1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ặ?i cuỏằTc sỏằ'ng mỏ??n thặ?ặĂng !!!

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi yo_hatsukoi, 02/05/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nangtiencabenho

    nangtiencabenho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    430
    Đã được thích:
    0
    1000 con hạc giấy
    Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình.
    Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
    Chàng trai bật khóc.
    Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
  2. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Mỗi ngày 1 ít !​

    Đó là một ngày mưa và đầy gió, tôi không hề muốn lái xe từ bãi biển đến ngọn núi lạnh lẽo ở hồ Arrowhead nơi mà con gái tôi - Carolyn ở. Trước đó một tuần, Carolyn đã gọi điện mời tôi đến xem những cây thủy tiên hoa vàng mà một người phụ nữ đã trồng trên những đỉnh núi. Vì thế, giờ đây, tôi đang miễn cưỡng thực hiện chuyến đi hai giờ đồng hồ.
    Đến khi tôi thấy sương mù đã dày đặc trên con đường đầy gió thì đã quá xa để quay trở lại, thế là tôi nhích chiếc xe đi từng bước đến đầu đường cao tốc đến nhà con gái tôi. Sau khi lái tiếp mười phút, tôi cũng đến nơi. Tôi và Carolyn bắt đầu lên núi.
    Chúng tôi trở lại con đường núi, trông sương mù như một tấm màn dày. Không có gì đáng để làm điều này, tôi nghĩ. Nhưng đã quá muộn để quay lại. Chúng tôi đi xuống một con đường hẹp vào nơi đỗ xe cạnh một nhà thờ đá nhỏ bé. Sương mù tan dần và những tia nắng mặt trời ẩm ướt, xám xịt đang cố gắng xuyên thủng tấm màn sương đó.
    Carolyn ra khỏi xe và tôi miễn cưỡng theo nó. Con đường mòn dẫn chúng tôi đến một nơi đầy những ngọn thông. Màu xanh đen vĩnh cữu đó bao hàm chúng tôi và ngọn núi dốc phía bên phải.
    Sự yên tĩnh hiền lành của nơi này dần dần làm tôi thoải mái. Ngay lúc đó, lúc đi vào một khúc quanh, tôi đã há hốc mồm ngạc nhiên. Từ đỉnh núi, trải dài xuống là các khe núi và thung lũng, giữa những hàng cây và bụi rậm, theo địa thế vùng là những dòng sông hoa thủy tiên vàng rực. Đủ loại sắc vàng, từ màu vàng nhợt nhạt của ngà voi đến vàng đậm của chanh hay vàng chói lọi nhất của cá hồi màu cam, đều đang rực rỡ như một tấm thảm trước mắt chúng tôi.
    Dường như mặt trời khẽ nghiêng và rót vàng trên những dòng sông xuống sườn núi. Tại trung tâm của sắc màu hoang dã này là một thác nước đổ xuống màu xanh tía. Xuyên suốt khu vườn là những bậc thềm nhỏ trầm ngâm nằm trang nhã với những cụm tulip đỏ hồng. Và dường như sự phồn vinh của những sắc màu nơi đây là chưa đủ, trên ngọn những cây thủy tiên còn có những chú chim phương Tây đến vui đùa, chiếc ngực màu đỏ thẫm và cánh màu xanh ngọc của chúng như những trang sức châu báu lấp lánh.
    Hàng loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi. Ai đã tạo nên khu vườn đẹp tuyệt vời đến như thế? Tại sao? Tại sao lại ở đây, tại nơi không có lối đi vào thế này? Bằng cách nào?
    Khi đến ngôi nhà ở giữa khu vườn đó, chúng tôi thấy một tấm bảng: "Trả lời những câu hỏi mà tôi biết bạn đang thắc mắc".
    Câu trả lời thứ nhất là một người phụ nữ bằng hai tay, hai chân và bộ óc nhỏ bé. Câu thứ hai là một lần một ít. Thứ ba là bắt đầu năm 1985.
    Trên đường trở về tôi im lặng. Tôi đang dao động vì những gì tôi nhìn thấy. "Bà ta đã thay đổi thế giới", cuối cùng tôi lên tiếng. "Một hạt giống cho thời gian. Nghĩ xem. Bà ấy đã bắt đầu cách nay gần 40 năm. Và thế giới luôn khác biệt và tốt hơn vì bà ta đã làm một điều thật nhỏ với lòng kiên định của mình".
    Sự kinh ngạc vẫn chưa hết trong tôi: "Tưởng tượng xem - nếu mẹ có một ước vọng và làm việc vì nó, chỉ một ít mỗi ngày thôi trong suốt những năm qua, thì hôm nay mẹ được gì nào?". Carolyn nghiêng nhìn sang tôi mỉm cười. "Bắt đầu ngày mai đi", nó bảo. "Tốt hơn hết, hãy bắt đầu hôm nay".
  3. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    --------------------------------------------------------------------------------

    Viết cho con trước ngày sinh


    Con yêu!
    Hồi hộp lớn theo con mỗi ngày. Con khiến cha mẹ hơn bao giờ hết gần nhau đến tận cùng. Cha biết xót theo cái nhăn mặt của mẹ mỗi khi đi vào chỗ xóc. Cha biết run lên vì hạnh phúc khi thấy nhịp tim con đập vọng ra từ bụng mẹ. 133 lần/phút. Con khiến cha vượt qua những mệt mỏi thường nhật. Cha bắt đầu bỏ thuốc lá. Từng chút một, mỗi ngày. Cha bắt đầu học cách khiến trẻ con cười. Cha bắt đầu học cách ngồi lặng yên hàng giờ để dõi theo những hành động của một đứa trẻ. Để cha học ngôn ngữ của con. Để cha học những khó khăn của con. Để cha cảm được từng ý nghĩa của tiếng khóc. Mẹ hoài thai con bằng sự khó nhọc của cơ thể. Cha hoài thai con bằng sự trưởng thành và trách nhiệm của một người bố. Căn phòng nhỏ sẽ ắp đầy tiếng khóc của con, mùi sữa và cả những giọt nước mắt hạnh phúc. Giờ đây, con đang ở trong đấy, dù tối mịt, nhưng cha biết, con sẽ cảm được những gì mẹ đang hy sinh cho con. Dù đó chỉ là nỗi cảm. Con sẽ biết ơn mẹ nhé! Con sẽ yêu mẹ nhiều hơn nhé! Và cha cũng vậy. Cha cũng biết ơn mẹ. Cha cũng yêu mẹ thật nhiều. Hạnh phúc thay khi biết mình sắp được làm cha. Hạnh phúc thay khi biết mình có một ngôi sao nhỏ. Để từ đó, mình sẽ không còn là mình. Để từ đó, cuộc đời cha là của con. Hạnh phúc được nhận từ tiếng cười của con. Vui buồn theo cảm xúc của con. 27/1/2006. Ngày đó sẽ đến nhanh lắm phải không con? Cha sẽ khai sinh cho con bằng cả cuộc đời phía trước của mình. Bằng tất cả những gì cha đã có được. Và cả bằng những ước mơ của con. Ngọt ngào thay! Ấm áp thay!
    Con yêu!
    Con sẽ dạy cha chứ! Con sẽ cho cha biết cha cần phải làm gì. Con sẽ dạy cha biết rằng con đường nào rồi cũng về đến ngôi nhà nhỏ của chúng ta. Rằng nụ cười nào phải chỉ là tiếng cười mà còn cả một không gian hạnh phúc. Rằng nước mắt hạnh phúc bắt đầu từ đôi mắt con nhìn. Những ngón tay xinh xinh, những ngón chân hồng hào. Cái miệng rất nhỏ và đôi mắt sẽ thấu tận cùng trái tim cha.
    Con yêu!
    Chỉ hơn 7 tháng nữa thôi. Là hơn 200 ngày một tẹo. Là nỗi run rẩy của cha mỗi khi mẹ con đau, là nghẹn ngào cha xem hình ảnh siêu âm con trong bụng mẹ. Là nỗi hồi hộp cha mỗi giờ tan sở vội vã trở về. Là mỗi sớm mai cha vẫn giữ thói quen hôn mẹ con trước giờ đi làm. Và giờ đây sẽ thêm, hôn con thật nhẹ. Là danh sách đến hơn 200 cái tên với 200 lời giải nghĩa về sự hy vọng cha muốn gửi gắm đến con. Không chỉ là một cái tên hay mà còn phải là một cái tên chắc chắn sẽ khiến con yêu nó. Cha bày sẵn cuộc đời mình để con ra đời và sử dụng.
    Con yêu!
    Muốn nói thật nhiều, muốn viết thật nhiều nữa những gì cha đang nghĩ về con. Nhưng mọi lời nói đều chỉ là những hạn định ý nghĩa. Chỉ có tấm lòng là vô hạn tâm tư. Hãy để cha đặt con vào giữa trái tim mình, con nhé!
  4. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Vở "kịch câm" và chai nước

    Chiều. Chạy xe rảo quanh trung tâm thành phố, tôi dừng lại bên khoảng công viên nhỏ đối diện cổng chính nhà thờ Đức Bà, mua trái dừa tươi, chầm chậm tận hưởng vị ngọt của nó và ngắm nhìn thành phố giờ tan tầm.
    Ở thành phố này, hình như mọi người đều tất bật, vì vậy muốn tìm được một góc tĩnh lặng giữa lòng thành phố không phải dễ. Đang mơ hồ thả hồn theo dòng suy nghĩ, tôi chợt thấy một chiếc xích lô chạy về hướng mình. Trên chiếc xích-lô là một người bạn nước ngoài trẻ tuổi, chắc cũng là một sinh viên như tôi. Trông chàng thanh niên này có dáng điệu rất ?oTây?, mái tóc dài được cột lại gọn gàng, tai đeo khuyên, mặc quần soọc ngắn đến gối.
    Xe dừng, người thanh niên ngoại quốc xuống xe và chạy về phía hàng bán nước ngay trước mặt tôi. Anh chỉ vào chai nước suối và giơ hai ngón tay. Cô bán hàng bỏ hai chai nước khoáng vào túi xốp đưa cho người thanh niên và nhận tờ 50 ngàn từ anh. Thấy không có dấu hiệu cho thấy cô bán hàng đang tìm tiền thối đưa cho mình, người thanh niên đứng yên không chịu đi.
    Người phụ nữ bán hàng dường như cũng hiểu ý anh, cô hằn học rút trong túi ra tờ 10 ngàn đưa cho anh. Người thanh niên vẫn tiếp tục nhìn cô trong chốc lát rồi mới quay trở lại xe. Anh đưa một chai nước khoáng cho bác chạy xích lô đang nhễ nhại mồ hôi đứng chờ mình bên đường? Chai nước có lẽ có giá trị bằng cả buổi chiều chạy xe vất vả của bác?
    Quá đủ cho một buổi chiều? Tôi tưởng như mình vừa được xem một vở kịch câm. Không có lời thoại nào vì tất cả nhân vật trong vở kịch này đều không hiểu ngôn ngữ của nhau. Người thanh niên ngoại quốc kia đã đồng cảm và chia sẻ với nỗi mệt nhọc của bác chạy xe xích lô - một người hoàn toàn xa lạ và không hiểu ngôn ngữ của anh. Còn cô bán nước, cô đã lấy lòng mến khách của người Việt chúng ta ra để chào đón một người bạn phương xa thế ư?
    Chiếc xích lô chở người thanh niên ngoại quốc lại tiếp tục hòa vào dòng người đang hối hả, hối hả nối đuôi nhau?
  5. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Quan sát và lắng nghe
    Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, sao không nói gì với tôi?". Và một chú sáo cất tiếng hót. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.
    Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, hãy nói gì với tôi đi chứ!". Và một tiếng sấm nổ vang trời. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.
    Một người nhìn quanh và nói: "Cuộc sống ơi, sao tôi không bao giờ nhìn thấy cuộc sống?". Và một vì sao sáng hơn. Đó chẳng phải là ánh sáng của cuộc sống hay sao? Nhưng anh ta không để ý thấy.
    Một người kêu lên: "Cuộc sống ơi, tôi muốn có một điều kì diệu!". Và một đứa trẻ được sinh ra đời. Đó chẳng phải là một điều kì diệu sao? Nhưng anh ta không hay biết.
    Một người kêu lên trong thất vọng: "Cuộc sống, hãy chạm vào tôi. Hãy cho tôi biết là người vẫn ở đâu đây và có thể bảo vệ tôi". Một giọt nước trên lá cây rơi xuống vai anh ta. Đó chẳng phải là cuộc sống đã nhẹ nhàng chạm vào anh ta đó sao? Nhưng anh ta lau giọt nước và bỏ đi.
    Hạnh phúc không được đóng gói gửi cho mọi người. Nó đến từ cuộc sống, từ thiên nhiên, từ những gì tưởng như vô tình. Hạnh phúc đến, nhưng nó thường không đến theo cách mà bạn muốn.
  6. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Anh yêu em khác mọi người

    Em bảo anh: "Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga". Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: "Sao em không đi taxi? Em có mệt không?" - Thế nhưng anh lại bảo: "Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo".
    Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em.
    Em bảo anh: "Em muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy". Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: "Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được." - Thế nhưng anh lại bảo: "Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ?".
    Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh.
    Em bảo anh: "Tóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói". Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: "Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ". Nhưng anh lại bảo: "Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn".
    Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo.
    Em bảo anh: "Hôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy". Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: "Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút,..." đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: "Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi".
    Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh.
    Em bảo anh: "Đây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này". Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: "Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh". Thế nhưng anh lại nói: "Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì?".
    Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm.
    Em bảo anh: "Em thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia". Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: "Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé!" - Thế nhưng anh lại bảo: "Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không".
    Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn.
    Em bảo anh: "Em thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất". Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: "Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất". - Thế nhưng anh lại bảo: "Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ?".
    Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu.
    Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là anh (chị) thường rất miễn cưỡng chấp nhận chị (anh) theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và mình đã sở hữu - đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.
    Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào? Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành. Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.
    Các nhà triết học nói: "Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy." Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?
    Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là "tình yêu" mà gọi là "sùng bái". Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.
    Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.
    "Anh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!". Khi đọc câu ấy, ta có cảm giác như mường tượng thấy một đôi bạn đời từng trải qua muôn vàn sóng gió của cuộc sống đang nắm tay nhau thong thả dạo bước dưới ánh nắng ấm áp, nét mặt tràn trề hạnh phúc ôn lại quãng đời đã qua. Chuyện cũ đã xa rồi mà kỷ niệm xưa vẫn còn đấy mãi mãi...
  7. meo_u_2001

    meo_u_2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2007
    Bài viết:
    1.012
    Đã được thích:
    0
    Bài học môi trường của bé

    Đoàn Công Lê Huy​
    1 Mẹ ơi, cái cây to này từ đâu mà có? - Bé hỏi mẹ khi nhặt hoa lim dưới gốc đại thụ để chơi bán hàng. Mẹ cười không nói gì. Tết năm đó mẹ đưa bé về quê, không quên xin của bà ngoại nắm thóc giống. Mẹ ngâm nước ấm, rồi ba ngày Tết năm ấy bé tròn mắt ngắm những chiếc cốc mọc xanh cây mạ, chưng trên bàn tiếp khách, đẹp kỳ diệu không một cây cảnh nào bằng, bởi bé được tận mắt nhìn thấy một sự sống được ươm mầm.
    Mồng một Tết mẹ đưa bé đi lễ chùa. Mẹ ra dấu cho bé nhìn y phục của nhà sư rồi nói: Màu áo của sư là màu của đồng lúa chín vàng. Những cây mạ như của con được gieo sẽ cho đồng lúa chín vàng. Bàn tay con người, những cơn mưa dông, những ngày nắng hạ sẽ tưới tẩm cho cánh đồng lúa chín vàng.
    Bé chưa hiểu nhưng vẫn cảm được sự tiếp diễn thiêng liêng của sự sống quanh bé.
    2 Từ đó bé biết yêu thương không chỉ người mà vật. Bé không nhìn thấy phận cây cỏ là vô tri, bé thấy đó là mầm sống cựa quậy. Và bé biết yêu thương và tôn trọng sự sống. Ngay cả khi ngồi học bài bé cũng áp tai xuống mặt bàn để nghe những thớ gỗ cơ hồ như đang thở.
    3 Dù có được giáo dục hay không thì con người vẫn không nguôi quên nguồn cội thiên nhiên trong tiềm thức sâu xa lưu truyền từ tổ tiên mình. Có cậu bé trong trại tạm cư ở Hồng Kông, giữa bốn bề lều bạt và dựng trên bãi đổ nhựa đường bạt ngàn không đào đâu ra tí đất. Cậu lấy những miếng các tông bẻ nhỏ cho vào cốc rồi tưới nước giữ ẩm. Cậu nhặt nhạnh những hạt thóc hạt đỗ lẫn trong gạo ăn, rồi thả vào đấy để ươm cây, cho đỡ nhớ thiên nhiên mà hàng năm rồi cậu chưa được nhìn thấy. Con người trèo từ trên cây xuống. Con người từ tự nhiên mà đi ra. Dấu ấn của tự nhiên dày đặt. Bé em bụ bẫm mẹ nói như hạt mít.
    Mắt em to tròn ướt mẹ gọi mắt nai. Rồi mắt đen hột nhãn. Rồi đôi mày lá liễu. Rồi thắt đáy lưng ong. Rồi gương mặt trái xoan, ngón tay búp măng. Ngay cả khi em chắp tay cầu nguyện cũng là chắp tay hình búp sen. Mọi dấu tích hình hài của em, trong em đều có tự nhiên hiển hiện.
    4 Thế cho nên một mai bị tách rời tự nhiên thì con người thật buồn, thật chống chếnh. Người Nhật đang mở những lễ hội đom đóm, để bảo tồn, để nhớ về cái thời nông nghiệp, và còn đom đóm. Chúng ta rồi cũng sẽ nhớ về cái thời còn có thể bắt cá ở ao làng. Đô thị hoá khiến không còn ao làng, và môi trường nhiều chất thải thời công nghiệp hoá, mưa a xít, tràn dầu loang,... sẽ khiến cho những con tôm con cá ở ao làng chỉ còn là hoài niệm xa xôi. Thiên nhiên với con người gắn bó với nhau như dấu cộng dấu trừ, như cây hoa và chậu cảnh, như kèn với trống, như áo với quần, như bảy chú lùn phải có nàng Bạch Tuyết, như chú cuội phải có cây đa.
    5 Và, như hai mặt của một tờ giấy. Bởi đâu chỉ buồn và chống chếnh, con người còn không thể sống nổi nếu không có cây cỏ, không có vật quang hợp để cấp nguồn dưỡng khí cho con người.
    Mà nguy thay, sự phát triển kinh tế đôi khi phải trả giá bằng môi trường, như việc muốn mở cửa kho báu thì phải để lại trái tim cho quỷ dữ vậy. Lẽ nào em sẽ chọn con đường "đôi khi" như thế để làm buồn cho mai sau? Vẫn luôn có nhiều cách khác, để mang về châu báu mà không để lại trái tim. Em sẽ tìm thấy trong trí tuệ nhân loại, trong từng trang sách em đang học và sẽ học.
    6 Tối nay, bé đi ngủ. Trên giường bé đầy gấu, đầy lợn, đầy ngan, đầy búp bê các loại. Vâng, sẽ có một thế giới tự nhiên thật sự cho bé, không chỉ trong ước mong níu giữ trong từng giấc ngủ.
    Phải vậy không?


    Theo HHT
  8. meo_u_2001

    meo_u_2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2007
    Bài viết:
    1.012
    Đã được thích:
    0
    ?oÂm mưu? ngọt ngào​


    Kevin học bảng chữ cái không nhanh như những bạn khác. Cậu bé cũng không bao giờ chiến thắng trong các cuộc chạy thi ở trường. Nhưng đó là một cậu bé có nụ cười tươi tắn và trái tim rộng mở.
    Thầy Randy gom ?ohội con trai? để lập đội bóng rổ. Kevin luyện tập chăm hơn bất kỳ ai khác. Trong khi các cậu bé khác tập rê bóng và chuyền bóng, thì Kevin chăm chú tập ném bóng vào rổ. Thỉnh thoảng lắm, bóng mới rơi vào rổ! Mỗi khi điều này may mắn xảy ra, Kevin nhảy nhót loạn xạ và hét to: ?oXem em này, huấn luyện viên ơi!?.
    Giá như tôi có thể kể rằng đội bóng của Kevin đã chơi rất tốt. Nhưng thực ra, cả mùa bóng đó, đội Kevin không thắng một trận nào - trừ một trận khi trời ngập tuyết và các đối thủ không đến. Cuối mùa bóng, đội bóng của Kevin, đã xếp bét bảng thì chớ, lại còn chạm trán với đội nhất bảng. Những cậu bé này chưa bao giờ thua một trận nào suốt mùa giải.
    Trận đấu diễn ra đúng như dự đoán, gần vào cuối trận thì đội của Kevin đã bị đội kia dẫn tới 30 điểm. Lúc đó, một cậu bé đội Kevin đề nghị tạm dừng trận để hội ý. Cậu bé ra nói với thầy Randy:
    - Huấn luyện viên ơi, đây là trận cuối cùng của chúng ta mà Kevin vẫn chưa ném vào rổ được một lần nào. Em nghĩ chúng ta nên để cậu ấy ném trúng rổ một lần.
    Huấn luyện viên Randy và cả đội đồng ý. Bóng bắt đầu được chuyền cho Kevin. Kevin ném thật mạnh - và trượt. Cầu thủ số 17 của đội bạn giành được bóng, ghi bàn và kiếm điểm. Nhưng một chút sau, đồng đội lại chuyền bóng cho Kevin. Cậu bé lại ném - và lại trượt. Cứ như vậy.
    Nhưng dường như đến lúc đó, đội bóng nhất bảng đã phát hiện chuyện gì đang xảy ra, và khi họ giành được bóng lần tiếp theo, họ ném cho... Kevin! Kevin lại ném - và trượt. Nhưng bây giờ, lần nào bóng cũng tới tay Kevin để cậu ném vào rổ.
    Rất nhiều khán giả, đều là học sinh trong trường, bắt đầu hò reo: ?oKevin! Kevin!? - thậm chí còn hát vang. Huấn luyện viên Randy chắc chắn rằng trận đấu lẽ ra phải hết giờ rồi. Ông nhìn đồng hồ trên bàn người trọng tài tính giờ. Nó đã bị bấm dừng lại khi đồng hồ đếm ngược thời gian của trận đấu còn 3 giây, và ông trọng tài cũng đứng lên cổ vũ: ?oKevin! Kevin!?. Dường như cả thế giới đã dừng lại vì Kevin.
    Còn Kevin thì cứ ném, cho đến khi, cuối cùng, một quả bóng bay theo đường vòng rất kỳ lạ rồi... rơi vào rổ! Tất cả các cầu thủ và khán giả reo hò ầm ỹ! Mọi người đều đứng dậy vỗ tay như thể có ai đó vừa giành một giải vô địch thế giới. Kevin nhảy bật lên trong không khí và hét to: ?oThắng rồi! Thắng rồi!?. Cả đội bóng vây lấy Kevin, còn vị trọng tài bấm cho đồng hồ chạy tiếp và tuyên bố trận đấu hết giờ.
    Ngày hôm đó, mọi người đều chiến thắng. Vì tất cả đều đã tham gia vào một ?oâm mưu? ngọt ngào của sự tử tế, một hành động đơn giản của tình thương và sự thông cảm. Và chắc chắn tất cả mọi người đều vui.

    Theo HHT
  9. meo_u_2001

    meo_u_2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2007
    Bài viết:
    1.012
    Đã được thích:
    0
    Giấc mơ về cây kem chuối


    Ngoài giờ dạy ở trường tiểu học, tôi còn viết truyện và thỉnh thoảng cũng tham gia câu lạc bộ của các nhà văn để được nghe nhận xét.

    Nhưng buổi họp gần đây nhất quá đông, nên không mấy ai để ý đến tôi. Đến chiều tối, tôi quay trở lại trường để soạn bài và bất ngờ gặp Frankie - cậu học sinh 13 tuổi của tôi - đang xăng xái quét lớp. Frankie dường như hiểu rằng tôi đang thất vọng đến mức nào, nên đã đề nghị tôi đọc truyện của mình cho cậu nghe. Thế là tôi ngồi xuống ghế, đọc cho cậu nghe truyện ngắn của mình, câu chuyện về chính tôi năm 9 tuổi.

    Hồi đó, cứ tan học, sợ về đúng lúc bố còn chưa ngủ mê đi sau cữ rượu chiều, và có thể đánh mình một trận không cần nguyên cớ, tôi lại thơ thẩn dạo phố, ngắm các cửa hàng, mơ đến một ngày nào đó mình sẽ đủ tiền mua được một chiếc kem chuối.
    ở cuối đường có một chiếc ô to, với rất nhiều bóng bay đủ màu treo xung quanh.
    - Chọc thủng một quả bóng bay, nhận một cái kem chuối, giá từ 1 đến 63 xu nào! - Người đàn ông đứng dưới cái ô gọi bọn trẻ con chúng tôi.

    Trong túi tôi luôn chỉ có mấy xu tiền tiêu vặt. Chọc một quả bóng bay, tôi sẽ nhận được một mẩu giấy, mẩu giấy ấy có thể ghi 1 xu, tôi chỉ cần trả 1 xu cho cái kem chuối - thật là một giấc mơ! Nhưng nếu nó ghi con số nào đó hơn 50, thậm chí 63 thì sao? Tôi run lên khi nghĩ tới việc ông chủ quầy kem sẽ gọi điện cho bố tôi đến trả thêm tiền.

    Thế nên lần nào lúc nào tôi cũng chỉ giữ điều ước kem chuối cho riêng mình. Những rủi ro là quá nguy hiểm trong một thế giới mà bố bạn có thể giận điên lên và cho bạn ăn đòn bất cứ lúc nào.

    Frankie lắng nghe đến hết câu chuyện, im lặng rồi chợt hỏi:
    - Thế là cô chưa bao giờ ăn kem chuối ạ?

    ***

    Hôm sau, vào lúc cuối giờ khi học sinh đã về hết, tôi nghe tiếng Frankie hét từ ngoài cửa: ?oCô nhắm mắt vào nhé?. Hơi buồn cười, tôi làm theo. Rồi tiếng Frankie náo nức: ?oCô mở mắt ra!?. Tôi không thể tin được vào mắt mình. Trên bàn giáo viên là một đống bóng bay. Frankie lại gần, đưa cho tôi một đồng 50 xu và một cái dĩa:
    - Cô chọc vỡ một quả bóng đi! - Cậu bé giục.
    Tôi thấy mắt mình cay cay khi hiểu ra Frankie đang làm gì. Frankie kêu ?owhoop!? một tiếng nho nhỏ khi quả bóng đầu tiên bị nổ. Một mảnh giấy trong ruột bóng rơi ra. Nét chữ nguệch ngoạc của Frankie.
    - Trong giấy viết gì nào? - Frankie kêu lên.
    - 50 xu! - Tôi thì thầm. Frankie nghiêm mặt như một ông chủ cửa hàng rồi hỏi:
    - Thế nào, cô có 50 xu không?
    Tôi chìa ra đồng 50 xu mà Frankie đã đưa tôi lúc nãy.
    - Được rồi! - Frankie nói rồi quay ra phía sau - ở đó có một cái hộp xốp. Cậu bé múc một muỗng kem chuối lớn vào cái đĩa nhựa rồi đưa cho tôi.
    - Thế là cuối cùng cô cũng có đủ can đảm để chọc vỡ một quả bóng mà ăn kem chuối, cô Teri ạ! - Frankie cười rạng rỡ.

    Khi tôi và Frankie thay nhau chọc vỡ bóng bay và ăn kem chuối, tôi tự hỏi liệu Frankie có biết không, rằng không phải số phận nào cũng cho phép biến một ước mơ thành hiện thực bằng cách sẵn sàng chấp nhận rủi ro.


  10. meo_u_2001

    meo_u_2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2007
    Bài viết:
    1.012
    Đã được thích:
    0
    Hai mươi năm sau




    Bác Bob Butler mất cả hai chân trong một vụ nổ hầm mỏ vào năm 1965. Bác về nghỉ hưu ở quê nhà, sống yên ổn với lương hưu và công việc làm thêm ở một ga-ra ôtô nhỏ.

    Hai mươi năm trôi qua. Hôm đó, bác đang làm việc một mình trong ga-ra. Trời rất nóng bức. Chợt bác nghe thấy tiếng kêu thét rất hãi hùng của một phụ nữ ở bên hàng xóm. Bác vội bỏ công việc, cố lăn chiếc xe lăn thật nhanh về phía ngôi nhà có tiếng kêu, nhanh hết sức có thể. Bác tiến đến ngôi nhà từ cửa sau, nhưng những bụi cây dày đặc làm chiếc xe lăn không thể vượt qua được. Bác Butler không suy nghĩ thêm một giây nào nữa, bác trượt xuống khỏi xe lăn, bắt đầu bò xuyên qua những bụi cây gai và đất đá.

    ?oMình phải vào được trong đó? - Bác tự nhủ và động viên mình - ?oKhông quan trọng việc mình bị đau như thế nào. Có thể có người trong nhà còn đang bị đau hơn mình?.
    Cuối cùng, bác Butler cũng vào được ngôi nhà qua cửa sau, và lần theo tiếng kêu, bác bò đến bể bơi. ở đó, một cô bé 3 tuổi đang bị chìm xuống tận đáy bể. Cô bé khuyết tật, không có tay, hình như bị ngã xuống đó và thậm chí không thể vùng vẫy được. Mẹ cô bé đứng bên thành bể, kêu khóc rất thảm thiết. Vừa nhìn thấy bác Butler, bà vừa khóc, kêu cứu, vừa nói rằng mình cũng không biết bơi.

    Ngay lập tức, bác Butler lặn xuống đáy bể và bế cô bé - tên là Stephanie - lên bờ. Lúc này, mặt cô bé đã xanh xám, mạch không đập và cô bé không còn thở nữa.

    Bác Butler bắt đầu sơ cứu cho cô bé trong khi người mẹ cuống quýt bấm điện thoại gọi cấp cứu. Họa vô đơn chí, đường dây không liên lạc được. Người mẹ ôm lấy vai bác Butler một cách vô vọng, và tiếp tục khóc.
    - Chị đừng lo - Bác Butler trấn an người mẹ, trong khi vẫn tiếp tục làm các biện pháp sơ cứu - Tôi đã là cánh tay của cô bé để ra khỏi bể bơi, bây giờ tôi sẽ là lá phổi của cô bé. Cùng với nhau thì chúng ta có thể làm được.

    Một chút sau, bé Stephanie ho, rồi mở mắt và bắt đầu khóc. Khi người mẹ ôm chầm lấy đứa con, chị hỏi bác Butler làm sao bác biết được rằng bác sẽ cứu được cô bé.
    - Khi tôi chợt thấy đôi chân mình biến mất trong vụ nổ, các đồng nghiệp của tôi đều ngất đi, còn tôi nằm trơ một mình giữa khu đất rộng mênh mông - Bác Butler kể lại câu chuyện của mình - Không có ai ở đó, ngoại trừ một cô bé. Cô bé lấy hết sức kéo tôi về nhà mình ở trong làng, vừa đi, cô ấy vừa thì thầm với tôi: ?oSẽ ổn thôi, chú ạ. Chú sẽ sống. Cháu là đôi chân của chú. Cùng với nhau, chúng ta có thể làm được?.
    - Chị thấy đấy - Bác Butler kết luận - Đây là cơ hội của tôi để đáp lại ơn cứu mạng của cô bé ngày đó.

    Theo HHT

Chia sẻ trang này