1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai sẽ đợi tôi ở phía trước???

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi yem_dao_lang_lo, 20/12/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Ai sẽ đợi tôi ở phía trước???

    Con đường tôi đi qua, ngày nào cũng trải qua một đoạn đường bất kì. Đi tại một điển và đỗ lại tại một điểm. Ngày lại ngày cứ trôi qua. Con đường không thay đổi. Đôi khi bắt gặp cả những con người ngày nào mình cũng gặp và cùng đi trên cùng một chuyến tàu. Trước lạ, sau dần quen. Có khi trò chuyện, có khi chỉ ngồi đọc chung tờ báo, có khi lại chẳng ai nói với ai câu nào suốt dọc đường. Ngày nào cũng thế, không cảm thấy có gì là hay ho khi đi mãi một chuyến tàu quen thuộc.

    Có một buổi sáng tinh sương, bất chợt tôi gặp em. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy em trên những chuyến tàu trước đây và có thể là tôi không để ý đến em vì cô gái nhỏ ngày ngày lầm lũi hòa mình trong đám đông. Ngày hôm ấy, trong dòng người hổi hả, tôi đi phía sau em. Cũng vội vã như hàng trăm người đang đổ vê bến tàu điện ngầm, tôi đi sau em và thấy mình dường như bị ngăn cản bởi một người phía trước. Tôi cố bước qua em và khựng lại vì....em đang bước dò dẫm trong đám đông ồn ào, đôi mắt mở to, và chiếc gậy nhỏ không ngừng khua về phía trước.

    Tôi không nghĩ em là một người khiếm thị bởi những lần trước, tôi nhìn thấy em ngồi ở hàng ghế đối diện, mắt em cũng mở to như thế và tôi luôn là người xuống bến trước em. Trong dòng người đổ ào ào như một dòng thác cuốn, em lặng lẽ bước những bước chậm rãi tiến về phía đường lên của tàu điện ngầm.


    Bạn có thường ở một nơi nào đó lên và xuống tàu cố định tại một điểm hay không?

    Những người đi trên tàu điện ngầm vẫn luôn đến và đi vội vã như thế.

    Có khi nào có người nào đó đứng đợi bạn ở cửa ra của 1 chuyến tàu điện ngầm không?

    Có đôi khi, thế giới này lại giống như một mê cung không có lối thoát.

    Trạm tàu điện ngầm của ngày hôm nay và ngày hôm qua có gì giống nhau?

    Có đôi khi, tôi thấy mình đã đi đến tận cũng thế giới!

    Có đôi khi, tôi lạc đường trong những ngõ cụt không lối thoát


    Những toa xe nối đuôi nhau liền mạch không ngừng. Tôi vẫn thường không biết mình đang ở đâu và sẽ đi về đâu.

    Có đôi khi tôi mơ hồ dò dẫm trong những đầm lầy tăm tối, mình ướt đẫm mưa, mồ hôi và nước mắt. Tôi tiến thoái lưỡng nan.


    Có khi nào bạn muốn mình được bay trên một cán chổi thần kì hay là một cô tiên với chiếc đũa phép thuật. chỉ cẫn vung nhẹ đã có thể biến những giấc mơ đẹp đẽ thành sự thật.

    Có đi thường xuyên trên tàu điện ngầm mới có thể biết được có rất nhiều sự việc không thể cưỡng lại được.


    Liệu có ai đó sẵn lòng đọc cho tôi nghe một bài thơ khi tôi đang lặng ngắm hoàng hôn ngoài khung cửa sổ này?

    Những dòng người vui vẻ đều đang rời khỏi đây. Ai sẽ đến mang theo sự ấm áp cho không gian cô đơn này?


    Nỗi buồn của ngày hôm qua tôi đều đã quên. Thực ra liệu có thể quên được hay không, điều dó không còn quan trọng nữa.

    Trạm đỗ này liệu co phải là điểm dừng cuối cùng hay chính là điểm xuất phát của một chặng đường mới?


    Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống đây nghỉ một chút, uống một tách trà thư giãn và nói cho nhau nghe về những hi vọng tương lai.

    Thực sự tôi không còn muốn đi đâu nữa.


    Anh ấy sẽ vì tôi cầm một chiếc ô che, sẽ nắm chặt lấy bàn tay tôi. sẽ chỉ cho tôi thấy hướng của các vì sao, sẽ cùng tôi đi suốt một chặng đường?

    Tôi đứng trong con đường không có điểm dừng của đường tàu điện ngầm. Tôi nghe thấy tiếng đập cánh nhẹ nhàng của một cánh ****. Cảnh **** nhỏ cũng đang đi tìm một khu vuờn đầy hoa thơm.


    Có đôi khi, tôi chợt thấy thế giới này dường như không có giới hạn cuối cùng.


    Suy cho cùng, liệu có người đứng ở cửa ra vào của đừong tàu điện ngầm chờ đợi tôi hay không?



    [​IMG]
  2. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Bất chợt lắng nghe bài hát của Beatle: Rừng Nauy, Toru nhớ lại mối tình đầu ngọt ngào và đau đớn của hai mươi năm trước. Nàng là Naoko, với vẻ đẹp mong manh và yểu mệnh trước cuộc đời, khi những cuộc đi lang thang vô định của hai người trong thành phố đã khởi nguồn cho tình yêu của chàng trai mới lớn. Không có được sự thăng bằng về tâm lý, Naoko rời bỏ tất cả tới sống trong một dưỡng đường, trong khi Toru ở lại gắng sống cuộc đời cô độc trong trường đại học. Điều gì gắn hai người với nhau, đó là cảm thức về cái chết sau vụ tự sát buồn thảm của người bạn thân nhất của cả hai: Kizuki. Họ bỗng nhận ra, sự nhẹ bỗng của tồn tại và sự mong manh của sợi dây tình cảm giữa người với người để rồi xích lại gần nhau trong nỗi chông chênh. Và mối tình ngọt ngào u uẩn chớm nở đó cũng không làm mờ phai những nghi vấn muôn đời của tuổi trẻ: Tại sao ta cô đơn, nền tảng cuộc đời là gì, cái gì có thể khỏa lấp nỗi trống trải trong một xã hội tham vọng và xa lạ, mang lại ý nghĩa cho cuộc hiện sinh ngắn ngủi.
    Đối diện cuộc đời, Naoko đã lựa chọn cái chết, còn Toru, chàng trai đó đã chọn sự sống, khi bắt đầu tình yêu mới với Midori ....
    "Tôi từng có một cô gái, mà có lẽ đúng hơn là cô ấy đã từng có tôi... Cô dẫn tôi vào phòng và bảo tôi ngồi đâu cũng được, nhưng tôi thấy chẳng có chiếc ghế nào... Khi tỉnh dậy tôi chỉ có một mình, con chim ấy đã bay đi rồi..."
    Mưa đã tạnh khi trời hửng sáng. Naoko đang nằm ngủ quay lưng về phía tôi. Hoặc giả nàng đã chẳng ngủ tí nào. Thức hay ngủ, nàng cũng chẳng còn lời nào trên môi nữa, và thân xác nàng giờ đây có vẻ cứng nhắc, gần như đóng băng vậy.
    Tôi đã cố nói với nàng nhiều lần, nhưng nàng không hề đáp lại, không hề động cựa. Tôi ngắm nhìn bờ vai trần của nàng rất lâu, nhưng cuối cùng thì hết hy vọng có thể làm cho nàng đáp lại mình và quyết định phải dậy.
    Sàn nhà vẫn lăn lóc những vỏ đĩa hát, chai, cốc, và chiếc gạt tàn tôi đã dùng. Một nửa cái bánh sinh nhật nhàu nát vẫn ở trên bàn. Hình như thời gian đã dừng lại. Tôi nhặt nhạnh mọi thứ ở dưới sàn lên và uống hai cốc nước vặn ở vòi ra. Trên bàn học của Naoko có một cuốn tự điển và một biểu đồ chia động từ tiếng Pháp. Tường phía trên bàn có treo một tờ lịch, loại không có hình minh họa hoặc ảnh chụp, chỉ có ngày tháng với các con số. Không có một ghi nhớ hoặc đánh dấu nào viết trên các ô ngày tháng của tờ lịch ấy.
    Tôi nhặt quần áo mặc vào người. Ngực chiếc sơ-mi vẫn còn ẩm và lạnh. Nó có mùi Naoko. Tôi viết lên tập giấy ghi chú để trên bàn: Mình muốn nói chuyện với cậu thật dài và cẩn thận khi nào cậu đã bình tĩnh lại. Làm ơn gọi mình sớm nhé. Chúc mừng sinh nhật. Tôi quay lại nhìn bờ vai Naoko lần nữa, rồi bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
    Không có cú gọi nào mặc dù một tuần lễ đã trôi qua. Chỗ Naoko ở không có hệ thống gọi mọi người ra nhận điện thoại, và thế là sáng chủ nhật tôi lên tàu đi Kokubunji. Nàng không có đó, và tên nàng đã không còn thấy niêm yết ngoài cửa. Các cửa sổ đều đóng chặt cả kính lẫn chớp. Người quản lý bảo tôi Naoko đã dọn đi ba ngày trước đó. ông ta không biết nàng dọn đi đâu.
    Tôi trở về khu học xá và viết cho Naoko một bức thư dài, đề gửi đến địa chỉ gia đình nàng ở Kobe. Nàng ở đâu thì họ cũng sẽ chuyển nó đến cho nàng. Tôi hy vọng thế.
    Tôi viết cho nàng thật trung thực về những cảm xúc của mình. Có rất nhiều điều tôi vẫn chưa hiểu, tôi viết thế, và mặc dù là tôi đang cố gắng để hiểu, việc đó cần có thời gian. Hiện tại, tôi không thể biết khi đã hiểu hết mọi chuyện thì tôi sẽ ra sao, cho nên tôi không thể hứa hẹn hoặc đòi hỏi gì, cũng không thể viết ra những lời hoa mỹ được. Có một điều là chúng ta biết quá ít về nhau. Tuy nhiên, nếu nàng cho tôi có thời gian, tôi sẽ dùng nó cho những nỗ lực tốt đẹp nhất của mình, và hai đứa chúng mình sẽ hiểu rõ nhau hơn. Trong hoàn cảnh nào đi nữa, tôi rất muốn được gặp lại nàng và nói chuyện thật lâu với nàng. Khi tôi mất Kizuki, tôi đã mất một người có thể chia sẻ những tình cảm trung thực nhất của mình, và tôi nghĩ rằng Naoko cũng như vậy. Nàng và tôi cần đến nhau nhiều hơn là chúng tôi tưởng. Và điều đó, không nghi ngờ gì nữa, chính là lý do tại sao quan hệ của chúng tôi đã có một bước ngoặt lớn như vậy, và theo một nghĩa nào đó, đã trở nên vênh váo. Có lẽ mình không nên làm vậy, nhưng mình vẫn tin rằng mình chỉ có thể làm được đến thế. Những tình cảm ấm áp và gần gụi mà mình có với cậu vào lúc đó là một cái gì đó mình chưa bao giờ được nếm trải. Mình cần cậu đáp lại bức thư này. Dù lời đáp của cậu là thế nào đi nữa, mình vẫn cần có nó.
    Vẫn không có một lời phúc đáp nào.
    Một cái gì đó bên trong tôi đã rơi ra mất, và chẳng gì đến lấp cho tôi chỗ trống ấy trong lòng. Thân thể tôi bỗng nhẹ nhõm bất thường, và bất kỳ âm thanh nào cũng có một tiếng vọng cồn cào đuổi theo. Tôi đến lớp đều đặn chưa từng thấy. Lớp nào cũng tẻ ngắt, tôi chẳng bao giờ chuyện trò với bạn cùng lớp, nhưng tôi chẳng có việc gì khác để làm. Tôi chỉ ngồi một mình ở ngay hàng ghế trên cùng của giảng đường, không nói năng với ai, và ăn một mình.
    Tôi bỏ thuốc lá.
    - Rừng Nauy -
    [​IMG]
  3. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Trong ký ức Chợ Hoa Đêm Hà Nội của tôi có hình ảnh chú chủ quán trà đêm, vẻ Hạnh Phúc của người trồng hoa vùng ven, ánh cười ấm áp bên những bông hoa toả hương thơm trong đêm?
    Hồi đó, tôi thường có thói quen trong một tháng chọn một ngày thứ bảy, nửa đêm, một mình đi chợ hoa đêm, không mua gì, chỉ ngồi quán trà chén nhỏ giữa chợ, chờ người đến thật đông, bắt đầu chuyến dạo chơi của mình.
    Hà Nội với tôi có một hình ảnh đẹp mà sau này dù đi đâu cũng còn mãi ghi nhớ như vậy.
    Chợ hoa đêm chỉ là một dải đất nhỏ nằm dọc đê Yên Phụ, thấp hơn mặt đê đến một mét. Giữa chợ có quán trà chén. Quán trà chén này luôn khiến trong lòng có cảm giác thật vắng lặng mà yên ổn. Chú chủ quán đầu trọc ít nói, thi thoảng trả lời vài câu bâng quơ với đám đàn ông hút thuốc lào vừa đưa vợ đến chợ trên chiếc xe Honda 82 chất đầy hoa. Trong trí nhớ của tôi, đó là những con người thực sự Hạnh Phúc, yêu quý và gắn bó thật lòng với công việc của mình, và luôn có nét mặt cùng ánh cười của một người biết chắc cái nghề trà chén của mình được trân trọng. Thường khi, quán này cũng tập hợp cả những người như tôi, lặng lẽ ngồi uống từng ngụm trà nóng trong chén hoa hồng cũ, nghe câu chuyện thời tiết của những người trồng hoa, không có gì để thốt thành lời, cũng không có nhu cầu trao đổi, chỉ muồn tìm kiếm sự tĩnh lặng, nghỉ ngơi, chút ít thanh thản đền bù sự mệt nhọc thường trực của cuộc sống ...
    Người trồng hoa vùng ven. Ảnh: Phạm Hải
    Tuy nhiên, có lần, lần đầu tiên tôi tới chợ hoa, vào một đêm mà trong ngày hôm trước mọi cố gắng của tôi trong công việc đều mang lại kết quả thất bại, một người yêu quý do hiểu lầm đã rời khỏi tôi, trong lòng tôi tràn ngập nỗi đổ vỡ. Chú chủ quán trà nhìn tôi hồi lâu, con người có cái vẻ thờ ơ tưởng không gì phá vỡ nổi ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thấu hiểu và nói với tôi rằng: ?oChén trà này mời cô! Cô cứ để xe đây mà đi dạo quanh chợ. Mọi việc rồi sẽ qua!? Đến giờ tôi vẫn không hiểu nguyên do vì đâu mà chú nói với tôi câu nói ấy. Nguyên do vì đâu một người xa lạ mời tôi chén trà nóng và cảm thông với nỗi buồn của tôi như vậy. Nhưng tôi đã không bao giờ hỏi gì, không nói câu cám ơn, dù tận sâu trong lòng tôi biết vì câu nói của người không quen biết ấy tôi đã có được lòng tin tiếp tục công việc của mình. Có điều, tôi tin rằng khi lần thứ hai tôi quay lại, nếu còn nhớ tôi, chú cũng biết tôi đã hồi phục và trở nên kiên cường đến thế nào.
    Trong lúc chúng tôi ngồi quán trà như vậy, trong lúc những người trồng hoa nói những câu chuyện không đầu không cuối và những vị khách như tôi chờ đợi tĩnh lặng, vợ của những người trồng hoa, cẩn trọng vô cùng, gỡ những bó hoa lớn khẽ khàng đặt xuống nền đất ẩm, dưới ánh đèn cao áp toả ánh vàng mờ nhạt bởi sương đêm? Những người phụ nữ ấy luôn mặc áo lao động tay dài với hai bàn tay nhiều vết chai, móng tay có vệt ố vàng và mắt có quầng thâm vì buổi chợ hai giờ mỗi sáng? Những người phụ nữ nhọc nhằn mà nhiều tình yêu cuộc sống đến nỗi luôn làm cho bạn có cảm giác thật yên bình? Đôi khi, cảnh tượng ấy làm tôi nhớ vô cùng ngày xa xưa, khi phiên chợ tết bà tôi dậy sớm ngồi sặm những lá trầu xanh mướt thành từng bó, xếp vào chiếc mẹt nhỏ lúc bốn giờ sáng trời đầy mưa phùn âm thầm trên những tán cây ngoài vườn. Bà làm việc ấy, như một lời hẹn không bao giờ phá vỡ ngoại trừ cái chết, không phải vì những đồng tiền nhỏ nhoi kiếm được từ những lá trầu bán trong phiên chợ tết, mà vì một lòng tin thiêng liêng nào đó không bao giờ tôi hiểu được. Nhìn ngắm say mê cảnh tượng ấy, trong lòng, mọi mệt nhọc đua chen có thể tạm quên đi?
    Sắc tím trong đêm. Ảnh: Phạm Hải
    Ba giờ sáng chợ hoa đã chật kín hoa và người. Hoa nằm khắp nơi, như những tấm thảm nhung trên đất, trên yên những chiếc cup cũ kỹ? Người bán là những người trồng hoa vùng ven Hà Nội, còn người mua là những người bán hoa của thành phố ban ngày. Rất nhiều hoa, hoa sen trắng toả hương thơm thanh khiết, hoa lan tường mang hơi thở lãng mạn, hoa tỷ muội rất nhiều màu sắc, hoa hồng leo cánh dài mền mại, hoa nhài trắng muốt nằm yên trong mẹt của bà lão trên khuân mặt đã hằn sâu không biết bao nhiêu đường chỉ của thời gian? Hương hoa rất nồng say? Nếu trong một tiếng đồng hồ đã uống hết bốn chén trà nóng thì bạn hãy trả một nghìn đồng cho chú chủ quán rồi đứng dậy. Đã đến lúc đi loanh quanh để ngắm nhìn?
    Hạnh phúc vô cùng khi thong thả đi qua những bông hoa toả hương thơm dịu dàng, ngắm nhìn nụ cười của những người phụ nữ bán hoa bình yên như đất, dưới ánh cao áp mờ tối và sương đêm lặng sâu? Đó thực sự là cảnh tượng đẹp đẽ khiến tâm hồn xao động. Chạm khẽ tay vào một nụ hoa, cánh hoa ướt sương đêm, bạn nghe rõ vị êm đềm của đất, vị tinh khiết của nắng mai và vị ngọt ngào của phù sa sông Hồng tháng năm bồi đắp? Bao nhiêu điều thiêng liêng tuyệt đẹp trú ẩn trong hồn hoa ấy, yên lành lan qua đầu ngón tay bạn, như tiếng thì thầm gợi lên những xúc cảm sâu xa?
    Nếu bạn đi chợ hoa lần đầu tiên, bạn nên đi theo môt ai đó có vẻ như là một người bán hoa rong trên phố. Đó là điều tốt nhất sẽ mang lại cho bạn những kinh nghiệm rất thú vị. Giống như ở những sàn giao dịch chứng khoán hiện đại, luôn có những chuyên gia giỏi, ở chợ hoa đêm, những người bán hoa rong trên phố là những chuyên gia như vậy. Rất dễ nhận ra họ, họ thường mang theo đèn pin, mặc áo dài tay, rất biết cách lựa chọn và định giá cho những bông hoa mà họ thấy vừa lòng. Họ vừa đi quanh chợ vừa chiếu ánh đèn vàng vào những nụ hoa, chỉ thoáng qua đã biết bó hoa nào đẹp nhất, thoáng qua là nhận ra đâu là hoa quỳ, đâu là hoa sen, luôn biết rất rõ bó hoa của nhà nào độn ít hoa cành ngắn, luôn nắm được rất sát giá của từng loại hoa vào mỗi tháng trong năm, mỗi tuần trong tháng? Dĩ nhiên, để có được những kiến thức ấy không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng sẽ chẳng ai giấu bạn nếu bạn muốn hỏi.
    Khi bạn đã đi lang thang khắp chợ đến lúc chân mỏi nhừ, bạn có thể sà vào một hàng hoa, nói huyên thuyên đủ thứ chuyện với cô gái bán hoa có nụ cười ấm áp, hỏi huyên thuyên về những ngày trồng hoa vất vả, về sương muối làm hỏng cánh hoa, về việc những bông hoa cần chăm sóc ra sao và sẽ trả ơn bạn như thế nào sau những ngày bạn tậm tâm vì nó. .. Những kiến thức như thế có thể không mang lại cho bạn kinh nghiệm gì để đua chen trong mỗi ngày thường, nhưng cách người phụ nữ trả lời bạn bằng tình cảm nồng hậu khiến bạn thấy ấm lòng như vị khách lạ đường xa được nghỉ chân bên hiên nhà ai đó, uống cốc nước mát, lấy lại được sức lực của mình.
    Cứ miên man trong sự tĩnh lặng như vậy, trong những tiếng trao đổi rất nhẹ của người bán và người mua, trong hương hoa toả lan, trong những ánh cười còn thấm vẻ mỏi mệt nhưng rất đỗi dịu dàng?thời gian khẽ khàng trôi., bầu trời sáng dần, ánh đèn cao áp nhạt mờ và da trời xanh lên rất nhẹ?
    Những chiếc xe đạp chở đầy hoa toả về các con đường thành phố buổi sớm mai, trong dòng xe bắt đầu thưa thớt xuất hiện, dưới những vòm cây vừa tỉnh thức sau đêm dài sẫm tối, ngang qua ánh mắt hiền từ yêu đời của những cụ ông tập thể dục sớm, ngang qua những hàng quà sáng lục tục dọn hàng? Thành phố thức giấc ngỡ ngàng, bắt đầu bằng vẻ đẹp lãng mạn xa xưa như thế? Và tôi biết, vẻ đẹp thơ mộng này bắt đầu từ những nỗi vất vả và tình cảm dịu dàng nào?
    Trong lòng tôi, Hà Nội yêu thương có những hình ảnh ấy, chú chủ quán trà chén không bao giờ ngủ vào ban đêm từng nhìn tôi thấu hiểu, vẻ thanh thản Hạnh Phúc của những người lao động vùng ven thành phố, ánh cười ấm áp từ những đôi mắt còn nguyên vẻ nhọc nhằn, bên những bông hoa toả hương thơm trong đêm?
  4. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Cho mình mượn vai cậu nốt hôm nay
    Mượn cánh tay trái choàng qua vai với!
    Mong nỗi buồn chia hai vơi nửa
    Và niềm vui trọn vẹn trong tay
    Nhớ lần trước cậu vẫn dặn mình
    Khi nào buồn cứ tìm vai cậu mà khóc
    Mình đã trải qua biết bao cực nhọc
    Nhờ bờ vai dẫn lối mỗi mùa đông
    Có lần cậu cãi nhau với người yêu
    Uống rượu say, ngồi sau lưng mình khóc
    Hai đứa bạn một trai và một gái
    Phóng trên đường giữa một buổi trưa!
    Cho mình một lần ôm cậu nữa thôi
    Đôi bàn tay này, mai cậu phải dành cho người khác
    Hai đứa mình vẫn còn là bạn
    Nhưng cậu phải dành hết cho vợ cậu thôi!!!
    Thank em gái!
  5. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Nghe chị kể về anh
    Thấy sao tò mò quá
    Dù lòng không muốn ngỏ
    Cũng lại cầm mobil
    Một tin nhắn gửi đi
    Bất ngờ anh đáp lại
    "Wrong way"
    ...
    Chị cười lăn nghiêng ngả
    Thấy chưa chị bảo mà
    Tên này luôn như thế
    Mãi cứ là "Wrong way"
    Có điều chị không rõ
    Những tin nhắn về sau
    Có bao điều anh ngỏ
    Với em, cô gái
    Mà anh ngỡ
    Hiểu về anh rất rõ
    ....
    ....
    Có 1 ngày
    Tự nhiên chị hỏi
    Anh nói với chị về cô gái mới quen?
    Em như kẻ tội đồ lẩn trốn trong đêm
    Đem ra kể như là khoe chiến tích
    "Sent cho chị tin nhắn anh vừa gửi"
    Em sent...
    Anh gửi cho em
    Chỉ hai tin nhắn
    Một tin replay
    Chính tin gửi chị
    và tin thứ hai
    "Wrong way em nhé!"
    Ôi ! Em có thể
    Làm lại không anh
    Anh nhắn liên hồi
    "Wrong way em ạ!"
  6. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  7. got_but_chi

    got_but_chi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2004
    Bài viết:
    2.552
    Đã được thích:
    0
    Đôi khi buồn, ta đã khóc Sao nước mắt không tràn bờ mi Lại chảy ngược vào tim. Trái tim thầm thì: Tại sao? Tại sao? Tại sao? Đôi khi quá buồn, ta muốn với lên trời cao Kéo vầng trăng thấp xuống ... Ta biết, với ta tất cả đều đã muộn.Nên nào biết bắt đầu từ đâu? Đôi khi người ta đánh mất nhau Vì một sự vô tình không nhận thấy Cuộc đời có bao nhiêu điều vô lý vậy Hạnh phúc bên ta Ta lại mỏi mòn tìm Bây giờ, đêm lặng im Trong ta còn một trái tim rã rời...
  8. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    ồƠạồạổ^'ồ'ố?ốê"ùẳO
    ọẵ?ọằ-ố~ổ~ốfOồ>ọ?ổ^'ùẳO
    ổàãọạYổĂổzùẳO
    ỗYọạYổĂỗf,ùẳO
    ọáọằ?ọạ^ọằ-ổĂốÂôộ>ãổ?"ổưằùẳO
    ốÂôốẵƯổ'zổưằùẳY
    ọáọằ?ọạ^ổo^ọđọằỗ"ảổ~ZọđỗsZổùẳO
    ổ~Yổ~YọạYọắổ-Đỗỗf,ồƯ,ổ~"ùẳY
    ộÊZốẵằốẵằồạùẳO
    ọ'ổ.Âổ.ÂộÊ~ùẳO
    ốTọá-ỗ.OồạảổĂổo?ọằằọẵ.ổ"ạồ~ó?,
    ọáọằ?ọạ^ồồêổo?ổ^'ọá?ọáêọốTọạ^ộsắố?ùẳO
    ốzổo?ỗ^ồfỗs"ộƯộƯTồĂộfẵồzọáọá<....
    ọẵọẳsọáọẳsốĐ?ồắ-ổ^'ồắ^ỗfƯùẳY
    ồổ~ổ^'ố?êồãọạYọáổfốTổãồ,ằ....
    [​IMG]
  9. quangtri72

    quangtri72 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2005
    Bài viết:
    611
    Đã được thích:
    0
    Lúc nào cũng ở phía trước bạn, người lúc nào cũng tha thiết mong chờ bạn, người lúc nào cũng chỉ chờ bạn dừng lại....
    Mà bạn không hề quan tâm, bạn không để ý, bạn còn có ác cảm.
    Người đó kiên nhẫn đợi bạn, hết ngày, hết tháng, hết năm. Lại ngày, tháng, và năm.
    Bạn sẽ phải nhận ra chứ? Bạn lướt qua! Bạn ơi, sao bạn không cười một chút thôi cho người ấy thấy ấm lòng!
    Nhưng không sao, chỉ cần nhìn thấy bạn đi là người đó còn chờ bạn!
    Mãi mãi!
    Tôi không tin vào cái gì - chỉ tin vào sự vĩnh cửu của sự chờ đợi của người ấy!
    Người ấy là chú công an giao thông - chú ơi, cháu yêy chú lắm!
  10. got_but_chi

    got_but_chi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2004
    Bài viết:
    2.552
    Đã được thích:
    0
    tỏằ dặng 'ỏằc 'ỏn cÂu này thơ thỏƠy thưch thưch...hehe, dỏĂo này có vỏằ ặa bỏĂo lỏằc quĂ cặĂ . Tỏằ> thưch 'oỏĂn này này
    ổfố'-ọẵỗs"ồằồồO-ổ^ồ''ốưổ^'ộsắọằƠỗằốô
    ọáổ?êọẵồÔêỗáọĂổáổ'
    ọá-ỗêổoôỗs"ồ?ãộ.ãộÂ"ốă?ọá?ỗ,ạọá?ổằổưÊồoăồ'ỗ"Y
    ồ?ồÔsồSêồS>ồ?ồÔsốắỗằổ
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này