1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ảo ảnh

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi agreatZero, 17/11/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. agreatZero

    agreatZero Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    ảo ảnh

    Khung cảnh đẹp nhất mà tôi từng được nhìn thấy không phải là Paris, không phải là Roma, cũng không phải St. Peterburg mà là một thung lũng nhỏ cỏ xanh rờn, xung quanh là hồ nước bao quanh uốn lượn hình rồng ở cách Hà Nội 15km. Trên một ngọn đồi thoai thoải dưới chân thung lũng là một ngôi đơn độc màu trắng, hoàn toàn trắng, trắng từ nóc cho đến tận viên gạch lát sân, được xây theo kiến trúc Bauhaus truyền thống nhìn không to cũng không nhỏ không góc cạnh nhấp nhô mà cũng không hiền hoà cụt lủn, rất sạch và im lặng. Thủa ấy là mùa thu vàng óng. Nó không phải là màu vàng của mật ong mà là màu vàng chang của lá xanh mới chuyển vàng trộn lẫn với màu xanh của cỏ và màu trắng của ngôi nhà. Thủa ấy tôi còn hay đi tha thẩn khắp nơi. Sự tha thẩn ấy dẫn tôi đến với thung lũng tuyệt đẹp này.
    Tôi bước tới gần ngôi nhà trong sự ngạc nhiên tột cùng. Không thể tin được, không thể hiểu được tại sao ở VN, ở ngoại thành Hà Nội lại có thể tồn tại một thung lũng như thế với một ngôi nhà như thế. Tôi rùng mình không hiểu có phải mình đang rơi vào trong một cõi hư ảo hay không. Tôi hoang mang, nhưng rồi sự tò mò đã đẩy đôi chân tôi bước đến cửa ngôi nhà. Rất trắng, rất sạch. Cũng có thể nó sạch là bởi lá vàng chất ngất trên thảm cỏ xanh, mà cũng có thể nó sạch là bởi vì không có bụi trần lảng vảng tới. Ngôi nhà được làm hoàn toàn bằng gỗ. Tôi cho rằng nó được làm bằng một loại gỗ thông phản xạ âm thanh rất tốt. Loại gỗ này người ta thậm chí có thể dùng làm nhạc cụ. Quả nhiên tôi đã không lầm. Văng vẳng trong nhà vọng ra tiếng dương cầm. Mọi thớ gỗ trên tường nhà run lên, cộng hưởng với tiếng dương cầm nho nhỏ. Tôi không muốn phá hỏng sự tập trung của người chủ nhà bằng cách cho phép sự tò mò của mình được phép lên tiếng. Tôi đút tay vào trong túi quần, cản trở nó gõ cửa.
    Bản nhạc ấy hình như là một biến tấu của Bach hoặc một nhạc sĩ thời Barock nào đó mà tôi không biết. Tiếng đàn trong vắt, tinh khiết và mềm mại, tỉnh táo tới mức tôi đã nghĩ rằng đó hẳn phải là tiếng đàn của một cô bé 10 tuổi mang trong mình tư duy của một người đã ngoài 50. Hoặc cũng có thể đó là tiếng đàn của một người đàn ông mang tâm hồn của một thiếu nữ. Tôi không biết. Tôi đứng yên lắng nghe. Tôi chờ.
    Tôi đứng sát vào tường nhà để cho sự cộng hưởng của những tấm gỗ lát tường truyền vào tai mình tất cả...Tôi gục đầu vào tường.. Bản nhạc đã kết thúc. Tôi vẫn nhắm mắt. Tôi để yên cho dòng suy tưởng của mình đi nốt đến đích. Khi đầu óc tôi đã trống rỗng. Tôi gõ cửa hai tiếng gọn lỏn: cộc! cộc!
    Chỉ một tích tắc sau người chủ đã mở cánh cửa. Nó gần như cùng lúc với tiếng Cộc! thứ 2 vang lên. Tôi giật mình không hiểu tại sao người chủ nhà lại có thể mở cửa nhanh đến như vậy. Tôi nhìn thấy một cô gái trạc tuổi tôi, chứ không phải là một cô bé 10 tuổi và cũng không phải là một bà già hơn 50. Một cô gái xinh đẹp. Cô ấy rất trắng, trắng như chính ngôi nhà, tinh khiết như chính tiếng đàn dương cầm ấy. Cô ấy có đôi mắt mở to rất sáng, sáng long lanh như ánh nắng buổi trưa hôm nay, một buổi trưa mùa thu dịu mát. Sự mềm mại toát ra từ dáng vóc đầy đặn nảy nở và khuôn mặt bầu bĩnh. Cô ấy rất đẹp, một vẻ đẹp quyến rũ thật sự đối với những người ưa thích cái đẹp mặn mà sâu sắc như tôi.
    Cô gái đã mời tôi vào nhà bằng một cử chỉ âu yếm như thể người vợ đón chồng trở về nhà, mặc dù chưa biết tôi là ai. Cô ấy đã chìa tay ra. Tôi nắm lấy nó. Tôi đã nắm lấy sự mềm mại thì đúng hơn. Tôi đi vào theo ánh mắt cô ấy, không một phản kháng, không một ngạc nhiên. Tôi đã hoàn toàn bị chinh phục. Đó cũng là lần đầu tiên tôi bị một cô gái chinh phục đơn giản như thế.
    Tất cả mọi thứ trong nhà cũng đều màu trắng. Một bộ bàn ghế gỗ nhỏ được thiết kế đơn giản màu trắng, một cái tủ thấp kéo dài gần hết một chiều căn phòng màu trắng, một tấm rèm che tấm cửa kính lớn bằng cả một bức tường màu trắng và một cây đàn dương cầm lớn có cánh màu trắng. Duy chỉ có 3 bức tranh ở trên tường là có điểm màu. Đó là 2 bức tranh tĩnh vật theo kiểu Renaisance nhiều vàng và đỏ, một bức chân dung một người đàn bà rất giống cô ấy theo phong cách Rembrandt xám xám tuyệt đẹp. Chúng tôi đã không dừng ở phòng khách, cô ấy dẫn tôi qua phòng khách, qua phòng bếp- một phòng bếp màu trắng tương tự, qua phòng đọc sách với toàn những cuốn sách bọc bìa trắng chất đầy một bức tường vào trong phòng ngủ.
    Tôi trở thành một đứa trẻ lạc vào trong xứ sở diệu kỳ. Sự ngơ ngác không có thời gian dành cho bất cứ suy tư nào kịp diễn ra trong bộ não phức tạp của tôi. Cô ấy vẫn mỉm cười. Tôi không thể nhớ rõ nụ cười ấy như thế nào mãi cho tới hôm nay khi tôi đang viết đây. Đó là nụ cười của nàng Mona Lisa huyền bí. Chúng tôi vào phòng ngủ. Cô ấy ngồi xuống giường kéo theo bàn tay tôi đang nắm tay cô ấy đến gần. Tôi cũng ngồi xuốn giường bên cạnh cô ấy. Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt mơ màng. Cô ấy nói rằng cô ấy chờ tôi đã lâu rồi. Tôi hỏi theo vô thức rằng cô ấy nói thật ư. Cô ấy đã nói rằng đúng như thế, cô ấy biết rằng cuối cùng thì tôi cũng sẽ đến và cô ấy sẽ dẫn tôi đến bờ bên kia của hạnh phúc. Thứ hạnh phúc mà cả cuộc đời long đong của tôi chưa từng được hưởng. Thứ hạnh phúc mà bao năm nay tôi thèm khát và chịu đựng một mình thay vì làm những người khác đau khổ vì tôi. Rồi cô ấy hỏi liệu tôi có muốn được hạnh phúc bên cô ấy không? Tôi đờ người ra, vô thức đã trả lời thay tôi... Hẳn là các bạn cũng biết nó đã nói gì rồi. Vì xấu hổ, tôi xin phép không nhắc lại. Rồi cô ấy từ từ ôm ấy tôi, đôi môi cô ấy tràn lên đôi môi nhạy cảm của tôi như nước lũ từ vùng cao nguyên Tây Tạng chảy về. Đầu lưỡi của cô ấy tìm đầu lưỡi của tôi như thể ngọn lửa liếm dần vào mép cuốn kinh Thánh cũ mèm đã vàng úa...Tôi ngừng thở...Rồi chúng tôi cùng thở, hơi thở hoà hơi thở...
    Tôi không thể nhớ rõ được tôi đã ở lại với cô ấy bao nhiêu lâu. Tôi chỉ nhớ rằng trong suốt thời gian tôi ở đó tôi không nhìn thấy có một bóng người nào lảng vảng ở thung lũng ấy. Dường như hai chúng tôi sống giữa một thế giới không có loài người tồn tại. Không có quỉ sứ, không có tiếng còi xe, không có những con vật gớm ghiếc. Tất cả chỉ là hoa lá cỏ cây chim muông và hai chúng tôi. Tôi cũng không nhớ mình đã ra đi như thế nào và tại sao hôm nay tôi ngồi đây. Tôi chỉ biết rằng tôi nhớ cô ấy. Hương vị ngày nào vẫn đọng trong tiềm thức của tôi, mặc dù không phải lúc nào nó cũng sực lên mũi tôi. Nhưng ngày ngày, vào những khi tâm hồn tôi tĩnh lại sau những nhọc nhằn của cuộc sống, mùi thơm ấy lại dội ngược lên nhẹ nhàng.

    Cảm ơn em- cô gái mà anh không dám mong chờ.
    22h17, ở một nơi rất là xa.
    a great Zero




    Được agreatZero sửa chữa / chuyển vào 04:35 ngày 19/11/2003
  2. vuthanhminh

    vuthanhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/02/2002
    Bài viết:
    4.150
    Đã được thích:
    0
    bài dài quá ...ngại đọc , thế nó nà nó ở chỗ nào hử bác ??
           sun + moon = ???
    welcome to Kinh Bac club http://ttvnol.com/bacgiang_bacninh.ttvn
  3. vinhvinh

    vinhvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2003
    Bài viết:
    957
    Đã được thích:
    2
    chắc là nhà bác này đang mơ ngủ cạnh máy tính đây mà,làm gì có chỗ nào như vậy . Trước lúc ngủ mơ chắc đọc ali -ở xứ thần tiên.
                      Vẫn là ta                
    Chú ruồi sung sướng                 
    Sống xứng đáng                
    Chết chẳng vấn vương
  4. TruongLaoCaiBang

    TruongLaoCaiBang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2002
    Bài viết:
    2.086
    Đã được thích:
    0
    cũng có thể có đấy. đâu đó bên Sóc Sơn gần đền Gióng chẳng hạn. để khi nào có dịp đi tìm thử xem.
  5. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Mọi người nhầm hết cả rồi. Ta nên về xem lại sách giáo dục giới tính tý đi nhể. Trong sách dạy rằng, thế là bị ... mộng tinh đấy.
    Được cao son sửa chữa / chuyển vào 16:57 ngày 20/11/2003
  6. n-a

    n-a Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2003
    Bài viết:
    147
    Đã được thích:
    0
    What is really your greatness? Instead, in your writing, I sense not Zero the Great but...
    Zero the romantic.
    Zero the dreamer.
    Zero the idealist.
    Zero the perfectionist.
    Zero the aestheticist.
    Zero the illusionist.
    wow!
    Oh well, having said that, may be u r Zero the Great after all.
    But ...hang on, could it be Zero the Terrible?
    (Rotate the Z 90 degree counter-clockwise, remember having any brother with that name?)
    P.S: Not to be taken with seriousness...
    signature n/a
  7. agreatZero

    agreatZero Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Well, in someway you can say I''''m a dreamer but about all I think I''''m Zero the illusionist. Maybe it''''s not exactly, so in case of rotate the Z 90° I think I''''m a perfectionist. ''''Cause i never been perfectly I love the perfection.
    Let talk about perfection!. I think the first signature simply the illusion, the second''''s, not better, to be a illusionist. There is no paradox! Nowaday we have no problem with the quote "Cogito ego sum", or "cogitata, cogitata" but the question "what is IS?" is a big real challenge for us. So what is illusion and what is perfection? Must to say, this is not a metalanguage-game at all.
    Được agreatZero sửa chữa / chuyển vào 23:55 ngày 20/11/2003
  8. Kenzo-girl

    Kenzo-girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2003
    Bài viết:
    1.355
    Đã được thích:
    0
    Nếu mọi người còn tiếp tục chat chit trong này thì tôi sẽ khoá topic lại nhé.
    P/s: Zero vừa phải thôi đấy. Suốt ngày gây Scandal.
  9. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Ha ha. Chị Ken rõ là vớ vẩn. Lâu lâu không thấy chị qua thăm box DL. Chơi bời chỗ khác chán chê về đây chị lại đá thúng đụng nia như thế này ư?
    Chú Zero viết hay đấy chứ. Mở ra một thể loại mới: Du lịch vào những giấc mơ, vào thế giới kì bí. Đâu có phải định làm scandal ở đây.
    Chị năng đảo qua nhá!
    Đời lộc cộc!
  10. Kenzo-girl

    Kenzo-girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2003
    Bài viết:
    1.355
    Đã được thích:
    0
    Ghét thế. Ko hiểu thì để im cho người lớn nói chuyện nhé.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này