1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

(^_^)Nghĩa trang(part 2)- Nơi cư trú của các hồn ma... - Đi ko dấu, nấu ko khói, nói ko tiếng, tử ch

Chủ đề trong 'Sở thích' bởi vuitinhhn83, 13/04/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Thế mới gọi là PR chứ ! Khửa khửa...

  2. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Bác này kinh nghiệm đầy mình ! Bị khóa liên khúc nên... "hiểu" !!!
    Hahaha...

  3. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    AI HÁT GIỮA RỪNG KHUYA
    4/ Oanh Cơ
    Một buổi về xuân, cách đây hơn sáu mươi năm trước, quan huyện tri phủ Nho Quan, sau khi làm Sơn Hưng Tuyên tổng đốc được ba năm thì cáo bệnh về dưỡng lão ở hạt đó, nhân được chiếu chỉ nhà vua phong cho làm Đông Các Đại Học Sĩ, lại vừa sinh được công tử đầu lòng, thiết một lễ ăn mừng rất long trọng trong năm ngày; có tiệc, có đàn, có cô đầu mời rượu, bắt bài bông, nhảy múa và hát ca, lại có cả phường tuồng và phường chèo thiện nghệ lần lượt diễn các tích hay nhất ròng rã suốt năm đêm ngày. Bởi thế, các giáo phường ở mọi vùng lân cận phủ Nho, đều rủ nhau tới phủ đường xin hát.
    Tiếng đồn dinh quan Thượng Nho Quan (là tên mà nhân gian đặt ra để gọi cụ Đông Các) có đãi tiệc bay vào tận Thanh Hóa, các thiếp mời gửi từ hai ba tháng trước, tất cả các quan xứ Bắc và các quan phủ huyện ở lân cận tỉnh Ninh Bình mỗi người đều nhận được một tờ hoa tiên màu hồng chói lọi, trên có mấy hàng chữ Lan Đình đen láy, rất mỹ lệ sắc sảo, viết bằng một thứ mực hảo hạng, thơm ngát, hình như có lẫn mùi xạ, mùi trầm.
    Quan Thượng Nho Quan là một tay cự phách trong làng nghiên bút, bốn đời ông cha đều được phong tước, đến đời ngài thì đỗ cử nhân đệ tam danh trường Nam Định, rồi đỗ tiến sĩ đệ bát danh. Trong quan trường, ngài quen thuộc rất nhiều, đối đãi với ai cũng thuần hậu, có tình, nên các đồng liêu đều một lòng kính nể, quý mến ngài, coi ngài vào hàng thầy chứ không phải vào hàng bạn. Như thế cũng không lấy gì làm quá đáng, trong đám quan lại thời ấy, một phần đông đã thụ giáo của ngài.
    Cũng bởi vậy nên khi được tin báo ngài ngoại ngũ tuần mới sinh công tử đầu lòng, lại được thăng hàm Đông Các, các thượng quan và các quan phủ huyện khắp xứ Bắc cùng trong hai trấn Thanh ?" Nghệ đưa đồ lễ đến mừng nhan nhản, từng lớp lính cơ nón sơn, áo nâu nẹp đỏ, khố lục, sà cạp diều, khiêng lễ mễ những cái tráp nặng trĩu trên có phủ nhiễu hồng, lại có đứa đội trên đầu những cái rương bọc da đen niêm phong cẩn thận, trông chả khác gì một đoàn gia đình nhà trai đem các đồ nạp thái đến nhà gái. Họ đi từng cánh một, đông lắm, cùng chỉ hướng Bắc tiến hành cứ theo dọc con đường thiên lý mà ra khỏi cương giới xứ Trung Kỳ, rồi còn đi, đi nữa.
    Nhập với bọn họ, có một ích lợi rất lớn, là đi đường xa khỏi bị tai nạn cướp bóc (vì họ là lính quan), lại tránh được sự bị hổ ăn thịt vì đông người thì hổ không dám hành hung.
    Các giáo phường nghe đồn đại đều rủ nhau đi Nho Quan một chuyến, may ra kiếm được ít nhiều, càng hát hay càng được hậu thưởng, gặp dịp sẽ có cơ phát tài to, đủ sống trong nửa năm không phải vất vả. Các phường đều hội nhau lại, đi nhập bọn với tốp lính quan khiêng lễ vật đông như người trẩy hội.
    Trong hạt Bàn Thạch phủ Thọ Xuân tức là nguyên quán của giáo phường, thuở ấy có hai cô đào chính tông hát hay có tiếng, đã được giải đình đám đến chín mười lần. Hai chị em nhà đó sản nghiệp chẳng có gì, lại mồ côi cha mẹ từ thời ấu thơ, phải sống nương nhờ vào người anh cả, mà người anh lại góa vợ, cũng nghèo. Anh thì làm kép, gẩy đờn khuôn cho các em theo nhịp, kiếm ăn cũng không lấy gì làm sung túc nếu hai cô em không có chút nhan sắc hơn người.
    Cha mẹ ba anh em nhà ấy thuở xưa đều là những tay lỗi lạc, mẹ là một nàng danh kỹ, một đời nổi danh tài tử, cha xuất thân là công tử con nhà thế phiệt, thi ba khoa đều nhượng bảng Tôn Sơn, nên ngán nỗi khoa trường lận đận, bực mình bỏ nhà đi ngao du sơn thủy, mà hát hay đến quên cả giai cấp, lấy ca nhi làm vợ, đổi bút nghiêng ra nghề đàn hát, sống một cuộc đời túng quẫn nhưng thanh nhàn?
    Cuộc sống lãng mạn của người cha đã để di tích trên thế gian trong ba đứa con thơ cùng lãng mạn, tài hoa vì truyền thống. Người anh cả, Văn Quản, từ thuở còn nhỏ lắm, đã thích thổi ống tiêu, ống địch, khi lớn lên thì đoạt giải quán quân trong nghệ thuật bốn cung đàn đáy, cả vùng chẳng có hay đàn hay và thánh thót não ruột hơn chàng. Quản lấy một người vợ ả đào gần nhà, nhưng người vợ ấy, sau ba năm chăn gối, bỗng thụ bệnh mà thác, không để lại đứa con nào. Quản đành sống cô độc với hai người em gái, đời tuy có bạn nhưng vẫn quạnh hiu tẻ lạnh, khiến điệu đàn, những đêm mưa tuôn gió phả, càng bổng trầm chua xót thế nào!...
    Hai người em gái, trái lại, tính khi bao giờ cũng thản nhiên vui vẻ, bởi họ chưa từng bị nỗi thất tình thấm thía như ông anh. Nàng thứ nhất, Huyền Cơ, thanh rất trong, âm rất tình nhưng hơi kém bề diễm lệ, nàng cũng đẹp, song chỉ đẹp một cách dễ coi, xinh xắn, người nhỏ nhắn và da ngăm ngăm, không lấy gì làm khuynh quốc khuynh thành.
    Nàng thứ hai, Oanh Cơ thì là công trình tuyệt mỹ của Hóa Công, gồm cả thanh âm lẫn nhan sắc. Đó là một người đàn bà độc nhất vô nhị trong một thời, mà cứ trong khoảng năm sáu trăm năm, mới được gặp một lần trên cõi phàm tục. Nàng đẹp, một vẻ đẹp oái oăm, huyền bí, oanh liệt lại dịu dàng, tựa hồ đấng thiêng liêng đem hết cả bao nhiêu tinh túy của non sông cây cỏ mà dung đúc vào nhan sắc ấy.
    Nói đến khổ người của mỹ nhân. Tả làm sao cho hết mọi vẻ siêu phàm, xuất chúng? Nội trong các bậc giai nhân trong lịch sử, mỗi người một vẻ đẹp riêng, như Thúy Kiều khác Thúy Vân, Tây Thi khác Trịnh Đán, dẫu cùng ?omười phân vẹn mười? cả. So sánh nàng Oanh Cơ với các giai nhân đó, cũng chưa biết nàng kém họ hay họ phải lu mờ trước vẻ mỹ lệ của nàng. Chỉ biết nàng không béo mập như Dương Qúy Phi, cũng không ẻo lả, mai cốt cách, liễu dung hình như mấy ả tiểu thư bị nhốt trong cung cấm. Oanh Cơ là một người tầm thước, hơi mảnh khảnh, ngực nở, lưng ong. Tạo hóa đã muốn cho ai đẹp, thì cái đẹp đó gồm đủ muôn vẻ mỹ miều, từ tiếng nói, nụ cười cho đến dáng đi điệu đứng, không có cái gì là không ngộ không tươi.
    Các con gái thời cổ, nhất là con gái thôn quê, yếm sẻ, váy hàm ếch, dây lưng sồi, áo vá vai, khăn mỏ quạ? thì nào đâu có các màu mè bề ngoài để làm tăng nhan sắc của mình? Theo cổ tục, con gái không được để ngực phồng lên mà mang tiếng, phải buộc giải yếm cho chặt, mặc yếm cho sát, làm thế nào cho ngực bằng phẳng, lép kẹp đi thì thôi. Bị tục lệ hủ lậu ấy bó buộc, có được phô trương nét lộng lẫy đâu mà chăm chút. Gia dĩ lại thêm cái váy và dây lưng sồi quấn đến ba vòng quanh hông để lòa xòa rũ xuống, nó chỉ tổ làm cho nửa người phía trước bị chìm lấp chôn vùi sau một bức màn đen kịt lùng phùng, như tấm vải sẫm bao vành và phủ kín cái ***g chim vậy.
    Nàng Oanh Cơ là một thiếu nữ đã chịu ẩn mình sau thứ quần áo thô lỗ ấy, thế nên nhan sắc nàng mới gìn giữ được lâu bền. Nếu không, ắt hẳn từ đã lâu kia, nàng không còn tuyết trong giá sạch nữa! Nàng càng khó lòng giữ gìn trinh bạch, vì nàng là một cô đầu! Cái bộ y phục cổ hủ của nước Nam ta thuở xưa, tuy nó có nhiều điều bất tiện và thiếu mỹ thuật, song nó cũng có chỗ ích lợi, nhất là Oanh Cơ!
    Vẻ đẹp tuyệt diệu của nàng, mãi sau này mới có người nhận biết, còn khi nàng chưa xuất giá, chỉ có Huyền Cơ được rõ mà thôi. Oanh Cơ không chỉ có sắc đẹp, nàng lại có thanh nữa. Nàng hát rất hay, giọng trong trẻo, đầm ấm, khi não ruột lúc lâm ly, dịp khoan dịp nhặt, điệu bổng điệu trầm, thánh thót véo von, giọng nàng thực là một cây đàn muôn điệu mà nàng tựa hồ như làm bá chủ tất cả các âm thanh, muốn sai khiến chúng thế nào cũng được.
    Những hôm ngoài trời mưa phùn rả rích, gió bấc vi vu, những hôm mà lòng người cũng bị đè nén nặng nề bực bội, những hôm đó mà được ngồi trong căn nhà cỏ, trước ngọn đèn dầu thưởng thức vài khổ hát của nàng Oanh, thì cái thú tao nhã đậm đà của sự thẩm âm rũ sạch lòng mình hết những nỗi ưu phiền ô trọc, đưa tâm hồn mình lâng lâng lên cõi thơm tho sáng lạn, tưởng có phải chết sau phút thanh kỳ đó, thực không ân hận tý gì!
    Nói thế cũng không phải quá đáng. Thực vậy, ai đã được nghe Oanh Cơ và Huyền Cơ hát, nhất là nghe Oanh Cơ thì không bao giờ có thể quên được giọng thanh tao thánh thót ấy. Oanh Cơ là một con chim tuyệt quý mà tiếng hót vô song đã làm rực rỡ cả một thời dĩ vãng không tên, nàng là một ca nhi sống trong bóng tối, nhưng tài sắc đã trùm đời, khiến đấng Hóa Công tạo ra nàng lại ghen tỵ với nàng, mà gây ra nỗi thảm họa sau này, tấn bi kịch xảy ra giữa chốn rừng thẳm núi thiêng. Giữa hạt Đồng Giao độc địa.
    Oanh Cơ là kẻ sống sót sau tấn bi kịch ấy. Nàng là một cái mồi ngon quý mà loài mãnh thú rất thèm thuồng ham muốn, chỉ lăm le rình để bắt tha đi. Người đáng quan tâm chú ý nhất trong chuyện này, chính là nàng vậy.
    (Còn tiếp)
  4. monitor_vn_2005

    monitor_vn_2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/03/2006
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    .
    Kể tiếp đi chứ , bác đang spam đấy .
  5. greatghost

    greatghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    9.102
    Đã được thích:
    0
    tình hình nà đằng ấy post hơi bị nhiều bài roài đới...há há..cẩn thận hok mất ngưòi kể truyện...
  6. Phoenix_Chicken

    Phoenix_Chicken Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    2.695
    Đã được thích:
    0
    Hờ hờ, giờ mới thấy bác GG! Chào nhau cái nhỉ! Tình hình là bác ý kể chiện hay wé! Đọc mừ run run...
  7. thitnguoi

    thitnguoi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/06/2007
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    ơctói rùi mò lên chơi nghe kể chuyện ma nèo.
  8. greatghost

    greatghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    9.102
    Đã được thích:
    0
    hihi...truyện ma chứ có phải ma đâu mà sợ...
  9. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Vào đến nghĩa trang rồi mà còn sợ ma, đúng ngộ !
    Mấy chương sau của truyện này còn sợ hơn á ! Hehehe... vậy mới hấp dẫn !

  10. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    AI HÁT GIỮA RỪNG KHUYA
    5/ Tai Nạn Và Gặp Gỡ
    Ông Cai Móm kể tới đây thì ngừng lại.
    Sở dĩ ông im bặt, không nói nữa, vì xa xa, ông thoáng nghe tiếng hổ gầm. Ông trầm ngâm lặng lẽ hồi lâu, chú ý lắng tai nghe trong đêm vắng. Một lát, ông cúi sát lại gần tai tôi, nói nhỏ:
    - Thầy cô thử lắng tai nghe xem, có phải tiếng hổ gầm chăng? Hổ gầm xong, lại vẳng nghe có tiếng đàn bà ca đứt quãng. Thầy cô cứ chú ý một lúc, sẽ nhận rõ ngay.
    Tôi và Lệ Thi hết sức chăm chú. Quả nhiên, chúng tôi nghe có tiếng ?oà?uuuôômm? vang động xa lắm ở trong rừng. Nhưng chỉ có thế thôi, ngoài ra không còn tiếng gì nữa. Lắng tai mãi cũng thế, ngoài tiếng dế than trùng khóc, tiếng gió rít lá rơi, chẳng có tiếng hát xướng đàn ca gì cả.
    Chán nản, tôi bảo ông Cai:
    - Chúng tôi nghe chả thấy gì, chỉ có tiếng hổ gầm ở tận đâu đâu?
    - Lắng mãi chán tai vô ích. Thôi ông kể nốt cau chuyện Oanh Cơ đi, nghe đang thú vị?
    Lệ Thi cũng nói leo:
    - Rồi sau thế nào nữa, hở ông Cai? Ông vừa nói có tấn bi kịch, bi kịch ấy làm sao, ông tiếp đi!
    Ông Cai cầm cốc rượu nếp cẩm, uống nốt chỗ còn sót lại. Ông vừa để cốc xuống, Lệ Thi vội vàng rót bồi thêm rõ đầy. Ông Cai quen thói, khà một cái rất đắc ý, xong, liếm môi, ông nói tiếp:
    ?Hai nàng Huyền Cơ và Oanh Cơ có tiếng hát hay nhất xứ. Trong mấy cuộc hát đình, hát đám, nàng Huyền đã chiếm giải đến chín mười lần, vì có sức hát giọng tốt. Nàng Oanh hát hay hơn chị, song không sung sức, chỉ ca trong nhà được mà thôi, ra đình giọng bé quá, bị tiếng ồn ào át đi, không trổ tài được.
    Dù thế mặc dầu, các quan khách đã từng nghe được Oanh, thì không muốn nghe Huyền nữa. Như thế là một sự nhục nhã cho Huyền, thế mà nàng không ghen tị với em, chỉ quý hóa, kính phục em thêm mà thôi. Lúc nào có các Thượng quan, công tử mời đến hát mừng, chị lại nhường cho em, mặc sức em trổ tài cùng quý khách. Nhưng hễ gặp quan viên tầm thường, không phải là người trí thức, thế nào Huyền cũng tranh lấy hát, cho em được nghỉ ngơi dưỡng sức dưỡng thần. Oanh rõ biết lòng chị như vậy, yêu chị như mẹ, yêu anh như cha, ở với anh chị một niềm kính nhường hiếu thảo.
    Trong buổi bình sinh, cha mẹ nàng Huyền và Oanh đã được hân hạnh thừa tiếp Nho Quan tri phủ. Quan phủ khi xưa có nghe thân mẫu và thân phụ hai nàng đàn hát. Sau một cuộc thẩm âm, quan phủ nhận biết ông kép già, đương kính cẩn nắn nót cung đàn để vừa lòng ngài, cũng là một nhà nho có tài thi phú, chỉ vì lỗi thời nên phiêu dạt lênh đênh? Sự tri ngộ ấy xui quan viên cùng kép hát dừng việc xướng ca để ngâm vịnh với nhau suốt sáng, trống dùi xếp xó nhường chỗ cho bút nghiên, rồi hai tay thâm nho cùng đọ sức với nhau trong một trường bút chiến thanh tao nhã đạm. Rốt cuộc, quan phủ rất cảm phục tình tình cao siêu và văn tài lỗi lạc của ông kép. Ông kép cũng kính nể quan phủ vì chỗ có thanh nhãn biết xem người, hai bên ý hợp tâm đầu, vong niên vong giai cấp mà kết tình bằng hữu.
    Đến sáng, quan phủ ra đi, có đem tặng cha nàng Oanh một hòm trân châu để làm kỷ vật. Ông kép già tặng lại bạn một cây sáo ngọc của tổ tiên lưu lại đã ba đời. Từ thuở chia phôi, trong quan trường, ông phủ lưu lạc mãi đâu đâu, ông kép già thì mãi bo bo an cư tại Bàn Thạch. Hai bên không từng gặp nhau nữa.
    Ông phủ ngày một thăng quan tiến chức, dần dần ra Tổng Đốc Hưng Tuyên, rồi cáo lão về Nho Quan. Về phần ông kép, thấm thoát một tuổi một già, sống cơ hàn rồi chết cũng cơ hàn. Nhà tranh vách nứa, ông chỉ có một thửa vườn nho nhỏ cùng một mái nhà gồi, thác đi thì lưu lại cho con, thế là hết. Sản nghiệp chỉ có bấy, các con và vợ góa phải lần hồi bán giọng để sinh nhai.
    Tuy hai nàng Huyền và Oanh có tiếng hát hay, song hàng tháng mới có một lần được gọi hoặc có người đến hát. Hát hàng tuần suốt ngày hay thâu đêm tới sáng, khi tan cuộc chỉ được độ ba quan tiền kẽm không đủ cung khách và chi tiêu. Thiên hạ có phải luôn luôn lúc nào cũng có cuộc vui mừng sung sướng để mượn dịp mà ca hát cả năm đâu!
    Bởi thế, cuộc sinh hoạt của ba anh em nàng Oanh không lấy gì làm sung túc. Đã nhiều lần, Văn Quản nghe nói ông bạn xưa của cha mình hiện là quan Thượng Thư Chí Sĩ ở Nho Quan, cũng đã dự định trẩy thăm quan Đông Các một lần, một là để nối dây liên lạc bấy nay đứt quãng, hai là để mong có dịp được ngài nghĩ tình đề bạt hoặc cứu giúp cho ít nhiều. Nhưng ngày giờ thấm thoát, đường xá xa xôi, Quản chưa lúc nào rảnh việc nhà mà đi được. Muốn đi, ít ra cũng phải có tiền lộ phí, và phải có vốn để lại cho hai em sinh sống trong dăm tháng, nửa năm. Bởi lẽ, anh ra đi, không có ai đàn cho hai em hát nữa, mà mượn một người kép lạ thì bất tiện biết dường nào! Cũng vì thế nên Văn Quản đành nấn ná chưa đi, vì chưa nghĩ được cách nào hoàn hảo cả.
    Đến nay nghe nhà quan Đông Các có đại tiệc. Quản nhất định thu xếp, bán đồ đạc quý giá trong nhà còn lại, và nếu thiếu thì vay mượn bà con ít nhiều. Đi kỳ này, tiện thể có cuộc ca vũ, cho cả Huyền Cơ và Oanh Cơ đi cùng, khiến hai nàng có dịp trổ tài, hầu chiếm giải quán quân trong khi thi hát. Quản một mực trù tính như vậy, chỉ đợi xếp xong mọi việc là đi. Trong giáo phường đã có nhiều bạn đồng nghiệp rủ nhau thành một đoàn đông lắm, cùng hướng Nho Quan thẳng tiến, đi chen vào với đám binh sĩ mang lễ vật của quan phủ Thọ Xuân.
    Quản rất muốn theo bọn ấy cho có bạn và đỡ lo tai nạn. Khốn nỗi, khi họ khởi hành, anh ta chưa gom góp đủ số tiền lệ phí, trong giáo phường ca nhi đi quá nửa, ai cũng lo giữ lấy vốn liếng riêng để chi dụng dọc đường. Hóa nên Quản phải dằn lòng chờ đợi.
    Đợi đến bốn năm ngày mới bán các đồ vật của cha để lại và thu thập được dăm bảy quan tiền, có thể túc dụng cho ba anh em trong cuộc Bắc trình. Nhân có tốp lính cơ ở Quảng Hóa cũng đem đồ mừng ra Ninh Bình, nếu kịp tới Đò Lèn thì gặp họ. Quản bèn sắm sửa hành lý cẩn thận định ngày đưa hai em gái lên đường. Gần đến kỳ xuất hành, không may, Huyền Cơ lâm bệnh, nằm liệt tám chín hôm mới dậy được, chạy thầy thuốc mất non một quan tiền.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này