1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

?ạ'?ạ'?â?z?â?ạ'?-õ?"?Ô?ã?Ô* Bỏ?ÂN NG?f CỏằƯA Mỏằ-I CON NGặ?ỏằoI *?Ô?ã?Ôõ?" ?-?ạ'?â?z?â?ạ'?ạ'

Chủ đề trong 'Thanh Hoá' bởi tuyettamnam, 10/01/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Le_Ha

    Le_Ha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2006
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0

    Bản ngã của mỗi con người được thể hiện qua đặc thù tính cách và cái điều tư duy cho các họat động của mình trong cộng đồng hay một cách khác là: thể hiện mình là ai...vì sao mà lại biêt TÔI ! Tư chất của tôi được hình thành bởi cái gì và nhân quả của đời tôi trả lại cho đời là cái gì trong suy nghĩ và việc làm...
    (Tiếng Hán..Tôi= wỏha...Ngã ) ...TÔI !
  2. Le_Ha

    Le_Ha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2006
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0

    Một cách thể hiện bản ngã của một cái tôi :
    Bài hát La Vida sigue igual ! (Julio Inglesia )
    Unos que nacen otros moriran
    Unos que rien otros lloraran
    Agua sin cauce Rio sin Mar
    Penas glorias guerras y Paz?
    Unos alagan triufando estas
    Si fracasas bien comprenderas
    Unos se quedan ...otros te se van?
    (Repetirse )
    Siempre hay?Por que vivir ?por quien sufrir
    Y a quien amar?Al final las obras quedan las
    Gentes se van?La vida sigue igual?.
  3. Le_Ha

    Le_Ha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2006
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0

    Bản dịch theo dạng thơ của tôi ..Xin các bạn tham khảo:
    Cuộc Đời vẫn đẹp sao (Julio Inglesia-Tây ban nha)
    Cứ thế,mỗi người được sinh ra và có người đã chết
    Thế gian này có kẻ khóc người cười
    Dòng sông kia nước chảy về bỉển cả
    Vì có giọt nước này dù nhỏ bé bạn ơi !
    Cuộc đời chiến tranh ?có cả tủi hờn
    Vẫn có hòa bình trong tay người dũng cảm
    Ving quang chiến thắng trong ta?.
    Nhưng trớ trêu thay?
    Sẽ sum vầy bạn bè khi chiến thắng
    Còn khổ đau thất bại thì sao
    Nhiều người sẽ bỏ ta đi?ta tự hiểu !
    (Điệp khúc )
    Nhưng bạn ơi !
    Luôn luôn là như thế
    Ta hiểu ta, ta phải làm gì?
    Vì cái gì ta phải sống
    Sống vì ai?Ai sống vì ta..
    Và cuối cùng?Con người lại vẫn ra đi
    Bao sự nghiệp gởi lại đời sau nữa..
    Và cuộc đời cứ thế ?Vẫn đẹp sao !...
    Lê Hà .. Arq !
  4. arcvubale

    arcvubale Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/11/2002
    Bài viết:
    2.676
    Đã được thích:
    0
    Đồng chí có thể định nghĩa đầy đủ hơn không ? Hình như có mỗi chữ Tôi vẫn là chưa đủ . Nếu như TÔI = NGÃ thì BẢN nằm ở đâu . Người ta vẫn gọi riêng cái từ TÔI mà không gắn gì với BẢN NGÃ phỏng ạ?
    Được arcvubale sửa chữa / chuyển vào 12:39 ngày 13/01/2007
  5. Le_Ha

    Le_Ha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2006
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    Theo từ HÁN ..bản ngã là cái tôi ! Cái tôi trong xã hội con người !
    Cho nên mới có câu : Hi sinh tiểu ngã để dành lấy đại ngã !
    Được Le_Ha sửa chữa / chuyển vào 14:47 ngày 13/01/2007
  6. tuyettamnam

    tuyettamnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2006
    Bài viết:
    1.361
    Đã được thích:
    0
    ........ Bố là lính thời chiến . Nghe mẹ kể ngày xưa bố bị bom đánh sập hầm , sức ép chảy máu tai ..... Có lẽ mọi rắc rối , mọi chuyển biến đều bắt nguồn từ đây .......
    Một buổi chiều bình yên như mọi ngày , Tôi vẫn nhớ cái cảm giác bình yên đến đáng sợ của ngày hôm ấy . Từ lớp học thêm về , nhà cửa tan hoang , ầm ĩ , ko chịu nổi sức ép của công việc , vết thương cũ tái phát , bố đập phá , đánh mẹ , nghi kị tất cả .... Tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra , Trong một buổi chiều ......... chỉ một buổi chiều thôi , mọi thứ vỡ tan trước mắt tôi , ko còn gì ... tôi sốc , suy sụp hoàn toàn . Mọi người đưa bố đi viện , phải mất 7 người mới giữ nổi bố lại . Đc 2 ngày lại thấy bố về , bố trốn về , lần này ko ai đưa đc bố đi nữa , mọi người đều sợ . Căn bệnh quái ác , với mọi người bố vẫn ko giống một người bệnh , chỉ 3 mẹ con biết ... Mẹ khóc , chị sợ , tôi sợ , chây lì .....
    Cuộc đời tôi bước sang một trang khác , rất nhanh và chóng vánh . Ngày 2 chị em đi học , về đến nhà bố khoá cửa , 3 mẹ con ở trong ngôi nhà ấy , ngôi nhà như bị ma ám , ko còn sự sống , mệt mỏi . Từ một cậu học sinh giỏi trong lớp tôi trượt dốc quá nhanh , cô giáo ko hiểu , bạn bè ko hiểu sao tôi lại trở nên như vậy ..... Chỉ biết khuyên tôi nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả . Sự bất mãn của một đứa trẻ kéo theo nhiều điều .... thuốc lá , rượu chè , trốn học .... tôi chỉ biết quanh quẩn bên bàn bi-a với những đứa bạn mà theo tôi nghĩ rằng chỉ có chúng mới hiểu tôi , chỉ có chúng mới bên tôi khi tôi buồn , hết quãng thời gian ấy lại trở về với căn nhà kia thôi . Tôi thật sự nổi loạn , phá phách kể từ đó ......
  7. tuyettamnam

    tuyettamnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2006
    Bài viết:
    1.361
    Đã được thích:
    0
  8. tuyettamnam

    tuyettamnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2006
    Bài viết:
    1.361
    Đã được thích:
    0
    Cuộc đời chiến tranh ?có cả tủi hờn
    Vẫn có hòa bình trong tay người dũng cảm
    Ving quang chiến thắng trong ta?.
    Nhưng trớ trêu thay?
    Sẽ sum vầy bạn bè khi chiến thắng
    Còn khổ đau thất bại thì sao
    Nhiều người sẽ bỏ ta đi?ta tự hiểu !
  9. xinhgirl

    xinhgirl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2006
    Bài viết:
    215
    Đã được thích:
    0
    Tôi sinh ra và lớn lên trong 1 gđình có thể coi là tương đối hạnh phúc .Từ bé tôi đã đc bố mẹ cưng chiều hết mực...Nhớ ngày xưa mẹ kể...sinh và nuôi tôi rất khó , 1,5kg và suýt chết mấy lần...Có lẽ vì thế mà mọi tình yêu thương bố mẹ đều dồn cho tôi . Hầu như tôi chẳng fải làm việc j - vì bố thấy con gái lóng ngóng,lại thương,lại giành làm.Con bé tôi muốn j đc nấy...Nhưng thật may là ko hư . Tôi fải cảm ơn bố mẹ rất nhiều vì cách dạy dỗ của 2 người...Có điều-tôi thấy giận mình vì chỉ biết thương bố theo cách của mình-im lặng và thiếu dũng cảm . Bố là bộ đội lái xe,hiền lành, tốt tính và yêu mẹ con tôi hết mực. Rồi bố ra quân,lái xe cho cơ quan mẹ.Mẹ tôi giỏi và tháo vát , hiện mẹ là phó giám đốc cty. Mẹ là sếp của bố.Mẹ quen lãnh đạo người khác nên đôi khi mẹ quên nhà mình ko fải cty của mẹ...nhiều lần mẹ nặng lời với bố...Tôi bất bình , thương bố nhưng tôi có 1 đặc điểm-khi bức xúc quá là ko nói đc j,đôi khi ko kìm đc,khóc(tôi thực sự căm ghét cái tính cách củ chuối này của mình-mà ko sao sửa đc).Thế nên tôi chỉ im lặng mà thương bố.Bố thì hiền nên chẳng chấp nhặt j mẹ.Mẹ cũng nói xong là thôi...Thực ra mẹ cũng khá tâm lí và thoải mái-có lẽ là bệnh nghề nghiệp chăng???Tôi và mẹ ko hề hợp nhau-dù tôi là con gái chính hiệu. Tôi hợp với bố.Tôi thấy may mắn hết sức khi cái tính cách hiền lành,luôn nhìn mọi việc theo nhiều hướng của bố đã di truyền vào tôi.
    ....Tính cách của tôi hội đủ hầu như tất cả : hiền , lành có , đanh đá có(chút xíu thui ah) , dịu dàng có, nóng nảy có ,...nhiều khi thấy mình thiếu CÁ TÍNH trầm trọng . Cấp 3 -lên HN học , mới đầu bị coi thường là dân quê chẳng bít j, tôi quyết tâm cho "bọn Hn" sáng mắt ra.Lao đầu vào học,ko quên hoà đồng với tất cả...Hết năm lớp 10 , tụi bạn đã nhìn tôi với con mắt khác...Tôi vui...khóc như mưa...hâm đúng ko?Nhưng thực sự tính tôi ko thích ganh đua 1 chút xíu nào . Tôi vui vì từ lúc đó ko fải gồng mình để chứng tỏ nữa.Tôi có thêm nhiều bạn...Đến giờ...tôi vẫn thấy mình may mắn vì có nhiều bạn tốt như vậy...Tôi có vô số bạn thân-ngoan hiền có,nghịch ngợm có, giản dị có,chơi bời sành điệu có....Tính tôi hợp với nhiều kiểu...cá tính khác-có lẽ vậy chăng?
    Lần đầu thực sự biết yêu - tôi ngu ngơ tin ngta tuyệt đối.Rồi khi bị chỉ còn 1 mình-tôi cay đắng nhận ra tcảm của mình bị đùa cợt từ lời nói đầu tiên của người đó.Nhưng tôi cũng nhận ra nhiều điều...rất nhiều...Chẳng tin vào t.y nữa, chẳng tin vào bất cứ ai.Tôi cũng chẳng hiểu sao 1 con bé chẳng có j nổi bật như mình lại có khá nhiều người thích thế-Thật là như vậy.Nhưng nỗi đau ngày xưa ám ảnh tôi mãi,ko thoát ra đc-nên chẳng thể mở lòng với ai-dù thực sự đôi lúc cũng có rung rinh 1,2 người.Nhưng chỉ dừng lại ở đó.....
    ....Rồi tự nhiên...đùng 1 cái...tôi yêu...Đó quả là 1 sự kiện đối với đứa bạn thân nhất của tôi.Nó đã quen với những lời lẽ tiêu cực của tôi mỗi khi nhắc đên chủ đề tcảm.Tôi cũng ko hiểu nổi mình-yêu rất nhanh-cũng đắn đo rất nhiều...nhưng rồi vẫn yêu.Lần đầu tiên"bị" người đó ôm chặt-tôi xấu hổ kinh khủng-nhưng cảm giác thật dễ chịu.21tuổi-lần đầu tiên tôi có cảm giác được yêu...lạ lùng...và...run rẩy....Vậy mà...Tôi vẫn sợ-lúc nào cũng sợ ...1 sáng thức dậy..mọi thứ vụt tan biến...Tôi cực kì nhạy cảm.Có lẽ vì thế mà hay fải chịu cảm giác đau đến ko thể thở đc.Tính tôi đã yêu ai,quí ai là hết lòng.Tôi ko biết tính toán.Tin hay ko cũng đc.Mọi người sẽ bảo tôi hâm-nhưng với tôi t.y qđịnh tất cả-điều tôi sợ nhất là ko thật lòng.Đã có rất nhiều người đi lên từ 2 bàn tay trắng.Và tôi vẫn tin...nếu hoàn cảnh buộc tôi fải thế-thì tôi nhất định sẽ làm đc.Tôi muốn người yêu tôi hiểu đc fần nào tính cách của tôi.Tôi biết anh đang fải suy nghĩ rất nhiều-cũng fải thôi- đàn ông ai cũng thế.Với anh,tôi vẫn trẻ con lắm.Nhưng chính trẻ con mới yêu vô tư và thật lòng.Tôi muốn nói với anh rất nhiều...Toi muốn nói là tôi sẽ bảo vệ t.y của tôi bằng mọi cách...Hãy tin em , anh nhé!
    Được xinhgirl sửa chữa / chuyển vào 21:49 ngày 14/01/2007
  10. coledakhac

    coledakhac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2005
    Bài viết:
    1.105
    Đã được thích:
    0
    Nếu có 1 ngày có ai đó hỏi tôi ..." có hối tiếc vì những gì đã qua ko ?" ...... câu trả lời mãi là ...." ko " . tôi ko hề tiếc cũng như hối hận điều gì , tôi đã làm những gì tôi có thể . Truớc mắt tôi là tuơng lai và hiện tại, tại sao tôi phải nhìn lại phả ko .............

Chia sẻ trang này