1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Anh biết nói yêu không? - Tranh Tử

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi thuyhang182, 20/05/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    (tiếp theo)
    Nhưng chẳng được bao lâu chúng tôi lại cãi nhau vì anh ta vẫn cứ ghen tuông và nghi ngờ, thậm chí còn ghê gớm hơn những lần trước, dù chẳng có chứng cứ gì. Tôi không hiểu vì sao anh ta không tin tưởng tôi, cho tới giờ vẫn không tài nào lý giải nổi. Theo tôi, chỉ vì anh ta không tự tin vào chính mình.
    Vì vậy không bao lâu, chúng tôi lại chia tay lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ tư? và lần nào anh ta cũng dùng cách tự sát để đe doạ tôi. Nhưng những lần sau đó có thể coi là làm trò mà thôi. Tuy nhiên lần nào tôi cũng tin là thật, cũng mềm lòng tha thứ, cũng cho anh ta, và cả cho tôi, lý do được tiếp tục yêu nhau, nói cách khác là mượn cớ. Nhưng rồi tôi thấy mỗi ngày qua là mỗi ngày tôi lại mất niềm tin vào anh ta, vào cuộc sống tương lai với anh ta. Còn tới lần thứ năm tôi đề nghị chia tay thì anh ta tự sát thật.
    Lần thứ năm đòi chia tay, là khi tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Vào một tối, khoảng hơn 11 giờ, anh ta gọi điện tới khi tôi đã đi ngủ. Nhấc điện thoại, tôi lại phải nghe thấy anh ta to tiếng vặn vẹo, ?oSao mãi mới thèm nhấc máy? Có phải đang ở bên thằng nào không?? Khi đang ngủ mà bị đánh thức, người ta dễ mất cân bằng thần kinh, huống hồ lại phải nghe những lời báng bổ đó, tôi đã mắng anh ta là đồ biến thái. Đương nhiên anh ta cũng chửi lại tôi rất tệ hại. Rồi tôi hỏi, ?oVì sao bao năm qua anh luôn nghi ngờ vô lý như thế?? Anh ta lạnh lùng đáp. ?oNguyên nhân rất dơn giản. Khi yêu tôi, cô đã không còn trinh trắng nữa.?
    Nghe nói vậy, tôi xây xẩm mặt mày. Thì ra anh ta dày vò tôi và giày vò chính bản thân chỉ vì cái đó. Tôi không còn tin nổi vào tai mình nữa. Người đàn ông mà tôi yêu suốt ba năm qua đột nhiên trở nên xa lạ.
    Chẳng lẽ sự trinh tiết lại quan trọng đến thế sao? Tôi không có lý do, và cũng không có khả năng hỏi lại, vì sao trước khi quen anh ấy tôi lại không được ******** với người tôi yêu? Tôi không phải là phụ nữ bừa bãi. Trong bất cứ trường hợp nào, bất cứ lúc nào, tôi đều dám lớn tiếng tuyên bố, ?oTôi là người phụ nữ biết giữ mình.? Tôi không thấy việc ******** dục với người yêu trước của tôi là có gì xấu xa, đồi bại. Vì lúc đó chúng tôi thật lòng yêu nhau say đắm, cùng cảm thấy hòa hợp thì việc dâng hiến tất cả cho người mình yêu là điều đương nhiên. Việc tôi đem sự trinh trắng của mình tặng cho người tôi yêu có gì là sai trái?
    Huống hồ, trước khi yêu nhau tôi đã thẳng thắn kể cho Nguỵ Vũ về người yêu cũ, còn hỏi thẳng liệu anh ta có chấp nhận nổi sự thậht là tôi không còn trinh trắng? Lúc đó, anh ta trầm ngâm rất lêu, cuối cùng đáp rằng không chấp nhất quá khứ, chỉ cần tôi sau này thật lòng yêu anh ta. Tới giờ tôi vẫn còn nhớ được vẻ dịu dàng, khoan dung đến bất ngờ của anh ta khi nói những lời đó. Nghĩ tới đây, lòng tôi thấy buốt giá và nghi rằng đàn ông đều là những động vật giả dối.
    Đầu dây bên kia anh ta bắt đầu thú thật tâm trạng phải kìm nén suốt bao năm qua, bảo hồi đầu đúng là không để ý tới quá khứ của tôi, vì quá mê đắm tôi, tưởng tình yêu sẽ bù đắp lại tất cả. Nhưng ngay từ lần đầu tiên ******** với tôi, trong đầu anh ta đã loé lên cảnh ân ái giữa tôi với người yêu cũ. Nhìn gương mặt và cơ thể gợi tình của tôi, trong anh ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ ?oTrước đây, khi ân ái với người yêu cũ, cô ấy có cuồng nhiệt thế này không?? Đang ân ái mà cứ nghĩ ngợi lung tung, đủ biết nỗi đau lớn thế nào. Anh ta nói, dù đã ******** với tôi nhiều lần nhưng chưa một lần nào hoàn toàn mãn nguyện, khi thì đau đớn, lúc lại ghê tởm song vẫn không thể không ******** với tôi. Vậy mà, tôi dám thề với trời đất, mỗi khi ân ái với Nguỵ Vũ tôi đều rất thật lòng, không hề dính chút hình bóng cũ. Tôi vô tội. Sao anh ta cứ tự làm khổ mình trong sự tưởng tượng bệnh hoạn như vậy?
    Tiếp đó anh ta bảo trong những đêm cô đơn anh ta luôn nghĩ tôi đang nằm trong vòng tay người đàn ông khác, bởi có vô vàn lý do thúc đẩy trí tưởng tượng về phía đó. Lý do thứ nhất là tôi chưa bao giờ chủ động mời gọi anh ********. Hai là theo anh ta quan sát tỉ mỉ, khi nói chuyện với những người đàn ông khác, tôi luôn vui vẻ, dọi dàng nhưng lại luôn bẳn gắt với anh ta. Rồi ba là? bốn là?
    Không cần anh nói hết tôi đã thấy cáhn ghét kinh khủng cái thói nghi ngờ đầy hằn thù đó, cái kiểu tâm lý bệnh hoạn đó. Tôi chửi anh ta là vô lại, hạ lưu. Anh ta cũng lớn tiếng tuyên bố đã cáhn những ngày tháng phải chung đụng ba người trên một chiếc giường lắm rồi. Nghĩa là anh ta ám chỉ người yêu cũ của tôi.
    Chiều hôm sau tôi xin nghỉ ốm, thu dọn hết những thứ anh ta để nhà tôi, mang tới vứt trả trên bàn làm việc của anh ta. Đuổi theo tôi ra tận cổng cơ quan, anh ta giận dữ tát tôi. Cái tát đó suốt đời tôi không quên được.
    Hơn một tuần sau, anh ta gọi điện hỏi lần này có phải tôi thật sự mu6ón chia tay? Tôi nghiến răng bảo, ?oĐúng, đúng, suốt đời này và cả kiếp sau tôi cũng không tha thứ cho anh.?
    Một tháng sau, tôi xin thôi việc, phần muốn cân bằng tâm lý, phần muốn đi tìm một công việc tốt hơn. Những ngày đó, hầu như tôi không ra khỏi cửa, tâm trạng ủ ê, cảm thấy mình bỏ phí bao thời gian và tình cảm vào một trò xuẩn ngốc, một người xuẩn ngốc, và bệnh hoạn.
    Không ngờ, một buổi sáng, tôi nhận được điện thoại của mẹ anh ta, cho biết anh ta đang nằm cấp cứu vì uống nguyên chai rượu trắng và cả một lọ thuốc ngủ. Nghe xong, tôi mụ mẫm cả người, vừa khiếp sợ nhưng đồng thời cũng thấy ghê tởm. Tôi ghê tởm vì hành vi tự sát, thậm chí còn cảm thấy vở kịch cảu anh ta rất hoang đường, rất nực cười nên không hề thấy xúc động. Trái lại càng thấy tôi kông thể sống suốt đời với một ngươi đàn ông hơi một tí là đòi tự sát, chỉ khiến tôi luôn phải nơm nớp trong nỗi khiếp sợ. Tôi càng không thể sống với một người đàn ông mà trong lòng luôn cho rằng vợ mình là không trong sạch.
    Nhưng tôi vẫn tới bệnh viện. Ánh mắt bố mẹ anh ta đầy căm giận, như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Nhìn anh ta nằm im lìm như người chết, tôi chỉ thấy sợ mà thôi.
    Lúc ra về, tôi vuốt trán anh ta, thấy lạnh ngắt. Trái tim tôi cũng lạnh ngắt như vậy. Tôi biết, tình yêu mà tôi từng cho là rất đẹp đã kết thúc rồi, không thể còn một khoảng lùi nào nữa, bởi bố mẹ anh ta đã hận tôi khắc cốt ghi xương.
    Đó chính là câu chuyện của tôi và càhng người yêu thích tự sát. Rất kỳ lạ, tôi 1đó nằm trong bóng đêm tĩnh mịch đầy ắp những hàoi niệm cũ, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào tấm ảnh cưới của vợ chồng tôi. Tôi đang nghĩ về chồng. ?oChẳng hiểu anh có mắc căn bệnh tâm lý nào không?? Tôi không dám nghĩ tiếp, nếu không chính tôi sẽ trở nên không bình thường.
    Sau khi xuất viện, người yêu ?othích tự sát? cảu tôi lại gọi điện thoại tới và nói bằng một giọng rất đau thương mà giờ đây tôi càng thấy giả dối, mặc dù lúc đó suýt nữa trái tim tôi alại mềm yếu. ?oEm hãy cho chúng ta thêm vơ hội nữa, bởi vì tình yêu của anh với em quá sâu nặng, tới mức ngay cả cái chết anh cũng chẳng sợ nữa là.? Tôi chỉ nhớ được như vậy, hình như anh ta còn nói là đã không còn nghi ngờ tôi nữa.
    Nhưng tất cả những điều đó giờ không quan trọng nữa. Cuộc tình ấy giờ đã trở nên không còn quan trọng nữa, bởi vĩnh viễn nó sẽ chỉ là hồi ức. Có thể tôi vẫn còn bị vấp phải tình cảm đau thương như vậy, vẫn còn phải rớt nước mắt như đêm nay, hoặc tôi cần phải nói to lên rằng, ?oHỡi đàn ông, hãy nghĩ khác đi!?
  2. cogaithoitrang

    cogaithoitrang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2006
    Bài viết:
    105
    Đã được thích:
    0
    Hôm wa vo topic này đoc truyện bạn post thấy hay wá.Mới đọc đến tr 4
    Bạn đã tìm được cuốn " Tối nay có việc ko về nhà chưa "" ....Mình đã mua và đọc cách đây 3-4 tháng rùi . Nếu bạn còn cần mình gửi cho bạn.
  3. EverMan

    EverMan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2004
    Bài viết:
    1.681
    Đã được thích:
    0
    Topic này bị chìm xuống xa quá rồi, nếu có thời gian, bạn thuyhang182 post tiếp truyện được không
  4. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Sozy các "bồ". Thời gian này tôi đang rất bận vì fải chuẩn bị làm báo cáo cuối năm, lại học hành bận rộn. Nếu có thời gian tôi sẽ cố gắng type nốt cho xong. Chỉ còn vài truyện ngắn nữa thôi và phần 2 "Công chúng bàn về sự trinh trắng".
    @cogaithoitrang: Tôi đã tìm được truyện ấy trên Ebook rồi. Thank bạn nhìu nhìu nha!
  5. bebechance

    bebechance Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    2.874
    Đã được thích:
    0
    Bạn Thuyhang, nếu bạn bận thì có thể dùng máy chụp hình chụp lại mấy trang sách rồi gửi cho mình mình sẽ type lại cho ( Đấy là trong tr/ hợp bạn không có máy scanner ấy ).​
  6. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Ý của bebechance có lý đấy nhỉ. Tôi sẽ chụp thử xem có rõ k rồi gửi cho bạn type giúp. K nên để mọi ng chờ đợi lâu wá, truyện mất hay. Có gì tôi PM cho bạn sau nhé. Many thanks!
  7. mimozi

    mimozi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/06/2003
    Bài viết:
    482
    Đã được thích:
    0
    To Thuyhang và bebechance,
    Vì Thuyhang bận nên mình sẽ giúp bạn ấy scan rồi gửi cho bebechance nhé. Mình sẽ gửi cho bebechance vào ngày mai nhé vì hôm nay mình hơi bận.
    Thế nhé! Thân.
  8. mimozi

    mimozi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/06/2003
    Bài viết:
    482
    Đã được thích:
    0
    TÌNH YÊU, SỰ HẤP DẪN KHÔN CƯỠNG
    Người kể: Vương Lỗi, nữ, Bắc Kinh, 27 tuổi, nhân viên 1 công ty liên doanh nước ngoài
    Nhật ký phỏng vấn: Hạnh phúc của 1 người có thể đọc rõ trên gương mặt. Bàn tay nâng tách trà của cô ấy trắng mịn, có vẻ được chăm sóc kỹ lưỡng
    Bây giờ chỉ cần anh ấy yêu tôi là tôi mãn nguyện. 1 con người đòi hỏi quá cao về tình yêu, chưa chắc đã có được tình yêu
    Tôi và người yêu thứ 3 đã làm đám cưới. Nhưng nếu được hỏi về cái đêm đầu tiên thì tôi sẽ phải thực thà mà đáp rằng nó không hề được trao gửi cho mối tình đầu hoặc cho người chồng vừa cưới, mà là cho ?ocái gì đó, người nào đó? ở quãng giữa, thật đấy.
    Tôi biết yêu từ khi vào đại học, và có lẽ để cho tiện, tôi yêu luôn 1 bạn học, và lại học cùng lớp mới thật là tiện nữa. Từ thời kỳ đó, việc nam nữ sinh viên sống chung và có quan hệ ******** với nhau trước hôn nhân đã chẳng còn khiến ai, kể cả thầy cô giáo và Ban quản trị Ký Túc Xá phải vò đầu bứt tai nữa. Nếu không khuyến khích việc đó tì họ cũng thản nhiên coi đó là chuyện tất yếu, tất nhiên. Vậy thì, có thể coi tình yêu của chúng tôi là trong sáng, thuần khiết lắm chứ tôi nhất định không để anh yêu cho ra yêu. Hôn nhau, vuốt ve nhau thì thoải mái nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Không phải vì tôi yêu anh ít hơn là anh yêu tôi, như anh thường nói dỗi vậy, mà có thể, theo tôi, ý thức về chuyện ******** chưa được thức tỉnh trong tôi, tức là tôi chỉ cần được ở bên người yêu, được trò chuyện cùng anh, được anh hôn và hôn anh là đã đủ, đã thỏa mãn, không đòi hỏi gì hơn nữa. Tôi không căm ghét, không ghê tởm chuyện cởi bỏ quần áo ôm ghì lấy nhau, nhưng thú thực là lúc ấy tôi cũng chẳng hiểu gì về chuyện đó cả. Người yêu tôi chỉ ibết đòi và hỏi, không được thì gậin dỗi chứ nào có giảng giải, phân tích gì, vậy chắc anh cũng chẳng biết gì hơn tôi. Rồi tôi thấy qua phim, qua truyện, qua đám bạn nữ bô bô kể ra, rằng cái lần đầu tiên đó người phụ nữ bị đau ghê gớm, ai nấy đều la hét ầm ĩ, có người còn ?otả? nó như lưỡi dao cắt ruột, rạch gan? Mà tôi thì rất sợ đau, hồi nhỏ, ốm yếu đến mấy nhất định cũng không chịu tiêm. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến tôi cự tuyệt đòi hỏi của người yêu. Tôi giải thích với anh như vậy. Anh bảo rằng trước sau gì tôi cũng phải 1 lần chịu cái đau ấy, sao không chịu quách lúc này cho xong, cho từ nay hết sợ với chả sệt gì nữa. Được cái anh cũng chỉ ?ogạ gẫm? vậy chứ chẳng hề ép buộc, vì về bản chất, anh thực lòng yêu tôi lắm.
    Yêu nhau được 3 năm, chúng tôi cùng tốt nghiệp đại học. Anh về quê nhận công tác, còn tôi được làm việc ngay ở thủ đô Bắc Kinh. Một hôm chúng tôi nói chuyện qua điện thoại, nghiêmtúc chưa từng có, để cuối cùng nhận ra rằng không thể duy trì tình yêu, vì điều đó là phi thực tế. Còn nếu cứ hứa hẹn chờ đợi vcà tin tưởng vào tương lai thì thật khó khăn và? chỉ là giày vò nhau thôi. Cuối cùng tôi ứa nước mắt (hình như đầu bên kia anh cũng vậy) chấp nhận chia tay. Tất nhiên là tôi đau khổ, cũng may là đau khổ không kéo dài. Cuộc sống mới mẻ sau khi ra trường và sự bận rộn tạo lập sự nghiệp khiến tôi không có nhiều thời gian gặm nhấm vết thương?
    1 năm sau, qua sự giới thiệu của cô bạn đồng nghiệp, tôi có được tình yêu thứ 2. Phảinói yêu đương khi đã là 1 nhânv viên, 1 công chức rất khác xa khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Mối tình đầu, gặp gỡ, trò chuyện, biết chắc là đã yêu nhau mà cả năm sau mới dám hôn nhau, còn bây giờ, vừa dứt lời ngườiỏ của anh và tiếng Vâng của tôi là miệng anh đã nghiến ngấu môi tôi và bàn tay anh đã áp lên bầu vú tôi rồi, lại không phải bên bầu vú trùm ngoài trái tim mới ác chứ?
    Rồi chỉ tháng sau (có nữa đồng nghiệp còn chê sao chậm thế?) chúng tôi đã 2 mà 1, nghĩa là tôi đã trao tặng anh đời con gái của mình. Không đau như tôi tưởng, nhưng cũng không ?okhoái lắm? như tôi nghe, được cái là sau đó tôi chẳng thấy áp lực nào đè lên mình cũng như chẳng mảy may hối hận gì.
    Khi đó, tôi 22 tuổi, đã có ít nhiều được nhận thức về an toàn ********, an toàn sinh sản, và 1 vài thứ an toàn liên quan đến chuyện đó nữa nên điều mà tôi quan tâm nhất kà kiệu người yêu tôi có trở thành chồng tôi và chúng tôi, cả tôi lẫn anh ấy, có yêu nhau đến đầu bạc răng long được không? Thâm tâm tôi thì chả dám chắc. Không phải tôi không tin hay không yêu anh, mà chỉ vì nhịp bước của thành phố quá nhanh, quá gấp gáp.
    Dù chưa cưới nhau, nhưng theo mốt hiện hành , chúng tôi vẫn thuê nhà sống chung, và tôi thực sự vui vẻ. Cả đêm quấn quít bên nhau vậy mà mỗi ngày anh gọi cho tôi không dưới 3 lần. Anh đi làm sớm hơn tôi, sáng ra, vừa đến công ty anh lập tức gọi về nói rằng xa nhau chưa đầy tiếng đồng hồ mà anh đã thấy nhớ tôi quá. Buổi trưa anh gọi tới cơ quan tôi, hỏi đã ăn chưa, ăn món gì, cóngon không? Buổi chiều trước khi về, anh gọi gọi điện hỏi tối nay muốn ăn gì, ở đâu? Vân vân? Tôi đã từng cảm tạ trời đất cho tôi chia tay người yêu cũ để được gặp anh, được nhận ở anh những săn sóc tuyệt vời này?
    Anh còn hứa rằng, trong 3 năm sẽ hội đủ điều kiện để cưới tôi, rồi sẽ cùng tôi xây dựng gia đình trong mộng. Đó là cái đích lớn, vì trong 3 năm tới anh sẽ phải tích cóp được khoảng 30 vạn tệ mới đủ mua 1 căn nhà tạm coi là vừa ý. Thức ra, bố mẹ tôi có tiền, và đã mua nhà cho tôi, nhưng tôi chưa cho anh biết, sợ anh có mặc cảm đào mỏ, vả lại tôi cũng không muốn anh hỏi cưới tôi chỉ vì tôi là con nhà giàu có.
    Nói là làm, anh hành động liền, chấp nhận làm việc ở chỗ xa hơn, vất vả hơn nhưng bù lại, tiền lương khá cao, khoảng 10 vạn tệ, bảo tôi rằng chỉ khi đủ tiền mới trở về Bắc Kinh mua nàh và là đám cưới với tôi. Năm đầu tiên, tháng nào anh cũng ít nhiều về thăm tôi, điện thoại đều đặn mỗi ngày và chúng tôi vừa nghe vừa nói vừa thút thít nhớ thương nhau. Rồi công việc của cả tôi và anh đều bận rộn hơn, chính tôi đưa ra cái đề nghị mỗi tuần chỉ nên điện thoại cho nhau 1 lần, để có nhiều thời gian hơn mà kiếm tiền và tạo dựng sự nghiệp. Anh chấp nhận. Cái ?obiện pháp? này sẽ dẫn tới kết quả gì hẳn ai cũng biết, dù chẳng cần nghe ai kể. Nghĩa là khoảng cáhc của những cuộc điện thoại, rồi sau đó, của cả những lần gặp gỡ, cứ thưa ra, cứ dài ra, như sợi cao su được kéo căng ra mã, tới hết mức.
    Rồi đến 1 ngày, tôi được tin anh làm con rể ông chủ. Vợ anh nghe nói đẹp lắm. Chắc là trước khi quyết định anh đã không khỏi tính toán, nếu lấy cô ấy cũng đồng nghĩa với việc cất 30 vạn tệ vào tủ và khỏi quần quật ngày đêm ?" mưa nắng làm việc để tích cóp từng tệ gây dựng tương lai nữa.
  9. dangiaothong

    dangiaothong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/09/2005
    Bài viết:
    4.854
    Đã được thích:
    7
    Phá bĩnh một tí cho vui, phần kết chuyện này đây:
    Nghe tin, tôi không hề nhỏ một giọt nước mắt. Xưa nay tôi vốn không coi trọng chuyện đàn ông nhiều tiền hay không. Nhà anh nghèo, tôi biết. Anh lựa chọn vậy là đúng.
    Vậy tại sao tôi đã không bảo anh là nhà tôi giàu có chẳng kém gì, nếu không nói là hơn, nhà bố vợ anh? Chỉ vì tôi muốn thử anh, nói đúng hơn, muốn hiểu cặn kẽ về anh, để biết anh có xứng đáng là người chồng mãi mãi của mình không? Nhưng biết rồi thì sao? Như ý thì chẳng kể, còn không, cắt đứt luôn ư? Rồi sau đó tôi sẽ vui vẻ lắm ư? Đừng, những người đang yêu ơi, đừng bao giờ nghĩ tới hoặc bày trò thử thách người yêu. Không như ý thì chẳng kể, nhưng cái mà bạn như ý hôm nay liệu có là như ý vĩnh viễn? Chung cuộc, người đau khổ vẫn chỉ mình bạn ma fhtôi. Cuộc đời thật không dễ dàng gì gặp được một người khiến bạn phải đem lòng yêu thương và người ấy lại mong ước được sống cùng bạn, thì tại sao bạn còn phải băng khoăn xem người ấy yêu bạn, muốn sống cùng bạn vì lý do gì, và nó thuộc về dung mạo, tâm hồn, đầu óc hay về gia tài của bạn? Đó là điều rút ra từ tôi, một cô gái.
    Còn cánh đàn ông? Họ nói là chẳng quan tâm tới cái gì cả, ngoại trừ người đàn bà họ sẽ lấy làm vợ nhất thiết phải còn trong trắng. Tôi không tin lắm, rằng cái sự trong trắng kia sẽ làm nên hạnh phúc cho cả đời vợ chồng họ. Bạn thử nghĩ xem Lẽ nào chỉ vì một cái ấy mà bạn phải chấp nhận cô vợ hội tủ thói hư tật xát khác, thí dụ, nào lười biếng, nào dối trá, nào nói nhiều, nào ăn cắp vặt, nào vân vân?
    Chia tay với người yêu thứ hai, tôi một mình một bóng khá lâu, song vẫn tin tưởng một tình yêu và một hôn nhân mà tôi hằng kỳ vọng sớm muộn sẽ đến. Rồi bố mẹ giới thiệu cho tôi một chàng trai. Theo lời bà mối quảng cáo với anh ta thì tôi là gái độc thân, hai nhăm tuổi, có nhà riêng, cử nhân, đang làm việc tại một công ty nước ngoài, nhan sắc trung bình, thân hình mảnh dẻ? Còn về anh ta, bà thông báo tôi biết, cũng độc thân, cũng hai nhăm tuổi, luật sư, đẹp trai và tốt nết, kinh tế gia đình chưa ổn nhưng việc làm cá nhân rất ổn, chắc chắn có tương lai?
    Nửa năm sau buổi xem mặt, chúng tôi thành vợ chồng. Ai ngờ một bà mối bâng quơ mà đã khiến tôi một tên hạ hai đích, được cả chồng lẫn người yêu cùng lúc. Quả là chúng tôi thực sự yêu nhau. Chồng tôi vừa đẹp trai vừa mang tới cho tôi nhiều cảm xúc ngất ngây khi ân ái, và sau đó, dễ chìm nhanh vào giấc ngủ trong lòng anh, mặt đối mặt. Anh chiều chuộng tôi, không chỉ trên giường mà cả trên bàn ăn, cả t rong những công việc vụn vặt gia đình. Tình yêu của tôi với anh còn được ?obồi bổ? thêm bằng sự nể trọng, từ lòng khoan dung của anh, không bao giờ tỏ ra chấp nhất tôi, từ những thói tật ?ođàn bà? đến? quá khứ của tôi.
    Hai tháng trước ngày cưới, anh biết tôi không còn trinh trắng. Đó là đêm chúng tôi quyết định trao gửi hết cho nhau. Khi anh hỏi tôi có thèm không, tôi bảo có, nhưng không phải lần đầu. Anh cười, bảo vậy thì chúng tôi bằng nhau, tính điểm là hoà. Rồi anh nói thêm ?oTrước khi kết hôn mà hoàn toàn mù tịt về chuyện đó của nhau, rủi xảy ra chuyện trục trặc kỹ thuật không thể khắc phục chẳng lẽ lại đưa nhau ra toà à?? Bằng vẻ tự tin, anh nói tiếp: ?oBất kể trước đây em đã yêu ai, yêu như thế nào, anh vẫn yêu em như anh đang yêu em?
    Chúng tôi đang hạnh phúc, có thể nói vậy. Đôi lúc vắt tay lên trán tôi cũng lẩn thẩn nghĩ, nếu bố mẹ tôi không giầu, tôi không có công ăn việc làm ổn định, tôi mắt lác, miệng méo? liệu anh có yêu tôi? Nhưng tôi không đi xa hơn, mà lập tức xua đuổi ngay ý nghĩ đó. Tôi còn muốn gì hơn khi đang rất hài lòng vớ cái mình hiện có?
    Tiếp nào!
  10. hongnhung777

    hongnhung777 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/10/2006
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Lâu quá rồi mới lại được đọc tiếp.
    ?oChỉ vì tôi muốn thử anh, nói đúng hơn, muốn hiểu cặn kẽ về anh, để biết anh có xứng đáng là người chồng mãi mãi của mình không? Nhưng biết rồi thì sao? Như ý thì chẳng kể, còn không, cắt đứt luôn ư? Rồi sau đó tôi sẽ vui vẻ lắm ư? Đừng, những người đang yêu ơi, đừng bao giờ nghĩ tới hoặc bày trò thử thách người yêu. Không như ý thì chẳng kể, nhưng cái mà bạn như ý hôm nay liệu có là như ý vĩnh viễn? Chung cuộc, người đau khổ vẫn chỉ mình bạn ma fhtôi. Cuộc đời thật không dễ dàng gì gặp được một người khiến bạn phải đem lòng yêu thương và người ấy lại mong ước được sống cùng bạn, thì tại sao bạn còn phải băng khoăn xem người ấy yêu bạn, muốn sống cùng bạn vì lý do gì, và nó thuộc về dung mạo, tâm hồn, đầu óc hay về gia tài của bạn? Đó là điều rút ra từ tôi, một cô gái?
    => Chí lý, có được 1 người yêu mình là tốt rồi, cần gì phải biết họ yêu mình vì cái gì? Tình yêu cũng không phải là tất cả. Bây h cuộc sống bon chen, ?odung mạo, tâm hồn, đầu óc hay về gia tài của bạn? đều là 1 phần của bạn và đều có thể thay đổi.

Chia sẻ trang này