1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ai thích thơ Nguyễn Bính thì vào đây nào

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi cuoc_song_la_thien_duong, 01/12/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cuoc_song_la_thien_duong

    cuoc_song_la_thien_duong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Ai thích thơ Nguyễn Bính thì vào đây nào

    Mình là một người rất thích thơ, đặc biệt là thơ Nguyễn Bính. Mình mở đầu post 1 bài trước nhé. Rất hân hạnh được đón các bạn yêu thơ Nguyễn Bính vào đây.

    Mưa xuân

    Em là con gái trong khung cửi
    Dệt lụa quanh năm với mẹ già
    Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
    Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

    Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
    Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
    Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
    Mẹ bảo: "Thôn Đoài hát tối nay".

    Lòng thấy giăng tơ một mối tình
    Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
    Hình như hai má em bừng đỏ
    Có lẽ là em nghĩ đến anh.

    Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
    Em ngửa bàn tay trước mái hiên
    Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
    Thế nào anh ấy chả sang xem!

    Em xin phép mẹ, vội vàng đi
    Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe.
    Mưa bụi nên em không ướt áo
    Thôn Đoài cách có một thôi đê.

    Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
    Em mải tìm anh chả thiết xem
    Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
    Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.

    Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
    Thế mà hôm nọ hát bên làng
    Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
    Để cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!

    Mình em lầm lũi trên đường về
    Có ngắn gì đâu một dải đê!
    áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
    Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya

    Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
    Hoa xoan đã nát dưới chân giày
    Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
    Mẹ bảo: "Mùa xuân đã cạn ngày".

    Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
    Bao giờ em mới gặp anh đây?
    Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
    Để mẹ em rằng hát tối nay?
  2. meo_con_0181

    meo_con_0181 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2004
    Bài viết:
    2.811
    Đã được thích:
    0
    Mèo thích, thơ Nguyễn Bính trong trẻo và thuần hậu như những người dân quê. Mèo nhớ nhất bài thơ 2 câu của ông/
    [​IMG]
    HOA CỎ MAY
    Hồn anh như hoa cỏ may
    Một chiều cả gió bám đầy áo em
  3. cuoc_song_la_thien_duong

    cuoc_song_la_thien_duong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Chào mừng Meocon nhé. Post tiếp thơ Nguyễn Bính nào.
    Ghen
    Cô nhân tình bé của tôi ơi
    Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
    Mỗi lúc có tôi và mắt chỉ
    Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi
    Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai
    Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi
    Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ
    Đừng tắm chiều nay, bể lắm người
    Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
    Mà cô thường xức chẳng bay xa
    Chẳng làm vương vẫn người qua lại
    Dù chỉ qua đường khách lại qua
    Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
    Chiêm bao đừng lẩn khuất quanh cô
    Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
    Một kẻ trai nào trong giấc mơ
    Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ
    Đừng làm ấm áo khách chưa quen
    Chân cô in vết trên đường bụi
    Chẳng vết chân nào được dẫm lên
    Thế nghĩa là ghen quá đấy thôi
    Thế nghĩa là yêu quá mất rồi
    Và nghĩa là cô là tất cả
    Cô là tất cả của riêng tôi
  4. nguyenbs

    nguyenbs Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Rắc **** lên hoa
    Nguyêfn Bính
    Ai đem rắc **** lên hoa
    Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng?
    Ai đem nhuộm lá cho vàng?
    Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta?
    Giả cách
    Nguyêfn Bính
    Mới gặp là tôi yêu cô ngay,
    Để mà thao thức suốt đêm na?y,
    Để mà thao thức qua đêm khác,
    Và để xem chừng, để đắm say.
    Xin phép cho mình được gọi em
    (Gọi thầm như thế để cho quen)
    "-Em, em! Em bé! Em tôi ạ!
    Yêu lắm, yêu nhiều, yêu đến ghen!"
    Cô ạ, lòng tôi đã tử thương
    Tội nhiều bị biến khỏi biên cương,
    Xứ xuân, thời mộng, cho nên phải
    Giả cách yêu cô để đỡ buồn!
    **** nói điêu
    Nguyêfn Bính
    Em thấy đời em trống trải nhiều
    Vì đời em chả có ai yêu
    Đời em là một vườn hoa nở
    **** hẹn về, rồi **** nói điêu.
  5. don_gian_the_thoi

    don_gian_the_thoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/07/2005
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Mưa
    Nguyễn Bính
    Nhá tối còn hơi rõ mặt người
    Rào rào nghe rạng tiếng mưa rơi
    Bước chân ngang ngõ đi vồi vội
    Buồn ép vào đây ở với tôi?
    Mưa thế mà to chảy nước sân
    Giọt gianh dài xuống những dòng ngân
    Từng con bong bóng lanh chanh nổi
    Như mộng đời tôi vỡ vỡ dần
    Tối mịt không còn trông thấy mưa
    Chỉ còn nghe thấy tiếng mưa thưa
    Trong hơi chăn ấm như hơi nắng
    Ngủ chẳng về cho, ngủ giả vờ
    Mộng tan tành quá, đời tan tác
    Hết cả thương em, cả nhớ nàng
    Mưa cứ dẳng dai thì đến sáng
    Vườn cam lại rụng ít hoa cam
    Sáng mai không có việc gì làm
    Có việc ra vườn nhặt cánh cam
    Rồi thắp hương lên làm Nguyệt lão
    Se mùi thơm lại với mùi thơm....
  6. don_gian_the_thoi

    don_gian_the_thoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/07/2005
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Một mình
    Nguyễn Bính
    Người có đôi, ta rất một mình
    Phong trần đâu dám mắt ai xanh
    Ðêm nay giăng rụng về bên ấy
    Gác trọ còn nguyên gió thất tình
  7. hieuham

    hieuham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Bính à?
    Bài này mới hay nè:
    Oan nghiệt
    Hôm nay bắt được thư Hà Nội
    Cho biết tin Dung đã đẻ rồi
    Giờ sửu, tháng ngâu, ngày nguyệt tận
    Bao giờ tôi biết mặt con tôi?
    Nào xem thử đoán tên con gái
    Oanh,Yến, Đào, Trâm, Bích, Ngọc, Hồi?
    Tôi biết vô tình Dung lại muốn
    Con mình mang lấy nghiệp ăn chơi.
    Ngọc nữ chót sinh vào tục lụy
    Đời con tồi khổ đấy con ơi!
    Mẹ con đeo đẳng nghề ca xướng
    Nuôi được con sao, giời hỡi giời!
    Mẹ con chỉ đợi hồng đôi má
    Chỉ đợi chiều xuân kia thắm tươi
    Hôn con một chiếc hay là khóc
    Rồi gửi cho người thiên hạ nuôi
    Mẹ con nịt vú cho tròn lại
    Chiều cái hoang đàng lũ khách chơi
    Đời cha lưu lạc quê người mãi
    Kiếp mẹ đêm đêm bán khóc cười
    Có mẹ có cha mà đến nỗi
    Miệng đời mai mỉa gái mồ côi
    Vài ba năm nữa con khôn lớn
    Uốn lưỡi làm sao tiếng ?omẹ ơi!?
    Đơi em xuống dốc tôi lên dốc
    Nào có vui gì khổ cả đôi
    Sương chiều gió sớm bao đơn chiếc
    **** lại ong qua mấy ngậm ngùi
    Sắt son một chuyến giăng còn sáng
    Tâm sự đôi dòng nước chảy xuôi
    Cỏ bồng trở lại kinh kì được
    Hoa đợi hay bay xứ khác rồi
    Vô khối ngọc trong the thắm đấy
    Dung còn chung thủy nữa hay thôi?
    Rồi có một đêm màn rủ thấp
    Ngã vào tay một khách làng chơi
    Em có nghĩ rằng mong hắt hủi
    Con mình trằn trọc cánh tay ai?
    Em có nghĩ rằng trong quán trọ
    Đầu tôi lại gối cánh tay tôi?
    Cha mẹ đã không nuôi dạy được
    Con là phận gái hạt mưa sa
    Chân bùn tay lấm hay hài hán
    Hay lại bình khang lại nguyệt hoa?
    Cành đưa lá đón theo đời mẹ
    Phách ngọt đàn hay tục xướng ca
    Cha lo ngại lắm là con gái
    Chẳng có bao giờ biết mặt cha
    Con mười sáu bảy xuân đương độ
    Cha bốn năm mươi chửa trót già
    Cha buồn tiễn khách nơi thu quạnh
    Con thẹn che đàn nửa mặt hoa
    Chàng chàng thiếp thiếp vui bằng được
    Bố bố con con chẳng nhận ra
    Một lứa bên giời chung lận đận
    Thương nhau cha soạn khúc Tỳ bà
    Áo xanh mà ướt vì đêm ấy
    Tôi nghiệp đời con xấu hổ cha
    ?oKhóm trúc tuôn đôi lòng lệ cũ
    Con thuyền buộc một khối tình nhà...?
    Giờ đây cha khóc vì thương nhớ
    Gửi vọng về con một chiếc hôn
    Tiền cha không đủ hoàn lương mẹ
    Còn lấy đâu mà nuôi nấng con
    Thôi cha cầu chúc cho con gái
    Mắt chớ lưu cầu môi chớ son
    Càng tài sắc lắm càng oan nghiệt
    Bảy nổi ba chìm với nước non
    Nhất kiêng đừng lấy chồng thi sĩ
    Nghèo lắm con ơi! Bạc lắm con!
    Ở đây cha khóc mà thương nhớ
    Đất Huế dầm mưa mấy tháng tròn...
    Nguyễn Bính
  8. strongspiritmu81

    strongspiritmu81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Một bài thơ khá hay, đã phổ nhạc.
    [​IMG]
    CHÂN QUÊ
    Thơ: Nguyễn Bính
    Hôm qua em đi tỉnh về
    Đợi em ở mãi con đê đầu làng
    Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
    Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi
    Nào đâu cái yếm lụa sồi
    Cái dây lưng đuỗi nhuộm hồi sang xuân.
    Nào đâu cái áo tứ thân, cái khăn mỏ quạ,cái quần nái đen?
    Nói ra sợ mất lòng em.
    Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
    Như hôm em di lễ chùa.
    Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh.
    Hoa chanh nở giữa vườn chanh.
    Thầy u mình với chúng mình chân quê
    Hôm qua em đi tỉnh về
    Hương đầu gió nội bay đi ít nhiều
    -------------------------------
    Tự khi nào biển đã lặng phong ba
    Con dã tràng ngủ yên trên bờ cát
    Sóng vỗ bờ cuốn ngày xưa đi mất
    Còn in hằn những vết tích thời gian
    [
    Được strongspiritmu81 sửa chữa / chuyển vào 00:37 ngày 02/12/2006
    Được strongspiritmu81 sửa chữa / chuyển vào 00:38 ngày 02/12/2006
  9. meo_con_0181

    meo_con_0181 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2004
    Bài viết:
    2.811
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Bảy Chữ
    - Nguyễn Bính -
    Mây trắng đang xây mộng viễn hành,
    Chiều nay tôi lại ngắm trời xanh,
    Trời xanh là một tờ thư rộng,
    Tôi thảo lên trời mấy nét nhanh.
    Viết trọn năm dài trên vách đá,
    Bốn bề lá đổ ngợp hơi thu,
    vừa may cánh nhạn về phương ấy,
    Tôi gửi cho nàng bức ngọc thư.
    Xe ngựa chiều nay ngập thị thành,
    Chiều nay nàng bắt được trời xanh,
    Đọc xong bảy chữ thì thương lắm,
    "Vạn lý tương tư, vũ trụ tình."
    Bắc Giang 1940
    --------------------------------------------------------------------------------

  10. strongspiritmu81

    strongspiritmu81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Lỡ bước sang ngang
    Nguyễn Bính
    I
    "Em ơi em ở lại nhà
    Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
    Mẹ già một nắng hai sương
    Chị đi một bước trăm đường xót xa .
    Cậy em, em ở lại nhà
    Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
    Hôm nay xác pháo đầy đường
    Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
    Chuyến này chị bước sang ngang
    Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay .
    Rượu hồng em uống cho say,
    Vui cùng chị một vài giây cuối cùng.
    (Rồi đây sóng gió ngang sông,
    Đầy thuyền hận,, chị lo không tới bờ)
    Miếu thiêng vụng kén người thờ,
    Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy em.
    Đêm nay là trắng ba đêm,
    Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn.
    Một vai gánh vác giang san...
    Một vai nữa gánh muôn vàng nhớ thương.
    Mắt quầng, tóc rối tơ vương
    Em còn cho chị lược gương làm gì !
    Một lần này bước ra đi
    Là không hẹn một lần về nữa đâu,
    Cách mấy mươi con sông sâu,
    Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh
    Cũng là thôi... cũng là đành...
    Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao ?
    Tuổi son nhạt thắm phai đào,
    Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người !
    Em đừng khóc nữa, em ơi !
    Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em !
    Một đi bảy nổi ba chìm,
    Trăm cay nghìn đắng, con tim héo dần
    Dù em thương chị mười phần,
    Cũng không ngăn nỗi một lần chị đi ."
    Chị tôi nước mắt đầm đìa,
    Chào hai họ để đi về nhà ai...
    Mẹ trông theo, mẹ thở dài,
    Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran.
    Tôi ra đứng ở đầu làng
    Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa.
    II
    Giời mưa ướt áo làm gì ?
    Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng.
    Người ta: pháo đỏ rượu hồng
    Mà trên hồn chị: một vòng hoa tang .
    Lần đầu chị bước sang ngang,
    Tuổi son sông nước đò giang chưa tường.
    Ở nhà em nhớ mẹ thương
    Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ .
    Mẹ ngồi bên cửi se tơ
    Thời thường nhắc: "Chị mầy giờ ra sao ?"
    "-- Chị bây giờ"... nói thế nào ?
    **** tiên khi đã lạc vào vườn hoang.
    Chị từ lỡ bước sang ngang
    Trời dông bão, giữa tràng giang, lật thuyền.
    Xuôi dòng nước chảy liên miên,
    Đưa thân thế chị tới miền đau thương,
    Mười năm gối hận bên giường,
    Mười năm nước mắt bữa thường thay canh.
    Mười năm đưa đám một mình,
    Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên .
    Mười năm lòng lạnh như tiền,
    Tim đi hết máu, cái duyên không về.
    "Nhưng em ơi một đêm hè,
    Hoa soan nở, xác con ve hoàn hồn.
    Dừng chân bên bến sông buồn,
    Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang .
    Đoái thương, duyên chị lỡ làng.
    Đoái thương phận chị dở dang những ngàỵ
    Rồi ... rồi ... chị nói sao đây !
    Em ơi, nói nhỏ câu này với em...
    ...Thế rồi máu trở về tim
    Duyên làm lành chị duyên tìm về môi .
    Chị nay lòng ấm lại rồi,
    Mối tình chết, đã có người hồi sinh.
    Chị từ dan díu với tình,
    Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng."
    Tim ai khắc một chữ "nàng"
    Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo .
    Nhưng yêu chỉ để mà yêu,
    Chị còn dám ước một điều gì hơn .
    Một lần hai lỡ keo sơn,
    Mong gì gắn lại phím đàn ngang cung .
    Rồi đêm kia, lệ ròng ròng
    Tiễn đưa người ấy sang sông chị về.
    Tháng ngày qua cửa buồn the,
    Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa .
    III
    Úp mặt vào hai bàn tay,
    Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm .
    "Đã đành máu trở về tim,
    Nhưng không ngăn nỗi cánh chim giang hồ.
    Người đi xây dựng cơ đồ...
    Chị vềtrồng cỏ nấm mồ thanh xuân .
    Người đi khoác áo phong trần,
    Chị về may áo liệm dần nhớ thương .
    Hồn trinh ôm chặt chân giường,
    Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây .
    Năm xưa đêm ấy giường này,
    Nghiến răng... nhắm mắt... chau mày... cực chưa !
    Thế là tàn một giấc mơ,
    Thế là cả một bài thơ não nùng !
    Tuổi son má đỏ môi hồng,
    Bước chân về đến nhà chồng là thôi !
    Đêm qua mưa gió đầy giời,
    Trong hồn chị, có một người đi qua...
    Em về thương lấy mẹ già,
    Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công.
    Chị giờ sống cũng như không
    Coi như chị đã sang sông đắm đò."
    -------------------------------
    Tự khi nào biển đã lặng phong ba
    Con dã tràng ngủ yên trên bờ cát
    Sóng vỗ bờ cuốn ngày xưa đi mất
    Còn in hằn những vết tích thời gian

Chia sẻ trang này