1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Anh biết nói yêu không? - Tranh Tử

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi thuyhang182, 20/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Sau lần đó, mỗi khi gặp gỡ, trừ khi bận ăn uống, chúng tôi còn mỗi việc nằm ôm nhau. Trứơc đây nghiêm túc là thế, ngay cả ngón tay út cũng chưa từng chạm nhau, vậy mà bây giờ, chỉ trong hai tuần rưỡi ngắn ngủi, đã trần truồng mà ghì mà quắp lấy nhau rồi. Tuy vẫn chưa đi tới bước cuối cùng song tôi thấy nó chẳng ra cái nền nếp hay gia giáo gì mà tôi từng được dạy dỗ và đang giữ gìn. Hết lần này đến lần khác tôi nhắc nhở mình, nào rất nguy hiểm, nào đi ngược với truyền thống đạo đức, nào sẽ bị nhà trường đuổi học? để rồi tôi vẫn giúp Cửu Đông cởi chiếc móc cài áo lót ra.
    Có điều đáng nói ở đây là trong thời gian đó, vấn đề mang tính học thuật duy nhất mà chúng tôi bàn cãi chính là chuyện gái trinh và trai tân. Cả hai đều khiêm nhường mà tự đánh giá rằng mình ngoan, mình trong sáng, mình tôn trọng truyền thống? cả hai đều là mối tình đầu, lại đã yêu nhau tới 4 năm liên tục? Song thực tế thì 3 năm đầu là vô ích, một năm sau là lãng phí, tình yêu thực sự chỉ có trong hai tuần rưỡi qua.
    Cửu Đông tự nhên mình là trai tân? Để chọc tức anh, tôi bảo không quan tâm trai tân hay cựu, không cần biết người ******** với mình tư cách đạo đức ra sao, miễn là nhiều kinh nghiệm. Cửu Đông tức lắm song chẳng biết đáp sao, bởi anh không nói dối. Tôi lại hỏi dù sao anh cũng đang tự hào là trai tân, sao bỗng dưng muốn làm chuyện này mà không đợi đến đêm tân hôn ? Anh vẫn không đáp gì.
    Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn Cửu Đông vì anh đã luôn biết kiềm chế để không xảy ra cái chuyện tôi không muốn xảy ra cái chuyện tôi không muốn xảy ra kia. Tất nhiên tôi biết anh khổ sở lắm, và sự chịu đựng ấy khiến tôi xúc động. Tôi không là người bảo thủ, còn anh thì sao ? Trước đây tôi không tin rằng vào hoàn cảnh đó, thời khắc đó, đàn ông có thể chế ngự được mình, để gìn giữ cái gọi là sự trinh trắng cho một cô gái. Và tô thán phục ý chí của anh. Rồi tôi lại nghĩ, nếu anh thực sự và dai dẳng yêu cầu liệu tôi có lắc đầu mãi được không ? Kết luận là được, bởi vì tôi chỉ nghĩ đến tôi, bởi vì không muốn mất đi cái tiếng là trong trắng đến ngày cưới.
    Có lúc tôi thấy mình vừa ích kỷ vừa thật vô vị. Trong trắng như vậy phỏng có ý nghĩa gì ? Nằm ôm nhau không quần áo thế này cũng vẫn được coi là còn trong trắng ư ?
    Trong lúc ngổn ngang bao duy tính, tôi vẫn ý thức được rằng mình đang là một cô gái ngoan, một sinh viên khá, đang theo học tại một trường đại học danh tiếng, được tiếp thu một nền giáo dục vừa truyền thống vừa hiện đại, vân vân...
    Một tháng sau, Cửu Đông trở lại Mỹ. Trước khi lên máy bay anh vẫn nói yêu tôi. Và tôi biết anh thực lòng. Khi ôm hôn anh tôi phát hiện mặt mình ướt đẫm. Đó chính là nước mắt anh. Anh phải quay lại Mỹ, còn tôi vẫn ở lại Trung Quốc, tiếp tục con đường học hành của tôi, tiếp tục yêu quê hương tôi. Có vẻ tất cả đều đã trở nên quá muộn. Tôi muốn nói lời yêu anh, nhưng liệu tôi có yêu được theo đúng nghĩa yêu không ?
    Sau khi anh đi, tôi sa sút tinh thần một thời gian dài, cuối cùng tìm được cách trút bầu tâm sự trên mạng. Hôm quen Kỳ Vĩ qua chat, tâm trạng tôi rất tệ. May mà anh biết cách nói lấy lòng và đầy hài hước khiến tôi có cảm tình ngay. Thế là chúng tôi tiếp xúc với nhau ngày càng nhiều trên mạng.
    Khi đó tôi đang đại học năm thứ hai, việc học cũng không bận lắm nên hầu như ngày nào cũng lên mạng. Tôi kể cho Kỹ Vĩ nghe chuyện mình và Cửu Đông. Nghe xong, anh hỏi ngay tôi còn con gái hay không, tôi đáp đương nhiên còn. Xem ra anh cũng coi trọng chuyện đó. Chẳng lẽ đàn ông đều vậy sao, tôi thật sự thấy nghi ngại. Sau đó, cũng trên mạng, tôi còn gặp không ít chàng trai hỏi câu này, khiến tôi ngày càng coi trọng tấm thân trinh trắng của mình. Tôi bụng bảo dạ, bọn họ càng coi trọng thì càng không thể cho họ trứơc khi kết hôn đươc, nhất thiết là phải để dành cho chồng mình.
    Sau ba tuần trò chuyện trên mạng, tôi và Kỳ Vĩ gặp nhau. Vẫn rất có cảm tình, thậm chí còn hơn cả khi ở trên mạng. Kỳ Vĩ khoảng bao mươi tuổi, là phóng viên ảnh của một tạp chí thời gian. Anh vừa hài hước cừa chín chắn, lại còn rất hợp mốt và sạch sẽ đến không ngờ. Đúng vậy, từ trước tới giờ, tôi chưa hề dùng hai từ ?osạch sẽ? để nói về một người đàn ông, nhưng Kỳ Vĩ quả thật là thế, không chỉ ngoại hình và quần áo của anh khiến cho người ta luôn có cảm giác mới mẻ mà vì anh luôn giữ được vẻ tươm tất mà vẫn không làm mất đi sự phóng khoáng. Sau hơn 3 tháng phải lòng nhau, anh không hề động tới người tôi ngoài nụ hôn thoáng qua. Anh hôn mềm mại, sạch sẽ, không thô lỗ và đầy nước bọt như Cửu Đông. Tôi rất ghét nước bọt, không hiểu vì sao.
    Hôm đầu tiên gặp mặt, chúng tôi đi xem phim, sau đó đi dạo dưới ánh hoàng hôn trên đường Trường An. Đúng rồi, ngay từ lần đầu gặp gỡ chúng tôi đã nắm tay nhau.
    Sau đó Kỳ Vĩ thường tới trường tìm tôi, cùng tôi ăn cơm, đánh cầu lông, còn mang cả máy ảnh đến chụp tôi nữa, và ảnh rất đẹp, đẹp hơn người thật nhiều, ai xem cũng phải nói vậy. Không nhớ ai đã nói câu. Trong con mắt người yêu, bạn luôn là người xinh đẹp nhất. Có lẽ đó là nguyên nhân?
    Nhưng con người đâu phải thần thánh, ai cũng có, không nhiều thì ít, những đòi hỏi trần tục. Những ngày sau đó, chúng tôi tiếp xúc thân mật hơn. Và cũng vì chuyện này mà chúng tôi phải chia tay.
    Kỳ Vĩ đòi được ******** với tôi mạnh mẽ và dai dẳng hơn Cửu Đông nhiều. Còn tôi, tuy yêu anh nhưng vẫn quyết tâm giữ nguyên tắc trinh trắng đến ngày cưới của mình. Thoạt đầu anh ta nói không cần đi vào nhau, chỉ hôn hít, vuốt ve cũng đủ nhưng sau đó lại nói rằng tôi không dâng tặng anh tấm thân trinh trắng tức là không yêu anh, hoặc có lúc lại phàn nàn nhịn mãi chịu không nổi. Tóm lại khi đàn ông muốn ******** họ luôn kiếm đủ mọi lý do.
    Một đêm tôi ngủ ở nhà anh. Hôm đó, tôi rất mệt, chỉ muốn được yên thân mà ngủ cho ngon. Lại đúng cái hôm không biết Kỳ Vĩ bị kích động gì mà đòi ******** ghê gớm chưa từng thấy. Hai bên thậm chí đã đánh nhau, và đúng là đánh nhau thật sự. Thoạt đầu tôi cũng nghĩ chỉ là đùa, không ngờ sau đó Kỳ Vĩ vừa quát vừa mắng vừa căm tức nhìn tôi, ?oĐừng vờ nữa. Càng gìn giữ lại càng chứng tỏ lòng cô có điều gì mờ ám. Nhất định là sợ tôi biết cô không còn trong trắng thì sẽ không cần tới cô nữa.? Trời đất, cái logic kỳ cục gì vậy? Tôi mắng lại, rồi biến thành chửi nhau. Rồi Kỳ Vĩ đánh tôi, rồi tôi tát lại. Rồi tôi khóc suốt con đường về, lòng đầy ấm ức.
    Chỉ vậy mà tôi và Kỳ Vĩ chia tay.
    Giờ đây, tôi đâm ra sợ phải yêu. Đúng vậy, tôi thấy mình không tài nào hiểu nổi đàn ông. Dường như đầu óc họ chứa chất đầy những thứ gì đó khác hẳn phụ nữ. Không phải cứ dùng tình yêu và lòng tốt là có thể đổi lại được tình yêu và lòng tố của họ. Nhưng dẫu vậy, tôi vẫn quyết gìn giữ tấm thân con gái cho ngày về nhà chồng, chẳng biết điều đó hợp lý hay không, chỉ cần biết tôi phải có nguyên tắc về chuyện ấy, và phải giữ nguyên tắc đến cùng.
  2. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    nếu như bạn Thuyhang182 noi : trong 1 XH hiện đại...." chuyện thường ngày ở huyện" ..ngốc nghếch như thế? thì con người ta phải sống cho giống nhau à? cứ cảm thấy có nhu cầu thì thực hiện luôn à? lại còn nói đó là nhu cầu bt của bất kì thiếu nữ nào à? ===> Nếu thế thì XH này sẽ trở thành XH của loài vật à? sống theo kiểu bầy đàn à thì mới thấy đó là nhu cầu bt mà!
    Chán ko buồn đọc
  3. phongdiepthuhan

    phongdiepthuhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    Trời đất, hết sao để vote cho bạn rồi. Hôm nay là thứ 7, rảnh rỗi nằm nhà, nên lên mạng cho đỡ buồn, thế mà lại gặp bạn post tiếp bài sau.
    Thật không hiểu cô gái này nữa, Cửu Đông tốt như thế mà cô ta lại bỏ. Có lẽ không vượt qua được sự xa cách về không gian.
    Vì Cửu Đông yêu cô ấy quá, nên tôi cảm thấy cô ấy có phần ko tôn trọng anh ta.
    Tuy nhiên tinh thần kiên định của cô gái là đáng quý, xứng đáng cho cánh chị em học tập.
    Thật mình tò mò quá, chỉ muốn đọc lèo một lúc cho hết luôn bạn thuyhang182 ạh. Bạn mà vẫn phát huy tinh thần này thì mọi người hoan nghênh lắm.
  4. C1LY

    C1LY Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2006
    Bài viết:
    673
    Đã được thích:
    0
    nếu như bạn Thuyhang182 noi : trong 1 XH hiện đại...." chuyện thường ngày ở huyện" ..ngốc nghếch như thế? thì con người ta phải sống cho giống nhau à? cứ cảm thấy có nhu cầu thì thực hiện luôn à? lại còn nói đó là nhu cầu bt của bất kì thiếu nữ nào à? ===> Nếu thế thì XH này sẽ trở thành XH của loài vật à? sống theo kiểu bầy đàn à thì mới thấy đó là nhu cầu bt mà!
    Chán ko buồn đọc
    [/quote]
    Có sao đâu bạn, con người bất quá cũng chỉ là 1 loài động vật, một sản phẩm tuyệt vời của tự nhiên. Một loại động vật thống trị, ăn tất cả từ rau thịt củ quả sâu bọ. Thậm chí loài người còn sẵn sàng giết nhau hàng loạt, vì dầu mỏ, vì đồ ăn, vì tiền...con người cũng bình thường, vớ vẩn cả thôi bạn ạ. Thiếu nữ Phương Tây người ta quan niệm về vấn đề đó gần giống như bạn Thuyhang nói đó nhưng xã hội người ta đâu có bầy đàn nếu như ko muốn nói người ta đi trước mình cả thế kỷ, mình chỉ đi theo người ta đã đủ mệt rồi.
    Mình nhớ ngay trong Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam có câu "..Con người ai cũng được quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc..", phụ nữ cũng là con người thì hà cớ gì mà họ ko được quyền như nam giới trong vấn đề riêng tư, trong việc tìm kiếm hạnh phúc và hưởng thụ những hạnh phúc đặc trưng của phái nữ. Mình thấy những truyện trong Topic này vô cùng nhân văn. Bạn đọc xong bạn có thấy đau cho phụ nữ phương Đông ko, có thấy bất công ko khi phụ nữ phương Tây người ta đã được giải thoát khỏi những xiềng xích như thế này từ lâu rồi. Một điều nữa bạn nên thấy là nếu đàn ông ko tự do trong việc tìm ******** và ngủ với họ để thoả mãn nhu cầu thì phụ nữ đâu phải chịu những điều này điều kia, mang tiếng này tiếng nọ.
    Còn bạn thích đọc nữa hay không thì tuỳ bạn, nhưng bạn không thích đọc thì đừng vào Topic này nữa là xong. Đừng nói những câu làm nản lòng người post truyện, người đang chia sẻ những điều trong cuộc sống với mọi người.
    Động viên vote 5* để Thuyhang tiếp tục post truyện...
  5. dieuvalsekhongthanh

    dieuvalsekhongthanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2006
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Chuyện này làm tôi nhớ đến mối tình của tôi. Cũng đã yêu và cũng đã trao. Tất cả đều lãng nhách, bàng bạc, phiền muộn.
    Gặp một người kinh nghiệm, tôi mừng húm, nghĩ rằng với người như vậy thì cần gì hỏi han trước sau của tôi. Anh ta có thể bỏ qua được.Thế mà tôi và anh ta, chỉ mới chạm vào nhau đã thấy ghẻ lạnh, khinh ghét nhau. Cũng không biết tại sao như thế. Tôi cũng khinh mà anh ta cũng vậy. Tôi cũng chẳng đau lòng làm gì cái phận gái PHương Đông, chỉ cảm thấy mình cần tìm người khác, vậy thôi. Cô đơn thì có sao đâu.
    Tôi nghe nói người yêu cũ của tôi đang cặp với người con gái khác. TÔi cảm thấy rất rất đau lòng. Tôi biết, cô ta còn là một cô gái trong trắng. Và tôi bất bình, đau đớn vì anh ta được 2 lần lĩnh cái virgin. Cái kẻ ngày xưa vụng dại bên tôi, tôi lại thấy ghê tởm. Thậm chí trong đầu óc cũng đã nghĩ tôi sẽ trả thù nữa.
    Có lẽ trong tâm thâm, tôi coi trọng virgin hơn cái vẻ ngoài nhiều.
    Một mình, tôi một mình. Nhìn lại mấy đứa bạn đại học, chẳng đứa nào lấy chồng, nhưng đứa nào cũng đã "xong" cả. Lại thèm được như ngày xưa, chưa yêu ai, trong suốt và háo hức.
    Trong đời, không phải tôi không biết đặt niềm tin. Tôi đã tin tưởng vào cô bạn của tôi - một người bảo thủ và được vây bọc bằng đủ tình cảm, sự cưỡng chế của gia đình. Vậy mà khi hai đứa ngồi bên nhau, tự dưng cô bạn nói: "của tao hơi nâu mày ạ". Tôi vạch áo nó ra xem. Nhìn lại cô bạn của mình.
    Đến bây giờ thì tôi nó như một sự thật hiển nhiên. HIển nhiên như con người là động vật bậc siêu sao của anh chàng C1LY.
  6. phongdiepthuhan

    phongdiepthuhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    Tôi đồng ý với C1LY, con người cũng là một loại động vật cao cấp thôi. Từ xưa các cụ đã đúc kết: "ẩm thực nam nữ" là nhu cầu cơ bản nhất của con người để tồn tại rồi. Đàn ông hay đàn bà thì cũng thế cả.
    Theo tôi thì những người con gái như cô Hồ Đan này trong xã hội VN ko phải là hiếm, nếu ko muốn nói là đa số những thiếu nữ Vn đều có quan điểm từ đầu như vậy. Nhưng đàn ông VN như Cửu Đông thì rất hiếm, còn đại đa số là như anh Kì Vỹ kia. Kết quả là tỉ lệ nạo phá thai ở tuổi vị thành niên ở VN là cao nhất thế giới. Cũng có lẽ tuổi vị thành niên còn nhỏ quá, chưa có lập trường cứng rắn và kiên định như cô Hồ Đan, cũng chưa có sức mạnh để thẳng tay tát bạn trai như vậy.
    Tiếp tục vote sao cho ban thuyhang182 vì những câu chuyện bổ ích và sinh động. Nếu mang những câu chuyện này đi giáo dục giới tính tôi nghĩ là nó có ích hơn giáo điều đấy. Thiếu niên Việt Nam chạy như hươu từ lâu rồi, cái cần làm là hướng dẫn hươu chạy cho đúng thôi.
  7. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Thật sự biết đc chuyện của bạn tôi rất đau lòng. Trước đây tôi cũng coi chuyện trinh tiết là k wan trọng, chuyện ******** là 1 fần tất yếu của tình yêu, và nghĩ rằng ng đàn ông yêu mình thì k coi trọng chuyện trinh tiết hơn bản chất con ng. Nhưng tất cả điều đó đều sai lầm. Cũng thật may mắn là tôi đã k vội trao thân cho ng yêu đầu tiên, 1 fần cũng vì tôi thấy anh ta k xứng đáng.
    Đến ng yêu hiện tại của tôi, anh ấy cũng là 1 ng từng trải, k hề có tư tưởng fong kiến và tôi cũng có suy nghĩ như bạn là ng có kinh nghiệm sẽ k wá wan trọng chuyện trinh tiết. Nhưng tôi lại sai lầm 1 lần nữa. Và cũng thật may mắn cho tôi 1 lần nữa là anh ấy k hề đòi hỏi những gì vượt wá giới hạn cho fép. Nói thật, với những suy nghĩ của tôi thì nếu anh ấy đòi hỏi có khi tôi đã cho anh ấy rồi, cũng may anh ấy rất tôn trọng tôi (hay vì có suy nghĩ fải lấy 1 ng vợ còn trinh trắng trong đêm tân hôn? Tôi cũng k biết nữa).
    Dòng vàng vàng: bạn đừng bao giờ có ý nghĩ như thế. Dù sao khi trao cho ng mình yêu chúng ta cũng đã có 1 tình yêu thật sự, yêu nhau thật lòng. Đó cũng là những fút giây hạnh fúc. Vì vậy bạn đừng hối tiếc. Rồi bạn sẽ sớm tìm gặp được 1 ng đàn ông yêu thương và trân trọng bạn. Tôi tin là tất cả fụ nữ chúng ta đều xứng đáng được như thế.
  8. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Có sao đâu bạn, con người bất quá cũng chỉ là 1 loài động vật, một sản phẩm tuyệt vời của tự nhiên. Một loại động vật thống trị, ăn tất cả từ rau thịt củ quả sâu bọ. Thậm chí loài người còn sẵn sàng giết nhau hàng loạt, vì dầu mỏ, vì đồ ăn, vì tiền...con người cũng bình thường, vớ vẩn cả thôi bạn ạ. Thiếu nữ Phương Tây người ta quan niệm về vấn đề đó gần giống như bạn Thuyhang nói đó nhưng xã hội người ta đâu có bầy đàn nếu như ko muốn nói người ta đi trước mình cả thế kỷ, mình chỉ đi theo người ta đã đủ mệt rồi.
    Mình nhớ ngay trong Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam có câu "..Con người ai cũng được quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc..", phụ nữ cũng là con người thì hà cớ gì mà họ ko được quyền như nam giới trong vấn đề riêng tư, trong việc tìm kiếm hạnh phúc và hưởng thụ những hạnh phúc đặc trưng của phái nữ. Mình thấy những truyện trong Topic này vô cùng nhân văn. Bạn đọc xong bạn có thấy đau cho phụ nữ phương Đông ko, có thấy bất công ko khi phụ nữ phương Tây người ta đã được giải thoát khỏi những xiềng xích như thế này từ lâu rồi. Một điều nữa bạn nên thấy là nếu đàn ông ko tự do trong việc tìm ******** và ngủ với họ để thoả mãn nhu cầu thì phụ nữ đâu phải chịu những điều này điều kia, mang tiếng này tiếng nọ.
    Còn bạn thích đọc nữa hay không thì tuỳ bạn, nhưng bạn không thích đọc thì đừng vào Topic này nữa là xong. Đừng nói những câu làm nản lòng người post truyện, người đang chia sẻ những điều trong cuộc sống với mọi người.
    Động viên vote 5* để Thuyhang tiếp tục post truyện...
    [/quote]
    @meryheart: Bạn hiểu sai ý tôi rồi. K fải trong XH hiện đại thì ng ta fải sống giống nhau, fải làm theo nhu cầu... Tôi chỉ muốn nói rằng mỗi ng chúng ta ai cũng có fần CON và fần NGƯỜI. Đến độ tuổi nhất định thì ai cũng có nhu cầu về ******** như nhau thôi (đó là fần CON của chúng ta như ý kiến của 1 bạn trên kia đã nói). Bạn có dám khẳng định mình k có những suy nghĩ và nhu cầu về ******** k? Và khi rơi vào những tình huống như các nhân vật trong truyện thì liệu có mấy ng vượt qua được những xúc cảm, dục vọng của mình? Nói vậy k có nghĩa là ai cũng hành xử như loài vật, có nhu cầu thì thực hiện luôn. Trên thực tế có rất nhiều bạn gái (và kể cả bạn trai nữa) đã vượt qua được những ham muốn đó như nhân vật Hồ Đan và Cửu Đông trong truyện chẳng hạn, mặc dù lý do của 2 ng ấy chỉ vì đều là lần đầu, tuổi còn trẻ nên k có gan "manh động", nhưng thực sự cả 2 đều có ham muốn đó.
    @C1LY: Tôi rất rất rất đồng tình với ý kiến của bạn.
    Còn cái vàng vàng: Mỗi ng đều có quan điểm, cái nhìn và nhận xét riêng của mình về cuộc sống bạn à. Cho nên bạn k nên nói nặng lời wá. Bạn ý sẽ buồn đấy.
    Tôi mở ra topic này với 2 mục đích: vừa để đưa tác fẩm VH về hiện thực cuộc sống đến với mọi ng, vừa để qua đó chúng ta nói lên được những suy nghĩ, những bức xúc về thân fận ng fụ nữ phương Đông trong XH hiện đại để các đấng nam nhi hiểu và thông cảm hơn cho fái yếu chúng mình. Mong các bạn chúng ta cùng trao đổi thẳng thắn với nhau. Tôi thật sự rất cám ơn và trân trọng những ý kiến đóng góp của các bạn.
  9. phongdiepthuhan

    phongdiepthuhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    Bạn thuyhang182 ơi, bạn đừng bận tâm nhiều lắm vào những tranh cãi trên box. Bạn cứ tập trung vào chuyên môn là post truyện đi, còn những chuyện khác thì thôi, mỗi người một quan điểm mà. Truyện xảy ra ở TQ chứ cũng kô phải VN.
    Các bạn có tranh luận cũng nên kiềm chế, tránh gây mất đoàn kết. Chào các bạn.
    P/S : Mạng dạo này rất lỗi, hầu như là kô vào được chứ đừng nói post bài, tôi phải hì hục mãi mới post được bài này.
  10. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    TỪ TRINH TRẮNG ĐẾN THÁC LOẠN
    Người kể: Trương Tĩnh, nữ, 24 tuổi, giám đốc, sống ở Bắc Kinh.
    Nhật ký phỏng vấn: Cô ấy hút hết điếu này đến điếu khác. Xem ra hút thuốc chỉ có thể khiến cô ấy ngày một kiệt quệ chứ không để vợi bớt sầu đau hoặc để thoải mái, thư giãn.
    Tôi là một cô gái hai tư tuổi, chính xác hơn thì phải nói là đàn bà. Nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn luyến tiếc cái thời còn trinh trắng. Sự trinh trắng như một vị thần bảo hộ, khiến người ta trong sáng và kiên định. Còn tôi giờ đây đã đánh mất chính mình trong cả ******** lẫn tình yêu. Nói trắng ra, tôi là một người đàn bà phóng đãng. Nếu cha mẹ tôi biết được tình trạng thật sự của con gái ông bà bây giờ, nhất định sẽ rất đau khổ. Bởi vì từ nhỏ, ngay trong sách vở, tôi đã hiểu được tình yêu là đẹp đẽ, lại cũng hiểu được trinh tiết là thứ vô cùng quý giá của người phụ nữ. Tuy không bao giờ mẹ nói thẳng ra với tôi về chuyện này nhưng từ những câu chuyện của bà với người khác đã khiến tôi hiểu rằng sự trinh trắng rất đáng được tôn trọng, giữ gìn và tôi luôn cho rằng cái lần đầu tiên là phải dâng tặng cho người mình gọi là chồng, chí ít cũng là chồng tương lai. Nhưng tôi đã không thực hiện nổi điều đó, rồi trở thành người đàn bà sa đoạ.
    Hồi cuối cấp III, một chàng trai xuất sắc của trường rất thích tôi, và tôi cũng dần dần phải lòng anh ấy, nảy sinh một tình cảm vừa mơ hồ vừa ít nhiều có tính thói quen. Thật sự là khi đó tôi chưa dám yêu. Từ nhỏ tôi đã bị bố mẹ quản rất chặt. Tôi vào cấp III, ông bà thường xuyên dặn tôi không được yêu đương khi còn đang học hành, vì thế, khi nậhn được tấm thiệp tỏ tình của anh tôi đã đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ hồi lâu, lập tức viết thư từ chối. Trong thư, tôi mượn cớ phải lo thi cử, chờ sau đó hãy nói đến chuyện này. Tuy vậy, tôi vẫn âm thầm quan tâm đến anh, cho tới khi chúng tôi đều trúng tuyển.
    Vào đại học không được bao lâu thì anh điện thoại tới, nói như khoe rằng đã có người yêu, là nữ sinh học trên anh một khoá. Tôi nói lời chúc mừng anh, nhưng trong lòng nén chịu nỗi đau khôn tả, hận mình không đủ dũng khí để nói thật ý mình, dù biết chỉ cần nói thật ra là anh sẽ quay về với tôi. Linh cảm báo tôi vậy.
    Nghỉ hè năm thứ nấht, trong một ngày anh tới thăm, tôi đã tặng nụ hôn đầu đời cho anh. Hôm đó cuối cùng tôi cũng nói ra được tình yêu vẫn giấu kín trong lòng. Nhưng khi anh nói sẽ chia tay người yêu để quay lại thì tôi vội kiên quyết từ chối. Vẫn là cự tuyệt, vẫn là đè nén, có lẽ đó chính là số phận tình yêu của tôi và anh. Tôi không thể vì hạnh phúc của mình mà làm tổn thương đến người con gái đang yêu khác. Cô ấy còn yêu anh hơn cả tôi, mặc dù anh lại yêu tôi nhiều hơn yêu cô ấy. Ba năm tiếp theo, tôi từ chối tất cả các cuộc gặp gỡ với người khác giới. Vốn cực đoan, tôi luôn tự nhủ với lòng rằng nhất định sẽ tìm được người chồng tốt và trong đêm tân hôn sẽ trao anh sự trinh trắng của mình.
    Tốt nghiệp đại học, tôi tìm đựơc việc làm tại một công ty có danh tiếng ở Bắc Kinh. Bắt đầu từ nhân viên của bộ phận trị sự, nay tôi đã được thăng lên chức giám đốc ngay tại bộ phận đó. Thời gian thử việc thật vất vả nhưng thành tích của tôi rất tốt, ngoại hình và năng lực giao tiếp của tôi cũng được xếp vào nhóm dẫn đầu. Nghĩa là trong công việc thì tôi có thể dốc hết tâm trí. Nhưng đi làm về, tôi luôn thấy cô đơn.
    Trong một lần, ngẫu nhiên, một đồng nghiệp nam đã lọt vào mắt tôi. Đó là mẫu đàn ông mà tôi thích. Anh ta có gương mặt trẻ trung và nụ cười rạng rỡ. Lần đầu tiên gặp nhau tôi đã có cảm giác hai bên nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, thuộc về tình cảm. Rồi chúng tôi đến với nhau, rất nhanh. Trước khi tới Bắc Kinh, anh ta đã từng ba năm sống một mình tại một thành phố nhỏ. Khi ấy tôi chưa hề có chút kinh nghiệm xã hội nào nên cũng không để ý tới chuyện ba năm độc thân cuủaanh ta mang ý nghĩa gì. Giờ đây thì tôi chẳng dại gì mà tin tưởng vào những người đàn ông sống ?olang thang? và cô độc hàng năm trời như thế nữa. Ở nên họ, khó mà có được cảm giác an toàn.
    Nhưng cái đầu óc chưa từng trải của tôi lúc đó chỉ nghĩ được rằng anh ta hẳn rất khổ cực suốt ba năm cô độc ấy, thật đáng thương! Tuy bề ngoài nho nhã nhưng tính nết anh ta thật thô lỗ như dân đầu đường xó chợ, luôn nhồi nhét cho tôi cái quan niệm yêu là cần phải cho tất cả và nhận tất cả, và thường đưa ra lời giải thích cho lý do không hề có dự định lấy vợ. Anh ta còn cả quyết rằng đàn ông bây giờ chẳng hề chú trọng tới việc phụ nữ có còn trinh trắng hay không, nghĩa là hoàn toàn trái ngược với quan niệm xưa nay của gia đình tôi. Tôi bán tín bán nghi, vừa tiếp nhận lại vừa phản kháng.
    Không rõ là để thuận lợi cho việc đi làm hay để có thêm cơ hội gặp gỡ, anh ta thuê một căn hộ khác, gần với công ty hơn. Buổi tối đầu tiên dọn tới, anh ta mời tôi sang thăm. Tôi đến, chỉ mong được ôm anh nằm ngủ bởi vẫn luôn chán ghét cảm giác lạnh lẽo khi ngủ một mình, song tôi không hề muốn đi xa hơn. CHỉ là ngủ chung, chỉ là ôm nhau ngủ, vậy thôi!!!
    Nhưng anh thì không chỉ muốn như vậy, cứ đòi rồi lại đòi, đòi mãi. Tôi không thể chấp nhận. Rồi tình hình trở nên căng thẳng, song anh ta vẫn không dụ dỗ tôi. Tôi mừng thầm vì đã giữ được điều mình muốn.
    Nửa tháng sau, anh ta đòi chia tay. Khi tôi hỏi nguyên nhân anh ta lạnh lùng bảo không muốn, và dù muốn cũng không thể tiếp tục với một cô gái yêu đương bủn xỉn như tôi, không dám trao tặng hết cho người yêu. Anh ta còn nói mỗi khi ở bên tôi rất khổ sở vì cứ phải kiềm chế. Quả thực, những thứ mà tôi đã cho anh đều chẳng đáng kể so với những gì mà một người yêu-điên-cuồng như anh ta chờ đợi và phải được đến đáp. Nhưng ngược lại, anh ta đã làm được gì cho người yêu, là tôi đây? Anh ta không định lấy tôi nhưng sao chẳng nói thêm sẽ có ?okế hoạch? yêu tôi thế nào, yêu đến bao giờ? Giờ thì tôi đã hiểu anh ta kề cận bên tôi chỉ vì muốn xoá bỏ nỗi cô đơn, và? may ra thì được thoả mãn dục vọng bằng thân xác tôi ờa chẳng phải lấy tôi làm vợ. Nghĩa là anh ta sẽ chẳng mất gì, chẳng phải chịu trách nhiệm gì. Vậy tôi dại gì mà cho anh ta tất cả? Tôi nhận lời chia tay rất nhanh mặc dù trong khỏi không đau đớn.

Chia sẻ trang này