1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

?ạ'?â?z?â?ạ'[õTƠ?ạ'?â?z?â?ạ' (¯`õ?ÂõTƠ....Cafe Sài Gòn - Chung cặ? tỏ?Đng 12 - H?Ân hoan chào ?'ón m

Chủ đề trong 'Sở thích' bởi lovemail_87, 08/01/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Aliyah

    Aliyah Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2008
    Bài viết:
    3.621
    Đã được thích:
    0
    Chán vật vã thế nhỉ?
  2. ak0ntonb0

    ak0ntonb0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2008
    Bài viết:
    1.071
    Đã được thích:
    0
    Đc ròai mai sẽ làm wả đầu đnh
    sao lại sau Tết, sau Tết lì xì bao ko ah
  3. sonaki

    sonaki Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2007
    Bài viết:
    1.280
    Đã được thích:
    0
    mình đi ngủ, cả nhà online dzui dzẻ nhá
  4. Aliyah

    Aliyah Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2008
    Bài viết:
    3.621
    Đã được thích:
    0
    Haizzzzzzzz, mới sáng sớm ăn sáng xong đã thấy buồn ói, chóng mặt, tưởng có 1 mình mình bị, ai ngờ Bầu cũng bị luôn, ko biết có phải là ngộ độc ko đây.
    Đuối quá!
  5. binbux

    binbux Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2004
    Bài viết:
    770
    Đã được thích:
    0
    nam mô a di đà phật ! lạy trời hãy tiêu diệt những kẻ ác nhân , những kẻ hóng hớt, lẻo mép , nói lời chua ngoa! hãy trừng phạt họ với những biểu hiện tự nhiện như đau bụng ... con xin nguyện ăn chay 4 giờ để đạt được ước nguyện này !
    @ đàntìbà xịn: anh có người yêu thật em à ! nhưng cô ây không yêu anh!
    @six6 , ghê quá nha! văn chương thơ phú lai láng đầy hai háng !
  6. Aliyah

    Aliyah Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2008
    Bài viết:
    3.621
    Đã được thích:
    0
    Grừ........... Muốn chết à.
  7. binbux

    binbux Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2004
    Bài viết:
    770
    Đã được thích:
    0
    mô phật ! nếu những kẻ gian ác ấy vẫn không lấy thế làm hối cải mà vẫn ngựa quen đường cũ ,đe doạ người lương thiện thì ..mô phật phật hãy ra tay mạnh hơn một chút !
  8. sonaki

    sonaki Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2007
    Bài viết:
    1.280
    Đã được thích:
    0
    dzừa mới bị đụng xe xong, hikkkkk,cuối năm rùi, tết nhất rùi mà còn dzị đó,cũng may mình đi chậm , chứ đi nhanh là nằm dưới gầm xe nó òi, thằng trời đánh, bà còn mún ăn tết bình yên nhá
  9. Aliyah

    Aliyah Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2008
    Bài viết:
    3.621
    Đã được thích:
    0
    Mới bị chị AM ép uống 1 ly trà gừng to uỵch, lỡ mồm nói: Uống trà suốt, chán quá chị ơi..... Thế là chị ấy đứng canh mình uống cho bằng hết mới đau chứ.
    Cơ mà uống xong thì đỡ hơn thiệt,, đến khổ, đi làm mà bị bệnh, mặt mày xanh lè thế này làm ai cũng hãi....

    Được aliyah sửa chữa / chuyển vào 09:52 ngày 17/01/2009
  10. Aliyah

    Aliyah Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2008
    Bài viết:
    3.621
    Đã được thích:
    0
    Nhé anh!
    Em sẽ về làm bạn với cô đơn
    Em sẽ về ngủ ngoan những vui buồn
    Vì vòng tay anh không còn dang rộng
    Lời anh nói không còn ấm nồng...
    Anh đã khác xưa...

    China Hai
    Em viết những dòng này cho anh, người mà em coi là một phần thật đặc biệt và quan trọng. Em viết cho những ngày đã qua và những ngày sắp tới. Em viết cho những gì là mãi mãi và những gì đã trở thành kỷ niệm. Em viết cho những niềm vui, niềm hạnh phúc, những tiếng cười và cho cả những gì là khổ đau, là tổn thương, là những giọt nước mắt.
    [​IMG]
    Em viết cho những lời cảm ơn và những lời oán trách. Em viết cho những gì là chân thành và cả những gì là lừa dối. Em viết cho sự sáng suốt và cả sự mù quáng... Em viết cho tất cả, cho những gì đang chất chứa trong lòng em, cho những gì còn chưa kịp nói...
    Và cho cả cái cách anh bước vào cuộc đời em để trở thành một người đặc biệt hơn cả. Và cả cách chúng mình yêu nhau. Em yêu anh theo cách của riêng em và anh đón nhận tình yêu ấy bằng một trái tim biết yêu thương theo đúng nghĩa. Tình yêu ấy cứ lớn theo từng ngày... Hôm nay thế này, ngày mai đã khác. Em mỉm cười vì những tin nhắn yêu thương vào mỗi sớm mai. Anh lại ngủ ngon hơn vì những lời chúc dễ thương của người yêu xinh đẹp nhất đời.
    Rồi những câu chuyện không đầu không cuối, những câu nói yêu thương và bất ngờ nhưng lại tự nhiên như hơi thở. Những giọt nước mắt, những tiếng cười, nỗi nhớ khi xa và niềm vui khi gặp mặt... Tất cả đã làm cho chúng ta yêu nhau hơn, cảm giác muốn gắn bó và yêu thương cứ rõ ràng như nắng sớm. Những tưởng thời gian và khoảng cách không thể làm phai nhạt đi những yêu thương của chúng mình. Mà ngược lại, nó càng khiến cho chúng mình thêm gắn bó và cố gắng nhiều hơn...
    Nhưng đúng là cuộc đời đâu có đơn giản vậy! Và lòng người thì lại dễ đổi thay.
    Thời gian...
    Khoảng cách...
    Quá khứ...
    Người cũ...
    Tình cũ...
    Những điều được gọi là đi quá giới hạn...
    Những điều được gọi là trách nhiệm...
    Sự im lặng...
    Sự hoang mang...
    Tất cả đã khiến cho những điều em cứ tưởng là mãi mãi đã trở thành nỗi buồn không thể đặt tên.
    Em còn cách lựa chọn nào khác không khi mà sự việc đã là như thế?
    Em biết trong chuyện này chẳng ai có lỗi cả. Nếu có trách thì chỉ trách trái tim chúng mình đã yêu thương không đúng cách mà thôi. Và em cũng biết, trong ba chúng ta ai cũng có quyền được hạnh phúc, duy chỉ có điều ai sẽ phải ra đi trong nước mắt để người ở lại được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn nhất.
    Anh nói, anh không biết phải làm sao? Anh cũng không biết phải lựa chọn thế nào? Và nếu không quá yêu em như thế này thì có lẽ sự lựa chọn của anh sẽ dễ dàng hơn! Chính câu nói này đã khiến em đau, nó đau hơn cả việc anh đã phũ phàng với em, đã lừa dối em. Em biết khi yêu thương chỉ dừng lại ở đó thôi thì dù có cố gắng cũng chẳng để làm gì. Và dù anh có quyết định thế nào thì em cũng chấp nhận. Điều mà trước đây em đã nói với anh.
    Mặc dù không hề muốn mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này. Và em thì vẫn muốn được cùng anh đi tận cùng con đường chúng mình đã lựa chọn. Nhưng anh đã để lại em một mình. Anh nói rằng: "Anh phải có trách nhiệm với quá khứ của mình, với những việc anh đã gây ra, mặc dù tình yêu ấy không còn nữa!!!"
    Vậy hiện tại không phải là trách nhiệm sao? Và chẳng lẽ yêu thương trong hiện tại thì không cần có trách nhiệm? Anh quan tâm đến quá khứ mà không cần biết hiện tại ra sao ư?
    Nhưng thôi, giờ có nói gì thì mọi chuyện cũng đã như thế. Cứ coi như những chuyện đã qua giống như một giấc mơ dài. Và khi em tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
    Em cũng chưa bao giờ hỏi mình làm thế là đúng hay sai? Và cũng chưa bao giờ nghĩ mình cao thượng hay một điều gì đó tương tự... mà đơn giản em biết mình phải làm thế, bởi em không có sự lựa chọn nào khác. Em cần GIẢI THOÁT cho chính em, cho những thứ không thuộc về mình nữa.
    Quyết định rời xa anh là một việc khó khăn nhất với em, bởi thực lòng em đâu muốn thế. Nhưng đằng nào cũng là tổn thương, là đau đớn và có lẽ đây là cách ít tổn thương và đau đớn nhất hơn cả. Dù sao em cũng đã nhìn thẳng vào vấn đề và đối mặt với nó mà không né tránh. Em biết khi tất cả rời xa thì anh sẽ trở thành quá khứ. Quá khứ đắng cay hay quá khứ ngọt ngào? Dù sao nó cũng sẽ khép lại sau lưng em...
    Em biết, em còn yêu anh, rất nhiều là khác. Nhưng tình yêu ấy không đủ lớn để giữ anh lại bên em. Bởi nhiều khi tình yêu không phải là tất cả, anh cần nhiều thứ khác nữa mà em thì không biết mình thiếu gì...
    Mọi thứ sẽ dừng lại ở đây thôi anh nhỉ? Chỉ một thời gian nữa anh sẽ trở thành chú rể, rạng ngời trong bộ vest tuxedo có cài hoa ở ngực, giấc mơ được làm cô dâu cho riêng anh đã không còn nữa. Bởi người đẹp nhất trong ngày hôm ấy đã không phải là em nữa rồi.
    Và có lẽ khi đó em sẽ quên hẳn những điều đã qua, những điều em cứ nghĩ là vĩnh viễn để tiếp tục bước đi trên con đường thênh thang trước mặt. Có thể sẽ khó khăn, có thể sẽ vấp ngã và có thể sẽ cô đơn vì thiếu vắng anh bên cạnh. Nhưng em sẽ bừng tình, không đi trên mây, không đi trong mơ nữa. Vì lúc này đây em vẫn không thể thoát khỏi giấc mơ có hình bóng anh.
    Tất cả mọi người, kể cả anh, ai cũng bảo em phải quên anh đi. Nhưng em không thể làm thế! Em sẽ không cố quên anh, bởi em biết đó là một việc không thể. Mà tại sao em phải quên anh khi trong lòng em không muốn? Em sẽ cứ nhớ, cứ mơ và cứ yêu cho đến khi tất cả sẽ bay đi. Vào một ngày đẹp trời nào đó. Tại sao không?
    Ngày đó sẽ đến, nhất định là như thế. Em tin...
    Được aliyah sửa chữa / chuyển vào 09:56 ngày 17/01/2009

Chia sẻ trang này