...I know when this's been on your mind... that distant look is in your eyes... I thought with time you'd realize it's over... over... it's not the way I choose to live... and something somwhere's gotta give... a share in this relationship gets older... older... you know I'd fight for you... but how could I fight someone who isn't even there... I've had the rest of you... now I want the best of you... I don't care if that's not fair... there are times it seems to me... I'm sharing you with memories... I feel it in my heart but I don't show it... show it... then there are times you look at me... as though I'm all that you could see... those times I don't believe it's right... I know it... know it... don't make me promises baby... you never did know how to keep them well... it'stime to show and tell... cuz you and I could lose it all if you've got no more room... nowhere inside for me in your life... cuz I want it all... or nothing at all... there's nowhere left to fall... when you reach the bottom... it's now or never... is it all... or are we just friends... is this how it ends with a simple telephone call... you leave me here with nothing at all... ...cái cảm giác đấy dường như đã qua đi... nhưng nó để lại những dấu vết trong lòng...tự hỏi mình đang nghĩ gì... tại sao lại thức khuya đến tận h này... ko phải để học bài trong lúc đang thi... ko phải để chat với những người hay dù chỉ một người thân thiết... mình đang chờ đợi... cái gì đây... một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra cả... dù sao đi nữa thì nó cũng làm mình nhận ra một vài điều... thấy sợ cái cảm giác đấy quá... sẽ còn bao nhiêu lần trong đời có cái cảm giác đấy... đã bao nhiêu lần trong đời có cái cảm giác đấy... chẳng biết... tự nhiên lại quay lại cái thời hay nghĩ lung tung và viết còn lung tung nữa... tại sao chính vào những lúc mình mong có được sự bình yên nhất thì mọi việc lại cứ luôn đổ dồn vào... mình đang cần gì... ko thể tin được vào cảm giác của mình nữa... cũng ko thể làm theo cảm tính của mình được... thôi đã uống 1 cốc cafe để định thức học mà lại sử dụng hiệu quả bất ngờ của nó vào viết thế này... ko tốt lắm nhỉ... nhưng biết thừa là mục đích của mình ko thế mà... sao mình tệ thế nhỉ... mọi việc ko như mình mong muốn... ko một cái gì cả... mệt mỏi quá... cuối cùng thì cũng có vỏn vẹn một ngày để nhồi đống Triết... còn hơn hôm trước chỉ có một buổi chiều và một buổi tối... nhưng ko biết đến mai có gì thay đổi ko... còn nhớ là mấy hôm trước mình định dành 3 ngày để học cơ mà... thời gian trôi nhanh quá... sao ghét cái cảm giác hụt hẫng này thế...