1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai sẽ đợi tôi ở phía trước???

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi yem_dao_lang_lo, 20/12/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Cây
    Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
    Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó?
    Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói ?o cứ tự nhiên? trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ ?và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng
    Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
    Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
    Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
    Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
    Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói ?o lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?

    Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu? chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có ?" Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
    Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
    Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình? Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
    Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn?cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
    Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
    Gió
    Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
    Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi
    ?oTrái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu?
    ?oKhông phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời hkỏi cây?
    Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
    Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy ?o em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy?, cô ấy nói ?o Đầu của em đau lắm? ?ohả?? ?ođầu em đau lắm? cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng?.và từ hôm đó?chúng tôi là một cặp
    Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...
  2. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Người đàn bà nào
    Cũng giấu trong mình những câu chuyện
    Người đàn ông nào
    Cũng có ham muốn ...
    Với anh, em là câu chuyện buồn tẻ
    Với người khác em là cuốn sách hay
    Chẳng trách được nhau
    Bởi anh không muốn đọc
    Chẳng trách được em
    Bởi chỉ muốn anh là sở hữu
    Mở cuốn sách đời
    Xin anh nâng niu, chiều chuộng
    Người đàn bà nào
    Cũng giống em?
    Cũng xin một bàn tay ấm
    Cũng xin một cái nhìn âu yếm
    Có nhiều quá không anh?
    Mở cuốn sách đời
    Và anh
    Hãy ghi thêm vào đó
    Một câu chuyện không hay
    Nhưng em xin
    Một kết thúc đẹp!
    _LTH_
  3. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0

    Gửi: Chàng trai luôn chỉ rẽ phải và cô gái luôn chỉ rẽ trái
    Anh chị chắc sẽ rất ngạc nhiên khi cầm lá thư này trên tay và có lẽ còn đang thắc mắc không hiểu người viết là thư này là ai? Tại sao lại cùng một lá thư nhưng được gửi đến cho cả hai cùng một lúc.
    Tôi không có gì đặc biệt để giới thiệu với hai người, chỉ là một người hàng xóm bình thường sống trong một căn hộ nhỏ đối diện hai căn hộ và là người chứng kiến cuộc sống của cả hai qua khung cửa sổ nhỏ, một cách tình cờ, thật tình cờ.
    Thực ra, cũng giống như bao nhiêu con người khác sống trong thành phố này, thường chẳng mấy khi để ý đến nhau, tôi cũng không có nhiều thời gian để làm quen với những người hàng xóm xung quanh. Nhưng, may mắn do đặc thù công việc của tôi vốn là một người chuyên vẽ tranh kiếm sống nên tôi có thói quen quan sát mọi vật, ghi nhớ những cử chỉ, những nét mặt của từng người, những động tác dù là nhỏ nhặt nhất cũng được tôi cố gắng thu vào lăng kính của mình. Và cũng nhờ có thói quen này mà tôi đã bắt gặp hai người.
    Vào một buổi sáng cuối thu, trời đang đổ một trận mưa lớn. Lúc đó, tôi đang ngồi nhâm nhi bữa sáng và tách cà phê. Bất chợt khi quay đầu nhìn ra khung cửa sổ, tôi đã nhìn thấy hình ảnh lần đầu tiên: Chàng trai cầm trong tay chiếc ô màu xanh, tay kia cầm một cây đàn vĩ cầm, khoác một chiếc áo dài quá gối, còn cô gái cầm trong tay một chiếc ô màu đỏ, vai khoác một chiếc túi lớn, đội một chiếc mũ màu đỏ. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả là cả hai cánh cửa của hai căn phòng cùng lúc được mở. Nếu lúc đó cả hai người có cái vẻ đắn đo khi bước ra cửa còn nhìn bên này bên kia suy tính xem nên đi theo hướng nào trước giống như bao người khác thì tôi đã không ngạc nhiên đến thế. Nhưng không, như một phản xạ quen thuộc, không cần phải ngoái lại nhìn bên kia thế nào, chàng trai bước dứt khoát về bên phải và cô gái bước nhanh sang bên trái.
    Điều này đã khiến tôi cảm thấy vô cùng thú vị. Tôi quyết định chờ đến sáng hôm sau để xem việc sáng nay có còn lặp lại hay không? Và kết quả là trong suốt một tuần lễ ngắm hai người đi làm vào mỗi buổi sáng, tôi phát hiện ra rằng hai người không hề đổi phương hướng mỗi khi ra khỏi cửa, cũng chưa một lần quay đầu nhìn về hướng ngược lại hướng mình đang đi và chắc chắn là hai người cũng chưa từng quen biết nhau. Như một động tác công nghiệp rập khuôn, cho dù bất kể là đi đâu, vẫn cứ theo một hướng cố định không rời.
    ... Từ đó, tôi gọi hai người bằng cái tên Rẽ trái, rẽ phải.
    Tôi đã nghĩ, nếu một cuộc sống mà ngay từ khi bước chân ra khỏi nhà đã tuân theo một quy tắc nhất định như thế thì chắc là rất nhàm chán. Qua câu chuyện của những người hàng xóm, tôi được biết anh vốn là một nhạc công vĩ cầm, mỗi tối thuờng đến kéo đàn trong một quán ăn sang trọng trong thành phố, còn chị là một dịch giả chuyên dịch các tiểu thuyết đẫm nước mắt. Dường như cả hai đều là những người có tài nhưng chưa gặp thời vận. Anh thì ngày ngày sau giờ luyện đàn vẫn có thói quen đi dạo trong công viên thành phố, thỉnh thoảng lại ngồi lại cho những chú chim sẻ ăn đến tận xế chiều mới quay trở về nhà. Còn chị vẫn hay ngồi nhâm nhi cà phê trong một quán quen, thi thoảng lại dạo phố ngắm nhìn dòng người qua lại hay trò chuyện cùng với chú mèo hoang ven đường.
    Cuộc sống đó cứ ngày ngày trôi qua. Đứng ở bên này con phố, thực sự tôi thấy hai người có rất nhiều điểm tương đồng, vậy mà vì hai ngả rẽ khác nhau mà không gặp được nhau.
    Nhưng, đời người thật có nhiều điều thần kì xảy ra và trong một lần theo chân hai người, tôi đã được chứng kiến cuộc gặp gỡ nhân duyên hiếm có này.
    Lúc đó, tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai người gặp nhau. Rõ ràng hai người là một đôi trời ban bởi ngay từ ánh mắt đầu tiên mà cả hai hướng về phía nhau, tôi thấy cả một bầu trời nắng ấm và rạng rỡ sắc màu trông đó. Và tôi đã không nhầm khi một tình yêu ngọt ngào đã chớm nở cho hai kẻ chỉ quen rẽ trái và rẽ phải.
    Cuộc sống tuy không phải lúc nào cũng tràn ngập một màu hồng, nhưng đầy thú vị và ngọt ngào, cũng giống như hai con người đằng kia ngày ngày đối mặt với những khó khăn của cuộc sống, tuởng chúng đã đánh mất nụ cười trên môi họ, giờ đây niềm hạnh phúc đang tràn ngập trên mỗi bước chân của hai ngưòi.
    Một cơn mưa chiều đột ngột rơi xuống thành phố, hai người vội vàng viết cái gì đó vào một mẩu giấy nhỏ và cũng vội vàng chào từ biệt, chàng lại rẽ phải và nàng lại rẽ trái. Điều này khiến tôi không khỏi bật cười.
    Sáng sớm hôm sau, tôi lại ngồi nhìn qua khung cửa sổ, háo hức ngắm nhìn một đôi tình nhân hạnh phúc sẽ bước ra từ hai căn phòng đối diện. Thế nhưng không, điều khiến tôi kinh ngạc vô cùng đã xảy ra. Cả hai người cũng vẫn cùng một lúc rời khỏi hai căn phòng và cả hai vẫn một thói quen rẽ sang bên trái và bên phải, không hề ngoái lại và không hề có một cử chỉ nào của cái gọi là đã từng quen biết.
    Tôi đã tò mò vô cùng. Vì sao lại có thể như vậy? Thật không thể hiểu nổi họ, hay là họ vẫn giữ thói quen đi theo hướng mà mình vẫn đi? Nhưng cho dù có như thế thì ít ra họ cũng phải chào nhau một câu chứ. Đằng này không, không có gì hết, cứ như là hai người chưa từng quen biết nhau vậy. Thật lạ bởi vì tôi thấy rõ ràng một điều là ngày hôm qua hai người đã trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu tiên thấy nhau, bởi đêm qua cả hai căn phòng đều sáng đèn đến sáng, cả hai đều đã không ngủ được. Cô gái chốc chốc lại đứng bên cửả sổ còn chàng trai thỉnh thoảng lại lôi đàn ra kéo. Vậy thì tại sao?
    Và buổi chiều, câu trả lời của tôi đã được giải đáp. Hình như hai người đã làm mất số địện thoại của nhau. Qua khung cửa hai căn phòng, tôi thấy hai người cầm mảnh giấy nhỏ hôm trước và quay số điện thoại gọi cho đối phương. NHưng số điện không chuẩn nên thay vì hàn huyên tâm sự thì cả hai lại nhấc rồi dập máy, nói hai câu rồi dập máy, cứ thế đến cả chục lần và cuối cùng là thở dài.
    Đến lúc này, tôi tin rằng có lẽ hai người không có duyên phận nên có gặp nhau mà không thể bên nhau. Nhìn tình cảnh hai người lại ủ rũ trở lại như những ngày đầu tôi nhìn thấy, tôi đã muốn chạy sang gõ của hai căn phòng để nói cho hai người biết họ chỉ cách nhau có một bưc tường mà sao lại không thể gặp nhau. Nhưng tôi
    đã không làm được bởi tôi nghĩ nếu đã không có duyên thì cho dù có gặp nhau cũng sẽ không thành. Tôi đã thật tiếc cho hai người, tiếc cho một tình yêu mới chớm nở và tôi đã định ngừng viết câu chuyện về hai người.
    Vào những ngày sau, tôi vẫn nhìn hai người bước ra khỏi căn phòng. Vẫn một tuyến đường quen thuộc. Chàng mải miết đi về bên phải và nàng bước nhanh trên con đường bên trái.
    Cứ thế, lặp lại một chu trình không thay đổi. Mùa đông lạnh giá trôi qua, mùa xuân đầy hoa thơm và nắng ấm trôi qua, mùa hè rực rỡ trôi qua, mùa thu tuyệt đẹp trôi qua, một mùa đông lại đến.
    Một năm trôi qua...
    Thành phố có nhiều thay đổi. Công viên cũ đang được sửa lại, vòi phun nước biến mất. Quán cà phê quen thuộc mà cô gái vẫn uống cũng thay vào bằng một quán khác. Tất cả mọi vật đều biến đổi, vội vã hơn, nhanh hơn. Chỉ có thói quen là vẫn không thay đổi. trong suốt một năm trời, tôi đã có thói quen ngắm nhìn hai người vào mỗi sáng và trong suốt một năm trời ấy hai người vẫn không thể gặp nhau bởi chàng vẫn rẽ phải và nàng vẫn rẽ trái.
    Dường như hai người đang chuẩn bị rời khỏi thành phố này. Tôi thấy cả hai đang sắp xếp hành lý. Có lẽ cả hai đều đã tìm được công việc mới hay cũng có thể cả hai muốn rời khỏi nơi này. Hai người lại cùng bước ra khỏi phòng, với hai vali hành lý trên tay và vẫn không dừng lại, chàng rẽ phải còn nàng rẽ trái.
    Những bông tuyết đầu tiên lất phất bay, ngày mai là đêm Giáng Sinh...
    Vậy là kết thúc một câu chuyện tình yêu. Thật buồn.
    Nhưng kìa, gì thế kia? Tôi đã không thể tin vào mắt mình nữa. Trong màn tuyết trắng xóa đang phủ kín cả bầu trời, cô gái rẽ trái và chàng trai rẽ phải đang đi những bước song song tiến về phía căn phòng cũ và cả hai đang nắm thật chặt tay nhau.
    Điều gì đã xảy ra khi mà hai người chỉ luôn đi hướng về hai phía khác nhau?
    Phải chăng cả hai thật sự là những người có duyên?
    Phải chăng vào phút cuối cả hai đã thay đổi quy tắc và đã quay đầu nhìn lại cũng giống như khi hai người gặp gỡ nhau lần đầu?
    Tất cả, đều không còn quan trọng nữa. Khi tình yêu đến, tất cả mọi quy tắc đều có thể thay đổi và cả hai đã thật sự thay đổi.
    Giáng sinh và tôi bỗng cảm thấy thật hạnh phúc thay cho hai người. Hai chiếc ô màu xanh và đỏ đã được dựng bên nhau và có lẽ bức tường ngăn cách cũng đã được gỡ bỏ.
    Tôi lại giở trang giấy và vẽ nốt những gì còn giang giở của năm ngoái.
    Rẽ trái, rẽ phải, nhìn về phía trước
    Tình yêu phải rẽ qua vài ngả mới đến được đích.
    Nguyên tắc trong cuộc sống là rất quan trọng, nhưng đôi khi cũng nên rời bỏ những nguyên tắc đó để thấy được những điều thi vị của cuộc sống.
    Tôi viết lá thư này để cảm ơn hai người đã dạy cho tôi một bài học về cuộc sống và tình yêu và tôi cũng xin lỗi cả hai ngưòi khi không được sự cho phép của hai người đã tự ý viết câu chuyện của cả hai ngưòi cho mọi người biết. Nhưng tôi thật sự mong muốn mọi người cũng giống như tôi được thuởng thức một câu chuyện hay từ cuộc sống.
    Xin được gửi tặng hai người tác phẩm này như một món quà chúc phúc cho tình yêu và mong cả hai mỗi khi bước ra khỏi căn phòng ấm áp sẽ nhìn hướng đi của con đường để nhận được nhiều niềm vui và niềm hạnh phúc hơn nữa.
    Thân!
    Ký tên
    Yutaka
    TB: Khi hai ngưòi nhận được bức thư này và đi sang căn hộ đổi diện để xem tác giả của nó là ai thì tôi đã rời khỏi căn phòng đó và có lẽ đang ở một khung cửa sổ khác và đang ngắm nhìn kì tích của một cuộc đời khác cũng nên.
    Tất cả, chỉ xin được nói một điều: Hãy cùng làm cuộc sống tốt đẹp hơn
    [​IMG][​IMG]
  4. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Đêm Trung thu, rừng Cháy của Panxiphang. Bầu trời trong, trăng sáng vằng vặc, phản chiếu những cành cây khẳng khiu không 1 chiếc lá dưới ánh trăng.
    Đêm trung thu, lá thư em viết cho anh chôn đi rồi. Những gì muốn nói, muốn hét lên, em đều chôn chặt xuống gốc cây trúc. Trong chiếc chai Lavie đóng nắp chặt, dưới lớp đất chôn sâu, em chôn theo cả tình yêu suốt 1 năm qua của mình xuống lớp đất bùn. Chắc sẽ không có ai tìm thấy nó, ngay cả em. Mà em, sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này.
    Đêm Trung thu trăng sáng. Em đã mang theo lá thư này, nâng niu, nhẹ nhàng, cẩn thận trong suốt chặng đường dài. Panxiphang cao cao, em vẫn lên đến đỉnh tận cùng. Thỏa sức hét thật to trên đỉnh cao nóc nhà tổ quốc. Và đêm về, lẳng lặng chôn lá thư xuống mặt đất đen.
    Đêm Trung thu, đỉnh Phanxiphang cao cao.... Em thanh thản và em....bình yên.
    Cho dù vào lúc này, chẳng còn ai bên em!!!
  5. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Rồi sẽ hết những ngông cuồng tuổi trẻ
    Em sẽ hiền đi, em sẽ hiền đi
    Rồi sẽ có những ngông cuồng một thuở
    Em sẽ cười, chẳng biết nói năng chi
    Ừ năm tháng đâu phải là tất cả.
    Nhưng anh tin năm tháng giúp lòng anh
    Khi em chán nẻo đường đời lang bạt
    Trái tim anh vẫn đợi rất yên bình.
    Em sẽ đến dịu dàng và bé bỏng
    Nép bên anh, bông hồng nhỏ yêu kiều
    Ừ, gai góc có thể rồi rơi rụng
    Em hiền lành như thể chính tình yêu
    Ừ,anh đợi dẫu biết là lâu lắm
    Dẫu quanh anh ko thiếu những dịu dàng
    Dẫu anh biết em cười anh ngớ ngẩn
    A cứ chờ, em vẫn cứ lang thang.
    Cứ gai góc cho biết mình gai góc
    Cứ lang ********* hết nẻo lang thang
    Cứ cay độc cho hết điều cay độc
    Để dành cho anh tất cả những dịu dàng

    [​IMG]
  6. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Chiều và đêm nào cũng lang thang khắp nẻo. Không với người này thì lại với người kia. Không phải cùng bạn gái thì cùng với bạn trai. Không phải với người thân thì cùng với người quen sơ. Không ngồi phía trước thì cũng sẽ là đằng sau
    Cho dù không phải là một ai đó mà mình muốn từ lâu đi bên, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là lang thang trên những con phố, cho dù cảm nhận ngồi sau người này khác rất nhiều với người khác.
    Khắp những nẻo đường phố phường tấp nập ban ngày và lặng lẽ trong đêm, có những khi đi qua một nơi quen, thấy trái tim mình thắt lại. Hà Nội nhỏ bé quá và nơi nào cũng đầy ắp những kỉ niệm. Hãy cảm nhận bằng một ánh mắt khác với một cảm xúc khác.
    Khi ngồi phía sau anh, hãy chỉ nghĩ về anh thôi. Đừng nhớ tới những gì đã qua. Hãy nhìn và hãy lắng nghe hơi thở của cuộc sống trong một góc nhìn của ngày hôm nay.
    Đêm!!!
    Vì sao em thích đi lang thang trong nhữg con phố khi đêm về ư? Chính em cũng không thể hiểu thì làm sao anh có thể hiểu. Anh cứ hỏi em về điều em không thể trả lời.
    Đêm!!!
    Lạnh lẽo và hoang vắng. Không đâu anh! Trong không khí đêm lạnh, có ai đó cầm lấy bàn tay mình, tất cả không gian sẽ ấm như trong một buổi sớm bình minh
    Đã bao ngày qua đi trên những con phố, thấy lòng mình không còn hẫng hụt, thấy trái tim mình không còn se sắt, thấy nụ cười lại ngự trị trên bờ môi. Cho dù người đi trước chắn gió không phải là người mình yêu, những không có nghĩa mình sẽ vứt bỏ đi những hạnh phúc nho nhỏ của cuộc sống ngày thường.
    Thi vị và đáng yêu lắm những nhỏ bé yêu thương!
    Gánh hoa đêm vẫn đẹp như ngày nào. Trong không khí mỗi sớm mai, em lại lặng ngắm những đoá hoa rạng ngời nụ cười tươi sắc màu. Chào đón một buổi sớm mai yên bình, thú vị và đáng yêu
    Cảm ơn những gì đã qua!
    Cảm ơn những người tôi đã gặp!
    Cảm ơn nụ cười!
    Em đã đi qua nhiều con phố
    Nhưng chẳng thể nào nhớ nổi tên?
    Liệu ngày mai khi anh bước qua đời em
    Tên anh có còn lưu trong tim em không nhỏ?
    Em đã từng đi qua nhiều con phố
    Cũng chẳng thể nào nhớ nổi những lối đi
    Nhưng có một điều, không bao giờ anh rõ
    Sẽ chẳng bao giờ quên nổi tên anh...
    Có những lần em đã bước đi nhanh
    Khi vô tình rẽ ngang vào góc phố
    Nơi ngày xưa, ngày xưa hoa phượng nở
    Có ánh mắt anh nhìn trìu mến ở nơi xa
    Bao nhiêu người em đã gặp trong đời
    Chưa người nào mà em quên mặt
    Nhưng anh ơi xin anh đừng giận
    Em vẫn chẳng thể nào nhớ nổi những lối đi
    Kỷ niệm nào rồi cũng sẽ qua đi
    Xin anh đừng trách nếu ngày mai có
    Một người dẫn lối em đi
    Nói cho em tên từng con phố nhỏ
    Và dẫn em qua chính góc phố ngày xưa!!!
    [​IMG]
    Được yem_dao_lang_lo sửa chữa / chuyển vào 08:26 ngày 20/01/2007
  7. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay ngày chủ nhật, có một người vẫn phải đi làm
    Công việc ơi, nhẹ nhàng hơn chút nhé, để người đi làm không quá mệt
    Các sếp ơi, dễ dãi hơn chút xíu nhé, để người dưới quyền không bị áp lực căng thẳng nhiều
    Con đường ơi, ngắn hơn vài cây số nhé, để người đi làm đỡ vất vả ngược xuôi
    Món ăn ơi, thơm ngon hơn nhé, để người thưởng thức thích thú và ăn được nhiều
    Hôm nay ngày chủ nhât, có một người vẫn phải đi làm
  8. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Bình yên một thóang cho tim mềm
    Bình yên ta vào đêm
    Bình yên để đóa hoa ra chào
    Bình yên để trăng cao
    Bình yên để sóng nâng niu bờ
    Bình yên không ngờ
    Lòng ta se sẽ cầu kinh bình yên
    Bình yên để gió đưa em về
    Bình yên ta chờ nghe
    Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
    Chờ nghe tình lung linh
    Bình yên để nắng soi môi thơm
    Bình yên ta mừng
    Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
    Mừng em đã biết xót thương tình yêu
    Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
    Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
    Như một câu hát ứa ra từ tim
    Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
    Để quên hết khó khăn chia lìa
    Bình yên một thoáng cho tim mềm
    Bình yên ta vào đêm
    Bình yên để đóa hoa ra chào
    Bình yên để trăng cao
    Bình yên để sóng nâng niu bờ
    Bình yên không ngờ
    Lòng ta se sẽ cầu kinh bình yên
    Bình yên để gió đưa em về
    Bình yên ta chờ nghe
    Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
    Chờ nghe tình lung linh
    Bình yên để nắng soi môi thơm
    Bình yên ta mừng
    Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
    Mừng em đã biết xót thương tình yêu
    Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
    Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
    Như một câu hát ứa ra từ tim
    Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
    Để quên hết khó khăn chia lìa
    Bình yên một thoáng cho tim mềm
    Bình yên ta vào đêm
    Bình yên để đóa hoa ra chào
    Bình yên để trăng cao
    Bình yên để sóng nâng niu bờ
    Bình yên không ngờ
    Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
    Mừng em đã biết xót thương tình yêu
    Mừng em ta hát đầy hơn xưa
  9. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Có những buổi chiều, tôi đạp xe ra đường. Và cô đơn ngập tràn...Tại sao lại thế ?
    Có ai đó vừa đi qua tôi. Mỗi người có một hương vị rất khác nhau luôn tỏa ra từ ánh mắt, đôi bàn tay với mười ngón trắng hồng hay xa xỉ hơn, một nụ cười ban ơn của cô gái trẻ trên chiếc xe máy vừa phóng vụt qua. Chỉ bấy nhiêu đó thôi nhưng tôi đã rơi vào ngơ ngẩn.
    Người xa lạ và một mùi hương xa lạ. Nhưng trong bầu không khí tôi đang hít thở đây, chúng ta sẽ tìm thấy nhau. Có thể lại vào một buổi chiều nào đó, cũng là tôi đang guồng chân hối hả trên đường cho một lớp học chiều hay lắm lúc muốn bỏ mặc cho dòng người cuốn trôi cả xe,...Vào một lúc nào đó không biết trước được ở tương lai, trong vòng luân chuyển không mệt mỏi của thời gian, chúng ta sẽ lại gặp nhau.
    Người sẽ đứng trước tôi, mỉm cười hay vồn vã để mở đầu một câu chuyện xã giao thường thấy. Cũng có thể, Người đứng đó nhưng mắt không hướng về tôi và tôi thì vô dụng biết bao, không sao kiềm chế được một ánh mắt mê mệt dán chặt vào Người. Mùi hương ấy tôi sẽ nhận ra, nụ cười một thoáng tình cờ đánh rơi ấy, tôi sẽ nhớ lại rất rõ ràng đường nét của nó và cái cảm giác Người vừa thoảng qua tôi, mang theo một phần linh thiêng nhất của cái gọi là linh hồn theo cách gọi của những người mộ đạo, tôi vẫn sẽ nhớ.
    Nhưng, Người vẫn là một kẻ xa lạ. Khác chăng, Người không phải là kẻ vừa lướt ngang qua tôi.
    Người nghe có buồn cười không ? Tại sao tôi lại nói về Người như thể chúng ta đã gặp gỡ và quen biết nhau như thế ? Tại sao tôi lại có thể tự tiện gán cho Người tên gọi "kẻ vừa đi qua tôi" ? Và tại sao Người khi đọc những dòng này lại cảm thấy rằng Người ở nơi đây không phải như Người từng hiện hữu, tại sao Người nơi đây lúc thấy quen thuộc đến lạ, lúc ngạc nhiên đến băn khoăn với những cảm xúc đang cố giành nhau một chỗ trống trong lòng Người ?
    Người có buồn cười không ? Tôi đang tự hỏi đây, Người là ai thế nhỉ ? Người là ai nếu không phải là một người xa lạ.
    Tôi đang đuổi theo một người xa lạ, chỉ vì người ấy vừa đi ngang qua tôi. Không kịp nhìn thấy hay khám phá ra một bí mật riêng tư nào, chỉ là một sự va chạm nhẹ nhàng được ngăn cách bằng một lớp không khí mỏng đến mức như có như không. Tôi ngoái lại. Thấy mình đứng giữa bao người. Thấy tim mình đập mạnh giữa bao tiếng chân vội vã, thấy lòng mình hẫng toác giữa bao cái xiết tay trong yên lặng. Những đôi tình nhân yêu nhau đang sống trọn vẹn cho tình yêu ấy bằng một cái hôn mải mê và bất tận. Phố đông người và đầy âm thanh, ôm trong mình tất cả màu sắc lẫn những nghi hoặc chỉ có khi chiều mang màu đêm buông xuống. Và giấu mình đi, tôi lắng nghe những tiếng ngân nga nho nhỏ. Tiếng chuông gió trong trẻo vẫn ám ảnh lâu nay ? Hay một cô gái nhỏ, có đôi mắt đen tròn ngoan ngoãn đang thì thầm điều gì đó vào tai người bạn cùng tuổi ?
    Ở đâu đó giữa nơi này, một người lại vừa đi qua tôi.
    - st -
  10. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Em cò mẶt mù?a thu cù?a riĂng mì?nh. NgĂy ngĂy g'i 'ầu trĂn nĂ, ngĂy ngĂy thĂ thầm chuy?n trĂ cĂng nĂ, em tĂi từ bao giờ Ănh mắt cũng 'Ă nhạt nhĂa như mTt s>m thu phai ?
    MĂa thu của em khĂng cĂ cĂi lạnh bảng lảng hay mĂu nắng vĂng mơ vương trĂn vai trĂn Ăo như trong những trang vfn lĂng mạn. Em chọn cho mĂnh hai mĂu trắng 'en tương phản. Thu của riĂng em cĂ 'Tc vĂ u hoĂi cĂng sĂnh 'Ăi. Trong mĂa thu ấy, những thời khắc ch? cĂn lĂ mTt chấm rất nhỏ trĂn dĂng chảy bất tận của thời gian. Em Y giữa dĂng chảy ấy, cười nhiều, nĂi nhiều, giận d-i vĂ c>, bất mĂn thường xuyĂn, cĂ 'ơn lạc l'i...Em tĂi, 'Ă tỏ hết lĂng mĂnh cĂng mĂa thu của nfm thĂng. ĐĂp lại, Ănh mắt em ngĂy cĂng khoắc khoải hơn, da diết hơn vĂ mĂng lung như mTt kẻ 'ang lạc l'i, chơi vơi giữa cĂi thu vĂng bu't mĂnh mang ấy...
    R"i em 'i xa, quĂn mất mTt kẻ ng'c nghếch, dại khờ lĂ tĂi vẫn ngĂy 'Ăm mong ngĂng em v>i mTt n-i 'au của những kẻ '"ng cảm trong tĂm h"n.
    Nơi em 'ến ngập trĂn Ănh nắng của thĂng giĂng hai, nơi bĂnh nguyĂn phơi ra mĂu Ăo mư>t xanh của người con gĂi mĂa hạ. Nơi ấy, em sư>ng vui hơn mọi nfm thĂng mĂ em 'Ă s'ng trĂn 'ời nĂy. Em cĂ toĂn quyền 'Ănh cắp cuTc 'ời của kẻ khĂc về cho riĂng mĂnh. Em hĂa thĂn thĂnh Ă cửa s. luĂn mY rTng, hư>ng mĂ mải về bầu trời xanh. Em ''t nến vĂ th.i bĂnh mTt mĂnh vĂo ngĂy trĂn 18 tu.i. R"i em ng"i mTt mĂnh trong 'Ăm, ca hĂt vu vơ những ca từ cĂ cĂnh. R"i em khĂc, ch? vĂ mu'n rĂ nư>c mắt cĂ vi Ănh mắt cảm thương vĂ ngưỡng vọng thuần tĂy. Em ngắm người con gĂi lạ v>i 'Ăi mĂy khẽ chau, ai 'i bĂn cạnh cht nhĂe vĂ nư>c chảy dĂi theo mặt. Em tĂi 'ấy, giờ 'Ă ngủ ngoan giữa mTt mĂa thu khĂng mĂu... ?
    [​IMG]
    -st-
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này