Ăn tối một mình Xoè tay ra đếm, giật mình khi thấy 8 năm trôi vèo như một cú phóng xe phân khối lớn trên đường cao tốc. Tám năm ngụ cư ở thành phố sôi động và nhao nhác này, cuống cuồng với vòng quay làm việc, học hành, làm việc. Mấy năm đầu ngơ ngác và trầm lặng, mấy năm sau lại sôi động một cách hoảng hốt. Cũng có lúc vơ vẫn buồn nhưng thường thì chẳng được mấy thời gian rỗi để mà buồn, vì lúc nào cũng tất bật? tất bật. Tám năm tất bật, 8 năm độc thân và 8 năm ăn tối một mình. Đấy là nói theo kiểu lý thuyết thôi chứ thật ra cũng có khi ăn tối với bạn bè nhưng chỉ thỉnh thỏang. Thỉnh thoảng vì một đứa đang giận tình nhân hoặc bị tình nhân giận. Bấm số và gọi : Ê, đi ăn với mình nhá ! Tiếng mình dù được phát ra bởi đứa nam hay đứa nữ cũng thấy nghe ngọt liệm như nhau. Ai lại không đi cho được, nhưng đi rồi mới biết có khi chẳng ăn được mấy vì bận rút khăn giấy cho đứa nữ lau nước mắt. Chao ôi 27 tuổi rồi mà nước mắt vẫn còn nhiều quá kể. Nhiều đến nỗi có cảm giác nước mắt không qúy nữa. Đang ăn mà nghe khóc ăn cũng chẳng ngon, dù là được mời. Xong thì chui vào quán café, nhưng mà cũng có thưởng thức được gì đâu chỉ toàn nghe kể lể. Con gái kể lể thì dài lắm lại toàn là chuyện vặt, người ngoài cuộc nghe sao thấy buồn cười, thấy thật ngốc nghếch, nhưng người trong cuộc đang khổ tâm thế nên nói một lúc lại khóc..cứ thế..cứ thế. Đến khi có cô váy ngắn đồng phục đến nhắc: Anh chị thông cảm, quán đóng cửa. Lúc đó mới ngẩn lên thì nhạc đã im, người đã vắng.. À thì ra đã hết giờ quán mở cửa , đành đứng dậy ra về. Chuyện chưa kết thúc đâu nhé, nhưng tâm sự thì đã vơi quá nữa đành phải về thôi. Trên đường về gió khuya lành lạnh, đèn lại vàng lên một cách tình tứ. Nhìn quanh thấy toàn tình nhân chở nhau chỉ có xe là khác nhãn hiệu, còn người ngồi thì cứ cùng một kiểu. Kiểu cô ngồi sau dúi mặt vào lưng cậu ngồi trước chỉ khoe ra vòng tay siết chặt. Thế nên không biết nhang sắc cô nào được mấy điểm, nhìn lại mình thì .. đang chở một cô gái mà gió vẫn được dịp len qua kẻ hở giữa hai người. Bỗng dưng thấy chạnh lòng và cô đơn quá đỗi, thấy trong mấy tiếng đồng hồ đi chơi mình chỉ là cái thùng rác để người ta trút vào. Về đến nhà người cứ phạc ra, bà ấy hỏi. Nhưng ngẫm lại thấy mình thật ích kỷ, bạn bè với nhau có tin cậy nhau thì mới tìm đến nhau chứ. Dù sao cũng là một tối được hay là bị đi ăn tối hai mình. Nhưng đứa nam thì lại khác nói ít thôi nhưng nhậu nhiều, mỗi dịp được ăn tối là bí tỉ quên mất đường về. Sáng ra thức dậy ở một căn phòng khác, đánh răng bằng cái bàn chải khác, thoảng hoặc còn dùng singum thay cho việc đánh răng để kịp giờ đến sở làm. Trên đường đi tranh thủ ngủ gà ngủ gật khi kẹt xe hoặc đèn đò và suốt buổi sáng hôm ấy mặt mày nhàu nhỉ mắt lờ đờ nhưng hể nhác thấy sếp thoáng qua là lập tức ngồi ngay lại tay chụp vội con chuột nhấp lia lịa vào máy tính và mặt cắm sát vào màn hình như đang lên cơn động não. Rốt cuộc rồi cũng sau 8 giờ vàng ngọc, chuông gỏ kíng kong, khóac chéo qua vai cái túi bẩn không biết vì màu hay vì bụi, lạng lách qua tổng cộng 9 ngã tư, chịu ít nhất một lần tiếng chửi thề cán phải chân đứa đi cạnh khi dừng đèn đỏ để đến cái lớp anh văn đàm thoại. Đến khoảng hơn 8 giờ thì nháo nhào ra bãi giữ xe, sải chân càng nhanh càng tốt nếu không sợ bị chen lấn có khi xe bị gãy cả vè. Sau đó nhỡn nhơ trên đường đi về đảo mắt liếc dọc hai bên phố xem hiệu ăn nào bắt mắt, điều này phụ thuộc vào cảm hứng bất chợt rồi ghé vào ăn tối ?và lại ăn tối một mình.
Thành phố càng rộng, con phố càng đông thì lòng người càng trống trải... Đi về chăn vịt đi bạn , chắc chắn bạn sẽ không còn cô đơn đâu. Hasta La Vista
ặ cĂi bài này wen quĂ, bĂc này chặĂi lỏĂi tỏằô trên bĂo xuỏằ'ng rại. nhặng rà ràng câng nói lên 'ặỏằÊc nỏằ'i lòng cỏằĐa mỏằTt sỏằ' kha khĂ ngặỏằi, thay mỏãt nhỏằng kỏằ 'ang phỏÊi fn tỏằ'i mỏằTt mơnh cỏÊm ặĂn bĂc cĂi. SỏằNG Đf L? ĐIỏằ?U KH" NỏằđA L? C'N ĐỏÔU TRANH NỏằđA L? C'N SÁNG TỏO NỏằđA L? C'N YSU NHAU