1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

All about "Áo Lụa Hà Đông" (*)

Chủ đề trong 'Điện ảnh (MFC)' bởi Hisashi, 12/03/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. vinhattieu

    vinhattieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    2.169
    Đã được thích:
    0
    He he anh nghĩ nên phát huy tinh thần địa phương chủ nghĩa này đến cấp độ phường. Nghĩa là xem phim hay của đạo diễn A, có hộ khẩu thường trú tại phường X, quận Y, thành phố Z, thì nên thấy nhục là phường mình, quận mình, thành phố mình không có đạo diễn giỏi như thế, phim hay như thế.
    Được vinhattieu sửa chữa / chuyển vào 15:32 ngày 20/04/2007
  2. cuccutbay

    cuccutbay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Anh ơi, ý anh là thế nào mà lôi cả Việt Kiều với ********* vào đây ạ? ********* nghĩa là gì anh hiểu ko anh?
    Trung với Đảng, Hiếu với Dân, những vẫn gắng học hành cho tử tế anh nhá. Chứ dốt nát thế này thì có đánh nhau với giun mới thắng.
  3. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Báo cáo bác là em thấy trước tới giờ VC chỉ quen khen Nga Tàu mà hay chê bai người Việt mình nọ kia, nên khi thấy nhà bác í chê phim Việt là em biết ngay bác í phải là VC loại con cháu các cụ.
  4. NMCuong08

    NMCuong08 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2007
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    0
    Nothing''s Blog Full Post View | List View
    nothing, nothing, nothing
    April 10, 2007

    Áo Lụa Hà Đông ?" nồi cơm có sạn
    ?oĐể có thể lo cho con đi học, dù có phải đi làm đĩ, em cũng làm?. Nhằm nhấn mạnh đức hi sinh của người phụ nữ Việt nam, đạo diễn Lưu Huỳnh đã vô tình ?hạ thấp nhân cách của cô Dần, nhân vật chính trong phim Áo Lụa Hà Đông

    Trước tiên, phải khẳng định rằng Áo Lụa Hà Đông là một trong rất ít những bộ phim Việt nam đáng xem. Tớ nói điều ấy không phải căn cứ trên số lượng khách tới rạp, số tiền mà các nhà làm phim thu về, hay một vài cái giải thưởng nghe oai oai ở tận bên xứ Hàn (mà rất có thể là ở trong Liên Hoan phim sắp tới nữa). Tớ nói nó đáng xem vì khi khán giả bước chân ra khỏi rạp, họ không phải vứt lại đằng sau một cái bĩu môi dài đánh thượt, kèm theo một câu nhận xét ?ophim vớ vẩn?. Họ bước chân ra về cảm thấy rằng, bộ phim ấy, tuy chưa phải là hay nhưng đáng-để-mình-bỏ-ra-chừng-ấy-tiền-và-chừng-ấy-thời-gian.
    Tuy nhiên, Áo Lụa Hà Đông chỉ giống như một nồi cơm ăn được chứ chưa hẳn ngon bởi lẽ nó còn có sạn. Hạt sạn đầu tiên, cốt truyện của phim là một sự chắp ghép của những mẩu truyện ngắn. Một cô Dần xinh đẹp, khỏe mạnh, lấy phải một ông chồng gù, phải đứng ra cáng đáng hầu hết mọi chuyện trong gia đình. Một bà mẹ trẻ đi bán sữa cho một ông già sắp chết. Cô ta nghẹn ngào khóc khi thấy lũ chó đang được ?othử? sữa của mình trong khi đứa con nhỏ đang khóc lả vì đói. Chao ôi sao mà giống như Chị Dậu thế. Một đôi vợ chồng bỏ trốn, nhỏ bé, cheo leo trên những đỉnh núi cao. Hình ảnh đẹp bởi nó thấp thoáng?bóng dáng của vợ chồng A Phủ.
    Nhưng thôi, việc nhân vật phim mang dáng dấp của một nhân vật nào đó, đấy là chuyện bình thường. Không ai có quyền chê trách Lưu Huỳnh về điều ấy cả. Lưu Huỳnh chỉ có tội khi ông là đã đem cô Dậu, vợ chồng APhủ vào phim, nếu không làm tốt hơn thì chí ít cũng làm được những gì Ngô Tất Tố, Tô Hòai đã làm, nhưng đằng này?. Cô Dần mang cái tính cần cù, cái đức hi sinh, cái nghịch cảnh của chị Dậu, nhưng cô Dần không có được cái khát vọng hướng thiện của chị Dậu. Sự hi sinh, nhẫn nhịn phải được nhìn nhận một cách đúng đắn hơn, chứ nếu không, nó chỉ chỉ đơn thuần là một sự cam chịu, một sự yếu hèn, nhu nhược. Dần thức khuya dậy sớm, tảo tần chăm lo cho chồng, cho con, đó đúng là sự hi sinh. Dần nhẫn nhục chịu đi làm vú em cho một lão già sắp chết nhưng còn ham sống, đó cũng là sự hi sinh. Nhưng Dần sẵn sàng đi làm đĩ chỉ để lo được cho con ăn học, thì cần phải xem lại. Khát vọng cho con thoát khỏi sự ngu dốt, đáng quý lắm, nhưng vì khát vọng ấy mà người mẹ phải bán đi cả nhân cách của mình có đáng không? Những đứa con có cảm thấy tự hào không khi để có tiền cho chúng ăn học, mẹ nó phải làm đĩ? Đã thế, cô Dần không nói với ai, mà lại nói thẳng trước mặt chồng mình. Không một người chồng nào có thế chấp nhận để vợ đi làm đĩ với ?"bất-cứ-lý-do-gì. Anh Gù đã đau đớn lắm, xấu hổ lắm, nhục nhã lắm vì không làm nổi trách nhiệm của một người chồng, một người cha trong gia đình. Cô vợ lại ngang nhiên nói câu đó ra, đó chẳng phải là cái tát chí mạng đối với anh ta sao? Đó không phải là sự hi sinh. Để nhấn mạnh đức hi sinh, sự cam chịu vốn được coi là những đức tính quý báu nhất của người phụ nữ Việt nam, đạo diễn Lưu Huỳnh đã vô tình hạ thấp nhân cách của cô Dần
    Tớ đồng ý với ý kiến cho rằng, Lưu Huỳnh rất khéo khi ông đẩy một gia đình bé nhỏ vào một cuộc chiến tranh tàn khốc. Trong cuộc sống của họ, không có những khái niệm như hi sinh vì dân tộc, không có khái niệm lòng yêu nước, mà chỉ có cuộc chiến để mưu sinh, để bảo toàn cái tổ ấm nhỏ bé của mình. Vậy nên đừng đòi hỏi những cái lớn lao như thế ở vợ chồng anh Gù. Thế nhưng ?o Để có tiền cho con ăn học, dù có phải làm đĩ em cũng làm? thì khó chấp nhận lắm. Có người đã nói với tôi rằng ?okhi chẳng còn gì, thứ duy nhất mà người ta không được phép bán đó là nhân cách?.
    Vậy có người sẽ hỏi tôi chị Dậu cũng đi làm vú em cho một lão già sắp chết nhục nhã hơn, chị còn bị lão ấy giở trò sàm sỡ đấy thôi. (lão ấy không hiền và ngoan như lão Thoòn đâu). Đúng thế, chị Dậu còn cay đắng hơn nhiều. Nếu chị không đi làm vú, chồng chị, con chị sẽ chết vì đói, vì bị đánh đập chứ không đơn thuần là không được đi học đâu. Tuy nhiên chị Dậu không hi sinh một cách mù quáng như Dần, mà phải nói đúng hơn thì phải gọi là sự cam chịu. Chị không có đủ sức mạnh như khi dùng đòn gánh đánh vào bọn cai vệ, nhưng ít ra chị cũng biết chạy ra ngoài sân, dẫu cái sân ấy có tối đen như mực. Chẳng biết sự việc sẽ ra sao, tương lại chị Dậu chắc cũng sẽ tối đen như thế thôi, nhưng nhân cách chị được vẹn toàn.Và đó mới là cái đẹp của chị Dậu, chứ còn đức hi sinh, thử hỏi người phụ nữ nào mà không có, nhỉ!
    Hạt sạn thứ hai chính là trong cái cảnh cô Dần ru con ngủ. Trời mưa, một mái tranh liêu xiêu, nước ngầm gần tới giường, anh chồng ngồi nhìn cái mái nhà lo lắng, thi thoảng lại khó nhọc leo lên sửa những chỗ bị giột. Cô vợ ngồi ầu ơ ru con. Cảnh đẹp và có ý nghĩa đó chứ. Chỉ tiếc rằng cô Dần ru con sao vô hồn thế. Tớ thấy bà mẹ nào khi ru con cũng nhìn con rất âu yếm, đằng này, mắt cô Dần ráo hoảnh. Đã thế, trời thì mưa, con thì nhỏ mà cô ấy cật lực quạt. Tớ ngồi xem mà thấy ?rét. Trong những trường hợp như thế, người ta chỉ quạt phe phẩy để đuổi ruồi đuổi muỗi, để cho không khí nó thoáng hơn một chút thôi, không ai quạt như cô Dần cả.
    Hạt sạn thứ ba tớ tìm thấy chính là đoạn đối thoại của vợ chồng anh Gù ngoài sân. Tớ cá là rất nhiều người nhăn mặt quay đi trước những cảnh hôn nhau trong phim Việt nam. Cảnh này, đạo diễn Lưu Huỳnh không bắt vợ chồng anh Gù làm thế nhưng không ít người vẫn phải nhăn mặt. Chao ôi, sao mà ngượng nghịu, sao mà vô lý thế. Một cô Dần chuyên bắt ốc, bóp chân, hầu hạ cô chủ. Một thằng Gù bị bỏ rơi ở gốc Đa, lớn lên trong sự cay nghiệt, độc ác của vợ chồng ông Phán, vậy mà sao nói chuyện hay tới thế, lãng mạn tới thế, chau chuốt tới thế. Đó không phải là lời của anh Gù, của cô Dần. Đó là lời mà ông đạo diễn nhét vào mồm họ, biến họ thành những chiếc máy nói, tuyên truyền cho cái ý tưởng, cái suy nghĩ của ông ý. ?oGiờ này em ở đâu? Thiên đàng hay địa ngục?. Trời ơi, tớ đang rất xúc động vì những cảnh trước đó mà cũng suýt phì cười vì câu nói này. ?oEm ở đâu? Thiên đường hay địa ngục? Sao mà nó giống như những câu mà tụi tớ vẫn đem ra trêu đùa, mỉa mai nhau thế. Hơn nữa hãy thử đặt địa vị bạn là ông chồng đó đi. Bạn có một người vợ xinh đẹp, tảo tần, giàu đức hi sinh. Cô ấy chẳng khác gì một điều kỳ diệu trong cuộc sống của bạn. Bạn yêu cô ấy. Vậy có khi nào bạn nghĩ cô ấy phải xuống địa ngục không? Hơn nữa, trong quan niệm của người Việt chúng ta, địa ngục là nơi dành cho những kẻ xấu xa, là nơi đầy đọa những kẻ mà sống ở trên trần đã làm nhiều điều độc ác, không thể dung thứ được. Vậy mà? Nếu tớ là cô Dần, hẳn tớ phải đau lòng lắm khi chồng tớ thốt lên câu đó. Có khi nếu đang ở Thiên Đường, tớ cũng rơi tõm xuống địa ngục vì đau đớn và thất vọng mất.
    Tớ mới chỉ nhặt ra được một vài hạt sạn thế thui. Nếu ai chưa xem Áo Lụa Hà Đông thì lời khuyên của tớ là hãy đến đó mà xem. Vì dẫu sao đó cũng là một nồi-cơm-ăn-được.
    á không fải là quảng cáo, nhưng cũng khuyến khích mọi người chưa xem nên xem thử, chống chỉ định với những em film-VN-mà-
  5. NMCuong08

    NMCuong08 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2007
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    0

    ĐD Lưu Huỳnh: "Tôi phải chịu áp lực từ hai phía"
    Sau những ồn ào khen chê, tranh cãi về bộ phim Áo lụa Hà Đông tình cờ tôi gặp Lưu Huỳnh ngồi lặng lẽ với chiếc máy tính xách tay ở một góc trong quán café trên đường Nguyễn Trung Trực. Anh cho biết: "Tôi đang viết kịch bản bộ phim dành cho đàn ông Việt Nam, tôi thấy họ rất đáng nể và cũng rất đáng thương, có người vợ chết, có người vợ bỏ mà vẫn nuôi con một cách tử tế, thậm chí còn hơn cả người mẹ...".

    Thế còn bộ phim sắp quay thì sao?

    - Bộ phim sắp quay nói về tình yêu, tình yêu chân chính có thể biến kẻ ác thành người thiện, nhưng ngược lại, tình yêu mù quáng có thể biến người thiện thành kẻ ác. Tôi vừa đi chọn cảnh xong, chỉ chờ có giấy phép là bấm máy.
    Nghĩa là anh cứ tiếp tục làm phim mà không bận tâm tới chuyện khen chê đối với Áo lụa Hà Đông?
    - Sao lại không, thậm chí tôi thu thập thông tin ấy từng giờ từng phút, nhưng công việc sắp tới thì vẫn phải làm.

    Anh cảm nhận như thế nào về sự khen chê đối với "Áo lụa Hà Đông"?
    - Sự khen chê đối với một tác phẩm nghệ thuật bao giờ cũng là điều cần thiết, nó giúp cho tác giả có cơ sở để nhìn lại cái hay, cái dở trong tác phẩm của mình. Tuy nhiên nghệ thuật không phải là chuyện cân - đo - đong - đếm mà là sự cảm nhận chủ quan của mỗi người, tùy theo tuổi tác, trình độ văn hóa, vốn sống và khả năng cảm thụ?Vì vậy tôi không vội mừng trước những lời khen và cũng không buồn trước những lời chê trách, kể cả sự chụp mũ chính trị. Tôi đang tỉnh táo để sàng lọc, để đón nhận những lời chê khen khách quan, trung thực và chính xác.
    Anh giải thích thế nào về những chi tiết bị chụp mũ chính trị trong "Áo lụa Hà Đông"?
    - Chuyện ấy báo chí nói qua nói lại cũng đã rõ rồi, hơn nữa đại bộ phận khán giả cũng đã chia sẻ với tôi. Thiết nghĩ tôi không cần giải thích. Nhưng trớ trêu lại là chỗ chính những chi tiết ấy đã làm cho những Việt kiều quá khích, nhất là những cựu chiến binh Việt Nam cộng hòa ở Mỹ sẽ cho rằng Áo lụa Hà Đông là một bộ phim ?othân cộng?, hướng tội ác chiến tranh về phía họ.
    Điều này đã làm cho tôi lo ngại không muốn về Mỹ trong những ngày bộ phim đang chiếu ở liên hoan VIFF - liên hoan phim của tổ chức người Việt Nam trên toàn thế giới sắp diễn ra vào ngày 21-4 sắp tới. Trong khi một số dư luận trong nước thì cho rằng" Áo lụa Hà Đông" hướng sự oán thù vào phía quân giải phóng! Rõ ràng là tôi phải chịu áp lực từ hai phía.
    Anh phải đối phó với cả hai áp lực ấy như thế nào?
    - Biết làm thế nào được, suy cho cùng thì đó cũng là hậu quả của chiến tranh còn sót lại trong nhận thức, trong sự thù hận của con người. Cách nay mười năm - tức năm 1997 - tôi làm một bộ phim Ca dao mẹ về Trịnh Công Sơn, vô tình tôi sử dụng những đoạn phim tư liệu, trong đó có những cảnh máy bay Mỹ ném bom đốt cháy xóm làng và những người lính cộng hòa nã đạn vào những người dân vô tội. Khi phim phát hành thì lập tức hàng trăm người Việt ở Cali biểu tình phản đối, họ gom hàng trăm cuốn băng đến đốt trước cửa hàng của trung tâm Thúy Nga, buộc lòng cảnh sát Mỹ phải can thiệp.
    Trước đây anh đã từng làm phim giải trí, vậy duyên cớ nào để anh chọn "Áo luạ Hà Đông", một bộ phim đã lấy nước mắt của nhiều khán giả?
    - Tôi quan niệm rằng nghệ thuật trước hết là yếu tố giải trí, nhưng người nghệ sĩ sáng tạo theo cảm xúc của mình. Tôi chọn Áo luạ Hà Đông cũng là một chuyện tình cờ. Trong những năm ấy, tôi viết một kịch bản khá hoành tráng có tựa đề là Đại bác ru đêm, dựa theo cái tứ của một bài hát của Trịnh Công Sơn để nói về thân phận của chiến tranh, có một nhà sản xuất ở Mỹ hứa đầu tư 8 triệu USD, nhưng sau đó bị trục trặc, tôi bỏ về Việt Nam để tìm một đề tài khác.
    Trong lúc thuê nhà ở gần Tân Sơn Nhất, tình cờ một buổi sáng ngồi uống café vỉa hè, thấy mấy cô tiếp viên hàng không mặc áo dài đẹp quá, chính chiếc áo dài Việt Nam ấy đã gợi cho tôi một ý tưởng về Áo lụa Hà Đông.
    Anh nói sự khen chê của dư luận là cần thiết, là cơ sở để tác giả nhìn lại cái hay cái dở trong tác phẩm của mình. Vậy với "Áo lụa Hà Đông" anh rút ra được gì qua sự khen chê ấy?
    - Có nhiều chi tiết bị sa lầy, ngược lại có nhiều trường đoạn cần điểm nhấn thì lại thiếu. Cô Dần sau gần 20 năm mà vẫn vậy, có bốn đứa con, trải qua bao nhiêu thăng trầm, đói khổ, khắc nghiệt của chiến tranh mà vẫn còn trẻ đẹp? Tất nhiên có những lý do không khắc phục được nhưng đó là những yếu tố làm tôi hối tiếc.

    Nhiều người cho rằng dùng phụ đề để giải thích ?obom Mỹ bắn nhầm? hoặc ?oquân Mỹ tấn công Đà Nẵng? là một thủ pháp không cho phép đối với phim truyện, vừa không cần thiết, vừa gây phản cảm, anh nghĩ thế nào?
    - Đó là sự bắt buộc của hội đồng kiểm duyệt, không thể không làm mặc dù tôi đã giải trình bằng văn bản.
    Duyệt phim khó khăn như thế tại sao anh vẫn về Việt Nam dựng phim?
    - Nhà văn Gamzatop từng nói: Văn học không có biên giới, nhưng nhà văn phải có một quê hương. Dù sống ở đâu thì tôi cũng là người Việt Nam, nếu không làm phim về quê hương đất nước mình, dân tộc mình thì lấy đâu ra cảm xúc để mà làm, biết gửi gắm cái gì vào trong đó?
    Được biết anh sang định cư bên Mỹ từ năm 16 tuổi, điều gì khiến anh chọn ngành điện ảnh?
    - Thật ra, hồi ấy người ta đi Mỹ với nhiều động cơ khác nhau, còn tôi chỉ có một lý do, một tâm huyết là đi Mỹ để học làm phim, bởi tôi yêu phim từ những tháng năm còn thơ ấu. Sang bên ấy, học xong lớp 12 là tôi thi ngay vào trường điện ảnh, trong suốt 6 năm học, dù phải làm bồi bàn, dù phải đi rửa chén cho nhà hàng, tôi vẫn kiên quyết làm để có tiền ăn học. Cũng may là chính sách giáo dục ở Mỹ tốt nên tôi đã đạt được nguyện vọng của mình.
    Nhiều người đặt câu hỏi rằng, cứ phim của Lưu Huỳnh là Trương Ngọc Ánh đóng vai chính?
    - Có lẽ tôi và Trương Ngọc Ánh có cái duyên nghề nghiệp, ngay từ phim đầu tiên của tôi - Em và Michael Jackson, cách nay 13 năm - tôi tổ chức nhiều cuộc thi chọn diễn viên, tôi đã chọn Trương Ngọc Ánh. Đây cũng chính là vai diễn đầu tiên để từ đó Ánh trở thành sao và thành đạt như bây giờ.
    Đến bộ phim ngắn Đường trần, tôi nhờ Ánh hợp tác, tưởng thế rồi thôi. Khi làm Áo lụa Hà Đông, đầu tiên tôi chọn Thu Hà, nhưng mãi đến năm năm sau phim mới thực hiện được, mọi việc có nhiều thay đổi. Khi tôi đưa kịch bản Áo lụa Hà Đông cho Ánh đọc với tư cách là một trong những ba nhà đầu tư, tôi thấy Ánh tỏ ra yếu mến nhân vật Dần, thế là Ánh nhận lời. Có lẽ đó là một cơ duyên, sắp tới Ánh cũng sẽ là đầu tư, vừa thủ vai chính trong phim - xin tạm giấu tên - nhân vật là một cô gái nghiện xì ke, cạo trọc đầu và mặt mày đầy thương tích?
    Ngoài thời gian về Việt Nam làm phim, ở Mỹ anh làm gì?
    - Tôi làm phim ca nhạc cho hãng băng video, nhưng tôi không thích sống ở Mỹ nên vẫn thường xuyên ở Việt Nam.
    Theo Sài Gòn Tiếp thị
  6. BLOODHUNTER

    BLOODHUNTER Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Ôi bảo sao mà những người làm nghệ thuật lại sợ 2 cái từ .... chính trị đến thế !
    Như thế nào cũng có thể bị qui kết thế này thế kia......Ở đâu cũng thế cả thôi !
  7. NMCuong08

    NMCuong08 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2007
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    0
    Min''s Blog
    ...Cuộc đời dù ngắn, nỗi nhớ quá dài và đã đủ lớn để mong bé dại... như ngày hôm qua...

    April 08, 2007 Ám ảnh từ phim Áo Lụa Hà Đông

    Vất vả Vất vả mãi mới lò dò đi xem được film Áo lụa Hà đông mà mọi người đang xôn xao bàn tán. Film hơi dài nhưng cũng khá hay, mặc dù là nó bị rất rất nhiều người chê nhưng theo kuMin thì thấy VN làm film như thế cũng lấy làm vui mừng. So với mấy film Vn khác thì film này đáng coi hơn nhiều và đi coi không thấy tiếc đồng tiền bạn bỏ ra . KuMin không cuồng nhiệt với film VN lắm nhưng RẤT GHÉT những-đứa-film-VN-mà-coi-cái-gì?không biết với những fan không hâm mộ đó thì film Cuba mới gọi là hay chăng? hay là film Mỹ? Film Mỹ cũng có mấy cái công nhận rất hay và rất đáng đi vào lòng April 08, 2007

    Trước hết phải khẳng định rằng Áo Lụa Hà Đông là phim VN hay nhất tớ đã từng xem, kể cả phim dài tập lẫn phim ngắn tập. Áo lụa Hà Đông ấn tượng bởi sự ám ảnh người xem. Sự ám ảnh đó được kết tụ từ diễn viên diễn xuất tốt: Quốc Khánh, với cái vai gù và dáng đi thất thểu, khuôn mặt khổ khổ, tội tội. Trương Ngọc Ánh với sự giằng xé, nỗi đau đớn, sự bươn chải của một người phụ nữ một nách 4 con (gái) và một ông chồng gù. Tôi chỉ hơi tiếc, giá mà gương mặt của Trương Ngọc Ánh ?oquê? thêm một tý, bớt cá tính thêm một tý, là chị đã hoàn hảo trong bộ phim này.
    Sự ám ảnh thứ hai thuộc về âm nhạc, âm nhạc trong phim có đoạn dội lên từng hồi đứt quãng, có đoạn kéo dài tha thiết. Nó kéo căng sự tưởng tượng của người xem, mở ra cho người xem những tưởng tượng nhiều hơn những gì hiển hiện trên màn ảnh. Sự đau khổ, niềm vui, niềm hạnh phúc được kéo dài ra với một cung bậc rộng hơn trong phim nhờ âm nhạc.
    Một yếu tố nữa là góc quay phim đẹp, nó biểu hiện rất rõ thời gian và không gian diễn ra trong phim. Từ ngôi miếu hoang, từ khung cảnh chạy loạn hàng trăm người, đến khuôn mặt đau khổ khi một đứa con qua đời của người mẹ. Tuy nhiên, tớ thích nhất là toàn cảnh hai chị em An và Ngô sau khi đổi áo từ nhà hoang thì hai chị em mỗi đứa vội vã chạy về mỗi hướng. Sự vất vả, nghèo đói và yêu thương, chia sẻ của chị em ruột thịt hiện lên ở đó.
    Tớ thấy ấn tượng bởi cái cách tác giả ném một gia đình thường dân, không theo phe ta, cũng không theo địch vào giữa cuộc chiến khốc liệt, và họ cũng phải gánh chịu những đau khổ, những bất hạnh, những mất mát do cuộc chiến gây ra.
  8. Balad

    Balad Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2004
    Bài viết:
    297
    Đã được thích:
    0
    Theo http://vnexpress.net/Vietnam/Van-hoa/2007/05/3B9F5B1D/
    Lần đầu tiên, giải thưởng cho Phim truyện nhựa hay nhất của Hội điện ảnh VN được trao cho hai tác phẩm: "Hà Nội, Hà Nội" - phim liên kết giữa hãng phim Hội nhà văn và hãng Vân Nam, Trung Quốc; và "Áo lụa Hà Đông" do hãng Phước Sang thực hiện.
    Trong số 7 phim truyện nhựa dự thi, hai tác phẩm trên tỏ ra nổi trội hơn cả và không có cánh diều bạc dành cho thể loại này. Tại lễ trao giải diễn ra đêm qua (5/5), ngẫu nhiên, bộ phim do hãng Phước Sang sản xuất lại trùng với số lượng 5 cánh diều vàng mà Hà Nội, Hà Nội đạt được. Ngoài vinh quang đồng đều của 2 cánh diều dành cho Phim truyện nhựa xuất sắc 2006, Hà Nội - Hà Nội còn gặt hái giải Thiết kế mỹ thuật xuất sắc (họa sĩ Phạm Quang Vĩnh), Nhạc sĩ xuất sắc, Nam diễn viên phụ xuất sắc (Hoàng Hải), Nữ diễn viên chính xuất sắc (Can Đình Đình). Không kém cạnh, 4 cánh diều vàng tiếp theo mà Áo lụa Hà Đông rinh về gồm Quay phim xuất sắc (Trinh Hoan - Nguyễn Tranh), Âm thanh xuất sắc (Dest O''Nel); Đạo diễn phim nhựa xuất sắc (Lưu Huỳnh), Nam diễn viên chính xuất sắc (Quốc Khánh).
    [​IMG]
    Quốc Khánh bày tỏ lòng cảm ơn khi nhận giải Cánh diều vàng dành cho "Nam diễn viên chính xuất sắc" với vai chàng gù trong "Áo lụa Hà Đông". Ảnh: Hoàng Hà.
  9. Guest01

    Guest01 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2001
    Bài viết:
    2.353
    Đã được thích:
    0
    Xin cái link DL
  10. Balad

    Balad Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2004
    Bài viết:
    297
    Đã được thích:
    0
    http://vnexpress.net/Vietnam/Van-hoa/2007/05/3B9F5B1D/
    http://www2.thanhnien.com.vn/Vanhoa/2007/5/6/191564.tno
    http://www.tienphongonline.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=83307&ChannelID=7
    http://www.tuoitre.com.vn/tianyon/Index.aspx?ArticleID=199938&ChannelID=10

Chia sẻ trang này