1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Âm nhạc và những gì cảm nhận được từ chính cuộc sống.

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi hanoipho, 17/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hanoipho

    hanoipho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2003
    Bài viết:
    1.940
    Đã được thích:
    0
    Âm nhạc và những gì cảm nhận được từ chính cuộc sống.

    Đôi khi ta rong chơi, rong chơi bằng những nốt nhạc. Khi buồn ta cũng leo lên trên nốt nhạc để giận hờn, để đánh đu với những cảm xúc đang chảy ngược trong lòng. Khi vui ta lại tung tăng nhảy múa cùng nó để tận hưởng cái cảm giác êm đềm mà nó mang lại. Có thể nói, âm nhạc là một phần của cuộc sống.

    Cảm nhận. Ừ, Có thể là cảm nhận mà cũng có thể gọi là cảm thụ. Nhưng có lẽ với nó hai từ "Cảm Thụ" đúng hơn. Nó cũng ko cần biết người ta sẽ bắt bẻ câu chữ của nó như thế nào bởi hơn ai hết nó hiểu chính nó cần gì. Muốn gì và âm nhạc chảy tới đâu trong tâm hồn nó.

    Có những khi long rong trên phố, bất chợt nghe một bản tình ca, bao ký ức lại về. Buồn có. Vui có. Giận hờn cũng có nốt. Nói chung là tất tần tật mọi cảm xúc trên đời đều có thể bị dội ngược trở lại chỉ vì "Âm nhạc"..........

    Cũng ko biết tự bao giờ Âm nhạc đã len lỏi vào tận trong tâm hồn, chảy vào từng thớ thịt, từng tế bào của nó để rồi mỗi khi cất tiếng hát, từng nốt nhạc dường như bung ra cùng với cảm xúc đang cuộn trào trong nó. Nó biết nó đã hát bằng cả trái tim, bằng cả tình yêu thương dành cho Âm nhạc.........

    Mỗi lần nó viết điều gì là mỗi lần nó nhận ra mình ở trong đó. Nó không viết chỉ là viết. Nó ít khi viết về những cảm nhận của nó về bài hát hay giai điệu do một con người cụ thể thể hiện mà là nó viết ra từ trong sâu thẳm trái tim mình. Những gì nó đã đi qua và trải nghiệm. Nhiều khi nó bật cười với cái suy nghĩ thật trẻ con "Có lẽ bài hát này sinh ra là của mình". 25 tuổi, cái tuổi không phải già nhưng cũng ko thể gọi là trẻ con và có lẽ chỉ với Âm nhạc nó mới thế...........

    Nó ko có trình độ về nhạc lý. Nó không hiểu biết về các nhóm nhạc. Nó không có khái niệm về các dòng nhạc. Nó cũng không quan tâm đến đời tư của các nhạc sĩ hay ca sĩ. Vô tâm thật. Nhiều khi nó cũng tự hỏi phải chăng nó "dốt" ? Ừ, có lẽ là như thế thật. Yêu nhạc thì phải quan tâm, phải nâng cao trình độ hiểu biết và Cảm thụ âm nhạc chứ. Ai yêu nhạc lại như nó bao giờ. Nó cũng không hiểu chính mình. Nó chỉ biết duy nhất một điều : Nó đến với âm nhạc bằng tất cả những gì nó nhận được từ cuộc sống và bằng trái tim. Thế thôi......................

    Dù sao nó cũng có thể tự hào mà nói rằng: ÂM NHẠC LÀ MỘT NỬA CUỘC ĐỜI CỦA NÓ.
  2. hanoipho

    hanoipho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2003
    Bài viết:
    1.940
    Đã được thích:
    0
    NẾU THUỘC VỀ NHAU EM SẼ TRỞ LẠI​
    Ngày xưa, khi chưa yêu biết yêu là gì, em luôn tự hào với lũ con gái rằng em là đứa có lý trí và luôn tỉnh táo trước tình yêu. Lúc đó cái mặt em nghênh nghênh lắm, rất kiêu là đằng khác. Em chẳng bao giờ cho phép mình được khóc, được yếu đuối trước tụi con trai bao giờ.Rồi một lần tình cờ search nhạc trên mạng, thấy có một bài hát mới của ca sĩ Thu Phương, em nhanh tay click vào để nghe thử xem nó ra hay ho ra làm sao mà con bạn em cứ tấm tắc mãi. Và lúc đó em đón nhận bài hát này với trạng thái vô thức và không một chút bận tâm. Em chỉ đơn giản nghĩ rằng nhịp điệu của bài hát đó thật hay và em rất thích giọng hát trầm buồn của cô ca sĩ mà em yêu thích từ ngày em còn bé tí xíu.....Cuối cùng em cũng save target as vào My music với tâm trạng vui vui vì vừa tìm được một bài hát mới !!!.....Mỗi lần ngồi vào bàn máy tính, em lại bật nhạc to hết cỡ và nghêu ngao hát......em hát thật hồn nhiên và lòng thật bình yên......
    Thế mà ngày hôm nay, khi em đã biết yêu......Em đã yêu anh....yêu bằng cả con tim....yêu bằng cả buồn vui và nước mắt , em mới chợt nhận thấy rằng sao câu chuyện đó giống em và anh bây giờ đến thế........Mỗi lần em hát, em lại thấy lòng mình chơi vơi....." Em đâu có ngờ, mối duyên mình nhạt nhoà như khói mây"....Phải chăng " Như chính em, cô gái đến từ hôm qua...."?
    Chúng ta yêu nhau nhưng mãi mãi không thể có nhau trong cuộc đời này.......Chẳng bao giờ em nghĩ là khi yêu em lại bao dung đến thế mặc dù con tim em đang gào thét, đang hờn ghen.........Em cũng không thể tưởng tượng rằng nếu mất anh trong đời thì em sẽ ra sao? sẽ chịu đựng sự thiếu vắng như thế nào? Em đã dành trọn tình yêu đầu đời trong sáng nhất cho anh, vậy mà..............Phải chăng là đó định mệnh hả anh ???
    Những ngày chúng mình bên nhau, trời lúc mưa lúc nắng. Những cơn mưa ào tới rồi lại vội đi ngay. Anh có nhớ em đã nói gì không? Với em thì cơn mưa luôn mang lại sự chia ly xa cách, lúc đó anh đã không tin phải không? Anh còn nói rằng nếu đôi nào đi bên nhau dưới mưa sẽ yêu nhau đến chết. Nhưng bây giờ thì anh đã tin những gì em nói là đúng rồi chứ? Dù có làm gì thì số phận đã an bài rồi, không thể nào khác được nữa đâu anh......
    Một người đi xa bao ngày đã trở về, chiếc nhẫn kia sẽ đổi vị trí khác và cả chính anh nữa. Anh đã không còn là của riêng em những đêm mình trốn nhà lén đi dạo trong hương đêm ngọt ngào, những giây phút mình bên nhau với cảm giác bình yên khi chúng ta ngồi chờ chuyến xe định mệnh......Tất cả đã xa, xa thật rồi.....Ngày xưa ơi....
    Anh luôn lo rằng " Sau khi em đi, ai sẽ mang lại hạnh phúc cho em?.....và em hiểu vì sao anh quyết định là anh sẽ luôn ở bên em, cho dù ở một vị trí khác rồi chứ? "......Vị trí khác? Vâng, em hiểu chứ...."Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại vào một ngày mai như hai người bạn.... "
    Lời anh vẫn còn vang đâu đây "Em ơi.............em có nhớ lời hẹn hò của anh không? Hãy về bên anh vào đúng ngày hẹn ước nhé! Ở đó, em sẽ được gặp lại anh, tình yêu của em, tia nắng của em, con tim em, khát khao của em....... và biết bao điều tốt đẹp và đáng yêu nhất mà em dành cho anh.....". Anh à, Em vẫn nhớ chứ, nhớ rất rất rõ từng giờ từng phút khi lần đâu tiên anh ôm em vào lòng và thầm thì những lời ước hẹn, đó sẽ là "Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau, cùng năm tháng còn ấu thơ.....Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ của ngày hôm qua xa xôi tìm về...".
    Anh có còn nhớ dưới bầu trời đêm hôm nào, mình ôm nhau trong vòng tay và hai đứa đã hẹn ước? ".... lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh như chính em cô gái đến từ hôm qua....". Anh nhớ nhé, nếu còn có kiếp sau thì anh sẽ phải trả nợ cho em đấy. Anh phải trả hết tất cả cho em......Em mãi là Hoạ mi tóc nâu của anh, sẽ mãi hót trong mưa những lúc vui buồn, sẽ hát bài hát của riêng em để anh nhận ra em khi sang kiếp khác. Còn anh, anh sẽ mãi là hai vì sao lấp lánh trong đôi mắt em, sẽ là viên ngọc sáng trong trái tim em và anh nhớ là không được hát bài hát đó cho bất kỳ một ai nghe đâu. Em sẽ nhận ra anh ngay khi chúng mình gặp lại nhau ở một phương trời khác.....một nơi mà chúng ta mãi mãi là của nhau, anh nhé.
    Em và anh đã có những kỷ niệm thật ngọt ngào và êm đềm....êm đềm như một giấc mơ.........Hương đêm luôn dịu ngọt và khó quên, khó quên như tình đầu em dành cho anh......"Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại ....."
    Vì yêu anh nên em luôn chờ đợi, luôn hy vọng "và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại...và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa tươi thắm những con đường...." và anh sẽ lại thấy em cười, em nói hồn nhiên như ngày nào Nhưng có lẽ ước chỉ là ước, mơ chỉ là mơ và điều kỳ diệu đó không thể đưa chúng ta về bên nhau ...."Dường như là vẫn thế em không trở lại, mãi mãi là như thế anh không trẻ lại......". Điều kỳ diệu thì đã đến với anh rồi. Còn em, sao chờ mãi, tìm mãi đến khi tưởng hạnh phúc trong tầm tay rồi mới hiểu ra rằng nó không phải dành cho mình.....Tại sao chứ.......???
    Anh ghét tất cả những gì phụ thuộc vào thời gian, anh ghét việc cứ phải chờ đợi mà không tự mình làm mọi việc nhưng lần này thì anh cũng phải công nhận rằng bây giờ chỉ có thời gian mới có thể trả lời.... "Dòng thời gian trôi như ánh sao băng trong khoảnh khắc của chúng ta....". Chuyện của chúng mình trôi qua như một giấc mơ nhưng là một giấc mơ buồn anh ạ......
    Những khi buồn buồn em cũng tự hỏi, có khi nào "Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em......" ? và sau bao năm xa cách liệu chúng ta có đổi thay quá nhiều để không còn nhận ra nhau nữa ??? Anh luôn tuyệt đối hoá mọi thứ, kể cả tình yêu. Em thì không hề muốn thế. Em khác anh. Em luôn coi mọi thứ chỉ là tương đối và luôn sẵn sàng tâm lý cho mọi sự thay đổi. Trên đời này đâu có gì là hoàn hảo đâu anh. Em không muốn anh cất gữi hình bóng em trong tim, với em như thế là không công bằng. Em muốn em ở trong tim anh nhưng là một con người bằng xương bằng thịt chứ không chỉ là một cái bóng. Anh có hiểu em không???
    Em sắp đi rồi, bỏ lại sau lưng những gì gọi là quá khứ nhưng những gì chúng ta đã có sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp đẽ nhất.....thiêng liêng nhất......." Và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại..." khi đó chúng ta lại tay trong tay, vai kề vai sánh bước bên nhau trong bầu trời đêm bình yên dịu ngọt đến trong lành. Lúc đó ta lại cùng nhau thả hồn vào những gì lãng mạn nên thơ nhất, lại đón nhận cảm giác yên bình khi ngồi chờ chuyến xe sắp tới, em lại reo vui mỗi khi nghe thấy tiếng tàu hoả xình xịch đổ bánh trên đường ray .....
    "Cuộc đời này dù ngắn nỗi nhớ quá dài và cũng đã đủ lớn để mong bé lại như ngày hôm qua......".
    NẾU THUỘC VỀ NHAU EM SẼ TRỞ LẠI....., bây giờ em đi đây.......anh có biết là nước mắt em đang rơi ???
    Cầu chúc cho anh mọi điều tốt lành nhất, hạnh phúc nhất.
    Họa mi tóc nâu của anh.
    Yêu và Nhớ anh nhiều.
    CUỐI CÙNG THÌ ANH CŨNG VIẾT CHO EM DÙ GIỜ ĐÂY MÌNH ĐÃ XA NHAU CẢ NGÀN CÂY SỐ. HAI CHÚNG TA ĐÃ QUAY TRỞ LẠI NHƯNG QUAY TRỞ LẠI Ở MỘT VỊ TRÍ KHÁC...............
    Hoạ mi hót trong mưa của anh!
    Dù chỉ là khoảnh khắc thoát li khỏi thực tại, ta lại trở về bên nhau như thuở nào.....
    Hai ánh sao đêm lại reo vui trong mắt em, những chú ếch nhỏ lại miệt mài gọi tên em..... Và đêm, đêm bình yên với hương đêm ngọt ngào và gió giao mùa thao thiết thổi.....
    "Em sẽ rất NHỚ HÀ NỘI và NHỚ ANH" câu khẳng định ấy đánh mạnh vào tâm thức anh, vào lí trí của anh đang cố giữ trái tim mình..... Thoát khỏi ***g ngực chật chội, con tim anh oà lên niềm thương và nỗi nhớ..... anh gọi đó là TÌNH YÊU......
    Em đã cố quên đi những gì còn sôi sục..... em đã cố chôn vùi những gì còn bỏng cháy..... Anh đã cố làm em quên đi hình bóng anh..... Anh đã cố che giấu yêu thương dành cho em.....
    Trước sự cách xa, tình yêu lên tiếng!
    Chuyến xe định mệnh đã đi qua...... Nó đưa em và anh mỗi người một ngả..... Chỉ một người có thể trở về..... Anh đã hứa và sẽ giữ lời, em cũng vậy nhé! Vì em, vì anh, vì tương lai.....
    Rồi một ngày kia, sẽ có người nói cho em biết tên ngôi sao ấy.... Rồi một ngày kia sẽ có một người xứng đáng hơn anh đi cùng em hướng về ngôi sao ấy..... Còn hai ngôi sao trong mắt em..... Còn ngôi sao trong con tim em.....
    Anh đã làm được điều cuối cùng anh có thể làm cho em..... Xa anh, xa Hà Nội, em vẫn mãi là em, Hoạ mi tóc nâu Tinh khôi, Trong sáng và Trinh trắng..... Anh đã giữ lại tất cả, tất cả, em hãy dành trọn cho một người thật xứng đáng trong tương lai.......
    Nốt Sol đó mãi là của em, Hoạ mi ơi.......
    Được hanoipho sửa chữa / chuyển vào 14:33 ngày 31/07/2004
  3. thanhtruc03

    thanhtruc03 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    712
    Đã được thích:
    0
    Âm nhạc là một cứu cánh của những người cô đơn. Rồi tình yêu mới sẽ đến với em.

Chia sẻ trang này