1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai sẽ đợi tôi ở phía trước???

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi yem_dao_lang_lo, 20/12/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Đẹp quá!
    Không thể không ngắm nhìn, yêu quý và khen ngợi loài hoa kì diệu báo hiệu mùa xuân của đất trời Hà Nội
    Loài hoa sưa
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG][​IMG]
    [​IMG]
    Được yem_dao_lang_lo sửa chữa / chuyển vào 14:24 ngày 02/03/2007
  2. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0

  3. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Muôn nẻo đường trường
  4. tundohoi

    tundohoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2005
    Bài viết:
    2.901
    Đã được thích:
    0
    nhìn lại đằng sau....hok thấy ai...
    nhìn lên phía trước cũng chả thấy gì....
    rốt cuộc vẫn đang lầm lũi tiến lên trong cô đơn và chông chênh
  5. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    CHÚC TẾT

    Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau:
    Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu.
    Phen này ông quyết đi buôn cối
    Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu.
    Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:
    Ðứa thì mua tước; đứa mua quan.
    Phen này ông quyết đi buôn lọng,
    Vừa chửi vừa rao cũng đắt hàng.
    Nó lại mừng nhau cái sự giàu:
    Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu ?
    Phen này ắt hẳn gà ăn bạc
    Ðồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu
    Nó lại mừng nhau sự lắm con:
    Sinh năm đẻ bảy được vuông tròn.
    Phố phường chật hẹp người đông đúc.
    Bồng bế nhau lên nó ở non.
    - Tú Xương -
  6. oh_mylove

    oh_mylove Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Nơi em biết
    Em biết một nơi
    Không có mùa đông
    Không có tháng ngày lạnh giá.
    Em biết một nơi
    Không có nắng
    Gắt gao mùa hạ
    Không có nỗi buồn
    ..mùa thu làm lá rơi.
    Em biết một nơi
    Có mùa xuân vĩnh viễn
    Nơi ấy
    Là anh
    Thầm nói
    Yêu em..
    [​IMG]
  7. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Nhật ký ngày đông
    Dù muộn, mùa đông đã về...Xin gửi đến bạn đọc gần xa lời chào thân thiết, chút rét lạnh đầu mùa của Hà Nội và vài dòng ?oNhật ký ngày đông? năm trước.
    SÁNG
    Ngồi thu người nơi quán nhỏ nép mình trong ngõ phố cổ, nhấp ngụm cà phê nóng hổi, châm điếu thuốc và lặng im một chút, thấy trong người ấm lên. Cái giá lạnh của một sớm mùa đông dường như tạm lắng lại, ngưng đọng ở một nơi nào đó vô hình.
    Ngoài phố. Dòng người xe đi lại có vẻ tấp nập, hối hả hơn để tìm nơi ấm cúng, tránh cái khắc nghiệt của mùa đông xứ Bắc. Họ đi qua, để lại trên phố muôn màu sắc toát ra từ những chiếc áo khoác hiện đại với nhiều thương hiệu nổi tiếng. Trong khi đó, những vị khách ngoại quốc vẫn thong thả dảo bước với bộ quần áo mỏng và chiếc ba lô cồng kềnh, trĩu nặng. Cái lạnh này có lẽ chưa thấm vào đâu so với xứ sở tuyết trắng của họ. Nhưng có nhiều người, nhất là người lao động ngoại tỉnh hình như vẫn dùng bộ quần áo cũ của mùa đông trước, cặm cụi trên các góc phố, gồng mình tìm cách mưu sinh với những gánh hàng rong trĩu nặng, nào là khoai nướng, ngô luộc, bỏng ngô, bún đậu...Những món ăn dân dã đậm đà hương vị đồng quê, thế mà bỗng trở nên thi vị với người dân Hà Thành. Trong một thời điểm nào đó, những thứ ấy cũng được xét vào cụm từ ?ovăn hoá ẩm thực?, làm phong phú thêm cái thú ăn của người Hà Nội. Thương quá, những tiếng rao, những dáng người xiêu xiêu như lạng đi vì gió rét.
    Mùa đông cũng là lúc mùa cây rụng lá. Chỉ cần một cơn gió nhẹ ào tới, thì lập tức hàng trăm, hàng nghìn sắc lá như những dòng thác vàng tuôn xuống xối xả, trải một màu vàng mênh mang khắp phố phường. Không hiểu sao những cây bàng, cây cơm nguội, cây me, cây phượng...lá lại rụng nhanh và nhiều đến thế. Rụng hết, trơ trọi chỉ còn thân với cành. Và không hiểu có còn sức sống? Thế mà, bẵng đi không để ý một thời gian, có lúc chợt ngẩng lên thì lá đã xanh, hoa đã thắm. Tất cả bừng lên rực rỡ. Lạ kỳ thay, sức sống thật mãnh liệt- sự mãnh liệt ẩn sâu vào trong trời đất. Nếu không tinh thì làm sao cảm nhận được.
    Và kia, trên những mái ngói cổ kính, trầm mặc, rêu phong theo thời gian càng phủ dày lên, chứng kiến bao đổi thay của thời cuộc. Chạm tay vào tường gạch xưa cũ bỗng thấy lòng bâng khuâng, xốn xang trăm ngả. Đâu gạch xây kinh thành, đâu gạch xây lầu son, gác tía? Phố đã đổi thay nhiều nhưng vẫn giữ trong mình bao điều bí ẩn, nét duyên dáng, kiêu sa để mỗi lần nghĩ về phố, càng thêm yêu phố hơn.
    TRƯA
    Nắng bừng lên tạm xua tan cái lạnh giá, sương mù của buổi sớm mai. Nắng vàng óng ngập đầy trên các ngả đường, góc phố, nắng đọng trong nỗi nhớ, gợi cảm xúc miên man cho những ai mang trong mình rung động nghệ sĩ. Tranh thủ thời gian, mọi người ùa ra đường để thưởng thức cái ấm áp, hiếm hoi của nắng mùa đông. Và cũng để cởi bỏ những chiếc áo khoác cồng kềnh nhường chỗ cho những bộ cánh nhẹ nhàng mà sang trọng, thênh thang thả bước trên đường. Nắng mùa đông ngắn lắm, có những ngày chỉ kéo dài quãng vài tiếng đồng hồ trong thời gian từ cuối trưa đến giữa chiều.
    Nắng lên. Khuôn mặt Hồ Gươm với Tháp Rùa, Đền Ngọc Sơn và Tháp Bút như được trang điểm bởi muôn vàn sắc màu càng trở nên lộng lẫy. Cổ kính mà tráng lệ nhường nào. Đứng bên Hồ Gươm trong một trưa mùa đông thấy bâng khuâng kỳ lạ và chợt hồi tưởng về bóng dáng kinh thành Thăng Long, Đông Đô xưa cũ với ngựa, với xe...với những điều vừa cổ tích lại vừa chân thực.
    CHIỀU
    Nắng yếu dần rồi tắt hẳn. Trời bắt đầu sụp xuống, một màu xám huyền hoặc rải đầy không gian. Cái cảm tưởng như có những đám mây đang ùn ùn kéo tới để rồi trút mưa xuống phố làm cho nhiều người phải đề phòng. Nhưng không, chiều mùa đông bao giờ cũng vậy.
    Gió bắt đầu thổi mạnh. Dự báo thời tiết loan tin không khí lạnh có chiều hướng tăng cường. Vậy mà, trên đường Cổ Ngư - con đường được mệnh danh là lãng mạn nhất Hà Nội nằm cắt ngang Hồ Tây và Hồ Trúc Bạch vẫn dập dìu từng đôi trai gái. Người đi đường thầm thì: lạnh thế này sao không chọn một nơi nào khác mà tâm sự, lại chọn chỗ này. ?oHâm? thật. Thật ra, họ chẳng hâm chút nào. Lúc này họ còn cảm thấy lạnh gì nữa, tay trong tay, môi kề môi, trong hơi ấm của tình yêu, họ mơ ước về một cuộc sống mới ngập tràn hạnh phúc. Cái ước mơ giản dị nhưng vô cùng thiêng liêng.
    Gió hai bên hồ ào qua, người đi đường khom mình trong chiếc áo khoác.
    Phía xa xa, trên mặt nước Hồ Tây từng đàn chim Sâm cầm từ phương Bắc vượt qua một chặng đường dài rủ nhau về đây trú rét, thỉnh thoảng lại tung đôi cánh mỏng đùa với sóng.
    Trong những suy nghĩ về cuộc sống, về nỗi được, mất, bất chợt nhớ thi sĩ đồng quê tài hoa Nguyễn Bính mang nỗi buồn da diết thương người em gái nhỏ trong một buổi chiều đông cũ:
    Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh
    Tơ liễu theo nhau rủ xuống hồ...
    TỐI
    So với các mùa trong năm, mùa đông trời tối sớm hơn, quãng 5 giờ trở đi là đã nhoè mặt người. Cái ồn ào, hối hả của một ngày với bao công việc, dự định dần lắng xuống.
    Trong ngày, quãng thời gian này hình như yên ả nhất.
    Phố lên đèn.
    Những dãy đèn nối dài, rồi rẽ ngang, đâm dọc từ phố nọ sang phố kia lung linh, huyền ảo như dòng sông ánh sáng. Các cửa hàng, cửa hiệu lớn bắt đầu rậm rịch đóng cửa. Lúc này, tận dụng các mái hiên, những quán cóc bắt đầu trưng ra. Khách hàng của nó thì đủ loại người, từ vị khách sang trọng, nhỡ nhàng dừng xe mua điếu thuốc, cái kẹo cao su cho đến các bác xe ôm ngồi lỳ chờ khách, nhâm nhi chén chè nóng và ?oăn vã? thuốc lào. Ở chỗ góc phố khác là các hàng ngô nướng, khoai nướng. Chỉ cần một cái mẹt, một cái chậu sắt hỏng và ít than củi rồi nhẹ nhàng đẩy đưa chiếc quạt, thế là theo gió, mùi thơm từ ngô, từ khoai, từ đồng nội toả ra. Ai ngửi thấy chắc cũng muốn ăn một chút quà quê cho đỡ lạnh!
    Trời lất phất mưa. Mưa đọng trên lá, mưa trượt trên những thân cây già, mưa gõ nhịp trên các mái hiên, mưa làm cho khách tha hương nao lòng thèm nơi ấm cúng. Mưa mùa đông hình như cũng giống mưa mùa xuân. Buồn và trắng xoá cả đất trời.

    ĐÊM

    Rất có thể trong căn gác nhỏ nào đó, người nghệ sĩ đang trầm tư suy nghĩ và cố lắng nghe hơi thở của đêm, để tìm thấy sự thăng hoa trong một bản nhạc, hoặc trên những trang văn. Kìa, bước chân ai xin hãy nhẹ nhàng, đừng dẫm lên chiếc lá nhỏ. Và hãy dang rộng đôi tay ôm thật chặt trong lòng những điều vừa như thực, như mơ, gom lại và nâng niu để lỡ mai này không còn trở lại.
    Đêm im lặng. Thỉnh thoảng lại nghe thấy trên cây tiếng trở mình của một loài chim, tiếng rúc rích, nũng nịu của con chim non tìm hơi ấm trong đôi cánh mẹ.
    Đêm êm trôi khép lại một ngày.
    Theo VNN

    [​IMG]
  8. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Giao mùa

    Sớm nay, Hà Nội mịt mù sương giăng, bối rối trong một thời khắc giao mùa. Thu dùng dằng chưa qua, đông đã ngập ngừng bước tới. Những tán bàng đổi màu, bắt đầu trút những trận lá ngập tràn đường phố.
    Không gian đượm một màu thời gian bàng bạc đắm say nồng nàn với nắng gió. Hà Nội dịu dàng, đằm thắm và lãng mạn đến lạ lùng với những khoảnh khắc trái mùa như thế

    Bình minh tháng 11, dòng người hối hả ngược xuôi. Những vội vã, xô bổ như vẫn thấy, vô tâm bỏ qua giai điệu du dương của đám lá cuối mùa rơi nhẹ nhẹ, vương lên tóc, lên vai..xa lạ. Mấy hôm nay Hà Nội chuyển mùa, từ lạnh sang nóng rồi lại từ nóng sang lạnh. Cái lạnh đầu mùa làm dịu lòng người qua những ngày hanh hao. Ngang những khu tập thể cũ mèm đã thấy rất nhiều quần áo rét, chăn, ga đem ra phơi đón nắng, rũ bỏ cái mùi cũ kỹ sau một mùa dài nằm im trong tủ. Một hình ảnh rất Hà Nội trong nhiều chiều cảm xúc. Dù qua tiết lập đông đã lâu, những lúc trái mùa thế này Hà Nội trở nên sặc sỡ, đa cảm. Không hiểu sao nhiều người lại thích ngắm Hà Nội trong những ngày như thế, thích cái không khí tranh thủ, tất bật phơi phóng khẩn trương rất đỗi thân quen từ bao giờ
    Thế rồi, cái rét lại nhõng nhẹo. Được mấy hôm chiều lòng người, mang cảm giác xốn xang đón gió mùa về lại dở chứng nắng gắt gỏng như đang vào chính hạ. Nhưng cái lạnh thoáng qua, cái lạnh đỏng đảnh thế mà hay. Cứ dịu dàng, đằm thắm cuốn lá trên đường cong veo hình chiếc lông mi trên đôi mắt mùa đông đượm buồn nuối tiếc. Mấy hôm nay, trời lại trở mù. Sương nhè nhẹ thôi, nhưng lẩn khuất hương khói lam ngai ngái của những đống rạ ủ qua đêm ngoài bãi giữa. Đúng là giao mùa
    Hồ Gươm lại thấy mờ mịt sương giăng như khói quện thơm trong ly café buổi sớm quyến rũ vô cùng. Vẫn biết, cái rét đỏng đảnh làm Hà Nội bớt căng với nắng mới, lá vàng rơi dày hơn, se sắt hơn. Trong cái mờ ảo tinh khôi hé mở một ngày, hình ảnh chị lao đông cần mẫn cầm chiếc chổi tre cán dài loẹt xoẹt, đám lá chạy xào xạc dưới chân rõ là lòng cảm thấy nuối tiếc, muốn thốt lên một điều gì đó nhưng không nói được nên lời. Hồ Gươm vẫn vậy từ bao đời, trầm mặc và trở nên huyền bí hơn trong sương. Góc đường Hàng Khay cây liễu xoắn tít dưới sương mờ như dáng những thiếu nữ e lệ nép mình sau tấm voan mỏng. Không gian bình minh thanh tịnh và dịu dàng nhưng cũng đủ làm lòng người thảng thốt
    - Hà Nội mới -


    [​IMG]
    Được yem_dao_lang_lo sửa chữa / chuyển vào 13:08 ngày 03/03/2007
  9. crazy_beggar

    crazy_beggar Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/10/2004
    Bài viết:
    2.437
    Đã được thích:
    0
    Đêm hôm lọ mọ ra đường làm giề ?
  10. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Đêm Hà Nội

    Có những người thích đi ngủ sớm để dậy sớm thì cũng có những người có thói quen ngược lại: thích thức khuya nên thường dậy muộn. Sáng sớm, Hà Nội có những nét đẹp, vẻ nên thơ thì đêm khuya, Hà Nội cũng có những điều dễ làm say lòng người, những điều như trong mơ và đôi khi còn như mơ trong mơ nữa.
    Nhiều người có nhận xét Hà Nội là thành phố xinh đẹp, duyên dáng. Có những khu vực trầm lặng, cổ kính, đầy vẻ thanh bình tinh khiết. Điều nhận xét này là thực tế vì nó đã gây được ấn tượng tốt đẹp với những con người không mấy ưa ồn ào, ô nhiễm, xô bồ. Nét xinh đẹp duyên dáng ấy còn được bình phương lên trong đêm.
    Hà Nội về đêm mang màu áo khác, hơi thở khác, hình dáng khác. Nhất là khi có những làn hương đầy kỳ ảo khiến Hà Nội như mang một tâm hồn khác, đầy vẻ trữ tình thơ mộng. Những mái nhà trăm năm đã tựa vai nhau, rủ nhau vào giấc ngủ chập chờn trước khi gặp những giấc mơ hiện về từ thời con rồng vàng bay lên đón Lý Công Uẩn, từ thời con rùa vàng nổi lên chào Lê Lợi, từ thời tiếng chuông hồ Tây vang khiến con trâu vàng từ phương Bắc phải ***g sang đón con nghé ọ...
    Những con đường như cũng được thư giãn gân cốt sau một ngày phải gồng lên toàn bộ sức lực dưới guồng xe hối hả. Những tầng cây ban ngày xanh biếc đã chuyển sang màu thẫm như nhuộm ánh đêm. Hoa không cần khoe sắc để gọi **** ong, để gọi mắt người mà đã làm một việc khác mơ màng hơn: tỏa hương vào bầu trời thanh sạch. Mùa nào Hà Nội cũng có riêng một thứ hương đêm, giống như người phụ nữ biết điểm trang, mỗi thời điểm biết dùng một loại phấn son riêng để ánh nắng để gió mát... hài hòa cùng màu sắc, nâng nhan sắc lên gấp nhiều lần.
    Cũng không hiểu mùa tạo ra hương hay hương gọi mùa về, hỡi Hà Nội mến yêu ơi. Mùa thu là mùa Hà Nội mang trên mình những nét yêu kiều diễm ảo nhất chăng? Cô gái đã bước qua tuổi thiếu nữ chưa phát triển hết, bước vào tuổi thanh niên rực rỡ nhưng hơi đáng sợ, và cô gái cũng chưa bước vào tuổi thiếu phụ ở dốc đồi bên kia thấp thoáng ánh tà. ôi, sắc đẹp của tuổi vừa đủ độ chín của mặn mà, đằm thắm, nây tròn như quả chín cây.
    Hà Nội mùa thu là thế chăng? Nhà Hà Nội học còn mải đi tìm một văn bia, một viên đá lát, một cuốn gia phả. Còn người thơ đi tìm gì đó hỡi thi nhân? Mùa thu không bị ẩm ướt của mưa phùn, không bị nắng xém cả lá cây. Cũng không bị gió mùa đông bắc làm tê tái. Lẫn trong lá bay vàng rộm mặt đường, lẫn trong sương lam mơ hồ trên mặt sóng... thời tiết cứ dìu dịu như tơ chăng, lọc gió cho mát vai người, cho dẻo bước chân. Lẫn vào những niềm mê man ấy là những làn hương từ đâu đó lan tỏa vào không gian như từng sợi âm thanh của cây vĩ cầm vô hình mà rất thực.
    Những làn hương cứ réo rắt qua vòm lá gần xa, qua tầng cây thức ngủ, qua những công trình kiến trúc, những con đường, những ngã tư đầy hào hoa thanh lịch. Hoa dạ hợp nồng nàn trắng muốt, vừa tỉnh khỏi một cơn mộng nồng nàn, khi những ngọn đèn đường sắp thức dậy. Chẳng dễ gì tìm thấy cây nửa thẳng nửa leo ấy, thấy những cành mềm cho bốn cánh hoa mập mạp, cong như móng con rồng thiêng bí mật.
    Chỉ cảm thấy đâu đây nở bông hoa như sự có mặt của người vô hình, người thích trò ú tim ẩn hiện, người hẹn hò với ta nhưng còn nấp vào chỗ nào để ta phải hồi hộp kiếm tìm. Khu vườn biệt thự nào trên đường Phan Đình Phùng đầy bí ẩn kia cứ xòe bàn tay có năm ngón tay xanh mềm mại để tung ra những con sóng hương hoàng lan thoảng nhẹ, và hương ngọc lan như ngón tay tháp bút, trắng muốt, sắc sảo hơn, khiêu khích hơn. Ngõ Tức Mạc, Cung Thiếu nhi và những nơi nào, cây hoàng lan mấy trăm năm còn bền lòng xức nước hoa cho Hà Nội. Xin những đôi người hãy thủy chung đến bạc đầu nếu một lần đã sóng bước dưới đường thơm hoa sữa phố Trần Hưng Đạo, Nguyễn Du.
    Hẳn có người khó ngủ nếu bên cửa sổ có xòa một cành sữa mùa thu. Có lẽ sương thu đã lấn át, đã bắt hương sữa chỉ được bay ngang, hoặc sà xuống thấp, sương thu chiếm phần chiều cao? Vì vậy mà hương sữa cứ ướt đẫm tóc những đôi người. Đã có những người tài hoa của Hà Nội ngợi ca hoa sữa bằng kịch thơ, bằng thơ và bằng nhạc. Đã có những em bé ra đời sau đêm hoa sữa của người yêu nhau say đắm và trong sạch.
    Ôi, biết bao tâm hồn đã thao thức khắc khoải khi nhớ về Hà Nội có hoa sữa đêm thu, có hoàng lan, ngọc lan man mác. Dù ở phương trời nào, hương ấy chẳng mất đi, chẳng tan ra, mà nó cứ đọng lại, đậm lại như khối ngọc Trương Chi. Có người nhớ về hoa sữa, hoa hoàng lan, ngọc lan để tưởng niệm tuổi hoa niên của mình, tưởng niệm thời học trò, tuổi yêu đương, những tháng năm mơ mộng...
    Thực sự có đôi người đã có cháu nội cháu ngoại năm nào họ cũng phải một lần dắt tay nhau đi trong đêm sương thu đầy hoa sữa. Lúc ấy họ nói gì với nhau, họ nghĩ gì bên nhau, họ nghĩ gì về Hà Nội, hỡi mùa thu đi qua mà chẳng bao giờ mất. Hà Nội đâu phải chỉ có hoàng lan, ngọc lan, hoa sữa, dạ hợp...
    Vườn Chí Linh có mấy khóm dạ lan hương, đêm hè hoa nở như níu chân người qua lại để tâm sự điều gì. Dọc bao phố cây xum xuê tròn bóng, những hàng sấu cổ thụ cứ tháng ba lại khiêm tốn tỏa một thứ hương ra xung quanh. Không thơm ngát, không tình tứ, chỉ thoảng nhẹ như không có, chợt hiện rồi chợt biến, khi những bông hoa như cái chuông nhỏ xíu trắng ngà rơi nhẹ không một âm vang. Cả hương và hoa cứ bay cứ rơi, còn mang mang như liễu bên hồ, không để ý có khi người vô tình không thấy.
    Đi trong đêm, nhất là khuya Hà Nội, màu đêm đã lọc đi những âm thanh ồn ã, như lọc đi những tạp chất, để còn lại trong hồn ta sự tinh khiết, thanh tao, cho ta cảm nhận được hoàn toàn chất thiên nhiên tinh khôi trong hương thơm hoa lá. Đôi khi hiếm hoi bắt gặp từ ban công chuồng chim nhà ai một chút hương nhài khêu gợi mà kín đáo, lả lơi mà thắc thỏm, không đủ sức bay xa hoặc qua một ngõ nhà có ngôi chùa cổ kính trăm năm, một gốc bưởi cằn nào đó bỗng tỏa làn hương mộc mạc đồng quê, gợi nhớ đến đĩa bánh trôi bánh chay tháng ba có hội làng rộn rã, và có những làn mưa lây phây làm duyên cho cánh đồng, cây cỏ...
    Hương đêm Hà Nội không phải là nước thơm nhân tạo, mà là món quà thanh sạch của thiên nhiên, trời đất gửi cho người. Cái ***g nan ngực thiếu dưỡng khí thường xuyên kia được no nê những làn hương này sẽ tươi lại dòng máu, mát dịu lại cảm giác, trẻ trung lại tâm hồn, say đắm lại tình người...
    Yêu biết bao nhiêu là những làn hương ấy và cũng là không uổng phí, nếu phải thức những đêm dài để đi dạo trên những con đường ngan ngát của Hà Nội thanh lịch.
    Theo KTĐT

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này