1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai là võ tướng TQ mạnh nhất (ko phải là Nhân vật trong Tam Quốc & chỉ xét đơn thuần về sức lực)?

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi dieppphi, 04/02/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lehongphu

    lehongphu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/02/2002
    Bài viết:
    1.581
    Đã được thích:
    0
    TĂn topic cũng khĂng 'ọc kỹ Ă?
    "......ko phải lĂ NhĂn vật trong Tam Qu'c & ch? xĂt 'ơn thuần về sức lực)?"
    Đifn Vi, Tri?u Tử Long lĂ nhĂn vật trong Tam Qu'c 'ấy ợ.
    Theo "Thuyết Đường" thĂ : LĂ NguyĂn BĂ, BĂi NguyĂn KhĂnh, HĂng KhoĂt Hải,.....
  2. dieppphi

    dieppphi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2007
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    Để tôi cho bạn vài dẫn chứng vậy.
    Khi viết lời bình cho mấy cuốn truyện tranh Phong Vân, Tứ Đại Danh Bổ ... Vũ Đức Sao Biển đã nhắc đến Dương Tồn Trung và còn nói ko rõ ông ta có phải là con cháu của Dương gia Tướng hay ko?
    Trong quyển Binh pháp Tôn Tử của nhiều dịch giả ( sách dành cho thương nhân ) đã lấy một trận đánh của Tất Tái Ngộ làm dẫn chứng.
    Nếu bạn đọc Côn Luân của Phượng Ca ( lên Tangthuvien.com mà coi) các nhân vật đã nói đến trận thắng cuối cùng của quân Tống trước quân Kim trong phần Tiền truyện. Đó là trận đánh diễn ra trước cuộc Bắc Phạt duy nhất của nhà Tống. Trận thua xiểng liểng này thuộc về Lý Hiển Trung.
    Ngẫm ra thì tôi những thứ mà tôi đọc phần lớn là cho vui, cái gì hay và hấp dẫn thì tôi đều quan tâm. Bạn cho rằng những thứ mà tôi đọc là vì cái gì? Bạn nghĩ gì viết gì tôi cũng chỉ đáp lại 1 lần này thôi. Tất cả chỉ là cho vui 1 lúc, bạn xét nét như vậy rất giống ai đó trên diễn đàn này. Nhưng bạn là ai thì tôi cũng nên lịch sự đáp lại 1 lần.
  3. thieulam_vietnam

    thieulam_vietnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2005
    Bài viết:
    2.121
    Đã được thích:
    1
    Tôi cũng bầu cho Lý Ông Trọng tức Lý Thân, mặc dù chả biết ông ấy thế nào (có sống vào thời đó đâu mà biết), sử sách đã ghi chép như vậy và lại được Tần Thuỷ Hoàng công nhận thì không phải dễ nên ta cứ dựa theo y án.
  4. Topol

    Topol Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    592
    Đã được thích:
    1
    Đúng là cái topic dở hơi của thằng dở hơi. Mấy ông tướng tầu có đánh nhau đâu mà biết thằng nào khoẻ hơn thằng nào.
    thuyphikim thích bài này.
  5. chauphihwangza

    chauphihwangza Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/06/2006
    Bài viết:
    1.487
    Đã được thích:
    0
    Mấy ông cùng thời có thể cùng phe, khác phe có thể đánh nhau vẫn biết được ông nào mạnh nhất. Ví dụ: Hạng Vũ so với Hàn Tín thời Hán - Sở tranh hùng, Hạng Vũ hơn Hàn Tín và tất cả các tướng quân cổ kim về khoản dũng mãnh trên chiến trận và lập nên chiến công hiển hách.
    Khác thời không đánh nhau nhưng so sánh sự nghiệp cũng có thể biết ông nào mạnh hơn. Ví dụ: Hạng Vũ thời Hán - Sở tranh hùng hơn Lý Quảng thời Tây Hán và tất cả các tướng quân cổ kim về khoản dũng mãnh trên chiến trận và lập nên chiến công hiển hách.
    Hạng Vũ giòng dõi danh tướng nước Sở là Hạng Yên, mình cao hơn 8 thước (hơn 180cm), có sức khoẻ cất nổi cái vạc (ở trước cửa miếu vua Hạ Vũ có cái vạc nặng không ai cất nổi, chỉ có Hạng Vũ cất được), tài năng, chí khí hơn người.
    Nói ra thì nhiều, chỉ trích đoạn trong Sử Ký Tư Mã Thiên lúc sa cơ thất thế vẫn thể hiện cãi dũng mãnh hơn người của một danh tướng:
    Hạng Vương (tức là Hạng Vũ) đóng quân ở trong thành Cai Hạ, binh ít, lương hết ! Quân Hán và quân chư hầu bổ vây mấy vòng. Đang đêm, Hạng Vương nghe quân Hán ở bốn mặt đều hát giọng Sở, Hạng Vương liền kinh hoảng nói :
    - Hán đã lấy được Sở rồi sao ? Sao mà người Sở đông như thế ?
    Đang đêm Hạng Vương thức dậy, uống rượu trong trướng. Có mỹ nhân thường đi theo tên là Ngu, có con ngựa thường cưỡi tên là Chuy, Hạng Vương đau đớn, cảm khái làm bài thơ:
    Sức nhổ núi, khi trùm đời,
    Ngựa Chuy chùn lại, bởi thời không may!
    Ngựa sao chùn lại thế này ?
    Nàng Ngu, biết tính sao đây hỡi nàng ?
    Hạng Vương ca mấy lần, mỹ nhân hoạ theo (sau lúc hát, Ngu Cơ tự sát).
    Hạng Vương khóc chảy nước mắt ! Tả hữu đều khóc, không ai có thể ngẩng đầu lên nhìn !
    Hạng Vương bèn lên mình ngựa, tráng sĩ cưỡi ngựa ở dưới cờ hơn tám trăm người, đang đêm phá vỡ vòng vây, xông ra phía nam, phi ngựa chạy. Đến tảng sáng, quân Hán mới biết, sai kỵ tướng là Quán Anh mang năm ngàn kỵ binh đuổi theo. Hạng Vương vượt qua sông Hoài, quân kỵ theo kịp chỉ còn hơn trăm người.
    Hạng Vương đến Âm Lăng lạc đường, hỏi một cụ già làm ruộng. Cụ già nói dối, bảo :
    - Đi qua bên trái !
    Hạng Vương rẽ qua bên trái, sa vào trong đồng lầy, cho nên quân Hán đuổi kịp. Hạng Vương lại đem quân đi về phương đông, đến Đông Thành, bấy giờ chỉ còn hai mươi tám kỵ binh. Kỵ binh Hán đuổi theo mấy ngàn. Hạng Vương tự liệu chẳng thoát được, bảo các kỵ binh :
    - Ta từ đi dấy binh đến nay đã tám năm trời, mình trải qua hơn bảy mươi trận, ai chống cự thì bị đánh bại, đánh đâu thì họ phải chịu phục, chưa từng thua chạy bao giờ. Rốt cục làm bá thiên hạ. Thế mà nay phải chịu khốn khổ ở đây, đó là trời hại ta, chứ không phải tội ta đánh không giỏi. Ngày nay thế nào cũng chết, ta nguyện vì các ngươi quyết chiến, nhất định phải thắng ba lần, vì các ngươi, phá vòng vây, chém tướng, chặt cờ, để các ngươi biết rằng đấy là trời hại ta chứ không phải lỗi tại ta đánh không giỏi.
    Hạng Vương bèn chia kỵ binh ra bốn đội, quay về bốn phía. Quân Hán vây Hạng Vương mấy vòng. Hạng Vương nói với các kỵ binh :
    - Ta xin các ngươi giết tên tướng kia !
    Hạng Vương sai phi ngựa xuống cả bốn mặt, hẹn xông qua phía đông núi rồi tập hợp làm ba nơi. Hạng Vương bèn thét lớn, phi ngựa xuống, quân Hán đều giạt ra một bên, Hạng Vương chém một viên tướng Hán. Bấy giờ Xích Tuyền Hầu làm tướng Hán đuổi theo Hạng Vương. Hạng Vương trợn mắt quát, Xích Tuyền Hầu người ngựa đều hoảng kinh, chạy lui đến mấy dặm.
    Hạng Vương cùng quân kỵ tập hợp lại làm ba nơi khác nhau, quân Hán không biết Hạng Vương ở đâu, bèn chia quân làm ba và vây lại lần thứ hai. Hạng Vương bèn phi ngựa chém một viên đô uý, giết mấy trăm người, rồi hợp các kỵ binh lại thì chỉ mất hai kỵ binh mà thôi. Hạng Vương bèn hỏi các kỵ binh:
    - Thế nào ?
    Kỵ binh đều cúi rạp xuống thưa:
    - Đúng như lời đại vương đã nói.
    Hạng Vương muốn đi sang phía đông, vượt sông Ô Giang. Người đình trưởng Ô Giang cắm thuyền đợi, bảo Hạng Vương:
    - Giang Đông tuy nhỏ, đất hàng ngàn dặm, dân vài mươi vạn, cũng đủ làm vương. Xin đại vương mau mau vượt sông. Nay chỉ một mình thần có thuyền, quân Hán đến không có cách gì vượt qua.
    Hạng Vương cười mà rằng:
    - Trời hại ta, ta vượt qua sông làm gì ! Vả chăng Tịch này cùng tám ngày con em Giang Đông vượt Trường Giang đi về hướng tây, nay không còn lấy một người trở về ! dù cho các bậc cha anh ở Giang Đông thương ta, cho ta làm vương, ta cũng còn mặt mũi nào mà thấy họ nữa. Dù họ không nói, Tịch này há chẳng thẹn trong lòng sao ?
    Bèn bảo đình trưởng:
    - Ta biết ông là bậc trưởng giả, ta cưỡi con ngựa này, năm năm nay đi đến đâu cũng vô địch, thường một ngày đi ngàn dặm, ta không nỡ giết, xin biếu ông.
    Hạng Vương bèn sai kỵ binh đều xuống ngựa đi bộ, cầm khí giới ngắn để tiếp chiến. Một mình Tịch giết mấy trăm quân. Hạng Vương thân bị hơn mười vết thương, quay lại thấy kỵ binh tư mã của Hán là Lữ Mã Đồng, bèn nói:
    - Ông có phải là người cố nhân của ta đó không ?
    Lữ Mã Đồng quay mặt nhìn Hạng Vương và chỉ cho Vương Ế nói:
    - Hạng Vương đó kìa !
    Hạng Vương nói :
    - Ta nghe Hán mua đầu ta ngàn vàng, phong ấp vạn hộ. Ta làm ơn cho nhà ngươi đây.
    Nói rồi, Hạng Vương tự đâm cổ chết (đoạn miêu tả cái chết của Hạng Vũ cũng là một đoạn rất nổi tiếng. Lời lẽ sinh động mãnh liệt như anh hùng ca. Đoạn này nhấn mạnh cái mà Vũ gọi là ?ochiến đấu giỏi?).
    Thái Sử Công (tức là Tư Mã Thiên) nói: tôi nghe Chu Sinh nói: ?oMắt vua Thuấn có hai con ngươi. Lại nghe nói mắt Hạng Vũ cũng có hai con ngươi. Phải chăng là dòng dõi của vua Thuấn ! Sao mà nổi lên nhanh chóng như vậy ! Nhà Tần làm hỏng mất chính sự. Trần Thiệp đầu tiên khởi nghĩa, hào kiệt nổi lên như ong, tranh dành nhau không thể kể xiết. Hạng Vũ trong tay không có quyền binh gì, thừa thế nổi lên nơi thảo dã, trong ba năm liền đem năm nước chư hầu để tiêu diệt Tần, phân chia thiên hạ, phong các vương hầu, ban ra chính lệnh và tự xưng là bá vương, địa vị tuy không trọn vẹn nhưng từ cận cổ đến nay, chưa hề có người nào như thế. Đến khi Vũ bỏ Quan Trung, nhớ đất Sở, đuổi Nghĩa Đế để tự lập, thế mà lại trách các vương hầu phản mình thì thực cũng khó vậy. Tự khoe khoang công trạng, chỉ dùng cái trí của mình mà không chịu bắt chước người xưa, nói rằng có thể lấy võ lực dẹp yên thiên hạ, dựng nghiệp bá vương. Nhưng chỉ được năm năm thì mất nước, thân chết ở Đông Thành, thế mà còn chẳng tỉnh ngộ, không tự trách mình, thật là có lỗi. Lại còn có câu, ?oTrời hại ta chứ không phải đánh không giỏi, há chẳng lầm sao !?.

Chia sẻ trang này