1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai có sách hay không,giới thiệu cho cả nhà nghiên cứu nào

Chủ đề trong '1981 Gà -Hà Nội' bởi Cunhat, 09/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. north_girl

    north_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2004
    Bài viết:
    1.120
    Đã được thích:
    0
    Đấy, nhắc mới nhớ...bác nào cầm sách thì trả em sớm đi ạ. Om lâu quá nó thúi um lên thì....chậc (đọc nta lại tưởng nhầm văn của Tibi..nặng mùi quá thể,,,)
    @ Thuhien : Chờ tin em để tráo quyển Nam Cao thành Thiếu nữ đánh cờ vây. Yêu ghê gớm..Hị hị.
    @ Magic: tớ mượn bất kỳ sách gì ấy cho mượn. Thanks trước.
  2. Tamagotchi81

    Tamagotchi81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/07/2004
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    Chiếc Lixus và cây ô liu - Một cuốn sách hay về toàn cầu hoá
    Được tamagotchi81 sửa chữa / chuyển vào 10:59 ngày 04/12/2005
  3. spica19

    spica19 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/08/2005
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Bông hồng vàng. Đây là câu chuyện rất cảm động, tớ được nghe bố kể lại từ ngày học lớp 9, bỗng nhiên sáng nay có người hỏi tớ về câu chuyện này, như một câu chuyện tình có nhiều dị bản truyền miệng vậy. Tớ tóm tắt nó ra đây, nếu ai biết xuất xứ của nó hay có nó làm ơn.......cho tớ mượn hoặc bán hoặc chỉ chỗ cũng được.
    Sau thế chiến thứ nhất, rời khỏi quân đội, Nicole ( tên này tớ tự đặt ) trở về quê với hai bàn tay trắng, không gia đình, không nhà cửa, Nicole sống dưới một gầm cầu trong thành phố, với một túp lều tồi tàn. Công việc hàng ngày của anh là thu dọn rác cho những hiệu kim hoàn lớn trên phố . Cuộc sống đều đều, với Nicole có lẽ chiến tranh đã lấy đi của anh nhiều hơn tuổi trẻ, có thể trong những điều đã mất có cả niềm tin vào cuộc sống.
    Một chiều mùa đông ảm đạm, Nicole trở về túp lều xiêu vẹo của mình với 2 ổ bánh mì đã nguội, mệt mỏi nhìn quanh, bóng tối vây bủa, từng đợt gió trên sông như xoáy vào từng cọng cỏ, những âm thanh rin rít, lạnh buốt. Nicole bỗng nhiên sững lại, rõ ràng là có tiếng khóc, đúng hơn là tiếng rên khe khẽ từ lùm cây ngay trước túp lều. Nicole ko chần chừ chạy đến bên bụi cỏ lạnh giá kia, đó là một cô gái đang nằm mê man bất tỉnh trong tấm áo choàng mỏng manh.
    Định mệnh đã đưa họ đến với nhau. Bữa tối ngày hôm đó diễn ra chỉ với 2 ổ bánh mỳ đã nguội nhưng đối với Nicole đó là buổi tối hạnh phúc nhất của anh. Dưới ánh sáng yếu ớt của cây đèn bão, món đồ giá trị nhất trong túp lều, anh đã yêu cô gái, yêu mái tóc màu hung tuyệt vời của cô và vì, hẳn rồi, vì cô ấy còn rất rất đẹp.
    Họ sống giản đơn và hạnh phúc, mùa xuân đến, dọc bờ sông hoa hồng dại mọc miên man, lũ chim tránh rét đã trở về, rúc rích trên những trụ cầu. Cô gái hay ngồi chải tóc trong nắng ấm mỗi sáng, những bông hoa hồng dại đựoc cô tết khéo léo đem giao cho những cửa hiệu trên phố. Nicole thích ngắm nhìn cô đứng trong những vạt hồng, nheo mắt cười, cả những lúc nhấc bổng cô lên xoay trong gió để nghe thấy tiếng cô cười khúc khích: Nicole, em thích một bông hồng vàng, một bông hồng bằng vàng..........(chẹp chẹp, mình cũng thích) Mọi thứ thật êm đềm, họ sống bên nhau thật hạnh phúc.
    Chiếc áo khoác ấm áp duy nhất của Nicole mất đi một chiếc khuy, ngay trên cổ áo. Thật khó kiếm lại một chiếc khuy áo như vậy trong những hiệu may trên phố, vì chiếc áo Nicole mặc từ ngày còn trong quân đội, những chiếc khuy to bản, thật khó tìm. Leta ( tên cô gái, cũng tự nghĩ ra nốt) đã làm một chiếc khuy rất to giống y chang những chiếc khuy còn lại bằng những sợi vải thừa, màu xanh thật ngộ.
    Rồi một chiều mưa tầm tã, Leta đã bỏ đi, ko một lời từ biệt. Nicole phát điên, anh chạy bộ suốt trong đêm trong mưa để tìm Leta. Anh khóc rất to ngay trên đuờng, làm cho lũ mèo hoang bên đường sợ hãi chạy toán loạn. Với Nicole mọi thứ như đã chết.
    Sau đó vài năm, có lần Nicole nhìn thấy trên một chiếc xe ngựa sang trọng một mệnh phụ đài các rất giống Leta, chẳng thể cầm lòng anh đã đuổi theo đến hụt hơi, nỗi đau đớn đã khô quắt trong lòng bỗng bùng cháy.
    ..................................................................
    ...............................................................................................
    20 năm sau.
    Người ta phát hiện ông già dọn rác cần mẫn hàng ngày chết trong một ngày mùa đông lạnh giá. Nicole đã chết. Cả thành phố bàng hoàng vì một ông già nghèo đói ăn mày kia có một bông hồng vàng, làm bằng vàng ròng, ông để ngay trong túp lều xiêu vẹo ko một lời nhắn nhủ. Sau nó đã đựợc đưa vào nhà thờ để làm công ích. Những nhà kim hoàn trong thành phố ko khỏi nhạc nhiên sửng sốt, vì họ ko biết lượng vàng rất rất nhỏ trong rác mà họ vẫn vứt đi hàng ngày, sau 20 năm lại có thể đủ để đúc thành một bông hoa hồng, và nếu bán nó đi cuộc sống của Nicole đã khác.
    Ngày chôn cất ông, người ta nô nức kéo nhau đưa tiễn, vì tò mò vì cảm phục vì thương xót v...v...Mộ của ông đựợc xây gọn gàng, sạch sẽ trên mỏm đồi thoáng đãng.
    Chiều tàn rất nhanh, khi mọi người đã về hết, chỉ còn một người, bà quỳ xuống bên mộ, áp bàn tay vào hơi đất lạnh lẽo, khóc nấc lên từng hồi, rút ra từ túi một chiếc khuy to bản vùi xuống đất.
    The end.
    Vì là chuyện kể lại, chắc chắn nội dung thật sẽ khác, nếu ai biết làm ơn nhắn cho tớ.

  4. businessman1

    businessman1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    1.410
    Đã được thích:
    0
    Đọc được mẩu truyện ngắn hay và cảm động quá, up lên mọi người cùng đọc....
    Tứ quý
    Truyện ngắn của Hoàng Anh Tú
    Một - Vừa tan học trên bách khoa, Ly đạp xe vội vã qua chợ Trương Định ngay. Hôm nay, giá thịt có vẻ như đắt hơn mọi hôm. Thôi mặc, Ly nhắm mắt mà mua. Số tiền dành dụm bốn tháng trời một buổi đi chợ hết veo. Nào, thịt thZn này. "Cho cháu 5 lạng cô ạ!" Ly mua thêm bột mì, trứng vịt ta và dầu rán. Xong. Ly lại vội vàng về. Phải về thật sớm. Nhà Ly sâu mãi trong ngách. Đó là một ngôi nhà cấp bốn mái ngói. Dựng xe vào cửa, Ly gọi: - Phượng ơi! Phượng lên bốn. Con bé đen nhẻm quần áo lúc nào cũng bẩn bê bết đất cát. - Mẹ ngủ chưa? Hôm nay mẹ có kêu mệt không? - Ly hỏi Phượng. - Dạ không ạ! Nhưng mẹ khóc. Mẹ bảo em thắp đến bốn lần hương cho bố. - Ngoan! Đỡ túi thức Zn cho chị nào. Hôm nay chị sẽ làm món ăn Ba Lan cho cả nhà cùng ăn. - Hoan hô chị Ly. Bé Phượng lũn cũn bưng túi thức ăn vào trong. Ly khoá xe lại kỹ hơn. Dạo này trong xóm có nhiều đứa nghiện. Mất xe như chơi. Ly vào nhà. Hôm nay sinh nhật Ly.
    Hai - ủa! Sao thằng Long chưa về đi mày? Ca của mày chỉ tới 4 giờ chiều thôi mà - Chú Lâm ngạc nhiên hỏi. - Dạ -Long đặt bao xi măng xuống - Hôm nay cháu xin làm thêm ca cho anh Tuấn ạ! ...Hôm nay sinh nhật em cháu mà chú. - Chà! Cái con bé hay đèo mày đi làm chứ gì? Năm nay nó bao nhiêu tuổi nhỉ? - Dạ em cháu năm nay mười tám ạ! Long lại xốc bao ximăng nữa lên vai. - Chà! Vậy là nó cũng sắp thi đại học rồi nhỉ? - Dạ, em Ly cháu định thi ngoại thương với cả an ninh ạ. - Con gái mà thi an ninh? - Dạ, em Ly cháu muốn làm cảnh sát. - Vẫn giữ mối thù kia à? - Dạ, thù gì chú! Chẳng qua em Ly cháu không muốn đứa trẻ nào giống bốn anh em nhà cháu thôi. "Còn cha gót đỏ như son/ Mất cha như... cây đàn đứt dây" mà chú. - ừ! Thôi được rồi, cố gắng làm đi rồi chốc nữa lên lấy tiền nhé! - Dạ! Hôm nay tàu từ Nam Định về, Long có cơ hội làm việc nhiều hơn. Cậu xin thêm suất của anh Tuấn để chốc nữa có đủ tiền mua mảnh vải cho Ly và chùm hoa quả cúng bố. Cảng Hà Nội tàn chiều. Mặt trời khuất dần. Cái nắng đang cố rỡ lên vớt vát nốt chút chiều sót. Bóng Long vẹo đi với bao ximăng trên vai. Mồ hôi lăn xuống mắt cay xè...
    Ba - Quy đi lang thang trên đường phố Hà Nội. Trời đã sập sận màu cánh di. Xa xa, đã thấy le lói những ánh đèn. Quy đi suốt từ chiều. Nó muốn tìm mua một món quà tặng chị Ly của nó. Đi qua cửa hàng lưu niệm "Big big world" trong khu Bách Khoa, nó dừng lại và rón rén đi vào. Cô gái trông hàng đứng dậy: - Em cần mua quà sinh nhật cho ai? Chị chọn giúp cho nào. Quy lắc đầu: - Chị kệ em! Trên những kệ tre, những món đồ lưu niệm lấp lánh trong túi. Tờ 5000đ trong túi Quy chắc nhàu nhĩ lắm rồi vì Quy cứ vo viên nó mãi. Quy đi tới bên tủ kính. Một con vịt Tweety thuỷ tinh. Chà! Đẹp quá. Quy nhìn con vịt hau háu. Tờ giá ghi 25.000đ/con. Như vậy là Quy còn thiếu tới 20.000đ nữa. Quy nhìn con vịt thuỷ tinh rồi chép miệng tiếc rẻ. Nó cầm con vịt lên. Rồi thở dài. Nó định đặt xuống thè nghe có tiếng hỏi: - Hôm nay em trông hàng à? Thế Thuỷ Mít với Đức Cháo đâu rồi? - Dạ anh! Hai đứa nó dắt nhau đi đâu rồi áy. Người con gái bán hàng đáp. Quy thả tọt con vịt vào túi áo. Người con trai mới đến bước tới gần chỗ Quy: - Em mua gì? Tim Quy đập thình thịch. Mặt nó đỏ bừng lên. Nó lắc lắc đầu, lung búng: - Không... ông ạ! - Thế em mua quà cho bạn gái hay bạn trai?
    Bốn - Phượng bi bô - Em sẽ hát tặng chị Ly một bài hát mừng sinh nhật chị. Chị Ly vuốt tóc Phượng: - Ngoan! Nào bé Phượng hát lên xem nào, xem thương chị Ly tới đâu. - Em thương nhiều nhiều. Thương cả anh Long, anh Quy nữa. Thương mẹ nhất. Mẹ Ly cười và cố gắng ngồi nhỏm dậy.
    Năm - Ly kêu lên "Thôi mẹ! mẹ cứ nằm đi. Mẹ đừng bận tâm". Bà Mai cười xanh lướt, yếu ớt. - Không bận tâm sao được. Hôm nay tuổi 18 của con mà. Long và Quy vẫn chưa về sao? - Dạ anh Long về rồi ạ! anh ấy đang tắm. Còn em Quy... Kia rồi, em Quy về rồi mẹ ạ! Ly đứng dậy đi ra phía ban thờ. Long cũng ra. Quy và Phượng cũng bước tới. Bốn anh em đứng dưới ban thờ chắp tay. Một không khí tưởng niệm bao trùm lên cả căn phòng 28m vuông. Bà Mai nước mắt giàn giụa. Ly cũng khóc. Hình ảnh bố Ly nằm bên vũng máu, chiếc bánh gatô nát bấy bên cạnh. Dòng chữ viết bằng kem Chúc mừng sinh con gái bố Lê Hoàng Phương Ly tròn 16 tuổi" hiện về rõ mồn một. Ngày ấy Ly vào lớp 10. - Thôi nào, hạ mâm xuống ta mừng sinh nhật thôi nào Anh Long lên tiếng rồi lạy ba lạy và hạ mâm từ trên ban thờ xuống. Quy châm 18 ngọn nến. Anh Long bảo: - Ly ước đi! - Em chỉ ước gia đình mình bình an vô sự Ly nói. - Thế chị không ước đỗ đại học à? - Quy hỏi. Ly chỉ cười. Anh Long rút một tấm vải màu xanh ra. - Tặng em nhân ngày sinh nhật. Anh Long chúc em Ly mạnh khoẻ, vui vẻ và năm nay sẽ đỗ ĐH. Ly tròn mắt: - Trời i! Đây là vải Thái Tuấn, anh lấy tiền ở đâu ra mà mua vậy. Đắt lắm đây! Long cười: - Hôm nay ở chỗ làm mọi người cùng hùn tiền vào tặng em đây! Chú Lâm chủ nhiệm đội bốc vác cảng Hà Nội gửi lời chúc đến em đấy! Quy rụt rè. Nó không dám nhìn thẳng vào mắt chị của nó: - Em tặng chị con vịt thuỷ tinh này! Ly lại thêm ngạc nhiên: - Em mua ở đâu vậy? Có đắt lắm không? Lần sau đừng bày vẽ thế này nhé. Quy lí nhí: - Rẻ mà chị, có mỗi năm ngàn thôi. Ly rưng rưng muốn khóc. Cô không ngờ sinh nhật của cô lại đầm ấm thế này.
    Sáu - Long thấy người ngây ngấy sốt. Nước mũi cứ chảy dài. Sáng nay có một chuyến tàu chở than từ Quảng Ninh tới. Long mặc áo vào định đi thì Quy giữ lại: - Anh ốm rồi ở nhà đi! Long cười gượng: - Không sao đâu! Anh phải lên cảng gấp. Hôm nay có tàu từ Quảng Ninh về. Quy nhăn nhúm: - Bố đã mất. Cả nhà bây giờ chỉ trông vào anh thôi. Anh mà không cố giữ sức thì... Long không nói gì nữa. anh lại cởi áo ra. Ly đã đi học rồi. Long thở dại. Rồi bỗng nhớ ra, Long hỏi: - Sao hôm qua Quy trằn trọc ghê thế em? Có chuyện gì hả? - Dạ không, em nhớ bố thôi!
    Bảy - Bố Quy mất lúc ấy Quy 15 tuổi. Quy kém anh Long bốn tuổi và kém chị Ly một tuổi. Anh nắm vắt tay lên trán, giọng anh đều đều: - Bố đúng là thần tượng của anh em mình. Bố mất. Bố đã anh dũng khi bố tự nguyện lao thẳng xe đạp vào tên cướp nguy hiểm. Nhờ vậy mà công anh đã gô cổ được tên cướp ấy. Song bố cũng vĩnh viễn ra đi. Không chỉ phường gửi giấy khen về nhà mà cả bac Thủ tướng Chính phủ cũng viết viết thư chia buồn và ca ngợi sự hy sinh của bố. Gia đình từ đó được hưởng trợ cấp như gia đình liệt sĩ. - Bố là niềm tự hào của cả gia đình mình. Anh Long kết luận tiếp: - Chính vì thế mà em-anh-Ly và Phượng phải sống sao cho thật xứng đáng.
    Tám - Phải sống sao cho thật xứng đáng! Phải sống sao cho thật xứng đáng. Quy bật dậy. Quy đến chỗ đặt ban thờ bố. Nó thắp một nén nhang. Quỳ xuống, Quy lạy ba lạy rồi mở tủ, lấy con vịt thuỷ tinh.
    Chín - Phượng ngạc nhiên lắm khi thấy anh Quy cầm con vịt thuỷ tinh chạy đi. Phượng gọi: "Anh Quy ơi" rồi chạy vào lay anh Long.
    Mười - Ly giật mình khi không thấý con vịt thuỷ tinh đâu. Cô gọi: - Phượng! Phượng chạy tới. -Con vịt thuỷ tinh của chị anh Quy cầm đi rồi. Long vào. - Anh thật chẳng biết thằng Quy nó làm cái gì nữa. Song anh thấy lòng dạ bất an quá! Nóng ruột lắm. Ly cũng nói: - Em cũng thế. Tự dưng cảm thấy sốt ruột kì lạ. Vừa về, em tự nhiên nghĩ ngay tới con vịt thuỷ tinh. - Ban nãy Phượng bảo anh cũng không tin. Mãi khi nhìn vào tủ mới tin. Thật chẳng biết có chuyện gì đây nữa. - Thôi, cứ chờ em Quy về rồi tính sau.
    Mười một - Quy đang quỳ giữa cửa hàng lưu nệm "Big big world", trước mặt là con vịt thuỷ tinh. Anh chủ quán lưu niệm cứ lúng túng. - Thôi, đứng dậy đi em. Anh nghĩ sự trung thực của em chứng tỏ là em rất tốt. Mà người tốt thì không quỳ. Quy lắc đầu. - Em ăn cắp. Em không xứng đáng với sự hy sinh của bố em. - Nhưng em làm vì chị của em kia mà!
    Mười hai - Để kết anh Long cầm roi. Quy nằm sấp dưới sàn, để mông trần đợi. Ly ôm chặt bé Phượng. Bà Mai quay mặt vào trong tường. Căn bệnh liệt nửa người của bà đã không để bà ngồi dậy được. Bà chỉ biết khóc. Tiếng roi vun vút quật. Quy nảy lên từng chặp. Anh Long vừa quất roi vừa nước mắt giàn giụa. Trên ban thờ, nén nhang nghi ngút khói. Tàn nhang cong veo. Các cụ bảo khi tàn nhang cong là khi người chết hiển linh về chứng giám. Bé Phượng vung ra khỏi tay Ly chạy tới bên anh Long: - Anh Long đừng đánh anh Quy nữa. Anh em như thể chân tay, mẹ bảo em như thế mà...
  5. newchange

    newchange Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    286
    Đã được thích:
    0
    Spi ới, đây là truyện Bụi quý đấy chứ.
    Đây là 1 chút về tiểu sử của tác giả:
    Konstantin Paustobski sinh ngày 31 tháng 5 năm 1892 trong một ngõ hẻm thành phố Moskvạ Dòng họ ông gốc kazak miền Zaporozhe, sau chuyển đổi tới ngụ tại vùng ven sông Roshi gần tỉnh lỵ Belaya Serkov. Cha làm nhân viên thống kê ngành đường sắt. Ông nội là một cựu chiến binh kazak dưới thời Nga Hoàng Nikolaev.
    Cụ thân sinh ra Paustovski là người mơ mộng và là người không ở yên chỗ. Sau thời gian làm việc tại Moskva, ông đổi đi Vino, rồi Pskov, sau cùng dọn về Kiev. Mẹ Paustovski lớn lên trong một gia đình tư chức trong nhà máy đường. Tính khắc khổ, bà nắm mọi quyền hành trong nhà. Gia đình Paustovski đông anh chi em, đủ tính đủ nết, nhưNg hết thảy đều ham mê nghệ thuật. Cậu Paustovski lớn lên trong tiếng đàn dương cầm, những giọng ca, những cãi vã nghệ thuật và những rạp hát.
    Bắt đầu đi học trường trung học thành phố Kiev, đến lớp 6 thì gia đình khánh kiệt, phải tự nuôi thân bằng một một nghề bất đắc dĩ, nghề ?ogia sư?.
    Truyện ngắn đầu tiên của Paustovski được in khi Paustovski còn là học sinh năm chót của trung học, xuất hiện trong tạp chí ?oNhững Ngọn Lửa?, là tạp chi văn học duy nhất của Kiev thời đó, khoảng năm 1911. Cuốn sách được coi là tác phẩm đầu tiên là tuyển tập truyện ngắn ?oNhững Con Tàu Đi Ngược Chiều Nhau?. Năm 1932, trước tác ?oKara-Bugaz? và những truyện ngắn khác, sau này được in trong tuyển tập truyện ngắn ?oBông Hồng Vàng?. Ngoài ra một số tác phẩm mang tính hồi ký ?oNhững Năm Xa Xôi?, ?oTuổi Trẻ Không Yên?, ?oSự Bắt ĐA6`u Của Thế Kỷ Chúng Ta Chưa Biết?.. đã chuyên chở ít nhiều chi tiết về cuộc đời của ông từ nhỏ đến năm 1921.
    Còn truyện thì ngay trong này :
    http://thitruong.ttvnol.com/tacphamvanhoc/138925/trang-3.ttvn
  6. tinhbien1911

    tinhbien1911 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2002
    Bài viết:
    2.761
    Đã được thích:
    0
    Nhà mình ai còn bộ sách tiếng Anh Stream line cũ ngày xưa không thì thông báo cho tới với nhá, căn bản cũng đang cần lắm lắm mà, tớ sẽ hậu tạ..... nếu ai có cả băng nữa thì hay quá, căn bản cái bọn hàng sách nó chém gớm quá, tớ lại đang hẻo chỉ đủ một bữa cà phê,kêu gọi lòng hảo tâm của quí vị gần xa.....
  7. dungxuan

    dungxuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2004
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    chán nhẩy !!! tiếc quá lại vừa bán rẻ cho hiệu sách cũ mất rồi !từ A đến C
    mình không có duyên uống café rùi!
    hôm nay mới online!
    tiếc thật!
  8. dungxuan

    dungxuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2004
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    có ai đă đọc MARIO PUZO ? chưa nhỉ?
    cùng bàn về ĐẤU TRƯỜNG U ÁM nhé!

Chia sẻ trang này