1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai sẽ đợi tôi ở phía trước???

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi yem_dao_lang_lo, 20/12/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0

    Bên chị khoảng tuần thứ 3 của tháng 9.
    Nhưng em vẫn phải kiếm xế vì tụi chị đủ ng roài
  2. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0

    Đêm
    Kìa vầng trăng bàng bạc
    Xuyên qua những giải mây mù
    Xuyên qua những màn sương mờ ảo
    Phảng phất hương lúa mới
    Phảng phất hương ổi
    Con đường nhoang nhoáng ánh đèn
    Đi xuyên đem
    Em, xế và những người bạn
    Tíu tít những câu chuyện
    Rộn rã những tiếng cười
    Nào na
    nào thịt bò khô
    Nào nhãn
    Nào rượu ngô
    Nào lẩu
    Đêm sương giăng
    Bữa ăn đêm ấm áp
    Giấc ngủ với nụ cười còn đọng trên môi
    Sông Gâm
    Sông Lô
    Bến nước Bình Ca
    Thành nhà Mạc
    Tuyên Quang là đây
    Gái Tuyên xinh đẹp
    Những đồi cọ đồi chè
    Những dòng sông
    Những áng mây
    Những cuộc đời
    Thác
    Xíêt chảy tung bọt
    Lúa
    Rập rờn gợn sóng
    Mây
    Nhởn nhơ du lịch
    Sương
    Sà thấp hôn mặt đất
    Đêm
    Những con đèo
    Trăng treo
    Đom đóm hát baì ca nhấp nháy
    Giữa những ngả quê hương
    Bầu trời đêm yên ả
    Những vòng ôm bình yên
    Đom đóm soi đường
    Đom đóm múa hát
    Cùng những chiếc xe
    lặng lẽ đổ đèo trong bóng đêm
    lặng lẽ thả hồn mình trong đêm
    lặng lẽ hát bài ca vui vẻ của chú đom đóm
    soi sáng đường ta đi dưới ánh trăg ngà
    và gió
    lành lạnh đôi bàn tay
    em rúc tay vào áo anh
    thêm ấm nhé!
    đường ở đâu
    đường ở dưới chân ta
  3. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Xứ Tuyên
    Ngày 1: Hà Nội - Tuyên Quang - 167km
    Hà Nội - 4h30 chiều, trời quang mây tạnh
    Phúc Yên - Mê Linh vườn hoa hồng hai bên đường hấp dẫn
    Hương Canh - Bụi mù trời, bao năm rồi vẫn ko xong
    Phúc Yên - Thành phố trẻ
    Sơn Dương - Trời lất phất mưa, mát mẻ, đường nhỏ, đèo Khuôn Do quá bình thường
    Tuyên Quang về khuya - thị xã trong tầm tay, khá rộng và sầm uất
    Bữa ăn khuya lúc 11h30, ngó cảnh trai thanh gái lịch xứ Tuyên đua xe bốc đầu lúc 1h khuya. Ăn món óc trần thú vị và lẩu gà ngon tuyệt nóng hổi với rượu ngô
    Giấc mơ khuya 2h sáng
    [​IMG]
    [​IMG]
    Ngày 2: Tuyên Quang - Nà hang - 110km
    Tuyên Quang 8h sáng, mây vờn núi, núi vờn mây xa xa xa xa, trời ko nắng ko mưa, râm mát
    Thành nhà Mạc, loanh quanh thành phố, ăn hàng phở đạt huy chương về phở nước (vô tình chui vào, có biết đâu, ăn xong mới thấy huy chương)
    QL2 , Chiêm Hóa là đây - lúa hai bên đường đã bắt đầu vào thì con gái, xanh mướt mát, núi xa xa, đường bằng phẳng đẹp đẽ, thi thoảng uốn chút chút gọi là
    Chiêm Hóa - Thác Bản Ba - 25km, rẽ trái - đường qua cánh rừng Chiêm Hóa mới bị cháy, quanh co những làng những suối những sông, đất rộng, người thưa, 2km vào thác đường chưa làm quá xấu
    Ăn bữa cơm trưa thân mật với đội bảo vệ thác, chợp mắt 1 giấc ngắn trong lán và ngắm thác tung bọt chớm chiều tà
    Chiêm Hóa - Nà hang - đã thấy đèo đèo quanh co. Đêm trăng đẹp đẽ với hàng đàn đom đóm lập lòe trong những khóm cây ven đường hay múa hát qua đầu xe. Cảnh sắc kì ảo. Đèn xe tắt, nhường ánh sáng cho trăng và đom đóm. Cảm giác thích thú và say sưa thưởng ngoạn một trong những điều thú vị nhất của chuyến đi.
    Dừng lại dọc đường để đắm mình trong cảnh sắc núi rừng hoang vu, sương mờ giăng mắc, se se lạnh hai bàn tay, đóm đóm lập lòe bay lượn và ánh trăng bàng bạc xuyên màn sương chiếu rọi trên đầu đỉnh núi
    Đêm Nà hang dịu dàng
    [​IMG]
    [​IMG]
    Ngày 3: Nà Hang - Thái Nguyên - Hà Nội - 277km
    Sớm Nà hang ánh nắng chói chang, trời xanh ngắt
    Thủy điện Nà hang xa xa, nhỏ xinh với dòng nước đang đc mở. Đi tắt xuống tận chân dòng sông Gâm, thuyền ta ngược thuyền ta xuôi
    Nà hang - Chiêm Hóa, đêm qua dịu dàng, sáng nay mới thấy đèo dốc cũng khá thú vị
    Trở lại Tuyên Quang - 5h chiêù
    Tuyên Quang - Sơn Dương - hoàng hôn buông rủ trên những vườn na sai quả, 8 khìn /kg
    Sơn Dương - Thái Nguyên - đèo Khế chứng tỏ vị thế ngăn cách giữa hai bờ Tuyên - Thái bằng một cơn gió lạnh bất ngờ ngay sau cú vượt đèo. Rùng mình mặc thêm áo khoác ấm. Trăng soi đường những lúa những chè
    Thái Nguyên - Hà nội - đúng bài đi 2 về 3, đường tít tắp vi vút
    Hà Nội 10h khuya, ánh đèn cầu Thăng Long lấp lánh
    11h khuya, đặt chân về cố đô.
    Kết thúc chuyến đi chơi, ăn, ngủ, nghỉ, hưởng, sướng, vui vẻ, thân mật
    Tổng cung đường: 625km
    Thời gian: 2.5 ngày
    Tiền mặt: 300 khìn
    [​IMG]
    [​IMG]
    Được yem_dao_lang_lo sửa chữa / chuyển vào 09:36 ngày 28/08/2007
  4. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Trời, chị Lý, bàn tay chị là bàn tay vàng. Trông chị lóc thịt kìa: Lưỡi dao bài mảnh như cái lá úa, sục vào tảng thịt, rạch rạch, tở từng lát dài gọn như xén, trông đã phát thèm. Miếng thịt gói bánh to bản, dày vừa độ, có cả mỡ, cả nạc, ướp muối tiêu, không ướp nước mắm sợ để lâu bánh
    thiu, xếp đầy ụ hai cái bát ô tô. Chỗ đỗ đồ vàng tơi nóng hổi. Mắt nhìn, miệng nói mà hai tay mềm mại thoăn thoắt vần chuyển, tăm tắp trong mọi động tác. Tấm lá bọc lau miết, sạch bóng. Hàm răng nhỏ trắng ngời tước cái cọng lá. Những ngón tay búp măng vặn cái lạt giang mềm óng ả. Một tiếng đồng hồ, gói gọn thon lỏn yến rưỡi gạo nếp. Tất cả, vừa nãy, còn ngổn ngang thúng, mẹt, nồi niêu, gạo, đỗ, lá, lạt, giờ đã chặt chịa ba chục cái bánh gói không khuôn mà chiếc nào cũng giống chiếc nào, cao thành, vuông góc, đều như đúc.
    Một ngày ngắn ngủi qua, toàn bộ công việc chủ yếu của cái Tết lớn đã đâu vào đó. Phượng như cái bóng bám theo Lý, chịu sự điều hành, chi phối của Lý. Lúc nắm đỗ, khi bổ củi, lúc rửa rau, khi bóc tỏi. Phượng là cái tay cái chân của Lý, nhất nhất mọi việc đều thực hiện theo sự chỉ bảo của Lý. Cạnh Lý, Phượng càng lúc càng thấy mình lóng ngóng, tuềnh toàng, nhạt nhẽo thế nào.
    Lý thật hoạt, thật vui, thật khéo, thật là người làm chủ công việc. Lý cười ha hả, cười hết cỡ và hoàn toàn tự nhiên, không bị ràng buộc, ăn nói thật bỗ bã, lắm khi thật bặm trợn mà nghe vẫn không chối tai.
    - Mày có tin không, Phượng? Có lần tao cắt tiết trâu rồi đấy.
    - Thật à, chị?
    - Chẳng có khỉ khô gì cả. Ai làm được cái gì, tao cũng không chịu lép. Khắc làm, khắc quen. Lão giám đốc bảo tao: ?oCô Lý, xem ra cô là người năng động, coi kho phí đi, tôi điều cô sang chạy vật tư, ưng không?? Được, tao bảo, ông làm quyết định đi. Thử tay nghề nhau một tháng nhé. Tốt, phải tăng lương đấy. Tao sang phòng vật tư một tháng, bao nhiêu ách tắc lưu cữu, cứ là bay. Bột nhẹ có rồi, kếp có rồi, sắt thép có rồi, nhưng nằm chết gí ở Cảng đã nửa năm nay. Để tôi giải quyết. Đưa hai nghìn đây. Tao chỉ gióng một tiếng, năm ôtô tải đến, đích thân tao xuống cảng. Một tuần sau, kho xí nghiệp đếch còn chỗ nào mà nhét nữa.
    - Chị tài quá.
    - Tài cóc khô gì! Chẳng qua là vì lão trưởng phòng không sai khiến nổi bọn con gái và mụ vợ lão thứ trưởng bị thịt trong phòng. Lão này năm chục cái xuân xanh, chưa vợ, xấu như ma, giàu ghê gớm, nhưng lại cứ hay ken két nguyên tắc rởm. Tao bảo lão: ?oÔng ơi, ông phải biết nịnh nọt quân của ông, phải biết ra lệnh lại phải biết bưng phở cho họ xơi. Đời phải biết nựng nọt, cưng chiều nhau chứ. Nịnh cũng tuỳ chỗ mới là xấu. Chứ vợ chồng nịnh nhau, chiều chuộng nhau thì xấu ở chỗ nào? Giờ lão Trưởng phòng là thần nịnh. Lúc nào cũng ?oCô Lý thân mến?, ?oCô Lý thân quý?. A, lão thủ thỉ, cũng có duyên ra phết. Nhưng, ông ơi, tao bảo lão, phải giữ khoảng cách đấy nhé. Tôi, gái có chồng rồi, cứ cặp kè nay đi công tác với ông, mai đi chạy hàng với ông, không giữ gìn thì làm bia miệng cho thiên hạ đấy. Lão nghe, mặt cứ đực ra.
    Lý cười nắc nẻ. Công việc hoà quyện hai người. Chuyện tâm tình quấn quýt say sưa mà Lý vẫn không sao nhãng mảy may công việc.
    - Thôi, nổi lửa cho nồi bánh đi, Phượng! Nhớ đun đều. Nghe lạch xạch là cho nước thêm. Đặt cái chậu thau nước lên nắp thùng này cho nó nóng.
    Cái thùng bánh cao lù lù. Giục Phượng, nhưng Lý cũng xắn tay áo ra sau bếp, vác bao trấu mua trữ đã hơn tháng nay vào, rải quanh bếp.
    Lửa bén củi, cháy một khối vàng đậm dưới đáy thùng, liếm chờm lên cạnh thùng, lơ lơ xanh. Ngoài sân, tối nhập nhoạng. Khu vườn quẩn hơi sương trắng mờ. Cái cổng sắt bị hơi gió tạt chốc chốc lại rung cành cạch. Pháo nổ ở cuối phố đì đẹt vọng lại.
    Lý kéo cái thớt đại gỗ nghiến ra cửa bếp, đặt miếng thịt bò định thái để nấu sốt vang, sực nhớ lại bỏ đấy chạy vào nhóm bếp dầu rán mỡ. Phượng nhấp nhổm quanh thùng bánh:
    - Có con mèo đen nó quẩn quanh ở trong vườn, chị Lý ạ.
    - Mèo hoang đấy, hôm nọ tớ thấy nó tót cả lên bàn thờ.
    - Mình nên nuôi một con, chị ạ. Nhà lắm chuột quá.
    - Mèo nuôi phải có thần nó mới ở lại với chủ. - Lý cúi xuống cái thớt. - Tớ đã mua về hai con. Đo đuôi, ném que đo xuống một chỗ, kéo tai nó đi quanh chỗ đó ba vòng rồi bắt nó lạy ông thổ công, nó vẫn ị bậy, tức, đánh cho một trận, nó bỏ đi liền. Càng may, tớ kinh *** mèo lắm. À này, lạc ngâm đường ở trên buồng được rồi đấy. Lên vớt ra, đem xuống đây hong đi, Phượng. Thôi chết, cái bếp dầu hở bấc hay sao?
    Lý đứng dậy, lộp khộp đôi guốc cao, chạy vào phía trong bếp. Phượng lên buồng vớt lạc, lát sau qua sân xuống bếp, vừa đi vừa lắc rổ lạc còn ướt.
    - Ối trời!
    Chỉ suýt nữa là Phượng buột tay để rơi rổ lạc ngâm xuống đất. Kinh quá! Lợi dụng lúc Lý chạy vào đập lửa bếp dầu, một con mèo đen như cục than, từ đâu đã lẻn vào định cắp miếng thịt bò đang nằm thu lu một khối trên thớt. Nhưng, nó mới chỉ kịp hập miệng vào miếng thịt, Lý đã quay ra và sự việc đã xảy ra nhanh như một tia chớp. Lý nhanh hơn con mèo, và con mèo đã nhận trọn cú đá hết sức giận dữ của Lý, như một búi giẻ bắn vọt ra sân.
    Kinh hãi, Phượng sững lại ở cửa bếp, quay mặt đi. Trong cửa bếp, lửa hắt vàng ngời, Lý đã ngồi thái thịt, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
    - Con mèo khéo chết mất, chị Lý ạ. - Phượng run rẩy, lách qua cửa bếp.
    - Kệ cha nó!
    Lý đáp thản nhiên. Lưỡi dao sần sật chạm thớt. Lát sau, Lý chợt ngẩng lên, nhìn ra sân, reo:
    - A, ông Luận, xuống giúp chị em tôi một tay chứ!
    Luận thật, Luận mới đi đâu về, người ẩm sương, len qua cửa, ngồi xuống cạnh bếp gần Phượng, quay đầu lại, hỏi:
    - Có việc gì chị cứ sai bảo đi.
    - Này, có biết ăn thịt mèo không? Có con mèo hoang hay vào ăn vụng lắm, bắt làm thịt đi. Tớ làm thịt mèo giỏi có tiếng từ hồi sơ tán đấy!
    Phượng rùng mình. Lý cười khành khạch, tiếng cười hoà với tiếng pháo từ xa dội về càng lúc càng dầy. Luận nghênh tai, tủm tỉm:
    - Ngày Tết, ai lại ăn thịt mèo. Có cách này trừng phạt mèo hay hơn. Bắt được cô nàng, ta buộc bánh pháo vào đuôi.
    - Có thừa pháo!
    - Chị Lý, Phượng này, bọn phe có đứa chơi ngông, ngày ông táo chầu trời, đốt bánh pháo dài ba mét.
    - Ba mét đã ăn thua gì! - Lý ngẩng lên, bĩu môi. - Năm mét. Thả từ gác hai xuống tới đất. Đám cưới con bạn tôi đấy. Nó là y sĩ, chẳng hiểu tử vi thế nào mà lão thầy xướng: Số cô sẽ là hoàng hậu. Thế có điên không! Năm kia nó cưới một anh giáo, khổ mà hớn hở quá, đốt một lúc năm trăm đồng tiền pháo. Ngu hết chỗ nói. Cưới với chả xin. Biết là khổ mà cứ lao vào.
    Luận nghiêng mặt, nhìn bà chị dâu. Giọng bà này tròn nuột, âm vang mà ý tứ thì thật ngộ, thật bất ngờ.
    Phượng cúi xuống đẩy gộc củi, ngẩng lên chép miệng, bâng khuâng:
    - Khổ, không biết Tết này chú Cừ bơ vơ ở nơi nào!
    - Nhắc đến cái thằng ích kỉ hại nhân ấy làm gì. - Lý khẽ gắt, đứng dậy, cầm bát thịt cất vào chạn.
    - Này, ông Luận, ông và ông Đông chuẩn bị đón nhận hậu quả việc thằng Cừ đi nhé.
    Luận ngẩng lên:
    - Chị Lý, sao chị bảo thằng Cừ là thằng ích kỉ hại nhân?
    - Rõ quá rồi còn gì. Thứ nhất, nó ăn cắp trứng gà của thằng Dư con tôi. Thứ nhì, nó đi nước ngoài về, không cho tôi đến một cái mùi xoa, mà tôi thì nuôi dạy nó tốn không ít công của. Thứ ba, nó bán len cho tôi, len nó đem từ Tây về ấy, đắt hơn bán cho người khác. Rõ chưa.
    - Rõ! - Luận cười, gật mạnh đầu.
    Phượng thở dài:
    - Chỉ thương vợ con chú ấy.
    - Ai bảo nó dại.
    Lý quay ra, ngồi xuống trước bếp nấu bánh, buông một câu thật gọn. Luận nhíu nhíu cặp mày:
    - Sao chị lại bảo vợ thằng Cừ dại?
    - Chứ còn gì! Tất cả những đứa lấy chồng lúc hai mươi tuổi đều là dại, là ngu hết. Cả tôi cũng vậy, cũng ngu, cũng dại.
    Trời! Cả Luận và Phượng cũng sửng sốt, bất ngờ. Bà Lý lại nổi cơn hùng hổ bất thường rồi. Người phụ nữ này có thể rất ý nhị, kín đáo, lại có thể, thoắt cái trở nên tàn nhẫn, bạo liệt vô cùng. Giờ là thế, giờ là tung thả không giới hạn, là thông thốc cả những chuyện thoạt nghe Phượng đã hồi hộp thót tim.
    - Các cậu phải biết là, tớ mười ba tuổi từ nhà quê lên đất Hà Nội này, đã biết ngay rằng: Làm thân con gái phải biết giữ mình. Hé! Khôn ba năm dại một giờ là vậy. Đón dâu buổi sáng, buổi chiều cô dâu lên bàn đẻ. Có đứa ở xí nghiệp tớ thế đấy. Đó là dại, là ngu. Phượng à, mày có con gái, mày phải dạy nó đanh đá thật lực vào, đối với bọn con giai phải cay như hạt tiêu sọ, phải biết tính toán trước sau. Cái lão Đông, anh trai ông ấy, ông Luận ạ, ngót ba chục cái lá vàng rơi, hồi ấy trông cũng bảnh, mà không hiểu sao mới chỉ có dăm ba lần gặp nhau mà mình đã cảm chàng cơ chứ. Lão chẳng biết gạ gẫm. Ngộc nghệch, đơn sơ vô cùng. Nhưng, nếu gạ cũng đừng hòng. Tuy vậy, tớ vẫn dại. Một là vớ phải bà mẹ chồng ác nghiệt chẳng kém ai. ?oNày, thằng Đông kia, chết mẹ thì hết mẹ, chứ chết vợ này lấy được vợ khác, con ạ?. Mới làm dâu được nửa tháng, đã nghe được câu ấy, hỏi có điên ruột lên không? Nhưng tớ không điên. Tớ ngọt nhạt: ?oThưa mẹ, mẹ nói lại với ba con câu ấy để ba con nghĩ xem thế nào đã, có phải hay hơn không ạ?. Hé hé? Đó là một cái ngu của tớ.
    Luận đưa đẩy:
    - Còn điều ngu dại thứ hai?
    - Đáng lẽ phải để đến bốn mươi như bây giờ hãy lấy chồng.
    - Ha! Tình yêu của tuổi bốn mươi! Một đề tài độc đáo đấy.
    Luận kêu, ngạc nhiên một cách thành thật.
    Nhìn Luận hau háu đón chờ, Lý rành rọt:
    - Cậu có hiểu không, vì tuổi bốn mươi mới có kinh nghiệm sống, mới hiểu đời, hiểu người, mới chín chắn, chín tới, chín nẫu ra.
    - Chín thì có chín, nhưng hơi? già, chị ạ.
    - Chả già tẹo nào cả. Tình yêu không có tuổi! Lần yêu thứ một trăm cũng cứ bồi hồi như lần yêu đầu.
    Vấn đề nghiêm túc đây. Luận nghĩ. Lý vẫn không đổi giọng:
    - Mười tám, đôi mươi, thật ra chỉ mới biết sơ sơ thằng chồng mình mồm ngang mũi dọc, mắt mọc hai bên thôi, chứ đã biết tâm tính, triển vọng nó thế nào. Đã làm gì có kinh nghiệm nhận xét người. Như tôi lấy ông Đông lúc mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi, hồn nhiên thì có, nhưng ai dám đảm bảo là đã lựa chọn đúng người mình sẽ chung sống suốt đời được?
    - Chị nói thế chưa hoàn toàn đúng. Vấn đề là phải dắt dìu nhau, tạo ra sự hoà hợp về tâm lí trong cả quá trình chung sống chứ. Nghĩa là cả hai bên phải chủ động!
    Lý lắc đầu, môi nhệch cái cười mệt mỏi:
    - Thế thì sống với nhau vất vả quá. Mà đời thì vốn đã khó nhọc lắm rồi.
    - Hay tuyệt! Được rồi! Vậy chị quan niệm người chồng lí tưởng của chị phải là thế nào. Biết nựng nọt cưng chiều vợ chăng?
    - Cậu nghe lỏm chuyện tôi với cô Phượng vừa rồi, hả? Dơ! - Lý thưỡi dài môi dưới, chao chát. - Lầm rồi cậu ơi! Nịnh nọt nhau chỉ là chuyện ở trong nhà thôi. Còn ở ngoài xã hội, người chồng phải làm hãnh diện cho vợ. Hãnh diện, cậu có hiểu không?
    Có một góc tối mờ nào đó trong Lý vừa được những câu nói hết sức tự tin của chính Lý tạo thành một tia lửa điện soi tỏ. Lý đã tự bộc lộ. Và Phượng, vào lúc này, bỗng như đột ngột phát hiện ra cái bí ẩn trong tâm thái người chị dâu chồng ở cái buổi chiều hôm qua, khi hai người trò chuyện, nhắc tới những ngày Đông ở chiến trường. ?oChẳng thà cứ như hồi ông ấy ở chiến trường, tôi lại thích, lại sung sướng?. Phải, Đông ở chiến trường thì Lý có một ông trung tá trong nỗi nhớ, một ông trung tá được miêu tả hết sức trừu tượng, nhưng đầy hãnh diện, trước mọi người. Còn bây giờ? Bây giờ thì chẳng có ông trung tá nào hết. Bây giờ Đông là xương thịt cụ thể như mọi người, đã về hưu, không tạo ra một giá trị mới nào, sống giản đơn, bằng lòng với một cuộc sống thường nhật buồn tẻ,
    khiến Lý lắm lúc phải bật lên cái câu hỏi bề ngoài tưởng như chỉ mang sắc thái đùa cợt mà kì thực lập lờ một nỗi niềm: ?oTại sao tôi lại lấy ông Đông nhỉ??
    Thấy Luận đăm chiêu, Lý quay lại, hất hàm trịch thượng:
    - Thế nào? Sai à?
    - Phải suy nghĩ đấy.
    - Có gì mà phải suy với nghĩ. Tất cả bánh đúc bày sàng ra cả đấy thôi.
    Luận lắc đầu. Bà Lý này sâu sắc đấy mà cũng nông nổi đấy, khôn ngoan đấy mà cũng nhẹ dạ đấy.
    - Chị Lý này. Chị nói thế cũng chỉ đúng một phần thôi. Vợ chồng, ngoài cái tình còn có cái nghĩa. Sống với nhau lâu thì có cái nghĩa tao khang, đá vàng trăm năm. Thế cho nên, đói no có thiếp có chàng, còn hơn chung đỉnh giàu sang một mình.
    - Nhưng, một ngày tựa mạn thuyền rồng, còn hơn chính thất nằm trong thuyền chài!
    - Chị tài lắm!
    Luận rên nho nhỏ. Lại một lần nữa Luận bị bất ngờ. Luận lại không nắm bắt được bà chị dâu. Người phụ nữ bốn mươi tuổi này thật phong phú, dồi dào và đậm đặc tình cảm, ý nghĩ; trong chị là cái động cơ đốt trong đầy ắp năng lượng. Ngôn ngữ của chị sặc sỡ sắc màu, lung linh, góc cạnh; trong khi Đông thì cứng nhắc, phẳng bẹt tẻ nhạt. Chị hướng về cuộc sống thường ngày, nghĩ ngợi, day dứt về nó, trong khi Đông lại hết sức bình lặng, coi mọi chuyện đều hết sức đơn giản, rõ ràng.
    Phượng bỗng đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
    - Cái gì ngoài ấy đấy, cô? - Lý nhìn ra, hỏi.
    - Hình như con mèo đen nó không làm sao. Em thấy nó vừa chạy qua đây.
    - Kệ cha nó. Giống hoang nó sống dai lắm.
    Lý đứng dậy, xốc lại bao tải trấu, bốc một vốc, ném vào lòng bếp:
    - Chú Luận này, hôm qua ông cụ nói, cái câu cuối cùng ấy, ý là thế nào?
    - Hình như Sở nhà đất họ muốn ông cụ nhượng lại căn nhà này cho một ông Thứ trưởng. Họ sẽ xây lại mấy gian bị cháy đổ. Còn mình, họ bố trí xuống khu lắp ghép.
    - Tôi dứt khoát không có đi đâu cả. Thằng Dư con tôi ba năm nữa tốt nghiệp về nước, nó phải có một căn buồng ở đây.
    - À, là nghe loáng thoáng vậy.
    - Nếu phải đi thì tiếc quá. - Phượng đứng ở cửa bếp, nói ra ngoài trời đêm. - Tiếc nhất là khu vườn.
    Chẳng ai hưởng ứng lời Phượng. Chỉ có khu vườn nhỏ bỗng rào rào lá và lộp độp buông sương. Cây trong đêm có một ngôn ngữ riêng. Hình như chúng mừng rỡ. Mùa lá rụng sắp qua rồi.
    - Mùa lá rụng trong vườn - Ma Văn Kháng
  5. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Đi làm suốt 6 năm, lần đầu tiên ngồi gõ máy tính xin nghỉ phép năm. Rồi rụt rè thò cỏ vào phòng sếp xin chữ kí
    Cảm giác là lạ sao sao đó.
    Cống hiến bao năm mà đến cái ngày nghỉ mình xứng đáng đc hưởng cũng thấy kì kì ngộ ngộ
    Ba bảo tôi là cái xe mày đi tha đất tha bùn khắp tứ xứ, về cũng không thèm rửa nó đi. Uh, cái xe đi mới đc có hơn nửa năm, số km lẻ dành đi trong thành phố, số km chẵn là đi ngọai thành, số vết thương trên thành nhiều vô số kể, ko biết cái xe đáng thương sẽ còn phải kẽo kẹt khổ sở vì cô chủ của nó đến mức nào nữa. Xe xòe xoẹt tòan những vùng xa xăm hẻo lánh, bao nhiêu là vết, bao nhiêu là hoa nở tung khắp thành xe. Đôi khi nghĩ mà thấy tiếc của
    Hồi bán con xe 82 cũ đi, ba giận.
    Cái xe 82 ấy là chiếc đầu tiên đc mua khi con vào đại học, đến năm thứ 2 nó mới đc lôi ra đi và số km thì cũng chỉ mới đến 50 vạn sau 10 năm. Xe đi ít vì con ko thể lôi nó vào những cuộc chơi xa, vì nó ko đủ sức lai con đi khắp những nẻo đường. Có nhiều khi đi con xe mà bực mình, có khi chỉ là vì nó ko hợp với cái cách ăn mặc nhí nhố của mình, có khi vì nó chậm, nhưng chủ yếu là vì nó ko đủ thỏa mãn đam mê chạy xe đi xa mỗi khi con có hứng.
    Con xe chẳng mấy khi đc lôi ra nên mỗi lần đi cứ tậm tà tập tịt. Mỗi lần đi đâu đó, lại phải vác nó đến nhà thằng em họ, đổi xe cho nó đi.
    Cuối năm con quyết tâm mua xe. Con bán, ba buồn
    Con xe 10 năm nay vẫn đi như mới, chưa từng phải thay bất cứ phụ tùng nào. Con xe đã gắn bó suốt những tháng năm dài, đc nâng niu cẩn thận, vậy mà con đem bán
    Con mua xe mới và bắt đầu đi nhiều hơn
    Ba ơi, ba bảo con bị bùa ngải hay sao mà chạy suốt, con cũng ko rõ là bùa ngải xứ nào hay chính con đang bùa chính mình
    Hôm nay nộp lá đơn xin nghỉ. Chợt nhớ đến chiếc xe cũ hôm nào và những vệt đau thương trên chiếc xe mới hôm nay.

  6. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Sao Thiên Bình
    (từ ngày 23/9 đến ngày 24/10 )
    Phụ nữ
    Cho dù có thể thanh mảnh tựa lông hồng, chỉnh trang như đoá hoa trên thiên đường, cho dù có thể duyên dáng trong áo lụa, thanh lịch tuyệt vời, giọng nói như chuông ngân? đàn bà cung Thiên Bình dẫu sao vẫn mang một thoáng nét nam tính.
    Nàng thuộc loại phụ nữ thích trang phục gọn gàng thuận tiện hơn là tha thướt. Nàng tư duy logic đến mức trong tranh luận có thể hạ được bất kỳ đấng mày râu nào. Tuy nhiên đàn bà Thiên Bình đủ thông minh và thận trọng để không thể hiện sự vượt trội của mình với bạn trai, ít ra là cho đến trước khi cưới.
    Phụ nữ Thiên Bình đầy hứng thú tham gia bất kỳ cuộc tranh cãi, thảo luận nào. Chủ đề đối với nàng không quan trọng. Đó có thể là cuộc luận bàn xem nên áp dụng biện pháp nào giải quyết ách tắc giao thông, hoặc là bài độc thoại mênh mông về đề tài: lúc nào nên thả chanh vào ly trà nóng - trước hay sau khi cho đường (để không bị đắng)? Việc phân giải mỗi vấn đề nêu trên có thể kéo dài cả giờ hoặc lâu hơn. Trong cuộc nói chuyện đó bạn có thể hầu như không phải tham gia, cùng lắm chỉ hỏi ?oTại sao??, hoặc phân trần rằng bạn không nghĩ thế. Nhưng kể cả nếu bạn nghĩ không thế, thì sau nửa giờ trò chuyện, kèm với những nụ cười thật dễ thương, nàng sẽ chỉ ra một cách đầy thuyết phục cho bạn thấy rằng bạn hoàn toàn sai - điều mà bạn sẽ sung sướng thừa nhận. Cần lưu ý rằng quan điểm mà nàng bảo vệ không phải là ý kiến của cá nhân (nàng ít khi có nó), mà là kết quả của một quá trình suy xét kỹ lưỡng, cân nhắc mọi phía, dẫn đến giải pháp duy nhất đúng cho vấn đề.
    Cách tiếp cận khoa học như vậy mới là điều quan trọng và thú vị đối với nàng. Nếu bạn nói, cuộc sống ở thành thị thích hơn nơi thôn quê, nàng tức thì chứng minh cho bạn thấy, sống ở thành phố là tự huỷ hoại sức khoẻ, tàn phá nước da mặt, tước bỏ biết bao trải nghiệm tâm hồn và thẩm mỹ khi được tiếp xúc với thiên nhiên. Bạn có hình dung được: những chồi lá đầu tiên trong mùa xuân, mùi thơm hoa bưởi, tiếng chim ríu rít, cánh cò trắng la đà, cuộc dạo chơi dưới rặng thông ven đồi, hay những tia nắng cuối cùng lúc hoàng hôn?
    Còn khi bạn cất lời ngợi khen nơi thôn dã, kêu rằng không thể chịu đựng được cuộc sống thành phố, nàng sẽ bắt đầu phân tích cho thấy, ở thôn quê người ta có thể chết vì buồn, mỗi khi chiều về chẳng biết đi đâu chơi. Trong khi đó, màn sương khói lơ lửng trên bầu trời thành phố trong ánh sáng muôn màu của đèn quảng cáo thật vô cùng thi vị, chẳng khác gì tấm khăn voan khổng lồ thần thoại mà một ông tiên nào đó buông phủ lên kinh thành. Đừng tranh cãi với người vợ Thiên Bình, bao giờ nàng cũng là người nói câu cuối cùng.
    Hôn nhân đối với đàn bà Thiên Bình ?" là sự hợp tác sáng tạo giữa hai con người. Nàng không phải loại phụ nữ làm gánh nặng đeo lên cổ chồng. Nàng sẽ tham gia vào mọi công việc của chàng, giúp chàng những lời khuyên, đóng góp công sức, và nếu cần thì cả tiền bạc nữa.
    Người vợ cung Thiên Bình có đầu óc phân tích sắc bén, nên có thể giúp chồng trong việc quyết định nhiều vấn đề hệ trọng. Không phải vô cớ mà những vị chồng sinh cung Cừu Đực, Bọ Cạp, Sư Tử và Bò Đực rất tôn vinh người vợ Thiên Bình của mình. Và hoàn toàn không uổng công làm việc đó, bởi vì Thiên Bình đáp lại họ với lòng ngưỡng mộ không kém. Đứng ngoài nhìn vào, một Thiên Bình thành hôn hợp duyên có cuộc sống chẳng khác gì ở vườn thiên đàng của Adam và Eva.
    Đàn bà Thiên Bình lãng mạn và dịu dàng, vì vậy nàng sẽ rắc lên người bạn vô vàn nụ hôn, vuốt ve ôm quấn bạn, có thể là thường xuyên hơn cả mức bạn mong muốn.
    Trong nhà Thiên Bình cảnh tượng chẳng khác gì hình mẫu từ các trang tạp chí. Đồ đạc được chọn lựa với một gu thẩm mỹ tinh tế, màu sắc trang nhã, tranh treo tường đồng điệu với không gian, hoa bày cắm khắp nơi. Trong bữa ăn, nàng thích có ngọn nến lung linh, có đồ sứ chất lượng, thực đơn được tính toán kỹ lưỡng, thêm vào đó là tiếng nhạc êm dịu và nhỏ nhẹ.
    Quả là nàng có thể nói nhiều hơn mức chỉ nói ?ocó? và ?okhông?. Nhưng hy vọng bạn không phải là ông chồng hung bạo như vua Henry VIII của nước Anh ?" vì thế mà điên tiết ra lệnh đem người đàn bà ra đoạn đầu đài. Đúng, phụ nữ Thiên Bình ưa chuyện, nhưng khi đó, cả ý kiến của bạn cũng sẽ được lắng nghe, và kết quả là sẽ đi đến một quyết định đúng đắn nhất. Mà như thế, bạn sẽ là người được lợi chứ còn ai.
    Con cái sẽ được người mẹ Thiên Bình quan tâm chăm sóc và yêu thương. Nhưng phải là hàng thứ hai sau bạn. Chúng tất nhiên là thành viên của ?ohãng?, nhưng bạn là ?ochủ tịch? của nó, cho nên sự trọng thị sẽ được phân bổ một cách tương xứng. Con cái không bao giờ giành được trong trái tim nàng vị trí như của bạn. Người mẹ Thiên Bình dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Điều đầu tiên mà nàng dạy bảo con cái là hãy trân trọng và yêu thương cha.
    Đàn bà Thiên Bình rất mê của ngọt, vì vậy dễ bị tăng cân. Đồng thời, bản tính vươn tới sự hài hoà lại giúp nàng kịp thời làm chủ bản thân, cố gắng kiêng khem, luyện tập thể dục để giảm trọng lượng.
    Thử hỏi, ngoài Thiên Bình ra, ai có thể là người vợ vừa có khả năng đối đáp tiếp chuyện xuất sắc trong bữa cơm mời khách, vừa xắn tay áo hàng ngày làm lụng quần quật chẳng kém gì đàn ông? Sợ rằng không có ai.
  7. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Thời gian trôi qua kẽ tay
    Còn đâu hơi ấm ngày nào
    Hình bóng ai trong giấc mơ
    Cũng còn đâu như ngày xưa
    Chợt nghe trong gió thở than
    Chiếc lá đang úa vàng
    Ai đang vô tình đi qua, góc phố vắng kỷ niệm xưa
    Em mang đi, mang đi qua tôi làn hơi ấm ngày nào
    Còn lại đây những tháng ngày chờ mong
    Em đã quên, em đang cố quên từng câu hát cuồng say
    Giờ cô đơn đàn ai bên song cửa hắt hiu
    Trong hoàng hôn
    Xin cho tôi thời gian
    Để tìm lại em trong ký ức xưa
    Xin cho tôi tình yêu
    Để trái tim không cặn khô
    Xin cho em ngày tháng kỉ niệm
    Để đừng vội lãng quên
    Để những ngày tháng còn lại trong đời
    Ta vẫn tìm thấy nhau
    [​IMG]
    Được yem_dao_lang_lo sửa chữa / chuyển vào 12:35 ngày 29/08/2007
  8. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Ngắt một nắm cỏ dại
    Và bước đi lặng lẽ
    Chẳng mỏi mệt và cũng chẳng thấy buồn
    Tôi chẳng nghĩ ngợi gì,
    Đã quên hết mọi phiền lụy thế gian.
    Như cọng cỏ mùa thu
    Xao động bởi ngọn gió bất kỳ
    Chẳng buồn cũng chẳng vui
    Gió lặng rồi cỏ lại xanh tươi
    Chỉ rũ xuống lúc màn đêm kéo tới.
    [​IMG]
  9. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    DẤU CHÂN ĐỊA ĐÀNG
    Trời buông gió và mây về ngang bên lưng đèo.
    Mùa xanh lá loài sâu ngủ quên trong tóc chiều.
    Cuộc đời đó, nửa đêm tiếng ca lên như than phiền.
    Bàng hoàng lặc gió mây miền,
    Trùng trùng ngoài khơi nước lên sóng mềm.
    Ngựa buông vó, người đi trùng chân đã bao lần.
    Nửa đêm đó lời ca dạ lan như ngại ngùng.
    Vùng u tối, loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng.
    Một đời bỏ ngỏ đêm hồng.
    Ngoài trời còn dâng nước lên mắt em.
    Tiếng ca bắt nguồn từ đất khô, từ mưa gió, từ vào trong đá xưa. Đến bây giờ, mắt đã mù tóc xanh đen vần trán thơ.
    Dòng sông đó. Loài rong yên ngủ sâu.
    Mới hôm nào, bão trên đầu lời ca đau trên cao.
    Ngàn mây xám chiều nay về đây treo lững lờ.
    Và tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vừa.
    Rồi từ đó loài sâu nửa đêm quên đi ưu phiền.
    Để người về hát đem hồng.
    Địa đàng còn in dấu chân bước quên.
    - TCS -
    [​IMG]
  10. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Sáng nay, chân mới thấy đau
    Hôm qua trong lúc mua hoa, cái chân để chống xe bị một cái lốp xe nghiến vào, kẻ nghiến cái lốp xe lên chân vô tư phóng vù qua, khi mà người bị nhăn nhó vì đau
    Không hiểu lúc ng ta cũng bị người khác làm bị đau như thế, người ta sẽ như thế nào? Bây giờ câu Xin lỗi ngày càng thấy ít đc dùng thì phải
    Một chút máu rỉ ra từ vết đau, do cái dép bị nghiến cọ vào thịt và cái chân cái có một vết hằn
    Sáng nay, cái chân có dấu hiệu nhức nhối và bắt đầu đau
    Tập tễnh chút chút mà trc mặt ng nhà ko dám tập tễnh, cố đi cho cẩn thận
    Giờ ngồi thấy chân nhức, lại thêm một vết thương vào đôi chân
    Hôm nay thấy chán nản sao đó, chán từ lúc bước chân ra khỏi nhà, ko biết sẽ u ám đến mức nào đến cuối ngày
    Hôm nay thấy khó chịu vô cùng, muốn đập phá một cái gì đó
    Hôm nay, hủy một cuộc hẹn và chuyển sang một cuộc hẹn khác hứa hẹn sẽ vui hơn, vớt vát cái khó chịu buổi sớm
    Hôm nay....bực mình và chân đau.....
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này