1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Anh biết nói yêu không? - Tranh Tử

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi thuyhang182, 20/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Tôi và Hàn Lệ quen nhau qua mạng. Ban năm trứơc, nàng là sinh viên cùng trường tôi, và trên mạng, nàng luôn gọi tôi là đại sư huynh. Mạng đúng là một thế giới ảo đẹp đẽ, bây giờ nhớ lại vẫn thấy rất đẹp, không hề có sự phán đoán về thế tục, không có ý nghĩ trục lợi, chỉ hoàn toàn dựa vào các con chữ mà từ xa lạ trở nên thân thiết. Đó là sự giao lưu của thế giới linh hồn. Con chữ khiến người ta trở nên tĩnh tại, tự nhiên, khoan dung và chân thực. Tôi và Hàn Lệ trò chuyện trên mạng đến nửa năm mới gặp nhau. Trong nửa năm đó, tôi rất ít ra ngoài chơi bời, xong việc công ty là về nhà lên mạng, đợi Hàn Lệ. Khi thấy nickname của nàng xuất hiện, lòng tôi như bừng sáng. Tôi nói không chút khoa trương, bởi sự thật là vậy. Trò chuyện với nàng, dù chỉ qua mạng, tôi vẫn thấy mình thay đổi từng ngày. Từ một người đàn ông chơi bời bỗng trở nên không hề nghĩ đến chuyện nhăng nhít, bậy bạ. Cái tên Hàn Lệ vừa nghịch ngợm, lại vừa có cảm giác buồn, nên rất có sức thu hút.
    Tôi nhớ rất rõ những ngày tháng tươi đẹp đó và tới giờ vẫn cho rằng đó là mối tình đầu của mình. Mặc dù trứơc kia đã từng ngủ nghê với vô số phụ nữ nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới sự mê đắm của tôi với Hàn Lệ.
    Rồi chúng tôi gặp nhau. Nhan sắc nàng không như tôi hình dung, chủ yếu là khuôn mặt chẳng đựơc cân đối lắm, thậm chí nhìn thoáng qua còn thấy là xấu. Thân hình nàng thì tạm được, nhưng nói chung, những thứ bề ngoài đó đều không quan trọng, vì tôi biết trong sâu thẳm linh hồn mình đã khắc ghi hình ảnh nàng, nên vẫn hết lòng yêu nàng. Và đó chính là cảm giác cảu tôi trong lần gặp gỡ đầu tiên. Hàn Lệ tạo cho tôi ấn tượng thân mật, gần gũi, như người vợ từ kiếp trước, kiếp này lại được trùng phùng. Còn Hàn Lệ, không biết lần đầu gặp tôi nàng có cảm giác gì ? Sau này hỏi lại, nàng đáp lúc đó rất kinh ngạc vì thấy tôi còn xuất sắc, chín chắn và hấp dẫn hơn tôi trên mạng nhiều.
    Lần đầu gặp mặt, chúng tôi chỉ đơn giản ăn bữa cơm, nói vài chuyện thông thường. Chẳng ạhn như tôi hỏi về cuộc sống của nàng ở trường, nàng hỏi tôi về công việc, sở thích... Theo công thức tán gái trước đây của tôi thì sau khi ăn xong tôi sẽ tiếp nối bằng việc mời đi quán bar, hoặc đi dạo công viên, rồi tìm cơ hội để xong việc. Nhưng hôm đó, ăn xong, tôi đưa nàng về trường ngay. Trên đường đi, cả hai đều không nói gì nhiều. Hôm đó, dường như nàng cũng hơi căng thẳng.
    Về nhà, tôi ngồi đần ra, do dự mãi mới gọi điện đến ký túc xá hỏi nàng cảm thấy tôi ra sao. Nàng chỉ cười. Trước khi gác máy, nàng ngượng ngùng bảo tôi là một người đàn ông tốt. Lúc đó tôi rất vui, lập tức bày tỏ ý muốn kết bạn lâu dài, nàng vẫn chỉ cười, không biểu lộ gì, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, nàng không phản đối.
    Rồi sau đó, ngày nào cũng vậy, mỗi khi đi làm về là tôi lại đứng chờ nàng trước ký túc xá để cùng đi ăn., đi chơi phố, đi xem phim. Đột nhiên tôi có được một tình yêu nghiêm túc, trong sáng. Quả là từ sau khi quen Hàn Lệ, tôi không hề nghĩ tới bất kỳ người phụ nữ nào khác, kể cả khi xã giao công việc có được mời mọc, chiêu đãi mà không thể từ chối, tôi cũng chỉ vờ vịt làm trò rồi chuồn về.
    Chúng tôi yêu nhau, rồi tôi cầu hôn Hàn Lệ. Nàng cười rồi nhận lời nhưng muốn để sau khi công ăn việc làm của nàng ổn định rồi hãy cưới. Tôi thấy cũng phải, dù sao nàng vẫn đang là sinh viên. Trước khi Hàn Lệ tốt nghiệp, chúng tôi vẫn luôn giữ gìn, ngoại trừ ôm hôn, tôi không hề làm gì sâu hơn, xa hơn. Tất nhiên không phải tôi không có đòi hỏi nhưng vì cớ gì chẳng biết, tôi cứ muốn để dàng tới đêm tân hôn. Kể ra cũng quái dị. Tôi từng phóng đãng như vậy mà nay lại có được những suy nghĩ cổ điển thế. Xem ra, ẩn sâu trong tôi vẫn là một người đàn ông truyền thống.
    Hai năm trước, Hàn Lệ tốt nghiệp. Ngày nàng nhận bằng cũng là ngày tôi đeo vào tay nàng chiếc nhẫn đính hôn. Chúng tôi đều thấy ngọt ngào, và cùng đầy ắp hy vọng vào tương lai. Rồi chính buổi tối hôm đó, tôi và Hàn Lệ đã lần đầu tiên ********, hơn nữa lại do chính nàng chủ động, bảo đã đính hôn thì cũng khác gì kết hôn. Rồi lại bảo, ?oViệc đặc biệt cần phải làm trong ngày đặc biệt.? Đương nhiên là tôi rất vui.
    Điều khiến tôi vui hơn, vui đến phát điên, là Hàn Lệ đã dâng tặng tôi đời con gái của nàng. Là đàn ông, tôi không khỏi tự hào về điều này. Đã nói từ trước, tôi là người rất coi trọng tiết trinh phụ nữ. Nếu cưới phải một ?ođàn bà? về làm vợ thì tôi sẽ luôn bị cảm giác không an toàn ám ảnh. Vậy nên tôi sẽ ứa nước mắt mà thề rằng sẽ yêu Hàn Lệ hết lòng, tuyệt đối từ bỏ cuộc sống bừa bãi trước kia. Trong đêm đó, Hàn Lệ trông rất đẹp, rất đoan trang, rất hiền thục. Đúng thế, người làm vợ tôi cần phải như vậy. Suốt đời tôi sẽ không quên cái đêm đó, mặc dù cảm giác hạnh phúc ấy chẳng bao lâu đã vỡ tan.
    Trong trắng không hề có nghĩa là không hiểu biết gì về ********. Đó là một sai lầm lớn trong quan niệm của tôi. Không người đàn ông nào lại không coi trọng chuyện trinh tiết, song đàn ông còn phải biết coi trọng vấn đề phụ nữ có kinh nghiệm ******** hay không. Và điều này còn quan trọng hơn nhiều, theo tôi. Trong cái đêm đính hôn đó, tôi phát hiện Hàn Lệ còn trinh trắng, nghĩa là theo tôi hiểu, nàng phải không có kinh nghiệm gì về ********.
    Tới tận bây giờ, tôi vẫn khó mà tin nổi trứơc khi quen tôi, Hàn Lệ đã từng có cái kinh nghiệm đó. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tôi cứ nghĩ đó là một cô gái truyền thống, bảo thủ, đầy e thẹn. Huống hồ nàng lại đã từng nói rằng tôi là người đàn ông đầu tiên, là mối tình đầu của nàng. Thì ra, đều là nói dối.
    Nếu không phải là một người đàn ông có kinh nghiệm tình ái thì rất có thể cả đời này tôi sẽ phải sống trong sự dối trá của vợ. Sau đêm đính hôn đó, chúng tôi thường xuyên ******** với nhau. Đôi lần, muốn mang lại cho cả hai cảm giác mới mẻ, sự phong phú, tôi bày cho nàng mấy cách chơi bời mà trứơc kia tôi được biết qua những phụ nữ hư hỏng. Ban đầu nàng không chịu, nhưng do tôi nằn nì mãi, cuối cùng nàng cũng đành đồng ý. Nhưng khi nàng đang chiều tôi, đột nhiên trong tôi bỗng dâng lên cảm giác ghê tởm và phẫn nộ thấy nàng chiều quá thuần thục, quá giàu kinh nghiệm. Tôi không tin phụ nữ, nhất là nàng, lại có đựơc cái tài năng kỹ thuật bẩm sinh này. Theo kinh nghiệm, tôi dám cá mười ăn một rằng, trước đây nàng đã từng chiều thế này cho một (hay hai, ba ?) người đàn ông khác. Không kìm giữ nổi, tôi vùng phắt dậy khiến Hàn Lệ ngã lăn ra. Nàng sợ hãi nhìn tôi, toàn thân run rẩy. Tôi hỏi có phải trước đây đã từng chiều kiểu này với người đàn ông khác ? Nhìn ánh mắt hung dữ và đầy ép buộc của tôi, nàng im lặng rất lâu rồi ấp úng bảo là chưa từng.
    Tôi tất nhiên không tin, vừa la hét chửi mắng vừa vẫn lớn tiếng căn vặn. Cuối cùng nàng phải nói ra sự thật.
    Trước tôi, nàng đã yêu hai lần. Lần đầu ở cấp III, là một tình yêu học sinh, chẳng kể. Lần sau là khi nàng đang năm thứ hai đại học, hai bên đã làm mọi chuyện xác thịt với nhau, bằng mọi kiểu, miễn sao Hàn Lệ vẫn còn là con gái. Hàn Lệ còn dám kể nếu lúc đó người yêu nàng không cương quyết từ chối thì nàng cũng đã tự nguyện dâng hiến sự trong trắng cho anh ta rồi.
    Tôi tát nàng mấy cái liền. Rồi tôi đẩy nàng lăn ra đường.
    Sau đó, Hàn Lệ có tới tìm tôi mấy lần, xin tôi tha thứ, còn thề rằng thật lòng yêu tôi. Thì sao nào ? Liệu nàng có thể quên được tình yêu cũ không ? Tôi chẳng hề ham muốn sống dưới bóng một người đàn ông khác.
    Có thể ai đó sẽ kêu rằng trước khi quen Hàn Lệ tôi phóng đãng như vậy thì làm gì có tư cách để chỉ trích ai ? Đúng vậy, tôi đã từng chơi bời, thậm chí có thể nói chơi bời rất hạ lưu, từng đùa giỡn không ít các thiếu nữ, nhưng trong lòng tôi không hề có bóng dáng tình cảm của quá khứ. Song với phụ nữ thì khác. Sau khi đã có ít nhiều kinh nghiệm về ******** thì trong lòng họ luôn giữ lại một vị trí nhất định cho người đàn ông đã cùng họ trải qua chuyện đó, để khi buồn bã còn có cái mà nhớ nhung về?
    Tôi không thể tha thứ cho Hàn Lệ, và thấy cũng nên chấm dứt, vì cái tình yêu mà tôi nâng niu này đã có bóng đen phủ lên. Có gắng níu kéo thì cũng có thể yên ấm một thời gian, nhưng chung cuộc thế nào cũng sinh chuyện. Biết chắc là vậy sao không chấm dứt luôn từ bây giờ, chả lẽ kết hôn rồi lại mang nhau ra toà ly hôn bởi một lý do đã biết trước ?
    Nhưng sự việc không đơn giản vậy. Sau đó, từ Hàn Lệ, mẹ tôi biết chuyện chúng tôi bỏ nhau. Bà vốn rất hài lòng về nàng nên lập tức nổi cơn thịnh nộ với tôi, thậm chí còn nói nếu tôi quyết chí bỏ Hàn Lệ bà cũng sẽ cố tình cắt đứt tình mẹ con. Đúng là vô cùng khó xử ! Từ năm 16 tuổi tôi đã cùng mẹ dắt nhau bỏ nhà ra đi và suốt mười mấy năm qua luôn sống dựa vào nhau. Tôi làm sao dám cãi lời mẹ ? Nhưng giải thích thế nào để bà hiểu và chấp nhận lý do tôi đưa ra ? Và tôi có mặt mũi nào để thú thật lý do tồi tệ ấy ?
    Cho nên khi mẹ hỏi vì sao bỏ Hàn Lệ, tôi chỉ có thể bịa ra một lý do bố mẹ Hàn Lệ không chấp nhận vì họ thấy tuổi tác của tôi quá cao. Mẹ tôi nghe xong cũng có phần bất bình, nói sẽ gặp bố mẹ nàng để nói cho ra nhẽ. Tôi vội can, ?o Họ đã không thèm chấp nhận con thì mẹ quan tâm tới họ làm gì nữa.? Mẹ tôi im lặng khóc, ra đi.
    Còn lại một mình, tôi thấy mình thật chẳng ra sao. Ngộ nhỡ mẹ tôi vẫn tới gặp bố mẹ nàng thì sẽ lố bịch biết chừng nào. Hôm đó, ngồi nghĩ lại mọi chuyện giữa tôi và Hàn Lệ, thì thật lòng mà nói, nàng đối với tôi, và cả với mẹ tôi, đều rất tốt, có thể thấy rõ nàng đã thật lòng yêu tôi. Trừ chuyện quá khứ ra, nàng chưa từng làm điều gì có lỗi, liệu chúng tôi có thể chung sống hạnh phúc lâu dài không?
    Suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi quyết định cho Hàn Lệ một cơ hội. Thực ra là cho tôi mới đúng, vì tôi đâu muốn mất nàng? Nghe tôi nói qua điện thoại, nàng vừa khóc vừa cười.
    Nhưng tôi đã không thể thắng nổi mình. Đúng là đâu phải cứ muốn là được. Mặc dù biết là cần bỏ qua quá khứ của nàng, cần khoan dung hơn nhưng cuối cùng tôi vẫn không cách nào làm nổi, nhất là khi ân ái với nàng, lần nào tôi cũng nảy ra những ý nghĩ xuẩn ngốc, kiểu như Cô ấy có từng bốc lửa thế này với người đàn ông khác không? Tiếp đó, trong đầu tôi lập tức xuất hiện một loạt những tưởng tượng đau lòng, khốn khổ. Cứ như thế, rồi một ngày tôi phát hiện khả năng ******** của mình có vấn đề, nói thẳng ra là nhiều khi tôi bất lực.
    Lo lắng và tức giận, tôi thử với người đàn bà khác, thì lại thấy mình vẫn ngon lành như ngày nào. Song khi về với Hàn Lệ thì vấn đề lại xuất hiện. Tất nhiên không phải lần nào cũng tồi tệ vậy, nhưng chỉ cần như vậy là không ổn với một người đàn ông, đừng nói với chính tôi. Nó dẫn theo những biến đổi về tâm lý, tính nết, thì dụ như tôi trở nên rất hung dữ với nàng, cứ như nàng là nơi để tôi trút mọi giận dữ vào đó. Nhưng tôi cũng không nhẫn tâm từ bỏ nàng. Về mặt tình cảm, hai chúng tôi vẫn yêu nhau. Nhưng vể thể xác, chúng tôi không có sự hoà hợp. Giờ đây, tôi lại là kẻ phóng đãng như trước, thậm chí còn hơn, vì tôi tìm đến cả gái điếm. Nhưng khi quan hệ với họ tôi lại hay nhớ tới Hàn Lệ, tới mối tình đau thương của tôi và nàng.
    Đó là chân dung tôi hiện nay, một bi kịch.
  2. Junimond

    Junimond Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2005
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0
    Bi kịch đó cũng là do chính người đàn ông này gây ra thôi mà. Đọc xong thấy phẫn nộ quá. Một người, tự nhận mình là chơi bời mà lại ko thể bỏ qua quá khứ cho người mà mình rất yêu kia. Trong khi cô gái đó đã bỏ qua mọi chuyện. Đàn ông là thế này sao. Ích kỉ.
  3. phongdiepthuhan

    phongdiepthuhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    Bạn nói đúng, người đàn ông này thật bệnh hoạn. Kiên quyết bắt vợ mình chỉ là tấm giấy trắng kết hợp với một hòn than đen như mình là hân hạnh lắm. Nhân vật nam trên chắc cả đời sẽ sống như vậy thôi, thực sự cả mẹ anh ta cũng đau buồn lắm rồi, nhưng đành bất lực. Kết thúc là anh ta sống một mình, không mẹ không vợ chỉ có nhân tình. Tức là giống bố anh ta như lột, còn khốn nạn hơn nhiều.
    Được phongdiepthuhan sửa chữa / chuyển vào 21:05 ngày 28/05/2006
  4. pelkiln

    pelkiln Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2006
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    công nhận là cái thằng khốn này bệnh thật đó, trời, đọc mà tức ói máu. Tức quá sức đi thôi, nó có trong sạch gì cho cam mà lại đòi hỏi người ta như thế. Mà cô vợ nó thế là quá ok rồi còn ham hố gì.
    Đúng là thằng dở hơi, được voi đòi tiên. Có hiểu biết về chuỵên ấy thì sao chớ,điều đó có ảnh hưởng à ?
    Hừ, kiếm vợ kiểu như thằng này chỉ có vô mẫu giáo kiếm mới thoã mãn được thôi. Thằng bệnh hoạn.
  5. C1LY

    C1LY Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2006
    Bài viết:
    673
    Đã được thích:
    0

    Cảm ơn các bạn rất nhiều, nếu chẳng may tớ mò ra mấy chỗ đó mà hết thì làm phiền bạn nào cho tớ mượn để ngâm kíu được không.
    Truyện này đọc rất nhiều cảm xúc nhưng không biết diễn tả thể nào..
  6. turtle_babe

    turtle_babe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/04/2005
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    0
    Truyện hay... ..Cámơn bạn đã post lên nhé..
  7. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    He he... tôi cũng có cùng cảm giác tức giận như bạn khi đọc đến truyện này. Nhưng hỏi ra mới thấy ngoài đời cũng có nhiều người đàn ông như thế lắm bạn ơi. Ví dụ như những người bạn mà tôi biết. Hơi buồn. Hic hic... Phàm là con người ai cũng có 1 chút ích kỷ mà. Dù sao đàn ông Á châu vẫn còn mang nặng tư tưởng của người phương Đông. Ai k tin cứ hỏi thử xem, khắc biết.
  8. phongdiepthuhan

    phongdiepthuhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    He he... tôi cũng có cùng cảm giác tức giận như bạn khi đọc đến truyện này. Nhưng hỏi ra mới thấy ngoài đời cũng có nhiều người đàn ông như thế lắm bạn ơi. Ví dụ như những người bạn mà tôi biết. Hơi buồn. Hic hic... Phàm là con người ai cũng có 1 chút ích kỷ mà. Dù sao đàn ông Á châu vẫn còn mang nặng tư tưởng của người phương Đông. Ai k tin cứ hỏi thử xem, khắc biết.
    [/quote]
    Rất mong bạn thuyhang182 tranh thủ thời gian post tiêp bài lên, dư luận đang rât quan tâm.
    Cứ theo ý kiến của bài trên thì làm phụ nữ phương Đông thiệt thật đấy.
    Thà làm động vật giống cái còn sướng hơn, con đực là phải thi thố tài năng mới hòng chiếm được ********, chưa kể một số loài còn xơi luôn con đực ấy chứ.
    Muốn tìm giải pháp tích cực cho vấn đề bình đẳng giới thì theo thiển ý của tại hạ là Nhà nước nên bỏ số tiền định đầu tư vào xây dựng bộ luật đưa vào nghiên cứu xem biểu hiện của một người đàn ông còn trong trắng là như thế nào. Khi đã có kết luận khoa học thì lúc đó 2 giới tự khắc là bình đẳng thôi.
    Một vấn đề lớn thế này nên có sự hỗ trợ tích cực của cộng đông quốc tế. Đây đã là vấn đề có tình toàn cầu.
    Tôi đưa ra ý kiên như vạy các bạn có đồng ý ko?
  9. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Ui ui... Ý kiến đồng chí này mang tầm vĩ mô quá! Trên thực tế vấn đề xét nghiệm (hay gì gì đấy đại loại thế) để xem nam giới còn trinh trắng không thì hiện nay khoa học đang pó tay bạn ạ. Nếu muốn bình đẳng giới như hiện nay chúng ta vẫn đang hô hào (ngay cả Mr Nhà nước cũng có hẳn 1 chính sách với đầy những từ ngữ choang choang đao to búa lớn nghe có vẻ rất ư là... bình đẳng) thì chỉ là việc bình đẳng trong tư tưởng thôi. Oài... nhưng tư tưởng thì khó mà cải tạo lắm. Nhất là ở VN hiện nay vẫn còn mang nặng tính bảo thủ và lạc hậu theo kiểu "nền nông nghiệp lúa nước". Thế cho nên là... pó toàn thân thui bạn ạ! Hic hic... Làm vại bia giải sầu nào các chị em.
  10. taoquan3

    taoquan3 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Truyện của bạn post hay lắm, vote cho bạn 5* luôn.

Chia sẻ trang này