1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

anh lạnh quá !

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ 1987-1989 Hà nội (87-89 Club)' bởi robbin91075, 25/02/2011.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. robbin91075

    robbin91075 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2010
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    36 năm trôi qua rồi ...cái lạnh của mùa đông không khi nào rời xa anh,ngay cả khi nhiệt độ lên đến 49 độ
    những bùn mưa dọc đường đôi khi cản bước ...nhưng chỉ cần có một hơi ấm để sưởi ấm con đường buốt giá...thế là đủ...có ai không?
  2. sealoves

    sealoves Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2010
    Bài viết:
    1.378
    Đã được thích:
    0
    Híc
    Bác ơi bác, 36 năm trôi qua rồi... có nghĩa năm nay bác ít nhất cũng phải 36 tuổi rồi đó nhỉ?
    Không biết bác có nhìn nhầm 87-89 sang số mấy nữa rồi!.
    Bác đi khám bệnh coi, chắc bác bị bệnh nên mới không cảm nhận được nhiệt độ.
  3. robbin91075

    robbin91075 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2010
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    em bao nhiêu tuổi rôi` ma` vẫn còn lạc hậu giữa thế kỷ 21 ?chuyện sưởi ấm cho nhau bây giờ chỉ còn là vấn đề yêu hay ko yêu ...ai còn quan trọng tuổi tác ?
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    post các room khác toàn là đã có gia đình thui à .
  4. robbin91075

    robbin91075 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2010
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    Như trong một entry nào đó tôi đã viết, rằng tôi giống như một cái thùng rác để các bạn gái trút bầu tâm sự mỗi khi buồn quá hay sướng qua trong tình yêu. Sống gần 40 năm, hơn nửa số thời gian ấy là vật lộn với các cuộc tình của chị em bạn bè, ấy vậy mà vẫn có những lúc không hiểu được chị em yêu kiểu gì.




    Câu chuyện thứ nhất.



    Nếu các bạn theo dõi những câu chuyện tôi từng kể, hẳn không thể không nhớ đến cô gái Dưa Chuột tình duyên trắc trở. Chuyện xảy ra cũng lâu lắm rồi, tôi không nhớ mốc thời gian cụ thể, nhưng từng chi tiết, ánh mắt, lời nói lẫn tâm trạng của bạn tôi vào thời điểm ấy thì mãi mãi không phai mờ.


    Lần ấy chúng tôi thực hiện một chuyến đi dài, cô bạn tôi được thoả lòng mong ước môi ấp má kề với anh người yêu bị gia đình cấm đoán bấy lâu. Tình của họ tưởng chừng như sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng tình yêu này không bao giờ thay đổi. Ấy vậy mà khi về qua Mù cang chải, con đường 32c đang được làm lại, xe nhảy tưng tưng trên những hòn đá to bằng cái mũ cối, một chiếc túi trong đám hành lý của họ bị rơi dọc đường, lập tức sông cạn đá mòn tình yêu thay đổi ngay tắp lự.


    _ ******** ************ kia, có cái túi còn không giữ nổi thì giữ được cái ***** gì cho đời! Ôi giời ơi tôi khổ quá hả giời ơi. Tôi chết đây - Cô gái giẫy giụa lăn lộn khóc lóc và chỉ chực lao xuống vực quyên sinh trông vô cùng đáng thương.


    Tất cả chúng tôi đều ái ngại nhìn nhau, không ai có thể hiểu được logic của họ, đang mặn nồng thế, đang yêu là thế, mà thoắt thành bi kịch, thành kẻ thù không đội trời chung bởi một sự cố không nghiêm trọng.


    Hoà giải mãi không được, nghị quyết được thông qua là cô gái đó sang xe tôi, còn bạn gái tôi sang xe bạn trai cô kia, cho không khí bớt căng thẳng.


    Mây trời non nước hùng vỹ thơ mộng là thế, mà cô gái ngồi sau xe tôi không ngớt tru như sói: "** thằng mặt lờ, sao đời tao nó khổ thế này. Tao đã bảo mày cẩn thận rồi mà mày không chịu nghe..."


    Tôi kéo sụp kính che mặt của mũ bảo hiểm xuống tránh những ánh mắt thương cảm của người đi đường cho kẻ tội đồ là tôi. Rồi như có vẻ đã quá mệt với những tiếng hú, cô gái rút gọn: "** thằng mặt lờ". Cứ năm phút một lần, điệp khúc ấy lại được gào lên giữa bốn bề núi rừng trùng điệp.


    Tôi nghĩ, cứ như thế này thì tôi cũng sẽ điên mất, phải nghĩ ra một trò gì để tự giải trí với con người đang ngồi sau tôi. Và thế là, khi cô gái bắt đầu cất giọng, thì tôi cũng đồng thanh: "** thằng mặt lờ".


    Một lần như thế. Cô gái không nói gì. Còn tôi thì thấy tôi phải nghe mình chửi rõ ràng là hay hơn cô gái kia.


    Hai lần cũng lại như thế. Cô gái không nói gì. Tôi thấy hứng khởi hơn với tiếng chửi của mình.


    Đến lần thức ba. Khi câu chửi vừa dứt. Cô gái hằng giọng: "Này ông kia, thằng ấy nó làm ***** gì ông mà ông chửi nó". Tôi bảo: "Tao chửi hộ mày thôi, cho nhanh hết". Cô gái sửng cồ: "***** được, chỉ tôi mới được chửi". Và cái điệp khúc ấy lại được ngân nga cất lên, vang vang dội nào vách núi.


    Tôi rút ra được một bài học: cho dù người đàn ông có tệ hạ đến mức nào, thì chỉ có người đàn bà của họ mới được phép chửi. Từ ấy tôi không dám chửi ké bất cứ một tình huống nào tương tự.





    Câu chuyện thứ hai


    Cô bạn già của tôi đang yêu. Lạ một điều là tôi có rất nhiều bạn gái già lận đận tình duyên. Đôi khi tôi tự hỏi, họ trắc trở tình duyên rồi tìm đến tôi như một chỗ tin cậy có thể giãi bày, hay là vì họ gần tôi mà mới ra nông nỗi thế. Đấy lại là một câu chuyện dài khác sẽ dành cho một entry khác. Giờ chúng ta quay về câu chuyện tình yêu của cô bạn gái già.

    Phải nói ngay là gái già không xấu, khá xinh là đằng khác, nhưng lại có thích thú kì quặc: yêu những thằng đểu.

    Đểu thì có bao giờ tính chuyện hôn nhân, nên già rồi mà bạn gái vẫn ôm gấu bông đi ngủ rồi nửa đêm tỉnh dậy phải đi tắm rất khác thường.

    Lần này gái già phải lòng giai ngon, nghe đồn là có đểu nhưng quân tử. Đã là giai mà không đểu thì không gọi là ngon. Như con chim sợ cành cong, gái thích lắm nhưng vẫn sợ, vẫn phải giữ giá làm nộm để kéo dài sự thăng hoa tình ái muộn màng này.

    Gái mà yêu thì cả tổng phải biết, đằng này lại là gái già, chắc chắn phải tâm sự với non nửa nhân loại.Vì tôi biết cả hai người này nên hân hạnh được rửa tai rót mật.

    Gái kể: "Mấy hôm nữa em đi chơi xa. Nhưng thằng này quân tử, lành. Yên tâm đi". Tôi phụ hoạ: "Ừ công nhận, thằng này nó lành lắm". Gái vằn mắt: "Anh biết ***** gì mà nói". Tôi cự nự: "Thì em bảo lành, thì anh khen là lành". Gái dè bỉu: "Cứ làm như là biết lắm ấy. Em có phải là con ngốc đâu. Khen vớ khen vẩn".

    Lập tức tôi hiểu là mình lại sai lầm lần nữa. Khi gái đang yêu, chửi ké không được thì đã đành, khen ké cũng không được. Người đàn ông ấy, chỉ một mình người đàn bà của hắn nhắc đến, tất cả còn lại là nghe và im lặng.

    Nếu có cười thì về nhà hẵng cười, nhé.

Chia sẻ trang này