya Vắng Tiếng
    - Hai vợ chồng tôi ở đây đã quá một năm mà thực quả chưa bao giờ có được cái hân hạnh như anh cả.
    Từ khi chúng tôi mới đến, đã nghe các ông cai và các bác phu già nói dông dài nhiều về chuyện đường rừng. Nào là dã sử của mấy mươi loài chim lạ, nào là sự tích của bao nhiêu loài dã thú? phần nhiều những chuyện đó, tuy lý thú, ý vị nhưng không lấy gì làm hãi hùng.
    Bản tính tôi thích nghe những chuyện hãi hùng thôi, nên chả để ý nhiều đến lời họ nói. Mãi sau này, có một ông Cai già mà anh em áo cộc hay gọi ?oLão Cai Móm?, vì răng ông ra rụng gần hết ?" ông ấy thuật cho tôi nghe một câu chuyện rất kỳ quặc, khủng khiếp. Đầu tiên, tôi không tin, cho là ông ta cố tình bịa đặt, một là để vừa lòng tôi, hai là để dọa vợ tôi cho thú vị. Nhưng được ít lâu, trong một trường hợp cực kỳ quái gở, tôi suýt nữa tán đởm vì sợ hãi rồi từ đó tôi phải tin lời ông Cai già là đúng.
    Từ độ ấy, hễ cứ đêm nào mưa dầm gió bấc, như đêm nay chẳng hạn, là tôi cố thức và lắng tai nghe.
    Tôi thức mãi, lắng mãi, mà chả bao giờ thấy gì cả. Cái lần mà đáng lẽ được nghe thấy, thì tôi lại sợ quá, chết ngất đi thiếu chút nữa mất mạng. Còn về sau này, thì cả vợ chồng đêm đêm thường cùng nhau ngồi lắng tai nghe gần suốt sáng, thế mà cũng chả thấy gì. Chán nản, chúng tôi đành bỏ, không thám thính nữa. Ai ngờ, lần đầu tiên đến đây, anh đã nhận được ngay sự bí hiểm mà tổn bao tâm trí tôi vẫn chưa nhận được, tai anh thật là tai thánh, linh ứng bằng tai Hổ Thần!
    Quả như lời anh nói, sự bí hiểm kia là một điệu hát cô đầu. Trong rừng có ả đào, đó mới là một sự đáng cho là bí hiểm! Nhất là ở mạn rừng này. Bởi lẽ Đồng Giao là một hạt hẻo lánh, dân thưa, nước độc, cô đầu đến làm gì? Trong khi mấy chục năm, có lẽ từ thượng cổ đến giờ, chưa khi nào có một chị quẩng mỡ hay điên rồ đến đây mở một ngôi hang Hồng Lâu cả. Thế thì tại sao ở chỗ này lại được nghe hát ả đào?
    Cứ về đêm, quá giờ Tý, thì mới văng vẳng có tiếng đàn ca réo rắt. Đàn ca ấy lại xuất phát từ mé giữa rừng. Hai tháng đầu khi tôi mới đến, cũng lắm người nói với tôi như thế, tôi đều cho là bịa đặt. Về sau, nghe ai cũng cam đoan là thật, tôi mới đâm nghi ngờ, muốn biết rõ nguyên cớ vì đâu có sự kỳ dị như vậy. Nhưng hỏi ai, họ cũng đều bảo trong rừng đêm đêm nghe có tiếng hát, không biết tại sao mà có. Người đoán đó là ma, kẻ bảo là yêu tinh, có một ông lão nhà ai quyết rằng đó là một thứ Hồ Ly lạc mãi từ bên Tàu đi lần đường núi thẳm qua Vân Nam sang tới xứ Lào, rồi lần mò tới Đồng Giao thì không đi nữa, vì tìm được địa thế hợp với nó. Sau lại có một bà già nói là mắt thấy con quái vật ấy ở trong hang đá nứt mà chui ra, trước thì là con vượn trắng, rùng mình một cái biến ngay ra một cô gái rõ đẹp, vô phúc ai gặp phải thì nó quyến rũ đưa vào hang, đàn bà nó không them bắt, nhưng đàn ông nó túm ngay lấy làm chồng. Kẻ nào đi lại cùng nó, nó rút hết xương tủy, trong ba ngày phải chết.
    Ông ký ga bảo là không phải thế. Theo như ông biết, thì đó là một nàng Tiên mỹ miều diễm lệ, không làm hại ai cả. Nàng ấy ngụ ở thân một cây quế lớn, đi tạt qua cũng ngửi thấy mùi hương xông lên, nhưng cố tìm tòi hàng tháng cũng không ra, bởi lẽ nàng Tiên đã biến cây quế thành một cây gỗ khác rồi. Cứ những ngày tối tăm trời đất hoặc sáng sủa trăng sao. Nàng lại hiện ra. Trời đất buồn thì nàng buồn, trời đất vui thì nàng vui, nàng đều lấy điệu hát câu ca véo von làm thú tiêu khiển. Truyền rằng có khi nàng thổi sáo, nghe như tiếng sáo diều, bay xa ngàn dặm. Nhưng ít khi nàng dùng thứ âm nhạc ấy, thường thường nàng tự mồm ca tay đờn, ca be bé cho một mình nàng nghe thôi, bởi thế có thính tai lắm mới thoáng nhận được một vài điệu bổng trầm.
    Đến lượt ông Cụ Bát ở gần chợ thì không phải Tiên mà là rắn, một thứ bạch xà to lớn hơn con trăn gió, biến hóa vô chừng.
    Khi hỏi đến bà Chánh Ba, người đã từng đi lại hạt Đồng Giao buôn bán, thì bà lại nghiêm nghị hạ thấp giọng xuống và nói se sẽ, một cách rất kính cẩn rằng nàng Tiên đó là một vi Công Chúa trong 12 Chầu Cô hầu Đức Bà Thượng Ngàn. Ấy là cô nương Quỳnh Hoa, vì lỡ tay làm rơi một chiếc chén cẩm ngọc khi rót rượu mời Đức Bà Liễu Hạnh ở Sòng Sơn, nên bị đày ra rừng Đồng Giao. Bởi thế những khi nàng nhớ đến Chầu Bà Thượng Ngàn và mười một chị em, trong lòng buồn rầu, nàng thường hoài vọng, bùi ngùi cất lên một khúc ngõ hầu vợi bớt nỗi lòng.
    Nghe thuyết ấy của bà Chánh Ba, chị em phụ nữ đều tỏ ra sợ hãi, sung kính, ai cũng cho thuyết ấy đúng. Nói cho cùng thì câu chuyện của bà Chánh Ba nói còn có ý vị, nó không hoang đường và hợp lẽ hơn các chuyện khác nhiều.
    Nhưng nó không được ly kỳ rùng rợn bằng câu chuyện của ông Phó Cựu. Ông Phó cả quyết nói rằng ông biết đích tong tích con quái vật hiện ra trong rừng, nó chính là con Sài Kíu. Cái giống Sài Kíu này na ná như loài chó sói, song dữ tợn hơn nhiều. Đầu nó cứng rắn như sắt, có kẻ bẫy được nó, lấy búa bổ mãi vào sọ dừa mà cũng không vỡ. Nó thường hay cúi gằm mặt xuống mà đi, tựa như một con chó dại lờ đờ buồn bã. Thế mà hễ gặp người thì nó nhảy xồ vào mé sau lưng, bá chặt lấy vai, móc mắt, và khi mình ngã xuống rồi, nó cắn vào cổ cho chết, xong tha xác vào một hang hốc giấu đi. Nó đợi cho đến lúc xương thịt rã nó mới đến ăn. Cái giống sài ấy chỉ ham có thịt thiu, thịt rữa chứ không ăn thịt tươi như những loài mãnh thú khác. Ở phía tây nước Tàu, khu vực Tứ Xuyên, Quý Châu, Vân Nam, Cúc Tam? có rất nhiều Sài Kíu. Giống đó đi lung khắp chốn, đánh hơi mùi xác chết, phàm giả chỗ nào có mả mới là sục đến, lấy đầu húc vào đất cho bật tung quan tài lên, rồi xé xác ra mà ăn. Bởi thế, trong mấy tỉnh trên, các miền gần rừng rậm, dân cư không dám chôn người chết nữa, họ phải dùng lối táng treo vì giống Sài Kíu không leo trèo được.
    Ăn thi thể mục nát mãi, lâu ngày có con thành tinh, con nào ăn được hơn trăm tử thi thì có linh thính và có phép biến hóa như Hổ bắt được trăm người. Con yêu ở Đồng Giao này chính là con Sài Kíu đã có hạnh phúc ?oxơi? được hơn trăm thây người chết, nên thành ra đủ phép thần thong. Nó cứ hiện lên hát véo von bẫy người ta vào xem. Gần đến sào huyệt của nó, nó sẽ run rủi cho mình vào tử địa, khiến mình bị bỏ xác ở hang sâu vực thẳm, rồi đợi khi nào tử thi đầy các thứ giòi bọ hôi tanh, nó mới đến xé thịt ra đánh chén.
    Cứ nghe thiên hạ xôn xao bàn tán, mỗi người có một cách, một chuyện riêng, mà không chuyện nào giống chuyện nào. Như thế còn xét sao cho rõ được căn nguyên sự mình muốn biết nữa? Thực là khó, bởi thế tôi cứ bán tín bán nghi, nghe kể thì vậy, song không tin ai cả.
    Cho đến lúc tôi được nghe chuyện của ông Cai Móm. Ông là người làm công cho tôi từ lúc tôi vừa chân ướt chân ráo đến Đồng Giao lần đầu. Ông là một cụ già quắc thước, đứng đắn và nghiêm nghị, tôi tin cẩn lắm. Ông lại ít nói, các bạn đồng nghiệp và phu phen kình nể, sợ hãi ông lắm.
    Ông chỉ giao tiếp với tôi trong giờ làm việc, còn ngoài ra, ít khi ông vào nhà tôi chơi lâu độ tiếng đồng hồ. Tuy già mà ông chăm chỉ làm cặm cụi cả ngày nên hóa ra ông chả có mấy lúc rảnh. Cũng do một sự tình cờ mới nói chuyện được với ông trong một đêm, rồi được rõ sự tích khúc hát trong rừng nó ly kỳ, rùng rợn như thế nào.
    Hôm đó vào khoảng tám giờ tối, có một kiện hàng rất quan trọng từ Hà Nội gửi về. Lẽ ra thì sáng hôm sau rag a lấy cũng được nhưng năm giờ sáng phải có đủ vật dụng để khởi công, thành thử ông Cai Móm phải đi lãnh ngay hàng về cho tôi. Đường tối lại vận chuyển bằng xe bò, hì hục đến chin giờ đêm, ông Cai mới về đến trại. Về đến nơi, vừa kịp xếp hàng vào kho thì gió đâu bỗng nổi lên đùng đùng, mưa trút xuống như thác chảy, lại có cả sấm sét. Một cơn bão lớn, đúng là gió núi mưa ngàn.
    Ông Cai không về được, phải xuống bếp ngồi nghỉ cùng tụi cu ly đẩy xe và khuân hàng. Tôi nhân có việc dặn ông lên nhà trên uống nuớc. Ông Cai Móm từ chối hai ba lượt nhất định không ngồi xuống ghế salon, mãi sau tôi cố sức mời, ông nể lắm mới ghé lưng ngồi rất kính cẩn lên chiếc ghế ở góc bàn ăn. Tôi vốn biết ông là người ít nói, cử chỉ rất thận trọng, nên cũng biệt đãi ông. Nhân có một chai rượu nếp cẩm, ngọt lật như đường và rất mạnh của một người bạn thân vừa biếu tôi được vài ngày, tôi bèn sai mở ra, rót mời ông Cai Móm.
    Ông đứng dậy tạ từ hai ba lần, không uống, tôi ép mãi, ông mới chịu đặt môi vào, dốc một hơi cạn hết. Ông là người thích rượu, rượu của tôi lại quá ngon nên khi mời đến cốc thứ hai, thứ ba, ông không từ chối nữa, chỉ cám ơn. Cốc nào ông cũng hớp một hơi là sạch ráo, tôi thấy tửu lực hùng tráng của ông mà vui lòng. Tôi cứ rót, ông cứ uống. Chả bao lâu, chia rượu vơi hẳn, gần hết, tôi đoán chừng ông đã hơi say. Quả nhiên, ông lấy tay ngăn không cho tôi rót tiếp nữa, ông tươi cười đắc ý, vái tôi, nói khà khà:
    - Đa tạ thầy đã yêu mà cho con uống quá nhiều, say rồi thầy ạ! Biết lấy gì mà đáp ơn thầy?
    - Cái đó có hề chi! Lúc vui ta cùng uống chơi, có gì mà ơn với huệ. À này, nhân tiện ông ở đây, tôi muốn hỏi ông về chuyện lạ ở đất Đồng Giao này. Chả hay cái điệu hát cô đầu văng vẳng trong rừng đưa ra nguồn gốc nó ở đâu? Thiên hạ mỗi người kể một lối, ông ở đây lâu, chắc hẳn biết rõ hơn mọi người, ông thử nói lại tôi nghe?
    - Thầy đã dạy, con đâu dám trái lời, nhưng để khuya khuya chút nữa, khi nào tĩnh mịch hẳn, con thuật lại thầy nghe mới thú, bây giờ còn ồn ào lắm, vả lại con đương say, nói chả được rành mạch.
    - Chốc nữa ông say quá rồi ngủ mất, tôi biết làm thế nào?
    - Thầy đừng ngại. Con có uống gấp bốn năm lần như hôm nay cũng chả say nữa là. Thầy chịu nán một chút, con xuống bếp hút điếu thuốc lào rồi sẽ lân ngay.
    Khi ông Cai Móm trở lên phòng khách của tôi, nửa giờ sau, thì chuông đồng hồ trong phòng đổ 11 tiếng. Thu Nhi đi ngủ từ sớm, Lệ Thi thì vẫn ngong ngóng nghe được câu chuyện li kỳ mới thôi. Lúc thấy mặt ông Cai Móm trở lên, nàng mừng rỡ như trẻ con được kẹo, vội đứng dậy đón, dắt vào chỗ ngồi cẩn thận, xong rót đưa cho ông một cốc rượu lớn.
    - Nào bây giờ cụ kể đi cho chúng tôi xin nghe! Biếu cụ cốc rượu ngon này. Cụ uống hết bao nhiêu, cứ việc tự tiện, chúng tôi chu tất đủ hết. Cụ bắt đầu đi!
    Lúc ở nhà dưới lên, ông không quên mang theo cái điếu cày, một vật liệu tối cần cho việc kể chuyện cổ tích đêm khuya. Ông đặt điếu xuống gầm bàn, rồi ngồi nghiêm trang trên ghế. Lệ Thi đưa biếu ông cốc rượu, ông giơ hai tay đỡ lấy, uống một hơi dài gần hết nửa cốc, không mời chào từ tốn như trước.
    Uống xong, ông thở khà một tiếng, rồi cất tiếng nói vang vang nghe hùng dũng lắm.
    - Nào, mời thầy cô ngồi gần sát lại đây và xin thầy cô đừng sợ nhé! Câu chuyện này, nó không phải là chuyện bịa đặt, vì nó hoàn toàn đúng sự thật, mà cũng không phải chuyện cổ tích, vì nó mới xảy ra độ dăm chục năm nay. Chỗ xảy ra chuyện con sắp kể đây chính là hạt Đồng Giao ta đó!
    (Còn tiếp)
  8. greatghost

    greatghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    9.102
    Đã được thích:
    0
    đợt rồi lên nghĩa trang xã học luật nhân gian chuẩn bị đầu thai....mà học đang chán thì lại nghe trên loa phát thanh xã giọng em đọc truyện ma thành ra bỏ hết mò về đây ngồi cạnh nghe cho nó..thật
  9. monitor_vn_2005

    monitor_vn_2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/03/2006
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    Bác cafe_tialy kể chuyện hay quá , mà sao bác toàn ngắt giữa đoạn hay thế , kể nhanh nhanh em nghe cái nào .
  10. greatghost

    greatghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    9.102
    Đã được thích:
    0
    tại post nhiều liên tục bị khoá ngay..há há...chết vì quy tắc cứng ngắc...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này