1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ANOmobile: gian hàng rao vặt - máy thanh lý!

Chủ đề trong 'Thị trường Hải Phòng' bởi KoreaMobi, 27/06/2012.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. arnold_in_hp

    arnold_in_hp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2006
    Bài viết:
    1.620
    Đã được thích:
    6
    [r37)][r37)][r37)][r37)][r37)][r37)][r37)][r37)][r37)][r37)][r37)]
  2. KoreaMobi

    KoreaMobi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2012
    Bài viết:
    2.996
    Đã được thích:
    8
    chết trước khi mệt
  3. arnold_in_hp

    arnold_in_hp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2006
    Bài viết:
    1.620
    Đã được thích:
    6
    câu này đúng
  4. KoreaMobi

    KoreaMobi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2012
    Bài viết:
    2.996
    Đã được thích:
    8
    lên đầu rồi chết luôn
  5. arnold_in_hp

    arnold_in_hp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2006
    Bài viết:
    1.620
    Đã được thích:
    6
    câu này gần đúng
  6. KoreaMobi

    KoreaMobi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2012
    Bài viết:
    2.996
    Đã được thích:
    8
    ukkkkkkkkkkkkkk
  7. arnold_in_hp

    arnold_in_hp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2006
    Bài viết:
    1.620
    Đã được thích:
    6
    upppppppppppppp
  8. KoreaMobi

    KoreaMobi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2012
    Bài viết:
    2.996
    Đã được thích:
    8


    Chẳng còn chiếc ghế nào trống, Minh và tôi phải đứng suốt chuyến xe. Cậu ở phía sau tôi, nắm một bàn tay tôi.
    Một sáng chủ nhật xe buýt đông kì lạ, nhưng đó không phải là lí do khiến tôi cảm thấy ngột ngạt lúc này. Mà vì, Phan cũng đang ở trên chuyến buýt đó, đứng ngay phía trước tôi.
    Phan trông thấy tôi, và thấy cả bàn tay tôi nằm gọn trong tay Minh, nên không phản ứng gì như người xa lạ. Minh không biết chàng trai đứng trước mặt tôi là ai, nhưng Minh biết tôi đang bồn chồn. Chắc chắn như thế, bởi cậu ấy siết tay tôi mạnh hơn.
    Tôi đang đứng giữa hai mối tình của mình, một của quá khứ - một của hiện tại. Chuyến xe như dài thêm ra, và tôi thì chỉ muốn trốn chạy đi đâu đó.
    Đến trạm dừng giữa trung tâm thành phố, tôi và Minh xuống xe. Chúng tôi đi loanh quanh những ngả đường đông đúc, ghé quán cóc bên đường ăn vài món nóng. Rồi Minh mua hai cốc cà phê bọt thơm say, chúng tôi ngồi bệt ở công viên xanh mát, ngửa cổ ngắm nhà thờ kiểu Pháp rực đỏ bên nền trời xanh như biển. Rất nhiều chủ nhật của chúng tôi trôi đi êm đềm như thế, và lẽ ra hôm nay cũng vậy nếu lúc nãy trên xe, khi mắt Phan sượt qua tôi một thoáng, khi nhìn dáng cậu cao và bờ vai rộng, tôi không thấy tim mình run rẩy dịu dàng.
    Cà phê đã vơi quá nửa. Minh nói với tôi, chúng tôi không nhìn nhau.
    - Mình có thể về, An. Cậu đang không vui và hình như muốn ở một mình.
    Mọi cố gắng tỏ ra bình thường của tôi đã thất bại. Có những thứ bạn mãi không thể giảithích được. Như cái cách Minh hiểu tôi tới tận cùng. Lần đó, Minh tiến lại ghế đá ở một góc sân trường và đưa cho tôi bao khăn giấy, bảo “Tớ nghĩ cậu sắp khóc mà chẳng hề có cái khăn nào bên mình!”. Lúc ấy, vài xích mích nghiêm trọng với mấy đứa bạn cùng lớp đúng là khiến tôi muốn khóc thật, dù tôi chẳng biểu hiện gì nhưng Minh đã nhận ra. Chúng tôi quen nhau như thế.
    Chuyến xe trưa đã vắng, tôi và Minh ngồi im lặng. Cậu ấy đưa tôi đến tận nhà rồi mới về, không quên dò hỏi tôi có ổn không, khỏe không. Tôi gật đầu, nhưng thật ra tôi đang không hiểu nổi chính mình.
    Tôi cứ thế lao vào nhà, mở tủ và lấy chiếc hộp nhạc Phan tặng tôi lúc trước, mở nó ra và lên dây cót. Bản nhạc không lời rơi nhè nhẹ những nốt chậm. Tôi ngồi im lắng nghe, và khóc.
    Tôi quen Phan ở một lớp học tiếng Nhật, rồi thân thiết, rồi nói thích nhau giữa mùa đông, và nói chia tay khi tự dưng thấy không còn thoải mái bên nhau nữa. Mọi thứ diễn ra tự nhiên, không đau buồn hay dằn vặt, chúng tôi đi qua nhau. Không lâu sau đó Phan chuyển nhà, chúng tôi không còn bất kì liên lạc nào nữa. Hai năm qua nhanh, giờ gặp cậu, tôi nhận ra mình còn nhớ cậu nhiều quá. Dù ngày ấy, chính tôi là người mở lời với cậu, bảo rằng mình nên buông tay nhau thôi.
    [​IMG]
    Kí ức của tôi giống như cái hộp nhạc này vậy, im lặng bao lâu nay và bị bám bụi, nhưng vẫn vẹn nguyên.
    Trong một suy nghĩ lóe lên bất thần, tôi chộp lấy điện thoại gọi cho Minh, tôi cảm thấy có lỗi với cậu vô cùng. Tôi cố nói thật nhanh hết những điều này, vì tôi sợ, chỉ một chút ngập ngừng thôi, tôi sẽ mất hết cam đảm. Mà tôi thì muốn Minh không phải chịu thiệt thòi, cậu ấy cần được biết.
    - Tớ từng có một mối tình trước khi cậu đến. Tớ gặp cậu ấy trên xe buýt sáng nay, bọn tớ chia tay lâu rồi và tớ nhận ra tớ còn thích cậu ấy rất nhiều.
    - Tình cảm có được đâu dễ mất đi, có sao đâu.
    - Thậm chí bây giờ tớ đang nhớ cậu ấy, cậu còn thấy ổn không? Không có cảm giác tức giận hay bị lừa dối gì sao?
    - Tớ tin cậu!
    Minh nói điều đó rất khẽ, gần như thì thầm nhưng lại chắc chắn. Nghe giọng Minh bình thản, tự dưng cơn xúc động của tôi cũng dịu hẳn xuống. Lúc nào cậu cũng cho tôi cảm giác thoải mái và an tâm như thế.
    - Tớ xin lỗi. Tớ phải cúp máy.
    Tôi đang rất mệt mỏi, không biết mình vướng vào chuyện kì cục gì đây. Tôi không muốn làm phiền Minh nữa và có lẽ cần thêm chút thời gian tĩnh tại để sắp xếp lại mọi thứ.
    Tôi lên dây cót hộp nhạc, để giai điệu một lần nữa ngập tràn trong căn phòng. Không dưng tôi muốn nhắn một tin cho Phan. Không biết Phan còn dùng số điện thoại cũ không, nhưng tôi vẫn muốn gửi cậu đôi dòng. Vậy mà soạn đi soạn lại rồi xóa mãi vẫn không xong.
    Hình như tôi có ngủ quên một lát. Cho đến khi có tiếng chuông cửa, tôi uể oải bước ra mở thì thấy Minh đang đứng bên ngoài. Cậu ấy để một ngón tay lên môi tôi và bảo: “Nghe tớ thôi, đừng nói gì cả nhé!”
    “Tình cảm một khi đã có thì sẽ ở lại mãi, và chỉ lắng xuống mà thôi. Cậu cũng đâu muốn mất những thứ đẹp đẽ mình từng có đúng không? Đôi lúc nó sẽ nổi dậy từng hồi như sóng, nhưng nếu đã là quá khứ thì rốt cục rồi vẫn lắng xuống thôi.
    Nỗi nhớ rất dài và người ta sẽ không bao giờ thoát ra khỏi nó được. Nhưng thay vì để cậu buồn vì nhớ về quá khứ, tớ sẽ cố gắng để cậu nhớ về hiện tại, hiện tại có tớ, An à!”.
    Minh nói rồi mỉm cười, còn tôi thì bật khóc. Khoảnh khắc đó, khi nhìn vào mắt Minh, tôi biết, dù tôi đã, đang và còn yêu ai, thì cậu chứ không phải ai khác mới là hiện tại hoàn hảo của tôi. Tôi không chắc sẽ có thể thôi nhớ về Phan, nhưng tôi chắc sẽ trân trọng Minh nhiều hơn từ phút giây này.
    “Cậu vào nhà chứ, Minh. Chúng ta còn cả buổi tối đấy, tớ sẽ nướng bánh mời cậu và cố gắng không để ngày chủ nhật này hỏng hoàn toàn, như thế phí lắm!”.
    QUANG VY
  9. arnold_in_hp

    arnold_in_hp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2006
    Bài viết:
    1.620
    Đã được thích:
    6
    Nội gián (MT 1089 - 5/4/2013)
    "Chắc chắn là có nội gián!" - Năm cái mỏ dài thượt đồng thanh. Mười con mắt phừng phừng lửa giận đồng loạt phụ họa.

    NGHI ÁN 1

    - Chắc chắn là có nội gián!

    Năm cái mỏ dài thượt đồng thanh. Mười con mắt phừng phừng lửa giận đồng loạt phụ họa. Xong, mười con mắt chuyển từ hệ trừng trừng sang hệ nheo nheo:

    - Đứa nào?

    - Nó chứ ai! Chắc chắn là nó!

    Đứa vừa nói trưng ra cái mỏ siêu dài, ánh mắt quyết liệt nhất trong bọn. Và không đứa nào còn có ý kiến gì khác. Mọi sự nghi ngờ đều tập trung vào một đối tượng duy nhất: Nó!

    Nó dĩ nhiên là Tóc Mướt, đứa vừa bị khai trừ khỏi nhóm vì nhiều lần hứa lèo. Nó hứa tặng Tóc Ướt cái kẹp tóc mà hai đứa cực kì thích, vậy rồi nó bảo cái kẹp đó người ta bán rồi, nó không mua kịp (ai mà hổng nghi nó mua xong rồi giếm hàng luôn). Nó hứa với nhóm là xuống căn tin vào giờ chơi, vậy rồi trong khi cả lũ vừa chu mỏ húp súp nóng vừa dài cổ đợi nó thì phát hiện nó đang đứng trên ban công tầng hai, ỏn ẻn ăn chung một gói snack với gã tóc đinh. Quá lắm rồi! Kiểu vầy chẳng khác nào nó rành rành bày tỏ quan điểm giữa thanh thiên bạch nhật, rằng: nó, Tóc Mướt, là đứa trọng tình khinh bạn.

    Chỉ sơ sơ vậy thôi nó cũng đáng bị boa xì. Mà chuyện này sao cô chủ nhiệm lại biết? Sao sáng nay cô thấy năm đứa tui túm tụm ở ghế đá thì đã hỏi:

    - Nhóm mấy em còn có năm bạn thôi à? Chi Mai đâu rồi? (Chi Mai là tên của Tóc Mướt trong danh sách lớp).

    Và cô không cần nghe tụi tui trả lời, mỉm cười đi về phòng giáo viên như thể cô đã biết tỏng mọi chuyện.

    Tóc Đơ nhảy dựng lên, khẳng định:

    - Thấy chưa! Đã bảo là có nội gián mà!



    NGHI ÁN 2

    - Chắc chắn là có nội gián!

    Lần này không phải chỉ có năm cái mỏ con gái phát ra mà là của bốn mươi bảy cái mỏ không phân biệt giới tính với nhiều kích cỡ và phong thái khác nhau: giận dữ, nghi kị, a dua,…

    Chỉ có một đứa không tham gia, nó đang lầm rầm tụng bài Địa dài ngoằng của cô chủ nhiệm. Đó chính là lớp phó kỉ luật.

    - Tưởng làm lớp phó kỉ luật là tha hồ moi méc à?

    Một đứa vừa phán xong câu ấy thì mấy chục đứa còn lại đồng loạt lên án đối tượng đang ngồi gần cửa sổ:

    Ông nói cho cô biết phải không?

    Nói gì? - Lớp phókỉluật đang tụng bài chợt gắt lên.

    Nói tên những đứa đổi chỗ trong tiết Lí.

    Hôm đó thầy Líkhông lên lớp, mấy người nhoi quá trời, tui nói có ai nghe đâu!

    Rồi ông hận tụi tui, ông méc cô chứ gì?

    Bộ lớp này có một mình tui nhìn thấy mấy người đổi chỗ à?

    Nhưng chỉ có một mình ông cuối buổi học là đi gặp riêng cô!.

    Tui gặp cô vì cô muốn gặp tui.

    Cô muốn gặp ông vì biết ông sẵn sàng tố cáo bạn bè!

    Mấy người nghĩ sao cũng được, miễn bàn! Để yên cho tui học bài.

    Kèm câu nói này, kẻ bị tình nghi trợn cặp mắt long lên sòng sọc đằng sau hai mảnh ve chai khiến cho những cái mỏ đang chất vấn phải ngậm lại. Mà mắt nó lại nhìn thẳng vào tui mới khiếp chứ! Thật, tui chưa từng thấy đôi mắt nào ghê như vậy!

    Tóc Đơ rỉ tai tui:

    Nhìn kìa, mắt nó cứ như khẳng định: “Ừ, tui là nội gián đó! Làm gì được tui?”.

    Vậy mày nghi nó là nội gián thật sao?

    Không nghi, mà chắc chắn! - Tóc Đơ hích vai tui trước khi trở về chỗ ngồi - Mày ngồi kế nó, bảo trọng nghen cưng!

    Haizz… Tui chưa từng nghi ngờ gã, thậm chí tui còn…

    NGHI ÁN 3

    - Hả? Sao cô biết được chứ? Rõ ràng hôm đó nội gián, tức làlớp phóhọc tập, nghỉ học mà?

    - Hay lớp phóhọc tập không phải là nội gián?

    - Hay còn một tên nội gián khác?

    - Trời ơi! Tao mà biết đứa nào thì…! - Tóc Xốp gầm lên trong tuyệt vọng.

    Nghe tụi nó bàn tán, tui chả bận tâm, chỉ ngai ngái một nỗi lo:

    - Hu hu… Cô đã ghi rành rành tội danh của tao trong sổ liên lạc, bắt phải đưa cho phụ huynh kí tên vào. Kì này tao bị đòn sưng mông là cái chắc!

    Chuyện là…

    Hôm ấy, Tóc Xốp cắm sẵn USB vào ti vi LCD trong lớp, bí mật tăng volume hết cỡ, nó giao cái remote cho tui vì tui ngồi ngay bàn đầu. Sau tiếng chuông vào tiết, thầy Anh văn xuất hiện. Đúng theo kịch bản, tui nhấn nút ON, màn hình bật lên, Gangnam Style bùng ra với âm thanh siêu bự. Cả lớp giật bắn, thầy Anh văn giật nảy. Rồi như bị chập điện, tụi nó nhảy cà tưng, cà tưng, đứa nào không nhảy thì vỗ tay hò hét. Choáng, thầy ôm tai bước ra khỏi lớp. Tui nhẹ nhàng chộp cái remote bấm nút OFF. Hết chuyện!

    - Sao cô chủ nhiệm biết Tóc Xốp chủ mưu?

    - Sao cô biết Tóc Xơ cầm remote?

    - Sao cô biết Tóc Đơ leo lên bàn phi ngựa?

    - Sao cô biết…? Biết…? Biết…???

    - Đúng là có nội gián!

    - Mày đã nói câu này nhiều lần rồi! - Tui uể oải chêm vào.

    - Tao mà biết đứa nào thì…!

    - Mày cũng đã nói câu này luôn rồi! - Tui nhăn nhó.

    - Vậy mày thì sao? Chưa nói cái gì thì nói thử tao nghe coi? - Tóc Xốp gắt.

    - Tao nói tao sẽ bị sưng mông chưa?

    - Rồi!

    - Vậy thì… tao hổng dám dìa nhà đâu tụi bây ơi! - Tui ảo não.

    - Chứ mày tính làm sao?

    - Tao hổng biết tính sao hết! Nếu tao biết cô ghi chuyện này vô sổ liên lạc thì tao đâu có tâm sự với cô…

    - Hả??? - Cả lũ thất thanh.

    Tui thề nói thật: Tui chưa từng thấy cái mỏ nào chu ra nhọn hoắc như mấy cái mỏ trước mặt tui. Tui chưa từng thấy con mắt nào tròng trắng nhiều như mấy con mắt đang dòm tui. Và tui chưa từng nghe câu hỏi nào khó trả lời như câu tụi nó hỏi tui:

    - Màyyyy? Nội gián… án… ánnnn?
  10. KoreaMobi

    KoreaMobi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2012
    Bài viết:
    2.996
    Đã được thích:
    8


    Một câu chuyện cảm động đến rưng rưng nhưng sẽ khiến bạn mỉm cười với một tâm hồn đầy nắng…
    Ngày đầu tiên đi làm ở quán cà phê “Nostalgia”, Na làm bể ba chiếc chén và để khách chờ lâu đến mức họ gọi ông chủ ra phàn nàn một thôi một hồi. Ông chủ mắng và dọa cuối tháng trừ lương Na. Nhưng Na là nhân viên mới cơ mà. Người ta đâu thể thành thạo với công việc ngay từ ngày đầu tiên cơ chứ. Ăn mắng hoài, thế mà Na cũng qua được tháng đầu tiên “gai góc”. Ni đứng chờ Na ở cửa quán, chở Na trên chiếc xe đạp màu vàng và mua cho Na cốc kem dứa thơm ơi là thơm. Ni là bạn thân nhất của Na. Đôi khi, Na vẫn có cảm giác Ni giống một người chị hơn. Ni nhường nhịn Na mọi thứ, quan tâm Na như thể Na là một đứa trẻ vậy. Gia đình Ni giàu có lắm, nhưng Ni không kiêu căng hay xa lánh bạn bè. Ở cạnh Ni, Na cảm thấy thoải mái lắm. Như cái ngày Na bị ông chủ mắng té tát, làm việc xong, Na chạy thẳng xe sang nhà Ni, nằm khóc nức nở.
    Khi ấy, Ni đặt cuốn sách bằng tiếng Nhật đang đọc dở xuống, bảo Na:
    - Đừng khóc Na ơi. Phải quay lại làm việc ra trò, người ta mới tôn trọng mình chứ!
    Thế mà Na nín thật. Na cẩn trọng hơn, chịu khó quan sát và bớt lơ đễnh hơn. Na tiến bộ rõ ràng, những bận mắng mỏ của ông chủ cũng thưa vắng hơn. Cuối tháng thứ hai, Na còn nhận được lương thưởng cơ đấy. Dù là rất ít nhưng Na cũng vui lắm rồi.
    Na mua tặng mẹ một chiếc túi xách, mua tặng mình một chiếc bờm màu xanh biển và tặng Ni một cuốn truyện của Banana mà Ni vẫn thích. Ni cười, Na ngồi xem phim và ăn bánh ngọt cùng Ni cả buổi chiều dài. Na bảo: “May là có Ni, đời còn dễ thương”. Ni ngưng không ăn tiếp chiếc bánh ngọt vị lá dứa, nhìn Na nhỏ nhẹ: “Không có Ni, đời vẫn dễ thương như thế Na à!”.
    Lần đầu tiên Na gặp Ni như thế nào nhỉ?
    [​IMG]
    Ngày ấy Na thất tình, ngồi trong góc thư viện và thổn thức. Ni bước tới ngồi xuống bên cạnh. Như thể hai đứa đã quen biết từ rất lâu, Ni hỏi Na có muốn ăn kem không. Na trố mắt nhìn người bạn lạ mặt, gật đầu. Ni kể với Na về mối tình đầu của cậu ấy, từ hồi cấp hai cơ. Tình cảm hồi ấy non nớt, nhưng thật trong trẻo và tuyệt vời. Ni chăm sóc cậu ta hết lòng và cuối cùng, cậu ta thân với cô bạn khác. Cậu ta nói Ni mạnh mẽ quá, cậu ta không thích. Ni bật cười, rồi bảo: “Chỉ khi biết yêu thương chính mình đúng cách, mình mới biết yêu thương người khác một cách thật sự, Na à!”.
    Kể từ hôm ấy, Na và Ni trở thành bạn thân. Na quen dần với những chiều chạy sang nhà Ni chơi, cùng học bài hay chăm sóc khu vườn bé nhỏ sau nhà của Ni. Ba má Ni thường xuyên công tác xa nhà, để lại cô con gái cho người giúp việc trông nom. Ni sống một mình từ nhỏ, độc lập đã quen nên mạnh mẽ lắm. Na hiếm khi thấy Ni buồn, cũng chẳng bao giờ thấy Ni trầm tư hay mơ mộng đâu đâu như Na, như những đứa con gái bằng tuổi khác. Trừ vài lần Na thấy Ni ôm Chanh Leo, con mèo tí hin của Na và nhìn ra ngoài trời sẫm đen và thở dài. Nhưng Na vô tư đến vô tâm nên cũng chóng quên những tiếng thở dài lặng lẽ của bạn.
    Một ngày, sang nhà Ni chơi, Na hốt hoảng thấy Ni nằm gục trên bàn. Một tay kê dưới mặt, Ni thở rất yếu, nét mặt Ni tái xanh. Lần đầu tiên, Na thấy sợ hãi.
    - Ni sao thế?
    Ni không trả lời, chỉ nắm nhẹ khuỷu tay Na và cười. Nụ cười yếu ớt và nhợt nhạt. Ni kêu Na lấy giùm Ni những viên thuốc trong cặp. Thuốc cho người ung thư giai đoạn cuối. Na hỏi Ni: “Từ bao giờ hả Ni?”. Nhưng Ni không trả lời, chỉ nói:
    - Na ơi, đừng khóc!
    * * *​
    Những ngày này, Ni không đạp xe qua cửa hàng chờ Na tan làm và cùng về nữa. Ni ốm luôn. Ba má Ni cũng không đi công tác nữa mà ở nhà và chăm sóc cô con gái nhỏ. Hai bậc sinh thành đau đớn như muốn ngất đi. Chừng như Ni giấu tất cả. Ni luôn thế mà, luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và không muốn ai phải lo lắng hay bận tâm cho mình. Nhưng Ni có biết Na buồn và đau lắm không hả Ni? Ni đừng xa Na, đừng bỏ Na ở lại, Ni nhé!
    Ni ra đi vào một ngày trời rất nắng. Những ngày nắng, Ni thích chở Na đi qua những cánh đồng ngoại thành, hát vang vài điều ngớ ngẩn mà chẳng sợ người ta bàn tán. Hai đứa cười với những cặp đôi đi ngang và vẫn nghĩ thật tuyệt khi còn độc thân như thế này… Tháng năm đi qua, Na chỉ cần một người bạn tuyệt vời như Ni ở cạnh. Giờ thì Ni đã không còn. “Không có Ni, đời vẫn dễ thương Na à!”. Câu nói ấy được Ni viết bằng bút mực trên hàng trăm con hạc giấy đựng trong lọ thủy tinh mà Ni để lại cho Na. Làm sao Na làm được điều ấy?
    Na nhìn những bức ảnh mà hai đứa chụp chung, những mẩu tin nhắn, email, comment trên Facebook của nhau. Thì ra Ni đã âm thầm chuẩn bị cho Na một cuộc sống - không - có - Ni. Ni bảo rằng khi ai đó ra đi mãi mãi thì thật ra họ chỉ trở về ngôi nhà của những linh hồn, ngôi nhà của ngọt ngào và hạnh phúc. Vì vậy không có điều gì phải buồn cả. Và rằng người ta chẳng bao giờ mất nhau khi vẫn còn nhớ đến nhau bằng một trái tim ấm áp. Và rằng người ở ngôi nhà ở linh hồn luôn muốn được nhìn thấy người thân của mình hạnh phúc hơn, trưởng thành hơn...
    Na tự vỗ vai mình: “Na ơi, đừng khóc!”.
    Ngày hôm sau, Na mang những món quà tặng ông chủ và các đồng nghiệp của mình trước những đôi mắt ngạc nhiên của cả quán ăn. Na chúc những người khách một ngày tốt lành và đôi môi cười rạng rỡ…
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này