1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai đi Tibet mùa xuân? (Tường thuật từ p18)

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi hocnghe, 22/09/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. johnie

    johnie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2003
    Bài viết:
    726
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Tường Bách là một người đã lang thang ngang dọc trên các nẻo đường Tibet. Ông cũng là dịch giả quen thuộc của những người yêu Tibet qua cuốn Con đường mây trắng của Govinda. Bút ký dài kỳ mang tên Mùi hương trầm của ông kể về chuyến đi ngang qua lãnh thổ nhiều nước (Ấn độ, Trung quốc và khu tự trị Tibet) trên mái nhà thế giới, trong đó Tibet là phần cuối cùng, cũng là phần hấp dẫn hơn cả.
    Xin trích dẫn ở đây một số đoạn trong bút ký Mùi hương trầm của ông, những đoạn đường này cũng là tuyến mà nhóm Tibet mùa xuân sẽ đi qua.
    ....
    TRÊN CAO NGUYÊN
    Mặc dù nằm trên độ cao 3700m nhưng Lhasa chỉ là một thung lũng hiền hòa. Ngoài thung lũng Yarlung Tsangpo, Tây Tạng chỉ toàn là núi non hiểm trở. Miền bắc của Tây Tạng giáp giới với dãy núi Côn Luân, đó là một vùng lạnh lẽo quanh năm, dân Tây Tạng cũng không ai muốn lên đó. Miền nam Tây Tạng chính là dãy Hy-mã lạp sơn mà cách Lhasa khoảng chừng 800km đường trường về phía tây nam là đỉnh Everest cao nhất thế giới với độ cao 8848m.
    Như ta biết, cao nguyên Tây Tạng được sinh ra cách đây khoảng 40 triệu năm, lúc bán đảo Ấn Độ di chuyển đụng phải đại lục châu Á. Sự va chạm đó không nhẹ nhàng cho lắm, nó đội lên thành hàng chục ngọn núi cao và đồng thời sinh ra những khe núi sâu khủng khiếp mà tiếng Anh gọi là "Canyon". Thế nên tại Tây Tạng có sáu ngọn núi cao trên 8000m, 50 ngọn trên 7000m. Chúng được tuyết trắng quanh năm che phủ, sườn của chúng chứa đầy băng vạn niên dày hàng chục mét. Dưới chân núi là những hẻm sâu thăm thẳm và lạ thay trong những hẻm đó có những nơi vô cùng ấm áp, hoa lá xinh tươi. Dưới chân những ngọn núi đó hồ, có cả hồ nước mặn, mặt nước của chúng len lỏi vào trong những rảnh sâu của chân núi để sinh ra những bờ hồ khúc khuỷa với một sắc đẹp vô song.
    Tuyết tan trên núi vào những ngày hè tích tụ từ bao nhiêu triệu năm chảy xuống hồ Manasarova dưới chân Ngân Sơn để sinh ra con sông Yarlung Tsanpo mà ta đã biết. Con sông này chảy từ trên cao nguyên với độ cao gần 7000 mét về biển nên ta có thể hình dung nó vượt qua bao nhiêu hẻm núi sâu để về đồng bằng. Tại phía đông Tây Tạng nó chảy qua một loạt thác với một đoạn sông chỉ dài có 45km mà mất 3000m độ cao. Đó là một trong những hẻm núi nổi danh nhất thế giới, tính từ trên đỉnh núi xuống mặt nước cao trung bình trên 5000m. Từ trên núi nhìn xuống sông mà tưởng như từ trên máy bay nhìn xuống đất. Cảnh quan của hẻm núi này vượt qua cả hẻm Colca ở Peru, của sông Colorado của Mỹ.
    Xe chúng tôi chạy nhằm hướng nam, trở lại thung lũng sông Yarlung Tsangpo. Đường này là đường đi sân bay nhưng cũng chính là trục đường đi Kathmandu. Thế nhưng từ đây đến Kathmandu còn 850km và đường còn vượt nhiều ngọn đèo của Hy-mã lạp sơn nên nếu có ai đi thì phải tính mất ba ngày đường. Hôm nay chúng tôi chỉ đến Gyantse và ngày đó tôi đã biết thế nào là đường núi và sự nhọc nhằn.
    Xe chúng tôi đi là một chiếc bus nhỏ hiệu Toyota. Trên đường đi tôi sớm biết là chiếc xe này không phải là loại xe thông dụng tại Tây Tạng mà nơi đây người ta hay chở du khách đi bằng loại xe đường núi với 4500cc phân khối, thùng xe cao và động cơ vận hành cả bốn bánh. May thay chiếc Toyota đã đi đến nơi mặc dù có khi nó phải lội nước vì đường bị ngập vì suối tràn.
    Không bao lâu sau khi vượt sông Yarlung Tsangpo chúng tôi lấy một con đường nhỏ đến Gyantse, thành phố lớn thứ ba của Tây Tạng. Gyantse là thành phố được xây dựng năm 1365, là nơi giao dịch buôn bán với các nước miền nam như Nepal, Ấn Độ, nơi bán trâu Yak và lông trừu. Như thế là đường từ Lhasa đi đến Gyantse phải rộng rãi lắm, tôi tự nghĩ và sau đó thấy mình sai lầm. Đây là con đường nguy hiểm nhất mà đời tôi đã đi qua, nhưng là con đường tuyệt diệu nhất.
    Đó là con đường đi về Hy-mã lạp sơn nằm ở phía nam. Trước mặt tôi là những ngọn núi tuyết bạc trắng xóa. Xe càng lúc càng lên cao, đường càng ngày càng khúc khuỷ. Những ngọn núi khi trước mặt khi bên trái, bên mặt, khi ẩn khi hiện nhưng mỗi lần được thấy chúng, nỗi kính sợ lại trở về với tôi. Tôi nhớ mười năm về trước, tại Simla mình được thấy những ngọn này và lòng mình chấn động dữ dội. Đó là buổi bắt đầu, hôm nay hầu như là những ngày cuối cùng, ai biết được đời mình có cho phép mình đi du hành nữa, nhất là trên cao nguyên Tây Tạng này. Mười năm qua tôi đi trọn một vòng hành hương, từ tứ động tâm ở Ấn Độ đến tứ đại danh sơn ở Trung Quốc để cuối cùng đảnh lễ vị Đức hạnh cao quí tại Jokhang. Đó là một vòng học hỏi với kinh sách tiểu thừa tại Ấn Độ đến các khái niệm rộng lớn của đại thừa của Trung Quốc và cuối cùng là những quan niệm kỳ bí của kim cương thừa tại Tây Tạng.
    Những gì tôi được thấy của mười năm qua bỗng nhiên trở lại khi những ngọn núi đầy tuyết xuất hiện trước mặt tôi. Tôi quên nỗi bực dọc về những gì đã thấy trên đường phố Lhasa, về sự hiện diện của lính tráng Trung Quốc. Tôi nhớ lại tại Simla chính mình đã tự nhủ, núi non đâu phải để con người quản lý. Trung Quốc hay Tây Tạng không có ai "quản lý" được núi non, những ngọn núi này chỉ là đỉnh của những băng sơn ẩn mật, hiện ra một chút cho người đời thấy diện mục của mình. Những ngọn núi hôm nay tôi thấy không phải là những ngọn mà tôi thấy tại Simla vì chúng cách nhau quá xa, dễ chừng cả ngàn cây số. Nhưng hề gì, tất cả những ngọn Hy-mã lạp sơn đều cao quí như nhau, đến đây là đi trọn một vòng của đời tôi.
    Đường xe chạy không hề là con đường tráng nhựa như tôi nghĩ, nó chỉ là đường đất. Tôi tự hỏi không biết mùa đông con đường này sẽ ra sao. Nhưng điều đó không làm tôi lo ngại mà những con đường đèo này không hề có gì che chắn tại những khúc quanh. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, lạnh người nhìn xuống thấy những hẻm núi sâu hun hút, xe rớt xuống đó thì khỏi có ai sống sót. Anh lái xe cũng tay mang găng trắng, đó là thói quen của tài xế tại Trung Quốc, Tây Tạng. Thế nhưng sao không thấy anh treo hình thần bảo hộ như tài xế Ấn Độ ?
    Tôi sớm tìm những chuyện khác mà nhìn để quên cơn sợ. Trên các sườn núi nhiều đàn trâu Yak xuất hiện, chúng mang trên cổ những vòng vải vàng đỏ và chậm chạp nhai cỏ. Tiếng chuông treo cổ trâu vang xa trong tiếng động cơ của xe, thế nhưng tôi nhận ra một sự tĩnh lặng vô cùng trên cao nguyên này. Cái bao la của không gian, màu sắc rực rỡ của trời đất và sự tĩnh lặng mênh mông này phải là điều kiện tuyệt vời để con người thiền định và để mở rộng ý thức quán chiếu. Đây là chỗ con người gần trời hơn, chỗ ý thức vươn tới những tầm cảm nhận cao hơn mà thông thường ta không đạt tới.
    "Khampa", người hướng dẫn du lịch nói ngắn. Chúng tôi sớm thấy các lá phướn phất phới và những đụn đá từ từ hiện ra. Đây là đỉnh đèo đầu tiên mà chúng tôi đã vượt qua, đó là đèo Khampa, nó có cao độ 4794m. Tôi nhảy xuống xe và thấy rõ, sức mình đã yếu đi thêm vì độ cao. Đỉnh đèo này cao hơn Lhasa khoảng 1100m. Nắng sáng rực trong không khí trong vắt và gió thổi phất phới những lá phướn. Nhờ nắng nên gió không làm tôi lạnh. Những lá phướn mang lời kinh đã thổi vào không gian vô số phước lành, có lẽ đó là lý do mà tài xế không cần treo hình các vị thần bảo hộ.
    Tôi đi thêm vài bước và đứng sững lại trước một cảnh quan tuyệt diệu. Trước mắt tôi là hồ Yamdrok. Hồ xuất hiện trước mặt tôi như một lớp ngọc thạch, màu của nó là màu xanh lục sáng turquoise, nó như màu của lá chuối non sáng rực dưới ánh sáng mặt trời. Tôi đã thấy nhiều hồ nhưng các nơi đó, màu nước thường xanh dương đậm nhạt tùy chỗ. Còn màu xanh lục sáng rực này của một hồ nước thì tôi chưa hề thấy. Hồ nằm dưới chân của ngọn Nojin Kangsa cao 7223m, mặt nước xanh lục của nó mới nhìn có vẻ không thật vì màu của nó quá kỳ lạ và rực rỡ. Màu nước nổi bật lên, hầu như gần với mắt hơn còn xung quanh là núi màu xanh thẫm lại chìm xuống, rút ra xa. Cảnh quan này dường như một bức họa siêu thực hay một bức tranh của trẻ con vẽ với những màu sắc và đường nét không có thật trong thiên nhiên.
    Tôi ném một viên đá vào đụn đá theo cách chúc lành của người Tây Tạng và lên xe xuống đèo. Sung sướng thay cho tôi, sau đó xe chạy 50km nữa theo con đường sát theo bờ hồ. Mặt dù đã mệt nhưng tôi nhất định không nhắm mắt ngủ. Ai nỡ ngủ khi chạy bên cạnh hồ Yamdrok này. Đường dọc theo bờ hồ cũng là một con đường quanh co, nước hồ len lỏi vào những góc nhỏ nhất của các chân núi để đi đến đâu ta lại có một cảnh quan mới về hồ và núi, lại có một bức tranh siêu thực trước mắt.
    Hồ Yamdrok là hồ lớn thứ ba của Tây Tạng, diện tích mặt nước của nó khoảng 638 cây số vuông, nằm ở độ cao 4441m, được xem là hồ thiêng của Tây Tạng. Hồ lớn nhất là một hồ nằm ở phía bắc tên là Namtso, nước mặn, nằm ở độ cao 4718m, nằm cao nhất trên thế giới, đó cũng là một hồ thiêng. Từ Lhasa đến đó chỉ khoảng chừng 150km nhưng cả đi lẫn về cũng phải mất đến ba ngày. Tôi chưa được đến đó nhưng người ta nói đó là một trong những nơi để lại ấn tượng sâu nhất khi đi Tây Tạng. Đó là một chiếc hồ với sự tĩnh lặng "không thể tả xiết", nằm trên cao nguyên hoang dã mà sát xung quanh bờ là những ngọn núi cao sáu ngàn mét.
    Đi dọc bờ hồ Yamdrok được khoảng 50km chúng tôi đi về hướng tây và lên đèo Karo, vượt núi Nojin Kangsa. Con đường chạy sát ngọn núi hùng vĩ này đưa chúng tôi lên tới độ cao 5010m. Tới đỉnh đèo tôi xuống xe và cảm hơi thở buốt giá của ngọn núi. Trên trời, nơi đây không còn chim chóc bay lượn. Nhìn lên sườn núi, tôi khám phá những tảng băng vạn niên đã lan tới gần sát đường xe chạy. Vào đúng mùa hè nên một ít băng tan, sinh ra những dòng thác nhỏ trắng bạc chảy dọc trên sườn núi, nhìn xa như một dải lụa tinh khiết.
    Độ cao này làm tôi khó thở thực sự. Trong kính chiếu hậu của chiếc xe bus, môi tôi đã tím bầm. Tôi lê những bước mệt nhọc xung quanh chỗ xe đậu, cố hít hơi thật dài và thấy nao lòng. Đây là chốn cao nhất trên địa cầu mà tôi đã tới và có lẽ sẽ không bao giờ trở lại. Xung quanh tôi là nhiều người Tây Tạng đang tìm cách bán đồ lưu niệm cho khách du lịch, cho thuê trâu Yak để khách cỡi chơi cho biết. Tội nghiệp thay cho họ, làng của họ ở dưới chân đèo, nhưng dắt bộ trâu lên đỉnh vì du khách chỉ dừng ở đỉnh đèo. Tôi đi ra xa, chân tránh phân trâu và mắt tìm vài viên đá. Tôi bỏ được một viên đá của ngọn đèo cao nhất này vào ba-lô. Một viên khác tôi mang lại đụn đá cầu nguyện ở trên đèo, đổi lấy một viên đã nằm lâu tại đó. Cuối cùng, tôi mang được về nhà hai viên đá của núi Nojin Kangsa, trú xứ của vị thần Nojin, đó là kỷ vật của tôi từ Hy-mã lạp sơn.
    (Mùi hương trầm - Nguyễn Tường Bách, NXB Trẻ TP HCM, 2003)
  2. hanbangphong

    hanbangphong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2005
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Không còn từ gì nói hơn bằng Wonderfull . Tôi sẽ cố gắng đi tây tạng một lần. Có thể trong năm nay.
  3. midnightmoon

    midnightmoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2004
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Gửi các bạn 1 đoạn phỏng vấn nhóm làm phim Mê Kông kí sự, đoạn ở Tây Tạng
    ==================================================
    NSND Phạm Khắc ?" người đã đưa ra ý tưởng và thành lập đoàn làm phim ?oMê Kông ký sự? nói: ?oChúng tôi biết ý nghĩa của việc mình đang làm. Nhưng quả thật chúng tôi không thể lường được địa hình, thời tiết ở thượng nguồn sông Mê Kông lại khắc nghiệt và nguy hiểm đến thế. Bây giờ giả dụ có quay trở lại cũng không thể có đủ sức khỏe và tinh thần say mê để quên hết hiểm nguy vượt qua?.
    Ấn tượng nhất trong 25 tập đầu của Mê Kông ký sự chính là những hình ảnh tuyệt đẹp của Thanh Hải với 3 con sông tạo hợp thành Mê Kông là Tử khúc hà, Trác khúc hà và Ngang khúc hà.
    Chuyến đi đầu tiên năm 2001 là chuyến tiền trạm đầy giản khổ như vậy không làm cho ông ?osợ? sao mà vẫn dấn thân vào chuyến đi năm 2004 để là một trong những người Việt Nam đầu tiên đứng ngay đầu nguồn Mê Kông?
    Niềm đam mê vẻ đẹp của thiên nhiên chiến thắng tất cả mọi nỗi sợ hãi và lo lắng. Không phải là tôi không nao núng. Nhất là chuyến đi cuối cùng, trong đoàn có cả con trai ruột của tôi là Việt Phước và chính Phước là người đã bị bệnh, bị bỏ lại ở Ngọc Thụ (tập 20) sau những giằng xé và cả đứt ruột vì lo cho con.
    Thậm chí cả đoàn đều nghĩ ?ohay dừng lại ở đây, về nhà đâu có ai trách mình?. Nhưng nhìn lại chặng đường hàng chục ngàn cây số đã qua với 200 cây số còn lại, chúng tôi đã quyết định lên đường.
    Và đó là quyết định đúng khi chúng tôi đến được Nhiên Đạt?" đầu nguồn của Mê Kông. Thực ra tôi vẫn còn một giấc mơ sau chuyến đi này, đó là có thể đến được Mạc Vân còn cách Nhiên Đạt 70 cây số? nhưng chỉ có thể đi bộ.

    Đầu nguồn sông Lan Thương (tên gọi sông Mê Kông trên địa phận Trung Quốc) Ảnh: Phạm Khắc
    Dân địa phương ở đó khuyên chúng tôi không đi vì thời tiết rất xấu. Năm 1994, một đoàn thám hiểm người Đức đã đến được Mạc Vân và khẳng định Mạc Vân chính là đầu nguồn sông Mê Kông và người Trung Quốc cũng công nhận.
    Chỉ có điều họ là những nhà thám hiểm chuyên nghiệp với đầy đủ các phương tiện. Còn chúng tôi chỉ có 5,6 con người kèm theo máy quay phim và máy ảnh, ngay cả dụng cụ leo núi hay giày dép gì đó? đều không có.
    Điều nguy hiểm nhất mà cả đoàn gặp trên đường đến với thượng nguồn Mê Kông là gì?
    Chính là độ cao, chúng tôi phải thường xuyên đối mặt với những ngọn núi cao từ 3.500 mét đến hơn 5.000 mét. Mà ai cũng có bệnh huyết áp? Mỗi lần đến nơi là một lần chiến thắng.
    Trong phim có cảnh NSND Phạm Khắc phát những viên thuốc con nhộng màu đỏ cho các thành viên trong đoàn ?" đó chính là một loại thuốc uống chống độ cao do người địa phương cung cấp.
    Cũng theo một thành viên trong đoàn thì hầu hết mọi người đều bị trạng thái đau đầu, khó thở, đầu óc cứ mụ mị dần đi. Chỉ có ông Phạm Khắc là tỉnh táo, mọi người chỉ giật mình tỉnh lại sau khi nghe tiếng hô của ông ?oDừng lại, xuống quay!?. Xuống xe ai cũng thấy hạnh phúc vì cảnh đẹp vô cùng.
    Thưa ông, có người hỏi đã làm được ?oMê Kông ký sự?, sao không làm tiếp Sông Hồng ký sự chẳng hạn ?
    Nếu bây giờ làm ?oSông Hồng ký sự? cũng không có gì khó vì chúng tôi đã đi qua Hoàng Hà, Trường Giang? là những nơi đầu nguồn của sông Hồng. Có thể đây sẽ là dự án tiếp theo.
    Nghe nói trong thời gian thực hiện phim, không ai biết các ông đang chuẩn bị cho ra đời một ?ocông trình? lớn như thế?
    Chúng tôi làm âm thầm, lặng lẽ vì không muốn ?onói trước bước không qua?. Đến khi phát sóng rồi, cũng không muốn ồn ào. Nhưng không ngờ phim được nhiều tầng lớp quan tâm và xem.
    Chỉ tiếc là ngay tại TP Hồ Chí Minh, đài truyền hình phát sóng vào thời điểm không thuận (7h30 sáng) trong khi Đài THVN lại phát sóng đúng giờ có nhiều người xem nên càng có tiếng vang.
    NSND Phạm Khắc còn là nhà nhiếp ảnh duy nhất của ?oMê Kông ký sự? đang lưu giữ 10.000 bức ảnh chụp Mê Kông từ thượng nguồn cho đến mũi Cà Mau. Ông đang chuẩn bị cho tập sách ảnh về Mê Kông sẽ được xuất bản nay mai.
    Đạo diễn Dư Hoàng ?" người ít xuất hiện nhất trên phim vì anh kiêm quay phim luôn, nhưng lại là người nhiều kỷ niệm sâu sắc nhất trong chuyến đi này. Rất cởi mở, anh kể về chuyện bị? chó cắn (phát 10 giây trong tập 24):
    "Đoàn đang trên đường về và chuẩn bị ?oca khúc Khải hoàn?. Qua huyện Mã Đa, đoàn dừng lại để quay bổ sung một ngôi chùa rất đẹp. Theo thói quen, tôi nhảy xuống lấy máy tiến vào.
    Gần đến cổng, tôi đã liếc thấy bên cạnh chùa có một nhà dân và con chó của họ đã được cột. Yên tâm đưa máy lên quay. Không ngờ vừa bấm máy thì nghe tiếng gầm gừ.
    Một con nhảy lên táp vào cánh chiếc máy quay khiến nó văng ra xa lăn lông lốc.Tôi lấy tay gạt con chó ra thì bên kia, con khác nhảy lên táp vào cánh tay tôi?
    Cứ như thế hai con chó thi nhau cắn xé? Ông Phạm Khắc la to lên. Một người phụ nữ trong nhà chạy ra mới đuổi hai con chó đi. Mọi người dìu tôi ra xe, máu me bê bết và tôi gần như bất tỉnh.
    Anh lái người Trung Quốc vội vàng chạy xe như bay trên con đường ngoằn nghoèo, khúc khuỷu, vượt 100 cây số mới đến trạm xá. Anh hét bảo người trong xe không cho tôi ngất vì nếu ngất sẽ ?ođi luôn?.
    Cũng may vì chúng tôi có đem theo bình ôxy cho nên tôi được sơ cứu. Đến cổng trạm xá, anh lái xe vác tôi cũng ngất luôn. Long?" quay phim chạy đến dìu cả hai chúng tôi vào giường, bác sĩ đến thì Long cũng ngất. Xe sau của ông Phạm Khắc đến nơi, thấy 3 người ngất, ông cũng muốn ngất!
    Tôi nói thiệt, phim này là phim của những người liều mạng mà vì không biết nên mới liều mạng! Nhưng bù lại, chúng tôi lại có những thời khắc thiên đường, nhất là khi được đứng trước núi non hùng vĩ và những đồi hoa cải dầu vàng rực rỡ, hay buổi tối ở khu thành cổ Lệ Giang- Vân Nam? Không thể tả được cảm giác lúc đó. "
    Anh còn tiếc điều gì không khi thực hiện xong phim này?
    Còn chứ. Chẳng hạn như tục lệ Điểu táng của người Tây Tạng, ngàn năm một thuở chúng tôi mới được tận mắt. Tôi nghe nói ở nước ngoài để có những thước phim về tục lệ này họ phải sang Tây Tạng để dựng lại.
    Trong khi đó thì chúng tôi không ngờ lại gặp. Vậy mà tôi đã không quay cảnh này. Tục lệ điểu táng của họ là khi có người chết, họ cầu kinh rất nhiều ngày đêm rồi sau đó chặt thành nhiều khúc, đem ra thảo nguyên.
    Những con chim lớn xếp hàng lặng lẽ chờ, khi những thầy táng đưa xác người ra, chúng sẽ cắp đi, mỗi con một miếng?
    Đối với người Tây Tạng, cái chết không có gì là ghê gớm mà chỉ là một sự chuyển kiếp. Linh hồn cư trú nơi thân xác khi chết phải phát tán khắp nơi thì mới sớm siêu thoát chứ không vấn vương chốn cũ.
    Hay là chúng tôi bắt gặp một người đàn ông quần áo rách rưới, mặt mày bê bết bùn đất, ông ta cứ đi năm bước lại quỳ xuống lạy rạp xuống đường ?" một kiểu lạy của người Tây Tạng để tỏ lòng tôn kính Đức Phật bằng cả con người ?" Bạn có biết là ông ta đã vừa đi vừa lạy như thế gần 100 cây số từ ngôi làng nhỏ của mình đến Lasa? Phải nói ấn tượng nhất của tôi về dân tộc Tạng chính là sự sùng đạo của họ.
    Nhiều người còn tiếc là nếu phim đi sâu hơn nữa vào đời sống của những dân tộc quanh vùng thượng nguồn Mê Kông thì sẽ rất tuyệt. Nhưng khán giả hầu hết đều khâm phục đoàn làm phim.
    Chuyến đi này thành công không thể không nói tới những người bạn Trung Quốc tuyệt vời. Họ là hướng dẫn viên, tài xế và cả những con người mà đoàn gặp trên đường.
    Vì đoàn phim đi trong âm thầm lặng lẽ, cho nên cũng đã nhiều lần phải vất vả lắm mới không bị tịch thu máy do quay trong những chỗ không cho phép ở chùa chiền.
    Sau này rút kinh nghiệm, ở những nơi thiêng liêng như Lasa ?" đền thờ Phật? các quay phim trong đoàn phải quay lén bằng chiếc máy quay du lịch nhỏ đeo trước ngực, vậy mà vẫn được những thước phim rất đẹp và quý giá.
    Câu chuyện của đạo diễn Dư Hoàng vẫn còn rất dài khi anh kể đến những ngày tháng ở Myanmar, Lào, Thái Lan. Nhưng những ấn tượng sâu sắc nhất của anh vẫn nằm phần lớn ở thượng nguồn Mê Kông- phần trên đất Trung Quốc.
  4. rauria

    rauria Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Còn 10 ngày nữa là lên đường rồi , chưa có chuyến đi nào trong đời tôi được trông đợi đến như vậy ... Dolce Vita
  5. midnightmoon

    midnightmoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2004
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Dear Tibet group và các bác dập dòm Tibet tháng 5
    to: Các bác đi 24/03
    Tui mới vừa tình cờ gặp một hội backpackers dân Châu Á đi Ấn Độ- Nepal- Tibet năm ngoái, (chắc giông lịch trình các bác nhà ta). mấy thằng người đó có nói vài chuyện mà tôi nghĩ cần advise các bác.
    - về đồ ăn thì các bác nên mang theo thì chắc rồi, nhất là mấy đồ nhiều vitamin B,C..Y gì đó. Vì người Tây tạng sống trong vùng khí hậu quá lạnh nên họ nấu cơm cho anh em nha` ta sẽ không chín mà..nửa sống nửa chín. khó nuốt lắm đấy. Đồ ăn nhiều mỡ, lại không có cọng rau nào.Các bác tính thế nào thì tính không cả đoàn bị... apple thi` mệt lắm.
    -Về chăm sóc dung nhan sắc đẹp thì cả bác nam và đặc biệt các bác nữ nên mang theo kem chống nắng, loại cực mạnh vào nhé!(nếu có thể cứ..khẩu trang như VN ta cũng chả sợ ai chê). Mặc dù các bác đi tháng 3 trời lạnh nhưng ánh nắng mặt trời vẫn rất mạnh. Trong đoàn Tibet backpacker tôi gặp vừa rồi có 2 thằng người da mặt xám ngoét giống màu chì vĩnh viễn vì tụi nó chủ quan.. và thế là ..dung nhan ta`n tạ chỉ vì lí do đi ra ngoài trời có 2 hôm và đeo mỗi sun glass. Các bác nữ lưu ý nhé kẻo về đến nhà các bác nam lại khóc thét lên đòi tự tử..
    To: nhóm Tibet dập dòm tháng năm.
    Nhóm Tibet 24/3 lên đường mà tui k tham gia được lần này..tui lấy làm tiếc lắm! Định bụng tháng năm này rảnh rỗi, chiêu mộ các anh em gần xa du hành Tibet một phen cho thoả lòng mong ước. Ấy vậy mà...............................................
    Nhóm Backpacker đó khuyên tôi k nên đi tháng năm. Tibet lúc đó bắt đầu vào hè và nóng khủng khiếp. Mấy đứa nhìn tui và chép miệng nói..làn da châu a'' của tôi chỉ áp chảo trong một ngày mùa hạ ở Tibet thì thành bánh đa rắc vừng đen hết.. Well, quả thực là các bác cũng biết mùa hè mà ở độ cao như thế rất khắc nghiệt. Khi nhiệt độ mùa hè lên cao, băng tuyết trên núi tan và làm wet các con đường, cực kì dễ tai nạn. Mùa này không phải là thời điểm du lịch nên giá cả dvụ vận tải lại rất đắt. Tôi cũng được advise là mùa đẹp nhất trong năm là đầu mùa thu. cuối tháng 9 và cho hết tháng 10.Các bác dập dòm xem thế nào, hic, đang blood thế này mà phải đợi đến đầu mùa thu thì..chịu thế nào nổi...
    To: nhóm đi Nepal. Trong hành trình của nhóm packpackers đó, mọi người có nói Nepal đẹp..không chịu nổi, thậm chí còn đẹp hơn cả Tibet??? và cực kì peaceful chứ không giống như tin đài báo đã đưa. Chi phí ở Nepal cũng rẻ hơn so với Tibet, Các bác nào đi Nepal thì nhớ chụp nhiều ảnh vào nhé để anh em chiêm ngưỡng rồi gật gù..
    Vài lời nhắn nhủ..chúc các bác lên đường thuợng lộ bình an
  6. SDHoangCam

    SDHoangCam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2004
    Bài viết:
    322
    Đã được thích:
    0
    Tớ rất muốn mua bộ đĩa CD của chương trình Mê Kông ký sự, bạn có biết mua ở đâu không?
  7. hoangbquang

    hoangbquang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/12/2005
    Bài viết:
    1.522
    Đã được thích:
    1
    Rất tiếc khi Tôi không thể tham gia đi cùng nhóm Tibet Mùa Xuân tới Lasha dịp này !
    Nhờ các Bác đi trong dịp Mùa Xuân để ý hộ nhóm Tibet đi sau nên đi vào thời gian nào là tốt nhất? Tháng 5 thì tôi nghĩ hơi nóng...Hic!
    Vậy mùa Thu thì sao? Tháng 8 hoặc tháng 9 cũng tốt đấy chứ?!!!
    Như lời bác hoankiem đã nói hôm Off vừa rùi thì nhóm Tibet sau đã có 3 người + tôi nữa là 4. Không biết các bạn đó ở HN hay SG nhỉ?
    Chúc các Bác thượng lộ bình an và kiếm nhiều nhiều kinh nghiệm về phổ biến lại cho anh em đi chuyến sau nhé!

  8. thnonsense

    thnonsense Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2006
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Nếu bạn đang ở tpHCM thì bạn đến nhà sách Xuân Thu hoặc Fahasa trên đường Nguyễn Huệ tìm mua. Có 2 loại DVD và VCD. Bạn mua hẳn 1 loại, nếu không đủ bộ thì kiên nhẫn chờ chứ đừng trộn lẫn vcd và dvd vì cách ngắt tập khác nhau xem xong không biết đường nào mà lần
  9. rauria

    rauria Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Best time để đi tibet là T4-T5 và T9-T10 các tháng khác thì quá lạnh kể cả service cũng không có , T5 đến T9 là mùa mưa cao nhất lên đến 120mm/h các chặng đường đi thường xuyên gặp lũ , đất trượt do mưa và tuyết tan tuy nhiên đây lại là thời gian đẹp nhất trong năm vì lúc đó là những tháng mùa hạ ấm áp và có nhiều lễ hội - các bác tham khảo bảng festival nay nếu match được cũng có nhiều điều thú vị .
    T10 các bác nên tránh đầu tháng vì tuần lễ đầu là quốc khánh TQ , hiện Tibet đang là điểm du lich thời thượng của các bác "tungcủadản ỉn " nếu không sẽ ngập trong đám Tàu xì này thì buồn .
    Chúc vui
    [​IMG]
  10. hoankiem

    hoankiem Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/01/2001
    Bài viết:
    732
    Đã được thích:
    0
    Tớ "sung sướng" thông báo với các bác việc tổ chức chuyến đi Tibet mùa xuân đã sắp hoàn thành. Vé tầu đã lấy, vé máy bay và permit cũng đã đặt xong và được xác nhận. Chỉ còn chờ ngày xuất phát.
    Thông tin về Tibet có rất nhiều! Và được tự kiểm chứng là điều mà ai cũng mong muốn. Tớ mong là sau này sẽ có nhiều nhiều chuyến đi của các thành viên box dulịch nữa đến vùng đất được coi là nóc nhà của thế giới này.
    Gửi các bác dự định đi trong thời gian tới: Mỗi một mùa đều có một điểm đặc biệt, do vậy tớ nghĩ chúng ta thấy thời gian hợp lý nhất nào đối với chúng ta thì lên đường thôi. Biết đâu khi đi vào bão tuyết, gặp lở đường hay những sự cố bất ngờ lại đem tới những hành trình thú vị. Chuyến đi không phải chỉ chờ đợi nắng tươi mầu phơi phới. Những thay đổi bất thường chắc sẽ đem lại những ấn tượng khó quên. Tiếp tục có những Tibet mùa hạ, mùa thu hay mùa đông các bác nhá!
    Còn chần chừ gì nữa! Chuẩn bị lên đường thôi.
    Được hoankiem sửa chữa / chuyển vào 19:53 ngày 17/03/2006

Chia sẻ trang này