1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai có truyện ngắn của Ghi đơ Môpatxăng làm ơn giúp tôi dzới

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Bui_quy, 05/08/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Con gà rù kia, ăn nói cho cẩn thận không tao treo nik lên đấy! Đừng tưởng đổi pass là xong với tao đâu!!!!!!
    Muối iốt đâu rồi????
    Được Thieu_iot sửa chữa / chuyển vào 14:59 ngày 05/10/2002
  2. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Đã thiếu iốt thì làm gì có mà cho vào!!!
    Muối iốt đâu rồi????
    Được Thieu_iot sửa chữa / chuyển vào 15:00 ngày 05/10/2002
  3. hoangnguyen79

    hoangnguyen79 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Đúng rồi đấy chú Defender ạ. Muốn đội nàng lên đầu cơ. Chú có chỉ giáo gì cho anh o?
    Muốn làm hề đừng làm quan
  4. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Đề nghị hai đồng chí đùa cợt linh tinh in ít thôi, để TIÔ còn chuyên tâm post truyện nhá!!!!
    Những đốm lửa nhỏ hiện ra trên đường, phía trước mặt. Đó là Thaute. Xe đi đã mười một giờ, cộng với hai giờ cho ngựa nghỉ bốn lần để ăn thóc và lấy lại sức, thế là mười ba giờ. Xe đi vào thị trấn, dừng lại trước khách sạn Thương mại.
    Cửa xe mở ra. Một tiếng động quen thuộc làm mọi hành khách giật mình: đó là tiếng vỏ gươm chạm xuống đất. Lập tức có tiếng một tên Đức thét lên câu gì đó.
    Mặc dù xe đã đứng yên, chẳng một ai bước xuống, như thể sợ ra khỏi xe là bị giết chết. Rồi người đánh xe xuất hiện, tay cầm chiếc đèn kính đột nhiên rọi chiếu vào đến tận cùng xe, hai dãy mặt người hoảng hốt, mồm há hốc và mắt trợn trừng lên vì ngạc nhiên và sợ hãi.
    Đứng bên bác xà ích, giữa ánh sáng, là một tên sĩ quan Đức, một gã thanh niên cao lớn, hết sức mảnh dẻ và tóc vàng, bộ quân phục bó chặt lấy người như cô gái mặc áo nịt chẽn, trên đầu đội lệch chiếc mũ lưỡi trai phẳng và bóng láng, khiến y giống anh hầu bàn ở một khách sạn Anh cát lợi. Bộ ria quá khổ của y, với những sợi ria dài thẳng đuột, cứ thưa dần mãi ở hai bên và xe vút lại thành một sợi độc nhất màu vàng, quá nhỏ, thành thử không nhìn thấy rõ nó dài tới đâu là hết, dường như nó đè lên hai bên mép và kéo sệch má, in lên đôi môi một nếp nhăn trễ xuống.
    Y dùng tiếng Pháp vùng Alsace, giọng cứng nhắc mời các hành khách ra khỏi xe: ?oQuý bà, quý ông, các vị xuống xe đi chứ??
    Hai bà phước tuân lệnh đầu tiên với thái độ dễ bảo của các bà tu hành vốn quen chịu mọi sự phục tùng. Rồi đến ông bá tước, theo sau là vợ chồng ông chủ nhà máy, rồi đến Loiseau, vừa đi vừa đẩy mụ vợ to béo đi trước. Vừa đặt chân xuống đất, hắn nói với viên sĩ quan: ?oXin chào ông?, vì thận trọng nhiều hơn là vì lễ phép. Tên Đức, hỗn xược như những kẻ oai quyền hống hách, chỉ nhìn hắn mà không đáp.
    Viên Mỡ Bò và Cornuder tuy ngồi gần cửa xe nhưng bước xuống sau cùng, nghiêm trang và kiêu kỳ trước mặt quân thù. Cô gái to béo tự kiềm chế và giữ bình tĩnh; nhà dân chủ thì đưa bàn tay bi đát và hơi run run lên mân mê bộ râu dài hung đỏ. Họ muốn giữ gìn phẩm cách, vì họ hiểu rằng trong những cuộc gặp gỡ như thế này, mọi người đều phần nào đại diện cho người mình; và, cùng chung một nỗi bất bình với thái độ quá mềm dẻo của các bạn đồng hành, cô ta chỉ cố tỏ ra kiêu hãnh hơn đám đàn bà lương thiện ngồi bên, còn anh chàng kia thì cảm thấy mình cần phải tiếp tục cái sứ mệnh phản kháng đã bắt đầu từ lúc đi phá hoại đường sá.
    Mọi người vào cả bếp rộng của quán trọ, và tên Đức sau khi bắt đưa trình giấy thông hành do viên tổng tư lệnh ký và trong đó có ghi tên tuổi, nhận dạng và nghề nghiệp của mỗi hành khách, y ngắm nghía hồi lâu tất cả đám người này, so sánh từng người với những chỉ dẫn ghi trong giấy.
    Rồi y đột ngột nói: ?oĐược rồi? và biến mất.
    Mọi người thở ra nhẹ nhõm. Ai nấy đều còn đói và đặt ngay bữa ăn tối. Cần phải mất nửa giờ mới dọn ăn được; và trong khi hai cô hầu bàn ra vẻ chăm lo việc ấy, mọi người đi thăm các phòng ngủ. Tất cả các phòng đều nằm dọc theo một hành lang dài, tận cùng là một cửa kinh trên có ghi ?ocon số biết nói? (tức là phòng vệ sinh).
    Sau cùng, khi mọi người sắp sửa ngồi vào bàn ăn thì chính chủ quán xuất hiện. Lão ta, trước kia là một lái ngựa, người to béo, mắc bệnh hen, lúc nào cũng thở khò khè, giọng khản đặc, tiếng đờm suyễn rít trong cổ họng. Bố lão ta đã truyền lại cho lão cái tên Follenvie (đọc lên cũng giống như Foll envie - thèm muốn điên rồ). Lão ta hỏi:
    - Cô Élisabeth Rouchez?
    Viên Mỡ Bò giật mình quay lại:
    - Tôi đây.
    - Thưa cô, ngài sĩ quan Phổ muốn nói chuyện với cô ngay.
    - Với tôi?
    - Vâng, nếu cô đúng là Élisabeth Rouchez.
    Cô ta bối rối, suy nghĩ một giây rồi nói dứt khoát:
    - Có thể là như thế, nhưng tôi không đi.
    Muối iốt đâu rồi????
  5. doanhdoanh

    doanhdoanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/07/2002
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Hic, vì tình hình bế quan luyện thi ngặt nghèo, lâu lâu TIÔ mới lén online một phát bằng nik của cô em. Post tiếp này...
    Chung quanh cô, mọi người đều nhao cả lên, ai nấy đều bàn tán, đoán hiểu nguyên nhân của lệnh nọ. Ông bá tước lại gần:
    - Thưa bà, như thế là bà sai trái đấy, vì bà mà từ chối thì có thể đem lại những trở ngại lớn, không những cho bà, mà còn cho tất cả các bạn đồng hành của bf nữa. Không bao giờ nên cưỡng lại những kẻ mạnh hơn ta. Lời yêu cầu đó chắc không có gì nguy hiểm đâu: ý hẳn chỉ vì quên một thủ tục nào đó thôi.
    -
    Tất cả mọi người hùa theo ông bá tước, người ta van nài, người ta thúc giục, người ta quở trách cô, và cuối cùng người ta thuyết phục được cô, vì tất cả đều lo sợ những chuyện rắc rối có thể xảy ra vì một hành động liều lĩnh. Rút cục cô ta nói:
    - Chỉ vì các ông các bà mà tôi đi đấy thôi!
    Bà bá tước cầm lấy tay cô:
    - Và vì thế chúng tôi xin cám ơn bà.
    Cô ta đi ra. Mọi người đợi cô để ngồi vào bàn ăn. Ai nấy đều lấy làm buồn bực đã không được gọi lên hỏi thay cho cô gái tợn tạo và nóng nảy ấy, và thầm chuẩn bị sẵn những lời khúm núm phòng trường hợp đến lượt mình bị gọi chăng.
    Nhưng mười phút sau cô ta đã trở về, thở hổn hển, mặt đỏ gay, tức uất người. Cô lúng búng: ?oỒ,quân chó má! Quân chó má!?
    Mọi người xúm lại hỏi chuyện, nhưng cô không nói gì hết, và sau ông bá tước cứ gặng mãi, cô trả lời một cách rất nghiêm trang: ?oKhông, việc này không liên quan gì đến các ông các bà, tôi không thể nào nói được?.
    Thế là mọi người ngồi quây vào chung quanh một liễn súp thơm nức mùi bắp cải. Mặc dầu có chuyện đáng lo nghĩ ấy, bữa ăn cũng vui vẻ. Rượu táo ngon, nên vợ chồng Loiseau và hai bà phước dùng rượu táo để tiết kiệm. Những người khác dùng rượu vang. Cornuder thì đòi bia. Y có một lối đặc biệt mở nút chai, làm cho bia sủi bọt, nghiêng cốc nhìn, rôig nâng cốc lên soi qua đèn và thưởng thức kỹ màu sắc. Khi y uống, bộ râu rậm của y ?" nó vẫn giữ cái màu vẻ của món giải khát y ưa chuộng - dường như trìu mến rung lên, mắt y khôn ngừng theo dõi chiếc cốc vại đến thành lác trật, và trông y có vẻ như đang thực hiện cái chức năng duy nhất của đời y. Tưởng chừng như y đang xác lập trong đầu óc một sự kết hợp và hầu như một khối tương quan giữa hai thú say mê lớn choán hết cả cuộc đời y: rượu bia Pale-Ale và cách mạng, và chắc chắn là y không thể nào thưởng thức thứ này mà không nghĩ đến thứ kia.
    Vợ chồng lão Follenvie ngồi ăn ở mãi tận cuối bàn. Lão ta thở phì phò như một đầu máy xe lửa vỡ, ngực khò khè mạnh quá nên không thể nào vừa ăn vừa nói được, nhưng vợ lão không chịu im miệng lúc nào. Bà ta kể lể mọi cảm tưởng của mình khi bọn Phổ đến, nào chúng làm gì, nào chúng nói gì, bà ghét cay ghét đắng chúng trước hết vì chúng làm cho bà tốn của, và sau nữa là vì bà có hai con trai tại ngũ. Bà hau hỏi chuyện bà bá tước nhất, thích thú vì được chuyện trò với một vị phu nhân cao quý.
    Rồi bà ta hạ thấp giọng để nói những chuyện tế nhị, và ông chồng thỉnh thoảng lại ngắt lời bà: ?oIm mồm đi thì hơn, bà Follenvie ạ?. Nhưng bà ta chẳng để ý gì đến lời chồng và cứ nói tiếp:
    - Vâng, thưa bà, cái quân ấy chỉ có ăn khoai tây và thịt lợn, và rồi lại thịt lợn và khoai tây. Và đừng tưởng rằng chúng sạch sẽ gì đâu! Ồ không! Nói vô phép bà chứ, chúng bậy bạ ra khắp mọi chỗ. Và giá bà trông thấy chúng tập tành hết giờ này sang giờ khác và hết ngày này sang ngày khác, chúng ra tất cả ngoài cánh đồng kia kìa: nào tiến lên, nào lùi xuống, nào quay đằng này, nào quay đằng nọ. Chẳng thà là chúng đi xới đất, giồng giọt, hoặc là chúng làm đường sá cho đất nước chúng! Nhưng không, thưa bà, cái bọn lính tráng ấy, thật chẳng được tích sự cho ai hết! Tôi cho người dân đáng thương cứ phải nuôi chúng để chúng chỉ học độc có một trò giết chóc. Tôi chỉ là một mụ già vô học thật đấy, nhưng trông thấy cứ giậm chân đến nhọc nhàn thần xác, bở hơi tai suốt từ sáng đến tối thì tôi tự bảo: Trong khi có những người phát minh bao nhiêu thứ để thành người hữu ích, sao lại có những kẻ tốn công tốn sức để đi gây tội hại thế? Quả thật, giết người, dù là người Phổ, hay người Anh, hay người Ba Lan, hay người Pháp đi nữa, chẳng phải là một chuyện gớm ghiếc hay sao? Nếu mình báo thù một kẻ nào đó đã hãm hại mình thì đó là việc xấu, vì mình bị kết tội, nhưng khi họ dùng súng ống giết con chúng ta như đi săn chim, săn thú thì lại là chuyện tốt, vì người ta chẳng ban thưởng huy chương cho kẻ nào giết được nhiều người nhất đó ư? Không, bà có thấy chăng, chẳng bao giờ tôi hiểu nổi điều đó!
    Thôi, hôm qua gặp được đồng chí mèo ngoan rồi, để đồng chí ấy post thay trong lúc TIÔ bận vậy. Mèo đâu?!
    L'amour, c'est pour rien
    Được doanhdoanh sửa chữa / chuyển vào 19:30 ngày 18/10/2002
  6. meongoan

    meongoan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    39
    Đã được thích:
    0
    Dạ, em mèo đây ạ. Nhưng chị ơi, K15 của em cũng sắp thi rồi.
  7. doanhdoanh

    doanhdoanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/07/2002
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Sắp thi đâu mà sắp!!!! Tớ mới xem lịch thi rồi. K15 của đồng chí phải đầu tháng 12.
    L'amour, c'est pour rien
    Được doanhdoanh sửa chữa / chuyển vào 22:20 ngày 18/10/2002
  8. doanhdoanh

    doanhdoanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/07/2002
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    To mèo: tớ post nốt hôm nay rồi nghỉ, đồng chí liệu mà tiếp tục nhá!
    Cornuder lên tiếng:
    - Chiến tranh là một sự dã man khi người ta đánh một người láng giềng đang sống yên lành, nhưng khi ta bảo vệ Tổ quốc thì đó là một bổn phận thiêng liêng.
    Bà già cúi đầu:
    - Vâng, khi phải tự vệt hì đó là chuyện khác, nhưng các vua chúa gây ra chiến tranh để thoả ý thích của họ, sao người ta không giết chết họ đi có phải hơn không?
    Mắt Cornuder sáng lên:
    - Hoan hô, nữ công dân! ??" Y nói.
    Ông Caré-Lamadon suy nghĩ rất lung. Mặc dầu ông là kẻ cuồng nhiệt tôn sùng các tướng suý lừng lẫy chiến công, lương tri của bà con nông dan này đã làm ông nghĩ rằng ngần ấy cánh tay nhàn rỗi, vì vậy trở nên tốn kém, ngần ấy sức lực cứ để trong tình trạng không sản xuất, ví thử đem dùng cả vào những công trình công nghiệp lớn cần phải hàng thế kỷ mới hoàn thành thì sẽ làm cho một nước thịnh vượng biết chừng nào!
    Nhưng Loiseau rời chỗ ngồi, đi lại nói chuyện thầm thì với chủ quán. Lão to béo phá ra cười, phát ho và khạc nhổ, cái bụng to tướng của lão cứ khoái trá rung lên vì những câu nói đùa của ông bạn ngồi bên, và lão đặt mua ngay của hắn sáu thùng rượu vang đỏ vụ xuân, khi nào bọn Phổ cuốn xéo.
    Ai nấy đều mệt mỏi rã rời cả nên bữa tối vừa xong mọi người đi ngủ ngay. Nhưng Loiseau, vì đã để tâm quan sát mọi chuyện nên sau khi đưa vợ đi nằm, liền lúc thì áp tai, lúc thì dán mắt vào lỗ khoá để cố khám phá cho ra cái mà hắn gọi là ??oNhững bí mật hành lang???.
    Khoảng một tiếng đồng hồ sau, hắn nghe có tiếng sột soạt vội liếc mắt thật nhanh và thấy Viên Mỡ Bò trông càng thêm mập mạp trong chiếc áo choàng Cashmir màu lam viền đăng ten trắng. Cô ta cầm một cái đĩa đèn nến và đi về phía ??ocon số lớn??? (cũng có ý nghĩa như ??ocon số biết nói???) ở cuối hành lang. Nhưng có một cánh cửa bên hé mở ra, và, vài phút sau khi cô ta trở lại thì Cornuder đã cởi bỏ áo ngoài, đi theo cô ta liền. Hai người thì thầm với nhau, rồi họ dừng lại. Hình như Viên Mỡ Bò kịch liệt chống cự không cho Cornuder vào phòng mình. Tiếc thay cho Loiseau không nghe rõ nhưng cuối cùng họ cũng cất giọng lên, hắn ta cũng lõm bõm được vài câu Cornuder ra sức khẩn nài. Y nói:
    - Kìa, cô ngốc thật, chuyện đó có làm cô mất gì đâu cơ chứ?
    Cô ta có vẻ tức giân và trả lời:
    - Không, anh ạ, có những lúc không thể làm được chuyện ấy, với lại, ở đây, làm thế sẽ là một điều sỉ nhục.
    Ý hẳn y không hiểu, nên y hỏi tại sao. Thế là cô ta nổi nóng, càng nói to hơn:
    - Tại sao, anh không hiểu tại sao à? Trong khi bọn Phổ ở ngay trong nhà, không biết chúng ở ngay phòng bên cạnh ư?
    Y im bặt. Cái liêm sỉ yêu nước của cô gái điếm không chịu để người ta ân ái bên quân thù chắc hẳn đã thức tỉnh cái phẩm cách đang suy nhược của y, nên sau khi chỉ ôm hôn cô ta thôi, y lại len lén bước nhẹ trở về phòng mình.
    Loiseau, bị kích thich mạnh, rời bỏ lỗ khoá, nhảy cỡn lên trong buồng, rồi chụp mũ ngủ vào đầu, nhắc tấm chăn lên, bên dưới nằm sõng sượt bộ thần xác cứng đơ của vợ hắn, mà hắn vừa đánh thức dậy bằng một cái hôn vừa thầm thi hỏi: ??oEm có yêu anh không, em yêu quý????
    Thế rồi cả ngôi nhà trở nên yên lặng. Nhưng không mấy chốc nổi lên ở đâu đấy, về một phía nào đó không rõ, có thể là dưới hầm rượu mà cũng có thể là trên gác xép, một tiếng ngáy rất to, đơn điệu, đều đều, một thứ tiếng âm ỉ và kéo dài, rung lên như nồi súp đang tức hơi. Lão Follenvie ngủ.
    L'amour, c'est pour rien
  9. doanhdoanh

    doanhdoanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/07/2002
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Ô hay cái cô nàng mèo ngoan này chả ngoan tí nào, bảo gõ hộ một đoạn mà lặn không sủi tăm. Thôi, TIÔ đành phải gõ tiếp vậy, công cốc công cò thế đấy! À quên, cũng sắp hết rồi, khi nào TIÔ gõ xong thì các vị có thẩm quyền chuyển hộ tớ topic này sang box Tác phẩm văn học nhé, thanks!
    Vì mọi người đã định tám giờ sáng hôm sau thì lên đường nên tất cả đều có mặt trong nhà bếp, song chiếc xe, tuyết phủ đầy mui và thành một cái mái, vẫn đứng trơ trọi giữa sân, chẳng thấy ngựa, mà cũng chẳng thấy người đánh xe đâu cả. Đi tìm trong chuồng ngựa, trong buồng cỏ, trong nhà xe cũng không thấy bác ta. Thế là cánh nam giới quyết đi lùng khắp trong vùng, và họ ra phố. Họ tới quảng trường, phía cuối quảng trường là nhà thờ và hai bên là những căn nhà thấp, ở đấy thấy có những tên lính Phổ. Tên thứ nhất họ trông thấy đang gọt khoai. Xa tí nữa, tên thứ hai, đang cọ rửa hiệu hớt tóc. Một tên khác, râu ria xồm xoàm lên tới mắt, thì ẵm một đứa trẻ đang khóc và đung đưa nó trên đầu gối và cố làm cho nó nín, các bà nông dân to béo, mà chồng đều ??oở quân đội đi đánh nhau???, ra hiệu chỉ cho những kẻ chiến thắng ngoan ngoãn của họ hiểu công việc phải làm: bổ củi, dầm bánh mì vào xúp, xay cà phê, một tên trong bọn lại còn giặt cả quần áo cho bà chủ nhà nữa, một bà cụ già lão tàn tật.
    Ông bá tước ngạc nhiên hỏi ông bõ ở nhà chung đi ra. Ông già ngoan đạo trả lời: ??oỒ những đứa này thì không ác, theo như người ta nói thì chúng không phải quân Phổ. Chúng ở xa hơn kia, tôi không rõ là ở đâu, và chúng đều bỏ vợ con ở lại quê hương, cái trò chiến trận chúng chẳng thích thú đâu, thật đấy! Tôi chắc là ở bên ấy họ cũng khóc nhớ người đàn ông ra đi, và chiến tranh cũng sẽ gây cực khổ ra trò cho bên họ như bên mình. Ở đây, được cái hiện giờ, mọi người cũng chưa đến nỗi khổ quá, vì chúng không làm điều gì ác hại, và chúng lao động cũng như ở nhà chúng vậy. Ông xem đấy, giữa những người nghéo khổ, cũng phải giúp đỡ nhau chứ??? Chỉ có những ông lớn là đánh nhau thôi???.
    L'amour, c'est pour rien

Chia sẻ trang này