1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai đi Tibet mùa xuân? (Tường thuật từ p18)

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi hocnghe, 22/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. you_me8204

    you_me8204 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0

    Qua Tết xong tui có nhiều thời gian vì vậy tui quyết định đi du lịch Sapa nhưng chưa biết đi như thế nào.Rất mong sự giúp đỡ của các bạn..........!
  2. rauria

    rauria Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Rất tiếc không đi dự offline vì hôm nay mới nhận PM của bác HK .. tình hình nhóm đã bàn được gì xin cho biết nội dung , buổi offline sau xin cho tôi tham gia cùng .
    Vinyl Lover - www.audiovnclub.net
    Ảnh này là mơ ước thứ nhất của em đã được thực hiện hy vọng năm nay có ảnh Lasha [​IMG]
    Được rauria sửa chữa / chuyển vào 13:58 ngày 08/02/2006
  3. tieungoandong_chinhhieu

    tieungoandong_chinhhieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2006
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Các bác offline thế nào rùi? Có kế hoạch cụ thể chưa, post lên cho anh em trong này với!!!
  4. johnie

    johnie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2003
    Bài viết:
    726
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn,
    Buổi offline đầu tiên của nhóm Tibet đã diễn ra chiều hôm qua như dự kiến. Sau khi nghe ý kiến của các thành viên cuộc họp cũng như tham khảo thêm thông tin của một bạn mới trở về từ Tibet hồi tháng 10 năm trước, kế hoạch dự trù cho chuyến Tibet sẽ như sau:
    1. Thời gian: 16 ngày từ 20/3 đến 5/4 2006, có thể kéo dài tuỳ lựa chọn của từng thành viên.
    2. Lịch trình sơ bộ:
    - Hà nội - Kunming (tàu/otô) 1 ngày
    - Kunming - Lhasa (bay) 1 ngày
    - Lhasa và các vùng phụ cận (ôtô), 5 ngày
    - Lhasa - Gyantse - Shigatse - Everest Base Camp - Kathmandu (ô tô) 7 ngày
    tại Kathmandu, sẽ chia tay, bởi một nhóm sẽ bay về HN (qua một điểm transit), một nhóm khác có thể tiếp tục đi các hành trình khác.
    3. Hình thức: backpacking
    4. Dự trù chi phí: khoảng US$1,500 - 2000
    5. Những việc cần chuẩn bị ngay:
    - Nghiên cứu cuốn Tibet e***ion 2005 của Lonely Planet, tìm các bài viết, thông tin về Tibet và các chuyến đi của người VN tại Tibet.
    - Xin phép nghỉ trong (ít nhất) 16 ngày đó
    - Xin/gia hạn hộ chiếu (nếu còn valid <6 tháng)
    - Xin visa (single 30 ngày hoặc multi 6 tháng)
    - Chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho chuyến đi (danh mục sẽ gửi sau)
    - Chuẩn bị thể lực: tự tập nâng cao thể lực bằng chạy bộ hoặc đạp xe đạp (để tim và phổi quen với hoạt động cường độ cao). Giữ gìn sức khoẻ.
    - Ngôn ngữ: nên học một số câu giao tiếp đi đường bằng tiếng Trung quốc. Nhân đây cũng hỏi ý kiến mọi người xem có thể tổ chức một số buổi luyện tiếng tập trung tại HN được hay không? (tuần 1-2 buổi, có nộp kinh phí nếu cần).
    Mọi người cho biết các ý kiến bổ sung thêm nhé. Rất mong các bạn đã đi Tibet cho biết ý kiến nhận xét về lịch trình như trên cùng các gợi ý (những điểm dứt khoát fải đến, nên/không nên đến, việc nên/không nên làm v.v.v) Xin cảm ơn.
    Cheers!
  5. johnie

    johnie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2003
    Bài viết:
    726
    Đã được thích:
    0
    Để mọi người tham khảo, xin gửi lên đây một số bài viết của các bậc tiền nhân người Việt đã đặt chân lên Tibet:
    (nguồn: Tuổi trẻ Online)
    Đường lên nóc nhà thế giới
    TT - Chuẩn bị mua vé tàu lửa thì được biết vé máy bay đang có đợt giảm giá đến 50%. Đường từ Tây An đi Tây Ninh (thủ phủ tỉnh Thanh Hải, cửa ngõ vào Lhasa, Tây Tạng) hơn 1.000km nhưng chẳng có gì hấp dẫn, tiền xe lửa, tiêu xài cũng suýt soát nên chúng tôi chớp ngay cơ hội hiếm có này.
    [​IMG]
    Thành phố ?oxám?
    Chỉ sau hơn 30 phút bay từ Tây An đến Tây Ninh, từ thành phố đô hội, nhà xe đông đúc chúng tôi như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.
    Từ trên máy bay nhìn xuống, cả dãy cao nguyên Thanh Tạng đồi núi chập chùng, cỏ cây khô cằn một màu xám ngoét. Không màu xanh. Không sự sống. Lần đầu tiên trong chuyến đi tôi có cảm giác sợ hãi mơ hồ.
    Vừa bước ra khỏi máy bay tôi lại bị dội ngược bởi nhiệt độ: âm 50C (ở Tây An nhiệt độ chỉ khoảng 100C). Trời lạnh ngắt, tím tái mặt mũi, vậy mà phải chạy bộ từ máy bay vào nhà ga.
    Nhà ga sân bay như một cái nhà kho với tổng diện tích khoảng 800 - 900m2, xây tường, lợp tôn. Nhìn xung quanh, tôi bỗng nhớ đến sân bay Liên Khương (Đà Lạt) rồi thấy ?otự hào?. Dọc hai bên đường từ sân bay vào thành phố, nhà cửa cũng chẳng ?ovui? gì hơn.
    Thấp thoáng qua hàng cây hai bên đường trụi lá, trơ xương là những căn nhà nhỏ bằng đất nằm lọt thỏm giữa một ?obiển? đồi núi xám xịt. Lạnh lẽo. Cô nhân viên khách sạn loay hoay cầm cuốn hộ chiếu lật ngược lật xuôi. Hình như cô chưa bao giờ làm thủ tục đón khách nước ngoài. Một phòng hai giường, có máy sưởi với giá 80 tệ/ngày (160.000 VND) cũng là cái giá dễ dàng chấp nhận.
    Thủ phủ Tây Ninh buổi tối chẳng có gì. Lội bộ dọc suốt những con đường quanh nhà ga chúng tôi chỉ thấy phần nhiều là người ăn xin. Những gương mặt khắc khổ ngồi co ro bên vệ đường trong cái lạnh cắt da chờ đợi chút lòng thương hại. Không một lời nói. Không một tiếng cười. Mới 21g mà đường sá vắng hoe. Không một tụ điểm vui chơi giải trí. Trên đường chỉ có vài bóng người lầm lũi đạp xe, trên lề chỉ vài bóng người bước vội...
    Trước nhà ga, một dãy những tấm bạt được căng lên, bên trong là một cái chảo to trên cái bếp nghi ngút khói đựng từng tảng thịt lớn cắt từ đầu bò yak : quán ăn của người Hồi đấy. Tôi vào một quán, kêu một tô thịt lớn đầy ụ với giá chỉ 2 tệ. Hơi khó ăn vì mùi khá đặc trưng.
    Anh chủ quán người Hồi đội cái nón trắng, hai gò má bầm tím vì lạnh vì nắng, râu quai nón rậm đen nhưng cặp mắt rất hiền nhìn chúng tôi có vẻ ngạc nhiên. Anh chỉ nói được chút ít tiếng phổ thông, khi biết chúng tôi từ VN đến anh tròn mắt ngạc nhiên: ?oSao lại du lịch ở những nơi xa xôi, hẻo lánh thế này. Lần đầu tiên tôi gặp người VN ở đây đấy?.
    Do là cửa ngõ quan trọng vào Tây Tạng - nơi có con đường sắt duy nhất, có đường quốc lộ khá tốt nối từ Cách Nhĩ Mộc đến Lhasa (sẽ hoàn thành vào năm 2007) nên tại tỉnh Thanh Hải (có diện tích 720.000 km2 - gấp đôi diện tích VN mà dân số chỉ có 4,9 triệu người) việc xây dựng hạ tầng được đẩy mạnh cũng là điều dễ hiểu. Đường lớn, vỉa hè rộng, có làn riêng cho người đi bộ, xe đạp?
    Hồ trên núi
    Chuyến xe buýt bị hủy vì đầu mùa đông quá ít khách. Chúng tôi đành phải bao chiếc xe giá 300 tệ đến hồ Thanh Hải - một trong những hồ nước mặn cao nhất thế giới. Đi được hơn nửa đường, chúng tôi bỗng gặp cơn mưa tuyết. Ngồi trong xe đóng kín mít cửa mà còn nghe gió rít liên tục.
    Tuyết bay mù trời, trắng xóa. Ngoài kia, thấp thoáng trong cơn mưa tuyết, một cô gái Tây Tạng với trang phục truyền thống đang ngồi bất động bên vệ đường, với một sự nhẫn nại truyền đời để chăn đàn bò yak đang bình thản chậm rãi nhai mớ cỏ khô hiếm hoi còn sót lại trên thảo nguyên khô cằn. ?oA! Tây Tạng đây rồi!? - anh Kim Sơn, người cùng đi với tôi, bỗng reo lên.
    Tôi thắc mắc tự hỏi: Chúng tôi đã gặp những người Tây Tạng tại thủ phủ Tây Ninh rồi còn gì? ?oKhông, đàn bò yak chính là biểu tượng của Tây Tạng đó - anh Sơn giải thích - Chính nó là người bạn song hành cùng người Tây Tạng qua hàng ngàn năm nơi điều kiện khắc nghiệt nhất thế giới này: biên sai nhiệt độ trong ngày có khi lên đến hơn 40 độ, khắp nơi chỉ là núi non, đất đai khô cằn, không khí loãng...?.
    Ở những độ cao trên 4.000 - 5.000m hầu như chỉ có bò yak tồn tại cùng người Tây Tạng: lông da để làm áo, sữa để uống, làm bơ, thịt để ăn, thậm chí phân của nó là thứ chất đốt cực ấm, không mùi giúp người Tây Tạng vượt qua những cơn giá rét kinh người.
    Khoác bộ áo ấm dày sù sụ mà vẫn cảm thấy rét, tôi càng ?okinh hoàng? hơn khi có người nói ?onhững đứa trẻ Tây Tạng mới sinh ra đều được dìm xuống dòng suối lạnh giá. Nếu đứa bé đó chết gia đình phải chấp nhận vì có sống nó cũng không chịu được thời tiết khắc nghiệt ở đây?.
    Những câu chuyện huyên thuyên liên quan đến đàn bò yak, về đời sống cư dân Tây Tạng làm chúng tôi đến hồ Thanh Hải lúc nào không biết. Một mảng nước xanh xa đến hút tầm mắt, hèn gì người Trung Hoa xưa vẫn tưởng đây là biển.
    Với diện tích 4.635 km2 (gấp đôi diện tích TP.HCM), ở độ cao 3.200 m (cao hơn nóc nhà Đông Dương - đỉnh Phanxipăng ở VN) hồ Thanh Hải còn có đảo chim là nơi hơn 100.000 loài chim quý hiếm di trú?
    Tuy nhiên, thật đáng buồn, cũng như nhiều nơi du lịch ở VN, ngoài việc phải mua vé 20 tệ/người (khoảng 40.000 VND) chúng tôi lại còn bị chèo kéo mua hàng lưu niệm, chụp hình. Một đoạn hồ Thanh Hải bị ?obăm nát? bởi các tác phẩm kiến trúc nhái Mông Cổ, Tây Tạng một cách kệch cỡm, quanh khu du lịch dọc theo bờ hồ còn bị quây bởi hàng rào kẽm gai(?!)?
    Leo lên đỉnh thử sức
    Hơi thất vọng về sự xô bồ, thiếu nét đặc thù riêng của hồ Thanh Hải nhưng chúng tôi cũng không có thời gian để buồn vì phải bắt tay ngay vào kế hoạch thứ hai: chinh phục đỉnh ?oThử Sức?. Đó là tên do chúng tôi đặt cho một ngọn trong dãy núi nằm dọc theo hồ Thanh Hải với mục đích chuẩn bị thể lực, ý chí cho những ngày ?okhốc liệt? hơn đang chờ trong những ngày du khảo ?ota balô? sắp tới.
    Chỉ mới kết thúc phần khởi động bằng cách đi bộ hơn 2km để đến chân núi, chúng tôi đã thấy lả người và hiểu ngay đó là hội chứng của độ cao: thiếu oxy và không khí loãng. Cơ thể người Tây Tạng tự ?ođiều chỉnh? mở rộng mạch máu, giúp vận chuyển oxy đi khắp cơ thể tốt hơn.
    Phổi của họ có khả năng tổng hợp ôxit nitơ trong môi trường rất lớn mà ôxit nitơ có khả năng tăng đường kính mạch máu, nhờ đó lượng máu luân chuyển trong cơ thể cũng tăng lên, bù đắp cho lượng oxy vốn quá ?ohẻo?. Chúng tôi không làm được như thế nên chỉ biết cách? ngồi thở dốc, nghỉ một chút cho hồi sức, rồi bắt đầu tiến lên đỉnh ?oThử Sức?.
    Nói đúng ra, đỉnh núi này chỉ cao xấp xỉ Lang Bian ở Đà Lạt. Nhưng ở độ cao gần 3.200m (tính từ chân núi) cùng với cái lạnh khoảng âm 60C thì đây thật sự là một thử thách, ít ra là đối với chúng tôi, hai chàng trai đồng bằng ở Sài Gòn đô hội.
    Dãy núi dọc hồ Thanh Hải gần như ?otrọc?. Chỉ có những bụi cỏ khô và tuyết. Vì thời gian có hạn, chúng tôi quyết định không đi theo đường mòn mà băng thẳng leo lên. Tuyết bám thành từng mảng trên triền núi, độ dốc lại khá cao nên dù đã chuẩn bị đôi giày có độ bám tốt nhưng chúng tôi vẫn phải men, bám theo các bụi cây, cỏ (đã chết khô vì gió tuyết) để leo lên.
    Sau những bước leo đầy tự tin, phấn khởi thì nhịp đập của trái tim ngày càng dồn dập, những bước chân càng trở nên nặng nề, đầu óc choáng váng hơn... Đến lúc này tôi mới nhớ đến lời cảnh báo của cô nhân viên khách sạn ngày hôm qua khi biết chúng tôi có ý định leo núi: ?oNên đi thật chậm để làm quen. Nhiều người đã xỉu vì sốc độ cao ở vùng này?.
    Càng lên, các ngọn núi khoác bộ áo tuyết trắng càng hiện rõ hơn. Đàn bò yak đang gặm mớ cỏ đã chết khô cũng bị chúng tôi ?oqua mặt?. Càng lên cao gió càng mạnh hơn. Ba lớp vớ, bốn lớp áo cùng hai đôi găng tay cũng không ngăn nổi cái lạnh rúc vào tận xương.
    Ở độ cao này, ?obò? lên chừng chục bước đã phải ngồi phịch xuống há hốc mồm ra thở để thu được nhiều oxy hơn... Lên đến đỉnh cũng là lúc sức lực cạn kiệt. Tuyết bay, gió lạnh cũng chẳng làm bận tâm: chúng tôi vừa thắng được chính mình.
    (còn tiếp)
    Người viết - Nguyễn Tập
  6. rauria

    rauria Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Em đang đọc "Rough Guide to China " của Rough Guides một dạng Lonely Planet chụp tạm cái ảnh Tibet lên cho các bác tham khảo các địa danh đã được nêu . Dạo này tình hình Nepal rất lộn xộn không biết đi theo đường Kathmandu có ổn không , nếu không đi máy bay từ Côn Minh mà đi tầu hỏa sắp khánh thành thì sao các bác nhỉ ... nhiều điều muốn hỏi quá xá .
    Bao giờ lại offline đấy nhỉ ???
    [​IMG]
    Được rauria sửa chữa / chuyển vào 19:56 ngày 09/02/2006
  7. johnie

    johnie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2003
    Bài viết:
    726
    Đã được thích:
    0
    Tầu hỏa chưa thông đâu bạn à, nên đó không phải là một lựa chọn khả thi. Bạn đọc đường link dưới đây để biết nhé
    http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=103404&ChannelID=2
  8. johnie

    johnie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2003
    Bài viết:
    726
    Đã được thích:
    0
    Tiếp tục ký sự Đường lên Tây tạng (nguồn: Tuổi trẻ Online)
    CHINH PHỤC ĐỈNH TỬ THẦN
    TT - Tại bến xe Cách Nhĩ Mộc (tỉnh Thanh Hải) chúng tôi phát hiện rất nhiều xe đi Lhasa - linh hồn Tây Tạng, thành phố của các chư thiên. Du lịch bụi vào Lhasa bằng đường bộ ở VN hầu như chẳng có mấy người (ngay cả Tây balô chuyên nghiệp cũng ngán ngại) vì phải vượt qua đèo tử thần - một trong vài ngọn đèo cao nhất - hơn 5.200m, có không khí loãng và áp suất thấp.
    Con đèo này có thật sự ghê gớm như tên gọi của nó không? Phải đi mới biết...
    Tìm đường vào Lhasa
    Từ Cách Nhĩ Mộc đến Lhasa chỉ mất gần 24 giờ (hơn 1.500km), vé lại rẻ. Đối với tôi, chưa bao giờ mơ ước được đặt chân một lần đến Lhasa - vùng đất đầy huyền thoại này - lại gần với ?otầm chân? đến thế.
    Sáng hôm sau dậy sớm, nhân viên khách sạn cho biết có một xe bốn chỗ đi Lhasa với giá 350 tệ/người (khoảng 700.000đ). Các tay cò bến xe vào tận khách sạn ra giá với chúng tôi chỉ 300 tệ/người, bao luôn giấy phép (?!).
    Một kinh nghiệm học được từ chuyến khảo sát năm ngoái: biết chúng tôi là người nước ngoài, dọc đường họ có thể sẽ đòi thêm những số tiền lớn. ?oNếu không đồng ý thì xuống xe?. Giữa cao nguyên hoang vu không một bóng người, với cái lạnh âm vài chục độ thì chết là cái chắc.
    Ở Trung Quốc, nhất là những tỉnh miền Tây hẻo lánh cũng có hiện tượng ?oxe cướp? (nhưng ?ocơm tù? thì chưa nghe nói). Vì thế chúng tôi quyết định đi xe của công ty (dù mắc nhưng an toàn hơn). Chuẩn bị đồ đạc, mua ba bình dưỡng khí đề phòng choáng độ cao, sắp sửa lên đường thì biết chuyến xe bị hủy.
    Chúng tôi càng lo lắng hơn khi có thể đối mặt với những mối nguy hiểm rình rập nếu đồng ý đi chuyến xe của ?ocò?. Vừa quyết định bỏ tham vọng vào Lhasa thì có thông tin mới: một chiếc xe khác vào Lhasa khá an toàn với giá 500 tệ/người. Chúng tôi quyết tâm lên đường.
    Để tránh gặp rắc rối với đám ?ocò?, trước khi lên xe khách chúng tôi phải tiếp tục chuyển qua taxi khác để vượt trạm kiểm soát. Từ Golmud đến Lhasa phải vượt qua ba trạm kiểm soát rất gắt gao.
    Gần đến trạm thứ nhất, từ đằng xa, tôi đã thấy một đoàn xe xếp hàng, một toán công an nai nịt súng ống đến kiểm tra từng xe một. Quá run, sợ trách nhiệm, tay tài xế taxi yêu cầu chúng tôi đi bộ qua trạm. ?oPhóng lao phải theo lao?, làm theo lời taxi lúc này là ?otự sát?.
    Anh Kim Sơn - bạn đồng hành - yêu cầu tôi giả câm điếc, làm mặt lạnh ngồi trên xe. Chiếc balô du lịch được phủ lên chiếc áo gió to để ngụy trang. Xe đến gần, hai anh công an ghé mắt săm soi hỏi han tài xế khá kỹ.
    Có lẽ chúng tôi quá giống người Hoa, sau một lúc chúng tôi lọt qua được trạm thứ nhất. Đến trạm hai, bổn cũ soạn lại, chúng tôi cũng lọt qua. Ra ngoại ô, chúng tôi chuyển xe để chính thức bắt đầu con đường vào Lhasa.
    [​IMG]
    Đường lên đèo tử thần
    Xây xẩm trên đỉnh đèo tử thần
    Có một câu chuyện về một cặp vợ chồng, do điều kiện công tác người chồng vào Lhasa làm việc một thời gian khá lâu. Quá nhớ chồng, nhà lại nghèo không đủ tiền mua vé máy bay, cô vợ tìm cách vượt đèo thăm chồng.
    Niềm mơ ước giản dị đó mãi mãi không thực hiện được vì cô đã ngất và chết trên đỉnh đèo do áp suất và không khí quá loãng. Dù đã mua bình oxy, chuẩn bị khá kỹ nhưng những câu chuyện bi thương về đường đèo tử thần này làm chúng tôi thật sự lo lắng.
    10g30 xuất phát, dù trưa nhưng nhiệt độ vẫn dưới 50C. Các dòng sông đều đóng băng. Trước mắt tôi, hai bên đường là một thảo nguyên vắng lặng đến rợn người. Chỉ có vài chiếc xe bé như con kiến lầm lũi ?obò? giữa xung quanh là những ngọn núi đã phủ đầy tuyết trắng.
    Chỉ mới tưởng tượng nếu bị ?orớt? lại trên đường cho dù không chết vì cảm lạnh thì cũng chết vì cô đơn giữa cả ngàn kilômet không một bóng người này, tôi bất giác rùng mình...
    Con đường cao tốc nối từ Cách Nhĩ Mộc đến Lhasa khá tốt nhưng hẹp và quanh co, chỉ vừa đủ hai làn xe chạy. Những chuyến xe từ Lhasa đi ngược về phía chúng tôi đều đóng đầy tuyết, bám luôn cả mặt trong của xe.
    Xe chạy êm, đêm qua lại ngủ chưa đến 5 tiếng nhưng chúng tôi vẫn không dám ngủ vì khi ngủ sức đề kháng của con người sẽ yếu nhất, dễ ?ongủ... luôn? nên ai cũng cố gắng thả lỏng người. Đó là cách tiết giảm tối đa lượng tiêu thụ oxy để vượt qua chặng đường khó khăn này.
    14g, nhiệt độ lúc này xuống đến âm 120C. Con đường đi Lhasa vẫn xa tít tắp. Không cột cây số, không bảng báo hiệu, chỉ có thời gian làm mốc định vị. Đường xấu hơn, vẫn là đường trải nhựa nhưng đã bị băm nát bởi hàng đoàn xe tải từ các tỉnh về Lhasa.
    Tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn, cặp vợ chồng đi cùng chuyến xe đã thiếp đi. Thấy hơi mệt, anh Kim Sơn lấy bình oxy ra, ngay lúc đó tài xế quay lại quát: ?oBình oxy phải để lúc khẩn cấp nhất, nếu còn chịu được hãy để cơ thể tự thích ứng lấy?.
    14g45: Người vợ ói, mũi sặc ra máu cam. Lúc này đầu chúng tôi cũng nặng như bưng. Người đàn ông đồng hành - là dân địa phương - cũng ngầy ngật không nói tiếng nào. Chúng tôi ngỏ ý đưa bình oxy cho cô vợ nhưng họ lắc đầu.
    14g52: Một chiếc xe chở khách do đường đèo quanh co , đâm sầm ra vệ đường, đầu bẹp gí. Tôi định lấy máy ảnh ra chụp nhưng không dám vì dễ bị công an để ý.
    15g07: Hai chiếc xe tải đâm ngược vào nhau. Trên một chuyến xe ngược chiều, một chiếc xe cẩu chở một chiếc xe tải khác đều bẹp dúm dó. Con đường đến đoạn đèo tử thần ngày càng gần, sự căng thẳng trong chúng tôi cũng tăng lên.
    18h45: Bác tài xế quay lại báo chúng tôi biết bắt đầu vào đoạn đèo tử thần. Mắt bác tài lạnh tanh, nhưng mặt săn lại. Ông đốt thuốc liên tục, thỉnh thoảng lại kín đáo liếc nhìn kính chiếu hậu xem tình hình mỗi người trên xe. Càng lúc đầu tôi càng như bị vòng kim cô siết chặt vào hai thái dương. Nhức đầu kinh khủng. Cô hành khách đi cùng lại ói lần nữa. Lúc này người chồng hốt hoảng mượn bình oxy của chúng tôi chụp vào mặt vợ.
    Lên đỉnh đèo xe ngừng lại. Vừa bước xuống xe định chụp vài tấm hình, chúng tôi đều lảo đảo: lạnh quá, ngực như bị ép lại, đầu như có ai dùng búa gõ liên tục. Do trời sắp tắt nắng, quên mất lời dặn của anh Sơn, tôi đã làm một việc nguy hiểm chết người: chạy từ chỗ này sang chỗ khác để chụp hình.
    [​IMG]
    Tác giả Nguyễn Tập trên đèo tử thần
    Anh Sơn xanh mặt, tài xế phóng xe ngay đến chỗ tôi và lôi lên xe: ?oTrên độ cao này, chỉ cần chạy thêm vài bước nữa thôi, có thể cậu sẽ gục xuống?. Hậu quả đến liền sau đó, tôi xây xẩm mặt mày. Dù đã chụp bình oxy để thở nhưng tôi vẫn thấy choáng váng nhức đầu và muốn ói?
    Có lẽ do khuya quá và mùa đông không có du khách đến vùng này nên chốt kiểm tra cuối cùng tại Lhasa cũng có phần dễ dãi. 1g35 sáng, chúng tôi chính thức bước vào Lhasa, kết thúc chặng đường đáng nhớ.
    Tác giả: NGUYÊfN TẬP
  9. rauria

    rauria Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Nếu như bác này mô tả thì chắc chỉ có nước tới Lasha bằng máy bay ... em hy vọng được ngắm cảnh đường bộ nhưng mà phức tạp thế thì nản rồi , nản nhất ko phải là vụ ói máu mà ngại vụ 3 trạm an ninh .
    Chương trình các bác đi từ Lasha về Kathmandu dự định đi đường bộ ạ , e rằng hành trình này chả kém gì từ Thanh Hải vừa nêu trên vì đi vòng quanh dãy Everest .
    Càng đọc càng thấy máu sôi sùng sục ... hay làm chuyến Lijiang tập dượt trước vậy .
  10. black_horce

    black_horce Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2004
    Bài viết:
    576
    Đã được thích:
    0
    Đợt đi Tây Bắc vừa rồi, trong đầu mình cứ luẩn quẩn cái tên topic "Ai đi Tibet mùa xuân".... Các đại giang hồ sắp đi thật rồi........ Hắc mã xin ngả mũ kính phục.
    Một chuyến đi thèm phát khóc lên được!

Chia sẻ trang này