1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ăn chay là một hình thức đạo đức giả của các nhà sư

Chủ đề trong 'Hỏi gì đáp nấy' bởi vietvoiz, 27/11/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kinhxinysalem

    kinhxinysalem Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    1.364
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi chủ topic, ông nói sao vậy?? Sao ông nghĩ là họ ăn các món đó là giả dối?? Họ làm các món đó có hình dáng như con gà quay chăng?? Hay là làm như con lợn quay...nói đến cái tâm mà phạm tội à?? Thế một ngày ông nghĩ ra bao nhiêu cái ý nghĩ đen tối?? Trong tâm nhìn thấy 1 đứa con gái xinh thì thèng nào mà chả có ý nghĩ đen tối?? Nhưng quan trọng là nghĩ xong để đấy, khác với những kẻ biến thái. và từ suy nghĩ đến hành động khác nhau rất xa. Như vậy ông muốn abc abc con nhà ng ta mà ông ko làm, như vậy là ông đạo đức giả à?? Là ông cũng giả dối à?? Chả ai nói ông như vậy cả. Vậy thì những nhà sư họ nghĩ gì ko ai biết, cái tâm họ nghĩ họ ăn thịt hay ko ko quan trọng mà quan trọng là họ thật sự ko ăn thịt, ko sát sinh.
    Thiển ý của tôi như vậy đấy!!
  2. langdangngayqua

    langdangngayqua Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    3.420
    Đã được thích:
    0
    không phải nhà sư nào cũng ăn các món đó
  3. vietvoiz

    vietvoiz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Tôi thì phạm tội mẹ nó rồi bao nhiêu lần, tôi có dám so đâu, có dám đi tu đâu. Cơ mà tôi đang nói là giáo lý nhà phật đã bảo cái tâm là quan trọng, vậy thì hoặc là ông đi làm ăn sinh sống mẹ nó đi, có tiền làm gì thì làm, còn ông đã đi tu sống nhờ chúng sinh thì dù ông chỉ nghĩ cũng không được rồi.
    Mà ông này chả hiều gì đồ chay cả, nó làm y như thịt gà, thịt heo quay, tôm, cá, chả, giò, mề . . . . luôn (Chỉ thiếu món ngẩu pín)
    Mà nhà sư không sát sinh nhưng nhận tiền cúng của bà hàng thịt thì bao nhiêu cũng ok. Mẹ, thế bà ta đáng ra ngày giết 20 con lợn, vì đi lễ chùa phải giết thành 50 con mới đủ đấy ông ạ
    Mà nhà phật bảo tâm quan trọng, ông lại bảo cái tâm không quan trọng, ông phạm tội nói láo nặng quá
    .
    Được VIETVOIZ sửa chữa / chuyển vào 13:07 ngày 27/11/2006
  4. dtcuong85

    dtcuong85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2004
    Bài viết:
    711
    Đã được thích:
    0
    triết lý nhà Phật thì cao siêu lắm, các bác thì cứ bàn cãi cả ngày cũng chẳng xong. Mấy ông sư đó dù có phá giới đi nữa nhưng dù sao cũng xuất gia rồi, vả lại, mình có thay đổi họ được đâu Dù sao ăn mấy món giả chay vẫn còn tốt hơn là ăn thịt..
  5. ngon_nen

    ngon_nen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/10/2006
    Bài viết:
    2.755
    Đã được thích:
    0
    Thôi được rồi, thế thì tôi sẽ nói với ông vietvoiz về ăn chay để ông rõ nhá:
    Ăn chay kỳ :Là ăn chay trong những khoảng thời gian nhất định.
    * Nhị trại: ăn chay 2 ngày mỗi tháng (ngày 1 và 15 âm lịch).
    * Tứ trai: ăn chay 4 ngày mỗi tháng (ngày 1, 8, 15, 23 âm lịch).
    * Lục trai: ăn chay 6 ngày mỗi tháng (ngày 1, 8, 14, 15, 23, 29 hay 30 âm lịch).
    * Thập trai: ăn chay 10 ngày mỗi tháng (ngày 1, 8, 14, 15, 23, 24, 28, 29, 30 âm lịch. Nếu tháng thiếu thì lấy các ngày 27, 28, 29).
    * Nhất nguyệt trai: ăn chay suốt tháng.
    * Tam nguyệt trai: ăn chay suốt 3 tháng (1, 7, 9 hay 10)
    Ăn chay trường: Là ăn chay suốt đời.
    Ông vietvoiz cho đó là đạo đức giả thì OK, quan điểm đó của ông, ông cứ giữ lấy, 1 vài ng` đã phân tích ở trên kia rồi, tôi ko nói lại. Nhưng ông muốn nói đến quan điểm của Đạo Phật về vấn đề ăn chay thì tôi cho ông biết luôn vậy:
    Ông cho rằng tất cả các Phật Tử đều "ăn chay trường" phải không?
    Không phải thế.
    Giới luật đầu tiên chỉ khuyên Phật tử (ng` theo đạo Phật) kềm chế đừng sát sanh, nhưng ăn thịt không xem là sát sanh, và kinh Phật không cấm Phật tử ăn thịt (Ở đây, chủ yếu là chúng ta đề cập đến kinh điển Pali. Một số kinh Bắc Tông, nhất là Kinh Lăng Già- Lankavatara Sutra, lại hết sức ủng hộ thực hành việc ăn chay.)
    Theo như ghi chép trong kinh tạng Pali, Ðức Phật không cấm sử dụng thịt, kể cả các vị tăng ni nữa. Thực vậy, Đức Phật đã dứt khoát bác bỏ lời đề nghị của Devadatta (Ðề-bà-đạt-đa) bắt buộc chư tăng ni phải "ăn chay trường". Nơi các xã hội thuộc hệ phái Phật Giáo Nam Tông hiện nay, một vị tỳ kheo nào bám víu lấy việc ăn chay để gây uy tín nơi người khác là mình có tinh thần siêu nhiên vượt trội hơn người khác thì xem như vi phạm giới luật tu sĩ.
    Mặt khác, Ðức Phật đã nghiêm cấm thẳng thừng việc sử dụng các loại thịt của bất kỳ con vật nào đã được mắt thấy, tai nghe và không nghi ngờ gì con vật đó được giết mổ rõ ràng là để thiết đãi các vị tăng ni ( Kinh Jivaka, Trung Bộ 55). Giới luật này chỉ áp dụng cho các vị tăng ni mà thôi, nhưng cũng được xem như là một hướng dẫn hợp lý cho các cư sĩ sùng đạo.
    Ðể hiểu rõ cách tiếp cận "lý Trung đạo" này về việc ăn thịt, chúng ta cần phải nhớ là vào thời Phật Thích Ca chưa có các "Phật tử". Lúc đó, chỉ có các khất sĩ chia thành nhiều loại khác nhau (kể các môn đệ của Ðức Phật), cộng với những người cư sĩ là những người bố thí cúng dường mà không quan tâm đến nhãn hiệu của các loại giáo lý.
    Nếu người chủ nhà cố ý chọn thịt là thực phẩm để bố thí, thì các vị khất sĩ đó cũng phải nhận, không được phân biệt hay tỏ vẻ không hài lòng gì cả. Từ bỏ của bố thí như vậy có thể xúc phạm đến lòng mến khách và có thể làm mất đi cơ hội cho người chủ nhà được tạo phước -- và cũng không mang lại lợi ích gì cho con vật vì nó đã chết. Ngay cả những người Kỳ-na giáo có lẽ cũng đã có cùng một quan điểm tương tự như vậy ở cùng một thời kỳ lịch sử, mặc dù giáo lý Vô hại (Ahimsa) rất nghiêm khắc.
    Ăn chay không phải là nguồn gốc những bất đồng nghiêm trọng trong Tăng đoàn (Sangha), cho đến khi có xuất hiện các cộng đồng tu sĩ trú ngụ tại những nơi cố định và họ không còn thực hiện việc đi khất thực trì bình. Tại các cộng đồng đó, bất kỳ loại thịt nào do các Phật tử mang cúng cho Tăng Ni, rất có thể là từ thú vật bị giết đặc biệt cho mục đích đó. Ðó là một lý do của sự khác biệt trong quan điểm giữa hai phái Bắc Tông và Nam Tông về việc ăn thịt - sự phát triển của các cộng đồng tu sĩ thường trú tại một nơi cố định, chính yếu xảy ra trong Bắc Tông.
    Vấn đề ăn thịt đưa đến các câu hỏi khó khăn về đạo đức. Có phải chăng ăn thịt là gián tiếp giết hại?
    Rất ít người trong chúng ta có đủ tư cách để phán quyết những người ăn thịt hoặc bất kỳ người nào khác vì tội "ủy nhiệm sát sanh" (killing by proxy). Bởi vì chúng ta đang dự phần trong nền kinh tế toàn cầu, và điều này đưa đến "ủy nhiệm sát sinh" trong mọi tác động tiêu thụ của chúng ta. Ðiện khí chúng ta dùng để chạy máy vi tính là bắt nguồn từ những phương tiện đang làm hủy hoại môi trường. Những cuốn sách về kinh điển Phật được in trên giấy do một công nghệ đang phá hủy môi trường sống của thú rừng. Sâu bọ, côn trùng, các loài gậm nhấm và nhiều động vật khác đã bị giết một cách đều đặn hàng loạt trong quá trình sản xuất những nguyên liệu cho các loại thực phẩm chay. Xin chào đón vào cõi Ta-bà! Ðối với đa số trong chúng ta, thật không thể nào thoát ra ngoài khỏi mạng lưới này. Chúng ta chỉ có thể cố gắng có ý thức về những vướng mắc này mà thôi. Chỉ có một cách thực hiện điều này, đó là suy ngẫm về sự đau khổ và chết chóc của các sinh vật đang phải cống hiến cho các tiện nghi của chúng ta. Ðiều đó có thể giúp chúng ta bớt thiên về sự tiêu thụ lãng phí đơn thuần do lòng tham lam thúc đẩy.
    Ngoài tất cả những gì đã được nói ở trên, một điều không thể chối cãi được là cỗ máy kinh tế sản xuất ra thịt cũng đã gây ra biết bao nhiêu sợ hãi và đau khổ cho một số lớn các súc vật. Thật ích lợi biết bao nếu ta ghi nhớ điều đó ngay cả khi chúng ta sử dụng thịt, để chống lại sự phát triển của tánh lãnh đạm, chai lì trong tâm chúng ta. Nhiều Phật Tử (đặc biệt những người theo phái Bắc tông) hành trì "ăn chay trường" như là một phương thế để vun bồi lòng bi mẫn. Kinh Jivaka có gợi ý chúng ta có thể thực hành "ăn chay" bắt đầu bằng một trong bốn tâm vô lượng (từ, bi, hỷ, xã). Một điều đáng chú ý là lòng từ ái, không phải lòng bi mẫn, đã được đề cập đến trước tiên trong kinh Jivaka đó.
    Thôi tôi chỉ dám nói đến thế thôi. Ông thông cảm, IQ và I-ốt của tôi có giới hạn. Ông cao siêu thì vào đây http://talk.religion.buddhism mà bàn luận. Nếu chưa đủ thì ông vào Pantalk mà nói chuyện, ở đó sẽ có rất nhiều ng` hầu chuyện ông. Chứ còn ông đừng lôi cả giáo lý Đạo Phật lên đây, đừng chụp mũ cho tất cả các nhà sư.
    Tất cả các bạn khác quy chụp 1 vài trường hợp cho tất cả thì cũng ko nên đâu. Đừng như em bé Crys hôm nọ. Hy vọng topic này ko thổi bùng lên ''cuộc chiến tôn giáo'' như kiểu ''cuộc chiến vùng miền'' mà em Crys đã thổi lên.
    Có vài lời như thế, có gì động chạm ông bạn bỏ qua!
  6. NCD

    NCD Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    7.059
    Đã được thích:
    1
    đã có câu trả lời đầy đủ và cặn kẽ, close topic được rồi !
  7. trangparkan

    trangparkan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2006
    Bài viết:
    499
    Đã được thích:
    0
    Các nhà sư ăn uống như thế nào thì kệ họ ......
    Nhưng nếu họ lấy thức ăn chay rồi nặn ra : thịt gà , thịt lợn ,....ăn những cái đó , rồi bảo mình đang ăn chay thì không hay lắm .
  8. candle_light

    candle_light Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    1.696
    Đã được thích:
    0
    cái này có gọi là post bài với nội dung tôn giáo ko nhỉ?
  9. ngon_nen

    ngon_nen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/10/2006
    Bài viết:
    2.755
    Đã được thích:
    0
    Tôi vừa post xong thì lại thấy ông nói chuyện nhà sư nhận tiền cúng của bà hàng thịt. Vậy thì để tôi nói nốt chuyện này.
    Chúng ta không thể duy trì đời sống của mình trong thế giới này mà lại không gây tổn hại đến những sinh vật khác, bằng cách này hay cách khác. Cho dù chúng ta bước đi hết sức cẩn thận, vô số côn trùng, mối kiến và các sinh vật nhỏ bé khác đã bị giết hại một cách vô ý dưới bàn chân chúng ta trong mỗi bước đi. Như thế, làm thế nào chúng ta vạch được lằn ranh giữa sự tổn hại có thể "chấp nhận được" và "không chấp nhận được"? Câu trả lời của Đức Phật rất rõ ràng và thực tiễn: dùng ngũ giới:
    1. Không sát sanh: nghĩa là không được giết hại mạng sống con người. Chúng ta tự quý sinh mạng của mình, vô lý lại sát hại sinh mạng của kẻ khác. Trên lẽ công bằng nhân đạo không cho chúng phép chúng ta làm việc ấy. Nếu làm chúng ta đã trái lẽ công bằng, thiếu lòng nhân đạo, đâu còn xứng đáng là đệ tử Phật. Giết hại mạng sống người có ba : trực tiếp giết, xúi bảo người giết, tùy hỷ trong việc giết hại. Phật tử không tự tay mình giết mạng người, không dùng miệng xúi bảo đốc thúc kẻ khác giết, khi thấy họ giết hại nhau chỉ một bề thương xót không nên vui thích. Đó là giữ giới không sát sanh. Nhưng suy luận rộng ra, chúng ta quý trọng mạng sống của chúng ta, những con vật cũng quý trọng mạng sống của nó, để lòng công bằng tràn đến các loài vật, nếu không cần thiết, chúng ta cũng giãm bớt giết hại sinh mạng của chúng.
    2. Không trộm cướp: Của cải tài sản của chúng ta, không muốn ai xâm phạm đến, của cải tài sản của người, chúng ta cũng không được giựt lấy hay lén lấy. Bởi cướp giựt hay lén lấy của người là hành động trái nhơn đạo, phạm luật pháp chánh quyền, phải bị trừng phạt. Trộm cướp là do lòng tham lam ác độc, chỉ nghĩ lợi cho mình, quên nỗi đau khổ của người, mất cả công bằng và nhơn đạo, người Phật tử nhất định không được làm.
    3. Không tà dâm: Người Phật tử có vợ chồng đôi bạn như mọi người thế gian khác. Khi có đôi bạn rồi tuyệt đối không phạm đến sự trinh bạch của kẻ khác. Nếu phạm thì mắc tội tà dâm. Bởi vì đây là hành động làm đau khổ cho gia đình mình và gia đình người, tạo thành nguy cơ tán gia bại sản. Do một chút tình cảm riêng tư của mình, khiến nhiều người khổ đau liên lụy, quả là thiếu lòng nhân. Để bảo đảm sự an ổn của gia đình mình và hạnh phúc của gia đình người, Phật tử nhất định không phạm tà dâm.
    4. Không nói dối: Nói lời trái với sự thật để mưu cầu lợi mình, hoặc hại người là nói dối. Do động cơ tham lam ác độc, sự kiện sảy ra như thế này lại nói thế khác, sửa trái làm mặt, đổi phải thành quấy, khiến người mắc họa. Người nói như thế trái với đạo đức, mất cả lòng nhân, không xứng đáng là một Phật tử. Phật tử là người đạo đức nên ăn nói có mẫu mực, thấy biết thế nào nói thẵng thế ấy, không điêu xảo dối trá. Trừ trường hợp vì lợi người lợi vật, không nỡ nói thật để người bị hại hoặc khổ đau, do lòng nhân cứu người cứu vật nói sai sự thật mà không phạm. Không nói dối là giữ lòng tin với mọi người chung quanh.
    5. Không uống rượu: Đạo Phật chủ trương giác ngộ muốn được giác ngộ trước phải điềm đạm tỉnh sáng, uống rượu vào gan ruột nóng bức, tâm trí quay cuồng, mất hết bình tỉnh không còn sáng suốt, trái hẵn mục đích giác ngộ. Chính vì nóng bức cuồng loạn, có những người khi say sưa tội lỗi họ cũng dám làm, xấu xa gì họ cũng không sợ, mất hết lương tri. Vì thế người biết đạo đức phải tránh xa không uống rượu. Uống rượu chẵng những làm mất trí khôn, lại gây nên bịnh hoạn cho thân thể, còn di hại cho con cái sau này đần độn. Quả là một tai họa cho cá nhân và xã hội. Người Phật tử vì nghiệp giác ngộ, vì lợi ích cho mình cho người quyết hẳn không uống rượu. Trừ trường hợp mắc bệnh y sỹ bảo phải dùng rượu hòa thuốc mới lành, Phật tử được uống thuốc rượu đến khi lành bệnh thì chấm dứt, cần phải trình cho chư Tăng biết trước khi uống.
    Người biết giữ gìn năm giới đã tạo thành căn bản đạo đức và sự an lành cho bản thân. Không sát sanh, bản thân ta không bị người giết, hoặc tù tội về giết người, cũng không có thù hận về nợ máu với nhau. Thế là chúng ta không sống trong kinh hoàng sợ hãi, do thù hằn gây nên. Không trộm cướp, bãn thân ta không mắc tù tội về trộm cướp, ở đâu hay đi đến chỗ nào khỏi sợ người theo dõi nghi ngờ. Tới lui tự do, đến đi an ỗn, không phải hạnh phúc là gì ? Không tà dâm, bản thân ta khỏi phải lao thần tổn trí, khỏi sợ ai bàn tán dở hay, mọi người đều tín nhiệm và tin cậy ta. Bản thân ta trinh bạch, khiến người tự quý mến. Tự mình an ổn, gia đình cũng an ổn. Không nói dối, chính ta không phải hối hận, lời nói tự có giá trị, gây được niềm tin của mọi người. Người hay nói dối sẽ bị xã hội đánh giá thấp, đề xướng điều gì đều bị nghi ngờ, làm việc gì ít ai tán trợ. Không uống rượu, chính ta khỏi bị cái tệ điên cuồng mất trí, khỏi gây cho cơ thể bệnh hoạn suy yếu, khỏi bị người khinh thường trong lúc say sưa. Trái lại, bản thân ta điềm đạm bình tỉnh, thân thể khỏe mạnh, đối với mọi người đều được quý kính, sanh con cũng thông minh sáng suốt. Đó là lợi ích bản thân ngay trong hiện tại. Nếu về mai sau không sát sanh, thân tráng kiện sống lâu; không trộm cướp, được tài sản sung túc; không tà dâm, thân thể đẹp đẽ; không nói dối, ăn nói khôn ngoan mọi người yêu chuộng; không uống rượu, trí tuệ sáng suốt.
    Ngài không đòi hỏi các môn đệ của Ngài phải trở thành những người ăn rau đậu (mặc dù có một số sẽ dần dần không còn thèm ăn thịt); Ngài chỉ đơn giản bảo chúng ta nên tuân giữ ngũ giới. Đối với nhiều người trong chúng ta, đây cũng đủ là một thử thách. Đó là nơi chúng ta khởi đầu trên con đường đạo.
    Tôi có vài lời như vậy, còn ông vẫn thấy ông ko hài lòng hay ko vừa ý thì lên 2 diễn đàn mà tôi đã chỉ cho ông mà tranh luận. Nếu vẫn chưa ưng thì mời ông đến gặp Hòa Thượng Thích Thanh Tứ ở trên chùa Quán Sứ mà bàn luận. Tôi xin lỗi vì tôi ko cao siêu đến mức ngồi bàn luận với Hòa thượng! Chỉ đơn giản vì tôi rượu bia suốt ngày.
    Có vậy thôi!
    Được ngon_nen sửa chữa / chuyển vào 14:01 ngày 27/11/2006
  10. seadog

    seadog Hỏi gì đáp nấy Moderator

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    10.861
    Đã được thích:
    3
    Thực sự tớ không có đủ khả năng để đánh giá việc nhà sư ăn chay mà lại nấu các món giả thịt là tốt hay xấu, tuy nhiên, họ đã ở một thế giới khác so với thế giới chúng ta đang sống
    Có thể cõ những ông sư "tu hú", nhưng đa phần vẫn là các nhà tu hành chân chính, do đó không nên đánh đồng họ.
    Topic của bạn Vietvoiz, tớ nghĩ đã có thể close được. Xin đừng xúc phạm đến họ
    [​IMG]Đời sẽ luôn có đôi chúng mình em nhỉ![​IMG]
    [​IMG]
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này