1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai có truyện ngắn của Ghi đơ Môpatxăng làm ơn giúp tôi dzới

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Bui_quy, 05/08/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Bui_quy

    Bui_quy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/02/2002
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0
    Ai có truyện ngắn của Ghi đơ Môpatxăng làm ơn giúp tôi dzới

    Tôi đang cần mấy truyện của GdM, nhất là Viên mỡ bò và Cô Fifi, giúp tôi nhé.

    All we are is dust in the wind
  2. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    To Bui_quy: TIÔ có truyện Cô Fifi nhưng là sách, đợi mình gõ hơi lâu đấy.
    Viên mỡ bò
    Guy de Maupassant
    Suốt mấy ngày liền, từng mảng binh đoàn tan rã diễu qua thành phố. Họ không còn là quân đội nữa, mà là những bầy người ô hợp tán loạn. Người nào người nấy râu dài nhem nhuốc, quân phục rách nát, họ uể oải tiến bước, chẳng có cờ cũng chẳng thành cơ ngũ gì hết. Tất cả đều như rã rời kiệt sức, không còn suy nghĩ hoặc quyết định nổi điều gì nữa, chân đi chỉ là vì quen bước, và cứ dừng lại là khuỵu ngay xuống vì mệt lử. Người ta thấy nhiều nhất là lính động viên, những con người vốn ưa bình an, sống yên ổn với lợi nhuận hàng năm, lưng còng xuống vì súng nặng, những chú vệ động* nhỏ lanh lợi, dễ hoảng sợ và cũng mau phấn khởi, sẵn sàng tấn công cũng như sẵn sàng chạy trốn, rồi giữa đám người đó là vài cậu quần chẽn đỏ* tàn quân của một sư đoàn bị nghiền nát trong một trận đánh lớn, những pháo thủ rầu rĩ đi cùng hàng với đám bộ binh tạp nham ấy; và thỉnh thoảng lại thấy lấp lánh chiếc mũ sắt của một chú lính đầu rồng chân nặng vất vả lắm mới theo được anh lính bộ dáng đi nhẹ nhàng hơn.
    Rồi đến lượt các đoàn quân nghĩa dũng mang những cái tên oai hùng: ??o Quan Rửa thù Thất trận- Công dân Cảm tử- Quyết tử quân??? diễu qua, trông như bọn kẻ cướp.
    Cấp chỉ huy của họ, trước đây là những tay buôn dạ hoặc ngũ cốc, những anh bán mỡ bò hoặc xà phòng, chiến sĩ nhất thời được làm sĩ quan chỉ vì đồng tiền của họ hoặc vì bộ ria mép dài, trên mình đầy vũ khí, dạ mềm với lon quan, họ nói oang oang, bàn luận kế hoạch tác chiến và cho rằng chỉ có mình họ chống đỡ nước Pháp đang hấp hối trên hai vai anh hùng rơm của họ; song đôi khi họ lại sợ quan lính của chính mình, dân đầu trộm đuôi cướp, thường liều lĩnh bạt mạng, quen cướp phá và trác táng.
    Người ta đồn rằng quân Phổ sắp tiến vào thành Ruăng.
    Đoàn Dân vệ, từ hai tháng nay mở những cuộc thám thính rất thận trọng vào các rừng lân cận, đôi khi bắn phải cả quân canh của chính mình và chuẩn bị chiến đấu mỗi lần một chú thỏ con động đậy trong bụi rậm, thì ai nấy đã trở về nhà. Vũ khí, đồng phục, với tất cả mớ đồ lề giết người mới đây còn làm cho những trụ cây số trên các đường quốc lộ quanh vùng ba dặm trông thấy cũng phát hoảng, bỗng chốc vụt biến đi đâu mất.
    Sau hết, những người lính Pháp cuối cùng vượt qua sông Xen để về Pông- Ôđơme theo đường Xanh Xơve và Buốc Asa; và, sau tất carmoij người là vị tướng chỉ huy đi bộ giữa hai viên sĩ quan hầu, vẻ tuyệt vọng, không còn thi thố được gì với đám tàn quân tan tác này nữa, vì chính hắn cũng bàng hoàng trong cảnh tan rã lớn của một dân tộc vốn quen chiến thắng và nay bị bị đại bại thảm khốc, mặc dầu dân tộc đó vẫn có một truyền thống anh dũng truyền kỳ.
    Rồi một bầu không khí vô cùng yên tĩnh, một sự chờ đợi kinh hoảng và lặng lẽ bay lượn trên thành phố. Nhiều anh tư bản bụng phệ, mà nghề buôn đã làm trở nên hèn đớn, lo lắng đợi những kẻ chiến thắng và run lên cầm cập vì sợ người ta coi những cái xiên quay thịt hoặc những con dao làm bếp của họ là vũ khí.
    Cuộc sống dường như ngừng lại, các cửa hiệu đóng kín mít, phố xá câm lặng. Thỉnh thoảng một người dân, sợ hãi vì sự im ắng đó, len lén vút đi men theo các bờ tường.
    Nỗi khắc khoải lo âu của đợi chờ khiến người ta mong quân thù đến mau cho xong.
    (Mỏi tay quá rồi, để mấy hôm nữa TIÔ post tiếp)
    Muối iốt muôn năm
  3. Milady82

    Milady82 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Hình như tôi có, nhưng không nhớ lắm, lâu lắm tôi có đọc đâu. Để xem lại nhé, truyện của ông này thì tuyệt vời.
    ...vì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáy
    vì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiều
    có phải mắt muôn đời nói hộ lời yêu....
  4. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Một thời gian sau, khi nỗi khiếp sợ ban đầu đã qua, một cảnh yên tĩnh mới được thiết lập. Trong nhiều nhà, tên sĩ quan Phổ ăn cùng với gia đình. Cũng có khi hắn là người có giáo dục và vì lễ độ, hắn ái ngại cho nước Pháp, nói lên lòng chán ghét phải tham gia cuộc chiến tranh này. Người ta biết ơn hắn vì chút tình đó; vả chăng, có thể một ngày nào đấy người ta sẽ cần đến sự thay đổi của hắn. Nương nhẹ hắn biết đâu chẳng bớt đi vài người phải nuôi ăn. Và tại sao lại phải làm phật ý một kẻ mình phải hoàn toàn phụ thuộc chứ? Làm như vậy chẳng phải là dũng cảm gì mà là liều lĩnh. Và sự liều lĩnh chẳng còn là một khuyết điểm của thị dân Rouen, như thời thành phố của họ nổi danh trong những cuộc chiến đấu anh dũng chống ngoại xâm. Sau hết người ta tự nhủ, và đây là lý do tối cao căn cứ vào tình hình lịch sử của người Pháp, rằng ở trong nhà thì rất được phép có lễ đọ miễn là ra nơi công chúng đừng có tỏ vẻ thân tình với lính ngoại quốc. Ra ngoài thì không quen biết gì nhau nữa, nhưng ở nhà thì họ vui lòng trò chuyện, và tên Đức mỗi buổi tối lại ngồi rốn lâu hơn để sưởi ở lò sưởi chung.
    Ngay thành phố cũng dần dần trở lại quang cảnh bình thường. Người Pháp còn ít bước chân ra ngoài, nhưng lính Phổ thì lúc nhúc trên các đường phố. Vả chăng bọn sĩ quan khinh kỵ áo lam ngạo nghễ kéo lê trên mặt đường những khí cụ giết người, đối với các công dân thường hình như cũng không tỏ vẻ khinh bỉ gì quá lắm so với bọn sĩ quan bộ binh năm trước cũng uống rượu ở các quán cà phê ấy.
    Tuy nhiên vẫn có cái gì đó trong không khí, một cái gì tinh vi và mới lạ, một bầu không khí ngoại lai không chịu được, như một mùi gì lan rộng, cái mùi ngoại xâm. Nó tràn vào đầy các nhà và các quảng trường, thay đổi vị các món ăn, cho người ta có cảm giác như đi xa, xa lắm, đến xứ sở của các bộ tộc man rợ và nguy hiểm.
    Những kẻ chiến thắng đòi hỏi tiền, rất nhiều tiền. Dân thành phố vẫn cứ trả, vả chăng họ cũng giàu. Song một anh lái buôn miền Normandie khi càng trở nên giàu có bao nhiêu thì mỗi hy sinh, mỗi tí chút của cải của họ chuyển sang tay kẻ khác lại càng làm họ cay đắng bấy nhiêu.
    Nhưng dọc theo dòng sông, phía dưới thành phố hai ba dặm, về phía Croatxê, Đieppơđalơ hoặc Bietxa, các thủy thủ và những người đánh cá thường lôi từ đáy sông lên một vài xac bọn Đức trương phềnh trong bộ quân phục, bị giết bằng một nhát dao hay một miếng đá ác hiểm, đầu dập nát bằng một tảng đá, hoặc bị đẩy từ trên một chiếc cầu cao xuống nước. Bùn dưới sông vùi kín cuộc trả thù bí mật, tàn bạo và chính đáng ấy, những hành động anh hùng không ai biết, những cuộc tấn công thầm lặng, nguy hiểm hơn những trận chiến đấu giữa thanh thiên bạch nhật và không có tiếng vang lừng lẫy vinh quang.
    Vì lòng căm thù kẻ Nước ngoài bao giờ cũng võ trang cho một vài người Quả cảm sẵn sàng chết vì một Lý tuởng.
    Sau cùng, vì những kẻ xâm lăng, tuy bắt thành phố phải chịu cái kỷ luật hà khắc của chúng, nhưng chưa hề làm một việc gì giống những điều kinh khủng như tiếng đồn lừng lên là chúng đã phạm suốt dọc đường tiến quân chiến thắng, cho nên người ta cũng mạnh dạn dần, và sự cần buôn bán lại khiến cho các thương nhân phải băn khoăn suy tính. Một vài người có những quyền lợi lớn vướng mắc ở Le Havre do quân Pháp đóng, họ muốn thử tới cảng đó bằng cách đi đường bộ đến Đieppơ, rồi từ đấy xuóng tàu.
    Còn tiếp
    Muối iốt muôn năm
  5. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Người ta lợi dụng bọn sĩ quan Đức mà người ta đã làm quen, và xin được của viên tướng tổng tư lệnh một giấy thông hành.
    Vậy là sau khi đặt thuê một cỗ xe lớn bốn ngựa cho cuộc hành trình ấy, với mười người ghi tên ở nhà chủ xe, họ quyết định ra đi vào một buổi sáng thứ ba, trước lúc trời sáng rõ, để tránh sự tụ tập đông người.
    Giá rét ít lâu nay đã làm mặt đất rắn lại, và hôm thứ hai, vào khoảng ba giờ sáng, những đám mây đen lớn từ phương bắc đem tuyết đến, tuyết rơi không lúc nào ngớt suốt chập tối và suốt đêm.
    Đến bốn giờ rưỡi sáng, các hành khách họp nhau trong sân lữ quán Normandie để lên xe.
    Họ đều còn ngái ngủ, và rét run cầm cập dưới lần chăn mềm. Trong đêm tối họ không trông thấy rõ nhau, và mớ quần áo rét nặng mặc ***g mấy lớp, làm cho tất cả những thân hình kia chẳng khác gì những cha cố bụng phẹ, mặc áo tu dài thượt. Nhưng hai người đàn ông nhận ra nhau, một người thứ ba đến gần họ, và trò chuyện: Tôi đem nhà tôi đi theo??? một người nói. ??oTôi cũng thế???. ??oTôi cũng vậy???. Người đầu tiên nói thêm: ??oChúng tôi sẽ không trở về Rouen làm gì, và nếu quân Phổ đến gàn Le Havre thì chúng ta sẽ sang Anh???. Tất cả đều có những ý định như nhau, vì tính chất họ giống nhau.
    Tuy nhiên, chưa thấy người ta thắng xe. Thỉnh thoảng một chiếc đèn kính nhỏ do một bác mã phu xách, ló ra ngoài một khuôn cửa tối om để rồi lại biến ngay vào trong một cửa khác. Tiếng chân ngựa giậm xuống đất, nghe êm đi vì có lớp phân ổ lót chuồng, và ở cuối ngôi nhà có tiếng người nói với súc vật, vừa nói vừa rủa. Một tiếng nhạc ngựa nhè nhẹ báo hiệu người ta đang sửa soạn yên cương; không mấy chốc thứ tiếng nho nhỏ ấy rung lên rõ và rền, nhịp theo cử động của con vật, đôi khi ngừng lại rồi lại dội lên đột ngột, kèm theo là tiếng móng sắt ngựa nện xuống đất lộp cộp.
    Cánh cửa bỗng nhiên đóng sầm lại. Mọi tiếng động đều im bặt. Mấy người thị dân rét cóng không trò chuyện nữa; họ đứng yên, người cứng đờ.
    Một màn bông tuyết trắng mịt mù óng ánh không ngừng trong khi rơi xuống đất, xóa các hình thù , rắc lên mọi vật một lớp bọt băng và trong cái im lặng mênh mông cả thành phố yên tĩnh, chìm đắm trong mùa đông, chỉ còn nghe thấy cái thứ tiếng lao xao mơ hồ và chơi vơi của tuyết rơi, không biết gọi là gì cho được, một cảm giác đúng hơn là một tiếng động, sự xáo trộn của những vật li ti nhẹ bỗng hình như tràn ngập không gian, bao phủ thế giới.
    Người đàn ông lại ló ra với chiếc đèn kính, tay cầm dây thừng lôi một con ngựa buồn thỉu chẳng chịu cất bước. Bác ta đặt ngựa đứng sát cán xe, buộc các dây kéo, vòng đi vòng lại quanh xe hồi lâu để gò chắc yên cương, bác chỉ dùng có một tay. Tay kia còn xách đèn. Khi sắp sửa đi tìm con ngựa thứ hai, bác chợt nhận ra đám hành khách đứng không nhúc nhích, người đã trắng xóa vì tuyết, bác liền bảo họ: ??oTại sao các ông các bà không lên xe mà ngồi? Ít ra cũng tránh được tuyết???.
    Hẳn là họ đã không nghĩ tới điều đó, thế là họ hấp tấp lên xe. Ba người đàn ông cho vợ ngồi vào trong cùng và bước lên sau; rồi những người khác, bóng dáng mờ mờ không rõ hình thù cũng lần lựot ngồi vào chỗ còn lại, chẳng nói với nhau một lời.
    Còn tiếp

    Muối iốt muôn năm
  6. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Mà đồng chí Bụi quý đã biết forum này chưa nhỉ? Hay bây giờ vẫn bơ vơ? Có ai biết địa chỉ mail của Bui_quy không, nói cho TIÔ với!!!
    Muối iốt muôn năm
  7. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Sàn xe có trải rơm, chân họ thúc vào đó. Các bà ngồi ở trong cùng, vì có mang theo những ***g ấp nhỏ bằng đồng với một thứ than hóa học, liền đốt lên, và trong chốc lát họ thì thào kể ra những tiện lợi của ***g ấp, nhắc lại với nhau những điều họ đã biết từ lâu.
    Sau cùng, xe đã thắng xong, với sáu chứ không phải bốn ngựa vì phải kéo nặng hơn; một tiếng nói bên ngoài hỏi: ??oMọi người đã lên xe cả chưa????. Một tiếng nói bên trong đáp??? ??oLên cả rồi???. Thế là người ta lên đường.
    Xe đi chầm chậm, thủng thỉnh bước một. Bánh xe lún xuống tuyết; thùng xe rên rỉ, kêu răng rắc; mấy con ngựa trượt chân, thở phì phò, hơi bốc trên mình và chiếc roi to tướng của bác xà ích không ngừng quất đen đét tứ phía, xoắn vào rồi lại mở ra như một con rắn mỏng mình, và đột nhiên quất vào một cái mông béo mãm, khiến nó lại căng lên vì gắng sức hơn.
    Nhưng trời cứ sáng dần lúc nào không biết. Những bông tuyết nhẹ mà một du khách, vốn là dân Rouen chính cống, đã ví với một trận mưa bông, không còn rơi nữa. Một thứ ánh sáng bẩn, lọt qua đám mây lớn, đen và nặng, làm cho màu trắng của đồng quê càng rực rỡ hẳn lên, đó đây xuất hiện một hàng cây to phủ đầy sương giá hoặc một túp nhà tranh, mái phủ tuyết trông như cái mũ chóp.
    Trong xe, dưới ánh sáng ảm đạm của buổi bình minh ấy, mọi người tò mò nhìn nhau.
    Ở tận trong cùng, chiếm những chỗ tốt nhất và đang ngủ gà ngủ gật trước mặt nhau, là hai vợ chồng Loiseau, nhà buôn rượu vang ở phố Cầu Lớn.
    Nguyên là tài công cho một người chủ bị phá sản trong kinh doanh, Loiseau đã mua lại cửa hiệu của chủ và trở nên giàu có. Hắn bán rượu vang mạt hạng thật rẻ cho các cửa bài nhỏ ở thôn quê, và những người quen biết cùng bạn hữu hắn vẫn coi hắn là một gã bịp bợm quỷ quyệt, một anh chàng Normandie chính cống, lắm mưu mô quỷ quyệt và vui tính.
    Hắn lừng tiếng ăn cắp đến nỗi, một buổi tối kia, ở dinh quận trưởng, ông Tournelle, tác giả những bài ngụ ngôn và ca vè, một người có đầu óc châm biếm sâu cay và tế nhị, một danh nhân của địa phương, thấy các bà có vẻ hơi buồn ngủ liền đề nghị với các bà chơi trò ??oChim bay??? * (L??Toiseau vole: lối chơi chữ theo tiếng Pháp. Chữ Loiseau tên người và danh từ con chim L??Toiseau đều đọc là Loadô, còn động từ vole vừa có nghĩa là bay vừa có nghĩa là ăn cắp).
    Ngoài ra, Loiseau còn nổi tiếng vì những trò tinh nghịch đủ kiểu, những câu bông đùa hay hoặc dở của hắn, và hễ nói đến hắn là không ai không chêm vào ngay tức khắc: ??oCái thằng cha Loiseau ấy thật không chê được!???
    Người hắn nhỏ bé, bụng hắn phưỡn ra tròn như quả bóng, bên trên là một bộ mặt đỏ tía giữa hai chòm râu má đã hoa râm.
    Vợ hắn, to lớn, khỏe mạnh, rắn rỏi, tiếng nói oang oang, ý định mau lẹ, là người cầm cân nảy mực trong cái cửa hiệu mà sự hoạt động vui vẻ của hắn thúc đẩy cho thêm náo nhiệt.
    Còn tiếp
    Muối iốt muôn năm
  8. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Ngồi bên cạnh họ, trịnh trọng hơn, thuộc một giai cấp cao hơn, là ông Caré-Lamadon, một người tai mặt, có địa vị lớn trong ngành kinh doanh bông, chủ ba nhà máy dệt, đệ tứ đẳng Bắc đẩu bội tinh và có chân trong Hôi đồng hàng quận. Suốt thời kỳ Đế chính, ông ta vẫn là thủ lĩnh phái đối lập ôn hoà, chỉ cốt để được đền bù đắt giá hơn sau này khi ông ngả theo cái chính thể mà ông đã đấu tranh chống lại bằng những vũ khí lịch sự, theo lối nói của chính ông. Bà Caré-Lamadon, trẻ hơn chồng nhiều, vẫn là nguồn an ủi của những sĩ quan con nhà dòng dõi về đồn trú ở Rouen.
    Bà ta ngồi đối diện với chồng, trông thật là bé bỏng, thật là kháu khỉnh, thật là xinh đẹp, co ro trong bộ áo lông thú và chán ngán nhìn cái thùng xe tồi tàn thảm hại.
    Ngồi bên cạnh bà, vợ chồng bá tước Hubert de Bréville là những người mang một trong những dòng họ kỳ cựu nhất và quý phái nhất xứ Normandie. Vốn là nhà quý tộc phong thế đường bệ, dáng người tự nhiên giống vua Henri đệ tứ, bá tước lại cố ăn mặc thật khéo léo để mình thêm giống nhà vua hơn, vì theo một truyền thuyết vẻ vang cho gia đình, nhà vua đã làm cho một phu nhân trong dòng họ Bréville có mang, khiến đức phu quân vì thế mà được phong bá tước và làm tổng trấn một tỉnh.
    Đồng nghiệp với ông Caré-Lamadon tại hội đồng hàng quận, bá tước Hubert đại diện cho phái bảo hoàng Orléan ở trong tỉnh. Chuyện ông kết hôn với con gái một chủ tàu nhỏ ở Nantes đến nay vẫn còn là điều khó hiểu. Song vì bá tước phu nhân có phong cách đại gia, biết tiếp khách giỏi hơn ai hết, lại có tiếng là đã được một hoàng tử của đức vua Luis-Philip yêu dấu, cho nên tất cả giới quý tộc đều hoan nghênh bà, và phòng khách của bà vẫn là đứng đầu trong xứ, nơi độc nhất còn giữ vẻ hào hoa phong nhã cũ, và được lui tới đó không phải chuyện dễ dàng.
    Người ta đồn rằng gia sản nhà Bréville, toàn là của chìm, lên tới năm mươi vạn quan lợi tức.
    Sáu người ấy ngồi ở trong cùng họp thành giới xã hội có tiền của, thanh thản và thế lực, những người lương thiện đáng mặt, sùng đạo và sống có nguyên tắc.
    Do một sự tình cờ kỳ lạ, tất cả các bà đều ngồi cùng một ghế; và bên cạnh bà bá tước còn có thêm hai bà phước ngồi lần những chuỗi tràng hạt dài, nhẩm đọc kinh Lạy cha và kinh Kính mừng. Một bà thì già, mặt rỗ nhằng rỗ nhịt và bệnh đậu mùa, tựa như bị một loạt đạn ghém bắn thẳng vào ngay giữa mặt. Còn bà kia rất ẻo lả, mặt nom xinh xắn và ốm yếu với bộ ngực ho lao, bị vạc dần đi vì một lòng sùng tín mãnh liệt thường tạo nên những con người tử vì đạo và những con người được thần cảm.
    Đối diện với hai bà phước có một người đàn ông và một người đàn bà khiến mọi người đều chú ý.
    còn tiếp
    To mọi người (không liên quan đến Viên Mỡ Bò): Hôm nay, TIÔ thấy có thêm 2 vị vote cho mình, không rõ có phải vì cái ảnh chỉnh sửa lung tung của Defender không?! Nếu các vị nhìn ảnh mà bầu thì...e rằng hai phiếu bầu đã bị phí phạm mất rồi, vì TIÔ ở ngoài không hề giống trong ảnh đâu! Nhưng dù sao cũng cảm ơn nhé, vậy là mình có 30 phiếu rồi...
    Muối iốt muôn năm
    Được Thieu_iot sửa chữa / chuyển vào 10:58 ngày 08/09/2002
  9. Defender

    Defender Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    Gây ra bi nhiêu tội lỗi làm nàng giận,Defender nì đáng chết.Vậy thì trong lúc nàng không có mặt ở đây,em post phần tiếp theo của truyện VMB này để nịnh nọt nàng dị.Đây là phần mới được pót lên MaiHoaTrang bởi doanhdoanh cô nương(hai người TIO và DD tuy một mà hai tuy hai mà một thôi è).
    Người đàn ông rất nhiều người biết, là Cornuder dân chủ, nỗi kinh hoàng của tất cả những hạng người đứng đắn. Đã hai mươi năm nay y nhúng bộ râu đỏ kệch vào những cốc vại của mọi tiệm cà phê dân chủ. Cùng với các anh em và bạn hữu, y đã phá tán một gia tài khá lớn thừa hưởng của ông bố, vốn là một nhà làm mứt kẹo, và y sốt ruột đợi nền Cộng hoà để có một vị trí xứng đáng với biết bao khoản tiêu xài cách mạng như thế. Ngày mồng bốn tháng chín (Ngày 4/9/1870 Napoléon III bị truất ngôi vì những thất bại trong chiến tranh Pháp - Phổ, nền Cộng hoà được tuyên bố thành lập), có lẽ do một trò đùa nghịch, y đã tưởng mình được bổ nhiệm quận trưởng; nhưng khi y muốn đến nhận chức thì các nhân viên chạy giấy, những người độc chiếm trụ sở lúc bấy giờ, không chịu thừa nhận y, thế là ya bắt buộc phải rút lui. Vả lại, vốn là một anh chàn tốt bụng, hiền lành và hay giúp đỡ, y đã lo tổ chức chống lại quân thù với một lòng hăng hái không ai bì kịp. Y đã cho đào hố ở cánh đồng, ngả hết các cây non của những rừng lân cận, đặt cạm bẫy trên tất cả các nẻo đường, và, khi quân thù sắp kéo đến thì, hài lòng vì công cuộc chuẩn bị đó, y vội vàng rút về thành phố. Bây giờ y nghĩ rằng đến Le Havre y sẽ giúp ích được nhiều hơn, vì ở đấy rồi đây hẳn là cần phải có những công sự phòng ngự mới.
    Người đàn bà, thuộc hạng người ta gọi là điếm đàng, nôi tiếng vì cái than hình sớm đẫy đà khiến cô ta đã được đặt tên là Viên Mỡ Bò (Từ chỉ người mũm mĩm trong tiếng Pháp, dịch giả không tìm được từ tương đương nên dịch sát với nguyên tác). Người thấp nhỏ, chỗ nào cũng tròn trĩnh, núng nính những mỡ, với các ngón tay nần nẫn thắt lại ở các đốt, trông tựa những chuỗi giồi ngắn, làn da bóng nhẫy và căng. một bộ ngực đồ sộ, lồ lộ dưới lần áo, cô ta tuy vậy trông vẫn còn ngon mắt và được theo đuổi nhiều, vẻ xuân sắc của cô thật đáng ưa nhìn. Mặt cô là một trái táo đỏ, một nụ thược dược sắp nở, và ở phía trên khuôn mặt ấy là một đôi mắt mở ra đen láy, tuyệt đẹp, ẩn dưới hàng mi dài rủ bóng, phía dưới, một khuôn miệng hẹp, có duyên, ướt át gợi tình, với hàm răng nhỏ xíu trắng bóng.
    Ngoài ra, người ta bảo cô còn nhiều đức tính quý hoá vô cùng.
    Mọi người vừa nhận ra cô thì lập tức có những lời thì thào lan ra trong đám mấy bà mệnh phụ, và những tiếng ??ođồ đĩ???, ??oxấu hổ chung??? được thì thào quá to khiến cô phải ngẩng đầu lên. Cô ta bèn đưa mắt nhìn khắp lượt những người gnồi chung quanh, một cái nhìn khiêu khích và táo bạo đến nỗi mọi người tức khắc im thin thít, và ai nấy đều cúi mặt xuống, trừ có Loiseau là cứ dòm ngó cô, vẻ khoái trá.
  10. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Dù sao thì cũng cám ơn
    Muối iốt muôn năm

Chia sẻ trang này