1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Anh biết nói yêu không? - Tranh Tử

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi thuyhang182, 20/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn, Nhọ tôi vừa đi công tác về, chiều lại phải đi tiếp. Bạn Thuý Hằng có thấy rất vui vì đông bạn bè vào góp chuyện không ? Nhọ rất cảm ơn các bạn vì đã hưởng ứng và vì thái độ nghiêm túc trong các cuộc trò chuyện này. Định post cho các bạn một số chuyện về các bạn Nhọ mà không biết các bạn có muốn đọc không ? Hôm nay post chuyện đầu tiên nhé. Nếu các bạn thích tuần sau đi về Nhọ post tiếp (Tranh thủ lúc Thuý Hằng đang bận)
    -------------------------------------
    Chùm những câu chuyện vào lúc nghỉ trưa.
    Năm đó bọn tôi, nhanh chóng bắt thân với nhau. Được nhận làm trong cùng một đơn vị nhà nước, một lũ chưa chồng, bỏ lại sau lưng các năm tháng đại học. Mỗi đứa có một vài ba mối tình vắt vai. Tán nhảm với nhau vào lúc nghỉ trưa. Đứa nào ngủ cứ ngủ, nói cứ nói, đứa nào tranh thủ nhai vài câu ngoại ngữ đang theo học thì cứ nhai. Cả bọn đứa nào cũng nghiện cái phút gặp nhau vào lúc 11h30 đến 14h chiều đó.
    Chuyện chị N.
    Trong bọn thỉnh thoảng có chị N, tham gia, không cùng cảnh ngộ, chị đã có chồng và một cậu con giai kháu khỉnh, nhưng chị vẫn rất thích nhảy vào các cuộc tranh luận của cả bọn. Tuy nhiên vì nhiều mối lo toan, chị không rỗi rãi bằng. Chị có vẻ không say chồng con lắm. Vẫn hậm hực vì tay người yêu cũ đã ruồng rẫy chị để theo một cô nàng khác. Một lần chị nói: ?oMình ghét nhất bọn đàn ông ở cái điểm cứ bị con gái tán là đổ. Không có chính kiến gì cả. Chẳng ra cái thớ đàn ông?.
    Cả bọn mất vài buổi trưa để tranh luận. Các bạn nam, các bạn nữ. Cho ý kiến về việc này đi. Thứ nhất con trai bị con gái tán mà đổ thì có gì xấu không ? Thứ hai con gái mà đi tán giai thì có gì xấu không ?
  2. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    (tiếp theo)
    Nhưng rồi lại chỉ được mấy hôm nàng đã không thèm trả lời tin nhắn của tôi, không nhận những thứ tôi tặng, thậm chí còn đem trả lại những quà tặng mà tôi đã đem tới trong lễ ra mắt mẹ nàng, và lại vẫn chỉ với lý do chúng ta không hợp nhau chứ chẳng còn gì khác. Tôi thấy nàng giống hệt một đứa trẻ, mặc dù chỉ ít hơn tôi 2 tuổi, và mặc dù đi làm sớm hơn tôi mấy năm. Tôi nghĩ, chắc là do khởi điểm của chúng tôi không giống nhau nên mục tiêu sống cũng khác nhau. Rồi tuần sau, vào một buổi tối, nàng đột nhiên nhắn tin vào máy di động xin lỗi tôi, nói nàng vẫn luôn thật lòng yêu tôi, sở dĩ rút lui chỉ vì không tự tin vào tương lai vợ chồng. Lúc đó tôi mới biết nàng có nỗi khổ không dễ nói ra.
    Ngay tối đó, tôi đến nhà nàng. Chúng tôi ghì siết lấy nhau, hôn nhau mê mệt ở cầu thang, cho tới khi đôi chân mỏi rũ ra. Những ngày đó, tâm trạng tôi rất tệ, lại thêm biếng ăn, mết ngủ. Nàng trách tôi là chưa một lần nói ra lời yêu nàng mãi mãi, rồi lại bảo không bao giờ muốn nghe tôi nói lời chia tay.
    Cuối tuần, tôi dẫn nàng tới chơi nhà một người bạn học cũ. Bạn tôi trước đây làm chủ tịch hội sinh viên ở trường đại học, có chồng là nhân viên công vụ. Tôi muốn nàng biết điều kiện của bạn tôi tốt hơn chúng tôi rất nhiều, nhưng họ vẫn sống trong căn nhà tập thể mà cơ quan phân cho. Cuộc sống hạnh phúc chỉ cần đến bàn tay và khối óc hai chúng tôi đồng tâm hiệp lực tạo dựng mà thôi.
    Hôm sau nàng mời tôi đi ăn cơm. Không biết hành vi bất thường này có ý gì, tôi từ chối, nói rằng bận. Hai tuần tiếp sau đó tôi rất ít liên lạc với nàng. Vả lại nàng đang chuẩn bị thi, tôi cũng không muốn làm nàng mất tập trung. Buổi tối hôm nàng thi xong, tôi rất bình tĩnh khi một lần nữa nghe nàng nói chúng ta không hợp nhau. Hôm đón chúng tôi đi ăn tối, ăn xong tôi còn nắm tay nàng tiễn về nhà. Tôi chìm trong đau khổ, càng nghĩ càng không hiểu chúng tôi không hợp nhau ở điểm nào. Khi bên nhau hai đứng vui vẻ thế cơ mà?
    Nghĩ vậy, tôi thực không cam tâm chịu đựng. Hôm sau tôi tới gặp mẹ nàng, chỉ để muốn biết nàng có thực sự yêu tôi, hay tình yêu của nàng chỉ là lời nói? Mẹ nàng nói đâu thấy con gái nói chia tay với ai và gia đình đâu có ai phản đối chúng tôi yêu nhau. Hơn nữa bà còn tin rằng tôi sẽ thành công về sự nghiệp. Tôi hỏi, ?oTiểu Lỗi có phàn nàn với bác điều gì về cháu không ạ??. Bà ngạc nhiên nhìn tôi. ?oTiểu Lỗi luôn khen cậu trước cả nhà, nói cậu là người tốt, làm việc cũng giỏi.? Tôi nghe mà đờ đẫn cả người.
    Đúng lúc đó, Tiểu Lỗi về. Nàng sẵng giọng bảo sau này đừng có tự động tới nhà nàng nữa. Khi tôi chào tạm biệt, nàng còn đem trả lại toàn bộ quà tặng trước đây của tôi. Khi tôi dùng ánh mắt bất hạnh nhất, nặng tình cảm nhất, hy vọng và mong đợi nhất nhằm níu kéo thì nàng bực tức gắt lên, ?oMột khi người ta đã đánh mất lòng tự trọng thì chẳng còn gì cả.? Tối đó, nàng còn đâm cho tôi một vết thương cuối cùng bằng tin nhắn Xin lỗi, tôi không yêu anh. Tất cả tình yêu mà tôi thể hiện trước đây đều là giả tạo! Thế này là thế nào? Nhất định đã có chuyện gì hệ trọng xảy ra với nàng.
    Lòng trĩu nặng, tôi trở về nhà với ý nghĩ nếu Tiểu Lỗi không chịu kể ra hết sự thật thì tình yêu của chúng tôi dứt khoát tiêu tan. Và tôi không dễ dàng chấp nhận, bởi là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời. Hôm đó tôi một mình uống rất nhiều rượu, bời quá phiền não và đau khổ. Khi đầu óc choáng váng, không hiểu ma xui quỷ khiến nào, tôi bỗng bấm số gọi cho Tiểu Lỗi. Rượu làm đầu óc tôi mụ mị, và tôi đã nói rất nhiều, rất nhiều lần câu Anh yêu Em. Tôi thề qua điện thoại rằng dù nàng có một vạn lần nói chia tay thì tôi sẽ một vạn lần nói Anh Yêu Em. Sau đó tôi nghe thấy tiếng khóc cảu mình, oan ức và bất hạnh. Đàn ông lẽ ra không nên khóc nhưng tôi không kiềm chế nổi bi phẫn trong lòng, chí muốn trút hết đau khổ cùng phiền muộn đã phải kìm nén bao lâu nay. Tiểu Lỗi cũng khóc, nói rằng thực ra rất yêu tôi nhưng không thể tiếp tục được. Tôi hỏi lý do, và hỏi có nhất định phải tàn nhẫn vậy không?
    Tiểu Lỗi khóc dữ hơn, đòi gặp để kể về cái chuyện xảy ra với nàng vào đúng hôm sinh nhật tôi. Tôi vặn hỏi chuyện gì, nàng bảo nói qua điện thoại không tiện, vì bố mẹ đang ở nhà, rồi hứa sẽ đến gặp tôi ngay. Vừa đặt điện thoại xuống tôi đã tỉnh phắt ra. Hôm sinh nhật tôi đã xảy ra chuyện gì? Còn có thể xảy ra chuyện gì, với tôi và nàng?
    Khi Tiểu Lỗi tới, tôi đang nôn trong nhà vệ sinh. Hôm đó tôi uống quá nhiều. Tiểu Lỗi dịu dàng lau mặt cho tôi, nước mắt tuôn lã chã. Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương phải khóc, tôi xiết bao đau khổ. Sau đó, Tiểu Lỗi dìu tôi lên giường, rồi giống như buổi tối trước hôm sinh nhật tôi, hai đứa tôi lại ngực áp ngực, ma95t kề mặt, môi sát môi. Nàng âu yếm nhìn tôi, như muốn để tôi tin rằng nàng yêu tôi thật, và cứ lặp đi lặp lại ?oEm yêu anh.? Tôi tin! Một người phụ nữ có thể nói Em Yêu Anh tới kiệt sức thì nhất định phải là đáng tin. Tôi hỏi, ?oHôm đó xảy ra chuệyn gì khiến em nhẫn tâm đòi bỏ anh hết lần này tới lần khác??
    Im lặng hồi lâu, rồi nàng ngước nhìn tôi, thổn thức kể lại.
    Nghe xong, tôi nhỏm phắt dậy, cười và vỗ yêu liên tục lên đầu nàng mà mắng. ?oĐồ ngốc, sao em lại ngốc nghếch thế không biết. Cái vật cản đó quan trọng đến thế sao? Có hơn tình vợ chồng của chúng ta không??
    Thì ra đầu đuôi nó là thế này.
    Hôm sinh nhật tôi, cơ quan Tiểu Lỗi đi chơi rất vui. Nàng còn vui hơn mọi người vì vừa hôm trước đã cùng với tôi có một ngày vui vẻ, một tối nằm ôm nhau, mặt kề mặt môi áp môi. Vì ở nhà về muộn nên Tiểu Lỗi chuẩn bị không tốt lắm, con gái leo núi ai lại mặc váy và đi dép, vì vậy nàng theo đoàn đi rất vất vả. Lúc lên núi thì không cảy ra chuyện gì. Đùa nghịch cho tới khi mặt trời sắp lặn họ mới xuống núi ra về. Đáng ghét là lúc đó 1 đồng nghiệp nam của nàng bỗng phởn chí đưa ra lời thách đố, rằng ai xuống nhanh nhất sẽ được thưởng còn ai xuống cuối cùng sẽ phải mua đồ giải khát cho cả đoàn, khoảng 50 tệ. Thế tất cả ra sức mà chạy. Đường mòn xuống núi tuy không nguy hiểm nhưng cũng có chỗ gập ghềnh, vả lại, xuống bao giờ chẳng khó hơn leo lên. Tiểu Lỗi xúi quẩy nhất, đi dép vốn đã không thuận tiện nhưng lại vẫn muốn thi với mọi người, nên mới xuống được lưng chừng dốc thì nàng bị ngã. Cú ngã thật ác, toàn bộ thân thể không hề bị sây sát, chỉ đúng cái vật cản cần gìn giữ nấht của phụ nữ thì lại bị hư hại. Thoạt đầu nàng không để ý, chỉ thấy nơi đó hơi đau nên vẫn tiếp tục xuống núi. May nàng không phải là người cuối cùng nên không mất 50 tệ ngớ ngẩn.
    Sau đó Tiểu Lỗi còn vui vẻ trêu chọc cô bạn gái xuống cuối cùng, nghĩa là nàng vẫn không có cảm giác gì hết. Nhưng khi về nhà, nàng thấy phía dưới mỗi lúc một đau hơn. Vào phòng tắm kiểm tra, nàng giật mình khi thấy quần lót ướt máu. Sờ nắn khắp người một lượt, nàng không thất vết thương nào, vậy thì máu chỉ có thể từ chỗ kín mà ra. Nàng sợ phát run, chỉ lo vật cản bị rách hỏng. Nhưng lúc đó bố mẹ đều ở nhà, lại khuya rồi, nên không thể đến bệnh viện, nàng đánh nhịn đau chờ đến hôm sau. Sáng ra, nàng thấy chổ đó vẫn rất đau và vẫn rỉ máu. Không phải kỳ kinh, sao máu lại ra nhiều vậy? Tiểu Lỗi sợ hết hồn vội chạy tới phòng phụ khoa trong bệnh viện mà nàng làm việc. Bác sĩ kiểm tra là một phụ nữ hơn 40 tuổi, quan hệ với nàng vốn rất tốt. Kiểm tra xong, bà nhìn Tiểu Lỗi bằng ánh mắt rất kỳ lạ rồi cười mà hỏi có phải nàng đã từng ******** với người yêu trước khi cưới không? Tiểu Lỗi đỏ mặt lắc đầu quầy quậy. Bà bác sĩ nạgc nhiên. ?oThế sao ********** lại bị rách? Tiểu Lỗi giật mình oà khóc. Rồi kệ lại sự việc leo núi hôm qua. Bà bác sĩ nghe xong cứ lắc đầu. ?oLàm thế nào bây giờ? Đối với phụ nữ thì là chuyện lớn đấy. Cô chứa kết hôn mà ********** đã rách thế này, sau giải thích với chồng ra sao?? Rồi bà kể một loạt chuyện có liên quan tới việc đàn ông coi trọng cái vật cản đó thế nào. Tiểu Lỗi nghe xong sợ quá, khóc rất lâu, mãi mới bình tĩnh lại được. Bà bác sĩ an ủi. ?oThôi, đã vậy thì phải tìm cách qua lọt đêm tân hôn. Hay là làm phẫu thuật vá nó lại?? Tiểu Lỗi hồi hộp. ?oPhẫu thuật ấy có tác dụng không?? Bà bác sĩ do dự. ?oKhó mà nói chắc chắn, chỉ chắc chắn là không bảo đảm trăm phần trăm.?
    Từ sau sự việc đó, nàng luôn nghĩ tới việc chia tay với tôi, bời cho rằng tôi là một người đàn ông truyền thống thì nhất định sẽ đòi hỏi vợ mình phải trong trắng theo nghĩa còn nguyên vẹn cái vật cản kia.
    Đó chính là nguyên nhân của việc Tiểu Lỗi năm lần bảy lượt đòi chia tay tôi. Nghe xong, tôi muốn cười ra nước mắt. Hỏi sao không kể hết ngay cho tôi nghe, nàng lập tức hỏi lại, vậy lúc đó liệu tôi có tin đó là sự thật không? Miệng tôi đáp Tin nhưng trong lòng thì tự hỏi có thật là mình sẽ không chút nghi ngờ? Rất khó nói, quả thực rất khó nói. Nhưng bây giờ thì tôi lại hoàn toàn tin tưởng vào nàng.
    Thế là đám mây u ám vẫn đè nặng trong lòng tan biến, chúng tôi lại quay về với sự ngọt ngào vốn có trước đây, và càng yêu thương nhau hơn, vô chừng vô kể. Nếu hôm đó tôi không say tới mức khóc lóc như vậy, có thể nàng vẫn chưa chịu kể hết sự thật. Tiểu Lỗi cũng bảo do thời gian yêu nhau còn quá ngắn nên những lần nói chia tay trước không cảm thấy đau đớn lắm, nhưng khi nghe tiếng khóc lóc của tôi trong điện thoại tim nàng đột nhiên thắt lại, lòng dạ cực kỳ đau đớn, và đánh quyết định nói ra sự thật, mặc cho tôi tin hay không.
    Đó chính là sự kiện suýt phá vỡ hạnh phúc của cả tôi và Tiểu Lỗi, người vợ thân yêu đang âu yếm chăm sóc tôi đây. Tôi muốn nói với mọi người rằng, dù đàn ông hay đàn bà cũng không cần phải quá coi trọng cái chuyện trinh tiết đó nếu không muốn tự mình gây ra nỗi đau đớn cho người mình yêu, và cho cả mình.
  3. TruongHanSieu

    TruongHanSieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    394
    Đã được thích:
    0
    Sau khi đọc các chuyện của bạn Thuý Hằng, nghe các bạn tâm sự, mà đặc biệt thấy nổi lên một câu hỏi: ?oĐàn ông có thực sự tồi hay không ??. Tôi tự nhiên muốn kể lại câu chuyện của mình. Cũng không phải là để thanh minh mà để các bạn gái suy xét xem, tại sao lại như vậy.
    Tôi muốn kể về mối tình đầu tiên của mình. Khi đó tôi 19 tuổi, học ĐH năm thứ nhất. Chúng tôi quen nhau do học cùng khi chuẩn bị vào đại học. N. của tôi là một cô gái mạnh mẽ. Học hành không phải là giỏi, mà là siêu giỏi. Bọn con trai nhìn thấy là ghê răng. Tính tình nghịch ngợm, nếu N. không tỏ ý, thì không một thằng con trai nào dám bén mảng đến bên cạnh.
    Cảm giác yêu cả từ hai phía bắt đầu lúc nào tôi cũng chẳng hay, chỉ biết đến khi chúng tôi đều vào được ĐH thì mới cảm thấy sự xa cách là rất khó chịu đựng. Hai đứa chúng tôi vào hai trường khác nhau. Sự xa cách địa lý này dường như lại đẩy chúng tôi tiến lại gần nhau hơn. Cứ có thời gian rỗi là tôi lại bị hút sang nơi N. ở. Tôi nhanh chóng chiếm được cảm tình của các bạn cùng phòng N. Đẹp trai, vui tính, luôn cảm thấy các ánh mắt ngưỡng mộ của chị em dõi theo.
    N. khi ở cạnh tôi, dường như trở thành người khác hẳn. Bản tính nghịch ngợm, hay nói biến đi đâu mất, dường như bị tê liệt hoàn toàn, chỉ còn lại ánh mắt. Nhất là khi tôi ôm N. trong lòng, N. chỉ khẽ nói được ?oYêu lắm? và chìm luôn vào tôi. Tôi thường ngồi đầu giường đọc một cái gì đó, khe khẽ nghịch tóc N., để yên cho N. ngủ.
    Một hôm, mọi người trong phòng N. đi đâu đó hết, chỉ còn lại N. và tôi. Buổi tối, tôi nấn ná không muốn về, N. vào giường còn tôi lại ngồi đầu giường nghịch tóc như mọi khi. Thắp một ngọn nến, định bụng ngồi thế đến sáng. Rất lâu sau đó, N. lay tay tôi, nằm xịch vào trong có ý muốn tôi nằm xuống bên cạnh. Tôi làm theo, và lần đầu tôi được cảm thấy cơ thể của một người con gái, ngây ngất đến nỗi không dám cử động mạnh, cứ như sợ cái sinh vật yêu quí có thể đột nhiên biến mất. N. chắc cũng vậy, thỉnh thoảng mới cảm thấy khẽ cựa quậy, như để kiểm tra lại xem đây là thực hay mơ. Nỗi sung sướng như bồng bềnh trên mây làm cả hai chúng tôi không ngủ được cả đêm. Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ, nên cảm giác đó còn được nhân đôi.
    Từ đó, cứ mỗi khi gặp nhau là chúng tôi lại chỉ ham được chạm cơ thể như vậy. Và trong tôi không hiểu điều gì xảy ra, hình ảnh của N. mất dần vẻ thánh thiện. N. cảm nhận thấy điều đó gần như ngay lập tức. N. thường buồn buồn nhìn tôi. Có đôi lần hỏi: ?oSao không còn yêu N. như trước ??.
    Tôi bỏ đi một thời gian, để tự ngẫm nghĩ xem điều gì đã xảy ra. Nhớ N. quá, thực ra là nhớ các kỷ niệm ngọt ngào quá, một hôm tôi đến. Giống lần trước, tối hôm đó N. chỉ ở nhà một mình. Linh cảm thấy có một cái gì đó đổ vỡ N. yên lặng, rầu rầu ngồi cạnh tôi. Buổi tối, tôi lại thắp nến, ôm N. ngủ. Hôm đó bản tính đàn ông trỗi dậy làm tôi ham muốn làm việc kia. Cảm thấy điều ấy, N. khóc, xoay người đi và nói: ?oSao anh không còn yêu, mà lại nỡ làm điều đó ??. Tôi ngồi dậy, thức suốt đêm bên cạnh N. khóc suốt đêm. Sáng hôm sau tôi về sớm.
    Từ đó tôi không sang thăm N. nữa. N. rất đau khổ, gần như ngày nào cũng viết thư cho tôi, lâu lâu lại gửi cho tôi một tập. Tôi đọc đi đọc đọc lại nhiều lần, rồi đốt. N. không trách tôi, chỉ kể về nỗi buồn của mình. Năm đó thành tích học tập của cả tôi và N. đều rất tệ. Khoảng một năm sau N. thôi không viết cho tôi nữa.
    Cho đến khi ra trường tôi mới gặp lại N. Lần đó hoàn toàn tình cờ. N nhìn thấy tôi, buông rơi hết tất cả những gì có trên tay, tôi vội vã nhặt hộ, N. cầm lấy và đi luôn không nói một lời nào.
    Bố tôi thấy tôi buồn bã, có khuyên tôi nên tìm gặp N, nhưng tôi không làm được vì N. cần ở tôi một tình yêu chứ không phải là tình thương, mà tôi lại lờ mờ cảm thấy hình như đây không còn là tình yêu. Nghĩ lại tôi thật sự vẫn không hiểu điều gì đã xảy ra. Phải chăng khi đó tôi còn quá trẻ và chưa được chuẩn bị đầy đủ cho cái mặt kia của tình yêu ?! Đọc đến đây chắc các bạn nam thì cười vì cho rằng tôi ?oliệt?, các bạn nữ thì cho rằng tôi là kẻ sở khanh. Nếu N. có yêu cầu tôi hái cả giời thì trước và nay tôi vẫn sẽ làm. Quan sát các cặp ở trường, nhiều đôi có cảm giác không thể rời xa nhau, thế mà lúc ra trường họ vẫn chia tay. Cũng giống tôi hay vì lý do nào khác ? Nếu tối hôm đó N. để yên cho tôi hành sự thì không biết N. trong tôi còn sụp đổ đến đâu. N. của tôi vẫn còn nguyên cái được gọi là trinh trắng kia. Nhưng nỗi khổ mà tôi đã đem lại cho N. có lẽ sẽ còn dằn vặt tôi suốt đời. Thật như có tay thần ái tình trẻ con nghịch ngợm, đùa bỡn tất cả chúng ta.
    Về câu hỏi virgin mà các bạn đặt ra trong topic này. Tôi nghĩ là tôi không mấy quan tâm. Nhưng có thể có bạn nào đó đã nói đúng, phải vào cái đêm tân hôn mới chắc được là trong mình nó tiềm ẩn điều gì. Nếu hồi ấy có ai nói là tôi sẽ không yêu N. nữa thì chắc chắn tôi sẽ nổi xung lên oánh cho tay đó được một trận tơi bời. Thế mà điều đó đã xảy ra. Liệu có kết tội tôi là ?oSở Khanh? được không ?
    Đây là chuyện mà tôi không hề muốn nói ra, chưa từng chia sẻ. Tôi ngần ngừ mãi mới quyết định post. Mong các bạn đón nhận.
  4. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Chào TruongHanSieu. Một buổi trưa rảnh rỗi vào lại topic của mình, tôi thật sự bất ngờ và xúc động với câu chuyện của bạn. Tôi nghĩ, đối với bạn, tuổi tác và tình cảm lúc ấy chưa đủ "lớn" để có thể chuẩn bị tốt cho mình về mặt tâm lý cho "chuyện ấy" và cũng chưa đủ chín chắn để suy nghĩ thấu đáo hơn, để chọn cho mình 1 quyết định sáng suốt. Còn đối với N, tôi cho rằng cô ấy đã thực sự yêu bạn. Nhưng tôi thấy, khi hai người ở bên nhau hoàn toàn không phải vì sự thăng hoa của tình yêu dẫn đến ham muốn gần gũi nhau về thể xác, mà đó chỉ là sự hấp-dẫn-giới-tính. Chính vì vậy, ngay sau đó bạn đã sụp đổ hình tượng về N. Tình yêu là tự nhiên, không thể gượng ép hay dùng lý trí điều khiển được. Bạn không phải là "đồ tồi" hay Sở Khanh gì cả. Đó là sự thiếu sót về tâm lý của tuổi trẻ. Tôi chỉ không hài lòng với cách xử sự của bạn. Lẽ ra bạn không nên quay mặt đi ngay lập tức với N như vậy. Hẳn lúc đó cô ấy đã rất shock và hụt hẫng. Vì tôi biết, cảm giác bị bạn trai coi thường là kinh khủng như thế nào. Đó lại là một sự non yếu trong cách xử sự của tuổi trẻ. Vì vậy, tôi không trách bạn, TruongHanSieu ạ. Chỉ tiếc cho 1 tình cảm đẹp đẽ thời sinh viên vì sự thiếu chín chắn của tuổi trẻ mà đã không thể có 1 kết thúc đẹp.
    Tôi tin giờ đây bạn đã là 1 người đàn ông chín chắn và bản lĩnh. Chúc bạn luôn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
    @canh_dau_bay: many thanx bạn đã theo dõi và ủng hộ cho topic trong suốt thời gian vừa qua.
    Được thuyhang182 sửa chữa / chuyển vào 14:34 ngày 02/09/2006
  5. hn_wolf

    hn_wolf Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Mấy lần post bài mà toàn bị lỗi. Hình như form login ở box này không chung với các box khác thì phải.
    Cái vàng thứ nhất: Mình công nhận đó chỉ là cách bất đắc dĩ, nhưng bạn cũng đừng lo lắng quá. Hôm trước mình có nói chuyện với một số bạn nam 8x. Nói chung càng học thức cao thì họ càng không có suy nghĩ quá bất công như vậy đâu.
    Cái vàng thứ hai: Bạn nói hoàn toàn chính xác, tuy nhiên đừng nên đi quá đà.
    Bạn gọi mình là gì cũng được. Sói cũng là Wolf mà Wolf cũng là sói. Hi hi.
    Lúc nào rỗi thì bạn vào post bài nhé. Mình luôn vào đây đọc bài của bạn đó.
    Về phần nhắn riêng, công nhận nếu chia tay thì có thể lý do từ cả hai phía. Ngoài ra cũng còn một phía nữa là gia đình(họ hàng), xã hội. Cái đó cũng tác động rất lớn đó.
    Muốn kể một chuyện khác xảy ra với bạn mình. Cô ấy rất ngoan ngoãn, suy nghĩ có phần "cổ" so với tuổi, từ bé đến giờ chưa có cảm tình với ngưới con trai nào. Cho đến một ngày, bạn ấy gặp một người con trai hơn mình 4 tuổi. Qua nói chuyện, qua blog bạn ấy cảm thấy rất thích cậu ấy, và bạn gái đó rủ cậu đi chơi.
    Buổi gặp mặt đầu tiên, cậu ấy thật đẹp trai và nói chuyện vui vẻ. Cô bé hỏi thật nhiều và cũng trả lời thật nhiều. Họ chưa bao giờ gặp nhau nên có thật nhiều điều để nói. Đi về, cô ấy cảm thấy thật vui vẻ và ấn tượng vì cậu bạn ấy luôn nói thật.
    Ngày hôm sau, cô nhớ đến người bạn đó thật nhiều và buổi tối hôm đó họ lại đi chơi với nhau. Hai người kể cho nhau về những tình cảm trước đó với người khác, cô gái, tất nhiên chưa có ai còn cậu bạn thì đã có 1 tình yêu từ thời học sinh. Lúc gần về, cô hỏi bạn mình đã ngủ với con gái lần nào chưa, cậu bạn, như thường lệ, trả lời thật thà là có. Chuyện đó xảy ra với người yêu cũ, vào thời điểm gần đây, khi hai người gặp nhau sau hai năm không gặp. Họ nói với nhau về tình cảm ngày xưa, và đã không giữ được mình. Sau việc đó hai người lại tách ra vì cô gái đã có chồng sắp cưới. Cô ấy cũng yêu chồng và còn phải làm tròn trách nhiệm với gia đình của mình và của chồng. Họ chỉ còn quan hệ bạn bè.
    Cô bạn của tôi không chấp nhận điều đó. Cô ấy nghĩ cậu ấy cũng là loại người không chung thủy và không thể có chuyện hai người yêu nhau, đã ngủ với nhau nhưng không cưới nhau. Cô ấy đã khóc rất nhiều và quyết định không gặp cậu bạn đó.
    Mình không biết trong chuyện này ai đúng và ai sai. Nhưng có vẻ họ đang đánh mất đi cơ hội của mình.

    ---- Julian: Rất mong các bác không lạm dụng tranh luận, trao đổi trong các chủ đề thuộc box TPVH. Mọi trao đổi cá nhân đề nghị thực hiện qua các hình thức khác như tin nhắn, thư điện tử,... Các tranh luận, bình luận tập trung sang box Văn học.
    Quy định của diễn đàn chỉ cho phép post nội dung tác phẩm trong TPVH.-------

    Được julian sửa chữa / chuyển vào 23:33 ngày 07/09/2006
  6. hn_wolf

    hn_wolf Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    @Zooty: Bạn đừng buồn nhé, dù bất kể điều gì xảy ra con người nên luôn nhìn về phía trước và vượt lên tất cả. Cuộc sống xung quanh luôn tươi đẹp và bạn nên tận hưởng nó nhất là bây giờ đang là những năm tháng của tuổi trẻ. Chúc vui.
    @Julian: Mình nghĩ theo đúng quy định thì nên post những nội dung theo câu truyện. Nhưng nội dung truyện thường không thật và nếu áp dụng thực tế sẽ trở nên cứng nhắc. Vậy sao không để các bạn tự do nêu lên suy nghĩ của mình? Và nếu có ví dụ thật thì cũng tốt chứ. Mình nghĩ đó cũng là tác dụng của một tác phẩm văn học, nâng cao suy nghĩ, nhận thức của người đọc.
    Được hn_wolf sửa chữa / chuyển vào 09:02 ngày 08/09/2006
  7. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Ôi Julian ơi, Nhọ tôi chẳng đồng ý chút nào khi bạn xoá một loạt các bài tranh luận. Các tác phẩm văn học, khi được post lên là hoàn toàn cho phép đi kèm các lời bình, để người đọc chia sẻ cảm nhận của mình. Ngay trên báo chí cũng vậy thôi. Có khi một bài thơ mà đi kèm không biết bao nhiêu bài phê bình.
    Giá trị của tác phẩm mà bạn Thuý Hằng post lại không chỉ dừng lại ở khía cạnh nghệ thuật mà chủ yếu về nhân sinh quan trong tình yêu. Bây giờ bạn cho là chúng tôi lạm dụng thì quả là sai rồi. Tôi đang rất thích vì các bạn ở đây không spam mà bàn bạc rất nghiêm túc. Rất trân trọng nhau. Tôi có xem ở một số box khác cứ nói đến *** là toàn nói bậy bạ.
    Tôi cũng đã chuẩn bị một số bài để post tiếp. Kiến nghị bạn xem xét lại, trả lại các bài đã bị xoá của các bạn.
  8. EverMan

    EverMan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2004
    Bài viết:
    1.681
    Đã được thích:
    0
    Julian nên để mọi người post ý kiến của mình về những câu chuyện, nó sẽ làm chủ đề hấp dẫn và lôi cuốn hơn thôi, người đọc sẽ đỡ cảm thấy những topic khô khan.
    Mấy bài bạn đã xóa nếu yêu cầu khôi phục lại cũng lằng nhằng lắm, bởi mấy admin cũng không nhiệt tình với chuyện đó, chỉ mong bạn rút kinh nghiệm thôi. Chúc vui vẻ

    ------ Julian: Tiêu chí để mở diễn đàn (box) Tác phẩm văn học là xây dựng một tủ sách/thư viện cho cộng động thành viên TTVNOL. Do đó, để đảm bảo tính liền mạch, liên tục của các tác phẩm, diễn đàn đã quy định chỉ post nội dung tác phẩm văn học mà không được trao đổi, bình luận. Đây là một hạn chế (cần thiết) của box. Do đó, Ju rất mong các bạn:
    - gửi tin nhắn để động viên người post đã chia sẻ các tác phẩm văn học
    - mở chủ đề bình luận tác phẩm để trao đổi, đánh giá, chia sẻ ý kiến,... tại box Văn học.
    Các bài viết vi phạm lỗi tương tự tại các chủ đề khác trong TPVH sẽ được dọn dẹp trong thời gian sớm nhất.
    Việc xoá bài là hoàn toàn bất khả kháng. Rất mong các bạn thông cảm cho Ju.
    Để đảm bảo tính khách quan, các ý kiến đóng góp của các bạn sẽ được giữ nguyên trong 3 ngày trước khi bị xoá.
    Xin chân thành cảm ơn! ----------
    Được julian sửa chữa / chuyển vào 23:31 ngày 08/09/2006
  9. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Với tư cách là chủ topic này tôi thật sự rất buồn vì admin đã xoá hết những lời tâm sự, ý kiến và quan điểm của các bạn và ngay cả của tôi nữa. Tôi thắc mắc k hiểu tại sao những ý kiến của các bạn bị xoá vì admin cho rằng k fù hợp với nội quy của box, trong khi topic "Cánh đồng bất tận" có rất nhiều ý kiến, nhận xét xung quanh truyện, thậm chí còn chửi nhau với những lời lẽ k ra gì ngay trên topic thì admin vẫn k cho là vi fạm nội quy của box? Các bạn tham gia topic của tôi đều rất nghiêm túc và thẳng thắn, thậm chí còn có những ý kiến rất bổ ích xoay quanh những vấn đề mà truyện đã đặt ra. Có đời mới có truyện và truyện cũng từ đời mà nên. Vì vậy mong admin xem xét lại.
    Tôi k hy vọng yêu cầu này của tôi và các bạn được đáp ứng. Chỉ mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ câu truyện mà tôi đang post đây.
    Good luck to you
    Được thuyhang182 sửa chữa / chuyển vào 23:15 ngày 08/09/2006
  10. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    ĐÊM ĐẦU TIÊN MÃI MÃI LÀ NỖI ĐAU CỦA TÔI
    Người kể: Vương Đào, nam, 26 tuổi, cảnh sát ở Bắc Kinh.
    Nhật ký phỏng vấn: Trên một bãi đất trống ở câhn tháp truyền hình Bắc Kinh, trong xe của anh, suốt cả buổi tối tôi chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt một bên người anh. Anh hút thuốc nhiều, khói mù mịt khắp xe. Tối đó không có gió. Cây cối bên hồ Côn Ngọc im phắc.
    Tôi lập gia đình được 3 năm rồi. Đáng tiếc là tôi không thể yêu vợ, dù cô ấy là một phụ nữ vừa xinh đẹp vừa đoan trang. Nhưng không có tình yêu thì hôn nhân cũng sẽ trở nên vô nghĩa, và tôi vẫn thực hiện tốt mọi trách nhiệm người chồng, và vợ chồng tôi vẫn rất êm ấm, hoà hợp, mặc dù thiếu tình yêu. Vợ tôi chẳng có lỗi gì. Chỉ có thể trách tôi, vì toàn bộ tình yêu, sự rung động đều đã trao cho người yêu đầu tiên và nàng đã mang nó tới nơi xa xôi xứ người. Tại sao tôi và nàng không thể thành đôi như ước nguyện? Chỉ có thể trách số phận trớ trêu. Và điều khiến tôi luôn ân hận là tôi đã lấy đi sự trong trắng của nàng. Mặc dù không một lời trách móc tôi nhưng tôi biết, chính vì chuyện này, nàng phải chịu đựng rất nhiều nỗi thống khổ. Chẳng biết sống ở nước ngoài nàng có thoát khỏi những giày vò đó không? Tôi thực sự căm hận cái đầu óc chật hẹp của bọn ích kỷ. Nếu được lựa chọn một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận sự trong trắng của bất kỳ cô gái nào sẽ không phải vợ mình.
    Tôi sinh ra tại một thành phố nhỏ ven núi. Chu Lâm, người yêu đầu tiên của tôi, là bạn thanh mai trúc mã. Hai nhà rất gần nhau. Bố nàng là lãnh đạo huyện, cũng là bạn tốt của bố tôi. Nhà nàng có rất nhiều đồ chơi hấp dẫn, vì thế tôi thường sang để được cùng chơi với nàng.
    Không chỉ có đồ chơi, từ nhỏ chúng tôi đã cùng nhau trèo lên ngọn núi cao bên khu thành cổ, cùng nhau chân trần lội xuống sông bắt cá, cùng nhau hái nấm dại trong rừng sau cơn mưa. Từ nhỏ nàng đã thuộc loại người sau này sẽ cao lớn. Không giống đám bạn gái thường để một bím tóc, thô kệch sau gáy, nàng cắt tóc ngắm như tôi, đi lại thì rất uyển chuyển, nom thật đẹp mắt. Có điều, đó chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
    Lúc nhỏ, chúng tôi thường tay trong tay, ít khi chịu rời nhau, suốt ngày chơi đùa. Nàng tham gia vào các trò chơi con trai với chúng tôi như chọc tổ chim, ném vỡ cửa kính, bắn đạn đất. Tôi luôn chỉ thấy tôi và nàng là đôi anh em tốt, không bao giờ để ý rằng nàng là con gái, một cái kem cũng liếm ăn chung, một cái bánh bao cũng bẻ đôi. Mùa đông khi đánh trận tuyết, chân nàng bị lạnh cóng, tôi chẳng nề hà, vội hà hơi vào xoa cho ấm lại. Thấy vậy, rất nhiều người đùa rằng, chúng tôi hẳn đã đính hôn từ bé.
    Niềm vui thời thơ ấu luôn khiến người ta lưu luyến khó quên. Thời gian trôi đi, chớp mắt chúng tôi đã đến tuổi cắp sách đến trường. Tôi thường chạy sang đón nàng từ sáng sớm, mẹ nàng không để tôi tự do tìm kiếm nữa, mà gọi nàng dậy mặc quần áo xong xuôi mới cho gặp. Thời gian vẫn trôi. Mãi cho đến một ngày, tay tôi vô tình chạm vào ngực nàng. Lập tức mặt nàng đỏ bừng, rồi tức giận đá tôi một cái, lại còn mắng tôi là đồ lưu manh. Vì thế tôi bắt đầu chú ý tới những biến đổi nhỏ nhất trên cơ thể nàng, phát hiện ngực nàng bỗng nhô cao hơn ngực tôi, và còn nhiều thứ khác hẳn với tôi. Nhưng tôi không nói, bởi thấy khác như vậy rất đẹp. Cùng với thời gian khôn lớn dần, tôi cảm nhận được hương thơm thoảng dịu trên người nàng, mà chỉ những thiếu nữ mới có, rất đặc biệt.
    Rất may, chúng tôi lại cùng ngồi chung bàn ở trường. Vì lớn hơn tôi hơn 1 tháng tuổi nên nàng thường bắt tôi gọi là chị, nếu không, trên bàn sẽ bị vạch một đường ?obiên giới?, không cho tôi vượt qua, nếu không dưới gầm bàn, nàng sẽ giẫm mạnh lên chân tôi khiến tôi phải bật hét lên. Thầy giáo liền đi tới. Kỳ lạ là tôi thà chịu phạt chứ không chịu khai sự thật.
    Bây giờ, tôi không thể còn nhớ hết đã xảy ra những gì giữa hai đứa nữa. Trong ấn tượng của tôi chỉ còn đọng lại một số câu nói không đầu không cuối cùa nàng như ?oCậu đừng nói nữa, được không??. ?oLên lớp rút cục là nghe cậu nói hay nghe thầy giáo giảng bài??. ?oCậu không nghe lời, tớ sẽ mách mẹ cậu!?. ?oHôm nay tớ phải trực nhật, làm hộ tớ được không? Về nhà tớ sẽ mời cậu ăn kem, loại rẻ ấy. Nếu không, đừng sang nhà tớ chơi nữa!?. ?oNhớ đấy, trực nhật xong thì tới sân vận động tớ bảo?. ?oKhông được, hôm nay thầy giáo khen cậu, cậu nhất định phải mời mình ăn kem. Loại đắt nấht chứ sao nữa, đúng, loại đồng rưỡi ấy.?
    Huyện chúng tôi chỉ có một trường trung học điểm. Cả hai chúng tôi đều thi đỗ vào đó và lại được phân vào cùng một lớp, nên đều rất vui.
    Chúng tôi cùng ăn, học, chơi đùa, và cùng lớn lên. Tôi cũng bắt đầu phát triển, cao hơn nàng, giọng nói biến thành ồm ồm, râu ria lún phún, lại thêm cặp kính cận, nom tôi càng già dặn hơn. Nhiều người mới quen biết còn cho rằng tôi là anh trai của nàng. Cũng chính từ đó, tôi bắt đầu không chịu gọi nàng là chị nữa, lại còn dám chỉ gọi tên, Chu Lâm, còn nàng gọi tôi là Lợn con.
    Lên cấp III, nàng từ một đứa con gái nghịch ngợm lắm trò tai quái bỗng trở nên cô gái dịu dàng, gương mặt trái xoan, nước da trắng bóc. Tuy nàng có phần béo hơn trước nhưng tôi vẫn thấy nàng rất xinh đẹp. Nàng không còn ham chơi như trước nữa, ngày nào cũng chăm chỉ học tiếng Anh, làm toán, đọc sách? Còn tôi vẫn như vậy, vẫn ham đá bóng, lại còn ôm mộng trở thành ngôi sao cảu môn thể thao vua này.
    Sau đó tôi dần dần phát hiện sự ?oáp bức? bao năm qua của nàng cũng có tác dụng với tôi. Tôi đã quen với việc giúp nàng trực nhật, lau bàn ghế, lấy nước uống hoặc phải đi rất xa để mua giúp nàng một cuốn sách tham khảo, hoặc vô tình hay hữu ý mang theo rất nhiều đồ ăn vặt mà nàng hằng ưa thích hoặc dám đánh vỡ đầu đứa bạn nam nào dám nói thích nàng.
    Tôi hồi học cấp III tôi đã mê đọc tiểu thuyết, nhất là hai loại võ hiệp và tình yêu. Vì thế thứ tình cảm đẹp nhất, mơ màng nhất của tuổi thanh xuân đã đâm chồi bén rễ trong tôi, và đứa con trai vốn vô tư, ngượng ngập đã bắt đầu biết say đắm, mơ màng?
    Cũng trong thời gian này, tôi bắt đầu ghi nhật ký, kể tỉ mỉ những gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi, cả những chuyện vụn vặt không đáng nói tới.
    Chẳng hạn, tôi nhớ trong nhật ký có những đoạn như:
    ?oHôm nau Chu Lâm mắng mình là trên lớp không chú ý nghe giảng. Hừ, mai nhất định phải bắt cô ấy xin lỗi. Nhưng không xin lỗi cũng không sao, coi như cô ấy mắng đúng đi?
    ?oThầy giáo nói Chu Lâm gần đây không tập trung học hành, có thế mà tan học cô ấy oà lên khóc. Mình tới an ủi, nói là không sao đâu, tớ cũng rất hay nghĩ ngợi lan man và khuyên đừng quá để tâm tới lời thầy, không ngờ cô ấy lại hét lên với mình: Cút sang bên, đồ thiếu suy nghĩ!...
    Chu Lâm ốm đến mức phải nghỉ học. Bố mẹ cô ấy lại đang ở quê. Cả nhà mình đi thăm. Bữa tối, mình nấu cho một bát mỳ trứng và cô ấy ăn hết sạch khiến mình vui quá?
    ?oHôm nay Chu Lâm chê mình để móng tay quá dài, nhất là ở ngón út, và hỏi mình có phải dùng để ngoáy mũi không. Mình nói dối là không phải, sợ nếu thừa nhận thì mất mặt quá, rồi còn chống chế là nhiều nam sinh khác cũng để dài như vậy. Suýt nữa chúng mình cãi nhau. Có điều, nhìn thấy cô ấy cáu giận cũng rất thích. Nhưng mình sẽ thay đổi?
    ?oHôm nay Chu Lâm mắng mình hay nhổ bậy. Quả thật là mình không đúng. Mình nhận lỗi. Cô ấy khen làm mình rất vui?
    Sau đó, lớp được phân theo chuyên ngành, tôi chọn văn học. Nàng hỏi: ?oLợn con này, vì sao cậu không đăng ký vào tự nhiên? Chẳng phải cậu rất thích các môn tự nhiên đó sao??
    Tôi làm ra vẻ phớt lạnh, đáp trả rằng: ?oViệc của đàn ông, phụ nữ các cậu biết sao được.? Thực ra tôi quyết định như vậy vì nghe nàng bảo sẽ chọn lớp văn. Còn tôi, chỉ vì muốn được ở cạnh nàng mà thôi. Đơn giản vậy!

Chia sẻ trang này